Mặt Tiêu Hoài Chi trầm như nước, nụ cười nhẹ lúc nào cũng được giữ vững
trên bản mặt lạnh nhạt như gỗ đó sắp đông cứng tới nơi rồi, trong mắt ẩn chứa tia bất đắc dĩ, mất mác, và dịu dàng…
Vẻ mặt này thật là
kích thích, khiến cho người từng kinh qua hơn 300 cuốn truyện tình cảm
như cô đây dự cảm rõ rằng sau đó gã sẽ mỉm cười cực kỳ ngọt ngào, thốt
ra lời kịch vô cùng kinh điển: “Nàng, cô nhóc này ~ Sao lại không hiểu
lòng của ta vậy ~”
Quả nhiên, Tiêu Hoài Chi dịu dàng ấm áp nhìn
cô, giọng nói trầm khàn tựa như phát ra từ ánh hoàng hôn sâu kín: “A
Ngạn, ta cứ tưởng rằng ngài chỉ chậm chạp mà thôi. Giờ phát hiện ra,
không phải ngài chậm chạp mà là cực khờ.”
Cô: “…” CMN, lời kịch
này không đúng! Bà đây không tiếp nhận nổi! Cô đây đã chuẩn bị sẵn lời
đối đáp “Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, chúng ta chỉ là sai thời
gian gặp sai người, aizz…”. Không thể ngờ tới Tiêu Hoài Chi lại ngoắt
một phát, không dựa theo kịch bản thì thôi đi, còn ác ý trào phúng cô!!!
Không thể nào tha thứ được, cô lạnh lùng phản kích: “Không ngốc thì sao có thể cho ngươi có cơ hội soán vị.”
Lúc này đây Tiêu Hoài Chi im lặng rất lâu, cô tưởng chừng gã đang tích tụ
năng lượng chuẩn bị bùng phát đại chiêu, dù sao giữa cô với hắn không
thể nào tưởng tượng ra được có gì có thể bết bát tệ hại hơn thế này nữa. Xé rách bộ mặt thật, đối với cô mà nói, gã Tiêu Hoài Chi này chính là
một kẻ vong ân bội nghĩa.
“A Ngạn,” gã hít một hơi thật sau, chậm rãi mở miệng nói, vẻ mặt thoáng chút cô đơn: “Thực ra ta vẫn luôn thích ngài.”
Cô: “…”
Mẹ nó, ngươi đùa cô à? 10 năm trước đó ngươi có chỗ nào biểu hiện ra dáng
vẻ thích cô hả!!! Là tên nào dẫn đầu bách quan không hề thông cảm cho vị quốc quân tâm hồn mẫn cảm mà yếu ớt này, ngày ngày châm chọc khiêu
khích cô đến thương tích đầy người, hay là sau khi cô mượn rượu tỏ tình
còn phạt cô vì vi phạm đạo đức mà phải quỳ trước liệt tổ liệt tông Vân
thị bỏ đói ba ngày ba đêm hả! Nếu đây chính là thích của ngươi, vậy thì
cô đây chỉ có thể “thâm tình” mà hát với ngươi rằng: “Người yêu ơi, đó
không phải là tình yêu” nhé!
Gã vươn tay tới có vẻ như muốn xoa
mặt cô, không để cô kịp né tránh đã rũ tay xuống, lời nói chứa chan cảm
xúc phức tạp: “Nhưng ta và ngài là sư đồ, còn là quân thần.” Bàn tay rũ
xuống của gã thoáng siết chặt: “A Ngạn, ngài có biết ta không muốn cũng
không cam lòng làm vương phu của ngài, cho dù trong hậu cung của ngài
chỉ có mình ta. Cho nên ta chỉ có thể bước tiếp trên con đường này.”
