Trời trong gió nhẹ, những cành cây còn chưa
đâm chồi nảy lộc, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống vẫn khiến lòng người ấm áp.
Anh Tịch và Trương Thạch đứng dưới hành
lang rì rầm trò chuyện, nghe nói mấy ngày nay, Hoàng thượng có thời gian rảnh
là lại tới cung Nghi Tuyết, sự sủng hạnh dành cho phi tần khắp lục cung cộng
lại cũng chẳng so được với Dương phi. Thực ra, Anh Tịch không tức giận chuyện
này, chỉ là không biết tại sao công chúa lại có vẻ giận Bùi thiếu gia, thị đã
nhắc đến Bùi thiếu gia trước mặt Công chúa hai lần mà đều không được đáp lại.
Anh Tịch buồn bực mãi không thôi, trong suy nghĩ của thị, hiện giờ chỉ có Bùi
thiếu gia thật lòng với Công chúa, chẳng biết giữa hai người rốt cuộc đang xảy
ra chuyện gì!
Bên ngoài cung Thịnh Diên, một bóng người
nhỏ bé vội vã chạy vào. Tiếng bước chân gấp gáp khiến Anh Tịch và Trương Thạch
đều đưa mắt nhìn.
“Tố Tuyết?”
Anh Tịch mở to đôi mắt, sau đó liền bước
lại gần. Trên mặt người vừa tới vẫn còn đầy vệt nước mắt, dáng vẻ mỏi mệt, bộ
dạng nhếch nhác, nhìn thấy Anh Tịch liền bật khóc nức nở. Câu “Sao thế?” của
Anh Tịch còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe Tố Tuyết nôn nóng hỏi: “Anh Tịch tỷ
tỷ, Thái phi nhà ta bệnh nặng mà không chịu gọi thái y, Công chúa có đây không?
Ta đến xin Công chúa đi khuyên giúp!”
Đôi hàng lông mày Lệnh Viên hơi cau lại, từ
sau khi Liêu Hiền Thái phi dọn tới Bắc Tam Sở thì không có chút tin tức nào,
Lệnh Viên cũng không hỏi thăm, tựa như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến nàng.
Lúc này, nhìn thấy cung nữ Tố Tuyết đang khóc nức nở, Lệnh Viên cũng không khỏi
cảm thấy xúc động.
Trong lục cung, có thể nói Bắc Tam Sở là
một nơi hẻo lánh, đừng nói là các chủ nhân trong cung, ngay đến các cung nữ,
thái giám cũng rất ít đến đó. Nghe nói, khi Tiên tổ Hoàng đế còn tại thế, từng
có một phi tần bị đuổi đến nơi này. Vị phi tần đó là người Hồ, có thể coi là
tuyệt thế giai nhân, nhưng lại không chịu nhận sự ân sủng. Tiên tổ Hoàng đế
đùng đùng nổi giận, nhưng không nhẫn tâm giết nàng, bèn đuổi nàng đến đấy, để
mặc nàng tự sinh tự diệt. Không ngờ ngay ngày hôm sau, khi cung nữ vào hầu hạ,
đã thấy nàng treo cổ tự vẫn, cặp mắt vẫn mở to, chết không nhắm mắt. Sau đó, có
mấy người nghe thấy tiếng khóc u oán của nữ tử vọng ra từ Bắc Tam Sở lúc đêm khuya.
Tiên tổ Hoàng đế nghe thấy vậy liền quát mắng, cho rằng đám người đó nói năng
xằng bậy, nhưng rốt cuộc vẫn không có ai dám đến gần Bắc Tam Sở nữa.
Mấy chục năm đã trôi qua, Bắc Tam Sở giờ
chẳng khác nào lãnh cung.
Nơi cửa điện, cỏ hoang rậm rạp, dường như
gió ở nơi này cũng lạnh hơn bên ngoài.
Tố Tuyết vừa khóc vừa kể, hôm nay thị tới
thăm Thái phi mới biết, Thái phi bị ốm đã lâu, cung nữ theo hầu nghe theo ý của
Thái phi nên không gọi thái y tới. Tố Tuyết chẳng còn cách nào, đành nhờ Lệnh
Viên tới khuyên giúp.
