Ngày nghỉ tân hôn cuối cùng, con người luôn kiên cường như Tề vương đẹp
trai không phụ sự mong đợi của mọi người mà lăn ra ốm. Trời đông giá
rét, dù cho cơ thể Diệp Thiệu có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể chắn
được thế tới ào ạt của cơn sốt, bệnh không dậy nổi.
Thái y quỳ
bên ngự tháp trầm ngâm bắt mạch một lúc lâu, nói dông dài một tràng, tóm gọn lại là: bình thường Tề vương bệ hạ quá khỏe mạnh, cho nên một khi
ngã bệnh liền hung hiểm dị thường, nhưng không có gì đáng ngại, nói
chung là không chết được.
Tông Sở cùng đi với Diệp Khâm tới thăm
bệnh khoanh tay lắc đầu, làm mặt ông cụ non thốt: “Ác giả ác báo, thiên
đạo luân hồi. Không tin ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh kia từng tha ai
chưa ~~~” Nó cố hết sức nghiêm mặt nhưng âm cuối không nhịn được vút lên vẫn tiết lộ nỗi lòng sung sướng của nó.
Mọi người: “…”
Diệp Thiệu nằm trên tháp thản nhiên liếc sang, giọng khàn đặc gọi: “A Khâm.”
Diệp Khâm giẫm chân, mắt đen to lúng liếng tức giận trừng Tông Sở: “Tuy rằng lời huynh nói là sự thật, nhưng làm sao huynh có thể nói thế ngay trước mặt vương huynh được! Không chơi với huynh nữa!”
Cô và Diệp Thiệu: “…”
Rốt cuộc nhà họ Diệp này là gia đình thế nào đây, một tiểu cô nương bảy tuổi mà cũng có thể hiểm độc tới vậy!
Thái y viết xong phương thuốc rồi trình lên, hé mắt lên quan sát cô với Diệp Thiệu, dặn dò mấy lời quen thuộc, sau đó ý vị thâm trường khuyên Diệp
Thiệu: “Bệ hạ, ngài là quân vương một nước, gánh trên vai trọng trách to lớn, vương hậu còn trẻ tuổi chưa hạ sinh vương tự cho nên cần phải giữ
gìn quý thể. Về phần nương nương,”
Ông ta bỗng chuyển hướng câu
chuyện nhắm thẳng về phía cô: “Trời giá nước lạnh, cũng khó tránh khỏi
hàn khí xâm nhập vào cơ thể, nếu để tới khi cơ thể bị nhiễm lạnh sẽ
không tốt. Lão phu sẽ kê cho nương nương thêm mấy phương thuốc điều
trị.” Nhìn cô sâu xa vài lần, khiến cô dường như có thể hiểu thấu nỗi
lòng ông ta đang không nhịn được nắm chặt tay: “Đại vương! Nương nương!
Thỉnh mau sớm sinh hạ tiểu vương tử cho đại Tề quốc chúng ta đi ~!”
Cô với Diệp Thiệu: “…”
Làm cái gì vậy! Cô vừa dở khóc dở cười vừa xấu hổ không thôi, đây đâu phải
là việc có thể giải quyết bằng điều trị! Khoảng cách xa xôi nhất trên
đời này không phải là sống chết, mà là chàng thì người đất liền ta lại
cá biển khơi, điều này khiến cho chúng ta biết làm thế nào có thể dây
dưa triền miên đây!
“Được rồi, dong dài cái gì, lui xuống đi!” Giọng điệu của Diệp Thiệu không tốt, ra lệnh.
Lão thái y bị kinh sợ lắp bắp vâng dạ, mang theo hòm thuốc biến mất khỏi
tẩm điện, giữa khoảng không dường như còn nhìn thấy tàn ảnh lưu lại của
ông ta.
