Đế Cuồng

Chương 59: Chương 59: Truyền đạo không truyền đao




- Chân Võ ta, hôm nay trảm đạo thành Đế!

Một thân ảnh người trung niên dáng vẻ hùng vĩ, mặt mũi khôi ngô lao lên không khung, dùng đại đao trong tay chém vỡ tan ba mươi phân thân võ đạo thế gian. Bầu trời rền vang, lôi kiếp trên trời giáng xuống, hỏa kiếp dưới đất bùng lên, hư không tan nát, cảnh tượng đáng sợ chẳng khác nào diệt thế.

- Đạo của ta là đao! Vì đao mà sống, vì đao mà chết. Bản thân ta chính là thanh đao sắc bén nhất!

Người trung niên ngẩng đầu lên trời cười ha hả, liên tục chém ra ba đao Tế Vũ, Phá Sát, Kinh Thần.

Tế Vũ mang theo sắc hồng ráng đỏ dập tắt hỏa kiếp.

Phá Sát mang theo ý chí cầu sinh chấn động thương khung.

Kinh Thần lại giống như một đóa hoa rực rỡ nở rộ trên không trung đánh tan lôi kiếp.

- Từ hôm nay, ta chính là Chân Võ Đại Đế, đao thứ tư trong đời ta chính là Trảm Đạo! Chém đi võ đạo thế gian, chém đi đạo của kẻ dám cản đường ta!

Khung cảnh chợt nhòa đi, hóa thành một dấu ấn khắc sâu vào trong tâm trí Độc Cô Minh, khiến hắn không khỏi cảm thán, huyết khí trong người sôi sục.

- Thì ra cảnh tượng khi trở thành Đại Đế oai hùng như vậy… Ta nhất định cũng làm được, Chân Võ Cửu Trảm hãy xuất hiện toàn bộ đi!

Khoảnh khắc cảnh tượng Chân Võ chứng đạo biến mất thì một cảnh tượng khác lại nhanh chóng hiện ra thay thế. Lần này không còn bá khí ngút trời, không còn đao pháp muốn chém nát trời xanh, chỉ còn lại trung niên Chân Võ đang ngồi trên tửu lâu uống rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một đoàn người đang vui vẻ bước đi trên đường. Tân lang áo đỏ cưỡi hồng mã, phía sau là một xe ngựa được trướng phủ rèm che, khoảnh khắc xe ngựa lướt qua vị trí tửu lâu trung niên Chân Võ đang ngồi thì chợt có một làn gió nhẹ thoáng qua thổi chiếc rèm bay lên, để lộ ra bóng dáng tân nương áo đỏ bên trong. Nàng có một dung mạo mỹ lệ xuất chúng, mắt phượng mày ngài, hôm nay là ngày vui nhất của đời nàng nhưng không hiểu sao khóe mắt nàng lại có lệ nóng ứa ra.

Một giọt lệ này rơi xuống, cõi lòng trung niên Chân Võ cũng gần như tan nát.

- Cửu Châu, xin lỗi nàng… Chiến sự sắp đến, ta không muốn khiến nàng trở thành quả phụ chỉ biết đứng ở đầu thôn ngóng trông đưa tiễn thi thể ta…

Gần như trong vô tình, một thanh đao mang đầy ý cảnh si tình, đa tình hình thành trong lòng trung niên Chân Võ.

- Đao thứ năm của ta, Tương Tư đao không phải là để chém giết địch nhân, mà là để hoài niệm về hồi ức với Cửu Châu…

Trung niên Chân Võ vừa dứt lời, khung cảnh lại một lần nữa tan vỡ để lại lòng Độc Cô Minh không chỉ là Tương Tư đao mà còn là sự trầm mặc. Tự hỏi anh hùng thiên cổ có ai qua được ải mỹ nhân? Đường đường là Đại Đế pháp lực thông thiên, chúng sinh quỳ bái nhưng lại không thể ở bên cạnh người mình yêu. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chiến sự sắp tới gần, Chân Võ là người đứng đầu phải dẫn binh tiên phong đi ra tiền tuyến. Y sợ mình một đi sẽ không trở về, làm lỡ làng tuổi thanh xuân của cô gái kia, vì vậy đành nhắm mắt để nàng đi theo kẻ khác.

- Tương Tư đao này, ta không học… Nếu là người ta yêu, dù có phải chém nát thiên địa, bổ ra luân hồi, khiến chúng sinh máu chảy thành sông cũng nhất quyết phải ở bên cạnh nàng…

Độc Cô Minh siết chặt nắm đấm, kiên quyết xóa đi ấn ký truyền thừa một đao này.

Tiếng thở dài của Chân Võ vang lên:

- Ngươi có cốt khí, có huyết khí, càng có chí khí. Nhưng chưa từng trải qua tang thương, đến giờ khắc quyết định cuối cùng, liệu ngươi có làm được những gì ngươi nói không?

Độc Cô Minh không trả lời, lại tiếp nhìn về truyền thừa đao thứ sáu.

