Một làn gió lạnh thổi vào sau khi cánh cửa
bị người ta đẩy ra, Anh Tịch vội vàng giúp Lệnh Viên kéo lại chiếc áo choàng.
Trương Thạch gạt bức rèm châu, hơi do dự, cuối cùng vẫn bước lên trước, thấp
giọng nói: “Công chúa, bên điện Tuyên Thất nói, Hoàng thượng không có thời gian
gặp người.”
Sắc mặt Anh Tịch hơi thay đổi, cái gì mà
không có thời gian, rõ ràng thị nghe thấy đám cung nữ bên ngoài đang xôn xao
bàn luận rằng Thẩm Chiêu nghi được lòng thánh thượng thế nào, được ân sủng ra
sao… Lúc này, e là Hoàng thượng đang ôm mỹ nhân trong lòng, không muốn gặp Công
chúa mà thôi!
Hai bàn tay nắm chặt, những lời này, Anh
Tịch không dám nói ra, Công chúa bệnh nặng còn chưa khỏi, thị sợ nàng thương
tâm.
Trương Thạch cũng cúi gằm mặt, không dám
nhìn Lệnh Viên.
Bàn tay trắng nõn đưa ra vén bức màn trước
mặt, Lệnh Viên bình tĩnh nghe thái giám nói, sau đó khẽ gật đầu. Anh Tịch vội
vàng giục Trương Thạch lui ra trước, sau đó thấp giọng nói: “Để nô tì đi mời
Trần đại nhân đến xem bệnh cho Công chúa nhé?”
Để Trần Miêu đến cũng tốt, đúng lúc Lệnh
Viên đang có điều muốn hỏi y.
Thị nữ và thái giám đều đã lui ra ngoài,
gian tẩm điện to lớn lặng lẽ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Tấm thân yếu ớt khoác chiếc áo choàng nhẹ
nhàng đứng dậy, Lệnh Viên lặng lẽ mở một cánh cửa sổ ra. Trong sân ngợp đầy sắc
hoa, ong bướm thành đàn, thực là một ngày xuân tươi đẹp. Những ngón tay thon
bám vào bệ cửa sổ màu nâu được trổ hoa tinh tế, Lệnh Viên lại nghĩ về những lời
nói của Trương Thạch.
Thế Huyền không tới gặp nàng, là vì coi
thường hay vì áy náy?
Một cái bẫy rất sâu, y lặng lẽ xúi giục
người bên cạnh nàng làm phản, không ngờ y lại nhẫn nại được đến nhường này. Mẫu
hậu giao trách nhiệm nặng nề đó cho nàng, có biết đâu rằng nàng không thể làm
một người như mẫu hậu, còn Thế Huyền… Ở người thiếu niên đó, nàng thấp thoáng
nhìn thấy thủ đoạn của mẫu hậu năm xưa.
Bên khóe môi bất giác hiện một nụ cười mỉm.
Nụ cười ấy, thê lương biết mấy!
Phụ hoàng và hoàng huynh từng muốn giết
nàng, cuối cùng, ngay cả Thế Huyền cũng không chịu tha cho nàng, còn bỏ ra biết
bao công sức để đạo diễn vở kịch này, nhất quyết muốn trừ bỏ nàng.
Nụ cười dịu dàng dưới bầu trời đêm đó, lồng
ngực vững chắc giữa nền tuyết đó, tất cả dường như đang chế giễu sự ngu ngốc
của nàng, sự thật tàn khốc nói với nàng: “Trong hoàng thất không bao giờ có
tình thân.”
Tuổi ấu thơ mất tình thân, nàng chẳng thể
bù đắp được, vậy mà nàng vẫn ngây thơ cho rằng, mối quan hệ giữa nàng và Thế
Huyền sẽ dần tốt lên…
Ngoài hành lang, dưới ánh mặt trời gay gắt,
một bóng người vội vã đi tới, Trần Miêu sửa sang lại trang phục rồi mới đẩy cửa
bước vào.
Anh Tịch rảo bước đi vào phòng trước, nhìn
thấy Lệnh Viên đang đứng bên cửa sổ thì không khỏi cả kinh, vội vàng bước tới
định lên tiếng, lại nghe Lệnh Viên nói trước: “Tôn thái y đâu?” Ngày đó, khi
tới cung Nghi Tuyết, nàng không nhìn thấy Tôn thái y phụ trách chăm sóc long
thai của Dương phi.
