Đế Hoàng Phi

Chương 11: Chương 11




Tiếng cười chói tai vang vọng khắp căn

phòng.

Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng đó, lời của Thôi

Thái hậu, nàng dường như chẳng còn nghe thấy. Nhưng lại có một âm thanh khác

không ngừng vang vọng, mẫu hậu từng nói, người làm tất cả đều vì nàng.

Cho nên, đến ngôi chùa hẻo lánh đó không

phải để cầu phúc, thậm chí gả nàng đến tận Hàm Lăng xa xôi cũng bởi trong lòng

phụ hoàng và hoàng huynh vẫn mang sát ý với nàng!

Mẫu hậu vì yêu nàng nên mới đẩy nàng đi

thật xa. Cũng vì yêu nàng nên mới trao cho nàng quyền lực. Mẫu hậu sợ sau khi

người chết, Thế Huyền sẽ giống phụ hoàng và hoàng huynh, tin lời của thầy

tướng, muốn giết nàng ư?

Nàng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm dừng trên

những ngón tay mảnh khảnh, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh băng. Nàng

chỉ là một nữ tử yếu đuối, bọn họ thật sự tin rằng, dựa vào đôi tay này, nàng

có thể thay đổi càn khôn sao? Thật sự tin rằng, nàng sẽ làm Bắc Hán diệt vong

sao?

Thầy tướng… Lại là thầy tướng!

Lệnh Viên nghiến chặt răng, trong lòng như

muốn nhỏ máu.

Cơn đau nhói lòng, sự nghi vấn chưa biết

rõ, Lệnh Viên chỉ cảm thấy trước mắt như mờ đi.

Bữa tiệc rực rỡ sắc màu trong ký ức lại

xuất hiện trước mắt nàng. Hôm đó, khi những ngọn đèn vừa được thắp lên, trong

làn gió đêm, mẫu hậu dắt tay nàng, hiền từ nói với nàng, Phò mã tương lai là

một nhân tài hiếm có, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, tất cả đều tinh thông, con

người lại anh tuấn, nhân phẩm cũng không có gì để chê…

Khi đó, Lệnh Viên chỉ nghĩ đến chủ nhân của

chiếc khăn tay, nghĩ đến lời ước định giữa hai người, trong lòng nàng vô cùng

hoảng hốt, cho nên lời của mẫu hậu, nàng đều bỏ ngoài tai. Bây giờ nghĩ lại,

Phò mã của nàng rõ ràng là người được mẫu hậu cẩn thận lựa chọn giữa muôn vạn

người, một nam tử tài hoa như thế, sao có thể rớt bảng trong cuộc thi Đình?

Trong khoảnh khắc đó, lồng ngực Lệnh Viên

như không còn chút không khí, cảm giác nghẹt thở trào dâng. Cặp mắt nàng hơi

ngước lên, bên trong tràn ngập vẻ buồn thương.

Là mẫu hậu…

Bà nhìn trúng Thẩm Ngọc Trì, chặt đứt con

đường làm quan của y, ngăn cản tất cả mọi đường lui của y, thậm chí còn mượn

tay Hoàng thượng ban một thánh chỉ, đuổi hai người bọn họ đến tận Hàm Lăng xa

xôi…

Mẫu hậu từng yêu quý Phò mã biết mấy, thậm

chí còn không tính toán việc y là con trai biểu tỷ của Thôi Thái hậu mà chỉ

định y làm phò mã.

Liệu có phải mẫu hậu cũng từng hy vọng họ

sẽ sống một cuộc sống bình lặng đến tận cuối đời không?

Vậy về sau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Màn đêm lại trở về bình lặng, sự ồn ào lúc

trước dường như chưa từng xuất hiện.

Dưới ánh đèn bên ngoài hành lang, nam tử

mặc một chiếc áo trắng thêu hình rồng bay đứng lặng lẽ, ánh mắt nhìn đăm đăm

vào màn đêm dày đặc. Đại trưởng công chúa rời đi cũng đã được một thời gian,

tuy bị ngăn cách bởi màn đêm, nhưng y dường như vẫn nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ

cùng với khuôn mặt trắng bệch của nàng, biết rằng giờ đây toàn thân nàng đều là

thương tích.

Y đã đuổi hết đám người dưới đi rồi mới tới

đây, những lời vang lên trong kia vừa rồi, trước đây thậm chí đến y cũng chưa

từng nghe nói.