Lần này hắn chưa kịp định thần lại đã nghe một tiếng “Giết!” vang vọng khắp trời đất. Sát khí tràn ngập trời đất, hai quân đoàn tiên và nhân có số lượng đông tới hàng ức vạn xông thẳng vào nhau điên cuồng chém giết.

Trung niên Chân Võ mình mặc khôi giáp bạc, tay cầm Toái Mộng đao đại sát tứ phương. Y giống như chiến thần hiện thế, đi đến đâu là máu chảy thành sông, thây chất thành núi đến đấy. Phá Sát, Tế Vũ, Kinh Thần, Trảm Đạo, bốn chiêu thức này không ngừng tung ra đoạt mạng trăm vạn sinh linh.

- Giết!

- Giết! Khiến cho máu chảy thành sông!

- Giết cho tiên tộc tuyệt diệt!

- Giết cho kẻ địch hoàn toàn biến mất khỏi nhân giới ta!

Trung niên Chân Võ giết đến mức tròng mắt từ màu đen hóa thành máu xám, oán khí, sát khí, tử khí lượn lờ quanh thân thể. Cuối cùng y chém ra một đao khủng bố diệt sạch toàn bộ những tiên tộc còn sót lại trên chiến trường này.

- Đao thứ sáu Diệt Tuyệt! Đây là đao ta sáng tạo ra để diệt sạch sinh linh nào dám mạo phạm nhân tộc!

Độc Cô Minh đắm chìm vào loại ý cảnh chém giết tới mức điên cuồng này. Tròng đen trong mắt hắn dần biến thành màu xám, cuối cùng lóe lên hóa thành một ấn ký chữ “Sát” bay vào trong thức hải của hắn.

- Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thời thượng cổ xảy ra lục giới đại chiến mà thời thượng cổ cũng vậy. Đã gần sáu mươi vạn năm trôi qua, một thời đại mới đã dần dần thay thế hoàn toàn năm tháng thượng cổ, liệu ở thời đại này có phát sinh chuyện tương tự hay không?

Lòng Độc Cô Minh tràn đầy nghi vấn, nhưng không có một ai trả lời hắn. Chân Võ cũng trầm mặc, truyền thừa đao thứ bảy tiếp tục diễn ra.

Bầu trời tan vỡ, mặt đất sụp nứt, vô số thần thông như những cơn mưa pháo hoa nở rộ đầy trời. Xác chết tiên, yêu, ma, thần quỷ, nhân nằm ngổn ngang khắp nơi, máu chảy ra từ thân xác của họ hình thành những dòng huyết hà chảy xuôi mấy trăm vạn dặm, oán khí bốc lên nồng nặc như muốn kéo theo người sống xuống chôn cùng.

Một người trung niên mình mặc khôi giáp bạc, khuôn mặt đầy góc cạnh cương nghị bước đi trong đống đổ nát do khói lửa binh đao tạo thành này. Tóc tai của y bù xù trắng xóa, giáp bạc vỡ nát, đại đao trong tay nhuộm đầy máu tươi, hiển nhiên vừa trải qua một trận huyết chiến kinh khủng.

- Quê hương của ta, quê hương của ta…

Người trung niên cứ bước đi mãi trong nơi hoang vu này, nhìn đồng loại ngã xuống, kẻ thù chôn thây nhưng trong lòng y không hề vui vẻ mà chỉ cảm thấy mất mát. Y bi thống, ưu sầu, đau lòng đến muốn chết đi nhưng tuyệt đối không rơi lệ.

- Anh hùng vốn vô lệ… Là vì ta quá kiên cường hay đã không còn lệ để chảy xuống nữa? A a a…

Người trung niên ngước mặt lên trời gào thét, sau đó chém ra một đao về phía trời xanh. Đao này không mang ý nghĩa nghịch hành, cũng không phải diệt tuyệt sát phạt, càng không có tương tư vì yêu. Một đao này giống như chất chứa bi thống, ưu sầu và sự đau lòng của y.

- Vô Lệ đao!

Một đao thấu tận tâm can!

Một đao này y muốn hỏi trời xanh liệu kết cục như vậy có đáng hay không?

Khung cảnh lại một lần nữa tan vỡ, lần này không còn truyền thừa nào tiếp tục hiện ra, chỉ thấy một người trung niên áo xám tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt ưu sầu như chất chứa đầy tang thương tuế nguyệt hiện ra trước mặt Độc Cô Minh.

- Vãn bối Độc Cô Minh, tạ ơn tiền bối tin tưởng giao cho truyền thừa…

Độc Cô Minh ôm quyền cúi đầu. Cuộc đời Chân Võ hào hùng có, bi ai có, nhưng vui vẻ lại gần như không có. Đến cuối cùng còn bị phong ấn trong Sơn Hà Đồ để chục vạn năm, thân xác biến thành tro bụi tan rã, chỉ còn lại tàn niệm bất diệt tìm kiếm truyền nhân.

- Vãn bối có một nghi vấn. Trên người vãn bối có tiên huyết, không lẽ vẫn đủ tư cách nhận truyền thừa sao?