Trên ngực cô tựa như có một tảng đá nặng trăm cân đè ép tới khó thở. Vậy có
nghĩa là ngươi ám sát bà đây, tạo phản, soán vị của bà là vì bà đây? Cô
bị đống logic nhức trứng của gã chọc tức tới không thốt nên lời, không
nhịn được nghĩ lan man tới nếu như người đó là Diệp Thiệu thì sao? Nếu
như là Diệp Thiệu, cô nghĩ tới dáng vẻ lười biếng, vô sỉ không giới hạn
của hắn thường ngày, có khả năng, có thể, hắn sẽ tương đối vui vẻ làm
baby mặt trắng ăn cơm trắng?
“A Ngạn, trở về với ta đi. Hai ta
đều lưỡng tình tương duyệt, không cần thiết phải đi tới tình cảnh sinh
tử này. Huống hồ ngài vốn không có hứng thú với việc nước. Sau khi về
nước, ngài là vương hậu Kinh quốc, có thể thoải mái làm những chuyện mà
ngài muốn, sẽ không cần ưu phiền vì chính sự, cũng không cần phải giả lả đối mặt với những chư hầu khác.” Tiêu Hoài Chi vừa quan sát vẻ mặt cô
vừa từ tốn nói từng chữ, thấy cô không lên tiếng một lúc lâu, sắc mặt gã thoáng trầm xuống: “A Ngạn, Diệp Thiệu, người này ngài cũng hiểu mà,
tâm cơ hắn thâm trầm, không lợi không làm. Dù cho…” Giọng nói của gã có
vẻ tăm tối: “Hắn kết thân với ngài cũng vì mưu đồ với Kinh quốc.”
Hắn mưu đồ với Kinh quốc, không phải ngươi cũng mưu đồ với Kinh quốc sao.
Cô thừa nhận quả thật cô không hề có tài cán trị quốc nhưng điều này
không có nghĩa là bà đây sẽ chắp tay nhượng giang sơn lại cho ngươi vui
vẻ đâu nhé. Chuyện quan trọng nhất là khác với ngươi nói, Diệp Thiệu đã
sớm cho cô hết rồi.
“Ngươi nói ngươi không giống với Diệp Thiệu,
nhưng không phải ngươi cũng bỉ ổi mà ra tay với bọn Diệp Khâm sao.” Cô
chậm rãi viết xuống.
Tiêu Hoài Chi im lặng một lát, rồi lắc đầu:
“Công chúa Tề quốc không phải do ta bắt đi”, hắn liếc mắt nhìn cô tự
giễu: “Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Diệp Thiệu, ta nào có mánh
khóe thông thiên đến mức có thể ra tay ở ngay tại nơi này.”
Phía
bên ngoài chợt vang lên tiếng ngựa hí bén nhọn khiến Tiêu Hoài Chi căng
thẳng. Cô đoán tám phần là Diệp Thiệu đã biết được việc cô mất tích cho
nên chạy tới tìm cô. Tiêu Hoài Chi phẩy tay áo bỏ đi, vóc người gã cao
gầy, thẳng tắp tựa như tùng bách. Gã từng là người thầy cô kính yêu, ý
trung nhân cô thầm mến, mà nay gã là kẻ thù của cô. Trong một chớp mắt,
cô có cảm giác thẫn thờ với ý nghĩ cảnh còn người mất, nhưng cũng chỉ
trong một chớp mắt đó thôi, bởi vì Tiêu Hoài Chi không để cô nghĩ nhiều
đã nói ngay: “Nơi này không thích hợp ở lâu.”, gã kéo tay cô, cô theo
bản năng rụt lại, mắt gã tối sầm xuống: “Ta không muốn ép buộc ngài,
nhưng lúc này bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể xin lỗi A Ngạn.”
Tiếng
ngựa hí càng ngày càng gần, dường như cô có thể nghe thấy tiếng vó ngựa
cách đó không xa, cô không suy nghĩ nhiều vắt chân lên chạy về phía đó.
Chạy chưa được hai bước, cơn đau dưới chân ập tới, cô lảo đảo một chút
đã bị Tiêu Hoài Chi bắt được. Cô cố hết sức giằng ra tránh khỏi gã, lúc
gã giơ tay lên định làm cô choáng thì cô dùng hết sức lực đập đầu vào
ngực gã, gã bị đâm mạnh nên hơi lùi về sau một bước, nhân cơ hội này cô
xoay người nhảy xuống sông.
