“Vậy hắn đã hứa hẹn cho Hoàng thượng những
lợi ích gì?”
Cầu thân không phải việc có thể dễ dàng mở
miệng, mà kẻ đó còn là Vương gia Nam Việt, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể
khiến hai nước bất hòa. Có điều, đã định làm đồng minh, điều cần làm đầu tiên
tất nhiên là phải thể hiện thành ý.
Thế Huyền nhìn nàng hồi lâu, mỉm cười, nói:
“Bây giờ cô cô đã không hỏi đến chính sự nữa rồi, điều kiện mà Khánh Vương hứa
với trẫm, cô cô thật sự muốn nghe ư?”
Những lời nói của Hoàng thượng, ý đang nhắc
nhở Lệnh Viên đã vượt quá quyền hạn. Chuyện của Dương phi đã qua lâu như vậy,
quan hệ giữa nàng và y cũng dần trở lại như xưa, nhưng một khi Lệnh Viên chạm
đến sợi dây nhạy cảm nhất nơi đáy lòng y, y vẫn sẽ trở nên sắc bén như thú dữ,
toàn thân xù lên đầy những chiếc gai nhọn.
Nàng không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt sáng
quắc nhìn y đăm đăm, chậm rãi nói: “Đúng là ta không hỏi chính sự, nhưng chuyện
này tuy là chính sự, nhưng cũng là việc riêng của ta. Người ta thường nói, hôn
nhân đại sự phải do cha mẹ làm chủ và có người mai mối, nhưng giờ đây, phụ
hoàng, mẫu hậu ta đều đã qua đời, trong triều đình, Hoàng thượng có thể dùng
thân phận Hoàng đế để quyết định việc đi hay ở của ta, nhưng ở bên ngoài thì
không thể. Không còn là Công chúa Giám quốc nữa, nhưng ta vẫn là cô cô của
Hoàng thượng, chẳng lẽ, ngay đến việc riêng của mình ta cũng không thể hỏi
sao?”
Y tỏ ra vô cùng nghiêm túc nghe nàng nói
hết, rồi chợt bật cười: “Trẫm chẳng qua chỉ tiện miệng nói vậy, không ngờ lại
khiến cô cô phải lôi ra nhiều lý lẽ như thế, thành ra bây giờ trẫm có không
muốn nói cũng không được nữa rồi.”
Cảm giác ngột ngạt đã tan biến sau nháy
mắt, Lệnh Viên nhìn Thế Huyền bằng vẻ mặt không thể tin nổi. Nàng vốn cho rằng,
muốn y nói ra chắc phải tốn rất nhiều công sức để thuyết phục, thực chẳng ngờ,
thì ra y vốn không định giấu giếm nàng ư? Sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua rồi lập
tức bị nàng giấu mất, hiện giờ, y nắm đại quyền trong tay, còn nàng chỉ là một
công chúa sắp bị gả tới Nam Việt, y chẳng cần ra sức đề phòng. Y là người thông
minh, sáng suốt, có lý nào lại chịu bỏ tâm tư và sức lực chỉ để tính toán với
một người sắp bị gả đi như nàng.
Y vốn không để tâm tới vẻ mặt đang liên tục
thay đổi của Lệnh Viên, trong giọng nói mang theo nét cười: “Hôm nay trẫm cũng
mới biết, vì vị trí đó, không ngờ hắn lại có thể khẳng khái với trẫm đến mức
này. Hắn đã đưa ra ba điều kiện, quả thực là rất đáng để suy nghĩ. Thứ nhất, cố
gắng nghĩ cách để gả muội muội của hắn là Tĩnh Công chúa tới Bắc Hán. Thứ hai,
xuất binh giúp trẫm dẹp yên sự quấy rối của lũ man di vùng Tây Bắc. Thứ ba,
giúp trẫm ngăn chặn phe phái của Thụy Vương.”
Còn một điều quan trọng khác, đó là Khánh
Vương sẽ đưa Lệnh Viên – người mà Thế Huyền kiêng dè nhất – về Nam Việt.
Nàng cúi gằm mặt, buồn bã nghĩ về điều này.
