Đế Hoàng Phi

Chương 10: Chương 10




Giọng nói của nam tử nhẹ nhàng vang bên

tai, Lệnh Viên cúi đầu cố giấu khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng rụt tay về. Ống tay áo

rộng khẽ lướt qua mấy đầu ngón tay lạnh giá của y, nàng chậm rãi lùi về sau nửa

bước.

Im lặng.

Trong lời nói của Bùi Vô Song xen lẫn nét

cười phóng khoáng: “Kiều Nhi, ngươi sợ điều gì?”

Nàng không động đậy, y cũng đứng im nhìn

nàng.

Trong cặp mắt đang cụp xuống, dường như y

nhìn thấy nét hoảng hốt nơi đáy mắt nàng.

Y cười càng thêm phóng khoáng. Dưới vầng

mặt trời dần ngả về tây, những tia sáng yếu ớt chiếu lên đống đổ nát, tan hoang

trong lòng nàng. Y còn chưa mở miệng, nàng như đã biết y muốn hỏi điều gì.

Y hỏi nàng sợ điều gì, nàng quả thực đã sợ

rồi.

Y nhìn thấu tất cả, nhưng đây lại là điều

mà nàng không muốn đối diện nhất.

Nàng muốn bỏ chạy, nhưng lại bị y ngăn cản.

Bộ đồ trắng muốt mang theo mùi hương thoang thoảng của y, nhưng lời nói của y

lại rất vô tình: “Hắn đề phòng ngươi, không ngừng bày mưu tính kế với ngươi,

chẳng qua vì ngươi luôn ép hắn phải lập con trai của Đoan phi làm thái tử.

Chẳng lẽ ngươi không thể lùi một bước, để mặc hắn sao?”

Nàng kiên quyết lắc đầu.

Đó là những lời mẫu hậu đã dặn đi dặn lại

trước lúc lâm chung, hơn một nghìn ngày đêm đã trôi qua, chưa khi nào nàng dám

buông tay bỏ mặc.

Hậu quả của việc buông tay, nàng không dám

nghĩ tới, và cũng không dám thử.

Còn nữa, Phò mã không thể chết một cách

không rõ ràng.

Dường như Bùi Vô Song đã đoán trước được

điều này, dưới lớp vải sa mông lung mờ mịt, có thể nhìn thấy nụ cười chua chát

thấp thoáng bên khóe môi y. Trong chốc lát, lại nghe y nói: “Đã không muốn lùi

bước, vậy thì đừng buông lỏng hắn. Chuyện ở cung Nghi Tuyết, ngươi thật sự đã

chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

Giọng y nhẹ nhàng, hờ hững, như đang kể một

câu chuyện bình thường. Ánh tà dương tắt hẳn, ráng chiều nhuốm đỏ nửa mảng trời

phía tây, chẳng nhìn thấy một chút màu sắc của sự vui vẻ, chỉ khiến người ta

cảm thấy sầu thảm, thê lương.

Những lời nói hờ hững đó, trên thế gian này

không ai khác có thể lĩnh hội thâm ý bên trong hơn Lệnh Viên. Ánh mắt nàng ảm

đạm, hàm răng cắn chặt vào bờ môi đến rỉ máu, trong không khí bỗng thoang

thoảng mùi máu tanh.

Nhưng nàng lại sợ hãi lắc đầu.

Nếu nàng muốn một tay che trời, chỉ cần

uống một bát thuốc màu nâu, như thế đứa bé trong bụng Dương phi sẽ chẳng thể

chào đời, và trong tay Thế Huyền cũng chẳng còn quân bài nào, chỉ là…

Thai nhi còn chưa thành hình đó dù sao cũng

là huyết mạch của Thế Huyền, khi đủ ngày đủ tháng, nó sẽ là một đứa bé trắng

trẻo, hồng hào. Lệnh Viên thực sự không nhẫn tâm.

Nàng sẽ không làm trái di nguyện của mẫu

thân, cũng không vì muốn ép Thế Huyền lập Chiêu Nhi làm thái tử mà không từ thủ

đoạn.

