Đế Hoàng Phi

Chương 28: Chương 28




Chiếc xe ngựa rẽ

ra ngoài con hẻm dài tịch mịch. Anh Tịch trả tiền xong, trong lòng thư thái,

lại liếc nhìn Lệnh Viên, thấy trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã không còn vẻ

băn khoăn, bứt rứt như khi tới, dường như còn có vẻ thoải mái, dễ chịu.

Những ngón tay

thon dài lặng lẽ nắm chặt chiếc khăn gấm, Lệnh Viên thở phào nhẹ nhõm. Trong

thời gian ngắn như vậy, Thế Huyền không thể xuất cung, là nàng đã cả nghĩ rồi.

Mặc Lan biệt viện

vẫn sáng trưng đèn đuốc, soi tỏ cả nửa bầu trời đêm tối mịt.

Anh Tịch đỡ Lệnh

Viên xuống xe. Nàng lại ngẩn ngơ dừng chân ngoài cửa. Ngọn đèn lồng dưới mái

hiên tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ càng khiến bóng dáng yếu ớt kia trở nên tha

thướt. Dưới ánh sáng mờ ảo, nàng cứ lặng lẽ đứng như vậy.

Đêm khuya lạnh, say lòng người.

Trong điện đã chẳng còn tiếng đàn ca, cũng

chẳng còn người nhảy múa, Lệnh Viên từ đài Tiêu Dao đi ra, bỗng nghe Công chúa

Vĩnh Huy thở phào, cười nói với thị nữ: “Đi thôi, về cung, mẫu phi còn đang đợi

ta đấy.”

Sau đó, nàng bám theo Vĩnh Huy, quả nhiên

đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Liêu phi. Nàng cứ ngẩn ngơ nấp sau gốc cây

như thế, nhìn bóng dáng hai mẹ con họ dần biến mất khỏi tầm nhìn.

Vĩnh Huy xưa nay vẫn không được sủng ái,

nhưng lúc nào cũng có một người ở trong cung lặng lẽ chờ đợi nàng ta. Còn Lệnh

Viên thì sao?

Phụ hoàng, mẫu hậu của nàng trước giờ đều

chưa từng chờ đợi nàng. Mấy năm ngắn ngủi ở Hàm Lăng hóa ra lại chính là quãng

thời gian đẹp nhất của nàng, nhưng giờ đây, nam tử nguyện lòng đợi nàng đã

không còn trên đời nữa. Mấy năm về sau, ở cung Thịnh Diên, nàng chỉ có một tòa

cung điện xa hoa, lạnh lẽo. Còn có tòa Mặc Lan biệt viện lúc này đây…

Hoàn toàn trống trải, chỉ có mùi hương mặc

lan khắp vườn.

Sau này, còn có ai đợi nàng đây?

Dận Vương ư?

Lòng nàng chợt xao động, dường như lại nhìn

thấy Doãn Duật ngồi trước chiếc bàn gỗ trong khu vườn trúc kia, trên khuôn mặt

là nỗi ưu tư ngập tràn.

Kẻ ngu rượu một bình, nhưng nàng lại chẳng

chạm vào một giọt, chỉ mong lòng mình tỉnh táo.

Khi hoa lá còn đang tắm dưới làn sương sớm,

một bóng người sau khi bước xuống xe ngựa liền vội vã chạy vào Mặc Lan biệt

viện.

Anh Tịch vén rèm bước vào, thấp giọng nói:

“Công chúa, Trần đại nhân tới rồi.”

Lệnh Viên gật đầu đứng dậy, vừa vén bức rèm

châu lên, chợt dừng chân, ngoái đầu, khẽ nói: “Em không cần đi theo, giúp bản

cung chuẩn bị kĩ càng đồ đạc đi.” Anh Tịch vâng lời dứng bước.

Thái y lệnh Trần Miêu thấy Đại trưởng công

chúa bước ra, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Lệnh Viên cho lão được ngồi. Trần

Miêu lúng túng đặt hòm thuốc qua một bên, Đại trưởng công chúa cáo bệnh gọi lão

đến Mặc Lan biệt viện quả nhiên chỉ là cái cớ, chẳng lẽ lại định hỏi về bệnh

tình của Hoàng thượng? Lòng bàn tay lão lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ xem nên trả

lời thế nào, bỗng nghe nữ tử trước mặt thấp giọng nói: “Hôm nay bản cung tìm

Trần đại nhân, thực ra là có chuyện muốn nhờ đại nhân làm giúp.”

Trần Miêu không khỏi cả kinh, vội nói:

“Công chúa có gì xin cứ nói, thần nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Lệnh Viên chỉ hờ hững nói một câu: “Rất

tốt”, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lão. Trần Miêu đã ngoài năm mươi, bộ râu

điểm hoa râm, nơi đáy mắt tràn đầy vẻ thận trọng, lặng lẽ chờ nàng lên tiếng.

