Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 43: Chương 43




Tần Vũ Tinh mơ màng trong chốt lát, nhìn chằm chằm đề tài hàng đầu, có chút mơ hồ.

Vạch trần bí mật người phụ nữ thần bí bên cạnh Hạ Thiên!

Bên trên tiết lộ gia đình bối cảnh của cô không thiếu phương diện nào. Ngay cả vụ kiện với bệnh nhân cũng ghi lại rõ ràng.

“Lời đồn đại quá quắt lắm rồi!” Mẹ Tần bên cạnh lải nhải: “Rốt cuộc con đã làm ra chuyện gì thế? Hạ Thiên này từ đâu chạy ra? Nó và Bạch Nhược Đồng có quan hệ như thế nào? Có phải là vì Trường Sinh cướp đi bạn gái của nó, cho nên nó muốn cố ý trả thù?”

Tần Vũ Tinh nhíu mày, lắc đầu nói: “Không thể nào. Hạ Thiên không phải là người như vậy.”

Mẹ Tần và dì Ba sửng sốt cùng một lúc: “Quả nhiên con và người ta quan hệ không rõ ràng!”

Dì Ba phản ứng trước tiên, lời nói ẩn ý sâu xa: “Vũ Tinh, dì Ba là người từng trải. Đàn ông trong làng giải trí không thể tin tưởng được. Nếu không thì hôm nay con đã không lên trang đầu Thần Báo. Dì đoán chừng tuần san giải trí, thông tin tiêu khiển, báo chiều Bắc Kinh cũng sẽ bắt đầu bàn tán về con. Đây là vì cái gì? Bởi vì người đàn ông kia muốn được như ý, cái anh ta muốn chính là hiệu quả này. Nhưng nhìn bộ dạng của con bây giờ, con đã hoàn toàn tin tưởng đối phương, con bị người ta lừa rồi!”

“Hẳn là bên trong có sự hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?” Mẹ Tần cao giọng, nhịn không được nói: “Con bây giờ một lòng tin tưởng Hạ Thiên, so với những thiếu nữ bị tình yêu làm mờ trí óc thì có gì khác nhau! Mẹ đã nói tính cách của con có vấn đề, bị lừa mà còn khiến người ta kiếm được tiền đấy.”

“Mẹ…” Tần Vũ Tinh kêu lên: “Mẹ nói chuyện có thể đừng cấp tiến như vậy không?”

“Mẹ cấp tiến! Mẹ con đây sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi! Con xem trên đó viết những gì? Quán bar! Mướn phòng! Ở chung! Chỉ thiếu điều viết con mang thai sảy thai thôi.”

Tần Vũ Tinh ngã ngồi trên giường, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

Nói dối, trả thù?

Dường như chỉ vài phút trước đó, cô muốn thử dũng cảm một lần, bắt đầu lại từ đầu, để rồi sau đó bị hiện thực đả kích quá mạnh rồi!

“Con bé này từ nhỏ đến lớn đều khiến mẹ lo lắng!”

“Reng reng reng.” Điện thoại vang lên, mẹ Tần và em gái liếc mắt nhìn nhau, oán giận nói: “Con nhìn đi, điện thoại nhà chúng ta cả ngày không im lặng. ₯ễɳðàɳl€qʮɣđϕn Bạn bè bà con còn chưa tính, con nghĩ những bạn đồng nghiệp lâu năm của mẹ sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Con vẫn là người có hôn ước, học đâu ra kiểu mướn phòng với người khác vậy hả? Con còn có tự ái hay không?”

Đầu Tần Vũ Tinh trở nên đau nhức, điện thoại di động trong túi vang lên, cô liếc trộm một cái, là Hạ Thiên.

Trong lòng Tần Vũ Tinh không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh thật sự là tên lừa đảo, không phải nên biết mất tăm hơi sao? Nhưng mẹ và dì Ba vẫn còn ở bên cạnh, cô không dám nhận máy, nhưng lại sợ chọc giận tới Hạ Thiên, không dám cắt đứt. Do dự một hồi, cô bấm nút tin nhắn gởi đi: “Đang bị tra hỏi.”

