Đế Hoàng Phi

Chương 26: Chương 26




Thời gian tổ chức lễ thành thân được ấn

định vào ngày mùng Bảy tháng Năm, chẳng bao lâu nữa sẽ tới.

Ráng chiều phía chân trời chiếu lên mặt hồ

trong xanh, bình lặng, Trương Thạch men theo con đường nhỏ lát đá cuội vội vàng

chạy tới, vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay Anh Tịch đang cúi đầu ủ rũ bên cạnh

hàng lan can. Trương Thạch thoáng dừng chân, không kìm được cất tiếng nói: “Lúc

trước, thấy nha đầu ngươi được rời khỏi cung thì vui vẻ lắm cơ mà, sao mấy ngày

nay lại có vẻ không vui thế? Chẳng lẽ vì chuyện Công chúa sắp phải gả đến Nam

Việt ư? Ngươi không nỡ rời khỏi nơi này sao?”

Công chúa xuất giá, Anh Tịnh tất nhiên sẽ

là thị nữ theo hầu.

Nhưng Anh Tịch chỉ ngước lên liếc nhìn

Trương Thạch một cái rồi lắc đầu than thở: “Sao thế được? Công chúa đi đâu ta

phải theo hầu đến đó. Chỉ là… chỉ là ta đang nợ người ta tiền mà chưa trả được,

trong lòng cứ buồn bực đến lạ.” Thị cũng chẳng nhớ mình đã đến Bùi phủ bao

nhiêu lần, chẳng lẽ thật sự như Công chúa nói, chủ tớ nhà họ Bùi đã về Khương

Châu rồi? Trong lòng Anh Tịch trào dâng cảm giác hụt hẫng khó tả.

Trương Thạch không rõ thị nợ tiền ai, thấy

khuôn mặt thị đỏ bừng thì cảm thấy tức cười. Trước mặt có một đoàn thái giám đi

qua, lúc này hắn mới nhớ mình còn có việc cần làm.

Lệnh Viên cầm cuốn sách, lặng lẽ ngồi trên

chiếc sạp gấm, ô cửa sổ mở một nửa, gió mát thổi vào làm mái tóc đen nhánh của

nàng lất phất bay. Một tiếng “Công chúa” vang tới khiến nàng giật mình, rồi

“bộp” một tiếng, cuốn sách trên tay rơi xuống đất. Thị nữ áo xanh vội vàng chạy

tới, khom người nhặt giúp nàng, khi đứng thẳng lên thì thấy Trương Thạch đã tới

gần rồi.

“Công chúa, nô tài vừa vào cung, nghe nói

Hoàng thượng đã ở trong cung của Thái hậu. Trần đại nhân nói, mấy ngày nay,

long thể của Hoàng thượng đã đỡ hơn nhiều rồi, bảo Công chúa không cần lo

lắng.” Trương Thạch cúi đầu, cung kính nói. “Còn nữa, Hoàng thượng có lời nhắn

Công chúa, ba ngày nữa, trong cung sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, coi như để

tiễn Công chúa.”

Sắc mặt Lệnh Viên đã bình tĩnh trở lại,

nhưng khi nghe hai chữ “tiễn đưa”, nơi đáy mắt nàng thoáng qua nét thương cảm.

Sau khi ngẫm nghĩ, nàng chậm rãi thu ánh mắt trở về, khoát tay, nói: “Bản cung

biết rồi.”

Ngày Lệnh Viên vào cung, trời trong gió

mát, tòa cung điện nguy nga vẫn sừng sững như xưa.

Gió thổi qua bách hoa viên, hương thơm tỏa

đi mười dặm, say đắm lòng người.

Suốt đường đi, đám cung nữ, thái giám đều

cung kính hành lễ với nàng, sắc mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Yến tiệc

phải sau khi mặt trời lặn mới bắt đầu, lúc này mới qua giờ Ngọ, sao Đại trưởng

công chúa đã vào cung rồi?