Anh Tịch ngẩn người rồi mới giật mình hiểu
ra, Công chúa đang hỏi thái y lệnh đứng sau lưng mình.
Trần Miêu cung kính hành lễ, sau đó mới
chậm rãi trả lời: “Dương phi nương nương sẩy thai, Hoàng thượng nổi cơn lôi
đình, Tôn thái y đã bị hành hình trong đêm xảy ra chuyện.”
Nhanh vậy sao?
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau đớn,
trái tim Lệnh Viên vừa co thắt lại vừa buông lơi…
“Công chúa, cứ để Trần đại nhân xem cho người
trước thì hơn!” Anh Tịch dịu dàng khuyên nhủ, rồi lại quay sang liếc mắt ra
hiệu cho Trần Miêu.
Bóng người mặc quan bào màu đen vừa bước
lên trước một bước, đã nghe Lệnh Viên thấp giọng nói: “Bản cung muốn gặp Dương
Ngự thừa và Tần Tướng quân.”
Sắc mặt Anh Tịch bỗng thay đổi, thị lặng lẽ
nhìn sang phía Trần Miêu. Sắc mặt Trần Miêu cũng trở nên rất khó coi, y chắp
tay, trầm giọng nói: “Hoàng thượng có lệnh, ngoài thái y ra, bất cứ người nào
cũng không được phép ra vào cung Thịnh Diên.”
Lệnh Viên bỗng xoay người, ánh mắt sắc bén
nhìn người trước mặt. Dụng ý của Thế Huyền rất rõ ràng, y lo nàng sẽ dùng cái
chết để thuyết phục hai người Dương, Tần không thỏa hiệp với y, y rất hiểu
nàng.
“Để thần bắt mạch cho Công chúa!” Trần Miêu
nhẹ nhàng đặt hòm thuốc xuống chiếc bàn bên cạnh, vén áo lên, quỳ xuống trước
mặt Lệnh Viên, nhưng vừa đưa tay ra đã thấy bóng người gầy yếu đó quay lưng
lại, cất giọng hờ hững: “Ngươi đi nói với Hoàng thượng, cung Thịnh Diên của bản
cung cần được yên tĩnh, sau này, người của thái y viện cũng không cần tới đây
nữa.”
“Công chúa thật sự nói như vậy sao?”
Trung thường thị Vương Đức Hỷ cúi gằm mặt,
đứng bên ngoài bức rèm, nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Thiếu đế, lão không
khỏi rùng mình, vội trả lời: “Vâng, Trần đại nhân đã nói như vậy!” Trán lấm tấm
mồ hôi, lão cũng không kịp đưa tay lên lau, cứ lặng lẽ đứng như vậy, chỉ sợ
người bên trong nổi trận lôi đình.
Lúc này, Thẩm Chiêu nghi đã về cung Tĩnh
Khang, nếu không nàng ta đã khuyên được Hoàng thượng rồi. Vương Đức Hỷ đang
thầm nghĩ xem có nên cho người đi mời hay không, chợt cảm thấy phía trước mặt
tối hẳn.
Lão hơi ngước mắt, thấy người ngồi trên sạp
gấm đã đứng dậy, tấm thân cao lớn đang ở ngay phía trước, che gần hết tầm mắt
của lão. Trái tim Vương Đức Hỷ hơi co thắt, bỗng nghe Thiếu đế khẽ bật cười
thành tiếng.
Y cũng từng dùng thân mình bức ép, nàng lại
nói nếu y chết, nàng sẽ đưa Hoàng trưởng tử lên ngôi. Vậy thì giờ đây, nàng làm
như vậy có tính là đang uy hiếp y không?
Chỉ mấy bước chân đã đi đến ô cửa sổ đang
mở rộng, đầu ngón tay miết nhẹ lên phần khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, trong
mắt y thoáng qua một tia sắc bén.
Khi xưa nàng không mềm lòng, bây giờ y cũng
sẽ không!
Ống tay áo rộng nhẹ nhàng buông xuống, y
trầm giọng cất tiếng: “Hãy truyền lệnh của ta, từ nay về sau, không cho phép
bất cứ người nào ra vào cung Thịnh Diên. Ai trái lệnh, chém!”
Trong giọng nói đó không nghe thấy chút yếu
đuối nào, cứ như muốn đâm xuyên qua những bức tường miên man, bất tận.