Cánh cửa điện màu nâu sậm khép hờ, cung nữ
bên trong nghe thấy có tiếng động liền vội vàng chạy ra. Nhìn thấy người tới,
sắc mặt thị thay đổi hẳn, lập tức quỳ xuống hành lễ. Lệnh Viên không dừng chân,
đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào phòng cùng bóng
dáng gầy yếu của Lệnh Viên, trong sự hờ hững còn toát ra một nét tao nhã khó
tả.
Phía sau lớp lớp màn che là những tiếng ho
đứt quãng.
Đầu ngón tay đang vén màn của Lệnh Viên hơi
run rẩy, cảnh tượng này, dường như nàng đã trải qua rất nhiều lần.
Trong ký ức, cung Hy Hòa đèn đuốc sáng
trưng, bức màn mỏng luôn buông xuống, các cung nữ, thái giám đi đi lại lại
không ngừng, phía trong bức màn, bóng hình tiều tụy kia dần trở nên rõ nét.
Đưa tay khẽ vén tấm màn, nàng nhìn thấy
Liêu Hiền Thái phi đang nằm lặng lẽ trên giường, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc
rối tung, chẳng còn chút dáng vẻ cao quý nào của ngày xưa.
Liêu Hiền Thái phi tưởng nàng là Tố Tuyết,
cố gắng mở mắt, lại thấy người trước mặt là Lệnh Viên.
Bà hơi ngẩn người, cặp mắt vẩn đục dần lấy
lại sức sống. Bà khẽ mỉm cười, trong giọng nói đầy vẻ bất lực: “Ai gia xưa nay
chưa từng ngưỡng mộ Thái hoàng thái hậu, bà ta được hưởng hết vinh hoa phú quý,
nhưng lại phải cốt nhục phân ly, dù bà ta cũng có một người con gái, nhưng lại
không được như Vịnh Nhi của ai gia, có thể ngày ngày ở bên cạnh… Nhưng bây giờ,
ai gia ngưỡng mộ bà ta rồi, ngưỡng mộ bà ta lúc lâm chung còn có cô đưa tiễn…”
“Thái phi bị ốm đến hồ đồ rồi!” Lệnh Viên
cau mày bước lên phía trước, đưa tay lại đắp chiếc chăn cho Liêu Hiền Thái phi,
nhưng bàn tay nàng chợt bị bà ta nắm lấy. Những ngón tay khô héo, gầy guộc kia
vẫn đầy sức lực, nơi đáy mắt bà ta thấp thoáng nét cười: “Cô chịu đến đây đưa
tiễn ai gia thực là hiếm có, chỉ đáng thương cho Vịnh Nhi của ai gia!”
Lệnh Viên bất giác ngây người nhưng không
hề trốn chạy, ánh mắt nhìn Liêu Hiền Thái phi chăm chú, nàng thấp giọng hỏi:
“Thái phi hận ta không?”
Liêu Hiền Thái phi nở nụ cười thư thái:
“Hận? Ta thương hại cô. Thái hậu phát điên, còn có Hoàng thượng tận hiếu. Ai
gia sống đến ngày hôm nay, dù gì cũng có một quãng thời gian hạnh phúc được con
ngoan hầu hạ. Còn cô thì sao? Ai gia hôm nay còn có cô đưa tiễn, nhưng ngày
sau, liệu có ai đưa tiễn cô? Cô không thể trở thành thái hậu, càng không thể
trở thành thái hoàng thái hậu! Ta thương hại cô, thương hại cô…”
Bà khẽ lẩm bẩm, bàn tay đang nắm tay Lệnh
Viên chậm rãi buông ra, trong cặp mắt kia chẳng còn sức sống, cứ thế ngẩn ngơ
nhìn lên đỉnh màn.
Tố Tuyết thấy Lệnh Viên đi ra, vội vàng
bước tới, hỏi: “Thái phi có đồng ý gọi thái y tới xem bệnh không ạ?”
Tà váy dài thướt tha bước đi trên thềm đá
xanh, Lệnh Viên nghe vậy chỉ hờ hững trả lời: “Không cần gọi nữa, hãy chuẩn bị
hậu sự đi!” Nàng chưa từng khuyên câu nào, đối với người một lòng muốn chết,
điều nàng có thể làm được chính là giúp người đó đạt được mục đích.