Lệnh Viên mặc bộ đồ trắng muốt, ngoài cung

Túc Dương, hai gốc chuối mỹ nhân đang trổ mã rất đẹp, có cung nữ vội vàng chạy

vào, bẩm báo với Đoan phi rằng Đại trưởng công chúa đã tới. Đoan phi bám vào

tay Kiền Nhi bước ra đón, khuôn mặt đã gầy guộc, tiều tụy hơn rất nhiều. Nàng

ta nhún người hành lễ với Lệnh Viên, dẫn Lệnh Viên vào trong, sau đó mới miễn

cưỡng cười, nói: “Thần thiếp không biết Công chúa sẽ tới, nên chưa kịp chuẩn bị

gì cả, Kiền Nhi, mau dâng trà.”

Ả cung nữ vội vàng rời đi, Lệnh Viên ngó

nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Chiêu Nhi đâu?”

Chiêu Nhi đang nô đùa với nhũ mẫu ở ngoài

sân, nhũ mẫu dắt thằng bé đi vào. Nó vừa nhìn thấy Lệnh Viên liền lập tức chạy

tới, tựa người vào đầu gối Lệnh Viên một cách thân mật, ngước khuôn mặt bé xíu lên

hỏi nàng tại sao lâu rồi mới tới thăm nó, lại hỏi có phải Lệnh Viên không thích

nó nữa không…

Vầng trán của thằng bé cũng nhăn lại, cặp

mắt đen láy, long lanh do dự nhìn Lệnh Viên, cuối cùng nói: “Mẫu phi nói, hoàng

cô tổ mẫu không cần con với mẫu phi nữa rồi.” Môi nó trề ra, bộ dạng tủi thân,

ấm ức.

Lệnh Viên ngước mắt liếc nhìn Đoan phi. Mặt

Đoan phi biến sắc, vội thấp giọng nói: “Là thần thiếp lỡ lời.”

Là người, ai cũng có tâm tư, Lệnh Viên chỉ

thoáng nở nụ cười, đưa tay nâng khuôn mặt của Chiêu Nhi lên, cười nói: “Nói

bừa! Cô tổ mẫu thích nhất là Chiêu Nhi đấy. Phụ hoàng cũng thích Chiêu Nhi. Sau

này, Chiêu Nhi phải nghe lời, chăm chỉ đọc sách, biết chưa?”

“Người phải đi đâu vậy?” Chiêu Nhi ưỡn

thẳng ngươi, bàn tay nhỏ xíu giữ ống tay áo nàng, nôn nóng hỏi.

Lệnh Viên vẫn giữ nụ cười tươi: “Đi đến một

nơi rất xa.”

“Vậy, khi nào người trở lại?”

Nụ cười trên khuôn mặt nàng bất giác cứng

đờ, không ngờ những lời để gạt thằng bé lại khó có thể nói ra. Nàng thực sự

không nỡ.

Không nỡ rời Chiêu Nhi, không nỡ rời Thế

Huyền, không nỡ rời xa tất cả mọi thứ ở nơi đây.

Từ nhỏ Chiêu Nhi đã thân mật với Lệnh Viên,

nàng thích thằng bé, thằng bé ngây thơ biết bao, không biết toan tính, cũng

không bao giờ phản bội… Nàng đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc thằng bé, sau này, nó sẽ

kế thừa giang sơn Bắc Hán, sẽ kế thừa mọi thứ của Thế Huyền. Lúc sắp rời đi,

rốt cuộc chuyện này cũng khiến Lệnh Viên cảm thấy yên tâm.

Kiền Nhi bước tới dâng trà, Lệnh Viên không

uống mà liếc nhìn Đoan phi. Dường như nàng ta vẫn còn lo lắng vì chuyện lúc

trước, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt, cắn chặt môi, bứt rứt không biết phải

làm gì. Lệnh Viên chợt nở nụ cười, thấp giọng nói: “Bản cung hôm nay đến đây là

muốn nói với ngươi, chỉ mình bản cung thích Chiêu Nhi thì chẳng ích gì, phải

khiến Hoàng thượng thích nó mới được.”

Sắc mặt Đoan phi lại càng trở lên khó coi,

nàng ta nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, nói: “Là thần thiếp bất tài, Hoàng

thượng…”

“Hoàng thượng thích Chiêu Nhi.” Nhìn khuôn

mặt non nớt của Chiêu Nhi, Lệnh Viên nhẹ nhàng cất tiếng, trong giọng nói toát

lên vẻ kiên định.