Lệnh Viên đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt lão. Trần Miêu hoang mang định

đứng dậy theo, nhưng bị nàng ngăn lại, rồi giọng nói trầm thấp của nàng vang

lên: “Năm đó, mẫu hậu đã giao Hoàng thượng cho Trần đại nhân, ắt là hoàn toàn

tin tưởng ngài. Bây giờ, bản cung cũng có thể tin tưởng ngài chứ?”

“Công chúa quá lời! Thần tất nhiên là…”

“Bản cung biết. Bản cung tin đại nhân!”

Nàng ngắt lời lão, nhẹ nhàng nói ra căn nguyên hôm nay gọi lão đến đây. Trần

Miêu lập tức ngẩng lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. Nụ cười tuyệt đẹp dần

hiện lên nơi khóe miệng nữ tử, nàng cười như có vẻ chẳng hề để tâm. Cuối cùng

Trần Miêu cũng cất tiếng hỏi, giọng run run: “Vậy Công chúa muốn Đoan phi nương

nương…”

Trong khi cất tiếng dò hỏi, lòng bàn tay

lão đã ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt sắc sảo của Lệnh Viên hơi trầm

xuống, những lời vốn sắp nói ra như nghẹn lại trong cổ họng. Lúc này, chẳng rõ

tại sao nàng lại nhớ đến câu nói của Liêu Thái phi: “Ai gia hôm nay còn có cô đưa

tiễn, nhưng ngày sau liệu có ai tới đưa tiễn cô!” Móng tay cắm ngập trong lòng

bàn tay, trái tim Lệnh Viên thầm hoảng hốt, bên khóe miệng thoáng hiện một nụ

cười giễu cợt, nàng cũng biết sợ sao? Sợ rằng tay dính quá nhiều máu, cuối cùng

phải chịu báo ứng.

“Công chúa?” Trần Miêu khẽ gọi nàng một

cách thận trọng.

Lệnh Viên cúi đầu ngẫm nghĩ, một lát sau

chợt xoay người, hờ hững đáp: “Tạm thời giữ lại mạng cho cô ta.”

Có thể vì không nhẫn tâm, cũng có thể vì

nàng thật sự đã sợ.

Thái y lệnh gật đầu vâng lời.

Sau đó, Lệnh Viên lại hỏi tới bệnh tình của

Hoàng thượng, rồi mới cho lão lui. Xong xuôi mọi việc, nàng ngẩn ngơ đứng trong

đại sảnh hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng cất bước ra ngoài.

Bởi vì lần này đi Nam Việt rồi sẽ không

quay về nữa, Anh Tịch chuẩn bị đồ đạc cho Đại trưởng công chúa rất cẩn thận,

chỉ sợ sẽ bỏ sót thứ gì. Ngay đến những món đồ mà các thái giám, cung nữ đã gói

ghém, thị cũng nhất định đòi mở ra kiểm tra kĩ càng mới chịu.

Một thị nữ cười nói với thị: “Cô nương đúng

thực là… Cho dù bỏ sót thứ gì cũng có làm sao, chẳng lẽ đường đường Nam Việt

lại bạc đãi Công chúa?”

Anh Tịch bực mình quở mắng: “Cái gì mà bạc

đãi hay không bạc đãi, tất cả chú ý thu dọn cẩn thận cho ta, có những thứ,

không phải chỉ cần Hoàng đế Nam Việt và Dận Vương điện hạ muốn là có được đâu!”

Chợt có thái giám lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp tinh xảo làm bằng gỗ đàn

hương, Anh Tịch tinh mắt, vội bước tới nói: “Thứ này cẩn thận một chút đừng làm

hỏng đấy!”

Gã thái giám cười, nói: “Cô nương quan

trọng hóa vấn đề quá rồi, bảo bối của Công chúa là thứ đồ nằm ở bên trong, còn

cái hộp này có gì đáng lo đâu chứ?”

Một thị nữ khác tò mò cất tiếng hỏi: “Đây

chính là chiếc khăn tay mà Phò mã gia để lại đúng không?”

Nói bừa mà trúng, Anh Tịch đưa tay đón lấy

chiếc hộp, trầm giọng nói: “Đừng có cười đùa hỉ hả nữa, các ngươi đi làm việc

đi, cái này giao cho ta là được rồi.” Nói rồi, thị liền ôm chiếc hộp đi ra

ngoài bức rèm.

Chiếc khăn tay mà Phò mã gia để lại… Anh

Tịch ngẩn ngơ ngắm nhìn, đầu ngón tay vuốt nhẹ những đường nét điêu khắc tinh

xảo bên ngoài chiếc hộp. Thị cũng từng cho là như thế, nhưng Ngọc Trí lại nói

không phải.

Cẩn thận mở hộp ra, chiếc khăn trắng muốt

vẫn lặng lẽ nằm bên trong.