Tiên hoàng và Tiên tổ Hoàng đế thật sự… đều

muốn giết nàng?

Trong làn gió đêm lạnh lẽo, giữa không

trung vang lên một tiếng “Hoàng thượng”.

Bàn tay đang nắm lấy cột hành lang của Thế

Huyền hơi run rẩy, ngoảnh đầu lại nhìn về phía ả cung nữ sau lưng.

Oanh Hoan thấy quả thật là Hoàng thượng,

vội vàng chạy ra hành lễ, lại hỏi: “Hoàng thượng đến đây thăm Thái hậu sao?”

Thị vui vẻ cười tươi, chuyện Đại trưởng công chúa vừa tới đây dường như đã hoàn

toàn quên mất, sau khi nói xong liền xoay người vào trong bẩm báo.

Giọng nói của nam tử từ sau lưng rất lạnh

lùng, khiến Oanh Hoan mới thoáng cái đã ngây người ra tại chỗ: “Không cần nói

với Thái hậu là trẫm từng đến đây.”

Ngoảnh đầu lại nhìn, bóng dáng cao lớn đó

đã bước ra ngoài hành lang, sau lưng chẳng có lấy một người hầu, đến đèn lồng

dẫn đường cũng không có, Oanh Hoan cứ thế ngẩn ngơ đứng nhìn Hoàng thượng biến

mất trong màn đêm tịch mịch.

Khung cảnh xung quanh chìm vào tĩnh lặng.

Bước chân của Thế Huyền rất nhẹ, giữa màn

đêm, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ho khẽ vang lên. Y lại dừng chân chăm chú

nhìn về hướng cung Thịnh Diên, nàng trốn một cách nôn nóng thế nào, sự đau đớn

trong lòng hẳn cũng to lớn thế ấy. Khi Tiên hoàng băng hà, y vẫn còn nhỏ tuổi,

chỉ nhớ mẫu hậu cả ngày đều ở bên bầu bạn với phụ hoàng, Thái hoàng thái hậu sợ

y cô đơn, còn đón y đến ở tại cung Hy Hòa một thời gian.

Thế Huyền đột nhiên bật cười, vừa cười lại

vừa khẽ ho lên mấy tiếng.

Thì ra điều mà Thái hoàng thái hậu không

muốn phụ hoàng nói với y, là chuyện này.

Nếu y biết sớm một chút, liệu có nổi sát

tâm không?

Thế Huyền cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay,

nhớ đến sự cô đơn buồn bã của nàng, nhớ đến nụ cười dịu dàng của nàng. Nàng và

y đấu quyền mưu, đấu trí tuệ, y từng hận nàng vô tình, từng hận nàng máu lạnh.

Nhưng…

Lại chưa từng nổi sát tâm.

Suốt mấy ngày liền, cung Thịnh Diên chìm

trong sự tĩnh lặng dị thường.

Dương Ngự thừa mấy lần cầu kiến Đại trưởng

công chúa đều bị cự tuyệt. Cuối cùng, thị nữ Anh Tịch không kìm được mà mềm

mỏng khuyên: “Ngự thừa đại nhân hãy về trước đi, Công chúa không muốn gặp

ngài.”

Ánh mắt hờ hững nhìn xuyên qua bức rèm cửa

sổ bằng sa mỏng, bộ triều phục màu xanh đen của nam tử trong sân thấp thoáng.

Gió lạnh xào xạc, cành cây đung đưa, bức rèm mỏng manh thực chẳng ngăn nổi nỗi

thê lương trong lòng.

Lệnh Viên nhìn những chiếc móng tay, một

nỗi thương tâm khó tả bất giác trào dâng tự đáy lòng.

Nhiều đêm liền không ngủ, nàng suy nghĩ

triền miên, không ngừng suy nghĩ lời của Thôi Thái hậu. Trong ngơ ngẩn, nàng

lại hờ hững mỉm cười. Đó chỉ là một người đàn bà điên, những lời bà ta nói có

lẽ chẳng thể nào tin được.

Chỉ là, nơi đáy lòng nàng vẫn chẳng thể

thảnh thơi.

Khắp thiên hạ, chỉ có mẫu hậu tin tưởng

nàng, tin nàng không phải hồng nhan họa thủy của Bắc Hán.

Trong cặp mắt đen láy của nữ tử hiện lên

một nét cười.

Nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, người

đứng bên bờ suối từ nhiều năm trước, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng phù

du. Nàng không thể bỏ mặc giang sơn này, không thể vứt bỏ thân phận này, nàng

phải để phụ hoàng và hoàng huynh thấy, nàng rốt cuộc có phải là yêu nghiệt như

bọn họ nghĩ hay không!

Trời cao trong vắt, trong cung đèn thắp

sáng trưng.

Bữa tiệc sum họp cuối năm náo nhiệt vô

cùng, giống như từ mười năm trước đó.

Trong điện đèn hoa rực rỡ, các vị tuấn kiệt

tân khoa dường như vẫn đang nói chuyện rôm rả. Ở chiếc ghế cuối hàng, bóng dáng

yếu ớt, trầm lặng đó như vẫn còn thấp thoáng. Trong chén rượu được rót tràn,

hương thơm tỏa ra khắp phía.

Có điều khác biệt, khi xưa Lệnh Viên chỉ là

nàng công chúa bị thất sủng, mọi người không ngừng cười nói, nàng lại nấp trong

góc khuất uống rượu một mình. Còn bây giờ, nàng đang ngồi đoan trang ngay giữa

điện, điềm nhiên đưa mắt liếc nhìn những người phía dưới.

Tiếng cười nói vang lên như châu ngọc, đám

cung nữ, thái giám đều im lặng, đứng hầu hạ hai bên.

“Cô cô!” Xen lẫn tiếng nhạc nhẹ nhàng,

Thiếu đế mỉm cười cất tiếng. Lệnh Viên chợt bừng tỉnh, đưa mắt nhìn sang, thấy

trong đáy mắt y thấp thoáng nét cười, chén rượu xoay xoay giữa những đầu ngón

tay. Trong làn hương rượu nồng nàn, y mỉm cười, nói: “Cô cô đang nghĩ gì thế?”

Buổi tiệc diễn ra đã lâu, y và các phi tần

uống rượu, nói cười rôm rả, nhưng Đại trưởng công chúa từ đầu đến cuối chỉ ngồi

im một bên.

Sau buổi đêm ở cung Chung Trữ, Vương Đức Hỷ

nói Đại trưởng công chúa quay về rồi bị bệnh mấy ngày, y biết vậy, nhưng không

hề đi thăm.

Trong đêm Thái hoàng thái hậu qua đời, Đại

trưởng công chúa phong tỏa tất cả tin tức, xưng bệnh giam lỏng Thiếu đế. Cấm vệ

quân trong, ngoài hoàng thành suốt nửa tháng trời không cởi giáp. Phái Bảo

hoàng có vị đại nhân nhất quyết đòi gặp Hoàng thượng, nàng lấy lý do y làm kinh

động đến thánh giá, ra lệnh cho Dương Ngự thừa giám sát, đánh y tám mươi

trượng, máu tươi bắn tung tóe. Sau đó, không người nào còn dám có ý kiến nữa.

Hồi mới gặp, thiếu nữ ấy thật yếu ớt, dịu

dàng biết mấy, không ngờ cũng có thể sử dụng những đòn cứng rắn như vậy. Chén

rượu tràn đầy phản chiếu khuôn mặt như cười như không của Thiếu đế, tác phong

bình tĩnh khi lâm trận kia khiến y gần như quên mất, dù gì nàng cũng chỉ là một

nữ nhân.

Nàng cũng biết đau, biết ốm, biết cảm thấy

cô đơn.

Lệnh Viên thấy ánh mắt Thiếu đế sâu xa,

miệng ngợp nét cười, chén rượu ở ngay trước mặt. Thế Huyền khẽ cười, nói: “Trẫm

còn chưa kính cô cô một chén.”

Bờ môi mỏng chạm vào chén rượu thơm nồng,

nhưng Lệnh Viên lại đưa tay ra ngăn lại: “Uống nhiều rượu không tốt cho sức

khỏe của Hoàng thượng.”

Y hơi ngẩn người, rồi đẩy tay của Lệnh Viên

ra, ung dung cười, nói: “Đây là để thay Dương phi cảm ơn cô cô, cung nữ của cô

cô quả nhiên biết làm việc.”

Lời của y khiến Lệnh Viên đưa mắt nhìn phía

dưới, Ngọc Trí cung kính đứng hầu bên cạnh Dương phi, tuy có vẻ buồn bã nhưng

thân thể vẫn còn khỏe mạnh. Lệnh Viên nở nụ cười vẻ yên tâm, nàng sẽ không động

đến Dương phi, chỉ mong Dương phi cũng đừng làm khó Ngọc Trí.

