Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 52: Chương 52




Điền Phương bật cười, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tần Vũ Tinh, cũng là lầm đường lạc lối, cô nhận biết Từ Trường Sinh là đồ khốn kiếp, vậy còn cha cô thì sao? Cả gia đình các người đều là vì lợi ích riêng tư, đáng đời!”

Tần Vũ Tinh chẳng cần tranh cãi với chị ta, vội vàng đi tới giúp mẹ, sợ mẹ sẽ làm ra chuyện gì quá xúc động.

“Cô ta là ai?” Mẹ Tần hét lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chồng mình.

“Nói chuyện với ông đó!”

“Anh muốn ly hôn với ai!”

Cha Tần cúi đầu, tay cầm ly rượu run rẩy, nói: “Em hãy nghe anh nói, em nghe anh giải thích…”

“Giải thích cái gì? Tôi đã nhận ra gần đây ông đi công tác rất nhiều! Thì ra là bắt chước người ta nuôi dưỡng Tiểu Tam!”

“Cái gì Tiểu Tam, bà già kia!” Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, lời nói khó nghe châm chọc: “Chồng của bà nói bà tính tình nóng nảy, không chút tình thú, đời sống hôn nhân thống khổ. Tôi giúp anh ấy giải quyết uất ức, vì vậy hai người chúng tôi mới ở chung với nhau. Chúng tôi có tình cảm.” Cô ta ném cho mẹ Tần một tờ giấy: “Tôi đã mang thai, bà nên trả lại tự do cho chồng của bà đi.”

Mẹ Tần hoang mang, cả người mờ mịt nhìn chằm chằm người phụ nữ. Một lúc sau, bà nắm chặt cánh tay của cha Tần quát lớn: “Ông già khốn kiếp… Ông còn mặt mũi sao!”

“Mẹ!” Tần Vũ Tinh trợn tròn mắt, vội vàng ôm lấy mẹ, nói: “Mẹ, mình về nhà rồi nói. Có cái gì về nhà rồi nói, mẹ đừng khổ sở như vậy.” Toàn thân người phụ nữ trong lòng cô lạnh ngắt, Tần Vũ Tinh chớp mắt, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.

“Cha, cha nói một câu đi. Chúng ta về nhà, mặc kệ cô ta. Chúng ta về nhà trước…”

“Còn muốn chạy? Tại sao? Trong bụng của em có thể có đứa bé của anh đó, viện trưởng Tần! Nếu như bây giờ anh dám đi về với vợ anh, em liền đâm dao vào bụng, anh có tin hay không? Ngụy quân tử, đừng tưởng rằng có thể tùy tiện lợi dụng em.”

Trong nháy mắt, cha Tần già đi rất nhiều, ông thở dài thật sâu, nói: “Vũ Tinh, con mau dẫn mẹ con về nhà đi. Chuyện bên này để cha xử lý.”

Tần Vũ Tinh bật khóc, cô gật gật đầu, trấn an mẹ: “Mẹ, ngoan, về với con nhé. Không có chuyện gì. Mẹ phải tin tưởng cha, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.”

“Hiểu lầm cái rắm! Lão già khốn kiếp kia nhất định là đã lên giường với đàn bà khác…” Mẹ Tần khóc òa lên, không chú ý đến hình tượng của mình. Bỗng nhiên không khí trở nên lúng túng không thôi. diễɳðàɳl€quɣđϕn Chú Út vừa kéo tay mẹ Tần vừa nói: “Vũ Tinh, con ra bãi đậu xe lấy xe tới, chú đỡ mẹ con xuống lầu.”

“Dạ, cẩn thận một chút nha chú.” Tần Vũ Tinh hít hít mũi, chạy xuống tầng một, phát hiện ra xe của cô bị người ta đập. Bởi vì lễ tất niên, bãi đậu xe trước cửa khách sạn không có người trông chừng, chỉ có lối vào ga-ra ngầm mới có một bác trực ban.

