Đế Hoàng Phi

Chương 25: Chương 25




Trong cặp mắt giận dữ của Thế Huyền xuất

hiện những tia chấn động. Hôm đó, quả thực y đã nói với nàng như thế, cho nàng

được quyền tự do lựa chọn phu quân. Đó là bởi y cho rằng, nàng sẽ không muốn

hòa thân với Nam Việt, nào ngờ bây giờ, nàng lại dùng lời hứa của y để bác lại

lời của chính y.

Phía sau bức rèm mỏng, trong phòng lay lắt

chút hương tàn.

Cổ tay thon như trở nên nóng rát trong nháy

mắt, khiến bàn tay đang nắm chặt tay nàng không thể nào chịu được nữa, đột

nhiên buông ra, trên khuôn mặt nhợt nhạt chẳng còn chút sức sống.

Y ngẩn ngơ đứng đó hồi lâu, rồi đột nhiên

có tiếng rèm cửa leng keng, bức rèm trước mặt Lệnh Viên bị gạt ra thật mạnh,

ngay sau đó là tiếng cửa phòng bị đá mở ra.

“Hoàng thượng! Thế Huyền…” Nàng đuổi theo

đến cửa, chỉ thấy bóng dáng gầy guộc đó đã biến mất trong màn đêm tịch mịch.

Đám cung nữ, thái giám đều vội vã chạy tới,

ánh sáng của những chiếc đèn lồng soi sáng một khoảng trời. Dưới ánh đèn, khuôn

mặt Lệnh Viên hiện lên trắng bệch, tay nàng bám vào cây cột lạnh lẽo dưới hành

lang, từ từ ngồi xổm xuống, ống tay áo rộng đưa lên che mặt, để mặc những giọt

nước mắt thấm ướt khuôn mặt và tà áo.

Thế Huyền nói: “Trẫm không đồng ý”, Doãn

Duật nói: “Chỉ coi như Bệ hạ đã dứt khoát cự tuyệt”, vậy mà nàng lại cương

quyết đâm đầu vào. Nhưng bọn họ cho rằng nàng cam tâm tình nguyện ư? Nàng là

công chúa nhà họ Lưu, cho dù không có lời trăng trối của mẫu hậu lúc lâm chung,

chẳng lẽ nàng có thể mặc kệ Thế Huyền gặp khó khăn mà khoanh tay đứng nhìn?

Nàng và Doãn Duật… từ lâu đã không còn cơ hội, không còn cơ hội nữa rồi…

Một ngọn gió thổi tới khiến hai ngọn đèn

lồng trước phủ không ngừng đung đưa, có bóng người từ bên trong đột ngột lao

ra, Vương Đức Hỷ tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra là Thiếu đế. Câu “Hoàng thượng”

của hắn còn chưa kịp thốt ra thì đã thấy bước chân Thế Huyền loạng choạng như

gục ngã. Vương Đức Hỷ vội vàng chạy tới đỡ lấy y.

Ánh sáng dìu dịu tỏa ra từ ngọn đèn lồng soi

rõ những vệt máu trên ngực áo của Thế Huyền, Trung thường thị nhìn mà trong

lòng kinh hãi, vội sai người đi bẩm báo với Đại trưởng công chúa, lại phái thị

vệ nhanh chóng trở về cung tuyên triệu thái y tới Mặc Lan biệt viện. Thiếu đế

đưa bàn tay yếu ớt lên nắm lấy ống tay áo hắn, chậm rãi nói: “Không được phép

nói với Công chúa chuyện này!”

Nàng đã không cần y nữa rồi, chắp tay dâng

giang sơn cho y, cuối cùng, y chỉ còn lại một mình.

Một nụ cười tự giễu khẽ bật ra từ giữa kẽ

răng, xưa nay y luôn chỉ có một mình!

