Một khi Khang Thái phi bước chân vào Nam
Việt, hai nước ắt sẽ lại nổi can qua.
Lời nói vang lên vô cùng rành rọt khiến Thế
Huyền chấn động, bỗng y ngước mắt lên, ánh mắt không ngừng biến đổi, như đã
nghĩ ra điều gì đó, lại như có chút bất ngờ.
Phấn son đã tan đi hết, oanh oanh yến yến
cũng chẳng còn ở bên, sự ồn ào, náo nhiệt ở lầu Thái Quỳnh sớm đã rời xa mấy
dặm. Chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại dưới một gốc cây ven đường, rèm xe lẳng
lặng buông lơi. Thế Huyền ngồi trong xe đã hơn nửa canh giờ, gã Ngự tiền thị vệ
ăn mặc theo lối kẻ đánh xe cũng ngẩn ngơ ngồi đó, không dám quấy rầy.
Đột nhiên, một tiếng “rắc” giòn tan vang
lên, chiếc quạt xếp bị bẻ thành hai nửa. Đôi hàng lông mi của Thế Huyền hơi
động đậy, cặp mắt ẩn chứa cơn phẫn nộ đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc quạt
đã hỏng trong tay. Sắc mặt y trầm hẳn xuống, giận dữ vứt nó qua cửa sổ xe.
Công chúa Hân Huy tuy đã là Hân phi của Nam
Việt, nhưng bất kể thân phận nàng ta có thay đổi thế nào, mối quan hệ mẹ con
giữa nàng ta và Khang Thái phi cũng là bất biến. Bây giờ xem ra, Công chúa Hân
Huy vẫn còn nghĩ đến tình thân, vẫn muốn đón mẫu phi của mình đến nơi an toàn
trước khi xảy ra cơn biến loạn.
Hai bàn tay Thế Huyền nắm chặt, không giấu
nổi nụ cười giễu cợt bên khóe môi.
Là Thụy Vương, quả đúng là Thụy Vương!
Không ngờ hắn lại cam tâm thông đồng với kẻ
địch chỉ để kéo y xuống khỏi ngai vàng!
Vừa rồi, khi ở lầu Thái Quỳnh, Thế Huyền
không nổi giận, thậm chí còn tỏ ra hết sức bình tĩnh, ung dung, đó chẳng qua là
bởi đối phương là người Nam Việt, y không tiện bộc lộ tâm trạng của mình, chứ
nào phải lòng như nước lặng, không hề xao động.
Phen này, Nam Việt phái sứ thần đến Bắc Hán
đúng là chuyện nực cười, Hoàng đế Nam Việt, Khánh Vương, Dận Vương, mỗi người
đều có toan tính riêng, có âm mưu riêng. Cái gì mà tận hiếu, hòa thân, liên
minh…? Toàn là một lũ lang sói mà thôi!
Trong lồng ngực Thế Huyền tràn đầy sự giận
dữ, lúc này, y thật sự muốn có người nào đó để nói chuyện.
Trời sẩm tối, những ngọn gió ngày một lạnh
hơn, có chiếc lá từ trên cây rớt xuống, dừng lại trên vai gã thị vệ. Gã đưa tay
lên phủi, bỗng nghe thấy tiếng ho sặc sụa từ trong xe ngựa vọng ra, sắc mặt hơi
thay đổi, gã vội vàng quay người, lo lắng nói: “Hoàng thượng, người nên về cung
trước thì hơn.”
Vừa mới cầm dây cương ngựa, gã lại nghe Thế
Huyền cất giọng yếu ớt: “Không về.”
Tuy Thế Huyền là chủ của triều đình Bắc
Hán, nhưng thực ra trong hoàng cung lại chẳng an toàn chút nào.
Lũ gián điệp, mật thám, bây giờ càng càn rỡ
hơn xưa.
Trong chiếc màn màu đỏ phảng phất mùi hương
khinh la, bên ngoài, bóng người thướt tha đi lại, thỉnh thoảng lại có tiếng nói
chuyện, nghe êm tai, uyển chuyển vô cùng.