Tần Vũ Tinh không chú ý, bị mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, đau nhói.

Cô bật khóc.

Rốt cuộc là vì sao, gia đình bọn họ trở nên rối mù.

Là ông trời trừng phạt cô sao?

Đây chính là lúc đền tội?

Cô uất ức ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu khóc nức nở.

Tuyết rơi, dừng lại trên đầu cô, có chút lạnh buốt.

Thật lâu sau, có một bàn tay ấm áp che đầu cô lại, vuốt ve. Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, quay đầu lại, đập vào mắt là cặp mắt quen thuộc.

Tròng mắt đen như mực, làm nổi bật gò má lem luốt của cô, so với sao sáng trong đêm còn sáng ngời hơn.

“Anh cút ngay!” Tần Vũ Tinh quát tháo: “Em không cần anh lo.”

……

“Anh bỏ em vào sổ đen rồi còn tới đây làm gì?” Tần Vũ Tinh đứng lên, giận dữ nói.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm cô, không nói tiếng nào, từng bước từng bước đi tới, ôm cô vào lòng. Tần Vũ Tinh đẩy anh ra, vừa đẩy vừa đá, nói: “Em không nhớ được từ khi nào anh lại muốn phủi sạch những cảm giác đã tồn tại. Anh coi chừng, anh lừa người của em, còn gạt luôn cả trái tim của em… Đúng vào lúc em thật vất vả lắm mới chọn lựa tin tưởng anh thì anh chạm phải mạch gì mà con bà anh cho em vào sổ đen. Anh cút đi cho em!” Nước mắt nước mũi đầy mặt, Tần Vũ Tinh cố gắng cách nào cũng không thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của Hạ Thiên.

Hạ Thiên cúi đầu nhìn cô, hai tay lau sạch mặt cô, hỏi: “Mục Vũ Sâm đâu?”

“Cái gì Mục Vũ Sâm?” Dường như Tần Vũ Tinh chợt nhớ tới, tối hôm đó Hạ Thiên có nhắc tới Mục Vũ Sâm.

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, nói: “Em có biết đối với anh mà nói, Mục Vũ Sâm có ý nghĩa gì không?”

……

“Đời người tăm tối. Em vì anh ta mà khiến anh sắp toi mạng. Em cảm thấy anh nên phản ứng như thế nào khi em lại kết giao với Mục Vũ Sâm!” Hạ Thiên nghẹn ngào lớn tiếng, ánh mắt lóe lên long lanh.

“Trong mắt em chỉ có anh ta, em có từng nhìn thấy người khác không? Em có biết tên anh là gì không? Mẹ kiếp, vì em anh ra tay thì sao chứ, em chưa từng hỏi tới tên anh là gì! Anh cho rằng đối thủ của anh là Từ Trường Sinh, khốn kiếp thế nào lại nhào ra một Mục Vũ Sâm. Anh ta về nước, cho nên em liền chạy theo sao hả? Ở trong mắt em, rốt cuộc anh đây lên giường với em rồi thì tính là cái gì?”

Tần Vũ Tinh che miệng, khóc không thành tiếng. Cô hỗn loạn, xa xa, chú Út đang đỡ mẹ đi tới: “Vũ Tinh, con ở nơi đây xảy ra chuyện gì rồi?”

Tần Vũ Tinh nức nở, lắc đầu một cái, nói: “Không có chuyện gì.”

“Xe con ra sao rồi? Con đỡ mẹ con trước đi, chú gọi điện thoại cho thím, chú đưa hai người về trước.” Chú Út cầm điện thoại lên.

“Đi xe anh.” Hạ Thiên thấp giọng nói.

Chú Út nhìn anh, hỏi: “Vũ Tinh, vị này là…”

“Ngồi xe ảnh.” Tần Vũ Tinh quyết định thật nhanh, nói: “Tình hình mẹ em không tốt, bà vẫn không chịu nói chuyện. Em có cảm giác cơ thể bà rất lạnh, vẻ mặt đờ đẫn, em muốn mang bà tới bệnh viện.”

