Đế Hoàng Phi

Chương 19: Chương 19




Từ sau lần về kinh vào năm Càn Ninh thứ

sáu, Lệnh Viên vẫn chưa từng rời khỏi nơi này, nhưng đối với nàng, Thịnh Kinh

vẫn thật xa lạ biết bao.

Đây là vùng đất sinh ra nàng, nhưng lại

không phải ngôi nhà nuôi nàng khôn lớn.

Trên con đường rộng rãi, dòng người qua lại

vô cùng tấp nập, Anh Tịch đi sát theo sau Lệnh Viên. Ngẫm lại thì đây là lần

đầu tiên thị đi dạo phố thế này, tất nhiên nhìn thấy thứ gì cũng thích.

Lúc thì cần cây kẹo hình người ngắm nghía,

lúc lại nhón cây trâm cài tóc lên xem thử. Vừa quay người, thị lại cầm một cây

lược gỗ đào, những nét điêu khắc trên đó sống động như thật, khiến thị thích

thú không nỡ rời tay.

Thấy Công chúa và Bùi thiếu gia đã sắp đi

xa, thị vội vàng kéo ống tay áo Bùi Nghị, cười hì hì, nói: “Bùi đại ca, huynh

có mang theo tiền không? Cho ta mượn một ít mua cây lược.”

Anh Tịch nở nụ cười tươi, hai má lúm đồng

tiền trên má lại càng hiện rõ. Cặp mắt thị lấp lánh, nhìn Bùi Nghị với vẻ hết

sức mong chờ. Vốn đã quen với cuộc sống trong cung nên khi ra ngoài, thị quên

cả mang tiền, bây giờ chỉ có thể dựa vào Bùi Nghị.

Bùi Nghị thì như ngây ra, bị Anh Tịch đẩy

nhẹ hai cái mới ngẩn ngơ đưa cho thị một nén bạc.

Anh Tịch hưng phấn quay người lại trả tiền,

Bùi Nghị vẫn lặng lẽ đứng đó, nhìn thị bằng ánh mắt nóng bỏng.

Anh Tịch đâu biết, đêm đó, nếu không có

Thôi Thái hậu, có lẽ chính tay y đã kết liễu thị, sau đó để thị làm người chết

thay cho Đại trưởng công chúa. Ánh mắt y vô cùng sâu sắc, bàn tay cầm thanh

trường kiếm bất giác nắm chặt lại.

“Bùi đại ca, sao huynh lại ngây ra vậy?”

Giọng nói của Anh Tịch vẫn trong trẻo, giòn tan, trong mắt thấp thoáng nét

cười.

Ánh mắt Bùi Nghị lặng lẽ dừng trên khuôn

mặt thị một hồi lâu, rồi y đột ngột xoay người, khuôn mặt lạnh như băng.

Anh Tịch vẫn không hay biết, đuổi theo y:

“Lát nữa quay về, ta sẽ trả tiền cho huynh.”

“Không cần!”

“Phải trả chứ! Nếu để Công chúa biết, người

sẽ mắng ta tham vặt đấy!” Thị vẫn cười hì hì, nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú

vào chiếc lược gỗ đào, càng nhìn càng thích.

“Ta đã nói rồi, không cần!” Y đột nhiên

dừng bước, thân hình quanh năm luyện võ cứng rắn như tường đồng vách sắt, Anh

Tịch không chú ý nên va vào, đau đến nhăn nhó mặt mày.

Thị đưa tay ôm đầu, trong lòng kinh ngạc

mãi không thôi. Thị quen biết y không phải mới ngày một, ngày hai, trước giờ

chưa từng thấy Bùi Nghị nổi nóng như vậy. Hôm nay, rốt cuộc y bị làm sao, thị

chỉ là muốn trả tiền thôi mà, sao lại chọc giận y được chứ?

Cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng, đến bản

thân Bùi Nghị cũng chẳng biết tại sao mình tức giận.

