Giữa màn đêm tĩnh lặng tràn ngập cơn phẫn
nộ của nàng.
Sắc mặt Dương phi trở nên trắng bệch, các
phi tần trong cung chưa ai từng thấy Đại trưởng công chúa tức giận thế này.
Trước đây, Dương phi cũng chỉ được nghe Công chúa Vĩnh Huy kể, khi Thái hoàng
thái hậu qua đời, triều đình rúng động, Đại trưởng công chúa từng sử dụng thủ
đoạn cứng rắn để chấp chính, nên sau này không người nào dám tùy tiện nói một
chữ “không”. Nhưng ở hậu cung, đây mới là lần đầu tiên.
Lần nàng thay ca ca cầu thân Tứ Công chúa,
cái tát mà Đại trưởng công chúa đánh lên mặt nàng chẳng qua chỉ là sự khinh
miệt và chế giễu, còn lần này, trong cặp mắt phượng kia lại chứa đựng một cơn
phẫn nộ lớn bằng trời.
Có lẽ Dương phi chưa từng nghĩ rằng, người
có thể chọc giận Đại trưởng công chúa lại chính là mình.
Đám cung nữ đều đang quỳ dưới đất, không ai
dám ngẩng lên.
Lúc này, Dương phi không tỏ ra hoảng hốt
như lần ở cung Thịnh Diên, nàng ta hít một hơi thật sâu, thản nhiên bước lên
phía trước một bước. Lệnh Viên hơi cau mày, muốn tránh sang một bên, chợt thấy
ống tay áo Dương phi vung tới, bàn tay nắm lấy cánh tay Lệnh Viên.
Anh Tịch kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn
Dương phi ghé sát vào người Đại trưởng công chúa, nói nhỏ gì đó. Lệnh Viên vẫn
tỏ ra hờ hững, cặp mắt đen láy, ánh mắt thoáng lướt qua Anh Tịch rồi dừng lại
trên người nữ tử đang nằm dưới đất.
“… Chuyện này có liên quan tới danh dự của
Công chúa, hôm nay thị ăn trộm đồ của thần thiếp, ngày khác có thể là đồ vật
yêu thích của Công chúa.” Giọng Dương phi như run rẩy, rõ ràng nàng ta cũng cảm
thấy sợ hãi, nhưng vẫn nói rất rõ ràng, đến Anh Tịch đang ngồi dưới đất cũng có
thể nghe thấy được: “Chuyện này, nhân dịp…”
“Dương Thượng Tuyết!” Đại trưởng công chúa
mặt lạnh như băng, gọi thẳng tên thật của Dương phi. Một cơn giận dữ lan tỏa
khắp xung quanh, thần sắc Lệnh Viên rất lạnh lùng, trong cặp mắt lạnh băng tràn
ngập sự căm hận thấu xương.
Nơi đáy mắt thoáng hiện tia lạnh lẽo, rõ
ràng nàng không tin.
Dương phi nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Lệnh
Viên, sự lạnh nhạt ấy khiến nàng ta tràn ngập sự sợ hãi.
Lúc này, sự bình tĩnh giả tạo của Dương phi
đã bị nỗi sợ hãi đánh tan, cơ thể Dương phi trở nên mềm nhũn, suýt thì ngã
xuống đất. May mà có ả cung nữ bên cạnh kịp thời bò dậy, đỡ lấy.
Lệnh Viên chẳng buồn nhìn nàng ta, trầm
giọng nói: “Người đâu, đưa Ngọc Trí về cung Thịnh Diên!”
Đại trưởng công chúa vừa dứt lời, lập tức
có mấy người cung nữ chạy lên, vội vã khiêng Ngọc Trí đã hôn mê rời khỏi cung
Nghi Tuyết. Khi Anh Tịch bám theo sao, chợt nhìn thấy trước mắt xuất hiện một
bóng người màu đỏ, thị không khỏi giật mình, vội hô một tiếng: “Hoàng thượng!”