Bên ngoài điện, bóng người trong bộ đồ gấm
sang trọng, hơi run rẩy, Kiền Nhi khẽ gọi một tiếng: “Nương nương”, cố gắng đỡ
Đoan phi không bị ngã. Ánh mắt Đoan phi dường như cũng đang run rẩy, Hoàng
thượng… thật sự muốn biến cung Thịnh Diên thành lãnh cung ư?
Những chiếc móng tay giả rất dài cắm ngập
vào mu bàn tay Kiền Nhi, thị đau đớn cau mày, thấy sắc mặt Đoan phi trắng bệch
nhưng lại không có ý rời đi, Kiền Nhi lấy hết can đảm, thấp giọng khuyên:
“Nương nương, người còn có Điện hạ, nếu người xảy ra chuyện gì… Điện hạ phải
làm sao chứ?”
Chuyện của Đại trưởng công chúa đã chẳng
thể cứu vãn, nhưng Đoan phi thì vẫn có thể tự bảo vệ bản thân.
Đầu óc Đoan phi rối bời, bước xuống bậc
thềm đá, ở bên trong, Thiếu đế nói rằng muốn gặp hai vị Dương đại nhân và Tần
Tướng quân, nàng cũng nghe rất mơ hồ, chiếc khăn gấm trong tay đã thấm đẫm mồ
hôi. Khi xưa, Dương phi được Hoàng thượng hết lòng ân sủng, khiến cả lục cung
đều ngưỡng mộ, nhưng trong tay Đoan phi vẫn còn một quân át chủ bài, sau lưng
còn có Đại trưởng công chúa.
Giờ đây…
Dương phi thất sủng, nàng cũng thất thế
theo, chỉ một tì nữ nhỏ nhoi mà có thể vượt qua bọn họ!
Khung cảnh trước mắt không ngừng xoay
chuyển, Đoan phi gần như ngã vào trong kiệu. Thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày nay,
cuối cùng vẫn là ván đã đóng thuyền, đôi bờ môi trắng bệch của nàng hơi mấp
máy, nhưng chẳng thốt ra được chữ nào.
Trong đầu chỉ còn lại hai chữ đang lẩn quất
– hết rồi!
Hết thật rồi!
Suốt buổi chiều, Trung thường thị Vương Đức
Hỷ ra vào cung Thịnh Diên tới mấy chục lần. Anh Tịch ngẩn ngơ nhìn những cung
nữ, thái giám lần lượt rời đi. Thị đứng tựa vào hàng lan can, khuôn mặt trở nên
tái nhợt.
Gió đêm thổi tới khiến bức rèm châu phát ra
những tiếng “ting tang”.
Tất cả đều đã lui ra hết, Lệnh Viên mặc
nguyên quần áo nằm trên giường, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn đăm đăm bức màn màu trắng
đang khẽ đung đưa trên đỉnh đầu. Hôm nay, Dương đại nhân và Tần Tướng quân đã
phụng chỉ vào cung, những lời mà Thế Huyền muốn nói, trong lòng nàng cũng đoán
được bảy, tám phần. Có cung nữ nhìn thấy Dương Ngự thừa và Tần tướng quân sau
khi từ ngự thư phòng đi ra liền cãi nhau suốt quãng đường tới cửa cung, có lẽ
cũng vì chuyện của nàng.
Đêm đó, bốn phía đều tĩnh lặng lạ thường.
Lệnh Viên không cảm thấy buồn ngủ, ngoài
cửa sổ dường như có bóng người, ngay sau đó, nơi cửa điện vang tới một tiếng
“cót két”. Gió lạnh thổi vào, một bóng người đi tới, vén bức màn lên.
Lệnh Viên kinh hãi ngồi dậy, chăm chú nhìn
cặp mắt lấp lánh, đen láy đó. Người đó đưa một tay bịt miệng Lệnh Viên, tay còn
lại đưa lên gỡ tấm khăn che mặt. Dưới làn ánh sáng lờ mờ trong tẩm điện, Lệnh
Viên kinh ngạc mở to đôi mắt.
Bùi Nghị! Không ngờ lại là Bùi Nghị!
Bức màn mỏng khẽ đung đưa, trên khuôn mặt
Bùi Nghị thoáng vẻ ngượng ngùng, thấy Lệnh Viên đã nhìn rõ mình, y liền buông
tay, sau đó vội vàng dời ánh mắt sang hướng khác. Trên mái tóc vẫn còn vương
sương đêm, y nín thở, nói: “Thiếu gia sai Bùi Nghị đến hỏi Công chúa, việc đến
nước này, Công chúa có còn cảm thấy ở lại là đáng nữa không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên trong căn
phòng tĩnh lặng, mười ngón tay Lệnh Viên nắm chặt chiếc khăn mỏng, chẳng nói
được lời nào.