Sau khi rời cung, nàng cũng từng suy nghĩ
về cuộc sống của mình sau này, nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ là một mảng trống
rỗng.
Bây giờ, xem ra Thế Huyền đã thay nàng an
bài tất cả, đó là gả nàng đến Nam Việt, yên phận làm một Khánh Vương phi, trong
tương lai có lẽ sẽ là Hoàng Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu…
Bây giờ, Thế Huyền vừa mới nắm hoàng quyền,
quả thực cũng cần một đồng minh để củng cố quyền lực.
Năm xưa, bị gả cho Thẩm Ngọc Trì là điều mà
nàng không thể lựa chọn, bây giờ xem ra nàng cũng chẳng có quyền lựa chọn nữa
rồi.
Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan ra
khắp cơ thể, nàng cúi đầu nhưng lại khó có thể khóc thành tiếng.
Giọng nói trong trẻo của Thế Huyền lại vang
đến, rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể nghe thấy nét cười bên trong: “Nhưng trẫm
đã từ chối rồi!”
Cơ thể Lệnh Viên bất giác run lên, mái tóc
đen nhánh quấn quanh đầu ngón tay bị bứt đứt vài sợi, nhưng nàng không hề cảm
thấy đau. Nàng bỗng ngước mắt, chăm chú nhìn y, hồi lâu sau mới hoang mang hỏi:
“Tại sao?”
“Mà tại sao phải cự tuyệt Dương Ngự thừa?”
Nàng vội vàng bổ sung thêm một câu, trong
sự mừng rỡ còn mang theo chút hoảng loạn. Thiếu đế kiên quyết cự tuyệt lời cầu
thân của Dương Ngự thừa, nàng vốn cho rằng để chuẩn bị tiếp nhận đề nghị của
Khánh Vương.
Nhưng không phải, cả hai đều không phải.
Đôi mắt nàng chăm chú nhìn Thế Huyền vẻ đầy
nghi hoặc. Nụ cười của y thuần khiết như làn gió, lại vương vất tựa sương mù,
còn mang theo chút chân thành, nhưng nhất thời lại khiến nàng cảm thấy mơ hồ,
không thể nhìn thấu.
Y chợt vuốt áo đứng dậy, tiện tay cầm một
miếng bánh trên bàn, tựa người vào cây cột trổ hoa trên hành lang cho cá ăn. Lũ
cá tranh nhau ngoi lên đớp mồi khiến những hạt nước bắn tung tóe. Y lại cười,
nói: “Chẳng lẽ trẫm đã hiểu lầm, thì ra cô cô cũng bằng lòng lấy Dương Ngự thừa
ư?” Y dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Y quả là một người cố chấp, đã bị trẫm
kiên quyết cự tuyệt trên điện, vậy mà còn đi theo tới tận ngự thư phòng, lại
cầu thân thêm lần nữa ngay trước mặt Khánh Vương. Trẫm vẫn không đồng ý, thế là
y liền quỳ ở đó không chịu đứng dậy.”
Y nói mãi, bỗng bật cười thành tiếng. Những
miếng bánh vụn từ những kẽ ngón tay y rơi lả tả xuống mặt hồ, chỉ một lát sau
đã bị lũ cá ăn sạch. Y phủi sạch đôi tay, ngồi luôn xuống hàng lan can hướng ra
mặt hồ, nở nụ cười tươi nhìn Lệnh Viên: “Việc này khiến trẫm nhớ lại ngày đó,
cô cô tới điện Tuyên Thất nói với trẫm rằng, cô cô muốn lấy y. Hai người đều
cho rằng trẫm dễ bị bắt nạt, chỉ cần ép một chút là sẽ thỏa hiệp hay sao?”
Cặp mắt đen láy sáng lấp lánh, y cười như
một đứa trẻ.
Lệnh Viên bất giác cũng bật cười, nàng thực
muốn hỏi, y rốt cuộc có chỗ nào dễ bị bắt nạt. Vừa hé miệng, nhưng nàng lại nói
sang chuyện khác: “Điều kiện của Khánh Vương tốt như thế, tại sao Hoàng thượng
không đồng ý?”
