Trong bàn tay của Doãn Duật, đôi tay lạnh giá
của nữ tử hơi động đậy, rồi rút khỏi bàn tay y. Y cảm thấy kinh ngạc, tiếng:
“Anh Tịch” còn chưa kịp thốt ra thì bóng người trước mắt đã hơi chuyển động,
một giọng nói vang lên mang theo chút lạnh lùng: “Xin Thế tử gia tự trọng!”
Vừa dứt lời, không khí xung quanh như ngưng
lại.
Y mở to mắt, ngẩn ngơ đứng nhìn một hồi
lâu, lúc nãy bóng dáng quen thuộc trong ký ức đang hiện lên trong đôi mắt y,
nhưng nàng không còn gọi y là “Doãn Duật” nữa, mà gọi là… Thế tử gia.
Giọng nói lạnh lùng mà xa lạ.
Lệnh Viên hơi cúi đầu, ống tay áo rộng
buông thõng hai bên, vừa khéo che đi những đầu ngón tay đang run rẩy của nàng.
Nơi đáy lòng nàng như đang chao đảo, những ký ức ngày xưa lần lượt hiện về.
Trong thẫn thờ, nàng bỗng như nhìn thấy chữ
Thế Huyền viết ra trong buổi tối ngày hôm đó – chuẩn.
Vết mực còn mới, nét chữ rất rõ ràng.
Ban đầu, nàng cho rằng Thế Huyền băn khoăn
về việc có nên đồng ý để Khang Thái phi đi Nam Việt hay không, sau đó lại nghĩ,
có thể vì chuyện Khánh Vương cầu thân, nhưng nàng lại quên mất, đó cũng có thể
là một phần của cái tên… Doãn Duật!
Ngôi đình bên bờ suối gió lùa mát rượi, bầu
trời phủ đầy mây đen, những hạt mưa không ngừng rơi xuống. Khi đó, Lệnh Viên đã
lén trốn khỏi chùa, đang hái một chiếc lá sen để che mưa. Từ xa nhìn thấy ngôi
đình đó, nàng nhanh nhẹn cất bước chạy tới, không ngờ cũng có người từ hướng
khác chạy lại, nàng không cẩn thận, đã va vào lòng thiếu niên đó. Trên khuôn
mặt y, nước mưa chảy ròng ròng, nhưng có thể thấy y đang cười rất tươi: “Ta
biết cô…”
Câu nói: “Ta biết cô” đó đã khiến Lệnh Viên
giật mình, hậm hực đẩy mạnh y ra khỏi ngôi đình, ngã ra ngoài hàng lan can rồi
lăn xuống dòng suối. Chỉ bởi mẫu hậu từng nói, lời của người lạ đều không đáng
tin, huống hồ nàng chưa từng gặp y, vậy mà y lại nói biết nàng.
Y loạng choạng bò dậy từ dòng suối, đuổi
theo Lệnh Viên lúc này đang hoảng hốt, đưa tay giữ lấy bờ vai nàng. Nàng sợ hãi
hô cứu mạng, y nhất thời buồn bã, bịt miệng nàng và khẽ cau mày: “Rõ ràng là cô
đẩy ta xuống suối, muốn hại chết ta, bây giờ còn kêu cứu mạng cái gì nữa?” Nàng
chớp chớp đôi mắt tròn xoe, mặt thiếu niên này đầy rong rêu, bùn đất nhưng vẫn
không giấu được sống mũi cao, thẳng tắp cùng cặp mắt phượng. Sau đó y nói với
nàng, y và cha sống dưới chân núi, thường xuyên nhìn thấy Lệnh Viên một mình
đến đây chơi nên mới nói là biết nàng.
Lúc này, dưới hành lang, nàng vừa ngước mắt
đã bắt gặp đôi mắt y, như sương như khói, chẳng còn vẻ đơn thuần của ngày xưa.
Nàng từng cho rằng, thiếu niên bên bờ suối trong xanh ngày nào là người mình có
thể thác gửi cả đời này, không ngờ y lại là trưởng tử của Ký An Vương gia, Doãn
Duật.
Nếu nói dối lừa, nàng cũng đâu có chân
thật.
Nàng tùy tiện nói tên của người thị nữ,
nàng tên là Anh Tịch.