Lệnh Viên chẳng quay người, ánh mắt vẫn
nhìn khuôn mặt trắng bệnh của Dương phi, thầm nghĩ, không biết Thiếu đế nhìn
thấy ái phi của mình thành ra thế này thì sẽ nói gì với nàng. Không ngờ, giữa
màn đêm lạnh, giọng nói của y tuy yếu ớt nhưng lại rất rõ ràng: “Tuyên triệu
thái y!”
Mấy ngón tay thon dài nắm chặt chiếc khăn
tay, Lệnh Viên rốt cuộc cũng rung động, những lời tranh cãi đã chuẩn bị sẵn
sàng đành giữ lại trong lòng. Nàng còn chưa kịp quay người, phía sau đã vang
lên tiếng bước chân, mùi long diên hương thoang thoảng. Sắc mặt Thiếu đế lạnh
lùng, bước chân lên bậc thềm đá, đi thẳng vào trong điện.
Dương phi ngẩn ngơ theo sau, khẽ đưa tay
gạt bức rèm. Lúc này, toàn thân nàng ta mềm nhũn, nhất thời không thể đứng
vững, ngã nhào xuống đất.
“Trẫm đã nói thế nào?”
Giọng của Thiếu đế vẫn yếu ớt, nhưng xen
lẫn một tia tức giận.
Dương phi run rẩy, khóe miệng khẽ động đậy
nhưng không thốt ra được tiếng nào. Thiếu đế bắt Tụng Ngọc đi làm cung nữ giặt
quần áo, sai cung nữ Ngọc Trí của Đại trưởng công chúa tới cung Nghi Tuyết hầu
hạ, đều vì muốn đảm bảo long thai trong bụng nàng ta không gặp điều gì bất trắc.
Thiếu đế cũng từng nói rõ ràng từng câu,
từng chữ với nàng ta: “Đừng động đến Thẩm Ngọc Trí!”
Cánh tay đang chống trên mặt đất không
ngừng run rẩy, căn phòng rất ấm áp, nhưng lúc này, Dương phi lại cảm thấy lạnh
giá vô cùng. Thiếu đế vẫn quay lưng về phía nàng ta, nhưng nàng ta dường như có
thể nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo kia, cùng với khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm.
“Hoàng thượng…”
Một tiếng gọi khẽ thốt ra qua kẽ răng, nàng
nhìn thấy Thiếu đế bỗng nhiên quay người, đưa tay cầm chén trà trên chiếc bàn
bên cạnh, đập mạnh xuống đất khiến những mảnh sứ vụn bắn đi tứ phía. Dương phi
kêu lên thất thanh, nhưng toàn thân mềm nhũn, chẳng đủ sức để lùi lại phía sau.
Đáy mắt Thiếu đế tràn ngập vẻ lạnh lùng, y
khom người, đưa tay nâng chiếc cằm thon của nữ tử trên mặt đất. Thiếu đế đã mở
miệng, nhưng trong sự hờ hững còn mang theo mấy phần lạnh lẽo, âm u: “Rốt cuộc
nàng sợ cái gì?”
Sợ cái gì…
Cặp mắt Dương phi mở to hết cỡ.
Nàng sợ chết.
Nàng sợ mất sự độc sủng.
Nàng sợ mất cuộc sống phú quý, vinh hoa.
Nàng lại càng sợ…
Sợ mất y!
Ánh mắt sợ hãi, bất an dừng lại trên những
mảnh sứ vỡ bên cạnh, sắc mặt Dương phi trở nên tái nhợt, sự may mắn quả nhiên
không thể dài lâu. Nàng ta hận đêm nay mình không ra tay nhanh hơn một chút.
Chỉ là, Hoàng thượng nổi giận, rốt cuộc vì Đại trưởng công chúa, hay là…
Trái tim nàng ta trở nên loạn nhịp, không
dám suy nghĩ gì nữa.
Bức rèm châu khẽ đung đưa, cung nữ lần lượt
bưng hai chậu nước nhuốm đầy máu ra ngoài. Anh Tịch lo lắng liếc nhìn, chỉ thấy
trong phòng có vô số những bóng người hỗn loạn.