Đoan phi ngẩn người, rồi như thể nghĩ ra

điều gì, hai mắt bỗng đỏ hoe. Nàng ta bước lên phía trước, quỳ sụp xuống, nghẹn

ngào nói: “Thần thiếp có tội! Thần thiếp không nên hoài nghi Công chúa! Thần

thiếp đa tạ Công chúa đã thành toàn!” Nàng chỉ nghĩ, nếu Đại trưởng công chúa

bị gả đến Nam Việt, sau này, nàng và Chiêu Nghi không biết phải dựa dẫm vào ai,

đâu có nghĩ rằng Công chúa đã thay mẹ con nàng an bài sẵn mọi chuyện. Có điều

gì thực tế hơn việc “Hoàng thượng thích Chiêu Nhi” nữa đây?

Lệnh Viên không nhìn nàng ta, bế Chiêu Nhi

đặt lên đầu gối mình, thấp giọng nói: “Sau này Chiêu Nhi phải thường xuyên đến

thăm phụ hoàng, biết chưa?”

Chiêu Nhi cúi đầu, bàn tay nhỏ xíu mân mê

vạt áo, không nói gì.

Lệnh Viên lại cười, nói: “Phụ hoàng của con

chỉ là không thích nói chuyện, không thích cười…”

“Phụ hoàng có cười.” Giọng nói của Chiêu

Nhi rất nhỏ, khẽ ngắt lời Lệnh Viên. Lần gặp phụ hoàng trong ngự hoa viên đó đã

để lại trong lòng thằng bé một dấu ấn sâu sắc. Nụ cười hiền hòa cùng với lồng

ngực ấm áp của phụ hoàng là những thứ mà nó không thể nào quên được.

Lệnh Viên không nói gì nữa, chỉ ôm thằng bé

vào lòng.

Ánh nắng bị che khuất sau những đám mây u

ám. Tiết trời hơi lạnh, những bóng cây khẽ đung đưa. Dương phi vận bộ cung trang

màu đỏ, đứng dưới gốc cây sam lớn, ngẩn ngơ nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ

từ cung Túc Dương đi ra.

“Cô ta sắp đi rồi mà còn không quên giúp

Hoàng thượng và Hoàng trưởng tử cải thiện mối quan hệ, bây giờ Nương nương vẫn

còn hận đúng không? Cô ta chưa bao giờ cho Nương nương một chút cơ hội.”

Giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau,

Dương phi giật mình xoay người lại, thấy Ngọc Trí đang hành lễ với mình, rồi

nói tiếp: “Nếu xét về gia thế, tướng mạo, Đoan phi có chỗ nào so được với Nương

nương, vậy mà Đại trưởng công chúa chỉ thích cô ta và Hoàng trưởng tử.” Ngọc

Trí cũng không kìm được nhìn hai cái bóng càng lúc càng xa kia. Lâu ngày không

gặp, Đại trưởng công chúa vẫn phong tư trác tuyệt như xưa, đừng nói là nam tử,

ngay đến nữ tử cũng không kìm được phải liếc mắt nhìn không nỡ rời. Nhưng Ngọc

Trí vẫn không cam tâm, ca ca chết thảm, còn người đó thì lại có thể sống một

cách tiêu dao tự tại như thế này.

Dận Vương phi…

Mấy chữ chất chứa nỗi căm hận ấy lởn vởn

trong miệng, nàng ta cố ép mình phải nuốt vào lòng.

Đôi mắt ngợp nỗi căm hận của Ngọc Trí đã bị

Dương phi nhìn thấy rõ, khẽ nở nụ cười giễu cợt, Dương phi lạnh lùng nói: “Thẩm

Chiêu nghi cho rằng bản cung sẽ đứng cùng một chiến tuyến với cô để đối phó với

Đoan phi sao? E là cô đã đánh giá quá cao bản cung rồi, bản cung đã bại dưới

tay cô, làm gì có tư cách để làm đồng minh của cô chứ!” Dứt lời, nàng ta quay

người bỏ đi luôn.

Dương phi hận thái độ của Đại trưởng công

chúa với Đoan phi, hận Đoan phi có Hoàng trưởng tử, nhưng nàng ta cũng không

quên việc Thẩm Ngọc Trí đã làm. Những chiếc móng tay cắm ngập trong lòng bàn

tay, tốt nhất Thẩm Ngọc Trí đừng để lộ sơ hở, nếu không nàng ta nhất định sẽ

không buông tha!