Thấy hai người không nói gì, Anh Tịch vội
vàng cất tiếng: “Đây là Đại trưởng công chúa Điện hạ.”
Thân phận của nàng, ngay từ khi mấy chữ
“Thế tử gia” đó được nói ra, y đã đoán được rồi, chỉ là lúc này, khi nghe chính
người thị nữ nói ra, chút hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong lòng y đã tan vỡ
trong nháy mắt. Bàn tay y nắm chặt nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, đã
chẳng còn đôi tay mềm mại của nàng nữa rồi.
Tràn trề hưng phấn, để rồi từ trên đỉnh núi
cao nhất rơi xuống đáy vực sâu.
Lệnh Viên ra hiệu cho Anh Tịch lui đi, rồi
quay người, cố kìm nén tâm trạng hoang mang. Một lát sau, cuối cùng nàng cũng
có thể hờ hững cất tiếng: “Mời Thế tử đến đây giữa trời mưa thế này, Lệnh Viên
thực đã mạo muội rồi. Thế tử là người thông minh, hẳn cũng đã biết rõ dụng ý
của ta.”
Câu nói đó, cuối cùng nghẹn lại trong cổ
họng, không cách nào nói ra được.
Lệnh Viên nở nụ cười buồn, nói hay không
cũng chẳng quan trọng, y hiểu.
Trên khuôn mặt kia chẳng còn nét cười, sắc
mặt y trắng như tờ giấy. Bàn chân như đã mọc rễ, đến nửa bước cũng chẳng thể
bước đi, lòng y hoang mang, y không ngờ chính mình đã thay người khác cầu thân
nàng… Y không ngờ chính mình đã phá hoại hạnh phúc của người mình yêu mến…
Giống như đã trải qua cả ngàn vạn năm, đến
bây giờ y mới lại được nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tuyệt đẹp đó.
Trong nỗi thê lương lại mang theo chút hững
hờ.
Dưới hành lang đã kê sẵn một chiếc bàn,
trên bàn bày đầy hoa quả, trà nước và một số đồ điểm tâm. Tà váy dài lê đi trên
mặt đất ẩm ướt, lạnh lẽo, rồi ngồi xuống trước bàn.
Doãn Duật ngẩn ngơ đứng đó, một lát sau mới
cất bước theo nàng.
Đôi bờ môi trắng bệch không ngừng mấp máy
nhưng hai chữ “Anh Tịch” đó, y lại chẳng thể thốt ra được. Trong lòng y đã
hiểu, đó không phải tên nàng. Khuê danh của Đại trưởng công chúa Bắc Hán y đã
từng nghe nói, nhưng rốt cuộc là gì, y nhất thời không thể nhớ ra.
Tiếng mưa rơi xuống mái ngói nhỏ dần, những
hạt mưa li ti bay vào hành lang cũng dần biến mất.
Đôi tay giấu dưới ống tay áo rộng vẫn không
ngừng run rẩy, Lệnh Viên đưa mắt liếc nhìn ấm trà trên bàn, trong lòng vừa có
chút tức cười vừa có chút bất lực, xem ra nàng muốn rót cho y chén trà cũng
không được rồi.
Hít một hơi thật sâu, nàng cúi đầu không
nhìn y nữa, chỉ thấp giọng, nói: “Những lời hôm trước Thế tử nói với Hoàng
thượng, sau khi nghĩ kĩ, Hoàng thượng cảm thấy như vậy rất tốt.”
Hai chữ “rất tốt” được nói ra hết sức nhẹ
nhàng, nhưng nàng lại như bị một cây kim cắm sâu vào da thịt, cơn đau tê tái
trào lên như ngợp cả trái tim.
Y không nhìn thấy khuôn mặt nàng, chỉ thấy
dáng vẻ của nàng khi nàng ung dung cúi xuống. Nàng làm vậy là không muốn nhìn
y, hay không thèm nhìn y đây? Lồng ngực như có một tảng đá nặng đè lên, khiến y
gần như không thở nổi. Xưa nay y luôn phóng khoáng, nhưng cho dù là thánh
thượng ban hôn, y cũng phải liều mạng giữ lại vị trí chính thất cho nàng, nào
ngờ lần này gặp lại sau bao năm xa cách, y và nàng lại ngồi đối diện nhau, cùng
bàn bạc về chuyện hôn nhân của nàng, nhưng tân lang lại không phải là y.