Ngày đầu năm mới, băng tuyết tan chảy, ánh
mặt trời trải khắp nơi nơi. Bên hồ Thái Dịch, không khí tràn ngập mùi thoang
thoảng của nước hồ. Đã rời khỏi Bắc Tam Sở một đoạn rất xa, Anh Tịch vẫn không
kìm được, lén ngoảnh đầu lại nhìn, thị vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đầy oán hận của
Tố Tuyết khi nhìn mình và Đại trưởng công chúa rời khỏi đó.
Công chúa không thể khuyên được, nhất định
là vì Thái phi đã nói gì đó, nhưng Công chúa vốn là người cao ngạo, xưa nay
chưa từng giải thích điều gì.
Anh Tịch thầm thở dài một tiếng.
Khi trở về, Lệnh Viên lại tiện đường đến
thăm Hoàng trưởng tử. Vết thương trên trán Chiêu Nhi đã lành hẳn, khuôn mặt
Lệnh Viên cũng xuất hiện một nụ cười hiếm có.
Đoan phi thì lại có vẻ buồn bã, cô đơn.
Trong lòng Lệnh Viên hiểu rõ, có điều cũng không khuyên được nàng ta. Tuy thân
phận nàng cao hơn Đoan phi một bậc, nhưng tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ nhau, trong
chuyện này thực chẳng thể ra vẻ trưởng bối.
Ngồi lại một lát rồi nàng về cung.
Đang độ ban trưa, mặt trời chói chang,
những tia sáng chiếu thẳng xuống người khiến nàng dần cảm thấy nóng.
Trong cung Thịnh Diên, cửa lớn khép hờ, đám
cung nữ lặng lẽ đứng hầu hai bên.
Ánh mắt điềm đạm bất giác ngây ra, Lệnh
Viên nhìn thấy Trung thường thị Vương Đức Hỷ quay người lại. Hắn thấy nàng, vội
vàng chạy tới, quỳ xuống, nói: “Nô tài xin thỉnh an Công chúa.”
“Hoàng thượng đến à?” Ánh mắt Lệnh Viên
chưa từng thu lại, vẫn hờ hững nhìn vào cánh cửa khép hờ. Ánh mặt trời xuyên
qua dãy hành lang được chạm trổ tinh tế chiếu xuống cánh cửa, in vào đó muôn
vàn hình ảnh khác nhau.
Vương Đức Hỷ gật đầu, đáp: “Vâng, Hoàng
thượng đang ở trong chờ Công chúa.”
Anh Tịch không khỏi kinh ngạc, đang nghĩ
xem tự nhiên Hoàng thượng tới đây làm gì thì bóng người trước mặt đã đẩy cửa đi
vào, mùi hương khinh la thoang thoảng theo đó dần biến mất. Anh Tịch thoáng
ngẩn người, không dám vào theo.
Những bức rèm đã ngăn cách nơi này với trần
thế náo nhiệt bên ngoài, trên sạp gấm phía sau rèm, Thiếu đế mặc một bộ quần áo
trắng muốt, ngồi tựa vào thành sạp, tay trái còn cầm một quyển sách, ống tay áo
rộng buông thõng một bên. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể y.
Tiếng va chạm “tinh tang” khẽ vang lên từ
bức rèm châu, đôi hàng lông mi của y hơi động đậy, cặp mắt thoáng ngước lên,
liền nhìn thấy Lệnh Viên đang bước vào.
Y lập tức ngồi thẳng dậy, đặt cuốn sách
trong tay sang một bên, nhẹ nhàng cất tiếng: “Cô cô khiến trẫm đợi lâu quá!” Nụ
cười của y đầy vẻ điềm nhiên, y không hỏi xem vừa rồi nàng đã đi đâu.
Bắc Tam Sở hay cung Túc Dương của Đoan phi,
đều là nơi y không thích đến.
“Sao Hoàng thượng lại tới đây?” Hôm nay bộ
dạng của y thoáng chút uể oải, xem ra không phải đến vì chính sự. Lệnh Viên
bước tới, ngồi xuống chiếc ghế rộng làm bằng gỗ trầm, khẽ cất tiếng hỏi.