Bùi Nghị lại nói: “Người hãy đi theo thiếu
gia, sống cuộc sống mà người muốn!”
Giữa màn đêm vắng lặng, Lệnh Viên cất giọng
yếu ớt: “Là thiếu gia của ngươi nói sao?”
Bùi Nghị khẽ gật đầu, xoay người lấy chiếc
áo của Lệnh Viên từ trên giá xuống, đưa vào trong màn. Những tiếng sột soạt khẽ
vang lên, cổ tay y chợt bị những ngón tay thon dài, lạnh băng giữ lấy, Lệnh
Viên lại hỏi: “Làm thế nào mà ngươi vào được trong cung?”
Hoàng cung nội viện luôn được canh phòng
nghiêm ngặt, Bùi Vô Song dù có tài như Khổng Minh cũng khó có thể đưa Bùi Nghị
lẻn vào cung Thịnh Diên mà không chút tổn thương. Bùi Nghị xưa nay chưa từng
vào cung, làm sao có thể tránh được tai mắt của các thị vệ đi tuần?
Bức màn lại buông xuống, bóng người cao lớn
bên ngoài cũng trở nên mơ hồ, nhưng giọng nói của Bùi Nghị rất rõ ràng: “Thiếu
gia đã đi tìm Dương đại nhân, Dương đại nhân đích thân vẽ bản đồ đưa tới.”
Cách nhau một bức màn mỏng, ánh mắt Lệnh
Viên toát lên vẻ xa xăm, không ngờ nàng lại quên mất Dương Ngự thừa.
“Trong tay thiếu gia có miếng ngọc quyết
Hòa Điền của Công chúa.”
Có lẽ vì cho rằng Lệnh Viên không tin, Bùi
Nghị vội vàng bổ sung thêm một câu.
Bàn tay giá lạnh đang nắm cổ tay y lặng lẽ
buông ra, hờ hững đặt trên chiếc chăn mỏng.
Không gì có thể nói rõ mọi việc hơn là sự
xuất hiện của Bùi Nghị ở đây, rốt cuộc Dương Ngự thừa đã thỏa hiệp rồi, còn Thế
Huyền… Nàng không tin thời khắc này, Thế Huyền lại thật sự buông lỏng, không để
ý đến cung Thịnh Diên.
Thế Huyền đang để cho nàng đi.
Cho nên các cung nữ, thái giám của cung
Thịnh Diên mới bị rút hết đi như thế, chỉ còn lại một vài thị vệ.
Một cảm giác xót xa khó tả trào dâng trong
lòng, Lệnh Viên khẽ gật đầu, hai mắt khép hờ, ủ rũ nói: “Ta muốn đưa Anh Tịch
cùng đi.”
Thần sắc Bùi Nghị hơi thay đổi, bàn tay cầm
kiếm nắm chặt, thấp giọng nói: “Anh Tịch chỉ là người không quan trọng, bọn họ
sẽ không làm gì muội ấy đâu, đợi sau khi Công chúa rời khỏi đây, Dương đại nhân
sẽ đón muội ấy ra khỏi cung, đoàn tụ với Công chúa.”
“Thật sự y đã tính toán chu toàn tất cả rồi
sao?”
Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong bức
màn mỏng, dưới làn ánh sáng lờ mờ, chiếc áo bào rộng lớn che tấm thân yếu ớt
của Lệnh Viên, nàng ngẩng lên, nhìn đăm đăm vào nam tử bên ngoài.
Trên trái Bùi Nghị phủ một tầng mồ hôi
lạnh, nhất thời y không hiểu được, “y” mà nàng nói tới rốt cuộc là ai.
Thiếu gia, Dương đại nhân, hay là… Hoàng
thượng?
Trái tim giật thót, ánh mắt Bùi Nghị lộ vẻ
hoảng sợ, đến y cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như thế.
Nhanh chóng xỏ chân vào đôi giày lụa, Lệnh
Viên nở một nụ cười vẻ đã hiểu, đoạn quay người lại, nói từng chữ một: “Ta
không tin y!”