Ngón tay y đột nhiên dùng sức, giật đứt
chuỗi tua đính trên miếng ngọc bội đeo bên hông.
Y ngồi ngay ngắn trước mặt nàng, lặng lẽ
nhìn nàng…
“Doãn Duật, huynh cẩn thận! Doãn Duật, giẫm
cho chắc đấy!”… Trong ngực áo là mấy chú chim non không may bị rơi xuống đất, y
cúi xuống nhìn nàng đang đứng dưới gốc cây liên tục hô to gọi nhỏ, không kìm
được khẽ bật cười. Đặt mấy chú chim vào tổ xong, y cố ý để mình trượt chân một
cái, thực ra không đau chút nào nhưng nàng lại sợ đến nỗi nước mắt giàn giụa,
chỉ sợ y bị thương.
Y khẽ cười, đưa tay cào nhẹ cái mũi nhỏ
xinh của nàng, đắc ý nói: “Lúc trước muội ác biết mấy, ta còn chưa nói xong,
muội đã đẩy ta xuống nước rồi! Muội có biết hôm đó nước lạnh đến thế nào không,
làm ta run cầm cập… Bây giờ thì biết thương ta rồi…” Y lén ngước lên, nhìn thấy
một bên má nàng đã xấu hổ đến đỏ bừng.
Nàng trề môi, giọng nói nhỏ hết mức có thể:
“Sau này, không đẩy huynh nữa là được chứ gì!”
Không đẩy y nữa… Nhưng giờ đây lại là y một
tay đẩy nàng…
Đẩy đi xa biết mấy, tuyệt tình biết mấy…
Sau này y sẽ chẳng thể cầm tay nàng, chẳng
thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa rồi. Trong đôi mắt thê lương của y trào lên
niềm hối hận, một sự hối hận sâu sắc và tha thiết đến vô bờ. Y đột nhiên nhoài
người về phía trước, đưa tay nắm cổ tay nàng, ánh mắt chân thành dừng lại trên
hai hàng lông mi dài, cong vút của nàng. Nàng muốn trốn chạy, nhưng tay lại bị
y nắm chặt, tiếng y rành rọt từng chữ: “Việc cầu thân lần này bỏ qua, những lời
ta nói hôm đó cũng không tính! Hôm nay nàng cũng đừng nói với ta cái gì mà đồng
ý hay không đồng ý nữa, ta coi như Bệ hạ đã dứt khoát cự tuyệt rồi!”
Sức từ bàn tay y thật lớn, tựa như muốn
khiến tay nàng hòa vào tay y vậy.
Cơ thể Lệnh Viên trở nên căng cứng. Nàng
ngẩn ngơ ngồi đó, trong sự tuyệt vọng bỗng xuất hiện niềm vui vô bờ, nhưng
trong niềm vui lại khó giấu nổi nỗi bi thương. Dù sao trong lòng y cũng có
nàng, vậy là đủ rồi. Chỉ là y nói, coi như Thế Huyền đã dứt khoát cự tuyệt, đối
với y thì chẳng qua là không hoàn thành việc Dận Vương giao cho, nhưng điều mà
Thế Huyền phải đối mặt lại không đơn giản như thế.
Nàng ngước mắt, nhìn vào mắt y, rồi cất
tiếng một cách khó khăn: “Chỉ mong Dận Vương có thể tuân thủ hiệp ước.”
“Anh Tịch…” Y buột miệng gọi nàng, rồi lại
đột nhiên cảm thấy không đúng.
Nàng khẽ mỉm cười, hoàn toàn không để tâm,
chăm chú nhìn y rồi chậm rãi nói: “Thế tử hãy dùng bồ câu đưa thư, nói là ta
muốn Hân phi phải chết.” Hân phi chết rồi, sẽ không còn gây sóng gió gì được
nữa, Khang Thái phi cũng không phải xuống phương Nam, như thế, Thụy Vương cũng
chẳng thể làm gì được.
Mưa ngừng rơi, chỉ còn những giọt nước tí
tách từ trên mái hiên chảy xuống.