Chẳng thể nói rõ là từ lúc nào, Lệnh Viên

lại sợ làm một người tỉnh táo. Người tỉnh táo sẽ nhìn rõ mọi chuyện trên thế

gian, nhưng lại không thể khống chế trái tim của chính mình. Mỗi lần như thế,

nàng lại thầm mong khi xưa mẫu hậu ban rượu độc cho Phò mã cũng không tiếc ban

cho nàng một chén, để nàng được đi theo Phò mã, như thế sẽ chẳng còn những nỗi

nghi hoặc và thương cảm như bây giờ.

Ánh mắt Bùi Vô Song dần trở nên lạnh lẽo,

rồi y khẽ cười: “Kiều Nhi, đến một lựa chọn mà ngươi cũng không đưa ra được.”

Nàng nói không thành tiếng, Bùi Vô Song lại

khẽ thở dài: “Vậy ta làm sao có thể không quản ngươi đây? Ta không ép ngươi, ta

sẽ đợi ngươi. Rồi sẽ có một ngày ngươi hiểu được, nơi đó chẳng có gì đáng cho

ngươi lưu luyến, hắn cũng không đáng.”

Đến ngày đó, nàng sẽ theo y rời đi.

Lệnh Viên ngẩn ngơ nghe y nói, nhất thời mơ

màng, sau đó lại lắc đầu. Nàng không tin Bùi Vô Song, Thế Huyền không phải

người máu lạnh như thế, cho nên, nàng không tin y.

Từ Bùi phủ về cung, thần sắc Lệnh Viên còn

hoang mang hơn lúc đi.

Thị nữ Anh Tịch bám sát theo sau, suốt

quãng đường chỉ cúi đầu im lặng. Hôm nay, ở Bùi phủ thị đã lỡ lời, vốn không

nên nói những chuyện đó trước mặt Bùi thiếu gia, thị quả thực là…

Chiếc áo choàng màu ngọc phía trước bước đi

nhanh chóng, Anh Tịch ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Lệnh Viên, buồn bã, thẫn

thờ.

Trong cung đèn đuốc sáng trưng, hoàn toàn

lấn át màn đêm u ám. Lệnh Viên nắm chặt hai tay, không ngừng ép mình quên đi

những lời đã nói với Bùi Vô Song khi nãy, nàng sẽ không đưa ra những lựa chọn

khiến bản thân phải khó xử.

Giữa màn đêm lạnh lẽo, chiếc đồng hồ nước

vang lên những âm thanh tí tách trong trẻo, trong cung Thịnh Diên có người vội

vã chạy ra. Đại trưởng công chúa còn chưa bước tới cửa điện, Trương Thạch đã

dừng lại trước mặt nàng, dưới ánh đèn từ hành lang hắt tới, hắn cẩn thận cúi

đầu, nói: “Công chúa, Ngự thừa đại nhân đã ở đây chờ người lâu rồi.”

Lệnh Viên bất giác cau mày, bây giờ đã là

lúc nào rồi, không ngờ Dương Ngự thừa vẫn còn ở trong cung!

Nam tử nghe thấy tiếng bước chân đang đi

tới liền chậm rãi quay người, y nhìn Lệnh Viên đi vào, ống tay áo hơi đưa lên,

khom người hành lễ: “Thần tham kiến Công chúa!”

Sau lần từ biệt trong thiên lao, nàng chưa

gặp lại y lần nào.

Bỏ đi những xiềng xích nặng nề, thay bộ

triều phục trang nghiêm, trước ngực còn đeo một dải triều châu[1], y nắm chặt

tay, trên khuôn mặt với những đường nét rõ ràng là thần sắc âu lo như đang phải

đương đầu với kẻ địch. Lệnh Viên không khỏi cảm thấy nghẹt thở, nàng như trở

lại buổi đêm mà Thái hoàng thái hậu qua đời, khi nàng vội vã tới cung Hy Hòa, nét

mặt y thực giống bây giờ biết mấy.

[1] Một thứ đồ trang sức đi kèm với quan

phục – DG.

Tất cả đều lui ra hết, trong khoảnh khắc

cánh cửa khép lại, bên ngoài chợt có một làn gió lạnh thổi vào khiến ngọn đèn

lưu ly chợt mờ chợt tỏ.

Mùi thơm vấn vít lan tỏa trong phòng, Đại

trưởng công chúa vén bức rèm châu màu đỏ sậm đi ra, chiếc áo choàng trên người

đã được cởi bỏ, bộ đồ sang trọng càng làm tôn lên vòng eo thon của nàng.