Khi Dương phi về đến cung Nghi Tuyết thì

nghe cung nữ nói Đại trưởng công chúa đã đưa Hoàng trưởng tử đến điện Tuyên

Thất, nhưng Hoàng thượng lại nói không muốn gặp. Cung nữ kể lại sự việc một

cách rành rọt, còn đưa ra thêm ý kiến của mình, đại khái là những lời có thể

khiến Dương phi cảm thấy yên tâm. Dương phi nghe mà chẳng có chút cảm giác, tiện

tay vứt cây quạt tròn trong tay lên chiếc bàn gỗ đàn hương. Bên ngoài chợt mang

lên tiếng bẩm báo, Dương Ngự thừa đã tới.

Dương Ngự thừa vẫn vận bộ triều phục màu

xanh đen với ống tay áo rộng, bước vào phòng giữa những ánh tà dương.

“Nương nương triệu thần vào cung vì chuyện

gì vậy?”

Từ lúc nào mà hai huynh muội họ lại trở lên

xa lạ đến thế, e là ngay chính bản thân Dương Ngự thừa cũng không trả lời được

câu hỏi này.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương phi chẳng

còn vẻ nền nã như xưa, nàng ta nhìn đăm đăm vào Dương Ngự thừa, hỏi: “Đại

trưởng công chúa đi Nam Việt, thật sự sẽ không trở về nữa ư?”

Dương Ngự thừa thầm kinh ngạc, ngước mắt,

lặng lẽ nhìn nữ tử trước mặt, lại thấy nàng ta bật cười chế giễu: “Bản cung

nghe nói chính ca ca đã giúp Công chúa gặp thế tử Nam Việt, bản cung thực không

hiểu, huynh đã thích Công chúa như vậy, cớ gì lại còn làm việc này?”

Cớ gì…

Muội muội của y tuy ở hậu cung nhưng cũng

là người sáng suốt, không đến mức ngốc nghếch. Sắc mặt Dương Ngự thừa hơi trầm

xuống, thấp giọng nói: “Công chúa sẽ không trở về nữa, việc trước đây Nương

nương cũng nên quên đi, hoàng tử… rồi sẽ còn có nữa.”

“Hoàng tử?” Dương phi trợn mắt nhìn y,

dường như vừa nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên đời. “Chỉ sợ nếu bản cung

thật sự có hoàng tử, ca ca và Tần Tướng quân sẽ trăm phương ngàn kế để ngăn cản

Hoàng thượng thích con trai của bản cung thôi.”

Câu nói này khiến sắc mặt Dương Ngự thừa

thay đổi hẳn, y hơi mấp máy môi, bóng người màu đỏ kia khẽ cử động, tà áo dài

đi vòng qua bức rèm, cặp mắt long lanh nhìn y chằm chằm: “Rốt cuộc con trai của

Đoan phi có gì tốt đẹp, tại sao Công chúa một lòng muốn đưa nó lên làm thái tử?

Bây giờ Công chúa sắp đi rồi, chẳng lẽ đến một câu nói thật lòng mà huynh cũng

không chịu nói với ta sao?” Lớp phấn son dày không sao che được tấm dung nhan

trắng bệch, toàn thân Dương phi cứng đờ, nhìn y đăm đăm.

Dương Ngự thừa bị nàng nhìn đến kinh sợ,

chẳng biết phải làm sao.

Dương phi bước tới gần thêm bước nữa, chợt

nghe từ bên ngoài có giọng nói mềm mại vọng vào: “Ngươi muốn nghe lời thật lòng

gì đây?”

Trong khảnh khắc, không gian bỗng rơi vào

tịch mịch, cả căn phòng tràn ngập mùi hương trầm. Dương phi đột ngột ngoảnh đầu

sang, thấy Đại trưởng công chúa vận bộ đồ trắng như tuyết đang vén rèm, tha

thướt đi vào, sau lưng không có thị nữ đi cùng. Sắc mặt Dương phi biến đổi,

Dương Ngự thừa vội vàng hành lễ.

Ánh mắt Lệnh Viên nhìn lướt qua cặp mắt có

chút ngẩn ngơ, đờ đẫn của Dương phi. Dương Ngự thừa đang định đứng dậy đi ra,

chợt bị Lệnh Viên gọi lại: “Bản cung có mấy lời muốn nói với Dương phi, Dương

đại nhân cũng có thể ở lại nghe.”