Thế Huyền lại uống liên tục ba chén nữa,

lời nói đã thấp thoáng hơi say: “Hôm nay trẫm thực sự rất vui.”

Vui?

Bởi vì Dương phi có thai sao?

Lệnh Viên đưa chén rượu lên miệng, khẽ nhấp

một ngụm, rượu ngon chảy vào bụng, một cơn ho bất giác từ cổ họng trào lên.

Hoàng trưởng tử dường như không phải con

của y, xưa nay chưa từng thấy y ôm nó. Nay y sắp có một đứa con khác, đứa con

mà y luôn mong ngóng.

Bóng dáng một gã thái giám đi xuyên qua

những tiếng nhạc, tới bên cạnh Anh Tịch, thì thầm vào tai thị mấy câu, sau đó

liền lui xuống. Trên khuôn mặt uể oải của Anh Tịch lập tức xuất hiện nét cười,

thị vội vàng chạy tới, khom người nói nhỏ vào tai Lệnh Viên: “Công chúa, Bùi

thiếu gia nói hôm nay là tất niên, thiếu gia đã chuẩn bị cơm rượu ngon chờ

người ở Bùi phủ.”

Hai lần rồi, Lệnh Viên cho rằng y đã đi,

nhưng từ đầu đến cuối, y vẫn chưa rời đi.

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng toát ra một vẻ

lạnh lùng, tiếng pháo nổ không ngừng vang lên, Thịnh Kinh đêm nay sẽ là một đêm

không ngủ.

Cửa lớn của Bùi phủ đóng chặt, hai chiếc

đèn lồng treo ngoài cổng tràn ngập vẻ cô đơn. Ánh sáng màu trắng chiếu xuống

bậc thềm đá, tay nắm cửa bằng đồng đen lấp lánh những tia sáng lạnh lùng.

Cánh cửa nặng nề đột ngột mở ra, từ bên

trong xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Bùi Nghị.

Trong tòa đại viện tịch mịch, đèn đuốc được

thắp sáng trưng, xua tan cái giá lạnh giữa mùa đông giá rét.

Bức rèm màu xanh rủ xuống, bóng dáng cao,

gầy của nam tử ngồi lặng lẽ phía sau, xung quanh khói thơm vấn vít, tựa như

lòng người phù du. Cây đàn cổ được đặt một bên, ống tay áo rộng của y lướt nhẹ

nhàng trên đó, tiếng nhạc vang lên trong căn phòng tịch mịch. Một chén rượu nhỏ

xoay chuyển trên những đầu ngón tay y, nhìn kỹ, những hoa văn trên chiếc chén

mỏng như giấy rất tự nhiên, trong làn ánh sáng mờ mờ phản chiếu những tia sáng

màu xanh lục.

“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi[1], sư thúc

thật có nhã hứng.”

[1] Một câu thơ trong bài Lương Châu từ nổi

tiếng của thi nhân Vương Hàn – DG.

Nàng vừa khẽ cười nói vừa bước vào phòng,

hơi lạnh trên người còn chưa tan, đúng lúc y ngoảnh đầu nhìn lại, hờ hững nói:

“Ta tưởng ngươi không tới.”

Hôm đó y nặng lời, ngẩn ngơ đứng đó, nhìn

nàng vội vã bỏ chạy. Sau đó tới tận hôm nay nàng mới chịu trở lại đây.

Nàng bước lên phía trước, cởi chiếc áo

choàng trên người, khoan thai ngồi xuống, chuyển chủ đề để tránh cảnh ngượng

ngập: “Sao sư thúc không về Khương Châu?”

Thanh minh, Trung thu, Năm mới, lãng tử chu

du bên ngoài cũng có lúc phải về nhà.

Dòng rượu lóng lánh chảy vào chén dạ quang,

Bùi Vô Song đưa chén cho nàng, sau đó mới nói: “Đã nhiều năm ta không về rồi.”

Đầu ngón tay cầm chén rượu của nàng hơi run

rẩy, cặp mắt cụp hẳn xuống: “Cha sư thúc nhất định rất nhớ sư thúc đấy!” Thực

ra nàng muốn hỏi, nhiều năm không về nhà, vậy quãng thời gian sau khi rời khỏi

chùa Ngọc Tuyền, rốt cuộc y đã đi đâu?