Đến tận ngày hôm đó, trong vườn trúc ở

Dương phủ, khi Thế tử Nam Việt gọi một tiếng: “Anh Tịch” thì trong lòng thị mới

hiểu ra phần nào. Tuy Công chúa chưa từng nhắc tới trước mặt thị nhưng thị đã

đoán ra được mấy phần.

Ban đêm, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn lưu ly

chiếu lên cửa sổ, Lệnh Viên lặng lẽ ngồi trước gương, để Anh Tịch cẩn thận tháo

từng thứ đồ trang sức trên búi tóc của mình xuống. Mái tóc dài buông xõa qua

vai, mềm mại trôi giữa những kẽ ngón tay của Anh Tịch. Thị đột ngột nhìn thẳng

vào khuôn mặt tuyệt đẹp của nữ tử trong gương, kìm nén cả ngày, rốt cuộc không

kìm được nữa: “Nô tì cả gan hỏi Công chúa một câu, chiếc khăn đó… là của Thế tử

Nam Việt đúng không?”

Trong đáy mắt lóe lên tia sáng, Lệnh Viên

ngước mắt nhìn hai người trong gương, chậm rãi gật đầu. Anh Tịch tỏ ra vô cùng

kinh ngạc: “Sao có thể… Công chúa đã bao giờ đi Nam Việt đâu…”

Nàng thoáng cười mỉm, giống như một thiếu

nữ vừa rơi vào biển tình đang kể về mối tình khiến người ta phải ngưỡng mộ của

mình: “Ta chưa từng đi, nhưng chàng lại từng tới.”

“Khi nào?” Trong đầu Anh Tịch thoáng qua

mấy từ như Hàm Lăng, Thịnh Kinh, nhưng không ngờ lại nghe Lệnh Viên cười, nói:

“Khi còn ở Lạc huyện.”

“Lạc huyện!” Anh Tịch ngẩn ngơ, một lúc sau

mới chợt nhớ ra, khi đó bọn họ còn đang ở chùa Ngọc Tuyền. Chùa Ngọc Tuyền nằm

trọng địa giới của Lạc huyện xa xôi, hoang vắng. Thị dường như vẫn chưa hiểu,

bao nhiêu nỗi nghi hoặc chất chứa trong lòng, bèn cất tiếng hỏi tiếp: “Thế tử

tới Lạc huyện làm gì?”

“Ở đó có người của mẫu hậu liên lạc với Thế

tử, người của mẫu hậu ở đó, một là để liên lạc với người phía Nam Việt, hai là

để giám sát cô cô.” Giọng nói hờ hững của Thiếu đế chợt vang lên. Lúc này, y

khoác một chiếc ngự bào màu đen, thắt một dải dây lưng màu đỏ, mỉm cười đứng

ngoài cửa tẩm thất của Lệnh Viên.

Anh Tịch thầm kinh hãi, những lời mà ngày

đó Công chúa không trả lời thị, hôm nay lại chính miệng Hoàng thượng nói ra

rồi, thị cảm thấy có chút sợ sệt.

Sau bữa tiệc đó, Lệnh Viên chỉ nhận được

tin tức về Thế Huyền qua lời của thái y và đám người hầu, tất cả đều nói không

có gì khác thường. Bây giờ gặp mặt, quả nhiên là như vậy.

Đêm đó, quả thực y đã uống say, vì uống say

nên mới làm một việc trái với luân thường như thế.

Lệnh Viên nhìn y, trong lòng thầm ngẫm

nghĩ, tâm trạng bất an đã tan đi. Nàng thu lại tâm tư, cất tiếng hỏi: “Vì sao

Thôi Thái hậu lại muốn giám sát ta?”

Ánh dương dìu dịu chiếu lên tấm lưng y. Y

vuốt áo bước vào, nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng kiêng dè cô cô, sợ cô cô thật sự là

yêu nghiệt hại nước.” Y nói ra câu ấy bằng dáng vẻ hết sức thản nhiên, nhưng

lại khiến lòng Lệnh Viên dậy sóng. “Hoàng thượng biết?” Đôi mắt sáng rực nhìn

đăm đăm vào Thiếu đế trước mặt, giọng của Lệnh Viên hơi run rẩy. Khi đó nàng

còn nghĩ, may mà hoàng huynh chưa từng nói việc này với y, nếu y biết, liệu có

thật sự ra tay với nàng không? Nhưng không ngờ, thì ra y biết rồi. Biết từ lúc

nào? Lệnh Viên thoáng suy nghĩ, không ngờ lại chẳng đủ can đảm để mở miệng hỏi.

Có tia sáng ngưng đọng nơi đáy mắt Thiếu

đế, y cũng lặng lẽ nhìn nàng như thế, sau đó liền nở một nụ cười thảnh thơi:

“Trẫm không tin vào số mệnh.”

Không tin vào số mệnh, cho nên không coi

nàng là yêu nghiệt hại nước, không coi nàng như rắn rết độc trùng.

