Bức rèm châu màu trắng khẽ đung đưa, ngoài
cửa sổ có ánh nắng hắt vào, xen lẫn tiếng nước chảy là tiếng chim hót, trong sự
thanh tân còn mang theo đôi phần tao nhã. Bức màn được khẽ vén lên, Lệnh Viên
bất giác cau mày, mùi trầm hương tràn ngập trong phòng vẫn không thể át đi mùi
thuốc… Phía sau bức bình phòng thêu hình mấy đám mây đen, thấp thoáng nhìn thấy
một bóng người, nhưng mấy tiếng ho yếu ớt kia thì lại rất rõ ràng.
Bộ triều phục đã được cởi ra, Thế Huyền chỉ
mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, khoác hờ thêm một chiếc áo gấm thêu hình rồng,
những thứ đồ trang sức đều đã được tháo xuống, chỉ còn duy nhất cây trâm dài
làm bằng ngọc vẫn cài trên đầu. Mực trên ngòi bút lông đã khô, trên bàn có một
chữ lớn – chuẩn.
Lệnh Viên ngẩn ngơ đến thẫn thờ, phía sau
có tiếng bước chân mà nàng không hề hay biết.
Chuẩn cho Khang Thái phi rời kinh ư? Hay là
chuẩn cho việc cầu thân của Khánh Vương?
Lệnh Viên đi tới bên cạnh y, sắc mặt trắng
bệch cũng với bộ dạng rầu rĩ của y đều lọt vào mắt nàng. Ánh mắt nàng lại dừng
trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, ống tay áo rộng lướt qua mặt bàn, những ngón
tay thon dài, mảnh khảnh thu lại, tờ giấy Tuyên[1] trải trên mặt bàn lập tức bị
vò nát trong lòng bàn tay. Thế Huyền kinh ngạc, thẫn thờ nhìn sang, còn tưởng
mình đang gặp ảo giác.
[1]: Giấy Tuyên, hay còn gọi là giấy Tuyên
Thành, là loại giấy cao cấp được sản xuất ở Tuyên Thành – An Huy.
“Nàng… đến từ lúc nào?”
“Cho dù Hoàng thượng có đủ lý do để giữ
Khang Thái phi lại, Thụy Vương cũng sẽ nghi ngờ Hoàng thượng đã biết mưu kế
giữa hắn và Hoàng đế Nam Việt, khó có thể đảm bảo hai mẹ con Công chúa Hân Huy
sẽ không trở thành quân cờ bị vứt bỏ. Nhưng nếu để Thụy Vương biết Tần Tướng
quân và Dương Ngự thừa đã trung thành với Hoàng thượng giống như với Thái hoàng
thái hậu và ta, lại thêm việc Hoàng thượng cũng có một đồng minh khác thì dù
Thụy Vương có gan hùm cũng không dám mạo hiểm hành động.”
“Việc này trẫm tự có định đoạt.”
“Tất nhiên Hoàng thượng tự có định đoạt.
Đêm qua, nghe Hoàng thượng nói với ta những lời đó là ta đã biết, trong lòng
Hoàng thượng ắt đã có sự định đoạt, nhưng bây giờ Hoàng thượng còn do dự điều
gì?”
Hoàng thượng vui vẻ đồng ý việc cầu thân
của Khánh Vương, Đại trưởng công chúa cũng vui vẻ nhận lời, đó chính là một lời
tuyên cáo với những kẻ khác, mối hiềm khích giữa cô cháu họ đã không còn, hai
người Dương, Tần ắt sẽ thề trung thành với Hoàng thượng, Thế Huyền còn có được
sự ủng hộ của Khánh Vương, cửa ải khó khăn trước mắt coi như đã vượt qua.
Nghe Lệnh Viên nói giọng nhẹ nhàng như thế,
Thế Huyền chỉ cảm thấy trong lồng ngực chất chứa một cơn phẫn nộ. Y vung ống
tay áo, vứt cây bút lông xuống mặt bàn, lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Trẫm mới là
chính chủ của Bắc Hán, không cần một nữ tử như cô cô đi hòa thân!”
“Hoàng thượng…”
“Cô cô đã giao hoàng quyền cho trẫm, việc
này cô cô không cần can thiệp nữa!” Y dứt khoát ngắt lời nàng, rồi lặng lẽ quay
người lại, những ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve bậu cửa sổ. Người phía sau không
hề động đậy, nhưng lại nghe giọng nói của nàng vang lên rõ ràng: “Hoàng thượng
đã cự tuyệt Khánh Vương, nhưng ta đã ngầm thay Hoàng thượng dàn xếp lại rồi.”
