Độc Cô Minh không vội tham chiến mà liên tục dùng Bách Bộ Hồng Trần né tránh sự truy kích của hai phân thân Chân Võ đang đuổi sát theo sau. Khi lướt qua chiến trường của Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y, hắn bắt đầu thử tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào. Hai nàng biết hắn đang lo lắng cho mình nên gắng gượng nói:
- Không sao, chúng ta còn chống cự được ít lâu nữa...
- Ta tin các cô. Nếu phen này sống sót, rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên ta sẽ mời các cô đi uống rượu…
Độc Cô Minh xoay người né khỏi một mũi tên vừa nhắm vào cổ mình, miệng cười nói tự nhiên, hoàn toàn chẳng giống như đang quyết chiến sinh tử chút nào.
- Chết đến nơi còn trêu hoa ghẹo nguyệt!
Kim Phát Nữ lạnh lùng nhìn hắn, đại đao mấy ngàn cân trong tay run lên chĩa về phía trước:
- Thập Bát Cuồng Đao của ta từ khi xuất đạo đến nay chỉ có mình Quan Thất là chống lại được tới đao thứ mười bốn! Quỷ Diện Quân của Nam Hoang các ngươi cũng rất khá, mặc dù ta có tự phong ấn tu vi để giao chiến với y, nhưng dù sao y cũng miễn cưỡng tiếp đao thứ chín.
- Nói nhiều làm gì, đánh đi!
Độc Cô Minh cười ha hả, ngay lập tức chém ra thức thứ ba trong Chân Võ Cửu Trảm mà Lý gia được truyền thừa nguyên vẹn.
- Tế Vũ!
Ánh đao như vệt chiều tà lướt qua đường chân trời, mang theo một cơn mưa phùn đầy phong tình xen lẫn ưu thương chém xuống Kim Phát Nữ.
Sắc màu của hoàng hôn là sắc hồng ráng đỏ, một đao của Độc Cô Minh chém xuống, khung cảnh trước mắt của Kim Phát Nữ như bị sắc màu này phủ kín, chiến ý trong lòng lại suýt bị cơn mưa phùn trong hoàng hôn dập tắt, may mà nàng ta kịp thời bừng tỉnh thét lên một tiếng chấn động bốn phương.
- Thập Bát Cuồng Đao! Đệ Nhất Đao!
Một loại cuồng tính bộc phát, không có chiêu thức, cũng không hề hoa mỹ, cứ đơn giản là chém loạn xạ khắp nơi.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để hóa giải một đao Tế Vũ đầy ưu thương kia.
- Đệ Nhị Đao!
- Đệ Tam Đao!
- Đệ Tứ Đao!
- Đệ Ngũ Đao!
Ý cảnh đao đạo điên cuồng như che phủ khắp trời đất, khiến cơn mưa phùn chứa đầy sát cơ trong lòng nàng biến mất hoàn toàn. Khí thế của nàng đại thịnh, tiếp tục chém ra năm đao tiếp theo cho tới Đệ Thập Đao. Khoảnh khắc Đệ Thập Đao vừa xuất ra thì sắc hồng ráng đỏ trong mắt nàng vỡ tan tành, một chiêu Tế Vũ hoàn toàn bị phá giải.
- Đệ Thập Nhất Đao!
Kim Phát Nữ tóc vàng tung bay, đôi mắt to tròn khả ái tỏa ra chiến ý ngùn ngụt, không những thế mà bắt đầu xuất hiện sự điên loạn không còn phân biệt rõ địch ta, thậm chí cơ hồ còn muốn chém luôn về phía Ngọc Chân tử và Pháp Hải.
Độc Cô Minh hiện tại vừa phải đối phó với nàng, vừa phải phân tâm chống cự hai phân thân cung đạo và cước đạo, bước chân không ngừng thối lui lại.
- Đệ Thập Nhị Đao!
Đến giờ phút này không còn là đơn thuần đại đao chém loạn xạ nữa mà đao khí vô hình bắt đầu xuất hiện phủ kín khắp trời đất, ngay cả hai phân thân cung đạo và quyền đạo này cũng bị đao khí chém cho tơi tả.