Anh Tịch tưới thêm chút nước cho mấy cành
Mặc lan trong bình, ngoảnh lại thấy Lệnh Viên vẫn đang tập trung thêu thùa. Đó
là việc Công chúa vẫn thích làm khi Phò mã gia còn tại thế, sau này về kinh nắm
quyền, nàng không làm việc này nữa. Dường như trong một thời gian dài, Anh Tịch
thường có cảm giác, Công chúa không giống một người con gái bình thường, ngoài
tấm dung nhan tuyệt thế như tiên nữ thì nàng chẳng còn thứ gì khác cả.
Trương Thạch vừa từ trong cung tới, nói là
Hoàng thượng vẫn đang nghỉ ngơi ở điện Tuyên Thất. Thái y nói Hoàng thượng cần
phải tĩnh dưỡng, cho nên người không gặp bất cứ ai.
Lệnh Viên lẳng lặng lắng nghe, không nói
bất cứ lời nào.
Anh Tịch đi qua bức rèm châu, cười hì hì,
nói: “Công chúa, ngày mai nếu Bùi thiếu gia không tới, nô tì sẽ đến Bùi phủ một
chuyến.”
“Em đi làm gì?” Lệnh Viên ngước lên hỏi
thị.
Thị vẫn cười, đáp: “Lần trước mượn tiền của
Bùi đại ca chưa trả, nô tì sợ để lâu quá sẽ quên mất. May mà bây giờ chúng ta
đã rời khỏi hoàng cung, ra vào cũng tiện hơn một chút.”
Lệnh Viên cất tiếng đồng ý. Từ khi rời khỏi
cung, nha đầu này giống như một chú chim sổ lồng, lúc nào cũng vui vẻ.
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi bung, ánh nến
trong phòng tối hẳn. Lệnh Viên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, trong lúc sơ ý,
cây kim nhọn đã đâm vào ngón tay nàng. Anh Tịch vội vàng dùng khăn tay thấm
giọt máu vừa rỉ ra, khẽ trách Lệnh Viên không cẩn thận. Ngoài hành lang bỗng có
tiếng bước chân dồn dập, sau đó, một gã thái giám bất chấp lễ nghi chạy vào,
quỳ bên ngoài bức rèm châu, bẩm báo: “Công chúa, Hoàng thượng tới!”
Lệnh Viên đứng bật dậy, Hoàng thượng? Không
phải Hoàng thượng đang ở trong cung sao?
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, quả nhiên Thế Huyền
đang cất bước đi vào.
Chiếc áo bào rộng khoác hờ trên người càng
khiến thân thể y toát ra vẻ gầy yếu, từ tiền viện đi thẳng tới đây, trên khuôn
mặt trắng bệch của y chẳng có lấy một nét cười, còn thấp thoáng vẻ âu lo.
Lệnh Viên để mặc Thế Huyền bước vào phòng,
nàng quay người, ra hiệu cho Trương Thạch đi tới hờ hững dặn dò: “Chuyện hôm
nay quyết không được để lộ tin tức, ngươi hãy đi căn dặn thật kĩ người trong
biệt viện, nếu cảm thấy có điều gì không ổn, nên làm thế nào thì hãy làm thế
đó.”
Trương Thạch nghe mà thầm kinh hãi, nhưng
cũng biết chuyện này hẳn là vô cùng nghiêm trọng. Hắn không dám chậm trễ, vội
“dạ” một tiếng rồi lùi ra ngay.
Anh Tịch thấy Lệnh Viên quay người lại, vội
thấp giọng hỏi: “Công chúa, cần… pha trà không?”
Nàng hơi ngẩn người, lắc đầu, nói: “Không
cần, ngươi lui ra đi!”
Đầu ngón tay đã không còn chảy máu nhưng
khi chạm vào vẫn có cảm giác đau, Lệnh Viên khẽ nắm ống tay áo, khẽ hít một
hơi. Nàng không ngờ Thế Huyền xưng bệnh không lên triều, thì ra là để rời cung.
