Về chuyện đã từng xảy ra, cô chưa bao giờ thật sự đi đối mặt. Mặc dù hoài
nghi sự xuất hiện của Hạ Thiên có nhiều điểm nghi ngờ, nhưng cô không hề liên kết những chuyện cũ đã từng xảy ra năm đó. Đây là đoạn thời gian
cô muốn trốn tránh, cũng như rất ít có người biết đến.
Anh chỉ là hạt bụi trên thế gian, hoàn toàn không hề xuất hiện trong trí nhớ của
cô. Ngay cả bây giờ, những đoạn hình ảnh đứt quảng hợp lại thành tấm
hình trắng đen mờ nhạt kia, cô mới chợt nghĩ ra, thiếu niên bẩn thỉu dơ
dáy kia, thoạt nhìn có chút lưu manh, lại có thể là Hạ Thiên.
Làm sao có thể được….
Mẹ có nói một câu không sai, cô chính lá dày vò anh quá mức. Anh bởi vì cô mà phải xa xứ, chạy tới Thâm Quyến. Ngoại trừ khuất nhục, anh không lấy được bất cứ thứ gì từ gia đình bọn họ.
Tần Vũ Tinh ôm mặt, ngược lại với nhận định Hạ Thiên không có mặt mũi để nhìn cô của mẹ, cô cảm
giác mình không còn mặt mũi để nhìn Hạ Thiên mới đúng.
Thế giới này như thế nào? Trong vòng nửa năm ngắn ngũi, cuộc sống của cô trở thành long trời lở đất.
Tần Vũ Tinh không thể nào chợp mắt, sáng sớm hôm nay cặp mắt cô thâm quầng
phờ phạt, toàn thân có vẻ suy sụp không chịu nổi. Buối sáng, cô kéo màn
cửa sổ ra, hít sâu vào một hơi. Nơi cổng chính có tiếng động, phòng
khách dưới tầng một có tiếng mẹ đang la lớn. Tần Vũ Tinh nhíu mày, xuống lầu thì nhìn thấy cha đã về.
Ngày mai cũng là đêm ba mươi rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh..
“Anh nhìn xem bộ dáng của anh như thế nào! Râu ria xồm xàm, anh đi công tác
hay đi chạy nạn vậy!” Mẹ Tần tức giận, cởi áo quần áo của chồng ra, nhìn con gái từ trên lầu đi xuống: “Lại đây giúp một tay, cất hành lý của
cha con đi rồi ném toàn bộ những thứ này vào trong máy giặt. Bẩn chết đi được!”
Cha Tần mới vừa ngoài năm mươi, đầu hơi hói, nhưng mày
rậm mắt to, khuôn mặt vuông vắn, hơn nữa thân hình cao lớn, có vẻ rất
nho nhã. Chỉ là hôm nay quả thật bộ dáng của cha có phần tiều tụy. Tần
Vũ Tinh nhíu mày, nói: “Cha, cha không khỏe à?”
Cha Tần lắc đầu, bộ dáng mang nhiều tâm sự. Ông nhìn thoáng qua con gái, ngạc nhiên hỏi: “Sao sắc mặt con kém như vậy?”
Tần Vũ Tinh liếc khẽ qua mẹ cô, không dám nói thêm.
Mẹ Tần tức giận nhìn bọn họ, nói: “Sang năm mới, ai cũng khiến người ta lo lắng. ông Tần à, từ ngày ông đi làm ở bệnh viện Ái Mộ Tư, công việc sao bận rộn thế này? Bệnh viện nước ngoài đầu tư không cần ăn Tết à?”
Ba Tần muốn nói gì đó lại thôi, thở dài: “Đây không phải là đã về rồi sao? Đừng lải nhải nữa, phiền quá đi thôi.”
Mẹ Tần nghe lời ông nói cho có lệ, lập tức bùng lửa: “Nhiều ngày như vậy
ông đã không về nhà mà còn lý sự. Nói với anh đôi câu cũng là phiền phức à!”
Cha Tần nhíu mày lại, không so đo với bà nữa. Cơn giận của
mẹ Tần lại lớn hơn, bắt đầu càu nhàu, không ngừng oán trách. Trong lòng
Tần Vũ Tinh cũng khó chịu, dứt khoát giúp đỡ cha mình thu dọn đồ đạt, đi toilet giặt quần áo. Khi xong việc thì cô thấy mẹ trong phòng bếp, đột
nhiên điện thoại vang lên.