“Chuyện gì?” Còn chưa ngồi xuống, Lệnh Viên

đã cất tiếng hỏi, giọng nói trong trẻo như hạt châu rơi trên đĩa ngọc.

Dương Ngự thừa thu lại ánh mắt thẫn thờ,

liếc nhìn lò hương nạm vàng bên cạnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ngày mai thần sẽ

bảo Dương phi nương nương để Ngọc Trí cô nương trở về cung Thịnh Diên.”

Lời của y khiến Lệnh Viên không ngừng cười

vang, cặp mắt trong veo, đen láy nhìn y, nàng hờ hững nói: “Dương đại nhân nghĩ

bản cung là người nhỏ mọn như vậy sao?”

Y vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thần

biết… Công chúa không tính toán việc này, nhưng lẽ nào người lại không tính

toán cả việc Hoàng thượng định lập thái tử khác sao?”

Ánh mắt Lệnh Viên không hề thay đổi, rốt

cuộc y cũng nói đến vấn đề mấu chốt rồi.

Nàng chậm rãi ngồi xuống ghế, mấy ngày nay

đã có quá nhiều người nói về chuyện này, đến mức nàng cảm thấy có chút khó

chịu. Nàng không muốn nếm thử chén trà vừa pha xong, bèn đẩy sang một bên.

Giọng nói của nàng ngập tràn vẻ cô đơn: “Hoàng thượng muốn lập con trai của

Dương phi làm thái tử thì cũng phải chờ Dương phi hạ sinh hoàng tử mới được,

nếu là công chúa thì cũng bằng không.”

Sắc mặt Dương Ngự thừa rất nặng nề, y không

để ý đến lễ nghi mà bước lên phía trước một bước, nói: “Sao Công chúa có thể

nghĩ như vậy được? Là hoàng tử hay công chúa còn chưa rõ, người nên chuẩn bị

sách lược vẹn toàn!”

“Thế nào là sách lược vẹn toàn?” Đôi mắt

Lệnh Viên càng trở nên sâu sắc, nơi đáy mắt như thấp thoáng những nét cười giễu

cợt. “Dương đại nhân, người đó là tiểu muội của ngài đấy!”

Sắc mặt nam tử thoáng nét nhợt nhạt, nếu

nói đến tình thân, bây giờ Hoàng thượng là phu quân của Dương phi, là tất cả

của Dương phi. Cốt nhục chí thân, đến cuối cùng rồi cũng vẫn phải ai vì chủ

nấy. Dương Ngự thừa trầm giọng nói: “Thần cho rằng, nếu Dương phi nương nương

sinh hạ công chúa thì cố nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu là hoàng tử, thần sẽ

tìm một bé gái từ ngoài cung mang vào tráo đổi. Chuyện này Công chúa không cần

nhọc lòng, thần sẽ sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần người gật đầu một cái là được.”

Y nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến tận đáy

lòng Lệnh Viên trào lên cảm giác lạnh lẽo, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi. Nàng

đột nhiên đứng dậy, ống tay áo phất qua làm chén trà rơi xuống đất, phát ra âm

thanh chói tai, nước trà bắn ra tứ phía, Lệnh Viên cất giọng lạnh lùng: “Càn

rỡ! Đường đường là máu mủ hoàng thất sao có thể lưu lạc bên ngoài, Dương đại

nhân muốn tạo phản hay sao?”

Dương Ngự thừa vội quỳ xuống: “Thần không

dám!”

“Không dám thì hãy thu lại suy nghĩ bẩn

thỉu đó đi!”

“Nhưng Thái hoàng thái hậu đã nói, thà

rằng…” Trong lúc nôn nóng, y buột miệng thốt lên, nhưng, mới nói được một nửa,

y dường như ý thức được điều gì, liền ngây người.

Trong nháy mắt, không khí dường như ngưng

đọng, Lệnh Viên nhìn nam tử đang quỳ dưới mặt đất vẻ ngạc nhiên. Bàn tay y đang

đờ ra, thân thể cũng đờ ra, những lời nói còn dang dở như một lưỡi dao sắc bén,

không ngừng đâm vào trái tim nàng.