Phí bao công sức như vậy, ắt hẳn vì không muốn người khác biết y không ở trong
cung, vậy mà y lại dám đến Mặc Lan biệt viện một cách quang minh chính đại thế
này.
Phía sau bức rèm châu đang không ngừng đung
đưa, Thế Huyền đã nằm lên chiếc sạp gấm sau tấm bình phong, trên khuôn mặt tuấn
tú tràn đầy vẻ mệt mỏi, giọng nói mang theo sự chế giễu: “Cô cô làm việc trẫm
cũng yên tâm, đêm nay trẫm chưa từng tới Mặc Lan biệt viện.”
Giọng Thế Huyền rất nhẹ, nghe như đang giận
dỗi, khiến Lệnh Viên không khỏi cảm thấy đau đầu. Việc phong tỏa tin tức quả
thật không khó, nhưng cũng rất phiền phức. Tự dưng Thế Huyền lại làm một việc
không để ý trước sau thế này, đây là lần đầu tiên nàng thấy.
Lệnh Viên bước lên phía trước đóng cửa sổ,
trong phòng lập tức ấm hẳn lên. Nàng quay lại nhìn Thế Huyền, cất tiếng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngọn đèn lưu ly tỏa ra những tia sáng dịu
nhẹ, chiếu lên người nàng làm phản chiếu một quầng sáng mờ mờ, tựa như một vị
tiên vừa giáng trần.
Thế Huyền ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu,
rồi đột nhiên quay đi, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên chiếc sạp gấm. Lặng
lẽ nhìn bóng lưng gầy guộc của Thế Huyền, nàng cảm nhận được đôi phần cô độc.
Thế Huyền không nói gì, Lệnh Viên bước lên
trước, thấp giọng hỏi: “Lại là chính sự, không tiện nói với ta hay sao?”
Lần trước y đã bị một câu “việc riêng” của
nàng phản bác, lần này, xem ra sự việc không còn đơn giản như thế.
Thế Huyền cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn,
chính sự… Phải, mà cũng không phải.
Y đột nhiên xoay người, bật dậy, không kìm
được lại ho sặc sụa một hồi. Sắc mặt Lệnh Viên hơi biến đổi, vội bước lên đỡ
lấy vai y: “Đang yên đang lành, sao lại ho thế? Hoàng thượng… đã uống rượu
sao?”
Đến gần, mùi rượu làn tỏa trong không khí
trở nên nồng hơn. Lệnh Viên không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nàng thầm nghĩ, rốt
cuộc y đã đi uống rượu với ai. Cổ tay chợt bị y nắm chặt lấy, tiếng thở dốc gần
hơn, y cất tiếng yếu ớt: “Cô cô, Nam Việt tới đón Khang Thái phi không phải để
đi thăm bệnh, mà là chuẩn bị cho chiến tranh!”
Y nói rành rọt từng câu, từng chữ khiến
Lệnh Viên thầm kinh hãi.
Chuẩn bị cho chiến tranh? Sao có thể chứ?
Thế Huyền che mặt thở dốc, cơn giận dữ cố
kìm nén suốt quãng đường lúc này dường như đã tìm được nơi để phát tiết. Chẳng
thể nói rõ tại sao sau khi đi lòng vòng khắp nơi, y lại tới nơi này. Có lẽ chỉ
một lần này thôi, y muốn tin nàng. Bởi vì lần đó, nàng đã không liều một phen
cá chết lưới rách với y.
Đưa chiếc chén ngọc cho y, y uống mấy ngụm
nước rồi mới dần bình tĩnh trở lại.
Lệnh Viên đi tới, ngồi xuống bên mép chiếc
sạp gấm, lắng nghe y chậm rãi kể lại mọi việc.
“Người của Dận Vương đáng tin không?” Nghe
y nói xong, đột nhiên nàng hỏi một câu như vậy.
Thế Huyền khẽ cười giễu cợt: “Điều hắn muốn
là ngôi vị thái tử Nam Việt, nếu để mặc cho Thụy Vương đắc thế, Dận Vương sẽ
mất đồng minh, đến lúc đó, ai là thái tử Nam Việt thực khó mà biết trước.”