“Cô cô nói gì?” Y ngoảnh lại, trong cặp mắt
ẩn chứa cơn giận dữ, ánh mắt trở nên sắc lẹm.
Lệnh Viên cảm thấy như nghẹt thở, nàng biết
y đã nghe rõ rồi, suy nghĩ một lát, nàng mới nói: “Hôm nay, Khánh Vương có tới
Mặc Lan biệt viện…”
“Tại sao?” Giọng y tuy yếu ớt nhưng vẫn
kiên quyết ngắt lời nàng. “Khi xưa trẫm đã đối xử với cô cô như vậy, còn xúi
giục Ngọc Trí phản bội cô cô, cô cô không hận trẫm thì thôi, tại sao còn phải
làm như vậy?”
Khẽ cúi đầu, dường như nàng không nhẫn tâm
nhìn khuôn mặt Thế Huyền, nỗi đau đớn vô bờ trong đôi mắt đó là điều nàng không
thể chịu đựng. Nàng mỉm cười hờ hững: “Không có nhiều cái tại sao như thế đâu,
cũng không phải đều vì Hoàng thượng, chỉ là ta không còn nơi nào để đi. Đường
đường là Khánh Vương phi, cũng không hẳn khiến ta bẽ mặt.” Nàng còn muốn để phụ
hoàng và hoàng huynh nhìn xem, rốt cuộc nàng có phải yêu nghiệt gây họa làm cho
Bắc Hán diệt vong như lời gã thầy tướng kia không.
Nàng nói nhẹ nhàng biết mấy, như thể chẳng
đáng để tâm.
Một câu: “Không còn nơi nào để đi” khiến
lòng Thế Huyền đau như cắt. Không ngờ nàng lại không còn nơi nào để đi… không
còn nơi nào để đi…
Thì ra Thịnh Kinh chưa bao giờ là nhà của
nàng, hoàng cung cũng không phải nhà của nàng. Nàng thực sự muốn rời đi, đầu
tiên là rời khỏi hoàng cung, bây giờ là rời khỏi Bắc Hán, rời khỏi y.
“Trẫm, không, đồng, ý!”
Ngày trước, chỉ sợ mở mắt ra là nhìn thấy
nàng. Bây giờ, chỉ sợ đi đâu cũng không thể nhìn thấy nàng nữa.
Tiếng thở thật nặng nề, đầu ngón tay lạnh
buốt. Y không biết rốt cuộc mình đã nói bốn chữ ấy như thế nào, nhưng y nhất
quyết không đồng ý.
Nàng còn ngầm dàn xếp lại thay y… Dựa vào
cái gì chứ?
Rốt cuộc nàng vẫn coi nhẹ y, sợ y sẽ hy
sinh nàng, cho nên mới quyết định nói ra những lời này trước ư?
Y vừa nói không đồng ý, bất kể đó là vì lý
do gì, từ đáy lòng Lệnh Viên cũng thoáng qua một tia ấm áp. Đặt tờ giấy vừa bị
vò nát trong tay lên bàn, nàng khẽ cười một tiếng, lùi về phía sau nửa bước:
“Nghe nói đêm qua Hoàng thượng không ngủ, bây giờ nên nghỉ ngơi. Ta đã hẹn với
Khánh Vương rồi, xin phép cáo lui!”
Y ngẩn ngơ, bức rèm châu trước mặt vẫn đang
không ngừng lay động, người ấy đã rời khỏi đó từ khi nào chẳng rõ. Dường như y
chợt nghĩ đến điều gì vội vã cất bước đuổi theo.
Lệnh Viên chỉ mới đi đến đại sảnh, bức rèm
châu sau lưng lại bị gạt ra một lần nữa. Nàng còn chưa kịp ngoảnh đầu nhìn thì
đã cảm thấy cổ tay căng cứng, không ngờ người kia dùng lực mạnh đến thế. Bóng
dáng cao lớn, gầy gò đó bước nhanh lại, y lạnh lùng cất tiếng, trong giọng nói
còn mang theo sự giễu cợt: “Khánh Vương! Khánh Vương…! Cô cô thật sự cho rằng
đồng ý với hắn việc này thì có thể kiềm chế phe phái của Thụy Vương ư? Vậy cô
cô cho rằng, tại sao Dận Vương lại phải nói với trẫm chuyện này?”
