Diệp Thiệu mà đã tính toán thì làm gì có chuyện sơ suất, đừng nói tới
trong thành Thịnh Dương, bên cạnh còn có Thiên Ma và Phục Linh lại có
thể cướp Diệp Khâm đi, thì bọn cướp đó có sự gan dạ và trí tuệ không
phải tầm thương đâu.
Hiển nhiên, Diệp Thiệu cũng nghĩ tới điểm
này, lập tức gọi một ẩn vệ khác truyền lệnh phong tỏa vương thành, chỉ
vào không ra, đồng thời tăng thêm thủ hạ tìm kiếm khắp trong thành, sau khi căn dặn xong hắn mới quay đầu hỏi Thiên Ma: “Tông Sở đâu?”
“Cậu nhóc đó cùng bị bắt đi với công chúa.” Khóe miệng Thiên Ma vẫn đang rỉ máu, có thể thấy được cậu ta bị thương không nhẹ: “Phục Linh đã lần
theo tung tích của bọn chúng, trước mắt vẫn chưa có tin tức.”
“Được rồi.” Sắc mặt Diệp Thiệu đã vơi bớt cơn giận, có Tông Sở ở đó, kẻ tầm
thường nào muốn tổn thương Diệp Khâm cũng không phải chuyện dễ dàng.
Diệp Thiệu vừa mới đăng cơ, còn chưa nắm được hoàn toàn đại cục, các thế lực ngầm không ngừng âm mưu lật đổ hắn, có Tề quốc, có cả các nước
khác, còn có thể là hoàng đế. Diệp Khâm mới là một cô bé 7 tuổi, cướp
con bé đi chắc chắn không phải là để làm con dâu nuôi từ bé, mục đích
cuối cùng nằm ở chỗ Diệp Thiệu. Ai mà chẳng biết, Diệp Thiệu rất thương
yêu đứa em này.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thiệu, giơ giấy lên: ngươi không đi tìm bọn chúng sao? Căn cứ vào kinh nghiệm của cô, bọn bắt cóc
vì muốn bức người bị hại vào khuôn khổ mà sẽ áp dụng một số cách thức
máu me tàn bạo, ví như chặt ngón tay, móc một con mắt…, dám động vào
Diệp Thiệu, tất không phải kẻ tốt bụng gì, Diệp Khâm ở trong tay bọn
chúng nhiều thêm một khắc cũng là thêm một phần nguy hiểm.
Bằng
vào cái đầu không thông minh lắm của cô còn có thể nghĩ ra được, Diệp
Thiệu lại càng miễn bàn nhưng hắn lại không có hành động gì, chỉ chăm
chú đi giày vào cho cô rồi nói: “Rất có khả năng đối phương là giương
đông kích tây.”
Cô ngây ngẩn cả người, do đó phải giương đông kích tây dẫn Diệp Thiệu đi… rồi đối phó cô sao?
Cái này nghe chừng không ổn lắm, độ quan trọng của cô với Diệp Khâm không
khác nhau nhiều, thực tế mà nói, con bé là công chúa lớn lên từ nhỏ ở Tề quốc, lực ảnh hưởng vượt quá xa so với vị vương hậu mới gả vào vương
thất chưa tới ba ngày như cô đây. Diệp Khâm mất tích không chỉ ảnh hưởng tới Diệp Thiệu mà còn có phụ thân của bọn họ là lão Tề vương. Ai nặng
ai nhẹ, mắt không mù ắt nhìn rõ ngay.
Đang lúc ngập ngừng do dự,
lại có ẩn bệ chạy tới bẩm báo tin xấu: trên đường Hoa Dương phía tây
phát hiện cái áo dính máu của Phục Linh.
Khoảnh khắc ẩn bệ dâng
cái áo đó lên cô liền nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nói là áo dính máu không bằng nói là miếng vải ngâm trong máu, có thể tưởng tượng ra thảm cảnh mà chủ nhân bộ y phục này gặp phải.
Phục Linh gặp bất trắc, đối phương xuống tay cực kỳ ngoan độc, tình cảnh của Diệp Khâm càng
thêm bất lợi. Trong lúc cấp bách, Diệp Thiệu đành nói với cô: “Ta để
quân thủ vệ đưa nàng hồi cung trước, ta sẽ đi tìm bọn A Khâm.”