Những ngón tay thon nắm chặt chiếc khăn lụa
trong tay, Lệnh Viên đột nhiên đứng dậy, sắc mặt thâm trầm, nói: “Không thể để
Khang Thái phi tới Nam Việt.”
Thế Huyền buông tay áo, giọng nói yếu ớt:
“Nhưng cũng không thể giết.”
Tòa cung điện nguy nga chìm trong khói lửa,
trên con đường đến cửa cung điện, khắp nơi đều nhuốm màu máu đỏ tươi, tiếng kêu
gào rên rỉ, tiếng khóc lóc bi thương… bất cứ nơi nào cũng có thể nghe thấy.
Người thiếu niên lặng lẽ đứng trước điện
Kim Loan, tắm mình dưới ánh tà dương màu đỏ máu, trên long bào thấm đẫm máu
tươi, sắc mặt nhợt nhạt. Thụy Vương tay cầm trường kiếm, khóe miệng thấp thoáng
nét cười lạnh lùng, hắn cất bước chạy, hung hăng đâm thẳng tới…
“Thế Huyền…”
Một tiếng kêu thảm thiết xen lẫn sự sợ hãi
tới tột cùng vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Thị nữ gác đêm vội vén rèm chạy vào. Trên
chiếc giường gấm sang trọng, bên trong bức màn mỏng, Đại trưởng công chúa không
biết đã ngồi dậy từ lúc nào, mái tóc dài đen nhánh vắt qua vai, đến tiếng hít thở
cũng chứa chan sự sợ hãi.
“Công…” Thị nữ vừa cất tiếng, bức màn trước
mặt đã bị Lệnh Viên vén lên. Sắc mặt nàng trắng bệch, duy có đôi mắt là lạnh
lẽo đến rợn người: “Hoàng thượng đâu?”
Hoàng thượng?
Trong lòng thị nữ thầm kinh ngạc, khi thị
còn đang ngơ ngẩn, Công chúa đã định cất bước xuống giường. Thị vội vàng bước
tới, nhỏ giọng nói: “Công chúa hồ đồ mất rồi, Hoàng thượng đã về cung rồi mà.”
Đôi tay bất giác trở nên cứng đờ, lúc này
Lệnh Viên mới giật mình nhớ lại, Thế Huyền quả thực đã quay về rồi.
Là một giấc mơ…
Nhưng lại khiến nàng sợ hãi đến toàn thân
toát mồ hôi lạnh.
Tâm tư hỗn loạn, cuối cùng nàng lại nghĩ về
những lời y đã nói với mình đêm qua. Không thể để Khang Thái phi tới Nam Việt,
nhưng cũng không thể giết.
Nếu Khang Thái phi chết, Nam Việt ắt sẽ
không còn kiêng nể điều gì. May mà Công chúa Hân Huy vẫn còn để tâm tới sự an
nguy của mẫu thân, việc này tạm thời có thể kéo dài thêm chút thời gian…
Nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu
Thụy Vương và Hoàng đế Nam Việt không đợi được nữa, bỏ mặc Công chúa Hân Huy
thì sự sống chết của Khang Thái phi cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Buông bức màn đang nắm chặt trong tay, Lệnh
Viên đột nhiên đứng dậy. Thị nữ vội vàng cầm chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên
người nàng. Nàng chậm rãi cất tiếng: “Bản cung phải vào cung một chuyến.”
Thị nữ ngẩn ngơ hỏi: “Bây giờ cửa hoàng
cung đã khóa rồi, Công chúa làm sao vào được?”
Anh Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc, bước vào
phòng khuyên nhủ một hồi lâu, mãi mới khuyên được Lệnh Viên quay trở lại
giường. Anh Tịch vẫn không yên tâm, liền bảo thị nữ gác đêm lui đi, còn mình ở
lại bên ngoài bức bình phong trông chừng đến tận khi trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, Anh Tịch cẩn thận chải
đầu, trang điểm cho Lệnh Viên dưới ánh mặt trời dịu nhẹ. Lệnh Viên nói: “Bảo
Trương Thạch đi chuẩn bị xe ngựa, bản cung phải vào cung ngay.”