Giữa màn đêm tịch mịch, cơn giận dữ từng

chút, từng chút bị nỗi bi thương nhấn chìm… Trong lòng Vương Đức Hỷ cũng cảm

thấy bi thương, hắn biết Hoàng thượng đã bí mật tiếp kiến Thế tử Nam Việt,

nhưng hắn chưa từng thấy sắc mặt Hoàng thượng khó coi đến nhường này.

Đại trưởng công chúa, nhất định phải đến

Nam Việt.

Hoàng thượng mang tấm thân bệnh tật đến đây

để ngăn cản. Tình hình hiện giờ thế nào, Công chúa rõ hơn bất cứ ai.

“Hoàng thượng đừng oán hận Công chúa, Công

chúa làm vậy cũng là vì Bắc Hán, vì Hoàng thượng thôi!” Cẩn thận đỡ Thế Huyền

lên xa giá, sau khi bức rèm mạ vạng hạ xuống, Vương Đức Hỷ mới dám thấp giọng

khuyên nhủ.

Là vì Bắc Hán, là

vì y…

Điều y sợ không

phải chính là thế hay sao? Thà rằng nàng hận y chứ y không muốn nàng vì y mà hy

sinh hạnh phúc của mình, bởi như thế sẽ khiến y cảm thấy mình chỉ là một kẻ vô

dụng.

“Hoàng thượng…”

Vương Đức Hỷ thấy y lại gắng gượng ngồi dậy, vội vàng đỡ lấy, nghe giọng y ngẩn

ngơ lẩm bẩm: “Y thích Bùi Vô Song ư? Liệu y có chịu đi theo Bùi Vô Song không?”

Khuôn mặt già nua

đầy nếp nhăn của Trung thường thị dường như chỉ trong nháy mắt đã già thêm vài

tuổi, nơi đáy mắt lão thấp thoáng ánh lệ, giọng nói cũng trở lên run rẩy:

“Hoàng thượng, người hãy để Công chúa đi đi! Công chúa là công chúa của nhà họ

Lưu, con gái hoàng gia xưa nay mấy ai có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc? Bất

kể là Nhị công chúa đã đi hòa thân với Nam Việt hay Tứ Công chúa đã tự vẫn,

thậm chí là Trưởng công chúa Ninh An năm xưa, không phải đều đã được vận mệnh

an bài hay sao? Hoàng thượng… Hoàng thượng hãy buông tay đi!”

Buông tay… Bây

giờ nàng một lòng muốn đi, nhưng y thì vẫn day dứt không chịu buông tay.

Dồn nén mọi nỗi

đau khổ vào lòng, giọng nói bi thương cất lên: “Trẫm… không nỡ!”

Bên ngoài rèm xe,

gió lạnh rít gào, phía bên trong bỗng nghe Trung thường thị cất giọng hoang

mang: “Đó là cô cô của Hoàng thượng, là người cô cô ruột thịt của Hoàng thượng

mà!”

Trái tim như bị

một cây búa nặng nề nện phải, Thế Huyền đột nhiên che mặt, từng đốm, từng đốm

đỏ tươi bay ra. Trong tiếng thở dốc của y cùng tiếng hô sợ hãi của Trung thường

thị, Thế Huyền mở to đôi mắt, ngẩn ngơ tựa trên chiếc đệm mềm, bức rèm dày và

nặng dường như cũng không che nổi Mặc Lan biệt viện bên ngoài. Y lại nhìn thấy

thần sắc thản nhiên của nữ tử, còn cả những lời nói nhẹ nhàng kia: “Là Hoàng

thượng từng nói, sẽ cho ta quyền được tự do quyết định hôn nhân, lẽ nào Hoàng

thượng quên rồi sao?”

Đoàn người rầm rộ

đi theo xa giá đã biến mất khỏi tầm mắt, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống cây hòe

già trăm tuổi trước biệt viện, kéo dài chiếc bóng cô quạnh ấy.

Một tiếng thở dài

khẽ vang lên, nam tử xoay người, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Y nắm chặt

tay, cố nuốt trôi nỗi xót xa trong lòng.