Cặp mắt y trong veo, lấp lánh, nơi khóe
miệng thấp thoáng nét cười, một ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía bên cạnh, rồi
mới cười, nói: “Trẫm vừa có một món bảo bối, thầm đoán chắc cô cô sẽ thích nên
tiện đường đến đây mượn hoa dâng Phật.”
Ánh mắt nàng nhìn theo hướng y chỉ, qua bức
rèm châu, thấy có một chiếc hộp gỗ làm bằng gỗ tử đàn nằm lặng lẽ trên bàn.
Thế Huyền đứng dậy đi tới, nhẹ nhàng gạt đi
cái móc màu đồng cổ trên chiếc hộp, một mùi hương thanh khiết lan tỏa khắp
phòng, bên trong là một chiếc quạt tròn. Nhìn kỹ, chiếc quạt này không giống
quạt thường, mặt quạt long lanh, trơn bóng, hình vẽ trên quạt sống động như
thật. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác mát rượi, mềm mại như tơ lụa.
Lệnh Viên bất giác thốt lên: “Quạt Cung?”
Quạt Cung còn gọi là quạt cánh ve, nổi
tiếng vì nó mỏng như cánh ve. Mặt quạt rất mỏng, được làm thành từ những sợi
trúc mảnh như sợi tóc. Cầm quạt trên tay, có mùi lá trúc thanh nhã, tựa như tạo
vật của trời cao. Các trình tự chế tác nó cực kỳ phức tạp, một cao nhân làm
quạt trong vòng một năm cũng chỉ có thể làm được một, hai chiếc mà thôi, cho
nên ngàn vàng khó mua được.
Thiếu đế cất tiếng cười sang sảng, đưa quạt
cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Cô cô thực có con mắt tinh tường.”
Phần cán quạt làm bằng ngà voi toát ra cảm
giác mát rượi, những sợi tua tinh tế phía dưới quấn lấy đầu ngón tay, Lệnh Viên
khẽ bật cười: “Ta không quen dùng quạt tròn, tặng cho ta thứ đồ quý báu như
vậy, chẳng phải là quá lãng phí hay sao? Tôn Chiêu nghi là người thích quạt,
vậy sao Hoàng thượng lại nghĩ đến ta thế này?”
Ống tay áo phất nhẹ, Thế Huyền lại ngồi
xuống, nơi đáy mắt chẳng thấy có chút không vui, vẫn cười tươi, nói: “Quạt đẹp
đi với giai nhân. Nàng ta so với cô cô sao được?”
Lệnh Viên nở một nụ cười ôn hòa, định mở
miệng lần nữa, chợt nghe thấy giọng nói của Vương Đức Hỷ từ bên ngoài: “Hoàng
thượng, thái y viện cho người tới hỏi, thuốc hôm nay vẫn đưa tới điện Tuyên
Thất chứ ạ?”
Lệnh Viên biết rõ Thế Huyền phải uống thuốc
quanh năm, chỉ không ngờ thứ thuốc ấy lại khó ngửi như vậy. Nước thuốc màu nâu
nằm lặng lẽ trong chiếc chén ngọc, cung nữ cẩn thận bưng tới cho y. Y cũng
chẳng thèm liếc nhìn, nín thở rồi ngẩng đầu uống cạn.
Lệnh Viên không kìm được, hỏi: “Sao không
chuẩn bị chút mứt kẹo cho Hoàng thượng?”
Trung thường thị còn chưa kịp lên tiếng đã
nghe Thế Huyền cười, nói: “Trẫm đâu phải trẻ con ba tuổi, chuẩn bị mứt kẹo làm
gì?” Y đặt chén thuốc sang một bên, đưa tay đón chiếc khăn gấm cung nữ dâng,
lau đi chút thuốc dính bên khóe miệng. Đôi hàng lông mày hơi cau lại thoáng dãn
ra, rồi y nói sang chuyện khác: “Tết Thượng nguyên[1] sắp tới, dân gian luôn có
hội đèn, nhưng ở trong cung lại rất bí bách. Trẫm định năm nay sẽ để đám người
dưới làm một ít hoa đăng treo trong ngự hoa viên, hẳn sẽ rất tưng bừng, náo
nhiệt.”
[1] Tết Thượng nguyên hay còn gọi là tết
Nguyên tiêu.
