Ánh nến đỏ chiếu lên tấm dung nhan tuấn mỹ
của nam tử, trong phòng mờ mịt khói thơm, giữa đôi hàng lông mày của y là vẻ
chần chừ không thể nào tan hết. Chiếc nón có mạng che được đặt sang một bên,
Bùi Vô Song lặng lẽ nghe xong lời của Bùi Nghị, hồi lâu sau không nói gì.
“Thuộc hạ đáng chết!” Bùi Nghị quỳ xuống,
mọi việc xảy ra ở cung Thịnh Diên đêm nay, y quả thực chẳng còn cách nào, phải
dừng tay mới có thể an toàn rời đi.
Hồi lâu sau, ánh mắt lạnh lùng của Bùi Vô
Song dừng lại trên người đang quỳ dưới đất. Bộ đồ đen trên người Bùi Nghị vẫn
chưa kịp thay, ống tay áo còn vương đôi hạt sương đêm. Bùi Vô Song đột nhiên
đứng dậy, dưới ống tay áo rộng, đôi bàn tay y nắm chặt thành quyền. Y không
ngờ, sự hoán đổi của hai đạo lệnh cấm túc đó lại làm hỏng đại sự của y.
Y cố kìm nén cơn giận dữ trong lồng ngực,
chậm rãi bước đến chiếc bàn làm bằng trúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tờ giấy
tuyên được đặt dưới cây thước, bên trên là một bức tranh còn chưa kịp hoàn
thành…
“Ý trời.” Giọng nói của y đầy chua chát,
trên khuôn mặt là vẻ như cười mà chẳng phải cười. “Bùi Nghị, đây là ý trời.”
Bùi Nghị cả kinh, bất chấp lễ nghi, ngước
mắt nhìn đăm đăm vào bóng lưng gầy gò đó, chậm rãi cất tiếng: “Cái gì mà ý trời
chứ? Từ lúc nào thiếu gia lại bắt đầu tin vào điều này?”
Ý trời khó đoán, nhân định thắng thiên.
Bùi Nghị không nhớ rõ y đã từng nói câu đó
vào lúc nào, nhưng tám chữ này, đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ.
Bóng người phía trước khẽ chuyển động, Bùi
Vô Song bất ngờ cất tiếng cười vang. Y sai vì đã quá tự tin, cho rằng tất cả
mọi thứ đều nằm trong tầm tay mình, nhưng y lại quên rằng, Thôi Thái hậu đã
phát điên.
Bùi Nghị giật thót, đôi bờ môi vốn mím chặt
hơi mấp máy, bao nhiêu lời muốn nói nhưng nhất thời chẳng biết nói từ đâu. Vừa
cúi đầu, lập tức có vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu y, y cắn chặt răng, lấy
hết can đảm, lên tiếng: “Thiếu gia nên biết, đêm nay, nếu thuộc hạ đưa Công
chúa rời khỏi cung, Công chúa ắt sẽ hận người! Cho dù không tính tới chuyện
này, sau này người định đối diện với Công chúa thế nào đây? Quanh năm suốt
tháng người đều đội chiếc nón này, hay là để Công chúa nhìn thấy khuôn mặt thật
của người?”
“Bùi Nghị!”
Một tiếng quát lớn vang lên, cây thước cùng
với bút vẽ trên bàn đều bị hất rơi xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.
Nhưng Bùi Nghị lại nhìn thấy nỗi sợ hãi ẩn
sau động tác ấy, y vẫn ưỡn thẳng lưng, nói tiếp: “Sau khi chuyện của Dương đại
nhân và Tứ Công chúa kết thúc, thiếu gia không nên tiếp tục ở lại nơi này.”
“To gan! Ngươi đang dạy ta rằng ta nên làm
gì sao? Bùi Nghị, ngươi vượt quá bổn phận rồi đấy!”
“E rằng không phải thuộc hạ vượt quá bổn
phận, mà là thiếu gia quên mất mình rốt cuộc muốn làm gì!”
“Câm miệng!”
Bóng người trước mặt thoáng cái đã tới gần,
Bùi Nghị cảm thấy cổ áo bị túm lấy, ở ngay đối diện là cặp mắt đen láy đang
tràn đầy vẻ tức giận. Bùi Nghị thầm run rẩy, bên trong khuôn mặt lạnh như băng
ấy đang ẩn giấu những thứ sâu sắc nhất, đau đớn nhất trên thế gian, khiến Bùi
Nghị vừa đưa mắt nhìn đã không nhẫn tâm nhìn tiếp nữa.