Đêm dần khuya,

trong không khí tràn đầy cảm giác âm trầm, ẩm ướt. Y hít sâu một hơi, tựa lưng

vào gốc cây thô ráp, ánh mắt lại nhìn đau đáu về phía tòa biệt viện tĩnh nặng

trước mặt.

Doãn Duật, ngươi

đợi ở đây làm gì?

Tự hỏi một câu,

nhưng y không cách nào trả lời được, trái tim đau đớn như bị kim đâm, cả linh

hồn và thể xác đều phải chịu sự đày đọa.

Mãi đến khi trời

sáng, người dưới mới tới bẩm báo với Khánh Vương rằng Thế tử đã quay về. Khánh

Vương ngồi trong đại sảnh, nhìn gã nam tử như đang hồn bay phách lạc bước qua

cửa với vẻ mặt đầy hứng thú.

Một đám cung nữ,

thái giám đang đứng hầu bên cạnh, đầu ngón tay Khánh Vương lướt nhẹ trên mép

chén trà, vừa đưa mũi ngửi mùi trà thơm nức vừa chăm chú nhìn người vừa tới:

“Bản vương vốn cho rằng Thế tử uống nhiều rượu thế thì phải đi ngủ sớm mới

đúng, không ngờ Thế tử lại có nhã hứng đến vậy, suốt đêm không về. Đáng tiếc là

hôm nay phải quay về rồi, nếu không bản vương cũng tò mò, rốt cuộc nơi nào mà

hấp dẫn đến vậy, có thể khiến Thế tử lưu luyến đến quên cả đường về?” Từ lần

cuối cùng từ trong cung trở ra, mỗi ngày Doãn Duật đều thả mình uống rượu, đêm

đêm không về.

Mỗi lời của Khánh

Vương đều mang ý giễu cợt nhưng Doãn Duật chẳng muốn dông dài với hắn, chỉ cười

lạnh lùng, nói: “Chẳng lẽ Vương gia không biết ta đã đi đâu sao?”

Khánh Vương cất

tiếng cười phóng túng, tất nhiên hắn biết rõ đêm qua Doãn Duật đã tới Mặc Lan

biệt viện, vì Hoàng đế Bắc Hán cũng ở đó chăng? Doãn Duật gặp Hoàng đế Bắc Hán

chẳng qua là ý đồ của tứ đệ hắn, Dận Vương, có điều trông sắc mặt của Doãn

Duật, hẳn là cũng không làm được việc gì, trong lòng Dận Vương vô cùng đắc ý.

Dận Vương coi trọng người này như vậy, nhưng Khánh Vương lại cảm thấy tứ đệ hắn

đã nhìn nhầm người. Doãn Dật đến Thịnh Kinh cũng đã được một thời gian nhưng

lại chẳng làm được việc gì, còn đến thanh lâu hai lần, hà hà, chẳng qua chỉ là

một người trẻ tuổi tinh lực dồi dào mà thôi!

Bên ngoài có thị

vệ vào bẩm báo rằng, Hoàng đế Bắc Hán và Thụy Vương đã tới.

Chén trà trong

tay được đặt sang một bên, Khánh Vương vuốt lại chiếc áo, đứng dậy nói: “Đi

thôi, đến lúc quay về rồi!” Trong lời nói vẫn xen lẫn một tia thất vọng. Đáng

tiếc thay chuyến đi này coi như uổng phí rồi!

Khang Thái phi vì

thương nhớ con gái, bệnh tình tuy đã chuyển biến tốt nhưng vẫn còn suy nhược.

Cung nữ theo hầu cùng ngồi xe ngựa với bà, không thấy đi xuống.

Thế Huyền vẫn mặc

bộ triều phục màu đen dài chấm đất trang nghiêm, trên có thêu hình rồng vàng

bay lượn, bên hông đeo dây lưng rộng, thắt ngọc bội, đầu đội mũ màu đen, bên

dưới là những dải tua dài đung đưa qua lại… Khuôn mặt y lạnh lùng, nghiêm nghị,

liếc nhìn khiến Thụy Vương thầm run rẩy, ngay sau đó, hắn vội lấy lại tinh

thần, bước lên phía trước cười, nói: “Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn còn chưa

khỏi hẳn, quả thực không nên đích thân tới đây, để thần tới cũng như nhau cả.”

