Diệp Thiệu nhướn mày, lại nhìn về mặt biển mênh mông trên tấm bình
phong: “ Cảnh vẽ trên bình phong dựa theo một bức tranh thêu cổ của
hoàng thất, nghe nói là được hoàng đế khai quốc của bản triều đề chữ.”
Hắn chỉ về phía góc trái bên dưới bình phong: “Trên bức tranh đó, đây là tư ấn của Thái Tông hoàng đế. Năm nào nàng cũng tới đế đô, hẳn đã từng
vô tình thấy nó.”
Logic kiểu gì vậy, thứ ngươi nói là vật hiếm do tổ tông Mục triều để lại, không phải đặt trong quốc khố thì cũng được
giấu trong kim khố của Hoàng đế, làm sao mà cô có thể “vô tình” nhìn
thấy nó được chứ. Không đúng, cô suy nghĩ một lát, sững sờ nhìn Diệp
Thiệu: Lời ngươi nói cứ như thật vậy, chẳng lẽ ngươi đã tận mắt nhìn
thấy nó?
Diệp Thiệu nắm tay lại ho khan, mặt đỏ bừng do sốt cao,
không thể nhìn ra nét xấu hổ nào trên đó cả: “Hồi 10 tuổi cô từng vô
tình đi nhầm vào bảo khố trong cung, cho nên mới có ấn tượng với bức họa này.”
Cô: “…”
Ha ha, ngươi thật đúng là “vô tình”, nào có “vô tình” khéo thế!
Về vị Thái Tông hoàng đế kia đã là chuyện trăm năm trước nhưng rõ ràng
giấc mộng của cô cứ lặp đi lặp lại cảnh này, khác hẳn với hình ảnh tĩnh
khô khan kia, trong mộng của cô luôn văng vẳng tiếng ca kỳ lạ. Tiếng ca
đó trong trẻo như tiếng chim hót, uyển chuyển như tiếng dòng nước chảy,
lãng đãng như cơn gió rong chơi trên biển đêm mênh mông…
Nhưng
đây dù sao cũng chỉ là mộng cảnh mờ mịt hư vô, không phải cô tận mắt
nhìn thấy, nói ra cũng chẳng đáng tin. Lại càng không thể là vị Thái
tông hoàng đế hơn trăm năm trước xuyên không tới thời nay yêu cô say
đắm, bôn ba trăm năm báo mộng cho cô được…
“Nghĩ gì vậy?” Diệp
Thiệu gõ gõ trán cô, bởi vì bệnh cho nên giọng nói trầm thấp của hắn trở nên khàn khàn: “Nàng chưa từng thấy nó trong hoàng cung, vậy rốt cuộc
là thấy ở đâu?”
Cô cầm bút do dự không viết, Diệp Thiệu cười khẽ: “Nơi này chỉ có phu thê chúng ta nàng còn sợ, còn nữa,” Hắn cười híp
mắt cầm túi sưởi nói: “Nàng ở trước mặt ta mất mặt cũng đâu phải là lần
đầu tiên, ta sẽ không cười nhạo nàng đâu.”
Cô: “…”
Đây là
thể loại an ủi rẻ rách gì thế, chuyện mất mặt cũng có thể hình thành
thói quen sao! Còn ngươi, chắc chắn là đang cười nhạo cô chứ gì! Cô buồn bực liếc nhìn hắn, viết xuống: thấy ở trong mộng.
“Trong mộng?” Diệp Thiệu nhìn dòng chữ cô viết đầy hứng thú: “Mộng gì cơ?”
Cô tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn, trong mộng thì là trong mộng chứ sao?
Diệp Thiệu không biết nên khóc hay nên cười, nhéo mặt cô, hận rèn sắt không
thành thép, nói: “Vân Ngạn, nàng ngốc như vậy rốt cuộc làm sao lại có
thể bình yên ngồi trên vương vị mà sống tới tận giờ hả?! Vì sao thần tử
có thể nhịn nổi nàng mà không tạo phản?”