Nụ cười thảnh thơi, thư thái ấy khiến trong

lòng Lệnh Viên trào dâng cảm giác ấm áp, dường như tới tận lúc này nàng và hắn

mới thật sự hòa giải, thứ tình thân mà nàng khao khát nhiều năm đã không còn là

mơ ước xa vời. Tiếng gọi “Thế Huyền” ấy nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ còn nụ cười

tươi như hoa trên khuôn mặt. Thế Huyền ngây người, dường như lại nhìn thấy bộ

dạng nhếch nhác của nàng khi rời khỏi cung Chung Trữ khi đó, thực sự khác hẳn

với thần sắc ung dung lúc này. Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng, cất giọng hòa nhã:

“Trẫm đến đón cô cô.”

Một câu nói ngắn ngủi, đột nhiên nhắc nhở

Lệnh Viên hôm nay đã là ngày nàng phải lên đường đến nơi xa!

Trên gương mặt Thiếu đế chỉ có một nụ cười

dịu nhẹ, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ yếu đuối, tả tơi sau khi say rượu đêm đó.

Lệnh Viên cười thư thái, nhìn y thế này, nàng cũng yên tâm rồi.

“Đi thôi” Thế Huyền mỉm cười, đưa tay tới

trước mặt nàng, ống tay áo rộng tựa làn mây buông xuống, xua đi mùi hương khinh

la thoang thoảng, vương vất một chút long diên hương. Nụ cười của y càng rạng

rỡ, trong lòng lại càng đớn đau. Trước mặt người khác, y là Hoàng thượng chứ

không phải Thế Huyền, càng không phải Bùi Vô Song, cho nên không được ương

bướng, không được dao động.

Nàng muốn đi, y sẽ bình tĩnh tiễn nàng một

đoạn, để nàng có thể yên tâm…

Bàn tay thon nõn nà như ngọc đặt vào lòng

bàn tay hắn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, mỉm cười đứng thẳng người, xoay người đi ra

ngoài. Ngoài cửa đã có cung nữ, thái giám đứng hầu hai bên, mấy vị vương gia cũng

đứng trong sân. Lệnh Viên thấy Thụy Vương sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ đăm đăm,

nàng liền lặng lẽ nở nụ cười với hắn, thấy hắn thoáng ngây ra mới thu ánh mắt

về.

Bên ngoài biệt viện, hai chiếc xe đang lặng

lẽ chờ. Một chiếc là ngự giá mạ vàng trang trí hình rồng, một chiếc là xe

phượng hoa lộng lẫy. Phía trước mỗi chiếc xe đều có hai cây lọng lớn, toát ra

vẻ nghiêm trang, tôn quý tới tột cùng.

Thiếu đế đích thân đưa Đại trưởng công chúa

lên xe, sau đó không quay trở lại ngự giá mà lên luôn xe phượng.

Bức rèm mỏng vừa buông xuống, Lệnh Viên

liền bắt gặp cặp mắt sáng rực của y, không khỏi ngẩn người: “Sao Hoàng thượng

cũng lên đây?”

Y cười hà hà, nói: “Trẫm và cô cô ngồi cùng

một xe, há chẳng khiến bọn họ cho rằng quan hệ giữa cô cháu ta ngày càng thân

mật sao?” Lệnh Viên nhìn y ngồi xuống, bỗng thấy bàn tay còn lại chắp sau lưng

kia được băng bó kĩ bằng vải thưa. Nàng không khỏi cả kinh, vội kéo ống tay áo

y lên, hỏi: “Tay làm sao thế này?”

Y rụt tay lại, thấp giọng đáp: “Sơ ý nên bị

thương thôi!”

“Để ta xem xem!” Nàng giữ chặt, không cho y

rụt tay về, nhưng mu bàn tay lại bị y dùng bàn tay kia che đi, rồi cười, nói:

“Chẳng qua chỉ là một vết thương rất nhẹ thôi, bọn họ cứ nói trẫm thân thể tôn

quý, nhất quyết đòi băng bó thành ra thế này, thực là làm hỏng sự uy nghi của

trẫm.” Dường như y thật sự không vui, đôi hàng lông mày hơi cau lại, vẻ mặt hậm

hực.

Ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt y, khí

sắc y hôm nay thật sự không tồi, trên má còn có chút hồng hào hiếm có. Lệnh

Viên cuối cùng cũng yên tâm, buông tay ra, nói: “Sau này việc gì cũng phải cẩn

thận, nhớ chú ý thân thể, nghe lời thái y, uống thuốc đúng giờ, không được ương

bướng…”

Y lặng lẽ lắng nghe, trên khuôn mặt là nụ

cười bất biến, giống hệt một đứa bé ngoan.

Nàng bón thuốc cho y, thuốc không còn đắng

như thường ngày. Lời nàng dặn dò, lọt vào tai nghe động lòng người biết mấy,

chẳng hề mang đến chút cảm giác buồn bực, khó chịu nào. Y cười rất vui vẻ, hòa

nhã, nhưng trong lòng lại thầm chua chát, tự nói với mình, chỉ một lần này

thôi, sau này, sẽ không còn nữa.