Thế Huyền đáp: “Nếu cô cô bằng lòng, tất
nhiên trẫm có thể đồng ý với hắn, như thế thì mọi người đều vui.”
Hay cho câu mọi người đều vui! Năm xưa, mẫu
hậu muốn gả nàng cho Thẩm Ngọc Trì, tuy nàng không bằng lòng nhưng ít nhất,
cuộc hôn nhân đó cũng không phải là giao dịch. Còn Khánh Vương… Nàng thực sự
không muốn.
Ánh chiều tà yếu ớt từ lúc nào đã tan hết,
đèn lồng được thắp khắp nơi, Anh Tịch bước tới, nhỏ giọng hỏi Hoàng thượng có ở
lại dùng bữa hay không. Lệnh Viên còn chưa lên tiếng đã thấy y đứng dậy, cười
nói: “Trẫm sẽ về cung dùng bữa, trong ngự thư phòng còn mấy bản tấu chương chưa
xem.”
Nàng cũng đứng dậy, điềm đạm nói: “Cũng đến
lúc bảo Dương Ngự thừa về phủ rồi.” Trong lòng Thế Huyền đã có quyết định, vậy
mà còn muốn Dương Ngự thừa cho rằng y sẽ đồng ý lời cầu thân của Khánh Vương,
khiến Dương Ngự thừa phải quỳ trước ngự thư phòng lâu như vậy.
Y khẽ vuốt lại ống tay áo, mặt vẫn tươi
cười: “Vừa hay có thể thử thách mối chân tình của y, biết đâu cô cô sẽ thay đổi
thái độ, bị y làm cho cảm động!”
“Nói xằng bậy!” Nàng khẽ mắng một tiếng, y
cũng không giận.
Ngôi đình được xây dựng ngay sát mặt hồ,
nơi này có một con đường nhỏ lát đá cuội dẫn thẳng tới dãy hành lang và vườn
hoa. Khi Lệnh Viên bước xuống bậc thềm đá, có lẽ vì trên những viên đá cuội đã
phủ sương đêm, nhất thời không cẩn thận trượt ngã.
Anh Tịch không khỏi ngây người, chỉ biết
trơ mắt nhìn Hoàng thượng trong lúc vội vã quay người đỡ Công chúa, dường như
có một lực mạnh đẩy y về phía sau. Khi thị tỉnh táo trở lại, chỉ thấy nước hồ
bắn lên tung tóe, còn Công chúa thì hoang mang, không ngừng gọi: “Thế Huyền!”
Hoàng thượng ngã xuống nước, cả Mặc Lan
biệt viện trở nên hỗn loạn.
Đám người hầu trong biệt viện đều vội vã
chạy tới, các ngự tiền thị vệ vốn chờ bên ngoài cũng xông vào rồi nhảy xuống
nước. Thiếu đế được đỡ lên bờ, không khí ban đêm còn khá lạnh, y lại bị ngâm
dưới nước. Trong biệt viện không có quần áo của nam nhân cho y thay, còn nếu là
đồ của thái giám… chắc chắn y sẽ không chịu mặc.
Lệnh Viên khoác lên người Thế Huyền một
chiếc áo lông, rồi vội vàng dặn dò người dưới đưa y về cung.
Lặng lẽ nhìn đoàn ngự giá rời đi, hồi lâu
sau Anh Tịch mới tỉnh táo trở lại, thấy xung quanh không còn ai mới lấy hết can
đảm, hỏi: “Thật sự là Công chúa đẩy Hoàng thượng xuống hồ sao?” Thời gian trước
đó, Hoàng thượng đối xử với Công chúa như vậy, trừng phạt thế này là nương nhẹ
cho y lắm rồi.
Lệnh Viên không khỏi giật mình, đưa mắt
liếc nhìn Anh Tịch, vừa rồi nàng còn tưởng mình cả nghĩ, không ngờ Anh Tịch
cũng nhìn ra. Nàng xoay người đi vào trong, thấp giọng nói: “Bản cung không đẩy
Hoàng thượng, là Hoàng thượng tự ngã xuống đó thôi.”