“…” Cô đáng thương che mặt, ngập ngừng viết: bởi vì bọn họ còn ngốc hơn ta mà…
Diệp Thiệu: “…”
Hắn câm nín một lúc lâu, đoán chừng là đang nhớ lại những lần giao thiệp
với người Kinh quốc trong quá khứ, bóp trán nói: “Đúng, nàng nói đúng.”
Hắn nghiêng mặt liếc nhìn cô: “Cô hỏi, có phải trong mộng ngoại trừ cảnh tượng này nàng còn gặp phải chuyện khác hay là người khác xuất hiện có
đúng không?”
Hắn nói xong cô cũng câm nín, trong mộng đúng là xuất hiện một người, nhưng đó không phải người khác, mà là Diệp Thiệu…
Cô cũng không biết vì sao lại không mơ thấy phụ vương, không mơ thấy Lương thái sư, không mơ thấy lão Tề vương với tiểu Bạch, không mơ thấy Tông
Sở hay Bạch Khải mà chỉ mơ thấy hắn. Cô thậm chí còn nhớ mang máng lời
lần đầu tiên hắn nói khi xuất hiện trong mơ của cô, hắn hỏi: “Vân Ngạn,
nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Lúc đó cô trả lời rằng…
“Vân Ngạn,” Diệp Thiệu đột nhiên dí sát mặt lại, vì quá gần nên mỗi từ hắn
nói hơi thở đều phảng qua mặt cô, đôi mắt hẹp dài vụt sáng ý cười: “Nàng sẽ không phải là… mơ thấy cô đấy chứ ~”
Cô: “!!!”
Lòng
loạn như trống đánh, thùng thùng thùng dội vào lồng ngực, cô hốt hoảng
tới bút cũng nắm không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo phản kích hắn: ngươi, tự
mình đa tình!
Cô lùi ra sau một tấc, Diệp Thiệu theo sát sau một
tấc, cô lui một thước hắn liền tiến lên một thước. Cho tới khi bị ép tới tận chân tường, hắn cười như không cười cúi đầu nhìn cô, lên tiếng:
“Vân Ngạn, cô đã sớm nói với nàng, trong lòng nàng nghĩ gì cô đều nhìn
thấu hết. Nàng nhìn mặt nàng đỏ bừng lên kìa, cả mặt đều viết đầy chữ
“Ta đúng là mơ thấy chàng”, còn muốn chối?”
Mới, mới không phải
đâu! Cô cố để bản thân thật mạnh mẽ trừng lại hắn, nhưng hình ảnh phản
chiếu trong con ngươi đen của hắn đã khiến tất cả những lời cô muốn chối đều nghẹn trong miệng, chân tay càng thêm luống cuống. Trong mắt hắn,
phản chiếu khuôn mặt đỏ ửng của cô, rõ ràng đó là vẻ mặt của người có
tật giật mình…
Diệp Thiệu đắc ý tới nỗi chỉ còn kém hát lên nữa
thôi: “Ta và nàng đã là phu thê, nàng mơ thấy vi phu cũng là chuyện rất
bình thường mà, cần chi ngượng ngùng … hửm?” Hắn nhìn cô chằm chằm:
“Không phải chứ. Chẳng lẽ từ lâu rồi nàng đã mơ thấy cô. Aizzz, Vân
Ngạn, thành thật khai báo đi, từ lúc nào thì nàng đã nảy sinh suy nghĩ
không an phận với cô?”
Suy nghĩ không an phận cái đầu ngươi! Ai
lại có suy nghĩ không an phận với đồ cầm thú trong đầu chỉ có “Phương
pháp nấu cá vàng” thôi! Bức xúc nhớ lại ký ức hồi cô với Diệp Thiệu mới
gặp, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng hận không thể quỳ xuống ôm lấy đùi
hắn khóc: “Thế tử đại nhân! Bỏ qua cho ta đi, người ta chỉ là con cá nhỏ vô tội lạc tới bên bờ biển Tề quốc các ngươi thôi mà!”