Y dường như vừa nghe thấy một chuyện rất

nực cười, một ngụm uống hết chén rượu ngon, rồi ho lên sặc sụa, y nói bằng

giọng hờ hững: “Cha ta sinh được con trai, sự vui mừng cũng chỉ là nhất thời.

Nhiều năm nay, đối với ông ta, ta có gì đáng để chúc mừng đây?”

Gửi nuôi trong chùa để tu hành, cha con

chưa bao giờ gặp nhau. Quả thực, chẳng có gì đáng để vui mừng.

Bàn tay run rẩy như không cầm nổi chiếc

chén, ánh mắt Lệnh Viên thoáng dừng lại trên cây đàn. Nàng nở nụ cười mỉm, y và

nàng quả thực giống nhau biết mấy, đến mức nàng cảm thấy đáng sợ.

Nói không để tâm, nhưng ai có thể thực sự

không để tâm đây?

Nếu y không để tâm, sao lại không về nhà?

Chỉ là, dù có hận hơn đi chăng nữa, người

đó rốt cuộc vẫn là phụ thân của y, rốt cuộc y vẫn chung dòng máu với người đó.

Mà…

Phụ hoàng của nàng đã từng muốn giết nàng.

Bàn tay nàng bỗng run lên dữ dội, chiếc

chén ngọc rơi xuống đập vào mép bàn, rồi rơi xuống chân. Trong không khí vang

lên tiếng nứt vỡ nhè nhẹ, chẳng cần nhìn cũng biết là một món bảo bối quý giá

vừa bị hỏng.

Đôi hàng lông mày của Bùi Vô Song hơi cau

lại, nhưng trong tiếng cười nói của y lại chẳng mang theo chút tức giận nào:

“Còn chưa uống hết một chén, sao ngươi đã say rồi?” Y đứng dậy để nhặt lên,

nàng để mặc y, không ngờ khi y vừa đứng lên, cả cơ thể như không đứng vững, sau

đó liền ngã gục.

Bức rèm màu xanh biếc lất phất bay, ngọn

gió thổi vào khiến ánh đèn tắt phụt.

Căn phòng lập tức trở nên tối mịt, chẳng

còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, từ bên cạnh chợt có làn gió nhẹ thổi tới. Đôi mắt

Lệnh Viên mở to hết cỡ nhưng vẫn chẳng thể nhìn rõ nam tử trước mặt hay bất cứ

thứ gì, chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở nhẹ nhàng của mình và y.

“Khi ngươi chưa tới, ta có uống trước mấy

chén.” Y ngẩn ngơ nói, như đang giải thích.

Một tay Lệnh Viên nắm chặt chiếc áo dài mềm

mại của y, tay còn lại chạm vào thứ gì đó ở bên cạnh. Lúc này nàng mới ý thức

được, sau khi ánh đèn tắt phụt, thứ rơi xuống chính là chiếc nón cả ngày che

kín khuôn mặt của Bùi Vô Song.

Bị cơ thể của nam tử đè lên người, Lệnh

Viên vội vàng đưa tay đẩy ra. Nàng chưa kịp nói lời nào thì trong bầu không khí

tịch mịch, người đó đã cúi xuống, một đôi môi mang theo hương thơm thoang

thoảng bịt kín miệng nàng.

Chiếc lưỡi khéo léo phá tan phòng tuyến của

nàng, tiếng thở dốc như dòng nước chảy không ngừng vang lên, một bàn tay khẽ áp

vào tấm thân mềm mại của nàng, xung quanh ngập tràn mùi rượu, như muốn từng bước

đẩy nàng vào địa ngục. Nụ hôn nóng bỏng đó quấn chặt lấy nàng, chậm rãi xâm

chiếm đôi môi nàng, sau đó là tất cả của nàng.

Ngoài cửa, một ngọn đèn lồng từ từ tiến

lại, rồi sau đó là tiếng dò hỏi của Anh Tịch: “Công chúa? Bùi thiếu gia?”

Bùi Nghị đi sát bên cạnh thị, cũng định

nhìn vào bên trong, nhưng trong đó chỉ là một mảng tối thui, y chẳng thể nhìn

thấy thứ gì, cho dù là một cái bóng mờ mờ.

Không thấy ai trả lời, trong lòng Bùi Nghị

cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Vừa rồi, trong phòng rõ ràng có tiếng chén

vỡ, sao lúc này lại im lặng như vậy?

“Thiếu gia!”

Bùi Nghị lo lắng gọi một tiếng, rồi đẩy cửa

bước vào.