Tâm tư Thế Huyền xưa nay luôn giảo hoạt,
lần này không biết lại đang có ý đồ gì.
Mấy gã thái giám dẫn theo một hàng thái y,
y nữ vội vã đi qua trước mặt, Dương Ngự thừa nhìn thấy, không kìm được thoáng
cau mày. Lại có tiếng bước chân vọng lại, y hoảng hốt ngoảnh đầu, thì ra là
Trung thường thị đang vội vàng chạy tới. Hắn nhìn thấy Dương Ngự thừa thì cũng
hơi ngẩn người, dường như đến tận bây giờ mới nhớ ra tại sao Dương Ngự thừa lại
quỳ ở nơi này.
Vương Đức Hỷ vén vạt áo bước lên phía
trước, nôn nóng nói: “Đại nhân còn quỳ ở đây làm gì? Đề nghị của Khánh Vương,
Hoàng thượng không đồng ý.”
“Thật sao?” Quỳ suốt một ngày trời, hai đầu
gối đã đau đến tê dại, tới lúc này, Dương Ngự thừa dường như mới khôi phục lại
cảm giác. “Vậy…”
“Đại nhận hãy về đi, chuyện của đại nhân,
Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý đâu.” Nói xong, lão cũng không nán lại thêm
nữa mà đi thẳng vào ngự thư phòng, dường như muốn tìm thứ gì đó.
Dương Ngự thừa ngẩn ngơ một lát, rồi bỗng
bật cười thành tiếng. Chuyện của y, Hoàng thượng có đồng ý hay không không quan
trọng, chỉ cần Hoàng thượng không đồng ý đề nghị của Nam Việt là được rồi!
Trung thường thị lại vội vàng rời khỏi đó.
Trên đường rời cung, y loáng thoáng nghe
nói Hoàng thượng bị ốm, bèn dừng chân nhìn về phía điện Tuyên Thất. Giữa lớp
lớp tường vách nguy nga, y chỉ nhìn thấy phía đó tập trung rất nhiều ánh đèn,
giữa màn đêm tịch mịch, không có chút huyên náo nào.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng không thiết
triều, thái y vẫn đứng chờ bên ngoài điện Tuyên Thất. Đầu tiên có mấy vị phi
tần lần lượt vào hầu hạ, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Chiêu nghi ở bên trong.
Buổi chiều, Thiếu đế uống thuốc xong liền đi nghỉ, bảo Thẩm Chiêu nghi hãy về
cung Tĩnh Khang.
Nằm giữa Thịnh Kinh phồn hoa, lầu Thái
Quỳnh lúc nào cũng náo nhiệt, rất nhiều người đến ăn uống ở đại sảnh phía dưới,
người ăn cơm trong phòng riêng ở trên lầu cũng không ít.
Phía ngoài của có một chiếc xe ngựa đi tới,
người vừa bước từ trên xe ngựa xuống mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, trên
người mặc một chiếc áo gấm rộng, bên hông đeo một miếng ngọc bội được chạm khắc
tinh tế.
Tiêu ma ma vội vàng bỏ lại vị khách bên
cạnh, lê tấm thân đầy đặn tới nghênh đón, các nữ tử xung quanh cũng có cảm giác
nghẹt thở. Thực chẳng rõ hôm nay là ngày đẹp gì mà lúc nãy đã xuất hiện một vị
công tử khiến người ta ngỡ là thần tiên giáng trần rồi, vậy mà bây giờ lại có
thêm một vị nữa tới…
Tiêu ma ma nở một nụ cười rạng rỡ, bà ta
cũng chẳng thể nói rõ, trong hai người này, ai kém hơn ai.
Hai người họ, một có dáng vẻ oai hùng, mỗi
cái đưa mày, liếc mắt đều mang theo khí thế oai hùng, lẫm liệt, trên người mặc
chiếc áo bào trắng với ống tay rộng, nhưng không làm mất đi vẻ tự nhiên, phóng
khoáng. Còn người trước mặt đây… ngay cả nữ tử cũng phải ghen tị.
