Dễ Cháy Dễ Nổ

Chương 2: Chương 2




Ngày hôm sau, Thư Kha lái tiểu tình nhân nhỏ của cô cùng tờ danh thiếp tới cửa hàng sửa chữa xe kia.

Trên đường đi, tiểu tình nhân của cô thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, chiếc Ferrari bị đâm thảm không nỡ nhìn thong thả chạy trên đường, nhìn thú vị hơn mấy chiếc siêu xe chạy như bay.

“Đấm thế nào không biết nữa, nát hết như thế kia.”

“Này phải sửa lại nhiều lắm, đèn xe vỡ nát, cửa xe thì nứt ra, phía trước lõm hẳn một chỗ to thế kia, mặt sau thì gần như là hỏng...”

“Này, người ngồi ở ghế lái là nữ! Khó trách...”

“Mỹ nữ! Đại mỹ nữ!”

“Người này nếu không phải phú nhị đại thì chính là tiểu tam của phú hoà nào đó.”

Dòng xe lưu thông chầm chậm, có một chiếc BMW chạy đến bên cạnh xe Thư Kha. Người đàn ông trẻ tuổi ló đầu ra, hô với Thư Kha: “Mỹ nữ, sao lại ra nông nỗi này? Không biết lái xe à? Trên đường nguy hiểm lắm, nếu không thì em lên xe tôi đi, sau đó kêu người tới kéo xe em đi.”

Người phụ nữ trong xe đeo kính râm, qua ô cửa xe đang mở có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, chiếc mũi cao tinh xảo, đôi môi gợi cảm cong thành một đường cong nhẹ mê người. Mà chiếc kính râm màu xanh xám kia như tạo ra một bức tường ngăn cách với thế giới này, tỏa ra hơi thở cao lãnh.

Người phụ nữ không đáp lại lời của hắn, mà nâng kinh xe mở nhạc lên.

“Yeah, yeah, yeah, Yeah, yeah, yeah

One more ride, one more race

We go all out, we don't play

One more ride, one more race

We don't slow down, ain't no brakes......”

Theo từng nhịp thanh âm của [Go Off], tiếng động cơ của Ferrari đột nhiên nổ vang. Tiếng máy móc như tiếng dã thú gào rống, tất cả những người lái xe chung quanh đều chấn động.

Gì đấy gì đấy? Phá xe à?

Ferrari rẽ sang trái, Fawkes phía sau bắt buộc phải dừng lại: “Mẹ kiếp, sắp đâm vào rồi đấy!”

Xe phía trước di chuyển, khoảng cách dần được kéo dài, Ferrari lắc lư, ổn định lái đi.

Người phụ nữ trong xe ngân nga theo điệu nhạc, một tay nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu, đôi chân trắng nõn sơn móng màu đỏ tươi uyên chuyển giữ chân phanh và chân ga.

*

Thư Kha đi theo bản đồ hướng dẫn, xe chạy đến một cửa sửa chữa ở vùng ngoại ô thành phố hẻo lánh.

Nơi phó hội trưởng đề cử quả nhiên không bình thường, vẻ ngoài xưởng này đơn giản mộc mạc, bên trong thì bất hữu động thiên(1).

Xe trong đó toàn những chiếc siêu xe bảy tám con số...

Có thể thấy rằng, mấy chiếc xe bình thường căn bản là không vào được nơi này.

Lý Siêu là người phụ trách của cửa hàng, anh ta đã nhận được thông báo trước đó nên giờ tiếp đãi Thư Kha rất nhiệt tình. Hai người họ cùng hai chuyên viên sửa xe túm lại một chỗ thảo luận nên sửa như thế nào.

Sau khi thảo luận thống nhất xong, Thư Kha đưa chìa khóa xe cho họ, còn mình thì không vội rời đi, đi vài vòng chỗ đỗ xe quan sát.

Ánh mắt đang nhìn những chiếc xe liếc qua bóng lưng của một người đàn ông thì dừng lại.

Một chiếc Volkswagen màu trắng, nắp ca-pô đang được mở, người đàn ông vùi đầu vào đó, trong tay cầm dụng cụ, xử lý dây chuyền động cơ bên trong.