Như nhau, như

nhau thế nào?

Thế Huyền chớp

chớp mắt, giọng nói mang ý cười: “Trẫm là hoàng đế, tất nhiên phải đích thân

tới, nếu để hoàng thúc tới, hẳn sẽ khiến người Nam Việt cảm thấy Bắc Hán chúng

ta thất lễ.”

Thụy Vương thầm

giận dữ, nhưng cơn giận được khéo léo giấu đi. Khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ

một nụ cười lạnh lùng, hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, hà tất phải tranh

phần hơn thua miệng lưỡi với một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch?

Người Nam Việt đã

rời khỏi hành cung, hai bên khách sáo chào hỏi nhau một lượt rồi Thiếu đế lại

nhẹ nhàng dặn dò mấy câu, giao phó sự an nguy của Khang Thái phi cho Khánh

Vương. Dường như những chuyện đêm qua khiến y lòng đau như cắt đã hóa thành nụ

cười điềm đạm nơi khóe miệng.

Đoàn sứ thần Nam

Việt chậm rãi rời khỏi Thượng Kinh. Khánh Vương vén rèm xe, đưa mắt nhìn về

phía hai bóng người đang đứng trên lầu thành ở đằng xa. Sau khi dừng lại một

chút, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Doãn Duật đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, cất

tiếng nói: “Lời của Hoàng Đế Bắc Hán vừa rồi là có ý gì vậy?”

Lúc ra khỏi

thành, Hoàng Đế Bắc Hán đã đi tới bên cạnh Doãn Duật, nói nhỏ một câu, vì ở gần

nên Khánh Vương có thể nghe thấy rất rõ nhưng lại không biết câu nói đó rốt

cuộc có ý gì.

Mặt Doãn Duật trở

lên cứng đờ, y không biết tại sao bàn tay gầy gò ấy lại có khí lực lớn đến vậy,

chiếc áo bị kéo đến suýt rách toạc. Trong cặp mắt trong veo của Thiếu đế thấp

thoáng vẻ tự giễu và không cam tâm, giọng nói yếu ớt như tiếng thở dài: “Dận

Vương bản lĩnh lắm, vừa mở miệng đã muốn mang đi người mà trẫm quý trọng nhất.”

Những lời ấy

khiến Khánh Vương kinh ngạc, nhưng khi lọt vào tai Doãn Duật lại mang đến cho y

nỗi đau đớn tột cùng. Y vội vã cúi gằm mặt để giấu đi vẻ mặt hoang mang, giọng

nói trở lên khàn khàn: “Bệ hạ nên bảo trọng long thể, có như vậy mới không uổng

sự khổ tâm của Công chúa.”

Bàn tay đang kéo

áo Doãn Duật dường như giật mình, run rẩy. Trong khoảnh khắc đó, Doãn Duật chỉ

thấy sắc mặt y trở lên trắng bệch, cặp mắt chất chứa nỗi bi thương, bên khóe

miệng thoáng hiện một nét cười thê thảm…

“Thế tử?”

Giọng nói bực bội

của Khánh Vương vang lên khiến Doãn Duật tỉnh táo trở lại, y quay mặt qua, hờ

hững nhìn người trong xe ngựa, thấp giọng nói: “Bắc đế đã đồng ý lời cầu thân

của Dận Vương với Đại trưởng công chúa.”

Khánh Vương mở to

hai mắt, bàn tay đang giữ rèm xe ngựa bất giác nắm chặt, thốt lên giọng khó

tin: “Ngươi nói gì cơ? Không thể nào!”

Nam tử trên lưng

ngựa khẽ nhếch mép, nhưng chỉ là một nụ cười gượng gạo.

Y cũng hi vọng

điều đó là không thể, hi vọng đó chỉ là giấc mộng.