Cửa phòng trên lầu hai được mở ra, các nữ
tử bên ngoài đều sinh lòng đố kỵ, hai vị công tử này vừa đến đã chọn hai nàng
đẹp nhất của lầu Thái Quỳnh – Oanh Ca, Yến Vũ.
Yên hồng lộ lục hiểu phong hương, yến vũ
oanh đề xuân nhật trường.[1]
[1] Hai câu thơ: Yên hồng lục hiểu phong
hương, yến vũ oanh đề xuân nhật trường nằm trong bài Cẩm bị đình của Tô Thức,
còn thành ngữ “Oanh ca yến vũ” có nguồn gốc từ chính hai câu thơ này. (Chú
thích của tác giả – TG)
“Ma ma, tên hay lắm!” Thu cây quạt trong
tay lại, vị công tử tuấn tú trước mặt cất tiếng khen. Tiêu ma ma mừng ra mặt,
vội vàng đóng cửa lại giúp y: “Công tử cứ từ từ vui chơi, ma ma xin phép không
quấy rầy nữa.”
Cửa phòng được khép lại, trong phòng ngát
hương thơm, bức rèm châu khẽ lay động. Phía sau bức màn sa mỏng màu đỏ thẫm,
bên bàn thấp thoáng một bóng người, y không dừng bước, vén rèm đi vào. Trên
chiếc giường sang trọng, hai nữ tử với dung nhan kiều diễm đang gối đầu trên
chiếc gối uyên ương, tựa như đã ngủ say. Y khẽ ho hai tiếng, nở nụ cười yên
tâm: “Thủ đoạn cũng được lắm!”
Nam tử
đang ngồi cạnh bàn đã đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người vừa
tới, cũng nở nụ cười: “Doãn Duật chờ Bệ hạ từ lâu lắm rồi!”
Đặt chiếc quạt xếp trong tay lên bàn, Thế
Huyền vuốt áo ngồi xuống. Trong chén đã được rót đầy rượu ngon, hương thơm ngào
ngạt. Đầu ngón tay Thế Huyền lướt nhẹ trên mép chén, ung dung nói: “Khánh Vương
đã tới nói chuyện với trẫm hai lần rồi, sự nhẫn nại của ngươi cũng tốt thật.”
Doãn Duật vuốt lại tay áo, cũng ngồi xuống.
Ánh mắt y hiện vẻ sâu sắc, bên khóe miệng thoáng hiện một nét cười tao nhã: “Dù
vội cũng chẳng ích gì, huống chi, Bệ hạ đâu có đáp ứng điều kiện của hắn.” Y
nâng chén rượu lên trước, một hơi uống cạn thể hiện sự tôn trọng.
“Điều kiện mà hắn đưa ra cho trẫm đều là
thượng đẳng.” Thế Huyền cất giọng hờ hững, uống rượu mạnh, y không kìm được đưa
ống tay áo rộng lên che miệng, khẽ ho mấy tiếng, lại hỏi: “Dận Vương vẫn khỏe
chứ?”
“Khỏe.” Hắn đứng dậy, rót rượu cho Thế
Huyền. “Nếu không ta cũng không yên tâm mà ngồi ở đây.”
Thế Huyền khẽ nở nụ cười: “Người một mình
rời khỏi hành cung, không khiến Khánh Vương hoài nghi sao?”
“Ta nói là đi tìm
người.” Hắn tự rót cho mình một chén rồi uống cạn, lại cầm bình rượu lên rót
tiếp.
Thế Huyền cười,
nói: “Trẫm thực rất ngạc nhiên, ở Thịnh Kinh này, ngươi còn có người quen nào
khác sao?”
Rượu ngon trong
chén hơi sóng sánh, ánh nến đỏ hồng khẽ đung đưa, đôi làn ánh sáng ôn hòa phản
chiếu lên khuôn mặt sắc cạnh oai phong của Doãn Duật, y có chút thẫn thờ: “…
Cũng coi như có một người.” Y cũng chẳng rõ tại sao nàng lại tới Thịnh Kinh,
ngày đó, ở bên ngoài khách điếm Vân Lai, rõ ràng y đã nghe thấy tên nàng, nhưng
lại không tìm thấy người. Doãn Duật có chút thảng thốt, chẳng lẽ y đã nằm mơ.