Được, cô gật đầu không chút do dự. Cô đi đứng không tiện, ở lại chỉ liên lụy tới hắn.
Cứ như thế, đợi phủ doãn thành Thịnh Dương dẫn binh tới, cô với Diệp Thiệu sẽ chia binh làm hai ngả, từ đó chia nhau rời đi.
Trước khi đi, Diệp Thiệu bỗng nắm lấy tay cô, cô quay đầu, mặt bị hắn nhéo
một cái: “Đừng lo lắng, A Khâm sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đau quá là đau! Cô che má tức giận trợn mắt nhìn hắn, hắn cười ha ha, giục ngựa chạy đi.
Cô cảm tưởng ánh mắt phủ doãn và những người khác nhìn về phía Diệp Thiệu
ẩn chứa bốn chữ không dám nói: “Bệnh thần kinh mà”, lý giải bằng lời
tiếng lòng của bọn họ thì là: Người mất tích là muội muội ruột của đại
vương ngài đó! Ngài xác định đây không phải là đồ tặng kèm khi đi mua
khoai lang hay nhặt được trong đống rác chứ?
Cô loáng thoáng hiểu được, hắn là đang an ủi cô… Nếu cô không cùng hắn vụng trộm trốn đi,
chỉ để lại hai người trông coi bọn Diệp Khâm, có lẽ… Mà thôi, nếu cô có ở lại, dựa vào sức chiến đấu cặn bã của cô, hiện tại rất có khả năng khốn cảnh Tề vương gặp phải sẽ là “Thê tử và muội muội cùng mất tích…”
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Ngồi giữa quân thủ vệ, tâm tình cô nặng trịch tựa ngàn cân. Nói hối hận cũng không phải, ai mà ngờ được có người có thể đả thương Thiên Ma, Phục
Linh, bắt Diệp Khâm đi ngay dưới mí mắt của Diệp Thiệu. Cô chỉ đang lo
lắng cho Diệp Khâm và Tông Sở, Diệp Khâm mới có bảy tuổi, tổng số tuổi
hai đứa nó cộng lại mới vừa bằng tuổi cô.
Hồi bảy tuổi ấy cô đang làm gì nhỉ? Cha già bệnh nặng nằm trên giường, mỗi ngày không phải chửi bới oán than trời đất thì cũng là đang khóc lóc bù lu bù loa khi nhớ
tới những món nợ khổng lồ, chỉ là một nữ vương Kinh quốc cực kỳ bấp
bênh, vận mệnh không rõ. Vì bồi dưỡng người nối nghiệp hợp cách mà Lương thái sư cùng với những vị đại thần nguyên lão tam triều hận không thể
ép cô tự sát, dùi mài kinh sử, thâu đêm suốt sáng, đủ loại kiểm tra kỹ
năng dành cho người thừa kế vương vị. Ký ức thời bảy tuổi ngoại trừ núi
sách biển văn còn có một lần bắt cóc.
Đó là lần đầu tiên trong
đời cô bị ám sát, kinh nghiệm đối phó đương nhiên không có đủ, ngay trên đường tới lễ tế trời thay phụ vương thì bị người ta trói đi. Cô không
nhớ mình bị ai trói đi, chỉ nhớ là bị giam trong một sơn động nhỏ, bị bỏ đói chừng ba bốn ngày, lúc ấy suy nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là:
chắc mình sắp chết tới nơi rồi…
Đến chừng ngày thứ ba, có một
người nữa bị ném vào sơn động bưng kín này, vết thương rất nặng. Nghe
tiếng ông ta thở hổn hển, cô cảm thấy có đến tám phần là không sống nổi. Khi đó cô còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, những kẻ bắt cóc này vậy
mà còn có chút nhân đạo nhé, còn biết tìm cho cô một người bạn chết
cùng.
Đến đêm khuya, có lẽ người nọ bị sốt, cứ lẩm bẩm đòi nước.
Ông ta lẩm bẩm hoài khiến cô hốt hoảng, đã đói nay càng đói hơn, cô
không nhịn được cố xốc lại tinh thần đẩy đẩy ông ta về phía dải thạch
bích kia. Trong núi có dòng suối, dưới thạch bích thường rỉ nước xuống.