Khánh Vương trở về từ hoàng cung, vẻ mặt uể
oải. Hắn tự thấy điều kiện mình đưa ra không thấp, vậy mà Hoàng đế Bắc Hán lại
hết lần này tới lần khác từ chối. Hôm qua, Công chúa thất hẹn với hắn, xem ra
cũng là do Hoàng đế của bọn họ ngầm làm khó từ bên trong. Khánh Vương vốn cho
rằng hôm nay mình vào cung là có thể giải quyết chuyện này, chẳng ngờ đây chỉ
là suy nghĩ của một mình hắn.
Thôi vậy! Ở lại đây mãi, cuối cùng vẫn
chẳng được việc gì, còn rước thêm bực dọc vào thân, chẳng bằng quay về luôn cho
sớm!
Toàn thân đều dính nước mưa, Khánh Vương đi
rất nhanh, bỗng thấy phía trước có người cầm bình rượu vội vã đi qua. Khánh
Vương gọi gã lại, hỏi han mấy câu mới biết đây là rượu mà Doãn Duật yêu cầu đưa
đến. Đúng là lạ thật, còn tưởng gã đó đang bận rộn thăm dò xem hắn vào cung làm
gì, không ngờ lúc này còn có thời gian uống rượu! Khánh Vương đón lấy bình rượu
trong tay gã thái giám, khẽ xua tay đuổi gã lui đi. Vừa khéo lúc này hắn cũng
đang buồn bực, có người uống rượu cùng tất nhiên là quá hay rồi.
Thế tử Nam Việt ra về từ lâu nhưng Công
chúa vẫn ngồi một mình dưới hành lang. Anh Tịch lấy áo choàng khoác lên người
nàng, thấy nàng đã tỉnh táo trở lại, sau đó còn cất tiếng hỏi: “Đã trả tiền
chưa?”
Nghe thấy vậy, Anh Tịch lại nhớ đến chuyện
kia, bèn cau mày, đáp: “Không có ai ở Bùi phủ, chẳng biết là đi đâu nữa. Nô tì
đợi mãi, cuối cùng đành quay về.”
Lệnh Viên khẽ “ừm” một tiếng, thực ra, lời
của thị nữ nàng nghe câu được câu chăng, đầu óc mơ mơ màng màng, nàng còn đang
nghĩ đến người dưới hành lang hôm nay.
Y vẫn còn nguyên vẻ phong lưu, phóng
khoáng, nhưng bọn họ không thể quay về ngày xưa được nữa rồi.
“Đi thôi!” Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay
gạt mấy sợi tóc rối ra sau tai. Phía đằng xa, ánh dương đã xé toang tầng mây
mỏng, nhuộm đỏ cả một mảng trời.
Dương Ngự thừa vận bộ đồ màu xanh đứng ở
cuối con đường nhỏ bên cạnh vườn trúc, tuy mưa đã tạnh nhưng gió vẫn chưa
ngừng. Một làn gió vi vu thổi tới làm vô số những hạt nước trên cành trúc rơi
xuống, ướt hết vai áo của y. Y thu lại vẻ thâm trầm trên khuôn mặt, thấp giọng
nói: “Để thần tiễn Công chúa về phủ.”
Lệnh Viên không từ chối, mà hờ hững nói:
“Cũng tốt, đúng lúc bản cung có lời muốn nói với đại nhân.”
Nói đến quen thuộc, nàng và Dương Ngự thừa
không phải chỉ mới quen nhau một, hai năm. Năm xưa, khi Thái hoàng thái hậu còn
tại thế, Dương Ngự thừa chính là thân tín của bà, mỗi năm đều được phái đến
chùa Ngọc Tuyền thăm Lệnh Viên mấy lần. Có lẽ chính từ khi đó, những sợi tơ
tình đã bắt đầu thấm vào xương tủy của y. Cùng là những thiếu nữ trong độ tuổi
thanh xuân đẹp nhất, nhưng em gái y, Thượng Tuyết lại là thiên kim bảo bối của
nhà họ Dương, từ nhỏ đã được ăn ngon, mặc đẹp, ai cũng hết mực cưng chiều, còn
Lệnh Viên tuy mang thân phận công chúa cao quý nhưng lại phải chịu sự đối xử
lạnh lùng. Y thương xót nàng, để rồi cuối cùng không thể nào buông xuôi được.