Lệnh Viên khẽ gật đầu: “Hoàng thượng nói
sao thì cứ làm vậy, để ta sai người đi chuẩn bị.”
Cặp mắt y trong veo, lấp lánh, cười như một
đứa trẻ.
Đêm tết Thượng nguyên, trong cung, ngoài
thành đều rất náo nhiệt.
Đèn hoa treo khắp chốn, nơi nơi đều tràn
ngập ánh sáng ôn hòa, tòa cung điện nguy nga giữa hoàng cung rộng lớn như muốn
bay lên tận trời cao.
Bắc Hán sùng bái nhất hai màu đỏ, đen, tiếp
đến là màu vàng. Thiếu đế mặc chiếc áo bào có hai màu đen, đỏ thêu hình rồng
vờn mây, bên hông đeo miếng ngọc Hòa Điền rất đẹp, mỗi bước đi miếng ngọc lại
đung đưa, phát ra những âm thanh trong trẻo.
Lệnh Viên bất giác ngây người, trước mắt
nàng như lại xuất hiện miếng ngọc quyết[2] mà Tiên hoàng ban tặng. Nàng gần như
đã quên, từ rất lâu rồi, nó đã được nàng tặng cho Bùi Vô Song.
[2] Ngọc quyết: một loại trang sức thời
xưa, hình vành khăn.
Bùi Vô Song…
Đã từ lâu, nàng không nghĩ hay nhắc đến cái
tên này. Đêm đó, rượu trong chén trong veo, lóng lánh, người trong phòng tựa
bậc trích tiên[3], còn cả nụ hôn nóng bỏng như lửa kia nữa… Tất cả đều giống
như một giấc mộng Nam Kha[4], nàng tự ép mình phải quên đi bằng hết.
[3] Trích tiên: tiên giáng trần.
[4] Giấc mộng Nam Kha: ý nói giấc mộng đẹp
và ngắn ngủi.
Trong ngự hoa viên vang lên những tiếng
cười nói vui vẻ của đám phi tần. Lệnh Viên dừng chân ngắm nhìn, Thiếu đế đang
ôm một mỹ nữ, rồi cúi đầu nói điều gì đó. Vì ở cách xa nên nàng chẳng thể nghe
rõ, có điều, nàng vẫn thấy được nụ cười trên khóe môi Thiếu đế.
Hội hoa đăng vô cùng náo nhiệt, nhưng không
thấy Dương phi xuất hiện.
Các phi tần như chẳng hề hay biết, chỉ chú
ý tới những câu đố đèn, ai nấy đều cố sức giải, mong giành hạng nhất, để nhận
được một nụ cười của kẻ quân vương.
Mùa đông còn chưa qua hẳn, trong ngự hoa
viên, trăm hoa vẫn lặng lẽ chờ, chỉ có khóm trúc là trổ ra những cành xanh biếc
đầy ngạo nghễ. Lệnh Viên đưa tay bẻ một cành trúc nhỏ, lá trúc xanh biếc quét
nhẹ qua lòng bàn tay, trong bầu không khí lạnh lẽo thoảng qua mùi thơm của lá
trúc, tựa như cây quạt Cung quý báu mà ngày đó Thế Huyền tặng nàng, mùi hương
thanh khiết, bồng bềnh khiến lòng người đắm say.
Ánh trăng lạnh lẽo trắng như bạch ngọc, một
bóng người nôn nóng chạy tới.
Giữa sự huyên náo chợt vang lên tiếng gọi:
“Công chúa!”
Lệnh Viên cau mày quay đầu nhìn lại, thấy
Anh Tịch vừa chạy vừa thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi. Nơi đáy mắt thị tràn
đầy vẻ sợ hãi, thị đưa tay nắm chặt tay áo của Lệnh Viên, giọng nói run rẩy:
“Công chúa, không hay rồi, người mau đi cứu Ngọc Trí, Dương phi nương nương
muốn đánh chết Ngọc Trí!”
Giọng nói nôn nóng của Anh Tịch vang lên
trong tiếng gió nhẹ cùng sự huyên náo xung quanh, Lệnh Viên tưởng mình nghe
nhầm, lập tức hỏi lại: “Em vừa nói gì?”
Sắc mặt Anh Tịch trắng bệch, vội quỳ xuống
nói: “Công chúa, người mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất!”