Là áy náy ư? Muốn bù đắp cho thị ư?

Trong lòng y bỗng khẽ cười tự giễu, từ lúc

nào y lại trở nên mềm lòng như vậy? Nha đầu đó vốn không biết chuyện tính mạng

thị từng có lúc giống như chỉ mành treo chuông.

Gió nổi lên.

Mấy sợi tóc dưới chiếc nón bị gió thổi bay

lất phất, lớp vải sa mỏng cũng không ngừng đung đưa.

Bùi Vô Song ăn mặc như vậy không tránh khỏi

sự chú ý từ những ánh mắt xa lạ. Nữ tử ra đường che mặt không phải việc gì kỳ

lạ, nhưng y lại là một nam tử.

Thỉnh thoảng lại có tiếng bàn luận, họ nói

dung mạo y có lẽ đã bị hủy hoại, hoặc trên khuôn mặt có vết bớt xấu xí, còn có

người nói, dưới mắt y có nốt ruồi to bằng quả trứng gà… Tóm lại, đó đều là

những lời chẳng lấy gì làm dễ nghe.

Lệnh Viên không kìm được bật cười thành

tiếng, còn y vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Nhờ vậy mà có thể nhận được nụ cười của mỹ

nhân, âu cũng đáng!”

Giọng nói y ung dung, nhàn hạ, còn xen lẫn

nét cười.

Lệnh Viên không khỏi ngây người, nàng chưa

từng thấy y có vẻ không nghiêm túc như thế.

Hai người sánh vai bên nhau, chậm rãi bước

về phía trước. Thịnh Kinh ngày nào cũng náo nhiệt, nhưng chưa có khi nào khiến

trái tim Bùi Vô Song tĩnh lặng như lúc này.

Dưới ánh nắng nóng rát, người càng ngày

càng thưa, tiếng nói cười xung quanh dường như cũng nhỏ dần.

Trên khoảng đất trống phía trước bỗng xuất

hiện một nam tử đang đứng lặng lẽ, trên người mặc bộ đồ màu trắng với ống tay

áo rộng. Dáng vẻ y rất chăm chú, dường như đang đợi ai đó. Bùi Vô Song bỗng cau

mày, dừng bước chân, đột nhiên nắm lấy cổ tay Lệnh Viên, đi vào con hẻm bên

cạnh.

Khó khăn lắm Anh Tịch mới đuổi kịp, thấy

hai bóng người đó lại sắp biến mất, vội vàng đuổi theo: “Tiểu thư! Bùi thiếu

gia!”

Lệnh Viên ngoảnh lại, thấp thoáng nhìn thấy

bóng dáng thị nữ, nàng buột miệng gọi: “Anh Tịch!”

Anh Tịch…

Hai chữ đó bỗng như chảy qua trái tim, nam

tử áo trắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Phía đằng xa,

bóng người dày đặc, chẳng thể nào nhìn thấy bóng hình trong ký ức.

Y vừa định rời đi thì phía sau chợt có

tiếng bước chân vọng lại, sau đó liền nghe người vừa tới cất tiếng: “Thế tử

gia, Vương gia mời ngài vào trong.”

Con hẻm sâu hun hút đã hoàn toàn ngăn cách

sự huyên náo phía sau lưng, vầng mặt trời rực rỡ dường như sau nháy mắt cũng

trở nên ảm đạm.

Cổ tay vẫn bị những ngón tay mảnh khảnh của

Bùi Vô Song nắm lấy, y lại kéo nàng đi sâu vào bên trong con hẻm thêm vài bước.

Lệnh Viên nhất quyết dừng chân, nhìn y chăm chú: “Sư thúc đã nhìn thấy ai vậy?”

Khi đó y quay đầu đi ngay, rõ ràng là muốn

né tránh người nào đó.