Lại uống thêm một chén, y chuyển chủ đề: “Bệ hạ không ngại dùng chiêu trộm rồng
tráo phượng để rời cung, có thể thấy người bên cạnh cũng chẳng được an toàn.”
Những dải tua
dưới mũ hơi lay động, Thế Huyền nở một nụ cười dửng dưng, cất giọng hờ hững:
“Ai có thể ngờ được ngươi lại hẹn trẫm tới một nơi như thế này.” Hẹn gặp tại
chốn lầu xanh lớn nhất Thịnh Kinh, thực không hiểu sao y lại nghĩ ra được chủ ý
này.
Y cười híp đôi
mắt, đắc chí nói: “Cổ nhân có câu, bậc đại ẩn ẩn mình nơi phố chợ. Nếu Khánh
Vương không yên tâm về ta, phái người bám theo đến đây chắc cũng yên tâm rồi.
Cho dù hắn biết ta đang ở đây, nhưng làm sao ngờ được Bệ hạ cũng đến nơi này!”
Nhân dịp Hoàng
thượng phái Khánh Vương đi sứ Bắc Hán, Dận Vương liền tiến cử Doãn Duật đi
theo. Khánh Vương chỉ biết y là do Dận Vương phái đi để giám sát mình, đâu ngờ
được mục đích thật sự của y. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, Khánh
Vương vọng tưởng có thể trở thành đồng minh của Hoàng đế Bắc Hán, nhưng ai là
đồng minh của ai vẫn còn là chuyện rất mơ hồ.
Dù là ai cũng
không ngờ được, Hoàng đế Bắc Hán lại chạy tới nơi lầu xanh thế này.
Thế Huyền hứng
thú uống cạn chén rượu, tươi cười nói: “Chẳng trách Dận Vương lại coi trọng
người như vậy!” Cho dù là một bậc anh hùng khí chất trác tuyệt cũng cần có một
trợ thủ tốt thì mới như hổ mọc thêm cánh. Nhưng Thế Huyền, chỉ có một mình cô
độc.
Doãn Duật nâng
chén hướng về phía Thế Huyền: “Bệ hạ quá khen!”
Thế Huyền hỏi:
“Bệnh tình của Nhị hoàng tỷ trẫm thế nào?”
“Hân phi nương
nương quả thực đang mang bệnh, chỉ là không nghiêm trọng đến mức như Khánh
Vương nói mà thôi.”
“Ồ? Vậy cũng có
thể coi là một tin tốt.”
“Thực ra cũng có
điều không tốt.” Chén rượu trong tay đã uống cạn nhưng Doãn Duật không rót
tiếp. Trong khoảnh khắc đặt chén rượu sang một bên, sắc mặt y trầm hẳn xuống.
Thế Huyền vẫn
thản nhiên tươi cười, đưa mắt liếc nhìn đối phương, dự tính xấu nhất cũng chỉ
là cái chết: “Trẫm muốn nghe xem sao!”
Thấy thần thái
Thế Huyền thản nhiên, như thể tình hình dù có xấu hơn y cũng đã có tính toán
rồi, Doãn Duật bất giác có chút kinh ngạc, Dận Vương liên minh với y quả thực
là điều đúng đắn. Ngoài cửa không ngừng có người đi qua đi lại, Doãn Duật cẩn
thận liếc nhìn hai nữ tử trên giường, sau đó mới thấp giọng, nói: “Bệ hạ vừa
mới đích thân chấp chính, hoàng quyền hãy còn chưa ổn định, những người như Tần
Tướng quân e là không thể một lòng trung thành. Lần này, Đại vương ta sai người
đi đón Khang Thái phi về Nam, thực ra là do Hân phi nương nương cầu xin. Một
khi Khang Thái phi bước chân vào Nam Việt, hai nước ắt sẽ lại nổi can qua.”