Câu nói cuối cùng, dường như Thế Huyền khó
khăn lắm mới thốt ra được.
Lệnh Viên thầm kinh ngạc.
Bàn tay đang nắm cổ tay nàng run rẩy, nàng
đã phát hiện ra sự lạnh lẽo trên mỗi đầu ngón tay y. Thế Huyền bỗng ngoảnh mặt
sang một bên, còn chưa kịp đưa ống tay áo rộng lên che mặt thì y đã ho sặc sụa,
trên đôi môi nhợt nhạt còn nhuốm một vệt đỏ tươi. Lệnh Viên vội vàng đỡ lấy y,
phát hiện tấm thân gầy yếu của y lúc này đã trở nên mềm nhũn.
Trung thường thị vâng chiếu đi vào, giúp
Lệnh Viên đỡ Hoàng thượng lên long sàng, lại sai người đi mời thái y, đuổi đám
người xung quanh lui ra hết, lệnh cho ngự tiền thị vệ cẩn thận canh gác bên
ngoài.
Mọi việc đều diễn ra theo trình tự, không
chút rối loạn.
Lệnh Viên cả kinh, nơi đáy lòng nàng thoáng
qua tia lạnh lẽo.
Cách một tấm bình phong, nàng chỉ có thể
loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng các thái y, y nữ đi qua đi lại. Sau một tuần
hương, Trần Miêu mới bước ra ngoài, chỉ nói Hoàng thượng đã làm việc quá nhiều
lại nghỉ ngơi không tốt, cho nên mới tái phát bệnh cũ. Lệnh Viên hầm hầm giận
dữ, đang định quở mắng, bỗng nghe người bên trong cất tiếng gọi: “Cô cô!”
Giọng nói yếu ớt tới tột cùng.
Vội vã cất bước vào trong, Lệnh Viên vén
màn, đưa tay giữ vai y: “Nằm xuống!”
Những lời khách sáo bây giờ đã chẳng còn ý
nghĩa, nàng ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thế Huyền, tâm trạng vô cùng
hỗn loạn, nhưng trong mơ hồ lại bắt đầu hiểu ra được một số điều. Dận Vương Nam
Việt… Không ngờ nàng lại quên mất người này! Người mà Thế Huyền nhắc đến lúc
rời khỏi Mặc Lan biệt viện hôm qua, còn cả người khiến y hôm nay rầu rĩ, bồn
chồn, vốn không phải là Khánh Vương, mà là Dận Vương! Cuộc chiến giành ngôi
thái tử trong hoàng thất Nam Việt từ lâu đã đến giai đoạn cao trào, chỉ nhìn
hành động của hai vị vương gia này là biết.
Đưa mắt nhìn nàng ngồi xuống mép giường,
dường như Thế Huyền đã thở phào một hơi, rồi chợt cúi đầu, khẽ ho mấy tiếng yếu
ớt.
“Chuyện lúc nào vậy?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Bây giờ nghĩ lại, Khánh Vương quả đúng là không hề quan trọng, hắn nào có phải
chỉ chậm một bước? Thì ra Thế Huyền đã có đồng minh ở Nam Việt rồi, người đó là
Dận Vương!
Việc Thế Huyền một lòng muốn giấu không
thoát được sự nhạy bén của nàng, cuối cùng y quyết định không giấu nữa: “Rất
lâu rồi, lâu đến mức cô cô không ngờ được! Nếu trẫm nhớ không lầm, chắc khoảng
mười ba năm!”
Không ngờ Thế Huyền đã liên minh với Dận
Vương Nam Việt được mười ba năm! Nhưng khi đó y mới bao nhiêu tuổi chứ? Lệnh
Viên kinh ngạc tột cùng, buột miệng thốt lên: “Là Thôi Thái hậu?”
Nghĩ đến mẫu hậu, y nở một nụ cười dịu dàng
hiếm có, giọng nói vang lên nghe như tiếng thở dài: “Đúng thế, khi đó trẫm còn
có mẫu hậu.”
Những ngón tay thon nắm chặt ống tay áo
rộng, Lệnh Viên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát từng cơn. Khi đó, hoàng huynh
nàng vẫn còn tại thế, vì chuyện gì mà Thôi Thái hậu lại phải nhờ đến sự trợ
giúp của ngoại tộc như vậy? Hẳn là hoàng huynh nàng không biết rõ nội tình.