Y bị bắt phải dừng bước chân, bàn tay đang

nắm tay nàng rốt cuộc cũng buông lỏng, trong giọng nói toát lên một nét cười

dịu dàng: “Ta thì nhìn thấy ai chứ! Chẳng qua là cảm thấy bên ngoài đông người,

lại nóng bức, ở đây mát mẻ hơn.”

Cách một lớp sa mỏng vẫn có thể nhìn thấy

rõ tấm dung nhan tuyệt trần của nữ tử. Bùi Vô Song thấy nàng buông tay áo, bên

khóe miệng ngậm một nét cười, cặp mắt sáng lấp lánh. Nàng chỉ thoáng dừng bước,

rồi nhanh chóng quay người bước ra ngoài.

Đưa cánh tay đang buông thõng lên, nhưng

Bùi Vô Song không đuổi theo, chỉ buột miệng gọi: “Kiều Nhi!”

Lệnh Viên hơi ngẩn người, chiếc trâm cài

tóc tinh xảo đã tắm dưới ánh mặt trời, còn cơ thể nàng vẫn ẩn dưới bóng râm bên

trong con hẻm. Bàn tay trắng nõn vịn vào bức tường xám xịt, cũ kỹ bên cạnh,

nàng lặng lẽ ngoảnh đầu, lại nghe y thở dài, nói: “Là người của Bùi gia, ta chỉ

là không muốn quay về mà thôi.”

Tới lúc đó, Anh Tịch và Bùi Nghị cũng đã

đuổi theo kịp.

“Tiểu thư muốn đi đâu vậy?” Anh Tịch vội

vàng bước tới, hỏi, may mà vừa rồi thị tinh mắt, nếu không e đã không tìm được

Công chúa rồi.

Bùi Nghị vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng không

nói năng gì.

Lệnh Viên khẽ mỉm cười, không trả lời.

Đến khi bước ra đường lớn, trên đường vẫn

rất náo nhiệt. Hai người vẫn vui vẻ trò chuyện, việc xảy ra vừa rồi dường như

không có chút ảnh hưởng nào.

Bước trên thảm cỏ xanh tươi ở ngoại thành,

bỏ lại sau lưng con đường lát đá náo nhiệt, cảm giác nóng bức đã hoàn toàn tan

biến trong làn gió nhẹ nhàng, mát rượi.

Dưới ánh mặt trời nóng rát, thảm cỏ xanh

tươi trải rộng trên mặt đất, vừa giẫm chân lên liền cảm thấy mềm mại như bông,

trong không khí cũng thoang thoảng mùi thơm của cỏ. Xung quanh, những gốc cây

đứng xen kẽ nhau, tỏa những chiếc bóng dài xuống mặt hồ. Giữa những bóng cây,

có thể nhìn thấy làn nước trong veo đang lấp lánh. Mấy chú chim ríu rít bay qua

khiến đám cá vừa nổi lên mặt nước sợ hãi, lặn ngay xuống dưới.

Những chiếc lá cây xào xạc hát ca, mười dặm

gió xuân như có thể thôi thúc những cô gái trong vòng trăm dặm.

Lệnh Viên bất giác khẽ nở nụ cười. Cảnh sắc

trong cung đúng là rất đẹp, nhưng lại giống như một bức họa lặng lẽ được bày ra

đó, so với bên ngoài, không khỏi thiếu sự vui tươi và sinh động.

Hoa dại mọc khắp nơi như những quầng mây

màu rực rỡ, phủ kín gần nửa ngọn đồi trước mặt.

“Tiểu thư, đó là nơi nào vậy?”

Lên một chỗ cao, Anh Tịch chỉ tay về phía

một tòa cung điện xa hoa ngạc nhiên hỏi.

Lệnh Viên đưa mắt nhìn chăm chú, ánh dương

chiếu xuống khiến mái ngói lưu ly trở nên rực rỡ sắc màu, giữa một dải ngói

vàng, tường đỏ lại có những đốm xanh điểm xuyết, độ nguy nga của tòa cung điện

đó chỉ thua kém hoàng cung.