Một hồi lâu sau, Dương Ngự thừa mới nghe

thấy giọng nói hơi run rẩy của nàng: “Thà rằng cái gì?”

Những lời căn dặn của mẫu hậu trước lúc lâm

chung, nàng luôn nhớ kĩ, dù không biết tại sao, nhưng nàng vẫn một mực làm theo

lời bà mà không một lời oán trách, Lệnh Viên không ngờ, những nguyên nhân mà

nàng không hay biết đó, xem ra Dương Ngự thừa lại biết rất rõ.

Nhưng sau đó, dù Lệnh Viên gặng hỏi thế

nào, người đang quỳ kia vẫn chỉ im lặng, nửa câu cũng chẳng chịu nói.

“Dương Thượng Ngọc!” Lệnh Viên không kìm

được cơn tức giận, buột miệng gọi tên của y.

Không còn là Dương Ngự thừa, không phải là

Dương đại nhân, ba chữ Dương Thượng Ngọc thể hiện rõ sự phẫn nộ của nàng. Nam tử

đang quỳ trên mặt đất kia thầm kinh ngạc, y đã nhiều lần nghĩ rằng, nếu được

nàng gọi tên một lần, cuộc đời này của y sẽ không còn điều gì hối tiếc. Lúc này

nàng đã gọi, nhưng không mang theo chút ái mộ hay tình cảm, mà tràn đầy sự phẫn

nộ. Y cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười thê lương, tự nói với mình rằng những

mong muốn đó thật hão huyền.

Cuối cùng y khẽ lắc đầu: “Thần quả thực

không biết ý của Thái hoàng thái hậu.”

Lệnh Viên biết ép y cũng vô ích, bèn quyết

định nhượng bộ: “Vậy ngươi nói với bản cung, Thái hoàng thái hậu đã nói thà

rằng cái gì?”

Y lập tức phủ phục xuống: “Thần không thể

nói, xin Công chúa đừng ép thần nữa!”

Trong căn phòng thoang thoảng mùi hương

khinh la thanh nhã, Đại trưởng công chúa nhìn chằm chằm vào nam tử đang đứng

trước mặt, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt.

Mọi thứ chìm trong im lặng nhưng nụ cười đã

chẳng còn, bầu không khí tràn ngập một nỗi buồn thương khôn tả.

Khẽ cất bước định đi, nàng chợt cảm thấy

toàn thân chẳng còn chút sức lực, tay chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã

nhào. Dương Ngự thừa sợ hãi đứng bật dậy, đưa tay đỡ Đại trưởng công chúa đang

lảo đảo chực ngã.

“Công chúa!”

Giọng nói của y đầy vẻ nôn nóng, dường như

đã trở lại là Dương Thượng Ngọc vĩnh viễn trung thành với nàng, luôn bảo vệ

nàng.

Những ngón tay thon nắm chặt lấy ống tay áo

của Dương Thượng Ngọc, trong khoảnh khắc đó, Lệnh Viên như tìm được cọng rơm

cứu mạng cuối cùng, nàng không chịu buông tay. Nơi đáy mắt nàng không còn chút

sắc bén và lý trí nào nữa, chỉ còn sự khổ sở van cầu: “Ngươi hãy nói với ta,

tại sao bà ấy phải ban cái chết cho Phò mã?”

Ngay đến hai chữ “bản cung” nàng cũng không

nói, lúc này, nàng không còn là Đại trưởng công chúa cao quý nữa, nàng chẳng

qua chỉ là một nữ tử mất chồng, ăn nói nhún nhường như thế chẳng qua chỉ vì

muốn có một đáp án rõ ràng mà thôi.

Vì chuyện này, nàng đã phải vất vả tìm hiểu

suốt bốn năm liền.

Nơi đáy mắt nàng thoáng nét bi thương,

Dương Ngự thừa cúi đầu, nói khẽ: “Công chúa chớ nên nói bừa, Phò mã là bị bệnh

nên mới qua đời.”

Nàng ngẩn ngơ nhìn y hồi lâu, rồi đẩy mạnh

tay y ra, khóe miệng nở nụ cười hờ hững rồi đi ra cửa.

Mẫu hậu từng nói, Dương Ngự thừa này nàng

có thể yên tâm dùng. Bây giờ xem ra thực sự là quá nực cười. Nàng tín nhiệm y

như thế, nhưng đến giờ mới biết, người đó chẳng qua chỉ là tâm phúc của mẫu hậu

thôi, còn đối với nàng, y chẳng có chút liên quan nào cả.