Thế Huyền, Bùi Vô Song hoặc là Dương Thượng
Ngọc, mỗi người bọn họ đều có tâm tư cẩn mật biết bao, đã muốn nàng đi, sao lại
không chuẩn bị con đường sau này giúp nàng?
Thiên hạ rộng lớn, chẳng nơi nào không phải
đất của nhà vua.
Bùi Vô Song và Dương Thượng Ngọc ắt sẽ
không muốn sau này nàng bị truy nã, Thế Huyền cũng không muốn chuyện này có một
cái kết không rõ ràng.
Dù là ai thì cũng muốn hy sinh Anh Tịch để
bảo vệ nàng.
Hai tay run rẩy giữ chặt chiếc áo trên
người, Lệnh Viên nở một nụ cười thê lương, ngay đến Ngọc Trí cũng đã phản bội
nàng, bây giờ nàng còn có thể tin ai?
“Công chúa…”
“Đưa Anh Tịch theo, chúng ta lập tức rời
đi!” Nàng dứt khoát nói, vờ như không nhớ vừa rồi Bùi Nghị đã nói những gì.
Sắc mặt Bùi Nghị trở nên tái xanh. Y cúi
đầu suy nghĩ một lát, dường như đã hạ quyết tâm.
Lệnh Viên cảm thấy sau lưng có bóng người
đột nhiên áp sát, vùng gáy đột nhiên nhói đau, rồi cả cơ thể chẳng thể nào đứng
vững, ngã về phía sau.
Mùi hương khinh la thanh nhã trong khoảnh
khắc đã lan tỏa khắp xung quanh, tấm thân mềm mại nhẹ nhàng tựa vào lòng, một
tâm tư phức tạp luẩn quẩn trong trái tim Bùi Nghị.
Sớm biết thế này, trước đó y đã kiên quyết
nói ra y là Bùi Nghị, nếu như vậy, liệu mọi chuyện có thay đổi không?
Thời gian không cho phép Bùi Nghị suy nghĩ
nhiều, khi y định xoay người, chợt nhìn thấy khắp nơi ngoài điện đèn đuốc sáng
trưng, ngay sau đó, giữa màn đêm đột nhiên vang lên tiếng cười chói tai của một
nữ tử, kèm theo đó là những giọng nói đầy hoảng sợ của đám cung nữ, thái giám.
Những âm thanh ấy vô cùng hỗn loạn, thật
khó biết bọn họ đang nói gì, chỉ loáng thoáng phân việt được trong đó có nhắc
đến “Thái hậu”. Đôi hàng lông mày của Bùi Nghị nhíu chặt, không khó để nghe ra
đoàn người đó đang vội vã đi về hướng tẩm điện của Công chúa.
Y ôm chặt nữ tử đang hôn mê trong lòng, lùi
về phía sau một bước, tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng tới gần. Đèn đuốc
bên ngoài dường như sau nháy mắt đã soi sáng một nửa cung Thịnh Diên.
Y vâng lệnh đưa Lệnh Viên đi, hy sinh Anh
Tịch, rồi một mồi lửa thiêu cháy tẩm điện của Công chúa. Đến lúc đó, Bắc Hán sẽ
chẳng còn Đại trưởng công chúa, và Lưu Lệnh Viên mới có thể tái sinh. Nhưng…
Thôi Thái hậu sao lại tới đây? Sao bà ta
lại tới đây?
Sắc mặt Bùi Nghị thay đổi, bàn tay nắm chặt
thanh trường kiếm nổi rõ gân xanh. Bên ngoài điện vô cùng huyên náo, vô số bóng
người in lên bức rèm phía bên ngoài, kèm theo tiếng thở dốc của nam tử, một
giọng nói yếu ớt vang lên: “Là mệnh lệnh của ai?”
Lệnh Viên ngẩn ngơ tỉnh dậy, ánh đèn bên
ngoài chiếu vào cặp mắt khép hờ. Nàng chỉ nghĩ đây là do Bùi Nghị làm, vậy thì
Anh Tịch, Anh Tịch…
Cố gắng giãy giụa mấy lần, nhưng chút sức
yếu ớt của nàng chẳng thể thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Bùi Nghị. Từ khóe
mắt nàng, một dòng nước mắt chảy ra, nàng hận mình không đủ sức để cứu Anh
Tịch.
Bùi Nghị cúi đầu nhìn nữ tử đang nửa tỉnh
nửa mê trong lòng, thần sắc của nàng rõ ràng là muôn phần hối hận, xen lẫn chút
căm hờn.