Nụ hôn đó, y không hề nhắc đến, lại càng

khiến Lệnh Viên cảm thấy yên tâm.

“Cô cô có thiếu thứ gì không, bây giờ trẫm

vẫn còn có thể sai người đi chuẩn bị.” Xe phượng đã khởi hành, tiếng chuông bạc

ở góc xe vang lên những tiếng vui tai xen lẫn giọng nói điềm đạm của y.

Lệnh Viên mỉm cười, nói: “Hằng ngày Hoàng

thượng đều sai người đến biệt viện hỏi câu này, nếu thật sự thiếu thứ gì, ta đã

nói rồi.”

Trong cặp mắt thoáng qua nét hụt hẫng, hai

bàn tay y hơi nắm lại: “Nơi này không có người, cô cô gọi Hoàng thượng làm gì.”

Lệnh Viên thầm kinh hãi, ngước mắt nhìn, nhưng từ thần sắc y thực chẳng thể

phát hiện điều gì khác thường. Lại nghe y ung dung nói tiếp: “Chẳng qua là sợ

Vương Đức Hỷ không chuyển lời đến được mà thôi.”

Lệnh Viên che mặt, khẽ cười: “Sao có thể

chứ?”

Trung thường thị Vương Đức Hỷ là thái giám

hầu hạ Tiên đế khi xưa, cũng có thể coi là người có thâm niên trong cung. Mẫu

hậu thấy lão tâm tư đơn thuần, chưa từng có hành động kéo bè kết phái, cho nên

mới đồng ý cho lão ở lại hầu hạ Thiếu đế. Lệnh Viên cũng rất yên tâm về lão.

Nụ cười của nàng làm không khí ngột ngạt

trong xe giảm bớt phần nào, Thế Huyền ngước lên, khắc ghi hình bóng xinh đẹp

của nữ tử trước mặt vào lòng. Từ lúc bước vào Mặc Lan biệt viện tới khi dắt tay

nàng lên xe phượng, dường như y chưa từng nhìn kĩ nàng như thế. Nàng mặc chiếc

áo cưới đỏ rực khiến sắc mặt càng thêm phần hồng hào, rạng rỡ, trên áo, sợi bạc

thêu hình phượng hoàng bay lượn giữa vầng mây, đây là chiếc áo cưới mà y sai

người may riêng cho nàng.

“Cô cô có thích không?” Đầu ngón tay khẽ

vuốt ve bức hình thêu trên ống tay áo Lệnh Viên, y vừa hỏi vừa nở nụ cười.

Đây không phải lần đầu tiên nàng mặc áo

cưới, nhưng y thì mới nhìn thấy lần đầu. Cô cô của y đúng là một mỹ nhân tuyệt

sắc, hiếm có trên đời, mà càng hiếm có hơn là tâm tư tinh tế đến tột độ kia,

chẳng trách Phò mã lại nguyện lòng chết vì nàng. Còn y…

Chỉ mong nàng có thể niết bàn tái sinh!

Từ nay về sau, chẳng còn Công chúa Giám

quốc nữa, đi Nam Việt phen này, nàng không phải núp sau lưng ai để nắm quyền. Nàng

chính là Dận Vương phi của Nam Việt, rồi sau đó sẽ là Thái tử phi, Hoàng hậu…

Lệnh Viên bị câu nói: “Cô cô thích không?”

của y làm cho ngẩn người, đến khi tỉnh táo trở lại mới nhìn thấy trên đôi môi y

ẩn hiện nét cười, rõ ràng là đang vô cùng vui vẻ. Nàng cũng cảm thấy vui, bèn

đưa tay chạm nhẹ vào mấy cây trâm vàng thoa ngọc trên đầu, cười nói: “Mấy nha

đầu đó chắc đã cài hết cả đồ trang sức lên đầu ta rồi, nặng đến chết mất.”

Y hơi nhướng mày, đắc ý nói: “Trẫm còn cảm

thấy ít đấy, mong là người Nam Việt đừng cho rằng trẫm nhỏ mọn.” Lúc này, Thế

Huyền khiến Lệnh Viên cảm thấy y đã trở lại là chàng thiếu niên đơn thuần trước

kia, không còn là Hoàng đế Bắc Hán cao cao tại thượng. Cặp mắt y tràn ngập

những tia sáng dịu dàng, rạng rỡ, bộ dáng chín chắn, vững vàng khiến y chẳng

còn giống cháu của nàng, mà là một vị huynh trưởng đang tiễn em gái đi lấy

chồng.

Lệnh Viên chợt xao lòng, hoang mang cúi

đầu.