Anh Tịch hơi ngẩn người, cài cây trâm trong
tay lên búi tóc cho Lệnh Viên, nói bằng giọng không vui: “Công chúa đã dặn dò
ba lần rồi, lúc này chắc Trương công công cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Nhưng nô
tì có câu này biết là không nên nói…”
“Đã biết là không nên nói thì đừng nói.”
Lệnh Viên đứng dậy, dứt khoát ngắt lời thị.
Anh Tịch ngây người, thấy Công chúa đã bước
ra khỏi phòng ngủ, thị vội vàng cất bước đuổi theo, cái gì mà nên hay không
nên, thị mặc kệ, liền nói: “Công chúa lại vào cung làm gì chứ? Hoàng thượng
muốn nắm đại quyền thì bây giờ đã được như ý nguyện, sao lại còn bắt Công chúa
đi chứ?” Hôm qua, sau khi Hoàng thượng quay về, Công chúa bỗng trở nên kỳ lạ.
Anh Tịch chỉ sợ mọi việc lại quay về như trước kia, hoàng cung cứ nên tránh xa
ra là tốt nhất. Công chúa muốn mắng thì mắng, thị thật lòng không muốn người
phải chịu thêm uất ức.
Lệnh Viên không dừng bước, đi xuyên qua cái
sân nhỏ để ra cửa lớn. Nàng biết tâm ý của Anh Tịch nên cũng không trách thị.
Chuyện lần này không thể coi thường, vận mệnh của nàng và Thế Huyền từ lâu đã
gắn chặt với nhau, không thể tách rời.
Tà váy dài thực quá vướng bận, nàng liền
xách nó lên, chạy qua bậc thềm đá trước cửa, bước chân ra ngoài… Trước mắt đột
nhiên có một người đi tới, tấm thân cao lớn chắn trước xe ngựa. Lệnh Viên không
kịp dừng bước liền va vào lồng ngực đối phương.
Mùi hương khinh la thoang thoảng xen lẫn
mùi cơ thể của nữ tử lan tỏa khắp xung quanh, chiếc trâm cài đầu liền rơi
xuống. Người kia nhanh tay đón lấy, khóe miệng thoáng lộ nét cười, đưa tay cài
cây trâm về chỗ cũ.
Lệnh Viên lùi về sau một bước, lúc này Anh
Tịch cũng đã chạy tới, dùng sức đẩy kẻ đó ra, giận dữ quát: “Ngươi thật to gan,
đây là Đại trưởng công chúa, há có thể để cho ngươi xấc xược! Người đâu, còn
không mau bắt tên ngông cuồng này lại!”
Nam tử đó
không hề tỏ ra sợ hãi, còn nở một nụ cười nhạt.
Anh Tịch lại càng giận dữ, hai tay chống
nạnh định mắng tiếp nhưng ống tay áo đã bị kéo lại, sau đó nghe giọng nói điềm
đạm của Lệnh Viên vang lên: “Ả tì nữ này của bản cung đã lỗ mãng rồi, mong
Vương gia thứ lỗi!”
Nam tử
trước mặt khí chất bất phàm, quần áo sang trọng, nơi vạt áo, cổ áo đều có các
đường viền màu vàng. Bắc Hán tôn sùng hai màu đen, đỏ, chỉ có hoàng thất Nam
Việt mới thích màu vàng. Lệnh Viên cũng vì lùi về sau nên mới nhìn rõ bộ dạng
của hắn, tuy nàng thầm kinh ngạc nhưng rốt cuộc vẫn đoán được thân phận của đối
phương – Khánh Vương của Nam Việt.
“Anh Tịch, còn không mau lui xuống!”
Anh Tịch ngây người, nghe tiếng quát của
Lệnh Viên mới giật mình lùi sang một bên.
Khánh Vương không hề tỏ ra giận dữ, ánh mắt
nhìn chằm chằm lên người Lệnh Viên. Người vừa va vào hắn là một nữ tử đầy vẻ âu
sầu, vậy mà nay, trên khuôn mặt đó lại toát lên những nét vững vàng, chín chắn.