Tuy trong lòng Dương Ngự thừa có chút nghi

hoặc nhưng lúc này cũng chỉ có thể đồng ý.

Đến khi Dương phi tỉnh táo trở lại, đám

cung nữ đứng hầu bên cạnh đều đã bị Đại trưởng công chúa đuổi ra ngoài. Giọng

nói trong trẻo mà yếu ớt của Lệnh Viên vang lên xen lẫn nét cười: “Các ngươi

luôn cho rằng được sủng ái là điều quan trọng, ai cũng muốn làm mẹ ruột của

thái tử, nhưng lại không biết rốt cuộc đó có phải chuyện tốt hay không.”

Nắm chặt chiếc khăn lụa, lòng bàn tay lấm

tấm mồ hôi, Dương phi cố che giấu nỗi sợ hãi nơi đáy mắt, rồi ngẩng lên hỏi

ngược lại: “Công chúa chưa từng trải qua, sao biết đó có phải chuyện tốt hay

không?” Trên khuôn mặt ấy giờ không còn vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn như xưa, trong

cặp mắt chỉ có những tia sáng lạnh lùng, sắc bén.

Dương Ngự thừa ngẩn người, tới lúc này y

mới thực sự ý thức được rằng tất cả mọi người đều đang thay đổi, muội muội của

y cũng không còn là một thiếu nữ yếu đuối nữa rồi.

Đại trưởng công chúa đang đứng lặng lẽ bên

cửa sổ đột nhiên cất tiếng cười vang, lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng ta, cất

tiếng: “Vậy bản cung sẽ cho ngươi một cơ hội, như thế có được không?”

Dương phi trợn tròn đôi mắt, lời của Lệnh

Viên dường như nàng ta đã hiểu, lại như có chút không hiểu.

Dương Ngự thừa kêu thất thanh một tiếng:

“Công chúa”, ống tay áo rộng của người nào đó lập tức vung lên, ngăn không cho

y nói tiếp. Lệnh Viên mím môi, nói: “Hoàng trưởng tử thông tuệ hơn người nhưng

cũng cần có một người thông minh chỉ dạy.”

Đoan phi không phải không thông minh, nhưng

tính tình lại quá yếu đuối, chỉ biết giấu mọi tâm tư xuống đáy lòng, đâu dám

nói gì cả, chỉ biết oán than trước mặt Chiêu Nhi. Một người như thế không những

không thể dạy dỗ Chiêu Nhi thật tốt, mà còn không thể bảo vệ thằng bé. Bây giờ

còn có Lệnh Viên ở đây, nhưng sau này thì sao?

Dù không đi Nam Việt thì nàng cũng sẽ tới

một nơi khác, không thể làm chỗ dựa cho Chiêu Nhi cả đời.

Hôm nay, khi tới cung Túc Dương, Lệnh Viên

đã nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Đoan phi, còn nghe thấy lời nói vô tâm của

Chiêu Nhi… Đám người Thụy Vương sẽ không bỏ qua, Ngọc Trí cũng không thích mẹ

con Đoan phi, sau này còn phải đối mặt với Dương phi nữa… Tất cả những điều này

đều cảnh tỉnh Lệnh Viên, nếu bây giờ nàng không hạ quyết tâm, chỉ e ngày sau

hối hận cũng không còn kịp nữa!

Không gian mờ mịt trong phòng vừa khéo che

đi khuôn mặt trắng bệch của Lệnh Viên, nàng thấy Dương Ngự thừa như muốn nói gì

đó, đã mấy lần hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Trong cặp mắt cô đơn của

y chỉ có vẻ kinh hãi.

Dương phi cảm thấy có một làn khí lạnh dâng

lên từ gót chân, nàng ta đột nhiên nở nụ cười: “Công chúa nói vậy thực quá tức

cười, sau này ta cũng sẽ có đứa con của mình, tại sao phải nhận nuôi con trai

của Đoan phi?”

Lệnh Viên cất giọng lạnh lùng: “Đừng nói là

ngươi có thể sẽ không sinh ra được, cho dù có thể sinh ra, sau này Dương đại

nhân và Tần Tướng quân cũng sẽ không để cho con trai của ngươi trở thành thái

tử!” Chuyện sẩy thai, Thế Huyền chưa từng nói rõ với Dương phi, bây giờ vừa hay

Lệnh Viên có thể dọa dẫm nàng ta một chút. Nàng vừa dứt lời, thần sắc của Dương

phi quả nhiên đã thay đổi hoàn toàn.