- Tiên ma quỷ yêu nhân thần huyết, chung quy lại cũng chỉ là phương tiện. Thứ để phân biệt giữa các chủng tộc chính là cái tâm. Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt, mà nhân, nhân thì sống có tình…

Chân Võ mỉm cười:

- Làm truyền nhân của ta rất khổ, ta không truyền cho ngươi đao của ta, mà là truyền cho ngươi đạo của ta. Những cảnh tượng ngươi thấy vừa rồi chính là những ý cảnh một đời của ta, ngươi cần cảm ngộ thêm ý cảnh của mình rồi hoàn thiện nó. Chân Võ Cửu Trảm đã vĩnh viễn thất truyền, thứ đao pháp mà ngươi sắp sử dụng trong suốt cuộc đời, có lẽ cũng nên đổi thành tên gọi khác đi thôi…

Độc Cô Minh có chỗ hiểu có chỗ không, bèn hỏi lại:

- Còn hai đao cuối cùng vãn bối vẫn chưa học được…?

- Ngươi chưa từng học nhưng lại thi triển ra được. Trong hai đao này có ẩn giấu thiên cơ, một ngày nào đó khi ngươi hoàn toàn sáng tạo ra sẽ hiểu thấu. Đao thứ tám tên gọi Nghịch Hành, mà đao thứ chín, tên gọi Toái Mộng…

Trung niên Chân Võ mỉm cười nhìn hắn đầy ẩn ý, ống tay áo phất lên một cái khiến không gian hư ảo nơi đây hoàn toàn tan vỡ, đánh cho ý thức Độc Cô Minh trở về với thực tại.

Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, đao ý trong mắt sắc bén lăng lệ đến mức kinh người. Giọng nói đầu tiên mà hắn nghe thấy là của Tiêu Mịch Nhi:

- Độc Cô đại ca, Thạch Tu và Mạc Ảnh đã phá xong phong ấn cuối cùng rồi, hình như trong tay chúng đang cầm Sơn Hà Đồ!

Quả nhiên ở trên tế đàn phía xa, Thạch Tu cười ha hả cầm một bức tranh Vạn Lý Sơn Hà trên tay, ánh mắt đắc chí nhìn về phía đám Độc Cô Minh, Ngọc Chân Tử…

- Hôm nay chúng ta là người thắng cuộc sau cùng, đa tạ các ngươi đã thay chúng ta cầm chân Chân Võ Thiên Tôn. Y chính là chướng ngại khó vượt qua nhất để tiếp cận tế đàn. Truyền thừa cái rắm chó gì chứ? Năm xưa Họa Thánh Phạm Thiên đã sắp tiếp cận cảnh giới Tiên Chủ, một mình ngài đánh cho năm vị thiên tôn Nhân giới chết toàn bộ. Dù một trăm Toái Mộng đao cũng không bì nổi một Sơn Hà Đồ. Cũng không ngại nói cho các ngươi biết, Tiêu Dao tiên môn chúng ta chính là kế thừa đạo thống của Họa Thánh Phạm Thiên. Đám người không biết thức thời các ngươi bây giờ chết đi cho ta!

Nghe Thạch Tu nói vậy, Toái Mộng đao đang cắm trên tảng đá chợt run lên bần bật, sát khí bùng phát như muốn thoát ra.

Độc Cô Minh hiểu đây chính là sự thù hận của Toái Mộng đao đối với tiên tộc.

- Hôm nay Toái Mộng đao xuất thế, bắt buộc phải uống máu truyền nhân của Họa Thánh năm xưa!

Ánh mắt Độc Cô Minh lạnh lẽo lướt tới chỗ Thạch Tu và Mạc Ảnh ở phía xa. Đây là một khoảng cách lên đến chục ngàn trượng, cho dù có thi triển Bách Bộ Hồng Trần liên tục nhanh tới cỡ nào cũng khó lòng tiếp cận được chúng trước khi thần thông Sơn Hà Đồ được khởi động. Chẳng lẽ đây chính là tử kỳ của bọn họ sao?

Pháp Hải thở dài:

- Tung hoành Tây Thiên suốt mấy năm, hôm nay lại phải táng mạng ở đây…

Bọn họ đều là chí tôn thiên kiêu uy danh lừng lẫy tại đại lục của mình. Vậy mà trong Sơn Hà Đồ này đầu tiên là bại dưới tay một nửa bước chí tôn, bây giờ lại sắp bị người Tiêu Dao tiên cung giết chết. Thật sự bi ai không thể tả…

- Độc Cô Minh…

Tiết Hồng Y nhìn hắn bằng cái nhìn đầy phức tạp, đang định nói tiếp thì bị hắn ngắt lời.

- Không sao, tin tưởng ta. Lần này ta chắc chắn thành công! Một kích này chắc chắn phải đánh ra được. Ta tin tưởng ta làm được, quyết không thể thất bại…

Tròng mắt Độc Cô Minh nổi đầy tơ máu, gân xanh chạy dọc xuôi khắp cơ thể. Một loại tín niệm hùng hồn dần dần tràn ngập khắp bốn phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.