“A Ngạn!” Cô nghe Tiêu Hoài Chi ở phía sau hô lớn, theo sau đó, nước sông lạnh lẽo đã che khuất tầm mắt cô.
Vì trận tuyết đêm qua mà bề mặt sông kết thành một lớp băng mỏng, khi cô
nhảy vào nước còn nghe thấy tiếng lách tách vỡ vụn. Nước sông và vụn
băng trắng xóa dần phủ mờ tầm mắt cô, cơ mơ hồ nhìn thấy Tiêu Hoài Chi
trèo lên một tảng đá dường như muốn nhảy xuống nhưng bị hộ vệ sau lưng
cản lại. Nước sông tháng giêng rét lạnh như băng, tựa như những cây kim
bằng sắt đâm xuyên qua da ghim vào xương xốt, tưởng chừng như một khắc
cũng không thể chịu được. Nhưng cô không chỉ không thể nổi lên mặt nước
mà còn chìm xuống nhanh hơn tưởng tượng.
Lúc chìm xuống, cô bỗng
nhiên nhớ tới một vấn đề trí mạng: bây giờ bà đây không phải là người
cá, kỹ năng thở trong nước còn chưa học được đâu! Tiêu Hoài Chi! Thái
phó đại nhân! Ngươi đừng đi! Ngươi có nghe thấy tiếng gọi tê tâm liệt
phế của cô không! Cô không nên nhất thời hứng lên mà nhảy xuống nước,
giờ thì sắp tới bãi tha ma rồi này!!!
Tứ chi cô lạnh cóng càng
trở nên nặng như chì, cô càng giãy dụa càng chìm xuống nhanh, trong lúc
lưng đã chạm vào đáy sông dường như cô xuất hiện ảo giác khi hồi quang
phản chiếu. Cô lại nhìn thấy cảnh trong giấc mộng kia, trăng non treo
trên bầu trời, hoàng hôn mênh mang, bên bờ lầu cao nhiều như mắc cửi.
Diệp Thiệu đứng trong ánh đèn rạng rỡ đó, cô tựa như tìm thấy cọng rợm
cứu mạng mà đưa bàn tay ra với lấy hắn. Đột nhiên cảnh đẹp lầu gác kia
sụp đổ, bốc cháy hừng hực. Diệp Thiệu vẫn nhìn cô cười dịu dàng, kiếm
trong tay hắn rơi xuống từng giọt từng giọt máu, khóe miệng hắn cũng có
vết máu, hắn nói: “Vân Ngạn, hương vị của nàng rất ngon.”
Cô: “…”
Mẹ nó, đang từ tiểu thuyết kinh dị mà vừa qua miệng hắn một giây đã biến thành tiểu thuyết sắc tình rồi?
“Vân Ngạn, nàng mà còn bất tỉnh nữa, cô sẽ lột da nàng, róc xương nàng, nấu thành cháo.”
Cô: “…”
Một tiếng sét đánh thức cô khỏi cơn mơ màng, hé mở mí mắt trĩu nặng, cái
đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú phóng đại của Diệp
Thiệu. Cô với hắn mắt to trừng mắt nhỏ, âm u nhìn cô nửa ngày, hắn vươn
hai ngón tay ra ngoe nguẩy trước mặt cô: “Đây là mấy?”
“…”
Cô im lặng khinh bỉ nhìn hắn, lúc này Diệp Thiệu mới yên tâm nói: “Rất tốt, người không bị lạnh quá mà ngu đi.”
Cô đây đến ói cũng lười ói rồi, Tông Sở ghé vào bên giường cũng thở phào
nhẹ nhõm: “Đại thẩm, thẩm không có việc gì thì tốt rồi.” Nó thì thào lẩm bẩm: “Ta không ngờ thẩm lại có thể trinh liệt tới thế, vì giữ gìn trong sạch mà không tiếc nhảy sông tự sát.”