Người đó để trần nửa thân trên, sống lưng rộng lớn, hai bả vai căng ra, đường nhân ngư kéo dài biến mất nơi cạp quần jean thô màu trắng. Anh cúi người xuống thấp hơn, quần jean hơi trượt xuống theo, lộ ra phần eo sau săn chắc.

Thư Kha học ngành mỹ thuật, mặc dù lúc này anh không đứng thẳng nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được anh cao tầm 185-188, phần trên phần dưới tỷ lệ vàng 5:8.

Thư Kha đi lên phía trước, cách một chiếc xe, đứng ở nơi không xa không gần vừa đúng chỗ có thể nhìn chính diện anh.

Người đàn ông cúi đầu, không nhìn rõ mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc cô ngắm nhìn thưởng thức thân thể anh.

Làn da màu lúa mạch kết hợp hoàn hảo với thân thể cường tráng, vòm ngực nở nang, nhìn xuống là cơ bụng tám múi rõ ràng, bắp tay săn chắc đẹp hơn tất cả những người mẫu nam mà trước đây cô đã từng gặp.

Người đàn ông này, mỗi một khối cơ bắp mỗi một đường cong, đều như là một tác phẩm điêu khắc tinh xảo của Chúa, thể hiện sức mạnh và vẻ đẹp không thể nào bỏ qua.

Thư Kha dựa người vào đuôi xe bên cạnh, lấy bút chì giấy ghi nhớ ra, nhanh chóng phác họa lại hình dáng người đó.

“Này, cậu đây rồi! Tìm mãi mà không tìm được cậu đấy, mình còn tưởng cậu bị lạc đường rồi này!”

Bên cạnh vang lên một giọng nói, là Vu Điền Điềm tới.

Hôm nay cô tới đây sửa xe, cô nàng này đến đây đón cô về.

Thư Kha bị quấy rầy ngòi bút dừng lại, vẫn ổn, bức vẽ đã sắp xong rồi.

Người đàn ông nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, Thư Kha đang chuẩn bị đặt bút xuống vẽ tiếp thì bốn mắt nhìn nhau với anh.

Gương mặt này... Cũng là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.

Người đàn ông này có đôi lông mày sắc bén, lúc này đây nó đang nhíu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Thư Kha.

Ánh mắt kia tạo ra một cảm giác áp bách nặng nề.

“Ngại quá, ngại quá...” Vu Điền Điềm cười làm lành với người kia, đưa tay kép vở của Thư Kha lại, kéo cô đi.

Cô gái này có đôi khi rất liều, không thích làm rõ tình hình trước mắt, đối phương rõ ràng không phải người tốt, thế mà dám nhìn chằm chằm người ta rồi còn vẽ lại nữa.

Mặc dù Vu Điền Điềm cũng kinh ngạc về khuôn mặt đẹp như tạc tượng của người đàn ông kia, nhưng cô biết nhìn sắc mặt người khác hơn Thư Kha.

Người đàn ông đứng đó nhìn theo bóng lưng của Thư Kha, đột nhiên anh phì cười một tiếng, môi dưới nhếch lên, dựa người vào thân xe, vẻ mặt không rõ.

“Lão đại, hội viện nữ mới của câu lạc bộ CSCC vừa tới đây sửa xe ấy, anh có thấy không?” Trương Tông như bắt được bảo vật tung tăng chạy đến trước mặt Diệp Cảnh khoe khoang nói.

“Thư Kha?” Ánh mắt anh không đổi, dừng lại ở góc khuất nơi người phụ nữ kia vừa biết mất, nhàn nhạt nói một câu.

“Đúng thế, chính là cái tên này. Cái ngực bự, cái eo thon, bờ mông cong đó, lão tử mới nhìn một giây đã...Mẹ nó! Anh làm gì thế??” Bả vai bị người kia đánh cho một cái, Trương Tông cực kỳ ủy khuất, oa oa kêu đau, nhảy dựng sang bên: “Anh muốn đánh chết lão tử!”

“Ngứa tay.” Diệp Cảnh mím môi, quay người tiếp tục sửa xe.