Lặng ngắt như tờ…

Dường như cả ngàn vạn năm đã trôi qua, cuối

cùng mới nghe thấy Dương phi bàng hoàng cất tiếng: “Vậy… Công chúa định xử trí

Đoan phi thế nào?”

Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, đám

cung nữ, thái giám vội vàng đi lại, tất cả đều đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối

nay. Suốt dãy hành lang quanh co uốn khúc, những ngọn đèn lồng khẽ đung đưa,

kéo hai chiếc bóng ra rất dài. Dương Ngự thừa dường như còn đang suy nghĩ về

những việc vừa xảy ra ở cung Nghi Tuyết, lúc này mới tỉnh táo trở lại, cất

tiếng hỏi: “Công chúa nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Lệnh Viên mỉm cười, đáp: “Chính là ý mà đại

nhân đã nghe thấy đó, ta giữ đại nhân ở lại cũng vì không muốn giải thích thêm

với đại nhân lần nữa, sao bây giờ ngài cũng trở nên ngốc nghếch rồi?” Nàng biết

y không phải người ngốc nghếch, nhưng vẫn nói: “Phía Đoan phi sẽ có thái y lệnh

ra tay, ngài có thể yên tâm.”

Dương Ngự thừa lại im lặng, phía trước đã

là tận cùng của hành lang, trên đài Tiêu Dao ở đằng xa có ánh đèn rực rỡ chiếu

tới tận đường chân trời u ám. Sắc mặt Dương Ngự thừa âm trầm, hỏi nàng: “Tại

sao… lại là Tuyết Nhi?”

Lệnh Viên lặng lẽ dừng bước, quay đầu chăm

chú nhìn y: “Ta nghĩ đại nhân không phải không biết. Bao nhiêu năm nay, Đoan

phi thế nào thì ngài và Tần Tướng quân cũng thấy cả rồi. Sau này để nàng ta lên

làm hoàng thái hậu, chỉ e không thể quản lý lục cung, thậm chí còn hủy hoại cả

giang sơn Bắc Hán này, như vậy thì thực là lỗi của bản cung. Nhưng Dương phi có

ngài… Một chữ “ngài” hờ hững ấy như đâm thẳng vào trái tim Dương Ngự thừa.

Quan trọng hơn là Dương phi biết tranh

giành, trong hậu cung, chỉ những người như vậy mới có thể giữ được những thứ

trong tay mình mà thôi.

Trán Dương Ngự thừa lấm tấm mồ hôi, y ngẩn

người hồi lâu, chợt hỏi: “Hoàng thượng có biết không?”

Hoàng thượng, lại là Hoàng thượng. Lệnh

Viên không biết nên khóc hay nên cười. Nàng cũng muốn thương lượng với Thế

Huyền, nhưng y vẫn giận nàng vì việc lén đồng ý mối hôn sự với Nam Việt, cho nên

đóng cửa không gặp, nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cảm thấy không nói thì

hơn. Trước mắt lại như xuất hiện khung cảnh dưới bức rèm sa mỏng, ánh nến đỏ

chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Thế Huyền, y cúi đầu nhìn đăm đăm vào những

ngón tay, nói cái gì đó mà “cầm kiếm giữ giang sơn”… Y vẫn là một Thế Huyền

thuần khiết mà cô độc, còn đôi tay nàng thì đã dính mùi máu tanh rồi.

Phía trước có gã thái giám nội thị vội vã

đi tới, gặp nàng ở cuối hành lang liền mỉm cười, nói: “Hoàng thượng hỏi Đại

trưởng công chúa khi nào thì nhập tiệc?”

“Cứ nói là bản cung sẽ tới ngay.” Nhìn gã

thái giám quay người rời đi, Lệnh Viên miễn cưỡng nở một nụ cười: “Sau này,

chuyện của Hoàng thượng và Chiêu Nhi, xin trông cậy vào đại nhân và Tần Tướng

quân.”

Sắc mặt Dương Ngự thừa nặng nề, nói: “Thần

nhất định sẽ một lòng trung thành hộ chủ!”