“Được.” Hạ Thiên ôm lấy mẹ Tần, chạy đi liền.

“Vũ Tinh…” Chú Út gọi cô.

Tần Vũ Tinh quay đầu lại, vẫy tay: “Yên tâm đi, không có chuyện gì. Chú trở về trước với ông bà Nội đi. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, sợ rằng họ chịu không nổi.”

Chú Út Tần Vũ Tinh gật đầu một cái. Trên lầu còn hai con nhỏ, bữa cơm tất niên này hỏng rồi.

Hạ Thiên lái xe, Tần Vũ Tinh ngồi phía sau nói chuyện với mẹ.

Mẹ Tần chớp mắt, hỏi: “Hạ Thiên?”

Cơ thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, vội vàng giải thích: “Dạ, xe con hư rồi. Để anh ấy đưa đi trước đã…”

“Nước.” Mẹ Tần nói.

“Phía sau em có nước, còn có khăn giấy.” Hạ Thiên dặn dò.

“Ừ.”

Tần Vũ Tinh đút nước cho mẹ. Cô phát hiện hơi thở của mẹ có chút dồn dập, nói: “Con sẽ thuận theo ý mẹ, ngàn vạn lần mẹ đừng nóng giận…”

“Mẹ giận đến điên lên, ngược lại có chút không thở được. Lấy cho mẹ một viên Tâm Hoàn, trong túi xách.” Vấn đề là lúc bọn họ đi không hề cầm theo giỏ xách.

Tần Vũ Tinh sợ hãi, cô chưa từng sợ hãi như thế, ánh mắt trống rỗng, nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, lồng ngực có chút hít thở không thông, khóc nói: “Hạ Thiên, em không có thuốc. Gần đây có bệnh viện nào gần nhất?”

“Bệnh viện Trung Nhật Hữu Hảo gần đây. Anh có bạn làm ở đó.”

“Vậy anh chạy nhanh một chút. Em cảm thấy mẹ em cần hít vào một ít ô-xy.” Giọng nói của Tần Vũ Tinh có chút run rẩy.

Hạ Thiên nhìn cô trong kiếng chiếu hậu, nói: “Anh sẽ lái xe thẳng vào, Vũ Tinh, nhất định dì sẽ không có chuyện gì.”

“Ừ…”

Sau khi đến bệnh viện, bởi vì mẹ Tần thiếu ô-xy, choáng váng đi không được, Hạ Thiên phải ôm bà đi thẳng vào phòng cấp cứu. Hai chân Tần Vũ Tinh nhũn ra, ngã ngồi trên băng ghế hành lang. Hạ Thiên nhét hai tay vào túi, đi tới đi lui. l€quɣɖ©ɳ Đột nhiên anh ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ Tinh, hai tay nắm lấy tay cô đặt dưới cằm mình, nói: “Thật xin lỗi.”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, không lên tiếng.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi. . . . . . Là anh đối với ba chữ Mục Vũ Sâm này quá nhạy cảm. Mặc kệ như thế nào anh đều không nên bỏ mặc em. Thật ra anh rất khó chịu, ký gởi điện thoại rồi mới cảm thấy thật hối hận. Ngay cả cơ hội trả lại điện thoại anh cũng không có. Có đôi khi anh nghĩ rằng, nếu như em thật sự có cơ hội quay trở lại với Mục Vũ Sâm, anh ta chính là giấc mộng của em, như vậy anh sẽ rời khỏi ngay lập tức. Chỉ là anh cảm thấy anh không cam lòng. Anh không cam lòng hai người ở chung với nhau. Em chính là mộng ước của anh, vì sao chúng ta không thể ở chung với nhau.”

Tần Vũ Tinh mím chặt môi, quay đầu đi.

“Vũ Tinh Vũ Tinh, anh sai rồi… Em xem anh đúng hẹn chờ em, đừng giận nữa có được không!”