Lệnh Viên bỗng cảm thấy chuyện này chắc chắn liên quan tới việc Thôi Thái hậu
phát điên và Phò mã chết thảm…
Chẳng cần nói thêm gì nữa, trong lòng Lệnh
Viên đã hiểu rõ.
Dận Vương cũng chẳng phải loại người tốt
đẹp, nói ra tin tức cơ mật như thế ắt muốn có lợi ích gì đó. Ở Nam Việt, hắn
không được đắc sủng như Khánh Vương, nhưng như vậy không có nghĩa hắn chịu ngồi
yên chờ chết. Hắn phái người thân tín tới, cũng là muốn cầu thân Đại trưởng
công chúa của Bắc Hán.
Nhưng sau khi từ chối Khánh Vương, Thế
Huyền lại tiếp tục dùng lời lẽ mềm mỏng từ chối Dận Vương.
Đến lúc này, hiệp ước mười ba năm trước coi
như hoàn toàn sụp đổ, sự khổ tâm của Thôi Thái hậu cũng tan vỡ trong chốc lát.
Đối với Dận Vương, việc cần làm chẳng qua
chỉ là tìm một đồng minh mới, còn Thế Huyền thì lại phải chuẩn bị đối mặt với
một cuộc nội loạn, một trận huyết chiến.
Những ngón tay gầy guộc, mảnh khảnh áp lên
mu bàn tay Lệnh Viên, Thế Huyền thấp giọng, nói: “Cô cô đừng nghĩ đến việc hòa
thân nữa. Bây giờ cô cô đã đứng về phía trẫm rồi, trẫm có Tần Tướng quân, nếu
Thụy Vương thật sự tạo phản cũng chưa chắc không thể ngăn cản được.”
Chỉ một Thụy Vương tất nhiên không đáng sợ,
Lệnh Viên không kìềm được nghẹn ngào: “Nhưng hắn có Hoàng đế Nam Việt giúp đỡ.”
Lời của nàng, Thế Huyền dường như không
nghe thấy, y bàng hoàng chống tay ngồi dậy. Lệnh Viên muốn khuyên can nhưng
thấy y đã quyết ý, đành cẩn thận đỡ y. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa qua vai,
hơi thở của y yếu ớt, bất chợt lại đưa bàn tay lên, ngẩn ngơ ngắm nhìn một hồi
lâu.
Những ngón tay gầy guộc, mảnh khảnh, trong
sự nhợt nhạt toát ra vẻ yếu ớt.
Bức rèm buông lơi trong lặng lẽ, chẳng có
ngọn gió nào thổi vào. Những tia sáng yếu ớt chiếu lên nửa khuôn mặt y, trên đó
như tràn đầy nỗi bất lực.
Y chợt khẽ nắm bàn tay, nở nụ cười tự giễu:
“Từ khi Bắc Hán lập quốc đến nay, nhà họ Lưu đời đời nối dòng đại thống, chỉ
duy có trẫm là chưa từng xông pha trận mạc bao giờ. Dù trẫm có chết, cũng nhất
định không chết trên giường bệnh.” Y nói đến chuyện sống chết mà thái độ hờ
hững tới tột cùng, Lệnh Viên kinh hãi gọi: “Hoàng thượng”, rồi đưa tay bịt
miệng y, trong giọng nói chất chứa nỗi hoang mang. “Hoàng thượng… Hoàng thượng
không được nói bừa!”
Cái gì mà chết hay không chết chứ, y vẫn
còn trẻ, sinh mệnh của y chỉ vừa mới bắt đầu.
“Hoàng thượng phải vất vả lắm mới đoạt được
quyền lực từ tay ta, vậy mà bây giờ lại nói ra những lời như vậy…”
Nàng đang giận dữ nhưng lại chẳng thể nào
phát tiết, từng câu, từng chữ đều tràn ngập sự sợ hãi. Nàng đã quen bị Thế
Huyền khiêu khích, quen với sự lạnh lùng, vô tình của y, nhưng lại không quen
nghe y nói những lời này.
Đôi hàng mi chớp chớp, cặp mắt ầng ậng
nước, khuôn mặt trắng bệch, đôi bờ vai run rẩy… Tất cả đều đang thể hiện rõ sự
sợ hãi của nàng.