Vểnh cổ
lên, cô quyết định lành làm gáo vỡ làm môi, vung bút: Đúng là ta mơ thấy ngươi đấy! Ta còn thường mơ thấy cả Tiểu Bạch nữa!
Diệp Thiệu: “…”
Cô vươn khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ và vì bực mình lên nhìn hắn, Diệp Thiệu lạnh lùng thốt: “Ngày mai, chúng ta sẽ ăn lẩu thịt chó.”
Cô: “…” Tên này phát rồ đến mất trí, cả Tiểu Bạch mà hắn cũng muốn ăn!
Cô không tin Diệp Thiệu sẽ hạ độc thủ với Tiểu Bạch cho nên cho dù hắn có
dụ dỗ đe dọa thế nào cô cũng không viết thêm một chữ. Diệp Thiệu nhìn cô đầy mưu mô, cô đang dựa vào tường ngáp một cái thì hắn chợt bất thình
lình gặm miệng cô một cái.
Cô: “…”
Cô mở to miệng, căn bản không thể khép lại, sau đó, sau đó là đầu lưỡi ấm áp, tưởng chừng như
đang bị cái gì đó liếm. Đầu óc cô tựa như bị một khối đá nặng rớt xuống, rầm một phát khiến cô như sắp ngất, giống như đêm tân hôn cũng không
thể nào chống lại hành động đó của hắn…
Cô phát điên đẩy hắn ra: tên biến thái ngươi lại làm chuyện gì kỳ quái nữa!
Tề vương đại nhân liếm môi hòng lưu giữ chút dư vị còn sót lại, vô tội mỉm cười với cô: “Cô chỉ đang muốn kéo người cá của cô cùng cảm mạo mà
thôi.”
Cô: “…”
Quỷ mới tin ngươi! Cô hung hăng vỗ đuôi cá lên mặt hắn!
Diệp Thiệu: “…”
Cuộc thảo luận về tấm bình phong của cô và Diêp Thiệu tới đây kết thúc.
Diệp Thiệu sinh bệnh không có tinh thần thảo luận với cô sâu thêm, trước khi ngủ, hắn còn tựa vào vai cô, ngáp liên tục: “Không bao lâu nữa nàng với ta sẽ đến đế đô tạ ơn thiên tử, sau tìm cơ hội thỏa đáng lấy bức
họa kia ra xem là được.”
Có lẽ hắn mệt mỏi quá rồi, ngay sau đó
đã im lặng. Cô quay lưng về phía hắn đợi cho nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống, cơn tức của cô cũng dần phai nhạt đi, cô quay đầu sang muốn hỏi
hắn một chút chuyện về đế đô. Nghiêng mặt nhìn khuôn mặt đối diện đang
say ngủ đầy mệt mỏi của hắn, cả ngày hôm nay hắn gần như đều bôn ba
không ngừng, buổi tối còn bị sốt…
Cô không đánh thức hắn, mà lặng lẽ nhoài dậy kéo chăn lên, cẩn thận chui vào tránh né hắn. Từ khi biến
thêm đuôi cá, nhiệt độ cơ thể cô so người bình thường lạnh hơn nhiều,
cũng không thể để hắn ngủ một đêm bệnh còn nặng hơn trước.
Mới vừa nằm xuống, trên đuôi bỗng có thêm một bàn tay đặt vào.
Cô: “…”
Tay kia cũng không làm gì, chỉ là từ từ sờ lên trên eo cô, nhẹ nhàng kéo
một cái, kéo cô vào trong lòng. Diệp Thiệu từ từ nhắm hai mắt tìm một tư thế thật thoải mái, cằm đặt trên hõm vai cô thong thả thiếp đi.
Trên trán cô đầy vạch đen, hắn đây là coi cô thành gối ôm hình cá sao?