Khánh Vương dường như đang nhìn thấy vị Công chúa Giám quốc đã từng đứng trên
đỉnh cao quyền lực của Bắc Hán khi xưa.
Thấy hắn không nói gì, Lệnh Viên bèn cất
tiếng hỏi: “Không rõ Vương gia tới tệ xá là vì việc gì vậy?”
Khánh Vương nở một nụ cười ung dung, hắn
chẳng phải hạng câu nệ tiểu tiết, cũng không có ý vòng vo: “Tại hạ ngưỡng mộ
Công chúa đã lâu, thành tâm gặp Bệ hạ xin cầu thân Công chúa, nhưng lại bị Bệ
hạ kiên quyết cự tuyệt. Tại hạ thực sự cảm thấy không cam tâm, liền mạo muội
tới đây, mong Công chúa không trách!”. Dứt lời, hắn liền chắp tay, khom người
làm lễ.
Lệnh Viên khom người đáp lễ. Việc Thế Huyền
cự tuyệt hắn nàng tất nhiên biết rõ, nhưng không ngờ hắn lại đích thân đến Mặc
Lan biệt viện này. Bây giờ xem ra, Thế Huyền chẳng phải đã từ chối người đồng
minh duy nhất có thể dựa vào sao? Chỉ cần nàng đáp ứng hôn sự này, Khánh Vương
sẽ giúp nàng, giúp Thế Huyền.
“Công chúa?” Thấy nàng không nói gì, Khánh
Vương bất giác cau mày.
Lệnh Viên vốn đang định đi vào cung, sau
khi suy nghĩ một lát bèn hạ quyết tâm, nói: “Tuy Hoàng thượng đã cự tuyệt Vương
gia, nhưng Lệnh Viên thì chưa chắc. Nếu Vương gia không ngại, xin hãy vào tệ xá
uống tạm chén trà. Ta có việc phải vào cung, một lát sau sẽ trở lại.”
Anh Tịch thấy nàng bước xuống bậc thềm đá,
lúc này mới giật mình tỉnh táo trở lại, vội vàng cất bước đuổi theo, thấp
giọng, nói: “Công chúa, người vừa nói gì vậy?” Cái gì mà Hoàng thượng đã cự
tuyệt Khánh Vương, nhưng người thì chưa chắc?
Hai mắt thị mở to, nhưng người trước mặt
chẳng buồn quay đầu lại, bước lên xe ngựa rồi rời đi.
Khánh Vương lẳng lặng đứng đó, nhìn bánh xe
ngựa lộc cộc lăn đi. Hắn bỗng khẽ bật cười, vị Đại trưởng công chúa này cũng
thật thú vị, một nữ nhân như thế, bắt hắn phải đợi một chút thì cũng xá gì?
Mấy gã thái giám mặc đồ màu xanh từ trong
điện Tuyên Thất đi ra, tất cả đều im lặng.
Từ sau cuộc nói chuyện với Khánh Vương của
Nam Việt trong ngự thư phòng mấy hôm trước, Hoàng thượng tuy không nói gì nhưng
thực ra rất không vui. Hôm nay, sau buổi thiết triều, sắc mặt Hoàng thượng càng
có vẻ khó coi hơn, vì có vị triều thần nào đó đã khuyên Hoàng thượng nên sớm
đồng ý cho Khang Thái phi đi Nam Việt. Đám người dưới đều hết sức cẩn thận hầu
hạ, chỉ sợ sơ ý một chút thôi sẽ khiến Hoàng thượng giận dữ.
Dương phi và Thẩm Chiêu nghi tới, Trung
thường thị nói dối bọn họ rằng Hoàng thượng còn đang ngủ.
Lệnh Viên tới, Trung thường thị vẫn nói như
thế. Nàng không nói gì, cứ thế đẩy cửa đi vào. Trung thường thị sợ hãi kêu hai
tiếng: “Công chúa” nhưng nàng vẫn không dừng chân, thấy nàng đã vén bức rèm
châu bước vào trong, hắn không dám đuổi theo.