“Đại nhân? Dương đại nhân?”
Âm thanh nhẹ nhàng vang đến, Dương Ngự thừa
kinh ngạc, vội vàng cúi đầu, nói: “Công chúa thứ tội, thần vừa có chút lơ
đễnh!”
Giọng nói của Lệnh Viên nhẹ nhàng mà chậm
rãi: “Những lời của bản cung sau đây, đại nhân phải nhớ kĩ.” Y bất giác ngoảnh
đầu, nàng đã nói tiếp: “Về quan hệ giữa Hoàng thượng và Chiêu nghi đã tốt hơn
trước, đại nhân cũng nên nói cho Tần Tướng quân biết. Sau này, nếu bản cung
không còn ở đây nữa, ngài và Tần Tướng quân phải hết lòng trung thành với Hoàng
thượng. Thân thể Hoàng thượng yếu đuối, việc triều chính, xin phiền Dương đại
nhân giúp đỡ.”
Dương Ngự thừa mở to mắt, lúc này, ánh mắt
y nhìn nàng cũng không còn vẻ e dè. Chẳng cần phải hỏi kĩ, hôm nay, nàng và Thế
tử Nam Việt đã nói với nhau những gì, chẳng lẽ còn chưa rõ ràng hay sao?
Liên hôn… Chỉ có thể là liên hôn!
Trên trán Dương Ngự thừa lấm tấm mồ hôi
lạnh, nàng sẽ không bao giờ tùy tiện đáp ứng chuyện này, liệu bên trong rốt
cuộc còn điều gì mà y không biết đây?
“Công chúa…”
“Sau này vẫn phải giám sát nhất cử nhất
động của Thụy Vương.” Nàng ngắt lời y rất tự nhiên. Dương Ngự thừa hơi ngẩn
người, cuối cùng đành đáp ứng.
Sứ thần Nam Việt đã đến được bốn ngày, nếu
nói là để đón người thì quả thực là hơi lâu. Thái y trong cung cũng đã truyền
ra tin tức rằng bệnh tình của Khang Thái phi đã ổn định, có thể lên đường.
Thiếu đế bèn hạ chỉ, chuẩn cho bà hai ngày sau được khởi hành xuống phương Nam.
Nhưng tin tức Hân phi của Nam Việt qua đời
lại truyền đến vào chiều tối ngày hôm sau, còn là trực tiếp đưa đến tay Lệnh
Viên bằng bồ câu đưa thư. Nắm chặt bức thư ấy, Lệnh Viên khẽ cười lạnh lùng,
cho dù Công chúa Hân Huy đã chết, Hoàng đế Nam Việt cũng sẽ không báo tin tức
này cho Thế Huyền nhanh như vậy. Còn Khang Thái phi, bọn họ muốn đón đi thì
đón, Thế Huyền có đồng minh là Dận Vương rồi, cũng không phải sợ đám người Thụy
Vương nữa.
Hai ngày nay, Bùi phủ vẫn luôn trống trải,
không có lấy một bóng người, Anh Tịch đã tới đó không dưới ba lần mà vẫn không
có gì thay đổi. Lệnh Viên vì bận việc trong triều nên cũng không có thời gian
để ý tới Bùi Vô Song, nàng thầm nghĩ, có lẽ người của Bùi gia đã tìm được y
rồi. Lần đó ở trên đường, không phải y đã từng nói là suýt nữa gặp phải người
của Bùi phủ sao? Nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy yên tâm.
Trong phòng, mùi đàn hương vương vất, bên
ngoài bức màn có bóng người qua lại.
Lệnh Viên gọi liền mấy tiếng Anh Tịch mà
vẫn không thấy thị trả lời, trong lòng không khỏi cảm thấy thắc mắc, bèn cất
bước ra ngoài. Cánh cửa gỗ màu nâu đóng chặt nhưng ô cửa sổ trổ hoa tinh tế thì
lại mở toang, ánh sáng dìu dịu chiếu vào phòng khiến cái bóng của người đứng
trước cửa sổ bị kéo dài về phía sau.
Cũng chẳng biết y đến từ lúc nào.
Cứ lặng lẽ nhìn y như vậy, Lệnh Viên bỗng
cảm thấy cô đơn.