Thấy hắn nở nụ

cười, Khánh Vương lại càng không thể bình tĩnh, ngẩn ngơ suy nghĩ xem rốt cuộc

đã xảy ra vấn đề gì. Hắn chăm chú nhìn Doãn Duật, cố kìm nén cơn giận giữ, hỏi:

“Tứ đệ đã đồng ý cho hắn những lợi ích gì?” Ba điều kiện mà hắn đưa ra đã nhắm

vào những điều mà Thiếu đế Bắc Hán cần nhất, vậy mà lại bị cự tuyệt, rốt cuộc

Dận Vương đã sử dụng cao chiêu gì đây?

Doãn Duật hờ hững

đáp: “Là thứ mà Vương gia không thể đưa ra được.”

“Có gì mà bản

vương không thể đưa ra được?” Khánh Vương thật sự nổi giận, chỉ hận không thể

lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, túm lấy kẻ trước mặt hỏi cho rõ ràng.

Doãn Duật không

muốn nói gì thêm, lúc này y cũng chẳng còn để ý tới tôn ti trật tự, giương roi

ngựa lên quất mạnh một cái. Tiếng ngựa hí vang xé toạc bầu trời, y ruổi ngựa

chạy đi với khuon mặt lạnh lùng như băng.

Tường đỏ ngói

vàng, phượng bay cuồn cuộn, tòa cung điện nguy nga chọc trời như đâm vào mây.

Khánh Vương đi sứ

Bắc Hán trở về, trên mặt Hoàng đế chẳng có lấy nét vui vẻ, thần sắc âm trầm như

sắp phải đương đầu với đại địch. Về sau Khánh Vương mới biết, thì ra Hân phi đã

qua đời nhiều ngày nay, trước khi bọn họ tới Sùng Kinh một ngày thì đã nhập

liệm. Khang Thái phi không kìm được nỗi bi thương, mấy lần ngất xỉu, Hoàng đế

đành lệnh cho thái y trông nom ngày đêm. Hân phi đã chết, nhưng người này vẫn

là thái phi của Bắc Hán, còn phải chọn ngày đưa trở về.

Khói đàn hương

vương vất từ trong chiếc lò hương có hoa văn hình hoa sen bay lên, bức rèm màu

đỏ hơi lay động, không đợi cung nữ bẩm báo, Khánh Vương đã rảo bước đi vào:

“Mẫu hậu!”

Có bóng người

nghe thấy tiếng động liền vòng qua tấm bình phong bách điểu triều phượng đi ra,

chính là Tĩnh Công chúa trong bộ đồ màu vàng nhạt. Nữ tử xinh đẹp, khi cười yêu

kiều, đẹp đẽ tựa hoa sen: “Nhị ca, huynh về rồi!”

Khánh Vương khẽ

gật đầu, sau tấm bình phong, người mà hắn tìm đang ngồi trên chiếc sạp gấm. Tay

Hoàng hậu Tiêu thị cầm một cây lược sáng bóng làm bằng sừng trâu, chậm rãi chải

mái tóc óng mượt của mình, nghe thấy tiếng bước chân liền ngước lên nhìn người

vừa tới.

“Mẫu hậu, sao nữ

nhân đó đã chết rồi?” Câu hỏi mà Khánh Vương kìm nén bao lâu cuối cùng cũng có thể

thốt ra.

Tay hơi dừng lại,

nơi đáy mắt Tiêu Hoàng hậu thoáng qua tia thất vọng. Bà ta không trả lời, hỏi

lại: “Cầu thân thất bại rồi?”

Khánh Vương đột

nhiên nghẹn lời.