Lệnh Viên tuy chưa từng lui tới nhưng cũng

biết nơi này: “Đó là hành cung Vân Sơn.”

Khi còn tại thế, Tiên tổ Hoàng đế đã bắt

đầu cho xây dựng hành cung Vân Sơn, nhưng mãi đến khi phụ hoàng của Lệnh Viên

kế vị nó mới được hoàn thành. Nghe đồn, phía nam hành cung có một dòng suối

nước nóng thiên nhiên, những người thợ đã bỏ bao công sức để biến nó thành một

hồ tắm trong nhà, khiến cái lạnh của mùa đông cũng giảm đi phần nào. Phía tây

của hành cung có một sơn động, vách động quanh năm nhỏ nước, trong động không

có ruồi muỗi hay côn trùng, đông ấm, hè mát, giống như nước giếng, cho nên nơi

đó được đặt tên là “Tỉnh động”.

Bây giờ, Thế Huyền dành nơi đó cho sứ giả

Nam Việt nghỉ chân để thể hiện cái lễ thượng bang của triều đình Bắc Hán.

Lệnh Viên chẳng quan tâm tới việc này, thậm

chí cũng không biết ai đang ở trong đó.

Dạo chơi cả buổi, đến khi trở về thì đã là

giữa trưa. Từ biệt viện đi ra một lúc lâu, Bùi Nghị mới cất tiếng hỏi: “Thiếu

gia đã nhìn thấy ai?”

Bùi Vô Song bước lên xe ngựa, bánh xe lộc

cộc lăn, hồi lâu sau mới nói: “Thế tử của Ký An Vương gia đất Nam Việt.”

“Là y?” Rèm xe bị vén lên, nơi đáy mắt Bùi

Nghị khó giấu vẻ kinh ngạc. Có điều, chỉ trong khoảnh khắc y đã thu lại vẻ kinh

ngạc đó, nôn nóng hỏi: “Y có nhìn thấy thiếu gia không?”

Câu hỏi này khiến Bùi Vô Song cảm thấy yên

tâm, vậy tức là ngưới đó cũng chưa nhìn thấy Bùi Nghị.

Người đó biết Bùi Nghị, nếu hôm nay mà để

hắn nhìn thấy Bùi Vô Song nữa… vậy cục diện thật giống như bát nước hắt đi khó

lòng thu lại.

Sứ thần Nam Việt đã tới, vốn dĩ ngày hôm

sau họ sẽ khởi hành đưa Khang Thái phi về Nam Việt, nhưng vì Khang Thái phi

ngày đêm nhớ con gái mà sinh bệnh, nên việc khởi hành đành tạm hoãn một thời

gian. Tuy Khang Thái phi nhất quyết muốn lên đường sớm, nhưng cuối cùng vẫn bị

Thiếu đế ngăn lại. Thiếu đế lệnh cho thái y lệnh cố gắng chữa khỏi bệnh cho

Khang Thái phi trong thời gian sớm nhất, sau đó mới cho bà khởi hành.

Trong buổi thiết triều ngày hôm sau đã xảy

ra một chuyện làm chấn động triều đình…

Dương Ngự thừa cầu thân Đại trưởng công

chúa, nhưng bị Thiếu đế kiên quyết cự tuyệt.

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi về việc

Dương Ngự thừa đã mất mặt trước bá quan văn võ thế nào, rồi chuyện của Tứ Công

chúa ngày trước cũng được nhắc lại. Lúc này, bọn họ mới giật mình hiểu ra,

chẳng trách Dương Ngự thừa lại không chấp nhận Tứ Công chúa, thì ra trong lòng

y có tâm tư như vậy. Chỉ là y đã tính sai một nước, nếu sớm biết như vậy, lúc

trước nên vui vẻ cưới Công chúa Vĩnh Huy, thì lúc này ít ra cũng đã là một Phò

mã gia đường đường chính chính, là em rể của Hoàng thượng. Giờ đây, Đại trưởng

công chúa tuy đã thất thế, nhưng vẫn là cái gai trong mắt Hoàng thượng, hành

động này của Dương Ngự thừa há chẳng phải tự làm mình mất mặt ư?