Bóng dáng gầy yếu của nữ tử từ sớm đã biến

mất trong tầm mắt, nhưng mùi hương khinh la vẫn còn lẩn quất xung quanh, Dương

Ngự thừa bất giác nắm chặt tay, trước mắt hoàn toàn trống rỗng, y chẳng thể nào

chạm vào tấm thân gầy guộc với cặp mắt bi thương của nàng. Một nụ cười lạnh

băng đầy vẻ tự giễu từ trong lồng ngực trào ra, ánh mắt y trở nên ảm đạm, điều

y chưa từng nói với nàng chỉ là một câu mà Thái hoàng thái hậu đã nói với y mà

thôi. Ngoài điều đó ra, y không giấu giếm nàng điều gì nữa. Y quả thực không

biết tại sao Thái hoàng thái hậu lại ban cái chết cho Phò mã… Chỉ là sau này,

nàng sẽ không bao giờ tin tưởng y nữa.

Đám cung nữ, thái giám cùng với những ngọn

đèn lồng lần lượt bị bỏ lại sau lưng.

Đại trưởng công chúa xách váy chạy về phía

trước.

Trên dãy hành lang gần đó, thánh giá đang

từ cung Nghi Tuyết trở về, Vương Đức Hỷ vô cùng ngạc nhiên. Trong cung, bất kể

là chủ nhân hay người đều không được phép chạy nhanh, đừng nói là bộ dạng thất

lễ như Đại trưởng công chúa đêm nay.

Thế Huyền đương nhiên cũng trông thấy bóng

dáng quen thuộc đó, y hơi cau mày, hướng đó… không phải chính là hướng cung

Chung Trữ sao? Muộn như vậy rồi, Đại trưởng công chúa còn muốn tới cung Chung

Trữ làm gì?

Một chiếc bóng mờ mờ in trên bệ cửa sổ, từ

trong phòng vọng ra một giọng hát uyển chuyển, du dương.

Oanh Hoan bỏ cây kéo xuống, Thôi thái hậu

cũng ngừng giọng hát, cặp mắt nhìn chăm chú hồi lâu, rồi cười, nói: “Thủy Lạc

ngày càng khéo, cắt giấy đẹp quá, để Thái tử nhìn thấy nhất định sẽ đòi ngươi

cắt thêm cho nó mà xem!”

Bị Thái hậu gọi là Thủy Lạc, Oanh Hoan cũng

đã quen rồi. Thị cẩn thận đưa bức tranh cắt giấy cho Thôi Thái hậu, nhẹ nhàng

nói: “Nếu Thái hậu thích, nô tì sẽ cắt thêm cho người mấy tấm nữa. Bây giờ cũng

đã sắp đến Tết rồi, nhìn những bức tranh này sẽ cảm thấy có không khí hơn…”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài chợt

có tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra thật mạnh, một làn gió lạnh thổi

vào. Oanh Hoan còn tưởng gió bên ngoài quá lớn, đang định đứng dậy đi đóng cửa

thì đã thấy Đại trưởng công chúa gạt bức rèm châu bước vào.

Thôi Thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế

bỗng đứng dậy, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt cũng dần biến mất. Bà ta đặt bức

tranh cắt giấy sang một bên, giọng nói trầm hẳn xuống: “Công chúa? Sao cô lại…

Không phải Hoàng thượng đã nói cô đã về Hàm Lăng rồi sao? Hoàng thượng gạt bản

cung…”

Khuôn mặt Thôi thái hậu đầy vẻ nghi hoặc,

mới nói được nửa câu, Lệnh Viên đã lao tới, túm lấy bộ đồ đẹp đẽ của bà ta, gằn

giọng hỏi: “Tại sao hoàng tẩu lại để ý đến việc ta có về Hàm Lăng hay không?

Rốt cuộc hoàng huynh ta đã nói với tỷ những gì? Còn tỷ thì sao, tỷ đã biết

những chuyện gì mà phải rơi vào cảnh ngộ thế này?”

Nàng vẫn luôn cho rằng Thôi Thái hậu chỉ là

một kẻ điên, bây giờ xem ra, lời của kẻ điên còn đáng tin hơn.