Tần Vũ Tinh đi về phía phòng khách tính nhận điện thoại thì một bóng đen đã xông tới trước cô, là cha, giành nghe điện thoại.
“Cha, cha làm gì thế?” Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm sau lưng ông, hỏi.
“Điện thoại reng.” Cha Tần giơ điện thoại lên, hướng về phía cô, chỉ chỉ rồi nói: “Nhưng lại không có người nói…”
Tần Vũ Tinh nhận điện thoại, alô alô vài tiếng, khó chịu nói: “Điện thoại
nhà chúng ta không phải là hư chứ? lꝢ€quɣɖɷɳ Mấy ngày trước con cũng có
nhận nhiều cú điện thoại như thế này, đối phương không hề nói chuyện,
làm con sợ muốn chết.”
Sắc mặt cha Tần không được tốt lắm, hỏi: “Khoảng mấy giờ?”
“Hơn tám giờ tối ạ.” Tần Vũ Tinh chu môi, cô gọt táo đưa cho cha, nói: “Ăn
chút trái cây, dưỡng da. Hình như trên trán của cha lại có thêm vài nếp
nhăn rồi.”
“Ôi…” Cha Tần cắn một miếng táo, không yên lòng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
Tần Vũ Tinh liếc nhìn cha một cái: “Cha lãng trí rồi. Ngày mai là ba mươi, cha nghĩ hôm nay là ngày mấy?”
“À, ừ.” Cha Tần* đứng lên đi vào phòng bếp, nhìn vợ đang vội vàng lục đục
hỏi: “Có muốn anh giúp một tay không?” (*Chỗ này QT để là Tần Vũ Tinh,
nhưng Tần Vũ Tinh không thể nào nhìn ‘vợ’ đang lục đục dưới bếp được,
cho nên mình sửa lại là cha Tần nhé.)
Mẹ Tần lắc đầu: “Ngồi đi! Vừa về tới nhà đã giành phòng bếp với em hả?”
Cha Tần cười thầm, trở lại bàn ăn dời qua dời lại bát đũa.
“Tiểu Tinh, bác Từ của con gọi điện thoại cho cha ngày hôm qua, hỏi chúng ta mùng hai qua đó.”
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, nhìn cha không biết lý giải ra sao, hỏi: “Cha, cha quên mất chuyện của con với Từ Trường Sinh rồi hả?”
“Ơ hay… chuyện lớn gì chứ!”
“Chuyện lớn gì!” Tần Vũ Tinh lập lại lời nói, hừ lạnh: “Đời này con không bao giờ nghĩ tới muốn đặt chân qua cửa nhà họ Từ.”
“Từ Trường Sinh đã sai, nhưng bác Từ trai và bác gái rất thương con.”
“Thương Vũ Tinh làm sao?” Tần Vũ Tinh chưa kịp phản bác thì mẹ cô đã bưng một mâm gà xào cay đi ra.
“Anh đó, chính là mềm lòng. Đàn ông sai đường lạc lối chính là vấn đề nguyên tắc. Coi như sai lầm trước hôn nhân có thể không thừa nhận, nhưng đứa
bé trong bụng của Bạch Nhược Đồng làm thế nào? Con gái của anh mới bây
lớn mà đã làm mẹ kế của người ta rồi.”
… Tần Vũ Tinh nhấp nháy miệng, rồi đóng lại.
“Em biết cái gì! Đàn ông đó, bất kể là ai cũng đều có lúc không nhịn được
cám dỗ, nhưng cuối cùng cũng sẽ về nhà. Lần này Từ Trường Sinh xui xẻo
vì đối phương là một minh tinh. Cô ta nói mang thai là thật sự mang thai à? Còn không phải là tùy tiện đổ lên đầu người khác, hết lần này đến
lần khác dựa vào bối cảnh nghề nghiệp của cô ta mà mọi người thà tin là
có cũng không chịu tin là không.”