Nàng mỉm cười hài lòng: “Tuổi tác của đại

nhân không còn trẻ nữa, cũng nên có một người vợ hiền đi thôi!” Bao nhiêu năm

nay, nàng cũng biết tâm tư của y với mình. Nàng đã từng nói với Hoàng thượng

rằng nàng muốn lấy y, y cũng từng cầu thân nàng ngay giữa triều đình. Chuyện

xưa như bóng câu qua cửa, giờ đây tất cả đều tan đi trong cái gật đầu bàng

hoàng của y.

Chương 27

Dưới những chiếc đèn lồng và vô số dải vải màu mềm mại đung đưa, cùng với tiếng nhạc réo rắt tạo nên một khung cảnh vô cùng thanh nhã.

Chẳng thể nhớ rõ đã bao lâu chưa tới đài Tiêu Dao này rồi.

Dường như rất lâu rồi, từ khi hoàng huynh vẫn còn tại thế.

Trong màn đêm tịch mịch, bỗng nghe tiếng Anh Tịch khẽ gọi một tiếng: “Công chúa!” Lúc này Lệnh Viên mới tỉnh táo trở lại, khẽ nở nụ cười, cất bước đi lên bậc thềm đá.

Lần này có lẽ là lần cuối cùng có thể đặt chân lên đài Tiêu Dao.

Nàng thầm thở dài một tiếng, giữa bầu không khí lành lạnh chợt vang lên tiếng gọi “cô cô” nhẹ nhàng. Đôi giày lụa dừng lại, Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn về phía sau, dưới bậc thềm đá, chiếc xe rồng lặng lẽ dừng lại, rèm xe được vén lên. Dưới ánh trăng dìu dịu, những ngón tay gầy guộc giữ lấy bức rèm, trên khuôn mặt trắng bệch đang nhìn nàng chẳng có lấy một nụ cười.

Nàng vốn cho rằng y đã lên trên đó rồi, không ngờ vẫn còn đợi nàng ở đây.

Buổi chiều, nàng đã dẫn Chiêu Nhi đi thăm y, nhưng y lại không chịu gặp. Nàng còn tưởng nếu không có bữa tiệc tiễn đưa này, y cũng không muốn gặp nàng thêm nữa.

Thế Huyền bước xuống, vuốt phẳng lại chiếc áo bào, miệng ngọc bội thắt bên hông khẽ đung đưa. Y cất bước đi về phía Lệnh Viện, giọng nói vẫn hờ hững: “Trẫm không biết cô cô lại bận đến như vậy, lúc thì ở cung Túc Dương, lúc lại qua cung Nghi Tuyết.”

Lệnh Viện thầm buồn bã, nhìn y đưa bàn tay lại, ống tay áo đã che mu bàn tay. Nàng do dự một lát, rốt cuộc vẫn đưa tay bám lấy bàn tay y, bước từng bước lên bậc thềm đá.

“Hoàng thượng còn giận ta sao?”

Nàng khẽ cất tiếng hỏi, nhưng lại khiến y bật cười sảng khoái: ‘’Sao trẫm lại giận chứ? Cô cô làm vậy cũng vì Bắc Hán, vì trẫm, nếu trẫm còn tức giận, há chẳng phải lương tâm đã bị chó ăn mất rồi sao?” Y nói với giọng như cười như không, Lệnh Viện biết rõ y đang nói dối, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.

Lệnh Viện biết y tự hận mình vô dụng, nhưng nàng thật muốn nói với y rằng, đó không phải là sự vô dụng mà là là sự bất lực của đế vương.

Tà váy dài tha thướt chậm rãi bước đi trên bậc thềm đá, bước chân của Thế Huyền cũng chậm rãi, giọng nói mang đầy nỗi chua chát: “Trẫm sẽ để Dương Ngự thừa đưa cô cô xuống miền Nam, người Nam Việt sẽ tiếp ứng ở nơi biên giới.”

Lệnh Viện chợt buột miệng hỏi: “Đại thần rước dâu bên phái Nam Việt là ai?”