Lệnh Viên buông xõa mái tóc dài óng ả, ngồi

thảnh thơi trên ngôi đình bên cạnh cây cầu. Tin tức đã truyền vào Mặc Lan biệt

viện, trái tim Lệnh Viên giống như bị kim đâm, nhìn Trương Thạch với vẻ không

thể tin nổi.

Thần thái cũng đầy kinh ngạc của Trương

Thạch đã nói với nàng, tin tức hoàn toàn chính xác.

Anh Tịch đặt ấm trà trong tay lên chiếc bàn

đá lạnh băng, bực bội nói: “Dương đại nhân làm thế này rốt cuộc là có ý đồ gì

chứ? Lúc trước Công chúa nói muốn lấy y, y đã cự tuyệt với lý do đàng hoàng

biết mấy, thì ra sự thực cũng không hẳn là như vậy!”

“Anh Tịch!”

Lệnh Viên khẽ quát một tiếng. Từ ngày rời

khỏi hoàng cung, nha đầu này ăn nói càng ngày càng không biết giữ ý.

Trương Thạch tỏ vẻ thận trọng, một lát sau

mới nói tiếp: “Công chúa có muốn đến Dương phủ bây giờ không?”

Đi hỏi y rằng tại sao ư?

Lệnh Viên vẫn nắm chặt cành dương liễu

trong tay, nở nụ cười gượng gạo: “Không đi!”

Dương Ngự thừa là người chín chắn, xưa nay

làm việc luôn có chừng mực, nàng không cần phải đi, cứ ở đây chờ đợi, chắc chắn

y sẽ đến giải thích với nàng.

Suốt buổi chiều, Lệnh Viên ngồi lặng lẽ

trong ngôi đình, ngắm hoa, cho cá ăn, đọc sách…

Thời gian thanh nhàn thường trôi qua rất

nhanh, bóng hoàng hôn dần kéo tới, mấy tia nắng cuối cùng còn sót lại chiếu lên

mái ngói lưu ly, tỏa ra những quầng sáng lung linh, rực rỡ. Mặt hồ lăn tăn gợn

sóng, làn nước tắm dưới ánh tà dương, khiến một mảng màu xanh biếc càng trở nên

đẹp đẽ muôn phần.

Tiếng bước chân khẽ vang lên, bước qua

những bậc thềm đá, chậm rãi tiến đến gần người đang ngồi trong đình.

Lệnh Viên đặt cuốn sách trong tay xuống,

quay người. Người trước mặt vận một chiếc áo dài màu ngà, đầu đội mũ vàng, lưng

đeo đai ngọc, miệng nở nụ cười ung dung, chậm rãi đi tới giữa những ánh tà

dương dịu nhẹ.

Khi Lệnh Viên còn đang ngẩn người, y đã cất

bước vào ngôi đình, rồi không khách sáo phất tay áo, ngồi xuống trước mặt nàng,

rồi ngẩng lên, mỉm cười nói: “Trà cũng đã pha sẵn, chẳng lẽ cô cô biết trẫm sẽ

tới đây?”

Trên chiếc bàn đá có đủ cả ấm trà, chén

trà, nắp ấm còn chưa được mở nhưng không ngăn được mùi trà vương vất, thấm vào

lòng người.

Nhưng người nàng đợi không phải là y.

Đợi suốt một ngày, không ngờ cuối cùng

người đến lại không phải Dương Ngự thừa, mà là Thế Huyền.