Sắc mặt Lệnh Viên uể oải, thân hình tha
thướt đứng dưới ánh đèn. Nàng hơi phất ống tay áo, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Anh Tịch cắn chặt môi, không kìm được bước
tới, hỏi: “Vừa rồi… Dương phi nương nương đã nói gì với Công chúa vậy ạ?” Giọng
thị rất nhỏ, từ sau lần ở Bùi phủ, thị nói chuyện càng ngày càng to gan hơn.
Công chúa đúng là đã làm hư thị rồi. Trong lòng Anh Tịch thầm cười khổ, ánh mắt
vẫn nhìn chăm chú vào cặp mắt hơi cụp xuống của Lệnh Viên.
Ánh đèn lưu ly chiếu lên một bên khuôn mặt
tuyệt mỹ của Lệnh Viên, nàng còn chưa trả lời. Anh Tịch lại vội vàng nói: “Công
chúa sẽ không tin Ngọc Trí trộm cái vòng ngọc đó chứ?”
Rốt cuộc câu nói ấy cũng khiến Lệnh Viên
rung động, nàng hơi cau mày, nhẹ nhàng nói: “Sao ta có thể tin được!”
Anh Tịch thầm thở phào, thị và Ngọc Trí tuy
là cung nữ, nhưng đi theo Đại trưởng công chúa đã lâu, có bảo bối gì mà chưa
từng thấy? Đặc biệt là Ngọc Trí, thường ngày được Công chúa thương yêu như chị
em ruột, dù thế nào nàng ta cũng chẳng cần ăn trộm vòng ngọc của Dương phi! Anh
Tịch chỉ nghĩ Dương phi thực quá ngu ngốc, nói dối cũng không biết lựa tình
hình.
Qua giờ Tí, người ngoài đều đã lui đi.
Ngọc Trí vẫn đang hôn mê, Anh Tịch đã đi
vào thăm rất nhiều lần, còn Đại trưởng công chúa vẫn ngồi im lặng bên ngoài bức
rèm, chẳng hề động đậy.
Trên sân ở cung Nghi Tuyết, từng giọt đỏ
tươi như không ngừng thấm vào trái tim nàng.
Nàng thật sự đã sợ.
“Công chúa yên tâm, thái y nói Ngọc Trí chỉ
bị thương ở ngón tay, nghỉ ngơi một thời gian là có thể lành lại.” Anh Tịch nhẹ
nhàng an ủi, lại nghĩ đến việc Dương phi đang có thai, không thể trách phạt,
đành để Ngọc Trí phải chịu tội oan một phen, trong lòng thị thầm tức giận,
không kìm được lại nói tiếp: “Ngọc Trí đã hết lòng hầu hạ như vậy mà Dương phi
vẫn chẳng chịu buông tha, lương tâm của cô ta đúng là đã bị chó ăn mất rồi!
Mang thai rồng thì ghê gớm lắm sao?”
Anh Tịch chẳng hề sợ hãi, nếu không phải ở
trước mặt Lệnh Viên, thị tất nhiên không dám nói những lời này. Thị tin rằng,
tâm trạng của Công chúa lúc này cũng giống mình, cho nên nói năng có phần tùy
tiện.
Người bên ngoài vào báo Đoan phi đã tới,
nhưng Lệnh Viên không gặp.
“Nương nương, người nói xem, chuyện đêm nay
chẳng lẽ lại kết thúc như vậy hay sao?” Ở cửa cung Thịnh Diên, hai bóng người
chậm rãi bước đi, cung nữ Kiền Nhi của Đoan phi cau mày nói: “Dương phi kiêu
căng, ngang ngược như vậy, sớm muộn sẽ…”
“Kiền Nhi!” Nơi đáy mắt Đoan phi thoáng qua
một tầng sương mỏng, nàng không dám nghe những lời chẳng lành tiếp theo.
Kiền Nhi khẽ “dạ” một tiếng, lại đi them
một quãng nữa, cách cung Thịnh Diên một đoạn khá xa, Kiền Nhi mới đánh bạo, khẽ
nói: “Đêm nay ai cũng muốn xem một vở kịch hay, không ngờ cuối cùng lại thành
ra xem trò cười của Đại trưởng công chúa.”