Bàn tay đang túm cổ áo Bùi Nghị không giấu
được sự run rẩy, Bùi Vô Song lạnh lùng nhìn Bùi Nghị, nhưng trong lòng y lại
đang cười giễu bản thân.
Y nổi giận, vì bị Bùi Nghị nói trúng tâm sự
trong lòng…
Y vốn không nên ở lại, không nên hết lần
này tới lần khác bị cuốn vào những việc đó.
Y luôn cười nàng ngốc nghếch, vì Thiếu đế
mà làm những việc vất vả, còn Thiếu đế thì vẫn hận nàng. Nhưng y thì sao? Đúng
như lời Bùi Nghị nói, hôm nay, nếu kế hoạch của y thật sự thành công, nàng cũng
sẽ hận y.
Nói đi nói lại, hai người bọn họ đều là một
loại người…
Ngốc như nhau, cố chấp như nhau…
Trong một đêm không ngủ, y luôn nghĩ đến nụ
cười của nàng, lúc vui, lúc buồn, lúc thư thái, lúc nhẫn nhịn, lúc sảng khoái,
lúc giễu cợt… Lại nghĩ đến sự dẻo dai của nàng, sự đau khổ của nàng, sự thương
tâm của nàng, và cả sự vất vả của nàng khi phải cố gắng chèo chống mọi việc.
Trái tim đau đớn, quặn thắt từng cơn, y sợ
hãi hiểu ra, tại sao mình phải ở lại.
Chỉ có điều…
Lưu Trinh cam lòng, còn y thì không!
Ánh mắt trời rực rỡ chiếu xuống mái ngói
lưu ly của dãy hành lang làm ánh lên những tia sáng vô cùng bắt mắt. Bên ngoài,
những cành cây khẽ đung đưa, mùi hoa thoang thoảng, vương vất trong không khí.
Thiếu đế đã ngồi lặng lẽ bên bàn một hồi
lâu, tất cả những người xung quanh đều lui ra hết, trong thời gian đó chỉ có
Oanh Hoan bước tới rót trà. Thị lén ngước nhìn, thấy Thiếu đế một tay đỡ trán,
thần sắc đầy vẻ mỏi mệt. Oanh Hoan vội vã lui đi, nhìn thấy Vương Đức Hỷ liền
kéo tay hắn, hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”
“Cái gì mà làm sao?” Vương Đức Hỷ không
khỏi ngẩn người, không hiểu thị có ý gì.
Oanh Hoan nhất thời cũng ngây ra, không
biết nên trả lời thế nào mới phải.
Thế Huyền cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm trà,
làn nước sóng sánh phản chiếu khuôn mặt chẳng chút biểu cảm của y. Y ngẩn ngơ
nhìn vào đó một hồi lâu, lơ đễnh, đến việc Thôi Thái hậu từ phòng trong đi ra
cũng không hề hay biết.
Thôi Thái hậu mặc bộ đồ lộng lẫy, vừa đi ra
liền nhìn thấy y, một nụ cười điềm đạm hiện lên bên khóe miệng. Bà ta bước tới
hành lễ, dịu dàng nói: “Bây giờ vừa mới hết buổi thiết triều, sao Hoàng thượng
đã tới chỗ thần thiếp vậy?”
Dường như y bị giật mình, bàn tay đang cầm
chén hơi run lên, khiến nước trà sánh ra ngoài, rớt lên chiếc áo gấm thêu hình
rồng. Thôi Thái hậu cả kinh, vội vàng cầm khăn, bước tới lau giúp y. Nhưng cổ
tay bà ta lập tức bị y nắm chặt, rồi chỉ nghe y hờ hững hỏi: “Nửa đêm mẫu hậu
còn tới cung Thịnh Diên làm gì?”
Trong giọng nói yếu ớt dường như mang theo
vẻ trách hỏi.
Trước giờ Thế Huyền chưa từng nói chuyện
với Thôi Thái hậu bằng giọng điệu này, bà ta không khỏi ngây người, cổ tay bị y
nắm chặt như bị giữ trong gọng kìm. Bà ta sợ hãi cúi đầu, vội vàng giải thích:
“Thần thiếp… Thần thiếp mơ thấy Công chúa đã hại chết Thái tử, thần thiếp sợ…
Hoàng thượng…” Bà ta vừa nói vừa nghẹn ngào, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mẫu hậu phát điên đã mấy chục năm, cũng
từng khóc lóc trước mặt y nhiều lần, nhưng chưa lần nào tỏ ra sợ hãi như lần
này. Thế Huyền thoáng nhíu đôi mày, dắt tay bà ta, bảo bà ta ngồi xuống, giọng
nói cũng dịu dàng hơn, tựa như người trước mặt chỉ là một đứa trẻ: “Sau này,
nếu không có việc gì, mẫu hậu đừng tới cung Thịnh Diên nữa.”