Cánh tay đang ôm nàng siết chặt hơn một chút,
là mệnh lệnh của ai giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Phượng hoàng niết bàn, tắm trong lửa mới có
thể tái sinh.
Nhưng y lại chẳng thể đưa nàng đi.
Sau lần Hoàng trưởng tử bị thương, Thôi
Thái hậu vẫn luôn bị cấm túc trong cung Chung Trữ. Giờ đây, Công chúa đang bị
cấm túc, tất nhiên Hoàng thượng đã xóa bỏ lệnh cấm đối với Thái hậu. Đâu ngờ
chỉ trong mấy ngày, cơn điên của Thôi Thái hậu lại tái phát.
Đám cung nữ, thái giám đều không dám dùng
sức lôi kéo, thỉnh thoảng cũng có người muốn ngăn cản, nhưng sức lực của bà ta
rất lớn, kéo luôn cả những người đó vào cung Thịnh Diên.
Miệng bà ta còn không ngừng lẩm bẩm những
lời như “yêu nghiệt”, “họa thủy”…
Anh Tịch thấy có tiếng động liền chạy tới,
nhìn thấy tình cảnh này cũng không khỏi hoảng sợ, đứng ngẩn ngơ một hồi lâu.
Thấy tẩm điện của Công chúa bị người ta đẩy ra, thị mới tỉnh táo trở lại, lập
tức liều mình lao về phía trước.
Tẩm điện của Đại trưởng công chúa, không
phải ai cũng có thể tùy tiện xông vào.
Oanh Hoan thấy bước chân Thôi Thái hậu
không hề dừng lại, còn định xông thẳng vào trong, sắc mặt thị không khỏi kinh
hãi, đành bước vào kéo bà ta: “Thái hậu! Thái…”
Anh Tịch xông vào trong, nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt cũng không khỏi sợ đến ngây người.
Trong căn phòng tăm tối, bức rèm châu màu
đỏ đung đưa dữ dội, phía sau bức rèm, Đại trưởng công chúa với quần áo rối bời,
nằm sấp trên nền đất lạnh băng. Ô cửa sổ gần đó mở toang, từng làn gió đêm giá
lạnh thổi vào, khiến bức màn không ngừng đung đưa, khói hương lan tỏa khắp xung
quanh.
Anh Tịch kinh hãi kêu lên: “Công chúa”, rồi
vội vàng nhào đến. “Công chúa, người tỉnh lại đi, Công chúa!”
Bên ngoài bức rèm, hai bóng người kia cũng
dừng bước chân. Dường như ngay cả cơn điên của Thôi Thái hậu cũng đã dứt hẳn
trong nháy mắt, lúc này chẳng còn ồn ào la hét, cứ ngẩn ngơ đứng nhìn.
Lệnh Viên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ,
trong cơn hoảng sợ lại nghe thấy tiếng gọi của Anh Tịch. Nàng đưa bàn tay lên
một cách khó khăn, nắm chặt ống tay áo của người: “Anh Tịch, là em sao?”
“Công chúa, là nô tì, là nô tì!” Anh Tịch
vội vã gật đầu, ngay sau đó từ khóc chuyển sang cười.
Không phải mơ…
Lệnh Viên lại nhắm hờ đôi mắt, khóe miệng
nở một nụ cười thư thái.
Hoàng thượng có lệnh, kẻ nào dám tùy tiện
đi vào cung Thịnh Diên, lập tức chém đầu.
Đang là giữa đêm, chẳng ai dám tới điện
Tuyên Thất làm phiền Hoàng thượng, thái y ắt là chẳng thể tới đây.
Lệnh Viên uống hết chén nước lạnh, thần trí
tỉnh táo trở lại, ánh mắt nhìn sang phía bức rèm châu đang được vén lên, thấy
Thôi Thái hậu đang nhìn mình chăm chú bằng ánh mắt như cười như không.
Người đó là Thái hậu, tất nhiên chẳng thể
chém đầu.
Lệnh Viên nở một nụ cười vẻ bất đắc dĩ,
Thôi Thái hậu một lòng một dạ muốn nàng đi, hôm nay nếu bà ta không tới, chắc
nàng đã đi thật rồi. Không biết nếu Thôi Thái hậu biết chuyện này, rốt cuộc
trong lòng bà ta sẽ có cảm giác gì đây?