Kết quả vừa đẩy xong, ngược lại cổ tay của cô còn bị xước vì va vào hòn
đá, miệng vết thương ướt nhẹp cọ sát vào dây thừng, đau đớn vô cùng.
Bỗng, có vật nặng gì đó áp lên người cô, trong bóng tối, bên tai cô như
vang lên tiếng dã thú thở dốc. Thứ đó đè lên khiến cô đây vốn đã không
có khí lực nay chút nữa tắc thở, sờ soạng một lúc rồi cổ tay cô chợt đau dữ dội. Trước khi ngất đi cô hoảng hốt nghĩ: ông ta đang… hút máu của
cô sao?
Cuối cùng cô không hiểu sao được cứu thoát, lúc tỉnh lại
mấy người Lương thái sư xung quanh trông như trút được gánh nặng. Lương
thái sư buông dải lụa trắng, nhìn cô đầy từ ái: “Điện hạ đại nạn không
chết, tất có phúc về sau.”
Cô yên lặng nhìn đống sổ sách chất đầy dưới giường, đây gọi là hạnh phúc về sau sao, vậy cứ để cô chết đi …
Một năm ấy, cô mới chỉ có bảy tuổi, cho nên cô không hề có một chút nào cho rằng kẻ bắt cóc sẽ bởi vì con tin là phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt mà nương tay. Những người đó là đang dùng chủ nghĩa khủng bố, không
phải là Quan Âm bồ tát hay Phật Tổ mà tốt bụng niệm A Di Đà Phật, chúng
sẽ không từ thủ đoạn nào dùng bất cứ cách nào để đạt được mục đích của
chúng.
Xe ngựa lăn lăn, cô yên lặng ngóng trông Diệp Thiệu có thể sớm cứu được bọn Diệp Khâm…
Nghĩ tới đây thì xe ngựa chợt ngừng lại, chợt nghe thấy tiếng phủ doãn hô lớn: “Có thích khách!”
Cô: “…”
Diệp Thiệu đoán không sai, đối phương đúng là đang giương đông kích tây, hay là nói đây chính là kế điệu hổ ly sơn. Giống với lần ám sát cuối cùng
trước khi cô bị biến thành người cá, người tới không vòng vèo, đánh
thẳng về phía xe ngựa của cô. Cô nhanh chóng quyết định bỏ xe trốn chạy, hiện trường máu me tán loạn, bóng người lộn xộn khiến cô hoàn toàn
không phân rõ ai địch ai ta. Cổ tay cô chợt được một người nắm lấy, cô
quay lại, là Tiêu Nhân Phủ. Tay phải hắn cầm một cái túi, , không hoảng
không loạn nói với cô: “Vương hậu nương nương đi theo ta.”
Cô
thoáng sửng sốt, sau lưng là đao phong kiếm ảnh, một binh sĩ kêu thảm
ngã xuống phía sau, cô bất đắc dĩ chỉ có thể theo chân hắn chui ra
ngoài.
Thế nhưng cứ vậy không đầu không đuôi mà trốn ra được???
Cô đây uống nước có thể sặc, đi đường bị vấp ngã, ngủ cũng có thể bị
chuột rút mà lại có thể trốn ra khỏi trận gió tanh mưa máu kia mà không
tổn thương chút nào?! Có lẽ lúc về cô nên vào sòng bạc thử chút vận may?
Tiêu Nhân Phủ kéo cô vẫn còn đang chưa hết bàng hoàng yên lặng đi dọc theo
bờ sông, đi được thêm mấy bước cô giằng tay hắn ra, hắn quay đầu nghi
ngờ hỏi cô: “Nương nương?” Hắn khẩn trương nhìn ra đằng sau: “Nương
nương, nói đây không thích hợp ở lại lâu đâu, những tên thích khách kia
chỉ sợ sẽ nhanh chóng đuổi theo.”
Cô biết mà! Nhưng… vậy thì cô
cũng phải đi được đã… mới vừa rồi chỉ lo trốn chạy, giờ hai chân đau đớn như bị kim đâm, có lẽ là miệng vết thương lại bị rách ra rồi.
“Nương nương, còn không đi thì…” Tiêu Nhân Phủ sốt ruột xoa tay.
Cô nhìn gương mặt có năm phần tương tự với Tiêu Hoài Chi kia, trên đời này thực sự có những người giống nhau tới vậy sao, cô ngồi trên phiến đá,
rút giấy bút trong tay ra chậm rãi viết rằng: “Tiêu Hoài Chi?”