Lệnh Viên chậm rãi rót trà cho y, đưa mắt

nhìn quanh mà không thấy Trung thường thị, dường như chỉ có một mình y tới Mặc

Lan biệt viện này. Nhưng điều nàng muốn hỏi không phải chuyện này, hai bờ môi

mấp máy, còn chưa kịp nói gì thì Thế Huyền đã lên tiếng: “Cô cô không cần đợi y

nữa, lúc này e là Dương Ngự thừa còn đang quỳ bên ngoài ngự thư phòng.”

Giọng Thế Huyền hờ hững, nhanh chóng tan đi

giữa làn không khí có chút giá lạnh. Thì ra y cũng biết người mà Lệnh Viên chờ

là Dương Ngự thừa.

Một làn gió thổi tới khiến mái tóc tung

bay, Lệnh Viên đưa tay vén những sợi tóc rối bên má ra sau tai, sau đó mới ngồi

xuống đối diện với Thế Huyền, cầm chén trà đưa lên miệng, khẽ nhấp, rồi nở nụ

cười thản nhiên: “Xem ra Hoàng thượng đến đây là để giải thích thay Dương đại

nhân rồi?”

Ngày đó, nàng nói muốn rời cung, sau đó

không bước chân tới điện Tuyên Thất thêm lần nào. Về sau y mời nàng tới đài

Tiêu Dao, nhưng nàng không tới, nghe nói y có vẻ không vui, Lệnh Viên cũng chỉ

cho rằng, vì đêm đó phía Nam Việt mang tới tin tức chẳng lành, chứ không suy

nghĩ về điều gì khác. Hôm nay gặp mặt, dường như y đã thực sự quên mất sự không

vui khi đó, lần này đến chỉ vì chuyện của ngày hôm nay.

Những sợi tua bên dưới mũ lộng lẫy khẽ lay

động, chạm vào mép chiếc bàn đá, y đưa tay giữ, sau đó đặt chén trà xuống bàn,

cặp mắt lấp lánh. Ánh tà dương đã nhạt màu, chẳng còn sót lại chút hơi ấm, mặt

hồ gợn sóng, tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ vô chừng. Nhưng Thế Huyền không có

tâm trạng để ý tới cảnh hoàng hôn đẹp đẽ ấy, mấy ngón tay thon dài, mảnh khảnh

gõ nhẹ xuống mặt bàn, hờ hững nói: “Khi Thái tổ Hoàng đế còn tại thế, Nam Việt

và Bắc Hán ta thường nổi can qua, chốn biên cương, lòng người luôn thấp thỏm.

Phụ hoàng kế vị, đưa Công chúa Hân Huy đi hòa thân, lúc ấy, quan hệ giữa hai

nước mới phần nào bớt căng thẳng, hình thành mối bang giao hữu hảo hơn mười năm

nay. Hoàng đế Nam Việt vô cùng sủng ái Nhị hoàng tỷ, đó cũng là cái phúc của lê

dân trăm họ.”

Nói đến đây, y đột nhiên dừng lại.

Nhưng người thông minh như Lệnh Viên, lẽ

nào lại không hiểu được ẩn ý trong từng câu chữ ấy.

Lần này, sứ thần Nam Việt lên phương Bắc,

bề ngoài là để đón Khang Thái phi tới đoàn tụ với Công chúa Hân Huy, nhưng thực

ra bên trong còn có thâm ý khác. Lỡ như Công chúa Hân Huy không qua khỏi, Nam

Việt sẽ cần một nút thắt khác để có thể giúp hai nước duy trì mối quan hệ hữu

hảo hiện giờ. Tiên đế sinh được tất cả chín công chúa, đến bây giờ đã có sáu vị

xuất giá, một vị chết yểu, một vị tự vẫn, chỉ còn Công chúa Du Huy thì tuổi hãy

còn nhỏ, không thể đảm đương nhiệm vụ nặng nề này. Còn đương kim Hoàng thượng

thì cũng không có con gái…

Nghĩ đến đây, Lệnh Viên chăm chú đưa mắt

nhìn y: “Hoàng đế Nam Việt muốn ta đi hòa thân sao?”