Những người khác… đều đang nói dối.

Oanh Hoan ngẩn ngơ đứng một bên, quên cả

việc ngăn cản. Lần đó ở cung Thịnh Diên, Đại trưởng công chúa muốn trách phạt

thị, nhưng lời nói, cử chỉ vẫn rất nhẹ nhàng chứ không lộ liễu, trắng trợn như

lúc này.

Ngọn đèn đột nhiên rực sáng, phát ra những

tiếng nổ lép bép.

Giữa bầu không khí nặng nề, chỉ có thể nghe

thấy tiếng những tiếng thở nặng nề không ngừng vang lên.

Thôi Thái hậu vốn đã phát điên nên chẳng hề

bị bộ dạng của Lệnh Viên làm cho sợ hãi, đôi mắt quanh năm mơ màng lúc này phản

chiếu lại bộ dạng nhếch nhác của nàng. Búi tóc hơi rối, khuôn mặt trắng nhợt

nhạt, thì ra, Đại trưởng công chúa cũng biết sợ.

Thôi Thái hậu đột nhiên cất tiếng cười khẽ,

dùng sức gạt tay của Lệnh Viên ra, rồi chỉ vào nàng, nghiến răng nói: “Cô thật

sự muốn biết sao?”

Câu hỏi này, bảy phần sắc bén, ba phần mềm

mỏng khiến Lệnh Viên bất giác quên một sự thực rằng người đàn bà đang đứng

trước mặt nàng đã bị điên từ lâu.

Từ đáy mắt của Thôi thái hậu, dường như

Lệnh Viên lại nhìn thấy sự thông tuệ của người đàn bà từng đứng đầu lục cung

năm xưa. Khi đó, Thôi Hoàng hậu hiền thục, mẫu hậu nhân từ, hậu cung Bắc Hán

cũng có lúc thái bình, yên ổn.

Về sau, triều đình đổi chủ, lúc đó Lệnh

Viên mới biết, cho dù Thái hoàng thái hậu đã lui về hậu cung, bề ngoài thì như

đã rời xa triều chính, nhưng thực ra bà vẫn khống chế mọi thứ trong lòng bàn

tay.

Thôi Hoàng hậu và nhà họ Thôi đều không

phải đối thủ của bà.

Thái hoàng thái hậu còn để lại cho nàng

Dương Ngự thừa, Tần Tướng quân cùng với tất cả binh lực trong, ngoài hoàng

thành.

Móng tay cắm ngập trong lòng bàn tay, tiếng

cười chói tai của Thôi Thái hậu bỗng chốc khiến Lệnh Viên tỉnh táo trở lại.

Thôi Thái hậu trừng mắt nhìn Lệnh Viên, bà

ta vẫn chỉ tay về phía nàng, hằn học nói: “Tiên hoàng từng nói, trừ phi cô đi

thật xa, nếu không phải giết cô!”

Oanh Hoan sợ đến mức toàn thân mềm nhũn,

thị tựa vào cây cột lạnh băng, không động đậy.

Cặp mắt Lệnh Viên hơi run rẩy, nàng nhìn

đăm đăm vào Thôi Thái hậu, sắc mặt nhợt nhạt, hoang mang nói: “Hoàng tẩu nói

xằng bậy!”

“Tiên hoàng” mà bà ta nói không phải Tiên

tổ Hoàng đế thì là ai? Nhưng phụ hoàng chỉ không thích nàng, nàng và phụ hoàng

vốn là cốt nhục chí thân, huyết mạch cùng dòng, sao phụ hoàng lại… lại…

Thôi Thái hậu vẫn đang cười điên dại, giọng

nói đầy vẻ đắc ý: “Hoàng thượng chưa từng nói với bản cung, bản cung biết vì

Hoàng thượng sợ Thái hậu, nhưng hôm nay, bản cung sẽ nói cho cô biết! Thầy

tướng nói, trời sinh dị tượng, gốc bởi chữ sắc, hồng nhan họa thủy, Lệnh Viên,

cô chính là yêu nghiệt của Bắc Hán! Ha ha, ha ha ha… Nếu cô không đi, nếu cô ở

lại, Hoàng thượng sớm muộn sẽ giết cô! Ha ha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.