Cô: “…”
Mọi người tản đi, trong tẩm điện chỉ còn
lại cô và Diệp Thiệu. Tề vương đại nhân cực ít khi sinh bệnh mệt mỏi nằm liệt giường, trông chẳng khác nào con cún to bự đang gục đầu ủ rũ. Ngày mai phải lâm triều, nghỉ ngơi ba ngày cho nên số tấu chương Diệp Thiệu
đáng lẽ ra phải tự mình phê duyệt đang chất đống, khổ nỗi giờ hắn bệnh
nặng nằm đó, cho nên cô đánh bất đắc dĩ cuốn chăn tựa vào giường, lật
từng quyển ra xem rồi chọn những tấu chương quan trọng đưa cho hắn, hắn
chỉ nói vài câu còn lại thì để cô tự mình phúc đáp. Cũng may việc này cô đã làm bảy tám năm, không có hắn, vẫn quen tay quen chân như thường.
Mới xem được hai, ba bản tấu, Tề vương đại nhân tinh thần không khỏe liền
buồn ngủ, cô không thể không giơ đuôi vỗ lên chăn đánh thức hắn. Diệp
Thiệu bị vỗ hai lần cố gắng lấy lại tinh thần, cần một bản tấu lên, mắt
còn chưa xem hết đã hời hợt nói: “Giết, bản tiếp theo.”
Cô: “…”
Ngươi thế này chính là coi mạng người như cỏ rác đó! Chẳng lẽ ngươi
không sợ nửa đêm tỉnh dậy thấy một bóng trắng bay ngay trên đầu giường
mặt đầy máu gào thét: “Tôi chết oan uổng quá, oan uống quá ~”
Diệp Thiệu lười biếng liếc nhìn cô, giọng khàn đặc: “Nàng dùng mắt cá chết
kia trợn gì ta, ta ghét nhất là lũ tham quan vô lại, loại bại hoại này
không giết còn để lại làm gì, sao có thể cảnh tỉnh bách quan?”
Cô: “…”
Tuy lời hắn nói rất có lý nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn chửi cô là mắt cá chết cho nên không thèm cho hắn sắc mặt tốt, nhăn mặt nằm ì trên giường phê chữ “Trảm”. Diệp Thiệu liếc mắt thấy, nói vu vơ: “Chữ
xấu quá, chẳng giống cô chút nào.”
Cô: “…”
Ngươi được lắm! Nếu không phải tị hiềm hắn bệnh nặng, bà đây nhất định sẽ vỗ thẳng tấu chương vào mặt hắn!
Cô nén giận mở tiếp một bản, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Diệp Thiệu lại gục đầu ngủ gật, cô: “…”
Vốn định thô bạo dùng đuôi vỗ lên mặt hắn một cái nhưng cô nhìn hắn một
lúc, ma xui quỷ khiến thế nào buông tấu chương xuống. Bỏ đi, cô lật lật
tấu chương ra, đầu năm mới bách quan không muốn tấu mấy chuyện phiền
lòng lên, cô cũng có thể ứng phó được với mấy chuyện đơn giản này. Cô
lặng lẽ ôm tấu chương trượt xuống giường, người vừa mới nghiêng xuống,
đuôi chợt không rút ra nổi.
Cô quay đầu, Diệp Thiệu mặt lạnh tanh nhìn cô, giọng khàn khàn: “Nàng muốn đi đâu?”
Không phải ngươi đã ngủ rồi sao! Cô đang định chỉ chỉ vào tấu chương, Diệp
Thiệu đã lạnh lùng liếc cô, trên mặt đều là vẻ đau đớn sâu sắc phê phán: “Vân Ngạn ơi Vân Ngạn, cô không tiếc mạo hiểm tính mạng nhảy xuống sông băng cứu nàng, bị bệnh nặng. Vậy mà giờ khắc này nàng không những ở bên giường bệnh chăm nom, còn muốn chuồn êm ra ngoài chơi!”