Lúc này Lệnh Viên mới tỉnh táo trở lại,
nàng đưa mắt nhìn về phía nam tử đang được mọi người vây quanh, thoáng ngẩn
người, sau đó cất bước đi nhanh về phía cung Nghi Tuyết. Anh Tịch hoang mang bò
dậy, vừa lau nước mắt vừa vội vã cất bước theo sau.
Bóng dáng vừa rồi còn lặng lẽ đứng bên khóm
trúc đã biến mất, Thiếu đế đưa mắt nhìn quanh vẫn chẳng thấy nữ tử trong bộ đồ
sang trọng kia đâu. Cặp mắt y hơi nheo lại, vẫy tay ra hiệu cho Trung thường
thị lại gần.
Trung thường thị tỏ ra rất lúng túng, ấp
úng một hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: “Vừa rồi nô tài nghe Anh Tịch cô nương
nói, hình như… Dương phi nương nương đang trách phạt Ngọc Trí cô nương, nên
Công chúa mới… đi xem thế nào.”
Trái tim Thế Huyền bỗng trầm hẳn xuống, rồi
y đứng bật dậy, trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Ngay vừa rồi… Hoàng… Hoàng thượng…” Trung
thường thị lo lắng nói. Thiếu đế đẩy mỹ nhân trong lòng ra rồi đi thẳng, để lại
các phi tần ngơ ngẩn nhìn nhau, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Đoan phi là đứng đó, ngẩn ngơ nhìn
theo bóng dáng cao gầy của Thiếu đế. Dương phi đã có được biết bao nhiêu thứ mà
nàng chưa từng có và cũng không thể có, như tình yêu của Hoàng thượng, đứa con
mà Hoàng thượng mong chờ, nhưng nàng ta vẫn chưa thỏa mãn, còn đi chọc giận Đại
trưởng công chúa. Đoan phi cúi đầu, ánh mắt dừng trên những ngón tay như bạch
ngọc, bên khóe miệng thoáng hiện nét cười lạnh lùng. Nàng yên phận giữ mình,
không tranh giành với ai, nhưng cũng vui lòng đứng một bên xem vở kịch thú vị
này.
Mặt trăng treo giữa bầu trời đêm trong vắt,
tòa cung điện nguy nga tắm mình trong làn ánh sáng màu trắng bạc. Trong cung,
những bóng người đi lại tất bật vô cùng.
Hôm nay là tết Thượng nguyên, trong cung
đèn đuốc sáng trưng, soi rõ ba chữ lớn “Cung Nghi Tuyết” đầy khí thế.
Dưới ánh đèn đung đưa, bóng dáng yểu điệu
của Dương phi như tan đi trong buổi đêm hữu tình, khuôn mặt dịu dàng thường
ngày lại lạnh lùng hơn tuyết. Cặp mắt nàng ta lo lắng nhìn về phía bóng người
đang vội vã chạy tới, thấy là một gã thái giám trong cung của mình, trái tim
đang đập thình thịch cuối cùng cũng dần bình thường trở lại.
Trong sân không còn vang lên tiếng kêu gào
thảm thiết của nữ tử. Mái tóc đen dài xổ tung, những ngón tay thon nhuốm đầy
máu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo mỏng dính sát vào da thịt, Ngọc Trí
ngã nhào trên nền đất lạnh, không hề động đậy.
Thích ma ma ngừng lại, run rẩy đưa mắt nhìn
về phía Dương phi: “Nương nương, con tiện tì này lại ngất rồi, nhưng vẫn không
chịu nhận tội!”
“Đánh!”
Âm tiết ngắn gọn mà mạnh mẽ ấy được thốt ra
từ miệng Dương phi, móng tay nàng ta cắm sâu vào trong da thịt, vầng trán lấm
tấm mồ hôi, nơi đáy mắt không sao giấu được nét hoảng loạn.