Tần Vũ Tinh nhìn ánh mắt tình nồng tha thiết của Hạ Thiên, trong lòng dễ chịu hơn một chút. Cô nhéo mặt anh nói: “Bỏ đi, dù sao em cũng cho anh vào sổ đen mà.”

……

Hạ Thiên ngớ người, lấy điện thoại cầm tay ra, mẹ kiếp…

“Em thật sự cho anh vào sổ đen. Anh chỉ là không cho em nhìn đám bạn thôi mà.” Hạ Thiên đá chân nói.

“Anh ký gởi điện thoại trở về! Còn nữa, phí vận chuyển! Anh muốn tức chết em hả!” Tần Vũ Tinh nghĩ tới chuyện này là muốn hộc máu.

Hạ Thiên cắn môi, muốn nói tiếp, nhưng nén lại những lời khó nghe trong cổ họng. Gây gổ với cô trong giờ phút này quả thật là tự chui đầu vào rọ.

“Làm sao bây giờ?”

“Không biết!” Tần Vũ Tinh cũng tức giận, la lớn. Tết năm nay thật ngột ngạt.

Hạ Thiên đi một vòng trở về rồi nói: “Anh đổi số.”

“Đổi số gì?”

“Em cho anh vào sổ đen, anh đổi số. Dù sao anh cũng không thêm em vào một lần nữa.”

“Được đó. Vậy anh đừng thêm em vào!” Hai người nối đuôi cãi nhau.

“Em…” Hạ Thiên giận đến nghiến răng. Anh ngồi xuống bên cạnh ghế dựa, tay phải bóp lấy cằm Tần Vũ Tinh, thấp giọng nói: “Em có tin anh sẽ làm thịt em ngay tại đây không?”

Mặt mày Tần Vũ Tinh nóng lên, giận dữ nói: “Anh dám xài chiêu này!”

……

“Anh mới vừa làm ầm ĩ thì em đã ra tay rồi.” Hạ Thiên ấm ức nói: “Bất quá anh chỉ tạm thời không cho em thăm hỏi đám bạn bè thôi mà, em lại ngang nhiên đưa anh vào sổ đen. Em còn làm gì nữa hả?”

“Sổ đen điện thoại.”

“! ! !”

“Sổ đen QQ…”

“Em giỏi lắm Tần Vũ Tinh!” Hạ Thiên nổi giận, nhưng phải kiềm chế. Anh kéo tay Tần Vũ Tinh ra, thật lâu sau mới cúi đầu cắn xuống miệng cô một cách hung dữ: “Anh thật sự là nợ em mà…”

Tần Vũ Tinh nhìn anh chăm chú, không hiểu vì sao tranh cãi mà dường như không hề tức giận.

Cô cắn cắn môi, hỏi: “Anh nguyện ý thiếu nợ em cả đời không?”

Hạ Thiên ngẩn người ra, hồi lâu mới nói: “Em đang cầu hôn hả?”

…… Tần Vũ Tinh hoàn toàn không biết trả lời ra sao.

Đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ đi ra nói: “Không chuyện gì đáng ngại. Tôi nghi ngờ mạch máu nơi tim của bệnh nhân bị tắt nghẽn, nếu không hô hấp sẽ không đột nhiên không thông, đề nghị năm sau cho dì làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.”

“Cám ơn bác sĩ. Kế tiếp chúng tôi phải cần phải chú ý những gì vậy?”

“Thật ra không phải chuyện lớn gì. Chỉ là tạm thời thiếu dưỡng khí, đưa đến ngất xỉu. Tần Vũ Tinh, cô không nhận ra tôi ư? Bác sĩ Hoàn…”

Tần Vũ Tinh ngây người: “Hả?”

Hạ Thiên khoác tay lên vai cô, nói: “Cô ấy có thể nhớ được ai chứ?”

Ngoại trừ Mục Vũ Sâm… Ngực Hạ Thiên nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.