Nàng cũng từng chịu thua trước mặt Thế
Huyền, lần đó, khi Thế Huyền đỡ tấm thân vừa ngất lịm của nàng, thứ nhìn thấy
được cũng chỉ là một nỗi bi thương bao trùm lên tất cả, trái tim nàng như đã
chết, không còn hờn giận hay oán trách. Còn lúc này, sự sợ hãi đang hiện rõ
trên khuôn mặt nàng, nàng sợ y chết ư?
Y vừa nghĩ đến đây, chợt nở một nụ cười.
Dịu dàng mà yếu ớt.
Lệnh Viên hơi ngẩn người, trên khuôn mặt
ấy, nàng như nhìn thấy bóng dáng của một con người khác. Cảm giác đau nhói
truyền từ lòng bàn tay khiến nàng tỉnh táo trở lại, khẽ cắn bờ môi, nàng cười
thầm, mình đã hồ đồ mất rồi.
“Chuyện hòa thân đến đây là kết thúc.” Thế
Huyền không cười nữa, hai con mắt đen láy như bảo thạch nhìn nàng đăm đăm:
“Trẫm cướp mất người thị nữ mà cô cô yêu quý nhất, cướp mất quyền lực trong tay
cô cô, tất nhiên cũng phải báo đáp cô cô mới được.”
Thế Huyền lại khẽ nở nụ cười, nàng liền cất
tiếng hỏi: “Báo đáp thế nào?”
Nụ cười của y tựa như làn gió, giọng nói
vang lên ấm áp vô cùng: “Trẫm không thể cho cô cô điều gì, nhưng có thể để cô
cô được tự do trong hôn nhân.” Y sẽ không ép nàng đi hòa thân, không ép nàng
phải lấy người nàng không thích.
Trời đã về chiều, những ánh tà dương bị lớp
lớp mây đen che kín.
Chẳng mấy chốc trời đã đổ mưa, làm ướt
những bông mặc lan trong vườn, nhưng vẫn không thể át đi mùi hương đậm đà trong
không khí.
Trà đã dâng lên không biết bao nhiêu lần,
trong phòng, thái giám Trương Thạch lại tự làm chủ, giữ Khánh Vương ở lại biệt
viện dùng bữa.
Ánh mắt Khánh Vương nhìn xuyên qua làn mưa
bụi mịt mờ, con đường lát đá thông ra ngoài cửa lớn từ lâu đã được mài nhẵn
bóng, chờ mãi chẳng có chút động tĩnh. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, đôi môi mím
chặt thoáng mấp máy, thần sắc hiện rõ vẻ không vui.
Trương Thạch đi theo Lệnh Viên đã lâu, lại
là người mà khi xưa được Thái hoàng thái hậu dạy bảo, tất nhiên cũng biết quan
sát sắc mặt người khác. Chỉ là giờ đây, hắn cũng không biết phải an ủi đối
phương thế nào. Công chúa đã nói chỉ đi một lát rồi về, vậy mà bây giờ, sắp hết
một ngày mà nàng vẫn chưa về.
Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, Khánh
Vương nhìn đăm đăm vào gã người hầu vừa đi vào. Gã người hầu ghé sát vào tai
Trương Thạch nói nhỏ mấy câu, Trương Thạch vội vàng đội ô ra ngoài. Ngoài cửa
biệt viện có một nam tử vận bộ đồ gấm, trên vai lác đác dấu hạt mưa, trước trán
cũng bám một tầng hơi nước. Người đó thu chiếc ô lại, Trương Thạch thấy gã thị
vệ sau lưng nói gì đó với y. Sắc mặt Trương Thạch hơi biến đổi, vội bước lên
hành lễ, thầm nghĩ hôm nay đúng là kỳ lạ, sao người của Nam Việt lại lần lượt
đến đây thế này?
Doãn Duật khẽ gật đầu coi như đáp lễ.
Khánh Vương cảm thấy khó chịu, đang định
đứng dậy cáo từ, chợt nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuyên qua làm mưa đi tới.
Hắn đưa mắt liếc nhìn rồi cười lạnh lùng, cất tiếng: “Bây giờ đến việc bản
vương đi đâu ngươi cũng muốn quản ư?”
Doãn Duật tỏ ra rất ung dung, đáp: “Vương
gia nói đùa rồi, chẳng qua ta thấy Vương gia đã đi lâu như vậy nên lo lắng cho
sự an nguy của Vương gia mà thôi. Nếu người mà xảy ra chuyện gì, khi quay về,
ta không biết phải ăn nói thế nào với Bệ hạ.”