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Hôm sau, chân trời chỉ mới le lói vài tia sáng, tất cả dường như vẫn còn
chìm trong màn sương mù. Bên cạnh vang lên tiếng vải dệt ma sát vào
nhau, cô dụi mắt mơ màng nhìn, bên trong trướng tối có bóng người đang
đứng thẳng. Còn chưa nhìn rõ, nụ hôn nóng rực đã hạ xuống trán, giọng
nói khàn khàn vang lên: “Còn sớm, ngủ tiếp đi, ta vào triều.”
ừm, cô xoay người ôm đuôi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
đến khi cô tỉnh lại đích thực thì đã là giờ thìn ba khắc, trời đã sớm sáng
bảnh. Cô nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn đỉnh trướng hoa lệ thêu rồng
phượng, một màn vào lúc sáng sớm hiện lên trong đầu cô, hình ảnh mờ tối
khiến cô không biết đó là thực tại hay chỉ là trong mộng. Nhưng cho dù
là thực tại hay trong mộng, cô đều thoáng thấy hốt hoảng.
Bóng dáng kia là Diệp Thiệu?
Cô không nhịn được tựa vào giường ngơ ngẩn, sau đó một đám tỷ muội của
Diệp Thiệu tới bái kiến vị vương hậu mới nhậm chức là cô đây.
Vương thất họ Diệp khác với vương thất họ Vân của cô. Vân thị chúng ta nhân
khẩu ít ỏi, bằng không làm sao sau này vướng vào tình cảnh chẳng có ai,
phải bắt một cô gái như cô lên làm nữ quốc quân. Huynh đệ của Diệp Thiệu không nhiều, con trai sinh ra trong vương thất thường khó sống, bị giết chết, chết yểu, thành ra giờ chỉ còn lại hắn, Diệp Lĩnh và mọt vị tứ
vương tử không tồn tại chút cảm xúc nào.
Nhưng tỷ muội của hắn nhiều lắm, xếp thành hàng dài, sắc màu rực rỡ muôn hình muôn vẻ.
Sau khi cô tới Tề quốc rất hiếm khi giao thiệp với các nàng ấy, ngoại trừ
Diệp Khâm. Diệp Thiệu cảm thấy các tỷ muội này rất phiền, theo ý của
hắn, tìm thời gian thích hợp gả hết ra ngoài cho xong chuyện ==
Thực ra cô cũng không muốn gặp các nàng ấy nhiều, không phải cô không thích
họ, mà vì từ nhỏ tới lớn cô chỉ giao tiếp với bách quan cho nên không
biết ở chung với các nàng ấy thế nào. Nhìn các nàng ấy vừa mở miệng đã
trò chuyện về “Y phục, kiểu tóc thịnh hành thời gian gần đây”, còn cô,
chủ đề trò chuyện bình thường của cô đều là “Năm nay thu nhập quốc dân
có đủ trả nợ không?”
Nếu không phải những đề tài đó, các nàng ấy
sẽ lại ngượng ngùng và tò mò tán gẫu về “Ôi chao, công tử vương đô nhà
nào ngọc thụ lâm phong, tài hoa xuất chúng, là mối duyên lành.”
Cái này cô có thể xen mồm vào sao, cô mà nói, Diệp Thiệu về nhất định sẽ
phê phán cô không tuân thủ nữ tắc, cho cô dìm lồng heo. Ồ không, thế cô
sẽ không chết được, vậy hắn sẽ xiên cô lên để nướng…
Thể xác và
tinh thần đều vô cùng mệt mỏi khi phải ứng phó với những thiếu nữ này,
một ngụm nước còn chưa uống, nội thị chuyên trách phục vụ lão Tề vương
đã nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, quỳ rạp xuống trước mặt cô, đỏ mắt
trình tấu: “Vương hậu nương nương… thượng vương, ngài ấy không qua
được.”
Cái chén trong tay cô rơi xuống đất, vỡ toang…