Một khi hắn cầu

thân Đại trưởng công chúa Bắc Hán thành công, Tiêu Hoàng hậu sẽ ra tay trừ khử

Hân phi. Vấn đề then chốt để quan hệ hai nước hữu hảo, chỉ một người là đủ rồi,

mà người này là phi tử hay con dâu, tất nhiên bà ta sẽ lựa chọn con dâu. Khánh

Vương và Tĩnh Công chúa tuy đều không phải do bà ta sinh ra, nhưng lại là con

của chị gái ruột của bà ta, bà ta bây giờ không có con cái, mà chị gái đã qua

đời từ lâu, trong hậu cung rộng lớn, bọn họ chính là người thân của bà ta.

Ném mạnh chiếc

lược sừng trâu xuống đất, bà ta bỗng đứng dậy, cười giễu cợt: “Hân phi vốn dĩ

sẽ phải chết, chỉ là chuyện này cũng hơi kì lạ, bản cung còn chưa động thủ thì

ả đã chết rồi.”

“Sao có thể…”

Khánh Vương kêu lên thất thanh, nhưng hắn đột nhiên nhớ lại những lời mà Doãn

Duật đã nói trên đường về, Hoàng đế Bắc Hán đã đồng ý lời cầu hôn của Dận Vương

với Đại trưởng công chúa.

“Doãn Duật, ngươi

đã nghe thấy chưa?” Nam tử ngồi trên nâng chén nhìn Doãn Duật, cười sảng khoái,

chiếc áo gấm thêu hình rồng làm tôn lên dáng vẻ ung dung, cao quý của Dận

Vương, lúc này hắn đang vô cùng đắc ý. Vừa rồi, tai mắt ở trong cung tới báo,

không biết vì cớ gì mà Hoàng hậu nổi trận lôi đình trong tẩm cung, thấp thoáng

còn nghe thấy bà ta mắng Khánh Vương là “đồ ngu đần”.

Người ngoài không

biết, nhưng Dận Vương thì lại biết rõ.

Chẳng qua là vì

việc hắn cầu thân đã được Hoàng đế Bắc Hán đáp ứng, còn Khánh Vương thì thất

bại.

Hơn hai mươi năm

dài đằng đẵng, rốt cuộc hắn đã làm được một chuyện khiến hắn cảm thấy sảng

khoái rồi. Tuy Khánh Vương không ngốc nhưng lại là kẻ nhát gan, ngay đến việc

phụ hoàng liên thủ với Thụy Vương của Bắc Hán để xen vào nội bộ của Bắc Hán mà

Khánh Vương cũng không dám nói, nhưng hắn thì lại dám!

Đối với Hoàng đế

Bắc Hán, ngôi vị hoàng đế rốt cuộc vẫn là quan trọng nhất. Doãn Duật vừa nói

ra, y đã đồng ý.

Hắn một hơi uống

cạn chén rượu đầy ắp, hương rượu thơm nồng, dư vị ngất ngây.

Người trước mặt

thì lại ngẩn ngơ cầm chén rượu không nói gì, cũng không động đậy, Dận Vương cau

mày, cất tiếng gọi y: “Doãn Duật, sao ngươi không nói gì thế?”

Trong cặp mắt vô

hồn của Doãn Duật có những tia sáng lóe lên, đầu ngón tay y hơi run rẩy khiến

rượu trong chén sánh ra. Y vội đưa tay áo lên lau, miễn cưỡng cười, nói: “Không

có gì, chỉ là… chỉ là ta thấy nữ nhân đó tuy là Đại trưởng công chúa Bắc Hán,

nhưng dù gì cũng đã qua một đời chồng, không xứng với Vương gia. Chi bằng Vương

gia hãy suy nghĩ thêm về chuyện này…”

Dận Vương tỏ vẻ

nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, lại cười, hỏi: “Chẳng lẽ lần này gặp

mặt, ngươi thấy vẻ đẹp của Đại trưởng công chúa không được như lời đồn sao?”

Doãn Duật hơi

ngẩn người rồi lập tức cười khổ, nói: “Công chúa chẳng khác gì tiên nữ trên

trời.”