“Đinh đinh.”

Tin nhắn gởi đến, Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lông mày đang nhíu chặt khẽ giản ra.

【Chuyện báo chí sẽ xử lý ngay lập tức, không phải do anh phóng tin! Tốt nhất đừng nên tìm Microblogging, xem TV, khỏi phải sốt ruột. Thiên.】Cuối cùng còn để thêm hình trái tim.

Khóe môi Tần Vũ Tinh khẽ cong lên. Cô muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ Tần không ngừng nói chuyện trên điện thoại, còn cả dì Ba lâu nay điềm đạm cũng bắt đầu lải nhải cô, cô chả muốn nói điều gì hết.

Chuyện yêu đương nóng lạnh tự biết, người khác thấy sao đều không quan trọng, có đúng không?

Cô ngạc nhiên vì bản thân suy nghĩ đã khác hẳn… xem ra đã bị người khác ảnh hưởng quá nhiều rồi, da mặt càng ngày càng dầy.

"Đinh đinh"

Lại một tin nhắn mới.

【Có phải vừa mới nghĩ đến anh không?】

【. . . . . . 】 Tần Vũ Tinh cười, trả lời bằng sự im lặng tuyệt đối.

【Anh đang ở dưới lầu.】 Hạ Thiên nhắn lại.

Tần Vũ Tinh sợ hết hồn, cô liếc mắt nhìn mẹ vừa cúp điện thoại, bắt đầu nói chuyện với dì Ba, cảm thấy lúc này tốt nhất là Hạ Thiên đừng nên xuất hiện.

【Anh đã gọi điện thoại cho Huy Tử, cậu ấy nói sẽ tung ra chiêu lớn.】

【Chiêu lớn gì?】 Tần Vũ Tinh hỏi.

【Anh không hỏi. Em có hộ chiếu ở nhà không? Muốn đi du lịch là đi liên.】

【Anh thật có lòng, ăn Tết lớn ghê nhỉ!】 Tần Vũ Tinh nâng lên khóe môi, viết chữ nói.

【 Ừ. Tết năm nào cũng là lúc anh yên tĩnh nhất】

Tần Vũ Tinh ngẩn ra, chợt nhớ tới Hạ Thiên không có người thân, trong lòng nhói đau, gõ vài chữ:【Vỗ về ~~】. Cô do dự chốc lát, cuối cũng cũng không gõ bốn chữ ‘em ở với anh’. Chuyện mừng Tết cô thật sự không thể làm chủ được. Nếu lỡ hứa với Hạ Thiên, đến khi đó làm không được thì còn phiền phức hơn.

【. . . . . . 】 Lần này đổi lại là Hạ Thiên im lặng.

Tần Vũ Tinh gởi đi một khuôn mặt tươi cười.

Hạ Thiên trả lời:【Anh muốn lắm, tối 30 chạy ngang qua cửa nhà ông Nội. Chờ em…】

Tim Tần Vũ Tinh mềm nhũn ra.

【Trời rất lạnh. Anh bị bệnh đó.】

【Vậy anh sẽ lái xe, ở trong chờ em.】 Hạ Thiên trả lời lại.

【Để em xem có thể đi ra được không!】 Tần Vũ Tinh thỏa hiệp.

【Quyết định vậy đi!】 Hạ Thiên trở lời lại liền.

【Ai quyết định với anh, quyết định cái gì?】 Tần Vũ Tinh im lặng, cười khẽ một tiếng.

Mẹ Tần đi lại gần, giựt đi điện thoại của cô, mắng: “Cười, bây giờ mà con còn cười được nữa à? Nhìn xem nhìn xem, Từ sáng tới tối chỉ biết chơi điện thoại! Tuổi trẻ các con bây giờ như thế nào, có tự tôn không hả? Con khiến mẹ còn mặt mũi nào mà đi gặp bác Từ của con và Chương Diệc Hoàn đây?”