Trong cuộc đời này, nàng cũng từng khát

khao được giống những công chúa khác, được mọi người nâng niu, yêu mến. Phụ

hoàng, mẫu hậu đã không thể giúp nàng thực hiện mong ước này, hoàng huynh cũng

thế, vậy mà không ngờ lần này đi Nam Việt, lúc sắp biệt ly, Thế Huyền lại có

thể đem đến cho nàng sự ấm áp đến nhường này.

Rời xa cố quốc…

Cố quốc… nàng cúi đầu, lẩm bẩm hai chữ đó,

dường như chúng chưa bao giờ xuất hiện trong trái tim nàng, bởi trước đây, nơi

này chưa từng là nhà của nàng. Năm xưa, khi Phò mã còn tại thế, Thẩm phủ ở Hàm

Lăng đã từng là ngôi nhà yên ấm mà nàng mong ước. Còn lúc này, nàng sắp phải đi

lấy chồng xa, bỗng giật mình phát hiện thì ra nơi này chính là cố quốc của

nàng.

Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đăm đăm

vào chàng thiếu niên anh tuấn trước mặt, trái tim vốn chẳng có nơi nượng tựa

của Lệnh Viên rốt cuộc cũng được bình yên. Dù nàng không biết sau này có ai chờ

đợi nàng, nhưng tốt xấu gì nàng cũng có một người thân để mà nhung nhớ, vậy là

đủ.

Thế Huyền thấy nàng nhìn mình chăm chú liền

nở nụ cười, trong sự dịu dàng mang theo niềm vui vẻ, trong nỗi hoang mang xen

lẫn sự yên tâm. Rõ ràng y muốn cười, nhưng lại nhớ ra sau này sẽ không bao giờ

còn được nhìn thấy tấm dung nhan trước mặt, từ nay, đêm dài cô quạnh xiết bao…

Y khẽ ho một tiếng, vội vã ngoảnh mặt qua hướng khác.

Gặp mặt chẳng bằng không gặp.

Khi là Bùi Vô Song, y cũng từng muốn buông

tay, từ nay không nghĩ tới, nhưng nàng lại nhất quyết xông vào bên trong, làm

dấy lên gợn sóng giữa mặt hồ tĩnh lặng. Nàng không biết, chính nàng đã làm y bị

thương, bàn tay dưới chiếc ngự bào dùng sức nắm chặt, cảm giác đau đớn đến xé

lòng lan khắp toàn thân.

Ngự giá chậm rãi tiến về phía trước, chẳng

ai biết đó chỉ là một chiếc xe trống không. Đầu hè gió ấm, nhưng tạt vào mặt

Thụy Vương lại mang tới cảm giác lạnh băng. Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc xe

phượng theo sau ngự giá, từ trong mũi phát ra một tiếng “hừ” nhẹ, hắn hết lòng

hết dạ đề phòng cuối cùng vẫn không ngăn được Đại trưởng công chúa và Thiếu đế

liên thủ với nhau. Có điều, bọn họ cho rằng chỉ hòa thân như vậy là xong việc

sao? Vậy thì thật coi thường bản lĩnh của hắn quá rồi!

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, không lâu sau

liền nghe thấy giọng nói của Trung thường thị từ bên ngoài vọng vào: “Hoàng

thượng, đến cửa thành rồi.”

Đến rồi! Không ngờ lại nhanh như vậy!

Thế Huyền ngước mắt nhìn về phía trước, bức

rèm trước mặt được vén lên. Trung thường thị đưa tay định đỡ y xuống xe, nhưng

lại thấy Thiếu đế vẫn ngồi lặng lẽ ở đó, không hề có ý đứng dậy.

Lệnh Viên nhìn ánh mắt y… Cửa thành mở

rộng, cấm kẻ không phận sự ra vào.

Bá quan văn võ đều đứng xếp hàng nơi cửa

hoàng thành, đội ngũ Ngự tiền thị vệ mặc đồ tím đứng hai bên, ngoài ra còn có

Cấm vệ quân đứng thành hàng dài tới tận bên ngoài thành, đám cung nữ, thái giám

càng nhiều không kể xiết.

“Hoàng thượng!” Lệnh Viên cũng khẽ lên

tiếng nhắc nhở, đã đến lúc y phải xuống xe rồi.

Hoàng đế đích thân đưa tiễn, tới cửa thành

cũng nên dừng lại.

Y vẫn không động đậy, trong đáy mắt thoảng

qua nét cười hiền hòa, nhẹ nhàng nói: “Vương Đức Hỷ, đưa Điện hạ tới tạm biệt

Công chúa!”

Điện hạ? Chiêu Nhi tới rồi sao?

Lệnh Viên không giấu được nỗi mừng vui nơi

đáy mắt, bất chấp lễ nghĩa lén vén một góc rèm xe lên nhìn ra bên ngoài. Trung

thường thị đã vâng lời lui xuống, ánh mắt Lệnh Viên nhìn lướt qua đám người

phía đối diện, quả nhiên nhìn thấy cậu bé đáng yêu kia! Ánh mắt lại nhìn tiếp

lên trên, nàng bất ngờ nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Đoan phi. Mấy ngón

tay đang giữ bức rèm hơi run rẩy, nụ cười của Lệnh Viên cũng trở lên cứng đờ.