- Quá mạnh! Không ngờ nãy giờ nàng ta vẫn ẩn giấu thực lực…
Ngọc Chân tử và Pháp Hải vô cùng kinh ngạc về chiến lực của Kim Phát Nữ. Dùng sức một mình gần như dồn ép Độc Cô Minh và hai phân thân cung đạo, cước đạo. Mà bây giờ khoảnh khắc nàng ta chuẩn bị chém xuống Đệ Thập Nhị Đao lại giống như quá sức, thần trí trong mắt hoàn toàn biến mất chỉ còn lại sự điên cuồng, đao khí tung hoành khắp trời đất, mà đao ý cũng bắt đầu hiển hiện, giống như từng luồng âm phong sắc bén thổi qua linh hồn những người có mặt ở đây, chỉ cần thoáng sơ suất chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hai phân thân cung đạo và quyền đạo không chịu nổi loại đao ý mãnh liệt này đều tan rã, hóa thành hai quầng sáng dung nhập vào ấn đường Kim Phát Nữ. Mà toàn thân Kim Phát Nữ bắt đầu nứt toạc, miệng trào máu tươi, lại chuẩn bị thi triển Đệ Thập Tam Đao.
- Nàng ta vì muốn đánh bại ta mà vượt qua cực hạn của chính bản thân mình, giờ đã sắp tẩu hỏa nhập ma rồi…
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, vết thương trên người vô số nhưng đều lành lại rất nhanh.
Thực tế đây không phải lần đầu tiên Kim Phát Nữ liều mạng như vậy. Cách đây một năm khi cùng trưởng bối đến bái phỏng Thiên Địch thánh hoàng triều, nàng từng cùng Quan Thất giao đấu, mạnh mẽ chém ra Đệ Thập Tứ Đao khiến Quan Thất chật vật vô cùng, suýt nữa dính trọng thương. Nhưng đổi lại cuồng ý của Đệ Thập Tứ Đao cũng khiến kinh mạch toàn thân nàng đứt đoạn, cũng may tất cả đều nằm trong dự tính và sự giám thị của trưởng bối trong Bá Đao phái. Họ lập tức dốc hết tài nguyên chữa trị cho nàng, nếu không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Đệ Thập Tứ Đao!
Lần này đao ý, đao khí, hay đao chiêu đều biến mất, chỉ còn lại cuồng ý tràn ngập khắp thiên địa. Kim Phát Nữ thét vang một tiếng khiến Độc Cô Minh phun máu tươi, Pháp Hải và Ngọc Chân tử cũng trọng thương suýt nữa ngất xỉu, Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi vì đứng ở xa nên chỉ phải chịu dư chấn rất nhẹ nhưng thất khiếu cũng chảy máu, toàn thân trở nên vô lực. Mà những phân thân Chân Võ đang giao chiến ở đây đều bị một tiếng thét này chấn nát hoàn toàn, đủ thấy Đệ Thập Tứ Đao này khủng bố đến nhường nào.
- Truyền nhân của Bá Thiên Cuồng Đao, kẻ địch một đời của ta. Y luôn cho rằng đao pháp của ta quá hỗn tạp, còn cuồng đao của y mới là vô địch thiên hạ…
Trong không trung xuất hiện tiếng thở dài của Chân Võ Thiên Tôn, chỉ thấy thân thể của Kim Phát Nữ như mất đi khống chế bay thẳng tới Toái Mộng đao rồi hóa thành làn khói vàng biến mất trong đó.
Khoảnh khắc Kim Phát Nữ biến mất thì từ trong hư vô lại xuất hiện vô số phân thân Chân Võ, lần này ngoại trừ những phân thân bị diệt ra thì toàn bộ thập bát ban binh khí và võ đạo cơ sở đều có mặt. Bọn họ xếp thành hàng ngang, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ba người Độc Cô Minh, Pháp Hải, Ngọc Chân tử và nhị nữ.