*

Kéo Thư Kha đi được một đoạn xa, Vu Điền Điềm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu hoảng hốt thế làm gì?” Thư Kha bất mãn hỏi.

“Chị hai à, chị không nhìn thấy biểu cảm khó chịu của người ta hay sao?”

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy Thư Kha bày ra loại vẻ mặt đó trước một giống đực như thế. Suy cho cùng thì cũng là một đám sinh vật cấp cao tham sắc đẹp.

“Hai người quen biết nhau à?”

“Không quen.” Thư Kha dứt khoát trả lời.

“Nhưng mà, mình cảm thấy cách anh ta nhìn cậu, hình như...” Vu Điền Điềm đang nghĩ xem nên dùng từ gì để hình dung chuẩn nhất cảm giác của mình.

Cô nàng nắm lấy cánh tay Thư Kha, hưng phấn nói: “Giống như là chủ nợ cuối cùng cũng bắt được tên cặn bã thiếu hắn một đóng nợ rồi bỏ trốn vậy!”

Thư Kha: “......”

“Nói thật đi, có phải trước đây cậu đã làm gì có lỗi với người ta rồi đúng không, ví dụ như...” Cô nàng nhìn cô với ánh mắt thăm dò: “Sửa xe không trả tiền?”

Thư Kha cười nhạt một tiếng: “Nếu mình mà không có tiền thì chắc chắn sẽ gửi hoá đơn đến cho cậu.”

“Cũng phải.” Khi còn ở nước ngoài, cô nàng cũng đã nhiều lần trả tiền sửa xe cho Thư Kha: “Vậy sao anh ta lại nhìn chằm chằm cậu như vậy?”

“Mình đẹp.” Thư Kha liếc nhìn cô nàng, nói như đúng rồi.

Vu Điền Điềm muốn phun một ngụm nước bọt lên khuôn mặt kia của cô, đẹp thì đúng rồi, biết mình đẹp mà lúc nào cũng tự sướng mới đáng ghét.

*

Trên đường trở về, Thư Kha lấy ra tập giấy nhớ lúc nãy, mở trang vẽ kia, thưởng thức nói: “Chuyên gia, cậu thử đánh giá xem anh ta được bao nhiêu điểm.”

Vu Điền Điềm thường hay tự nhận mình là người thẩm định mỹ nam và cô nàng có cả một hệ thống chấm điểm chuyên nghiệp. Mỗi lần nhìn thấy soái ca đều sẽ chấm điểm và bình luận vài lời.

“9 điểm. Trừ một điểm do tính khí không tốt, có phỉ khí(2).”

“... Phỉ khí?” Thư Kha nhẩm lại từ này, không gật bừa: “Đó là mùi vị nam tính.”

“Đúng là có mùi vị nam tính.” Điểm này cô nàng không thể phủ nhận: “Nhưng mà phỉ khí kia cũng không thể giấu được.”

“Từ góc độ mỹ học mà nói, phỉ khí là nói đến sự hoang dã cùng quyền lực. Nó mang lại cho người nhìn cảm giác sợ hãi đặc biệt, kèm theo đó là sự thần bí, vừa nguy hiểm cũng vừa dụ hoặc.”

“Dù cám dỗ, dụ hoặc tới đâu thì cũng chỉ là một thợ sửa xe, cậu còn bị từ chối nữa, mình hiểu mà.” Vu Điền Điềm ha hả cười.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)

Thư Kha trầm mặc vài giây: “Thế cũng không ảnh hưởng tới việc mình thưởng thức anh ta.”

“Mình thấy cậu không chỉ thưởng thức người ta mà còn rung động rồi ấy chứ.”

Thư Kha khép tập giấy nhớ lại cất vào trong túi, khoé miệng nhếch lên cười: “Tâm lặng như nước.”

Vu Điền Điềm cười lớn hai tiếng: “Trưa nay muốn ăn gì?”

“Đến nhà hàng Ý đi, mình muốn ăn salad. Đêm nay còn có buổi xem mắt, cần giữ dáng.”

“Cũng chỉ có cậu mới ngoan ngoãn như thế, thành thật đi xem mắt không nói làm gì, còn phải cố gắng để lại ấn tượng xinh đẹp nữa.”