Dận Vương bật

cười sảng khoái, lại uống thêm một chén rượu, sau đó mới nói: “Giai nhân chẳng

dễ gì có được. Bản vương không để tâm tới mấy thứ quan niệm tầm thường đó,

nhưng còn Doãn Duật ngươi, từ lúc nào lại để ý tới thứ này, ngươi lại bị lây

nhiễm tính cách do dự đấy sao?”

“Ta đâu có!” Y

thấp giọng phủ nhận, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chén rượu sóng sánh trong tay, ngay

sau đó liền ngẩng đầu uống cạn.

Đã hơn mười ngày

mà phía Nam Việt không có tin tức gì, Thế Huyền cũng không quay lại Mặc Lan

biệt viện lần nào, dường như tất cả mọi việc đã trở lại như thường, chỉ là đám

người Thụy Vương lại bắt đầu thấp thỏm, bất an.

Trong triều, Tần

Tướng quân đã bắt đầu suy nghĩ về lời đề nghị của Hoàng thượng, số lần Dương

Ngự thừa ra vào ngự thư phòng cũng càng lúc càng nhiều, những điều này càng

khiến Thụy Vương thêm sợ hãi.

Ba ngày sau, phía

Nam Việt cho bồ câu đưa thư tới.

Thụy Vương đọc

lướt qua, sắc mặt biến đổi hoàn toàn, đúng lúc đó có thị nữ dâng trà đi vào, bị

hắn hằn học quát cho một trận phải luống cuống trở ra.

Trong thư đại

khái nói về tình hình Nam Việt hiện giờ, sau đó Hoàng đế Nam Việt trách cứ tin

tức mà Thụy Vương đưa tới là không chính xác. Ai bảo Thiếu đế Bắc Hán và Đại

trưởng công chúa bất hòa, ai bảo Tần Tướng quân sẽ không toàn lực trợ giúp

Thiếu đế? Cho nên, Hoàng đế Nam Việt không xuất binh trợ giúp hắn đã trở thành

điều đương nhiên.

Năm ngày sau lại

có tin tức truyền tới. Dận Vương Nam Việt cầu thân Đại trưởng Công chúa Bắc

Hán, hơn nữa, Hoàng thượng còn đồng ý không chút do dự.

Loạn rồi, mọi

việc đúng là loạn hết rồi!

Thụy Vương cảm

thấy mình như bị Hoàng đế Nam Việt một cước đá bay đi rất xa, nhưng lại không

thể phản kích. Đoan phi hay tin thì kinh hãi, cho rằng mình nghe nhầm, nếu Đại

trưởng Công chúa đi Nam Việt, sau này nàng và Chiêu Nhi biết trông cậy vào ai?

Ngọc Trí thì uất nghẹn, thầm nghĩ không ngờ Hoàng thượng lại an bài như thế

này, đến nước này rồi mà cô ta còn có thể tới Nam Việt làm Dận Vương phi! Duy

có Dương phi là khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã quyết định đi rồi.”

Mặc Lan biệt viện

được phong thưởng, trong hai, ba ngày mà Trung thường thị lui tới những bốn,

năm bận.

“Hoàng thượng đã

nghĩ thông rồi, thật sự muốn đuổi cô ta về Hàm Lăng ư?” Thôi Thái hậu tươi cười

đứng bên cạnh Thế Huyền, hỏi.

Thế Huyền khẽ

“vâng” một tiếng, trên đôi môi trắng bệch cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, nhìn

bà ta như nhìn một đứa bé. Thôi Thái hậu mỉm cười, đón lấy chiếc áo khoác mỏng

mà thị nữ Oanh Hoan đưa tới, khoác lên người y, xót xa nói: “Hoàng thượng phải

chú ý bảo trọng long thể.”

“Trẫm biết.” Y

đưa tay nắm lấy chuỗi tua ngọc buông lơi trên vai chiếc áo khoác, trong cặp mắt

cô đơn dần ánh lên nét cười. Khi người đó đi cũng từng dặn y phải chú ý bảo

trọng long thể, có như thế mới không phụ sự khổ tâm của nàng. Y sẽ cố gắng sống

cho thật tốt… sống cho thật tốt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.