Đôi hàng mi của Thôi Thái hậu vẫn còn vương
nước mắt, nghe thấy lời này của Thế Huyền, bà ta khẽ gật đầu với vẻ như hiểu
như không.
Cánh cửa trổ hoa màu nâu được đẩy ra, mọi
người nhìn thấy Hoàng thượng một mình đi ra ngoài liền vội vàng bước lên nghênh
đón. Ánh mắt Thế Huyền quét qua đám người hầu phía dưới hành lang một lượt,
cuối cùng dừng lại trên người Oanh Hoan. Bước chân y không dừng lại mà đi thẳng
về phía trước.
Oanh Hoan bị Thiếu đế nhìn mà lòng kinh sợ,
vội vàng quỳ xuống hành lễ, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc:
“Sau này, nếu còn để xảy ra chuyện như vậy, đừng trách trẫm không niệm tình
cũ.”
Oanh Hoan không ngừng run rẩy, đến khi tỉnh
táo trở lại, trước mắt nào còn bóng dáng của Thiếu đế, chỉ còn lại một cái sân
trống trải mà hiu quạnh.
Ngự giá từ cung Chung Trữ rời đi, nhưng lại
không tới ngự thư phòng mà đi thẳng về phía cung Thịnh Diên.
Mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, ánh nắng
chiếu xuống bỏng rát, ngay đến thảm cỏ xanh biếc cũng lấp lánh những tia sáng
rực rỡ.
Ngoài hành lang, đám cung nữ, thái giám đều
quỳ xuống hành lễ.
Thiếu đế cất bước đi về phía trước, liền
thấy Anh Tịch hoang mang đứng dậy muốn đi theo. Y lạnh lùng nhìn qua, hờ hững
nói: “Không phải hầu hạ, trẫm vào một mình thôi!”
“Hoàng…” Anh Tịch vừa mở miệng thì đã bị
Trung thường thị ngăn lại, lão nháy mắt ra hiệu bảo thị đừng nói gì thêm. Trái
tim Anh Tịch đập thình thịch, khi bình tĩnh trở lại, bóng người cao lớn trước
mặt đã bước vào tẩm điện, biến mất sau lớp lớp màn che.
Bên ngoài, tiếng: “Hoàng thượng giá lâm”
vâng lên rõ ràng khiến đầu ngón tay Lệnh Viên hơi run rẩy.
Tiếng động “ting tang” vang lên từ phía bức
rèm châu, một chiếc bóng cao lớn chiếu thẳng tới.
Y không nhìn nàng mà ung dung ngồi xuống
bên mép giường, khi nói chuyện cũng không nhắc đến chuyện đêm qua, dường như
không hề hay biết.
“Dương Ngự thừa và Tần Tướng quân đã tỏ
thái độ, e là cô cô không thể đoạt lại quyền lực nữa rồi.”
Lệnh Viên hờ hững nhìn y, trong đáy mắt
chẳng có vẻ kinh ngạc. Ngay từ khi nhìn thấy Bùi Nghị, trong lòng nàng đã hiểu
rõ mọi chuyện. Y còn chịu đến đây, đích thân nói với nàng cũng thực là hiếm có.
Nàng chỉ có một chuyện chưa rõ: “Làm thế
nào Hoàng thượng thuyết phục được Tần Tướng quân?”
Y cất tiếng cười vang, trong lời nói còn
toát lên vẻ đắc ý: “Dương Ngự thừa muốn bảo vệ cô cô, Tần Tướng quân cũng không
muốn hai bên cùng thiệt. Dương phi sẩy thai, bây giờ trẫm chỉ có mình Chiêu Nhi
là hoàng tử, lời hoàng tổ mẫu dặn dò cũng chưa chắc là không thể thực hiện
được.”
Đúng thế, bây giờ, đối với Tần tướng quân,
cách tốt nhất chính là lùi một bước. Lập Hoàng trưởng tử làm thái tử cũng không
phải là không thể, huống hồ… giờ đây, ông ta cũng không muốn đối địch với Dương
Ngự thừa, còn phải đề phòng phe phái của Thụy Vương. Chỉ là…
Lệnh Viên khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt
trong sáng dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Thế Huyền, chậm rãi hỏi: “Có
thật là Dương phi từng có thai không?”