“…” Cô
trợn mắt há mồm nhìn hắn, muội ngươi, con mắt nào của ngươi thấy cô muốn chuồn ra ngoài chơi?!!! Hơn nửa đêm rồi, trời đông giá rét, cô đi ra
ngoài chơi cái gì? Muốn mình đóng băng thành một bức tượng băng mỹ nhân
ngư lóng lánh trong suốt cho cung nhân xem hả?
Hắn thao thao bất tuyệt than vãn, tay với ra đánh rớt đống tấu chương cô ôm trong lòng, kết luận: “Cô muốn uống canh gừng.”
Cô: “…”
Đừng ai cản cô, cô nhất định phải đánh chết tên thần kinh bất bình thường này!
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Cho dù Diệp Thiệu không có bệnh, cô cũng không thể đối phó với hắn, hơn nữa giờ cô còn là vương hậu của hắn, chẳng lẽ mới tân hôn hai ngày đã để
văn võ bá quan chứng kiến quân thượng của bọn họ người mang vết thương
tảo triều à. Chỉ sợ chưa đầy hai ngày, toàn bộ năm nước Mục triều đã lan truyền tin tức vương hậu Tề quốc là cọp cái…
Cô nén giận bưng tới một bát canh gừng nóng cho Diệp Thiệu, Tề vương đại nhân khẽ nhấp nhẹ một hớp, cau mày than: “Cay.”
Ngươi đã từng thấy canh gừng nào không cay chưa! Cô hít vào một hơi, lặng lẽ
múc một thìa đường đỏ bỏ vào, Diệp Thiệu mới uống được một ngụm lại nhíu mày: “Ngọt.”
Cô: “…”
Tính gây sự đúng không, cô xắn tay
áo lên đoạt lấy cái bát trong tay Diệp Thiệu uống liền một hơi, quệt
miệng hầm hừ: Ngươi không uống ta uống!
Diệp Thiệu bị vẻ mạnh mẽ
hiếm khi nào hiển lộ ra của cô dọa, yên lặng không nói gì làm vị quân
vương tịch mịch của hắn, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Loại đồ ngọt này
nàng uống ít thôi.”
Hả? Cô đang nhặt tấu chương lên tiếp tục cố
gắng không hiểu gì nhìn hắn, hắn từ tốn đáp lại cô: “Đừng để lần sau
biến về đuôi cá thì quỳ thủy lại tới luôn.”
Cô: “… … …”
Tiêu diệt thêm hai bản tấu chương nữa, cái đuôi bị kéo kéo, cô không nhịn được nhìn sang, Diệp Thiệu bĩu môi: “Cô đói.”
Cô: “…”
Đói thì kệ đói! Ngươi đói chết thế giới mới hòa bình! Cô vốn không dư hơi
để ý tới hắn, ai ngờ hắn thong thả ung dung hỏi: “Vân Ngạn, nàng không
đói sao?”
Cô: “…” Hắn, hắn vừa nói như thế, hình như cô cũng thấy đói bụng thật…
Một cái bàn nhỏ được dọn lên trên long tháp, cô với Diệp Thiệu ngồi đối
diện nhau. Hắn nhã nhặn phẩm trà, cô cầm đũa nhặt nhặt cái này, lựa lựa
cái kia, Diệp Thiệu cười khẽ bảo: “Ăn giống như chuột ấy.”
Cô:
“…” Cô phồng má căm tức nhìn hắn, hắn cúi đầu do dự nhìn một vòng trên
bàn, sau đó gắp một đũa rau rõ to vào bát cô: “Ăn nhiều chút.”
Nhìn chỗ rau dưa đáng ghét kia, cô muốn ăn thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, gà gói lá sen, thịt dê nướng cơ! Diệp Thiệu dịu dàng nói: “Trong sách
dạy, ăn thứ này nhiều chỗ nào đó sẽ phát triển hơn.” Dứt lời, tầm mắt
hắn bồi hồi ở trước ngực cô.
Cô: “…”
Cô ngậm đũa, cầm bút viết roẹt roẹt trên giấy công kích lại: “Vậy ngươi phải ăn nhiều dương tiên, cẩu tiên* vào!”