Giọng nói của Chân Võ Thiên Tôn lại vang vọng khắp không trung:
- Đao! Cái gì là đao? Có người nói đao là một thanh binh khí bằng kim loại lạnh lẽo, cũng có người nói đao sự sắc bén lăng lệ do sát ý, chiến ý, cuồng ý hoặc những ý cảnh khác của người tu đạo tạo thành. Nhưng ta cho rằng đều không phải! Đao chính là tượng trưng cho ý chí bất khuất của nhân loại thuở ban sơ, chỉ cần ý chí bất diệt thì đao ý sẽ vô địch… Nếu không thể giết sạch tất cả võ đạo thế gian, đao làm sao xứng trở thành vua của binh khí?
Ngọc Chân tử run run, nghe vậy liền biết mình không cách nào chiến thắng nổi những phân thân Chân Võ đang xuất hiện trước mặt. Bởi vì ngay từ đầu nơi này đã xác định chỉ dành cho đao khách, chỉ có đao khách mới có thể dùng đao đạo bất khuất chiến thắng những võ đạo còn lại. Bởi vì họ quá cố chấp và tham lam nên mới kiên cường đi tới bước này.
- Như ta đã nói, đao chính là ý chí. Nếu các người cho rằng ý chí của mình đủ mạnh thì có thể một lần xem. Nhưng thất bại đồng nghĩa với mất đi tính mạng, kể cả có là hậu nhân của ta cũng không ngoại lệ…
Pháp Hải và Ngọc Chân tử đều trầm mặc. Đệ Thập Tứ Đao của Kim Phát Nữ gần như suýt chém chết họ, bây giờ họ đã như đèn cạn hết dầu, không có can đảm thử liều mạng.
- Tiền bối, nếu ngài đã có ý thức thì xin ngăn cản hai tên khốn đang muốn leo lên tế đàn kia. Vãn bối sợ rằng bọn chúng đang định chiếm bản thể của Sơn Hà Đồ!
Độc Cô Minh vội vã ôm quyền, mà phía chỗ tế đàn thì hai tên Mạc Ảnh và Thạch Tu cũng vô cùng khẩn trương, chỉ còn một kết giới cuối cùng nữa thôi là sẽ thành công tiếp cận tế đàn.
- Ta chỉ là một tàn niệm, tồn tại nhằm mục đích chờ đợi hậu nhân xuất hiện, những vấn đề khác không liên quan đến ta...
Giọng nói của Chân Võ Thiên Tôn một lần nữa vang lên.
Đây rõ ràng là muốn giết người. Nhìn đám hai mươi hai phân thân đang dàn hàng ngang thần thái lạnh lùng trước mặt, Độc Cô Minh dù thường ngày tự tin đến mấy cũng có chút chùn chân. Nên biết rằng ban nãy chỉ vài phân thân cung đạo, cước đạo đã khiến hắn gãy nát xương cốt mấy lần. Nếu không phải hắn chính là Trường Sinh thể, lại vừa thôn phệ xong Kinh Âm thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
Mà việc thôn phệ để gia tăng tốc độ phục hồi cũng chỉ là bất đắc dĩ. Vì sao hắn không thôn phệ Kim Thiên Chí và Liễu Khấu?
Đơn giản vì huyết nhục Kim Thiên Chí tuy cường đại nhưng lại có chút không đủ để hồi phục. Mà Liễu Khấu thì quá dư thừa, một khi thôn phệ y sẽ có khả năng khiến ma khí đại thịnh, dẫn đến bị tâm ma vùng lên chiếm quyền kiểm soát.
Giữa hai lựa chọn này thì thôn phệ Kinh Âm là hợp lý nhất, vừa đủ để hồi phục, mà cũng vừa đủ để ngăn không cho ma khí bùng phát.
- Đã đến nước này rồi không liều thì không được!
Nắm tay đang cầm đại đao của Độc Cô Minh siết chặt, hoàn toàn phong bế tu vi, trong mắt hiện ra đao ý ngút trời.
- Giết!
Hắn thét lớn, gót chân đạp nhẹ xuống đất, thân người tung lên không trung, tay cầm đại đao chém xuống một đường cong đẹp tuyệt mỹ.