Nét mặt Tiêu Nhân Phủ thay đổi trong thoáng chốc, đủ loại biến hóa cuối
cùng chốt lại ở vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, gã ngồi xuống phiến đá đối
diện với cô: “Thế mà lại bị người phát hiện ra.”
Cô: “…”
Mẹ kiếp, cô biết mình ngu lắm! Nhưng ngươi cũng không thể trưng ra cái vẻ
“Với chỉ số thông minh của ngài, thế mà lại phát hiện ra lớp ngụy trang
của ta, quả thực là chẳng khác nào Diệp Thiệu biết viết hai chữ lương
tri, đúng là không thể tin nổi!” để làm tổn thương người ta! Thật sự coi những người hơi ngốc ngốc như cô đây là không có tôn nghiêm sao?
Trên đời này có những người rất giống nhau, cô tin. Anh em họ giống nhau, cô càng tin. Nhưng người trước mắt này, cô không tin gã là Tiêu Nhân Phủ.
Không phải là khí chất quỷ quái gì đó bất đồng, ánh mắt bất đồng, mà là
hôm qua sau khi gã và lão tể tướng rời đi, Diệp Thiệu chẳng biết vô tình hay cố ý nói một câu: “Tiêu Nhân Phủ? Cái tên này cũng có chút thú vị.”
Hắn nói xong thì bị mời đi uống rượu, một mình cô ở trong tẩm điện không có viết gì làm cầm bút vẽ tới vẽ lui, những lời này của hắn chợt lóe lên
trong đầu cô, cô không tự chủ viết ra ba chữ Tiêu Nhân Phủ này. Tiêu
Nhân Phủ … Nhân (仁)– còn đọc là người (人), Phủ… chính là Không (不) hợp lại một chỗ… cmn chẳng phải đây chính là chữ Hoài (怀) sao!!!
Tiêu Nhân Phủ theo lão tể tướng cùng tới Tề quốc, đế đô đâu thiếu người tới
mức phải phái vị Lễ bộ thị lang này đi chứ? Tối qua cô chỉ cảm thấy là
mình nghĩ nhiều rồi, giờ cô chỉ muốn hỏi: Thái phó đại nhân ơi, ngươi
đặt một cái tên giả một cách qua loa như vậy mà không thấy có vấn đề gì
sao?
Đến tận lúc này, khi đối mặt với cái mặt nạ da người này, cô chỉ có thể thật lòng ngợi khen kẻ đã phát minh ra nó. Tiêu Hoài Chi
trước mắt đây, nếu không phải phát hiện ra thân phận của gã, thật sự cô
không tưởng tượng ra được gã lại là người mới 27 tuổi, đương nhiên không phải cô đang chê gã già đâu…
“Vân Ngạn, ra ngoài chơi thế là đủ rồi, trở về thôi.”
Sương khói trên mặt sông lững lờ dâng lên, tuyết rơi xuống khỏi mái nhà phía
bên trái, vỡ xuống tan ra thành bùn, có con chó nhỏ đang nghịch cầu
tuyết thấy thế hoảng sợ, kêu ăng ẳng chạy đi.
Những tiếng chém
giết cùng với đao quang kiếm ảnh kia văng vẳng bên tai cô, cô cũng cảm
giác hoảng sợ y như con chó nhỏ kia, cái thế giới này cmn là cái gì vậy
chứ! Trước có tên thần kinh Diệp Thiệu người người yêu thích, sau lại
xuất hiện Tiêu Hoài Chi tựa như nam chính trong tiểu thuyết tình cảm,
chính là người đã đoạt lấy vương vị của bà đây đang quay đầu chưng cái
mặt đầy chiều chuộng nói với cô: “Ngoan, trở về đi.”
Nói vậy mà được à? Ngươi thật sự cho rằng cô không dám chém ngươi có phải không?
Cô cứng rắn viết xuống: “Đi!”
Hắn nao nao, khóe miệng thấp thoáng nét cười, thở phào nói: “A Ngạn, ta biết ngài hiểu ta mà…”
Tiện đà, cô còn trịnh trọng viết tiếp rằng: “Miễn là trả vương vị lại cho cô.”
Vì thế, không hề bất ngờ gì, lại im bặt.