Cô: “…”
Diệp Thiệu
vẫn mặc bộ thường phục kia nghiêm trang ngồi ở đầu giường không nóng
không lạnh nhìn vào mắt cô nói: “Dù sao cũng không chìm chết được.”
“…” Lời nói của Diệp Thiệu khiến cô thoáng thấy xót xa, cái gì mà không
chìm chết được, cảm giác cận kề cái chết không có tốt đẹp gì đâu! Có ai
nguyện ý tự dưng đi tự sát đâu, cô khụt khịt mũi chui vào trong chăn
không muốn nhìn vẻ mặt đáng ghét của Diệp Thiệu…khoan đã…
Không chìm chết được? Cô chậm chạp phát giác ra cái gì đó, cẩn thận sờ xuống dưới, quả nhiên…
Cái đuôi cá đáng yêu của cô đã về rồi nà!
Kể từ đó, vẻ mặt quái dị của Tề vương đại nhân đã được lí giải nguyên do,
quỳ thủy vừa đi thì đuôi tới, mấy ý tưởng sắc tình của hắn không được áp dụng, đương nhiên là không thoải mái. Hắn không thoải mái cô càng sung
sướng, Tông Sở còn giả nhân giả nghĩa an ủi cô với Diệp Thiệu: “Xảy ra
chuyện này là điều ai cũng không mong muốn, có phải không? Cái đuôi này
nữa, đúng là không biết điều, sao lại cứ gắn chết dí với quỳ thủy thế!”
Nói thì nói vậy nhưng nhìn mặt nó hưng phấn tới mức như hận không thể
hóa thành sáu chữ “Sung sướng khi người gặp họa” bay bay trong không
trung kìa.
Diệp Thiệu cười khẽ một tiếng, sát ý hiển lộ.
Tông Sở không dám vuốt râu cọp nữa, cười khan: “Đại thẩm, thẩm có đói bụng
không, ta đi nấu bát mỳ cho thẩm ăn nhé!” Lòng bàn chân tựa như bôi dầu
nhanh chóng chuồn mất.
Cô ôm cái đuôi đã lâu không xuất hiện cẩn
thận kiểm tra, phát hiện vết thương ở chân không hề lưu lại điều gì khác lạ trên đuôi thì an tâm hơn nhiều.
“Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nàng còn có tâm tình quan tâm tới cái đuôi kia nữa sao?”
Hắn không nói cô suýt quên, cô vội vàng ló đầu ra khua tay múa chân hỏi hắn: “Diệp Khâm đâu?”
“Con bé chỉ bị kinh sợ, không có việc gì.”
“Tiêu Hoài Chi đâu?”
Diệp Thiệu trả lời dứt khoát: “Chết rồi.”
Cô: “…”
Giả dối, rõ ràng cô nhìn thấy thị vệ của gã kéo gã đi rồi.
Diệp Thiệu vắt chân tựa vào đầu giường, lắc lư cái chân, từ tốn nói: “Dẫu sau thì sớm hay muộn hắn đều phải chết.”
Cô: “…”
Dáng vẻ bà cô khó tính, giọng nói âm u này của hắn có thể nói là đang trò
chuyện sao? Đây mà là trò chuyện ư?! Cô vụng trộm giơ ngón giữa lên với
hắn, chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp. Ngâm nước lạnh không biết bao lâu, cơ
thể và tinh thần đều không còn chút sức lực.
Nhưng mà tôn thần
Diệp Thiệu ở đây khiến cô muốn ngủ cũng không ngủ được, cô nhìn Diệp
Thiệu, thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm có, dựa vào đầu giường
không biết nghĩ cái gì. Cô cẩn thận chọc chọc hắn, hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, cô vén chăn lên, ý bảo hắn nằm xuống ngủ một lát.
Diệp Thiệu hừ một tiếng, không động đậy.
Cô: “…”
Hừ! Không biết nặng nhẹ! Cô kéo chăn lên cao phủ kín đầu, vừa nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thiệu đã vang lên: “Y phục bị ướt.”
Cô: “…”
Một lúc lâu cũng không ngủ được, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một ý niệm: hắn là vì cứu cô mà nhảy xuống sông sao?