Đây không phải Tế Vũ, càng không phải Kinh Thần, cũng không phải Phá Sát khi bị dồn đến chân tường.
Đây là một đao ẩn chứa ý chí cả đời của hắn. Một loại ý chí bất khuất không phục tùng dưới thiên mệnh.
Thiên mệnh bắt hắn sinh ra phải trở thành ăn xin, sống hai mươi mấy năm trong cảnh bị người ta đánh đập đuổi giết. Nhưng cốt khí, huyết khí, chí khí của hắn không hề bị mất đi mà còn ngày một mạnh mẽ hơn.
Đến thế giới này hắn lại gặp phải bao nhiêu chuyện. Từ mọi dấu vết lưu lại đều chỉ ra rằng địa cầu mà hắn luôn nhớ nhung là một nơi hư ảo không có thật. Nhưng hắn không chấp nhận, vẫn luôn kiên định với niềm tin của mình. Cũng giống như Trần Mạn Dao đã từng nói với hắn một câu:
“Mộng hay thật có gì quan trọng? Nếu mộng làm cho ta rung động thì mộng chính là thật, còn nếu thật làm cho ta đau lòng đến mức muốn quên đi thì đó chỉ là mộng...”
Là mộng hay thực? Là sống hay chết? Một đao này chém xuống là đúng hay sai?
Trong đao ý có ba phần mỹ lệ ưu thương, lại có ba phần cuồng ngạo bất khuất, thêm ba phần kiên định không thể bị lay chuyển, một phần cuối cùng là khát vọng nghịch thiên của hắn!
Một đao này chém xuống hắn muốn nghịch thiên! Càng muốn nghịch mệnh!
- Giết!
Một chữ giết này được cả Độc Cô Minh và hai mươi hai phân thân Chân Võ đồng thời thét ra.
Tròng mắt Ngọc Chân tử và Pháp Hải đồng thời co rút, vì họ thấy được một cảnh tượng khó quên.
Thân ảnh của Độc Cô Minh ở trên không trung chém xuống một đao tuyệt đỉnh vô song, mặc dù trên người hắn không toả ra chút linh lực nào nhưng cơ hồ chỉ cần mỗi mình đao ý cũng có thể chém giết chí tôn thiên kiêu một cách dễ dàng.
Hai mươi hai phân thân Chân Võ đều bị tan vỡ dưới một đao này, toàn bộ hoá thành hai mươi hai luồng sáng dung nhập vào ấn đường của hắn.
- Toàn bộ truyền thừa của mười bảy loại binh khí và mười ba loại võ đạo cơ sở đều ở đây, chỉ thiếu mỗi đao...
Sau khi quan sát những truyền thừa trong thức hải của mình, Độc Cô Minh không khỏi cảm thán.
- Chân Võ có nói vì y cho rằng đao đạo là vô địch nên mới chém toàn bộ võ đạo khác. Vậy có nghĩa là muốn thu được truyền thừa chân chính ta phải chấp nhận hy sinh toàn bộ ba mươi loại truyền thừa này?
Vạn Cổ Thần Chỉ, Thái Sơn Quyền, Vô Ảnh Đoạt Mệnh cước, Tàng Long thương pháp, Khoái Phong kích pháp, Cực Đạo Kiếm Phổ...
Tất cả những truyền thừa này dù chỉ đoạt được một cũng đủ xưng hùng ở nhân giới. Ở đây Độc Cô Minh đoạt được tổng cộng ba mươi loại, nếu buông bỏ toàn bộ chỉ để đổi lấy một truyền thừa về đao thì thật là uổng phí vô cùng.
Toái Mộng đao đang cắm trên tảng đá thoáng run lên như đang chờ đợi sự lựa chọn của hắn.
- Đao đạo vô địch...
Độc Cô Minh nhắm nghiền mắt lại, sau khi hắn mở mắt ra thì ba mươi loại truyền thừa đang ẩn hiện trong con ngươi đều tan vỡ, chỉ còn sót lại một thanh đao duy nhất, cùng lúc một cảnh hư ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.