Thế Huyền dần nở nụ cười, nhưng đôi hàng lông mày hơi cau lại: “Cô cô cũng từng gặp đấy, chính là Thế tử của Ký An Vương gia. Trẫm đã chỉ đích danh hắn. Dù sao hắn cũng là người của Dận Vương, để hắn đón cô cô, trẫm cũng yên tâm…”

Những lời phía sau, Lệnh Viên không còn nghe thấy nữa. Trái tim vốn đang căng cứng bỗng có cảm giác đau đớn, là Doãn Duật… Lẽ ra nàng nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải. Không ngờ sau khi chính y thay người khác cầu thân nàng, bây giờ còn phải tự thân đưa nàng đến cho người ở đó nữa…

Lệnh Viện cúi đầu mỉm cười, cố gắng che giấu vẻ bối rối trên khuôn mặt.

Những điều này đều do nàng tự chọn, đã đến nước này rồi, dù phía trước có núi đao biển lửa cũng chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp mà thôi.

Trên đài Tiêu Dao, tiếng đàn tì bà vang vọng, tiếng sáo ngọc réo rắt êm tai.

Lệnh Viên bước tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thế Huyền, nghe Thế Huyền khách sáo chúc mừng vài câu. Các phi tần cũng lần lượt có lời, trong suy nghĩ của bọn họ, một vị công chúa thất thế, lại từng qua một đời chồng, bây giờ có thể gả đến Nam Việt làm vương phi, thực là may mắn và vinh dự vô cùng!

Đoan phi vẫn giữ nguyên bộ dạng nhu nhược. Ánh mắt Ngọc Trí thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lệnh Viên, trông vẻ giễu cợt còn xen lẫn một tia tức giận. Dương phi nhìn Đoan phi, rồi lại nhìn Lệnh Viên, bàn tay đang cầm rượu nổi rõ gân xanh.

Các vương gia cũng đều tươi cười chúc mừng, Thụy Vương chỉ nói mấy câu đơn giản, ít nhiều có chút không can tâm và chế giễu, Lệnh Viên chỉ mỉm cười không nói gì.

Trên bàn tiệc tràn ngập tiếng cười vui vẻ, nhưng nơi đây nỗi lòng mỗi người lại có tâm sự riêng.

Cuối cùng bữa tiệc cũng tàn, nhưng Thế Huyền lại say rượu, nắm chặt tay áo của Lệnh Viên, không chịu buông.

Lệnh Viên đành đi theo tới Tuyên Thất, Trung thường thị sai người đỡ y vào trong, vừa rém bức rèm châu đi vào y đã bắt đầu nôn, nôn được một hồi còn ho sặc sụa.

“Sao Hoàng thượng lại uống say đến mức này chứ…” Vương Đức Hỷ thở dài, nói.

Lệnh Viên cẩn thận đỡ Thế Huyền, quay sang cau mày nói với Vương Đức Hỷ: “Khi tới thái y viện lấy thuốc nhớ lấy thêm một bát canh giải rượu. Gọi người mang nước vào đây.”

Vương Đức Hỷ vâng lời lui ra.

Nôn xong, Thế Huyền dường như đã tỉnh táo hơn một chút. Lệnh Viên bón thuốc cho y, y ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng. Từng thìa, từng thìa một, khi bát thuốc cạn tới đáy, Lệnh Viên mới cầm khăn lau vệt thuốc trên khóe miệng y. Y đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thì ra được cô cô bón thuốc thì sẽ không còn đắng như trước nữa.”

Nụ cười ấy rất chân thành, Lệnh Viên không khỏi ngây ngươi, không biết đã bao lâu rồi y chưa cười nói với nàng như vậy. Nhưng nơi đáy lòng lại cảm thấy buồn bã, nàng đặt bát thuốc sang một bên, thấp giọng nói: “Nếu cô cô làm chuyện gì đó khiến Hoàng thượng không vui, Hoàng thượng cũng đừng trách cô cô.” Về chuyện Đoan phi cũng chỉ có một lần này thôi.

Thế Huyền vẫn cười nhìn nàng với vẻ rất hứng thú, một lát sau còn định đứng dậy. Lệnh Viên vội vàng đỡ: “Hoàng thượng…”

Một làn hương khinh la thoang thoảng, y nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên ghé tới, đôi môi nóng bỏng dán lên hai cánh môi lạnh băng của nàng…

Nụ hôn ấy, dịu dàng mà thương cảm, trong sự mỏi mệt còn mang nỗi đớn đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.