Trong lòng nàng chợt xao động, buột miệng
gọi y: “Thế Huyền!”
Đôi bàn tay đang bám vào bậu cửa sổ khẽ run
lên, đầu ngón tay dường như bị rằm gỗ cắm vào đau nhói. Một lát sau, y mới xoay
người lại, làn ánh nắng dìu dịu bên ngoài cửa sổ chiếu vào lưng y, khiến tấm
dung nhan tuấn mỹ ấy bị giấu vào bóng tối. Dù nhìn kĩ thế nào cũng không thể
nhìn rõ thần sắc của y.
Phía sau tà váy dài màu trắng, tấm thân yếu
ớt của nữ tử thoáng ẩn thoáng hiện, y ngẩn ngơ đứng nhìn, bên tai dường như
vang lên lời nói của Thế tử Nam Việt: “Chuyện mà Bệ hạ nghĩ đến, Vương gia nhà
ta đã làm rồi, phen này, dù Khang Thái phi đi xuống phương Nam cũng chỉ có thể
nhìn thấy thi thể của Hân phi mà thôi.”
“… Bệ hạ đã đáp ứng yêu cầu của Vương gia
nhà ta rồi, rất tốt, rất tốt!”
Trong cặp mắt đen láy ấy chứa chan giận dữ,
y không biết nàng đã tìm Thế tử Nam Việt từ lúc nào! Nàng cũng thật giỏi giấu
giếm! Nàng làm nhiều chuyện sau lưng y, còn muốn mượn miệng của Thế tử Nam Việt
để nói với y.
Nếu không phải như vậy, rốt cuộc nàng định
đến lúc nào mới cho y biết?
Đợi đến ngày nàng đi hòa thân sao?
Thấy y không nói gì, không khí bỗng có chút
nặng nề, Lệnh Viên không khỏi cảm thấy hoang mang, bèn khẽ mỉm cười, thấp giọng
hỏi: “Sao đột nhiên Hoàng thượng lại tới đây?”
Câu hỏi này khiến y bật cười lạnh lùng:
“Trẫm không nên đến đây sao? Như thế có thể cho đám người Thụy Vương thấy, rằng
bây giờ, quan hệ giữa trẫm và cô cô tốt đến nhường nào, cũng để cho Thụy Vương
tin rằng Tần Tướng quân sẽ trung thành với trẫm giống như với cô cô năm xưa.”
Lời nói của y đầy ẩn ý, từng câu, từng chữ đều như hóa thành một mũi gai vừa
dài vừa nhọn, đâm thẳng vào trái tim của chính mình.
Lệnh Viên thầm kinh ngạc, cúi gằm mặt,
không dám nhìn vào mắt y. Chuyện đó sớm muộn y cũng sẽ biết, nàng không đi, vì
biết rằng y chắc chắn sẽ nổi giận, nên mới nhờ Doãn Duật nói với y. Dù Doãn
Duật nói thế nào thì cuối cùng, ý tứ cũng vẫn là như thế.
Nàng phải lấy Dận Vương.
“Tại sao?” Thế Huyền lớn tiếng hỏi, hai
chân loạng choạng bước về phía trước, nhìn nàng đăm đăm. “Hôm đó, không phải
trẫm đã nói với cô cô rồi sao, chuyện hòa thân tạm dừng ở đây, tại sao cô cô
phải giấu trẫm làm những việc này? Từ đầu đến cuối cô cô luôn coi thường trẫm,
cảm thấy nếu không có cô cô thì trẫm không thể ngồi vững trên ngai vàng này
sao?”
Y lại bước về phía trước một bước nữa, đưa
tay nắm chặt tay của Lệnh Viên: “Hôm nay cô cô hãy đi cùng trẫm, trẫm sẽ cự
tuyệt một lần nữa ngay trước mặt cô cô!”
Thế Huyền định kéo nàng đi ra ngoài, trong
lòng tràn ngập cảm giác bi thương. Nàng khép hờ đôi mắt, cắn chặt răng, nói:
“Là Hoàng thượng từng nói, sẽ cho ta quyền được tự do quyết định hôn nhân, lẽ
nào Hoàng thượng quên rồi sao?”
Nàng một câu Hoàng thượng, hai câu Hoàng
thượng nhắc nhở y nói phải giữ lời.