Ống tay áo rộng khẽ trượt qua đầu ngón tay,
vẻ kinh ngạc đã bị giấu trong khoảnh khắc nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi
mắt của Lệnh Viên. Thế Huyền thu ánh mắt, cũng thu cả nụ cười, trầm giọng nói:
“Cô cô cho rằng như vậy có thể thuyết phục được quần thần, thuyết phục được
người trong thiên hạ? Để bọn họ biết rằng cô cô bị oan ư?”
Một câu trả lời chẳng đúng trọng tâm, khiến
Lệnh Viên khẽ nở nụ cười.
Thiếu đế đã khiến nàng mang danh thất đức,
nàng có nói gì cũng chỉ là uổng phí.
Chỉ là câu giải thích của Thiếu đế lại
khiến Lệnh Viên khẳng định được suy nghĩ trong lòng. Hôm đó, Thôi Thái hậu lỡ
tay làm Chiêu Nhi bị thương, y vội vàng chạy tới, có thể thấy y không hề căm
hận Chiêu Nhi như y vốn thể hiện. Đối với Chiêu Nhi còn như vậy, làm sao y có
thể nhẫn tâm bày kế hại chết đứa con trong bụng Dương phi?
Nàng khẽ mỉm cười, y nhíu chặt đôi mày,
hỏi: “Cô cô cười cái gì?”
Nàng lắc đầu, chuyện y không muốn thừa
nhận, nàng sẽ không ép.
“Dương phi có biết không?”
Sau khi hỏi câu này, Lệnh Viên thấy sắc mặt
y trầm hẳn xuống, rốt cuộc đã không kiềm chế được cơn tức giận, đứng bật dậy:
“Trẫm không biết cô cô đang nói gì!”
Thiếu đế phất tay áo định rời đi, nhưng
trong lúc xoay người, một bên tay áo đã bị nàng khẽ kéo lại.
Lực của nàng không lớn nhưng lại khiến
Thiếu đế chấn động. Đôi giày dưới chân không thể bước thêm nửa bước, y không
quay lại. Những cái bóng lốm đốm trên bệ cửa sổ đung đưa theo gió, phía dưới bệ
của sổ, ánh mặt trời gặp lớp giấy dán cửa sổ liền trở nên ấm áp, dịu nhẹ.
“Hoàng thượng muốn ta thế nào?”
Ánh mắt nhìn xoáy vào lưng Thiếu đế, Lệnh
Viên chỉ muốn hỏi y một câu, hoặc là đi hoặc là ở, hoặc là sống hoặc là chết,
nàng đều muốn nghe chính miệng y nói ra.
Vết thương trên bả vai Thiếu đế trong đêm
tuyết rơi đó đã lành hẳn từ lâu, vậy mà không biết vì sao, lúc này nàng chỉ
dùng lực rất nhẹ, mà từ nơi đó lại truyền đến những tia đau đớn.
Thế Huyền nhíu chặt đôi mày, nhất thời
hoảng hốt không biết trả lời ra sao.
Rốt cuộc y vẫn phất tay áo bỏ đi, chẳng để
lại bất cứ lời nào.
Khi bước vào phòng, Anh Tịch không thể che
dấu vẻ ai oán trên khuôn mặt. Dường như mỗi lần Hoàng thượng đến cung Thịnh
Diên, tâm trạng đều không vui vẻ. Nói chuyện với Công chúa mấy câu, Anh Tịch
cũng lờ mờ hiểu được, lần này Hoàng thượng đến đây chẳng qua là để thăm dò.
Không, có lẽ nên nói là cả Hoàng thượng và Công chúa đều đang thăm dò nhau.
Hoàng thượng muốn thăm dò xem Công chúa còn quân bài nào chưa lật, liệu sau này
tung ra một đòn chí mạng hay không? Công chúa thì muốn thăm dò xem việc Bùi
Nghị tới đây đêm qua, có phải Hoàng thượng đã hay biết? Nhưng hai người họ đã
thăm dò được điều gì, Anh Tịch lại không thể đoán được.
“Công chúa đừng đau lòng, Bùi thiếu gia sẽ
tìm cơ hội khác.” Anh Tịch tỏ vẻ lạc quan, cất tiếng an ủi.
Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, trong lòng nàng
hiểu rõ, Bùi Vô Song sẽ không đến đây nữa. Bùi Nghị biết rằng nàng quyết không
hy sinh Anh Tịch, nên sẽ không đến đây nữa.