Tuy cách rất xa nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ thần sắc nhợt nhạt của Đoan phi.

“Sao Đoan phi cũng tới đây?” Lệnh Viên

không kìm được cất tiếng hỏi, giọng nói toát lên vẻ hơi chua chát. Cung phi vốn

không nên xuất hiện trong hoàn cảnh thế này, trừ phi là chính chủ hậu cung,

nhưng hiện giờ Thế Huyền còn chưa lập hậu.

“Chiêu Nhi hãy còn nhỏ, không rời khỏi nàng

ta được, trẫm bèn ân chuẩn cho nàng ta cùng tới.” Thế Huyền nói rất nhẹ nhàng

nhưng lại khiến Lệnh Viên rung động.

Không rời khỏi được, không rời khỏi được…

Khóe miệng Lệnh Viên thoáng nở nụ cười lúng túng, nàng hối hận rồi sao, bây giờ

vẫn còn kịp. Cụp mắt xuống, nàng buông bức rèm xe. Chẳng ai có thể ở bên ai mãi

mãi, người nào không nên ở lại, sớm muộn gì cũng phải đi thôi.

Kẻ làm chính trị, không nên có điều vướng

bận.

Lời của mẫu hậu khi xưa, nàng dường như đã

dần hiểu rồi.

“Cô tổ mẫu!” Chiêu Nhi vừa được một cung nữ

bế đặt lên xe phượng liền tươi cười gọi to, chạy vào. Có lẽ không biết Thế

Huyền cũng đang ở đây, thằng bé ngây ra một lát, nụ cười trên khuôn mặt sau

nháy mắt đã biến mất, hai tay mân mê vạt áo, lúng túng đứng đó. Thế Huyền liếc

nhìn thằng bé, cũng không nói gì.

Lệnh Viên đưa tay kéo Chiêu Nhi tới, khẽ

cào lên mũi thằng bé một cái, cười nói: “Sao thế, thấy phụ hoàng sao lại không

nói gì?”

Chiêu Nhi ngước mắt nhìn Lệnh Viên, sau đó

mới nhìn Thế Huyền, ngoan ngoãn hành lễ: “Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng!”

Y khẽ “ừm” một tiếng, bộ dạng vẫn hết sức

lạnh lùng. Lệnh Viên biết trước mặt người khác y không quen tỏ ra thân mật với

Chiêu Nhi, nàng cũng không trách y, kéo tay Chiêu Nhi tới, cười nói: “Ồ, Chiêu

Nhi cũng biết cách hành lễ rồi đấy?”

Lúc này thằng bé mới tỏ ra tự hào, nói:

“Mẫu phi dạy con đấy, người nói sau này gặp phụ hoàng nên làm như vậy.”

Lệnh Viên khẽ mỉm cười, kéo thằng bé vào

lòng, giọng nói vang lên mang theo ẩn ý: “Lễ quân thần đúng là không thể bỏ,

nhưng khi không có người ngoài, con với phụ hoàng còn là cha con, lúc này cố ý

làm vậy để ai xem chứ?” Thế Huyền kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng chỉ đang nhìn

Chiêu Nhi, nơi đáy mắt là nét cười hiền từ, dường như những lời vừa rồi chẳng

qua là y nghe nhầm mà thôi.

Chiêu Nhi còn nhỏ, thấy bọn họ đều tươi

cười, tâm trạng cũng không còn căng thẳng như trước, tựa vào lòng Lệnh Viên,

hỏi: “Cô tổ mẫu, khi nào thì người về?” Đây không phải lần đầu tiên thằng bé

hỏi nàng chuyện này, lần đó nàng không trả lời, về sau mẫu phi lén nói với nó

rằng cô tổ mẫu sẽ không quay về nữa. Nhưng nó không tin, nó cảm thấy cô tổ mẫu

sẽ không vứt bỏ nó, cho nên nhất quyết phải hỏi thêm một lần nữa mới chịu.

Lệnh Viên bất giác đưa mắt nhìn Thế Huyền,

thấy sắc mặt y vẫn rất hờ hững, mím môi, ngồi lặng lẽ một bên không nói gì.

Thằng bé mở to cặp mắt tròn xoe, nhìn nàng vẻ đầy mong đợi. Trong khoảnh khắc

đó, nàng vẫn không nhẫn tâm, bèn cười, nói: “Cô tổ mẫu đi một lát rồi sẽ quay

về ngay, cho nên Chiêu Nhi phải nghe lời phụ hoàng, phải ngoan ngoãn nghe

chưa!”

“Thật sao?” Chiêu Nhi mừng rỡ nhìn nàng, thấy

nàng tươi cười thì cũng yên tâm.