Vừa dứt lời, Đoan phi xưa nay luôn yếu đuối
trầm mặt xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Không ai có thể xem trò cười
của Đại trưởng công chúa cả!” Đến Hoàng thượng cũng không thể, một Dương phi
nhỏ nhoi lại càng không thể! Bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn lụa của Đoan phi
hơi run rẩy, nàng và Chiêu Nhi nhất định phải dựa vào Đại trưởng công chúa mới
có thể ở trên người khác, đối với nàng, Đại trưởng công chúa chính là bầu trời,
là tất cả! Nàng không cho phép người khác bôi nhọ Đại trưởng công chúa, bởi vì,
ngoài Đại trưởng công chúa ra, nàng chẳng có thứ gì khác!
“Nô tì đáng chết!” Ả cung nữ vội quỳ xuống,
giơ tay tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
Cơn mưa rả rích suốt đêm đến tận khi trời
sáng. Trên bầu trời, mây đen tan hết, vầng thái dương soi xuống những tia sáng
ấm áp, nhẹ nhàng. Đêm kinh hoàng dịp Tết Thượng nguyên đã bị gió xuân thổi tan.
Mùa đông đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua,
từng làn gió xuân ấm áp thổi tới, giữa đất trời, khắp nơi đều ngập tràn ý xuân.
Thời gian này, Đại trưởng công chúa đặc
biệt ân chuẩn cho Ngọc Trí được nghỉ ngơi trong phòng, còn lệnh cho một cung nữ
ở bên hầu hạ.
Từ cung Nghi Tuyết không có tin tức gì
truyền tới, Thiếu đế cũng chưa từng giải thích lấy nửa câu. Chuyện Dương phi
kiêu căng, ngang ngược như chưa từng xuất hiện, nhưng tất cả liệu có thật sự
chấm dứt trong lặng lẽ như vậy không?
Trên ô cửa sổ trổ hoa ánh lên hai bóng hình
tha thướt, một làn gió nhẹ thổi vào khiến bức màn hơi lay động.
Ngọc Trí cúi đầu trầm tư, sau đó cười, nói:
“Đừng làm Công chúa phải khó xử vì chuyện này nữa, dù sao cũng đã qua rồi,
không phải ta vẫn bình yên sao?” Nghỉ ngơi hơn một tháng, mấy ngón tay bị
thương vẫn chưa được thoải mái lắm. Ngọc Trí khẽ nắm tay Anh Tịch, ngước lên,
nở nụ cười rạng rỡ.
Nơi đáy mắt Anh Tịch thoáng qua sự xót xa,
thị cẩn thận nắm tay Ngọc Trí: “Muội thật sự không nuốt được cơn giận này, nếu
không phải Công chúa tới kịp thì không biết chuyện gì đã xảy ra!”
Anh Tịch xưa nay luôn nói năng thẳng thắn,
thị cắn chặt hàm răng, vẻ căm hận hiện ra trên khuôn mắt. Ngọc Trí lại cúi gằm,
trong mắt thấp thoáng sự hối hận và đau thương.
Hai người không nói gì thêm, bốn phía lại chìm
vào tĩnh lặng.
Buổi chiều hôm đó, Bắc Tam Sở truyền tới
tin tức, Liêu Hiền Thái phi đã qua đời.
Lệnh Viên nghe Anh Tịch bẩm báo, sắc mặt
chẳng hề thay đổi. Hôm đó, khi gặp mặt, nàng đã biết thời gian của Liêu Hiền
Thái phi chẳng còn nhiều, gắng gượng được hơn một tháng hẳn đã là cực hạn.
Anh Tịch càm ràm một hồi hâu, chợt nghe
Lệnh Viên cất tiếng hờ hững: “Hoàng thượng đã biết tin chưa?”
Anh Tịch hơi ngẩn người, vội vã gật đầu.