Anh Tịch cất bước chạy vào, ngọn đèn lồng

soi rọi căn phòng tối. Bức rèm xanh biếc hơi lay động, trong phòng thấp thoáng

bóng người.

Lệnh Viên chỉ cảm thấy xung quanh trống

rỗng, bên ngoài bức rèm có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, ngọn đèn trên bục

cửa sổ sau nháy mắt đã sáng trở lại. Bùi Vô Song đang bám tay vào mép bàn, đứng

im lặng ở đó, chiếc nón chẳng biết từ lúc nào đã che kín khuôn mặt y, dường như

tất cả những điều vừa xảy ra chỉ là do Lệnh Viên tưởng tượng.

Anh Tịch hoảng hốt đặt chiếc đèn xuống rồi

chạy tới đỡ nàng, cẩn thận kiểm tra, chỉ sợ nàng bị thương.

Bùi Nghị thấy mọi chuyện vẫn bình thường

nên cũng yên tâm trở lại, chợt thấy Bùi Vô Song hoảng hốt bước về phía trước,

giọng nói vang lên rất nặng nề: “Bùi Nghị, ta say rồi, ngươi thay ta đưa Công

chúa về.”

Vừa dứt lời, dường như y không muốn ở lại

thêm nữa bóng dáng cao lớn đi qua bức rèm mỏng, rồi biến mất giữa màn đêm.

Đến khi đã ra khỏi Bùi phủ, Anh Tịch không

kìm được cất tiếng hỏi: “Rõ ràng đã mất công phái người chuyển lời mời Công

chúa đến đây, đang yên đang lành lại một mình đi trước, rốt cuộc vị Bùi thiếu

gia này bị làm sao vậy?”

Bàn tay Lệnh Viên vẫn nắm chặt chiếc áo

choàng. Phía đằng xa, tiếng chuông nặng nề vang tới, kèm theo mùi phấn hoa nồng

nồng trong không khí, khiến buổi đêm ngàn năm hiếm gặp này càng thêm sắc màu.

Lệnh Viên không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu,

ánh lửa phía đằng đông đã nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, nàng thầm thở dài một

tiếng.

Thì ra, một năm mới đã bắt đầu rồi.

Những chiếc móng tay cắm ngập trong lòng

bàn tay, chuyện vừa xảy ra trong căn phòng đó khiến Lệnh Viên tâm thần bất

định, nhưng trong mông lung dường như lại có thứ cảm giác quen thuộc vô cùng.

Hai mắt nàng hơi khép lại, cắn chặt hàm răng.

Trước cửa phủ, một bóng dáng cao lớn đứng

tựa vào cây cột dưới mái hiên, chiếc xe ngựa vẫn chờ ở bên ngoài đã dần biến

mất khỏi con ngõ nhỏ, mang theo nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia, mang theo cả

trái tim bàng hoàng của y.

Trong khoảnh khắc ngọn đèn tắt phụt, y nằm

đè lên người nàng, vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng. Một mái tóc buông xõa, một

khuôn mặt yêu kiều, một cặp mắt long lanh quyến rũ… Rõ ràng chẳng nhìn thấy thứ

gì, nhưng dường như lại có một bức họa xuất hiện trước mắt y, khắc sâu vào cặp

mắt đen láy của y.

Cái gì mà thân phận? Cái gì mà địa vị?

Trong khoảnh khắc đó, nơi đáy lòng y chỉ có người con gái giữa vùng non xanh

nước biếc, cười nói yêu kiều.

Y ngây người, rồi đặt lên môi nàng một nụ

hôn thật dài…

Phía sau lưng có tiếng bước chân nhè nhẹ,

Bùi Nghị cẩn thận khoác chiếc áo choàng lên người giúp y. Bùi Vô Song thầm kinh

ngạc, chậm rãi quay người, hờ hững hỏi: “Bùi Nghị, ngươi cảm thấy ta làm có

đúng không?”

Sắc mặt Bùi Nghị hơi trầm xuống: “Tâm tư

của thiếu gia, Bùi Nghị chẳng cách nào hiểu được, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Câu hỏi này không nhận được câu trả lời của

Bùi Nghị, mà người kia cũng không có ý định hỏi thêm.

Nhưng Bùi Vô Song đã hiểu ra, trên thế gian

này, nàng chẳng thể buông bỏ những điều trói buộc, còn y cũng không cách nào có

thể chính đại quang minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.