“Dương Ngự thừa nôn nóng cầu thân cô cô

ngay trên điện Kim Loan, mục đích chính là để ngăn cản những lời Khánh Vương

Nam Việt sắp nói.” Trong thời gian thiết triều, Khánh Vương đã tới ngự thư

phòng chờ Thế Huyền, những lời nói mơ hồ được nhắc tới trong buổi tối hôm đó,

đến bây giờ cũng sắp được chính thức nói ra. Nếu ở trên triều không có cách,

khi tan triều hẳn sẽ không còn kịp nữa. Trong lòng Dương Ngự thừa biết rất rõ,

lại sợ Hoàng thượng không tiện cự tuyệt trước mặt sứ thần Nam Việt, trong lúc

hết cách đành dùng đến hạ sách này. Cặp mắt Thế Huyền sáng lấp lánh, nhìn rõ

từng thần thái, cử chỉ của Lệnh Viên, bên khóe miệng thấp thoáng nét cười giễu

cợt, bỗng y nói tiếp: “Nhưng lại không phải muốn cô cô lấy Hoàng đế Nam Việt.”

Câu nói này cuối cùng cũng khiến Lệnh Viên

thầm kinh ngạc. Trà từ trong chén sánh ra, bắn lên mu bàn tay và đầu ngón tay

nàng. Nàng đặt chén trà xuống, thần sắc đầy nghi hoặc: “Vậy thì là ai?”

“Con trai thứ hai của Hoàng đế Nam Việt,

Khánh Vương.” Những lời nói hờ hững của Thế Huyền vừa dứt, sắc mặt Lệnh Viên

cũng thay đổi hẳn.

Quả là không ngờ được, thì ra Khánh Vương

muốn cầu thân Lệnh Viên cho chính hắn. Hắn chỉ là một gã vương gia, vậy mà lại

muốn cưới Đại trưởng công chúa của Bắc Hán, thực là không xứng. Có điều, hiện

giờ Hoàng đế Nam Việt còn chưa lập thái tử, các vị vương gia đều như hổ đói

rình mồi, vị Khánh Vương này dường như cũng là người con được Hoàng đế Nam Việt

thương yêu nhất, cho nên mới được ủy thác nhiệm vụ nặng nề. Lần này, hắn dám

lên tiếng cầu thân, dũng khí thực sự rất đáng khen, ngày sau, nếu hắn giành

được ngôi thái tử, thì cũng là xứng đôi với Đại trưởng công chúa của Bắc Hán.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lệnh Viên

bỗng xuất hiện một nụ cười, nàng cất tiếng: “Xem ra Hoàng đế Nam Việt không hay

biết chuyện này?”

Trước đó, nàng đã nghĩ người phải đi hòa

thân sẽ là mình, cũng đã nghĩ đến chuyện lần này sứ thần Nam Việt đến đây còn

có ý đồ khác, nhưng không ngờ lại phức tạp và rắc rối như thế này.

Bề ngoài, Khánh Vương chỉ là phụng chỉ lên

phương Bắc đón Khang Thái phi đi Nam Việt, để bà và Công chúa Hân Huy được đoàn

tụ. Nhưng bên trong hắn còn ngầm cầu thân Đại trưởng công chúa Bắc Hán, lặng lẽ

lôi kéo một đồng minh, làm chỗ dựa cho việc tranh đoạt ngai vàng sau này.

Nụ cười nhạt của Thế Huyền đã chứng thực

điều Lệnh Viên đang suy nghĩ. Khánh Vương dù được Hoàng đế Nam Việt yêu quý đến

mấy cũng không thể không tự chuẩn bị cho mình. Dù sao đi nữa, lôi kéo được một

đồng minh tốt cũng là điều vô cùng quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.