Khánh Vương vốn đã không vui vì Lệnh Viên
lỡ hẹn, bây giờ thấy Doãn Duật đến đây, trong lòng lại càng khó chịu. Không đợi
Doãn Duật nói xong, hắn đã phất tay áo đứng dậy, đi ra ngoài tiền sảnh. Một gã
thị vệ vội vã cầm ô chạy theo, nhưng nhất thời không theo kịp tốc độ của hắn.
Giữa làn mưa, ống tay áo của hắn bay lất phất, hất những giọt nước bắn tung
tóe.
Doãn Duật quay sang vái chào Trương Thạch
rồi mới quay người đuổi theo.
Dưới mái hiên, những hạt mưa lặng lẽ buông
rơi, làm ướt một nửa chiếc đèn lồng đang treo trên cao. Khánh Vương đưa tay gạt
bay chiếc ô trong tay gã thị vệ, cất bước đi nhanh vào giữa làn mưa. Gã thị vệ
vội vàng nhặt ô lên, ngoảnh đầu nhìn về phía Doãn Duật: “Thế tử gia, chuyện
này…”
Trên khuôn mặt Doãn Duật không hề có vẻ
không vui, thậm chí còn hiện lên một nét cười. Y cất bước nhanh hơn, chạy về
phía trước, đưa cây ô trong tay mình tới che cho Khánh Vương.
Khánh Vương lạnh lùng đưa mắt nhìn y, cất
tiếng: “Bản vương khiến ngươi phải thất vọng rồi, không để người được nhìn thấy
Đại trưởng công chúa ngồi cùng với bản vương!”
Doãn Duật giả vờ không hiểu: “Vương gia nói
vậy là có ý gì?”
Khuôn mặt đầy vẻ vô hại đó lại càng khiến
Khánh Vương cảm thấy chán ghét: “Ngươi cũng không cần lén lút đi thăm dò chuyện
của bản vương, bây giờ bản vương có thể nói với ngươi, bản vương muốn cưới Đại
trưởng công chúa Bắc Hán làm vương phi.”
Chiếc ô vốn nhỏ, một nửa người Doãn Duật bị
ướt hết. Nghe Khánh Vương nói vậy, dường như y cũng có chút ngạc nhiên, ngay
sau đó lại cười, nói: “Vậy ta xin chúc mừng Vương gia trước.”
Khánh Vương khẽ “hừ” một tiếng rồi mới nói:
“Bản vương đã không hỏi người ra ngoài tìm ai, việc của bản vương ngươi cũng
không cần quan tâm!”
Doãn Duật lại tỏ ra kinh ngạc, một lát sau
mới cất tiếng: “Vương gia muốn biết ta đi tìm ai, chỉ cần hỏi một tiếng, tất
nhiên ta sẽ trả lời Vương gia.” Bên mặt bị ướt của y, những giọt nước mưa lạnh
buốt chảy thành dòng, nơi khóe môi vẫn thấp thoáng nụ cười mỉm: “Mấy năm trước,
ta ở bên ngoài học nghệ, khi đó có quen một cô nương, hai chúng ta tình đầu ý
hợp, nhưng vì một số nguyên nhân mà phải rời xa nhau. Mấy hôm trước, ta nghe
nói nàng đã tới Thịnh Kinh này, bèn nhân tiện đi hỏi thăm một chút. Không biết
Vương gia có hứng thú với việc này không?”
Vị Thế tử của Ký An Vương phủ này từ lâu đã
nổi danh vì tính phong lưu, đến Bắc Hán y cũng từng vào chốn lầu xanh, những
việc này Khánh Vương đều biết rõ. Vậy mà bây giờ y lại muốn dùng mấy lời nhảm
nhí này để lấp liếm, không khỏi có chút coi thường Khánh Vương rồi. Khánh Vương
cười khẩy một tiếng, hỏi: “Vậy sao? Chẳng rõ cô nương đó tên họ là gì, bản
vương có thể tìm giúp ngươi.”
“Anh Tịch, nàng tên là Anh Tịch.”
Khánh Vương vốn cho rằng Doãn Duật chỉ tùy
tiện bịa chuyện gạt mình, đâu ngờ y lại nói ra tên họ cô nương đó thật, không
chút do dự, ngập ngừng. Trong lòng Khánh Vương không khỏi hoang mang, chẳng lẽ
chuyện này lại là sự thật? Chỉ là cái tên Anh Tịch này sao lại quen như vậy,
dường như hắn đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra
được.