Bên cạnh hành lang, những mầm cỏ non đã
trồi lên phơi phới, mùi hương khinh la xen lẫn mùi cỏ xanh, phảng phất dưới ánh
mặt trời ấm áp. Lệnh Viên thu lại ánh mắt, nhìn kĩ cuốn sách trong tay rồi nói:
“Không có chuyện gì thì lui ra đi!”
Anh Tịch hé miệng nhưng rốt cuộc không nói
gì, xem ra, Công chúa thật sự không quan tâm việc hậu sự của Thái phi. Nhưng
cũng chẳng có gì, chuyện này đã có quan Phụng thường[1] lo liệu.
[1]. Chức quan quản việc lễ nghi tông miếu
– DG.
So với Tứ Công chúa, tang lễ của Liêu Hiền
Thái phi đơn giản hơn nhiều, bây giờ bà chẳng còn con cái, cũng chẳng có gia
tộc chống lưng. Đối với những người sống trong cung, chẳng qua chỉ là thiếu một
người ở Bắc Tam Sở mà thôi. Bắc Tam Sở xưa nay vốn hẻo lánh, nay lại càng cô
liêu.
Ba ngày sau, khi mặt trời sắp lặn, ráng
chiều bao phủ khắp bầu trời phía tây, Anh Tịch chợt nhìn thấy một bóng người
vội vã chạy ra từ vườn hoa phía sau cung Thịnh Diên. Anh Tịch hoài nghi bước về
phía trước, ngoặt qua một bức tường, chỉ thấy Ngọc Trí đang ngồi trên bậc thềm
đá bên ngoài căn phòng, tay cầm một cành nghênh xuân, thích thú ngắm hoa. Anh
Tịch không dừng lại, bước tới hỏi khẽ: “Người vừa rồi là Tố Tuyết sao?”
“Ai?” Ngọc Trí ngước lên, trong cặp mắt
trong veo tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Anh Tịch nhất thời nghẹn họng, cúi đầu nhìn
cành hoa trong tay Ngọc Trí, bỗng nở nụ cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh, thấp
giọng nói: “Chắc là muội nhìn nhầm.”
Ngọc Trí quấn cành hoa lên mấy đầu ngón
tay, cúi đầu, buồn bực nói: “Đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, Công chúa còn định
nuôi nhốt ta đến bao giờ?”
Anh Tịch bật cười khúc khích, đưa tay
dí lên trán Ngọc Trí, nói: “Cái gì mà
nuôi nhốt chứ, tỷ có phải heo đâu!”
Ngọc Trí lè lưỡi vẻ nghịch ngợm, trong khu
vườn nhỏ tràn ngập tiếng cười vui vẻ của hai người.
Những ngón tay thon thả, trắng muốt khẽ với
lấy chiếc ngự bào, rồi nhẹ nhàng vén bức màn lên. Thế Huyền ung dung ngồi đó,
Dương phi chậm rãi khoác lên cho y chiếc áo ngoài. Ánh sáng trong căn phòng
chiếu lên khuôn mặt tuấn tú vô song kia, Dương phi ngẩn ngơ ngắm nhìn, sau đó
bèn nhỏ giọng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, sao Hoàng thượng không ngủ thêm chút
nữa?”
Y khẽ “ừm” một tiếng, vươn người đứng dậy,
gọi cung nữ vào phòng hầu hạ.
Lại có người vén rèm đi vào, bước chân nhẹ
nhàng, uyển chuyển, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi!”
Cặp mắt xinh đẹp nhìn tới, lại là thuốc an
thai, trong lòng Dương phi trào lên cảm giác chán ghét, trên khuôn mặt thấp
thoáng vẻ không vui.
Thiếu đế khép hờ đôi mắt, để mặc cung nữ
hầu hạ rồi hờ hững nói: “Mau uống thuốc đi!”
Những lời ngắn ngủi, thoáng chút mỏi mệt.
Y sống được bao lâu thì phải uống thuốc
trong thời gian dài chừng đó. Cuộc đời này y phải luôn bầu bạn với thuốc thang,
cho nên, y ghét nhất người nào làm bộ làm tịch với thuốc.
Đâu phải là độc, đắng thì có gì đáng sợ?