Tháng Ba là thời điểm ngắm hoa tốt nhất.
Tường vi hoa nở, thơm nửa bức tường.
Hậu cung lục viện lại như vắng lặng, suốt
mấy chục ngày đằng đẵng chẳng nghe thấy tiếng cười của phi tử.
Mấy bóng người màu đen từ ngự thư phòng đi
ra, dần biến mất khỏi tầm mắt. Sau đó lại có tiếng bước chân từ xa vọng lại,
Vương Đức Hỷ ngoảnh đầu nhìn thấy một thị vệ đang vội vã chạy tới. Khi tới
trước mặt Vương Đức Hỷ, tên thị vệ vừa thở dốc vừa bẩm báo, nghe xong, mặt
Vương Đức Hỷ không khỏi biến sắc, lập tức đẩy cửa chạy vào phòng, kêu thất
thanh: “Hoàng thượng, có cấp báo!”
Là thư tín gửi tới từ Nam Việt, vô cùng
khẩn cấp.
Ánh mắt Thế Huyền âm trầm, sau khi đọc xong
bức thư, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
Trong thư nói, Công chúa Hân Huy được gả
đến Nam Việt mắc trọng bệnh, Hoàng đế Nam Việt vô cùng sủng ái nàng, cho phép
nàng được gặp mẹ ruột là bà Khang Quý Thái phi. Người đi đón Thái phi của Nam
Việt đã khởi hành, mong phía Bắc Hán có sự chuẩn bị trước.
Ký ức thuở nhỏ bỗng bùng lên, khi Nhị công
chúa đi hòa thân[1] với Nam Việt, y mới tám tuổi, bao nhiêu năm nay không có
tin tức gì, không ngờ bây giờ lại có tin Công chúa mắc bệnh nặng.
[1]. Một thủ đoạn chính trị của các hoàng
đế Trung Quốc thời xưa, ý nói dùng hôn nhân để đổi lấy hòa bình – DG.
Vò nát bức thư trong lòng bàn tay, y thấp
giọng, nói: “Truyền Thụy Vương tới cho trẫm!”
Lần này, tuy không phải một cuộc viếng thăm
mang tính chính trị, nhưng Hoàng đế Nam Việt lại phái một vị thân vương đi sứ
nghênh đón Thái phi, có thể thấy ông ta rất coi trọng Công chúa Hân Huy. Bắc
Hán tất nhiên cũng không thể kém về lễ nghi, chuyện này giao hết cho Thụy Vương
quả là vô cùng thích hợp.
Trong cung Thịnh Diên, mấy gốc ngô đồng đã
đâm chồi nảy lộc, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, những đốm xanh biếc ấy như tràn
ngập sắc xuân. Đại trưởng công chúa bị ốm lâu ngày mặc một bộ đồ trắng, thảnh
thơi ngồi bên chiếc bàn gỗ, mái tóc dài đen nhánh buông xõa và không mang thứ
đồ trang sức nào. Mấy tia nắng dịu nhẹ chiếu xuống, mang theo chút ấm áp của
ngày xuân. Mùi trà mới pha lan tỏa khắp nơi, nhấp thử một ngụm thấy còn hơi
nóng, nhưng lại để lại trên tấm dung nhan nhợt nhạt của Lệnh Viên một mảng ửng
hồng.
Cuối cùng Đoan phi cũng được gặp Đại trưởng
công chúa. Cầm chén trà giữa những ngón tay thon, nàng nhíu chặt đôi mày, khuôn
mặt nhợt nhạt chẳng kém Lệnh Viên. Một hồi lâu sau nàng mới thấp giọng, hỏi:
“Hoàng thượng đã bỏ lệnh cấm với Công chúa rồi, Công chúa có định tới Thanh Nhã
Uyển không?”
Lệnh Viên nở một nụ cười hiếm có, lắc đầu,
đáp: “Bản cung không đi. Nếu ngươi muốn đi, hãy dẫn Chiêu Nhi đi cùng. Thằng bé
còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện, ai gặp cũng sẽ thích thôi.”
Tin tức truyền vào hậu cung, Khang Quý Thái
phi từ trước tới giờ chỉ lặng lẽ thanh tu[2] nay cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Vì vô ý nghe đám cung nữ nhắc đến chuyện Liêu Hiền Thái phi người đầu bạc tiễn
kẻ đầu xanh, bà lại càng đau đớn. Hoàng thượng cũng đích thân tới tẩm điện của
Thái phi để khuyên nhủ, các phi tần lại càng không ngừng lui tới an ủi. Lệnh
Viên xưa nay vốn chẳng thân thiết với các thái phi lắm, cho nên đi hay không đi
cũng chẳng quan trọng.