Tần Vũ Tinh nhíu mày, nói: “Có gì không thể gặp mặt? Con trai họ lăng nhăng ở bên ngoài trước mà.”

“Vấn đề là các con vẫn còn hôn ước đấy. Xử lý êm thắm không được à? Phải làm dư luận ồn ào xôn xao mới tốt hả? Đi mướn phòng cũng không kiêng dè người ta sao? Còn muốn bị điểm mặt à? Con nhìn phía sau tấm hình này, quán bar uống rượu, con xem nó đều nắm tay con rồi!”

Tần Vũ Tinh hoàn toàn không muốn lật báo để xem. Ngay cả ‘dã chiến’ bọn họ cũng đã làm qua, hơn nữa góc độ chụp hình của phóng viên rất có kỹ thuật, muốn hình ảnh kiểu nào lại không thể. Cô vẫn là không muốn tự mình ấm ức!

Mẹ Tần thấy Tần Vũ Tinh vẫn thản nhiên như cũ, tức giận quá chừng. Điện thoại lại vang lên, dì Ba khuyên bà nghe điện thoại trước.

Mẹ Tần vừa nghe bạn đồng nghiệp gọi điện thoại tới, lo lắng đến đối phương không chỉ là bạn bè của gia đình bà, mà còn là bạn của nhà họ Từ, ₰lê₰quý₰đôϗ vì thế lập tức thay đổi giọng điệu, giống như bộ dạng cái gì cũng không biết, kinh ngạc hỏi: ‘Thật không? Có thể là lầm lẫn không? Ai da, bọn trẻ bây giờ chả biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc trước con gái của tôi có đi ra ngoài nghiên cứu thực tập, chờ nó trở về rồi hỏi chuyện cho ra lẽ. Nhưng cũng có thể là tuyên truyền, ai biết được.”

Vừa cúp điện thoại xong là bà chửi mắng một trận. Xoay mặt nghe điện thoại còn giả đò không thèm để ý, cái gì cũng không biết, tránh để người ta chèn ép.

Tần Vũ Tinh thấy mẹ cô như vậy cũng mệt mỏi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô mở cửa sổ, nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng ở góc tường vẫy tay. Cánh tay dài lực lưỡng của anh bám vào tường, theo ống dẫn trèo lên.

Tần Vũ Tinh giật mình, nói: “Nè, anh đi trước đi!” Mẹ của cô đang bực lên, lời nói khó nghe nào cũng đều nói ra.

Hạ Thiên cười khẽ, bò mấy cái đã đến cửa sổ.

Anh phủi tay nói: “May là nhà em nhỏ, nếu như thật sự là khu nhà cao tầng, anh liền không dám giở trò.”

“Không, anh vẫn có thể bò. Spiderman thời đại mới mà.” Tần Vũ Tinh trêu chọc nói.

“Còn dám chọc anh!” Hạ Thiên ló đầu vào hôn mạnh cô một cái, tay phải nắm lấy gương mặt của cô, nói: “Làm sao bây giờ, vừa mới bỏ đi vài phút mà đã nhớ em chết đi sống lại. Dưới chân giống như bị em xiềng dây xích vậy, hoàn toàn không thể nhúc nhích.”

Ai lại không thích lời ngon tiếng ngọt?

Trong lòng Tần Vũ Tinh vui mừng đến nở hoa, nhưng ngoài mặt thì lại lạnh nhạt à một tiếng.

Hạ Thiên hơi híp mắt lại, nâng gương mặt của cô lên, cắn lên môi một cái, liếm đầu lưỡi nói: “Chỉ là ‘à’ không vậy sao?”

Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, ánh mắt hiện lên màu sắc độc hữu chỉ có phụ nữ đang yêu mới có.

“Không cần nhìn em chằm chằm như vậy.” Hạ Thiên nắm lấy cằm của cô, nhịn không được lại ép môi mình vào, nói nhỏ: “Thật ra thì bị vạch trần thì bị vạch trần thôi. Dù sao từ đầu tới cuối đều là anh quấn quít lấy em. Em muốn biết chuyện xưa gì anh đều có thể cho em.”