Cung nữ cẩn thận chỉnh lại những sợi tua
trên mũ, để chúng buông xuống hai bên vai Thiếu đế. Lúc này, Dương phi đang
buồn bực uống thuốc, y liếc mắt nhìn qua, cuối cùng cũng nở một nụ cười hài
lòng.
Bóng dáng Thiếu đế đã bước tới bên ngoài
bức rèm, Dương phi muốn đi tiễn y nhưng vừa đưa tay vén rèm, bước đi được nửa
bước, trong bụng đã quặn lên một cơn đau dữ dội.
Bên ngoài, bóng hình Thiếu đế đã trở nên mờ
nhạt, trong phòng chợt vang lên những tiếng kêu kinh hãi của ả cung nữ.
“Hoàng thượng, Nương nương xảy ra chuyện
rồi!”
Tiếng hô của ả cung nữ còn chưa dứt, bóng
người đã ra đến cửa vội vã quay trở vào.
Bức rèm châu không ngừng đung đưa, dưới làn
ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Dương phi trở nên trắng bệch, những giọt mồ hôi tuôn
đầy trên trán, dưới chiếc váy dài bỗng loang lổ những vệt máu đỏ tươi!
Một hàng thái y, y nữ nối đuôi nhau đi vào,
phía sau mấy lớp rèm sa mỏng, tiếng rên rỉ đứt quãng của nữ tử không ngừng vang
lên. Thiếu đế vẫn mặc chiếc áo bào lúc trước, ngồi yên lặng bên ngoài bức rèm,
khuôn mặt tuấn tú âm trầm khiến bầu không khí ấm áp đầu xuân cũng trở nên lạnh
đến thấu xương.
Nửa canh giờ đã trôi qua, bức rèm châu ngăn
cách hai căn phòng vẫn lặng im rủ xuống, chẳng hề lay động.
Đã tới giờ Mùi, ngoài cửa sổ không biết từ
lúc nào lại có gió thổi, mưa rơi, ánh mặt trời rạng rỡ lúc trước đã bị những
đám mây âm u che khuất, từng làn gió lạnh mang theo những hạt mưa hắt vào hành
lang. Một bóng người như hòa tan trong làn mưa bụi, hấp tấp chạy qua dãy hành
lang dài, bước lên bậc thềm đá, lao thẳng vào trong tẩm điện.
Tiếng bước chân vội vã đột nhiên dừng lại.
Thiếu đế lạnh lùng đưa mắt nhìn, nơi đáy mắt ẩn hiện nét dữ dằn.
Người vừa tới là Trung thường thị Vương Đức
Hỷ, hắn còn chưa thôi thở dốc, cả cơ thể đã quỳ xuống, vội vàng nói: “Bẩm Hoàng
thượng, thị vệ lục soát tìm thấy một người trong cung Nghi Tuyết, không phải là
cung nữ trong cung của Dương phi nương nương…”
“Là ai?”
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, khói
hương vương vất, Đại trưởng công chúa nhìn chăm chú người vừa tới, lạnh lùng
cất tiếng hỏi.
Đúng lúc Trương Thạch vừa từ phủ Nội vụ tới
đây, trên đường đi ngang qua cung Nghi Tuyết, nghe thấy tiếng huyên náo nên lại
xem có chuyện gì. Vương Đức Hỷ thấy một ả cung nữ hoảng hốt chạy ra, nhưng mới
chạy được mấy bước thì đã bị Cấm vệ quân khống chế. Bọn họ chẳng nói năng gì,
cứ thế lôi thị vào cung Nghi Tuyết.
Trong lúc thị giãy giụa, Trương Thạch đã
kịp nhìn rõ khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn đó…
“Thị nữ Tố Tuyết của Tứ Công chúa ngày
trước.” Trương Thạch đưa tay lau mồ hôi, thấp giọng nói, ngay sau đó lại như
muốn giải thích điều gì: “Sau khi Tứ công chúa qua đời, thị không theo Liêu
Hiền Thái phi tới Bắc Tam Sở, phủ Nội vụ điều thị qua ty Quảng trữ, đó cũng là
vì nể mặt Tứ Công chúa đã qua đời nên mới giao cho thị một công việc tốt…”
Lệnh Viên ngẩn ngơ nghe bẩm báo, Tố Tuyết
đã từng tới đâu không phải điều nàng quan tâm.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, đã có hạt mưa
bay vào qua ô cửa sổ khép hờ.