“Cho nên Vũ Tinh của chúng ta
sẽ bị ngươi ta ngồi lê đôi mách. Em hỏi đầu óc của anh không bị gì chứ,
nói gì đàn ông không thể nhịn được cám dỗ. Em thật sự hối hận để anh đi
làm cho bệnh viện nước ngoài đầu tư, ngay cả ý tưởng cũng bị Tây hóa mất rồi. Chẳng lẽ anh lại muốn có mùa xuân thứ hai của mình sao?”
Cha Tần cau mày, buồn bực nói: “Anh chỉ muốn khuyên giải Tiểu Tinh! Nghĩ thông suốt điểm này thì có gì không thể giải quyết.”
“Yên tâm đi. Con gái của anh nghĩ thông suốt rồi!” Lời mẹ Tần đầy ngụ ý, trừng mắt liếc nhìn Tần Vũ Tinh một cái.
Tần Vũ Tinh cắn táo, không dám lên tiếng. Hẳn là cha vẫn còn chưa biết chuyện của Hạ Thiên…
Một nhà ba người ăn xong bữa trưa ấm áp. Cha Tần cảm thấy mệt mỏi cho nên trở về phòng ngủ bù.
“Vũ Tinh, rốt cuộc chú Út của con cũng đã quyết định đặt bàn ở Phúc Lai Cư
trước cửa nhà ông Nội. Mỗi nhà ba người, cộng thêm ông bà Nội, cô Cả là
mười một người. À, không đúng, năm nay cô Cả có thể coi là hai người,
vậy là mười hai người. Con tính đặt phòng bao lớn?”
Lệ thường của nhà họ Tần là mỗi năm mấy anh chị em thay phiên nhau đãi một lần cơm
tất niên. Năm nay đến phiên cha của Tần Vũ Tinh, cho nên trước sau đều
là cô dự tính.
“Đặt một phòng sang trọng, mười lăm chỗ ngồi, phí phục vụ 10%.”
“Được, không thành vấn đề. Chỉ là chị họ con cô Cả của con trở về, trong lòng
bà ấy nhất định cao hứng, sẽ không soi mói. lꝢ€quɣɖɷɳ Dù sao hàng năm bà ấy chính là ngại này ngại nọ. Mẹ muốn xem bà ấy biểu hiện như thế nào
trước mặt con gái của mình.”
“Khó nói lắm. Chị họ kia cho con cảm giác rất khó mời.”
“Giống mẹ nó, tính tình chả tốt lên được tí nào.” Mẹ Tần bĩu môi, châm chọc nói.
“Con cũng không biết tại sao, nhưng con có cảm giác chị ấy rất ghét con.”
Mẹ Tần nhíu mày, nhìn về phía con gái nói: “Chắc là nó muốn ra oai, phủ đầu con đấy.”
“Cũng không phải…” Tần Vũ Tinh nghiêng đầu, nghĩ mãi không ra: “Có lẽ con suy nghĩ nhiều mà thôi.”
“Ừ. Lát nữa con đặt sẳn đồ ăn đi. Ngày mai khỏi phải chạy tới chạy lui.”
“Dạ.” Tần Vũ Tinh gật đầu. Cô cũng muốn tìm chút chuyện để làm, bằng không sẽ vô ý thức nhớ tới Hạ Thiên. Từ sau khi anh cúp điện thoại ngày hôm qua, đã biệt tăm biệt tích. Cô không biết mình có nên tìm anh hay không…
Nhưng liên hệ được rồi lại nói gì đây?
Tần Vũ Tinh lắc lắc đầu,
cầm chìa khóa xe đi tới nhà hàng đặt thực đơn cho cơm tất niên. Sau khi
đến khách sạn, cô tính lấy điện thoại ra tìm tin nhắn đã đặt đồ ăn
trước, lúc này mới phát hiện 5S (iphone 5S) của cô vẫn còn ở chỗ của Hạ
Thiên, cái trong tay là Apple 5 trước kia. Vì thế cô mở ví tiền, đưa hết tiền cho bàn phục vụ làm tiền thế chân. Sau khi gọi xong đồ ăn thì cô
trực tiếp trở về nhà.