[2]. Thanh tu: không quan tâm việc phàm
trần mà tu hành trong thanh tịnh.
Sắc mặt Đoan phi có chút ngượng ngùng, tuy
biết rằng Công chúa đã thất thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Lệnh Viên thấy Đoan phi ngồi im, cầm chén
nhấp một ngụm trà. Trà hôm nay hơi đắng, nhưng lại mang đến một cảm giác đặc
biệt. Đoan phi không nói gì thêm, nhưng cũng không rời đi. Lớp phấn son không
thể che giấu vẻ bàng hoàng và không cam tâm nơi đáy lòng, bàn tay cầm chén trà
của nàng hơi run rẩy, nơi đáy mắt ẩn hiện sự ấm ức, tủi thân.
Xưa nay nàng luôn yếu đuối, cho dù ở trước
mặt Lệnh Viên cũng không dám có những lời nói hay hành động vượt quá khuôn
phép. Những lời mà Đoan phi chưa dám hỏi, Lệnh Viên cũng đã biết rõ.
Chẳng qua nàng ta muốn hỏi Lệnh Viên tại
sao lại không thử giành giật một phen.
Thứ cần giành giật, chính là tiền đồ của
Chiêu Nhi.
Lệnh Viên chỉ thản nhiên cười khẽ.
Ánh mặt trời rực rỡ ẩn sau làn mây trắng,
gió lặng lẽ thổi, đám lá cây phát ra tiếng xào xạo.
Ngày đó, nếu nàng quyết liều một phen thì
chưa chắc đã thua, chỉ là nếu làm thế, Ngọc Trí sẽ không tránh khỏi cái chết,
còn Thế Huyền…
Năm xưa, cả nhà họ Thôi đã sụp đổ trong
cuộc tranh đoạt hoàng quyền, giết chóc vô số nhưng vẫn không khiến Lệnh Viên
cảm tháy đớn đau. Khi đó, trong ấn tượng của Lệnh Viên, nhà họ Thôi chỉ là một
thứ gì đó xa xăm mà lạnh lẽo, chẳng liên quan tới nàng. Nhưng giờ đây, Thế
Huyền lại khác, sau khi mẫu hậu qua đời, suốt mấy năm dài đằng đẵng, y chính là
người thân duy nhất mà nàng luôn khao khát có được, chẳng lẽ nàng thật sự phải
đấu một phen sống chết với y sao?
Cuối cùng, nàng đã lựa chọn im lặng, lựa
chọn yếu đuối để đối phó.
Đúng như Thế Huyền đã nói, trong cục diện
hiện giờ, hoàng tử vẫn chỉ có một, lời dặn dò của Thái hoàng thái hậu cũng chưa
chắc đã không thể thực hiện. Còn nàng có thể bảo toàn thực lực của mình và Thế
Huyền, không để đám người của Thụy Vương có cơ hội lợi dụng.
Nàng dùng sự không tiếc của mình để đổi lấy
những điều không nỡ đó, bây giờ xem ra, vậy cũng đáng rồi.
Ngoài cung Chung Trữ, dây tường vi leo kín
cả bờ tường, lác đác đốm nâu xen giữa một màu xanh biếc, đẹp đẽ vô cùng.
Thế Huyền từ trong đó đi ra, đứng ngắm nhìn
một hồi lâu rồi mới quay người. Không bước lên kiệu, y đuổi hết đám người xung
quanh rồi đi vào một con đường nhỏ quanh co trải đá vụn. Trên đường đi, hoa cỏ
xanh rờn, sau khi rẽ qua một lùm cây, đi về phía trước chính là hồ Thái Dịch.
Gió mát thổi qua, trong không khí thoang
thoảng hương hoa, y bất giác dừng chân, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thư thái
này.
Phía bên cạnh như có tiếng bước chân dồn
dập vang tới, Thế Huyền còn chưa kịp mở mắt, đã có ai đó va thẳng vào người y.
Chiêu Nhi đang chạy nhảy tung tăng mà chẳng
nhìn đường, liền ngã phịch xuống, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, nó đã nhìn rõ
chiếc áo gấm thêu hình rồng bằng chỉ vàng ngay trước mặt. Trong lòng vô cùng
căng thẳng, thằng bé quên cả khóc.