Nghe nói Hoàng thượng đang ở cung Nghi
Tuyết, tức là sự việc xảy ra ngay trước mắt y…
Lệnh Viên bỗng cảm thấy trái tim mình co
thắt, nói: “Phái người tới cung Nghi Tuyết, có bất cứ tin tức gì phải lập tức
quay về bẩm báo.”
Trương Thạch vâng lời lui ra.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào tĩnh
lặng, Anh Tịch đứng hầu một bên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch. Những
lời của Trương Thạch dường như không ngừng vang vọng bên tai thị.
Tố Tuyết, quả nhiên là Tố Tuyết!
Hôm đó, thị thực sự không nhìn nhầm!
Bên ngoài điện, dường như có tiếng bước
chân chỉnh tề đi tới giữa gió mưa. Hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của Anh
Tịch run lên dữ dội, trước mắt thị như lại xuất hiện cảnh tượng bên ngoài Bắc
Tam Sở ngày đó, Tố Tuyết cắn chặt răng, trong mắt là sự oán hận ngập tràn.
Trong đáy mắt Anh Tịch thoáng qua sự ngạc
nhiên và hoảng sợ, thị vừa bước lên trước một bước, định mở miệng nói thì ngoài
cửa đã xuất hiện một bóng người cao lớn đang bước vào tẩm điện.
Người vừa tới đứng bên ngoài tấm sa mỏng,
nói: “Hoàng thượng mời Công chúa di giá đến cung Nghi Tuyết.”
Âm thanh vang dội như tiếng chuông đồng.
Bên ngoài bức màn, loáng thoáng có thể nhìn
thấy một bộ đồ tím với những chiếc cúc bằng đồng, rõ ràng là trang phục của Ngự
tiền thị vệ.
Anh Tịch không ngừng run rẩy. Đại trưởng
công chúa mặc bộ đồ màu xanh biếc, đôi hàng lông mày hơi cau lại, nơi đáy mắt
thoáng vẻ như đã hiểu ra…
Trong bầu không khí lạnh lẽo còn vương vất
mùi máu tanh nồng, sắc mặt Dương phi trắng bệch, hơi thở yếu ớt, ngồi tựa lưng
vào chiếc gối mềm. Cái bụng trở nên trống rỗng, đứa bé còn chưa ra đời đã chẳng
còn nữa rồi. Ngón tay nàng ta hơi động đậy nhưng chẳng có sức mà đưa lên vuốt
ve. Tuy giờ không còn đau dữ dội như lúc trước nhưng lại có một cơn đau dai
dẳng tràn ngập trong lòng. Ở nơi có, còn có một nỗi căm hận.
Tố Tuyết đang quỳ trước giường phượng, lúc
này, thị dường như chẳng còn sợ hãi, nơi đáy mắt là một nỗi căm hận ngập tràn,
bên khóe miệng thấp thoáng một nét cười khó tả, rồi thị chậm rãi nói ra từng
chữ từng câu: “Nếu không phải vì sự ích kỷ của Nương nương, Công chúa nhà ta sẽ
không tìm đến cái chết, Thái phi cũng sẽ không uất ức mà qua đời. Tố Tuyết chỉ
là kẻ nô tì, thân phận thấp kém, hèn mọn, may được Đại trưởng công chúa nâng
đỡ… Nương nương ngàn lần không nên đắc tội với Công chúa điện hạ, người ỷ có
Hoàng thượng sủng ái, thật sự cho rằng có thể một tay che trời sao?”
Bức rèm châu sau lưng bỗng lay động, Tố
Tuyết hờ hững quay đầu, một tấm dung nhan kiều diễm hiện ra trước mắt, Lệnh
Viên chợt nghe thấy thị thất thanh kêu lên: “Công chúa, xin hãy cứu nô tì!”