Thích ma ma hơi ngẩn người, Dương phi xưa
nay luôn dịu dàng, đối đãi với người dưới cũng rất nhã nhặn, cho dù người dưới
có phạm lỗi cũng chưa từng thế này…
Ánh mắt Thích ma ma dừng lại trên người
Ngọc Trí, tuy nói là dùng hình để ép Ngọc Trí nhận tội, nhưng Dương phi rõ ràng
đã nổi sát tâm. Toàn thân Thích ma ma run rẩy, bàn tay đang cầm cây roi màu đỏ
cũng bất giác run theo. Nhát roi này mà đánh xuống, tấm thân yếu ớt kia e là
không chịu đựng thêm được nữa. Nhưng dù Ngọc Trí có phạm phải lỗi lầm lớn thế
nào, thị cũng là người của Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa…
Sắc mặt Thích ma ma bỗng trở nên trắng
bệch, tận đáy lòng thoáng hiện vô vàn tâm tư, hoàn toàn bao trùm lấy trái tim
bà ta.
Dưới ánh trăng, tấm thân phượng hoàng cao
quý thoáng ẩn thoáng hiện sau bộ cung trang lộng lẫy. Lòng bàn tay Thích ma ma
lấm tấm mồ hôi, Dương phi ỷ rằng mình đang mang thai, định trực tiếp đối đầu
với Đại trưởng công chúa ư?
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì?”
Dương phi hờ hững nhắc nhở, đáy mắt tràn
ngập sát khí, tất cả đều lọt vào mắt Thích ma ma. Trái tim không ngừng run rẩy,
bà ta nghiến chặt hàm răng, giơ cao cây roi chuẩn bị đánh.
“Khoan đã!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, xé tan
bầu trời đêm lạnh lẽo.
Tất cả đều nhìn về hướng phát ra âm thanh
ấy, thấy Đại trưởng công chúa từ giữa hành lang u tối bước ra, trên khuôn mặt
diễm lệ chẳng còn lấy một nét cười. Bộ đồ gấm kiều diễm bước tới kèm theo làn
gió lạnh, dưới ánh trăng dịu nhẹ quả thực bắt mắt vô cùng.
Anh Tịch khóc òa, vội vàng chạy tới, quỳ
bên cạnh Ngọc Trí mà chẳng biết nên làm thế nào.
Thích ma ma cảm thấy sống lưng lạnh ngắt,
sợ hãi đến nỗi vội vàng vứt cây roi trong tay sang một bên rồi cùng đám hạ nhân
đang đứng xung quanh quỳ xuống hành lễ.
Dương phi đột ngột lùi về sau một bước, bàn
tay trong ống tay áo rộng nắm chặt, nét hoang mang vốn ẩn sâu nơi đáy mắt dần
lan tỏa, cặp mắt mỹ lệ nhìn đăm đăm vào Lệnh Viên không chớp, bên trong còn
tràn đầy vẻ khó tin.
Không phải đêm nay Hoàng thượng và Đại
trưởng công chúa đều tới ngự hoa viên ngắm hoa đăng ư? Sao lại… sao lại…
Bước lên phía trước một bước, ngọn đèn lồng
trong tay cung nữ tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ. Lệnh Viên lạnh lùng đưa mắt
nhìn qua, trái tim nàng bỗng đau nhói. Trước mắt nàng dường như lại xuất hiện
nụ cười dịu dàng của Phò mã, và cả cảnh tượng ngày đó Phò mã ngã trong phòng,
mũi, miệng và trên quần áo, khắp nơi đều là máu.
Dương phi thấy Đại trưởng công chúa đứng
đó, không nói gì, toàn thân nàng ta liền run rẩy, nhưng rồi vẫn lấy hết can
đảm, nói: “Cung nữ Ngọc Trí ăn trộm chiếc vòng ngọc phỉ thúy của thần thiếp,
tội không thể tha, thần thiếp chỉ thay Công chúa dạy dỗ thị.”
Anh Tịch giận dữ ngẩng lên, nhưng vì thân
phận nên không thể phản bác lại.
Lệnh Viên lẳng lặng bước tới, đưa chân đá
bay cây roi trên mặt đất, cười lạnh lùng nói: “Ngọc Trí là người của bản cung,
đâu đến lượt ngươi dạy dỗ!” Lần trước là Công chúa Vĩnh Huy, lần này là Ngọc
Trí, ả nữ nhân này rốt cuộc muốn gây chuyện đến bao giờ? Nàng niệm tình ả là
tiểu muội của Dương Ngự thừa nên mới nhẹ tay, xem ra nàng đã quá mềm lòng rồi!