(~ cái đó đó của dê, chó)
Mặt Diệp Thiệu tối sầm: “Nàng là một cô nương sao lại nói chuyện không biết giữ miệng như vậy.”
Cô từ tốn viết rằng: “Ôi ngại quá, người ta bây giờ không phải là cô nương đâu.” Ba ngày trước, bà đã gả cho ngươi rồi!
Diệp Thiệu ngắm cái đuôi của cô, một lời hai nghĩa phản pháo: “Vân Ngạn,
muốn không phải là cô nương nữa thì đầu tiên phải biến về hai chân đã ~” rồi hắn lập tức nghiêm mặt, khinh khỉnh nói: “Về phần mấy thứ kia, cô
đây không cần thiết phải dùng chúng nó bồi bổ, bằng không” giọng điệu
hắn rất thâm sâu: “Ta sợ nàng tới lúc đó lại không chịu nổi.”
Cô: “…”
So hạ lưu, vô sỉ với Diệp Thiệu, cô thảm bại…
Ăn bữa đêm xong, cô ợ hơi không có tâm tư nào tiếp tục xem tấu chương,
trái lại Diệp Thiệu uống được chút trà vào lại tỉnh táo hơn: “Vân Ngạn,
chúng ta làm chút việc gì vui vẻ đi.”
Cô nhìn hắn cảnh giác, lặng lẽ rụt cái đuôi về phía sau, cô đây một chút cũng không muốn biến cái
đuôi của cô thành việc gì vui vẻ của ngươi đâu!
Khóe miệng Diệp Thiệu giật giật: “Yên tâm, cô không có hứng thú gì đối với đuôi cá của nàng đâu.”
Ngươi như vậy cô cũng không dám tin! Mấy tên thần kinh bất bình thường như
ngươi bình thường đều có những đam mê không muốn người ngoài biết mà!
Việc vui mà Diệp Thiệu đề cập tới cô cũng không tán thành lắm. Đêm khuya
không ngủ được, quân vương một nước và vương hậu của hắn chạy ra ngoài
đi đắp người tuyết, thật sự không thấy quái lạ gì sao!!! Cuối cùng thì
Diệp Thiệu mất hết hứng thú đành nói: “Vậy thì đem bình phong hoàng đế
tặng ra xem thế nào.”
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra ý
kiến nào hay ho giết thời gian, rơi vào đường cùng đành sai người chuyển bình phong san hô mài giữa cầu kỳ kia tới.
Ánh nến trong điện
Duyên Anh êm dịu hơn ánh hoàng hôn rất nhiều, càng khiến cho bình phong
làm bằng huyết san hô đỏ tươi thêm sáng bóng, những hạt minh châu đính
trên đó càng thêm lóa mắt, giống như sóng gợn trên mặt biển. Ơ, trước đó cô không phát hiện ra, những hạt minh châu được gắn vào kia đích thực
là một mặt biển.
Lúc lão tể tướng đưa bình phong lên chỉ mở có
một nửa, giờ mở ra hoàn toàn, có thể thấy rõ cảnh trên bức bình phong là mặt biển đêm mênh mông, trăng non treo trên bầu trời, ánh trăng trong
trẻo mà lạnh lẽo. Chỉ có sóng biển lấp lánh ánh bạc tầng tầng lớp lớp vỗ vào bờ cát, cách bờ cát đó không xa là lầu các trùng điệp mờ mờ tựa ảo
ảnh.
Khung cảnh này…
Diệp Thiệu trùm chăn ngồi bên cạnh phát hiện thấy vẻ khác thường của cô: “Vân Ngạn, sao vậy?”
Cô cầm bút lên, tay hơi run: ta từng thấy qua cảnh tượng này…
~
Lion: tưởng tượng ra cảnh bạn cá vừa trùm chăn phê tấu chương ở cuối giường,
chốc chốc lại vừa giơ đuôi lên vỗ tỉnh bạn Thiệu là lại thấy thắt ruột
:)))