“Đây chính là cuộc sống của chúng ta, tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối thuận mắt, hợp lực rồi chia sẻ nguồn tài nguyên, giúp sự nghiệp gia đình phát triển rồi sau đó sinh ra mấy bé con có gen chất lượng.”

Vu Điền Điềm tặc lưỡi: “Mỗi khi cậu nói mấy chuyện này, mình liền cảm thấy cậu...”

“Hử?”

“Đủ tư cách làm một vị bạch phú mỹ.”

*

Tầng 88 của toà cao ốc Hoàn Vũ, nhà hàng có thể nhìn được 360 độ.

Từ bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thu hết quang cảnh thành phố rộng lớn vào trong mắt.

Ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà cùng với bầu trời muôn vạn vì sao, giao thoa nơi cuối chân trời, chìm vào bóng đêm vô tận, kéo dài mãi mãi.

“Tiểu Thư?”

Giọng nói kia kéo suy nghĩ của Thư Kha quay về, cô chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ sang người đàn ông đối diện, hơi hơi mỉm cười.

Lúc nãy Lương Tư Duệ còn đang khó chịu vì cô mất tập trung, lúc này lại như được an ủi bởi nụ cười xinh như hoa nở kia, chỉ trong nháy mắt mà đã cảm thấy mãn nguyện, tiếp tục bốc phét về bản thân.

Anh ta cho rằng mấy cô gái môn đăng hộ đối với mình không phải thông minh trí thức, hiểu biết nhạy cảm nhưng xấu xí thì chính là loại xà độc mặt son son phấn phấn mê tiền như mạng.

Ấy thế mà hôm nay ông trời lại cho anh ta gặp một người phụ nữ khí chất ưu nhã nhưng cũng gợi cảm mỹ lệ.

“Đến bây giờ em vẫn còn độc thân, tôi cũng như thế, tôi không muốn thỏa hiệp với thực tại, điều tôi muốn là theo đuổi tình yêu đích thực.”

“Thật ra, đối với tiền tài tôi không có ham muốn gì lớn, tôi nghĩ điều quan trọng nhất trong cuộc đời đó chính là được vui vẻ, mà tiền thì khó mua được niềm vui.”

“Tôi sẽ không bởi vì lợi ích gia đình tùy ý kết hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối, chuyện đó sẽ chà đạp lên tâm hồn của tôi.”

“Tôi cũng không có ý định dựa dẫm và ba mẹ, những thứ bọn họ chuẩn bị cho tôi, tôi không quan tâm lắm.”

Lương Tư Duệ sau khi đĩnh đạc nói một loạt câu khoe khoang thì ném đề tài lại cho Thư Kha: “Tiểu Thư, người bạn đời lý tưởng của em là gì?”

“Tiền tài của cải nhiều.”

Lương Tư Duệ: “......”

“...Khụ.” Anh ta nói không nên lời, chỉ có thể ho mấy tiếng để che giấu sự xấu hổ.

“Làm nhiều ít nói.”

Anh ta lại ho liên tiếp mấy tiếng

Thư Kha quan tâm hỏi: “Cổ họng không thoải mái sao?”

Lương Tư Duệ nói lảng sang chuyện khác: “Tôi biết, em có lý tưởng và mục tiêu theo đuổi của mình.”

“Tất nhiên rồi, thừa kế tài sản của ba tôi. Cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng, nghĩ đến thôi đã thấy sung sướng rồi, có phải không?”

Tác giả có lời muốn nói: Nội dung hai chương trước đã được chỉnh sửa.

Đừng cười nha, chúng ta đều là những công dân tuân thủ kỷ luật.

____________

(1) 别有洞天: Biệt hữu động thiên: Nghĩa đen chỉ ngoài cõi trần còn có một thế giới khác. Nghĩa bóng để hình dung một phong cảnh kỳ lạ hiếm có hoặc một sáng tác nghệ thuật có sức lôi cuốn mạnh mẽ.

(2) 匪气: Phỉ khí: Cảm giác toàn diện về khí chất và hình ảnh bên ngoài. “Đáng gờm và ghê gớm” hơn là “trang nghiêm và đáng kính“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.