Mẹ và cha đang ngủ trưa, cô cũng trở lại
phòng mình, nằm trên giường ngẩn người ra. Cô lấy điện thoại di động ra, dằn vặt nửa buổi, xác định chính xác là cô đã đăng nhập vào WeChat,
nhưng lại không có tin tức của Hạ Thiên. Khi bạn trở nên quen thuộc với
tiếng ồn, xung quanh đặc biệt yên tĩnh khi không có người bên cạnh. Cô
ôm ngực, không hiểu sao đáy mắt ẩm ướt.
Phiền phiền phiền phiền
phiền phiền! Tần Vũ Tinh ném gối xuống đất. Thôi, cô nên chủ động liên
lạc Hạ Thiên cho rồi. Tốt xấu gì thì điện thoại của cô cũng là cầu nối
giữa bọn họ. Cô bấm vào hình bán thân của Hạ Thiên, phát hiện chữ ký của anh không còn đó nữa. Tuy rằng trước đây cô không để ý nhiều đến tin
tức của Hạ Thiên, nhưng cô khẳng định không phải là trống trơn.
Vì vậy cô trở nên cáu kỉnh!
Đột nhiên cô phát hiện ra, Hạ Thiên đã đưa cô vào danh sách đen!
Không sai!
Tuyệt đối là danh sách đen!
Nàng cũng nhìn không được bạn bè của Hạ Thiên, biểu hiện trống không, không
có một người nào. Tình huống như thế này xảy ra chỉ có một lý do duy
nhất, đó chính là Hạ Thiên lựa chọn không để cô nhìn thấy đám bạn của
mình.
Thoáng chốc, đôi mắt cô đỏ hoe, tên khốn kiếp này!
“Đing đong.” Chuông cửa vang lên, Tần Vũ Tinh chạy ra cửa, thì ra là phát
chuyển nhanh Thuận Phong. Cô cầm lấy kiện hàng quay người đi, thì nhân
viên chuyển phát kêu cô lại: “Thưa cô, tính tiền giao hàng ạ.”
… Tần Vũ Tinh đưa cho nhân viên chuyển phát hai mười đồng.
Cô mở kiện hàng ra, mém chút nữa hộc máu vì tức giận.
Điện thoại của cô đã được gởi về!
Con bà Hạ Thiên có ý gì chứ!
Tần Vũ Tinh hít vào mấy hơi thật sâu, thầm nghĩ: “Giỏi! Anh giỏi mà!”
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm biểu trưng tên Hạ Thiên, nhấn nút ‘đen’. Sau đó cô còn cảm thấy chưa đủ, bấm tiếp vào trong bài thông tin, kéo số điện
thoại của anh vào sổ đen.
Đúng rồi, còn có QQ!
Không phải
muốn phân cao thấp sao? Cô không rõ vì sao mình lại tức giận như thế,
nhưng trong lòng cô có một loại cảm giác bị chọc giận muốn điên lên!
Lý trí chó má gì chứ, tên khốn này!
Cô bật máy vi tính lên, mở QQ ra, kéo Hạ Thiên QQ vào sổ đen.
Mẹ nó, có giỏi thì cả đời đừng liên lạc nữa!
Một giây trước kia còn khiến cô cảm thấy khổ sở áy náy, tin tưởng thế gian
này quả thật có chân tình, có lẽ thật sự không xa tầm tay với, không để
thời gian lãng quên, không bị không gian bóp méo. Anh chính là anh,
trước sau như một, anh vẫn nhớ tới cô.
Mẹ kiếp!
Mẹ mày!
Tiên sư cha Hạ Thiên! Tần Vũ Tinh đạp bàn vi tính một cái, chui vào trong chăn khóc lớn một trận.
Thật ra chỉ cần Hạ Thiên xuống nước một lần, có lẽ cô sẽ thật sự bất chấp
tất cả tìm anh. Nhưng ai biết Hạ Thiên nghĩ như thế nào, là chơi hay là
trả thù.
Ha ha…
Chúng ta luôn hi vọng người khác sẽ trao ra nhiều hơn một chút, cho rằng đây chính là giới hạn cuối cùng của mình.
Thật ra không phải vậy. Người khác tiến tới, bạn sẽ tiếp tục lui về. Người
có thói quen thụt lùi vĩnh viễn sẽ tìm cớ lui về phía sau. Người dũng
cảm sẽ không sợ sệt mà tiến về phía trước.