Trong lòng Tần Vũ Tinh ấm áp, nhỏ giọng nói: “Thật sự có thể không cần hình tượng à?”

“Xuất thân của anh vốn là tên côn đồ, tất cả đều là vì em!” Anh nói một câu hai nghĩa, Tần Vũ Tinh có chút nghi ngờ.

“Trên thế giới này có rất nhiều cơ hội để thay đổi vận mệnh. Mặc kệ em tin hay không tin cũng được, em chính là người đã định sẳn trong vận mệnh của anh.” Hạ Thiên ngắm nhìn Tần Vũ Tinh sâu lắng, đáy mắt tràn tình cảm dịu dàng.

Tim Tần Vũ Tinh đập loạn hẳn lên, lồng ngực có chút ngứa ngáy. Cô không rõ đây là cảm giác gì.

Hạnh phúc phải không? Hay là cảm động?

“Anh vào lẹ lên, không thôi lại bị chụp hình!”

Hạ Thiên nhảy xuống cửa sổ, lôi kéo Tần Vũ Tinh lên giường, hai tay vòng qua eo cô, ôm chặt trước ngực: “Nhớ em!”

Tần Vũ Tinh hoàn toàn trầm luân trong ánh mắt quấn quít của Hạ Thiên, thỏa tình chủ động dâng lên nụ hôn, cắn lên môi của Hạ Thiên. Hạ Thiên cắn ngược lại cô, hai người lăn lộn trên giường quậy phá ầm ĩ. Dưới ánh sáng tươi đẹp chiếu lên, cảnh vật vô cùng ấm áp.

“Trứng thối!” Tần Vũ Tinh cảm giác được bàn tay không đứng đắn của Hạ Thiên, sờ soạn lung tung. Cô phản kháng bằng cách bóp mặt anh.

Gương mặt Hạ Thiên đỏ bừng, đáy mắt đã bắt đầu bốc lửa, ngồi dậy cởi áo khoác ra, rồi nhào về phía cô, uy hiếp nói: “Nghịch lửa à?”

“Đừng đấy!” Tần Vũ Tinh vội vàng nhận thua, gương mặt đỏ bừng nói: “Mẹ em và dì Ba ở dưới lầu. Đoán chừng lát nữa sẽ lên lại trên này, làm công tác phê phán tư tưởng cho em.”

“Chúng là chính là lưỡng tình tương duyệt , sợ gì người ta nhìn thấy?” Về phương diện thân thế, Hạ Thiên có chút tự ti.

Có vài thứ không thể có nhiều tiền là có thể mua được. Mặc dù anh đã cố gắng bổ sung lỗ hổng này, nhưng đã mất đi tuổi thanh xuân, chật vật qua ngày cuối cùng cùng cũng là không thể làm lại.

“Em không ngại anh!” Tần Vũ Tinh nhìn thấy vẻ mặt có vẻ mất mác của anh, an ủi.

Hạ Thiên ngẩn ra, nhếch môi nói: “Vẫn là hi vọng người nhà của em có thể chấp nhận anh.”

“Ừ. Vậy thì anh phải biểu hiện cho tốt.” Tần Vũ Tinh cười khanh khách.

“Biểu hiện như thế nào, hả?” Hạ Thiên có ngụ ý, cúi đầu lộ ra nụ cười có chút xấu xa.

Rầm một tiếng, cửa mở ra. Mới vừa rồi Tần Vũ Tinh sợ mẹ phản ứng quá kích, chỉ len lén khép hờ cửa, không khóa lại.

"A a a a a a a!"

Một loạt tiếng hét vang lên bên tai, Hứa Gia Văn quả thật không tin vào mắt của mình! Cô bất ngờ nhìn thấy nam thần Hạ Thiên sờ sờ trước mắt, vẻ mặt say mê đang cuốn mình trong khăn trải giường với chị họ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.