Thế Huyền đột nhiên nhìn qua phía nàng, đi một lát rồi sẽ về ngay, y biết rõ đó chỉ là lời nàng dùng để gạt trẻ con, nhưng trong khảnh khắc, y lại có vẻ như bắt đầu tin vào điều này.

Tin rằng nàng đi một lát rồi sẽ về ngay.

Bên khóe miệng thoáng hiện một nụ cười, giọng nói của Chiêu Nhi lại vang lên: “Vậy… vậy ở đó có ai tốt với cô tổ mẫu không?”

Trong cặp mắt thằng bé là vẻ ngây thơ, đôi tay Lệnh Viên đang ôm nó bỗng hơi run rẩy, rồi sau đó nàng bật cười: “Tất nhiên là có.”

Thế Huyền vẫn lặng lẽ nhìn nàng, thực không biết khi nàng nói là có, người nàng nghĩ tới có phải Dận Vương hay không? Ngay sau đó, y lại cười gượng gạo, là ai cũng không quan trọng nữa rồi, dù sao cũng không phải y.

Chiêu Nhi tươi cười vui vẻ, nép sát vào lòng Lệnh Viên, bàn tay nhỏ xíu nghịch ngợm dải tua ngọc buông xuống trên vai nàng: “Hôm nay người đẹp quá!”

Lệnh Viên ôm chặt thằng bé, bên ngoài chợt vang lên giọng nói thận trọng của Trung thường thị: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, Công chúa nên khởi hành thôi.”

Có nhũ mẫu đi đến bế Chiêu Nhi, thằng bé bỗng ôm chặt Lệnh Viên không chịu buông. Lệnh Viên thở dài một tiếng, đang định mở miệng, lại nghe Thế Huyền nói: “Xưa nay thằng bé và cô cô luôn thân mật, hãy để nó tiễn cô cô thêm một quãng nữa.”

Lệnh Viên thầm kinh ngạc, đến khi tỉnh táo trở lại mới hiểu ra y cũng muốn ra ngoài thành. Nàng đưa tay kéo ống tay áo y, cau mày nói: “Thế Huyền, không được!”

Y mỉm cười, nói: “Có gì mà không được? Cô cô lo lắng cho sự an nguy của trẫm sao? Có bao nhiêu cấm vệ quân và ngự tiền thị vệ thế này mà không thể bảo vệ chu toàn cho trẫm, vậy thì trẫm cần bọn họ làm gì? Tiễn hay không tiễn, cũng chỉ có một lần này thôi. Chẳng lẽ cô cô thật sự tin vào câu: “Đi một lát rồi sẽ về ngay” đó hay sao?” Những lời y đang cố thôi miên bản thân tin tưởng, lúc này lại nói thẳng ra. Sắc mặt y không hề thay đổi, nhưng nơi đáy lòng lại như bị dao cắt, gai đâm, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn trước.

Phía bên ngoài, Trung thường thị đã mời Dương Ngự thừa tới khuyên giúp.

Dương Ngự thừa vừa bước tới bên cạnh xe phượng, giọng nói mệt mỏi của Thiếu đế đã vọng ra từ phía sau bức rèm: “Bảo các đại thần giải tán hết đi, trẫm và Chiêu Nhi sẽ tiễn Đại trưởng công chúa thêm một đoạn đường nữa.” Dương Ngự thừa vốn được mời tới để khuyên can, nhưng chẳng rõ tại sao, trong khảnh khắc đó y lại ngây người, chẳng thể nói một lời.

Phía bên này, Đoan phi vẫn đang trông ngóng, đợi mãi mà không thấy Hoàng thượng và Chiêu Nhi xuống xe, lại nhìn thấy Dương Ngự thừa cũng đã tới đó, nhưng không lâu sau, xe phượng lại từ từ lăn bánh, hình như sắp ra ngoài thành. Lúc này Đoan phi mới giật mình kinh hãi, vừa bước lên phía trước lại thấy có hai gã thái giám chạy tới, cao giọng hô: “Khẩu dụ của Hoàng thượng, xin các vị đại nhân hãy về trước…”

Về?

“Chiêu Nhi đâu?” Đoan phi hoang mang hỏi.

Thái giám cung kính cười, đáp: “Bẩm Nương nương, Điện hạ và Hoàng thượng cùng tiễn Công chúa ra ngoài thành, lâu thì chừng một, hai canh giờ nữa là quay lại, xin Nương nương hãy an tâm về cung chờ đợi.”

Đoan phi không khỏi cả kinh, Kiền Nhi bước tới dìu nàng, nói: “Nương nương nhiễm phong hàn còn chưa khỏi hẳn, cứ nên về cung trước đi thôi. Điện hạ và Hoàng thượng ở cùng một chỗ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Khuôn mặt thị nữ tràn ngập nét cười, Đoan phi nghe xong, trên khuôn mặt yếu ớt cũng có nét cười thoáng qua. Chiêu Nhi và Hoàng thượng ở cùng một chỗ, đây không phải là điều nàng vẫn luôn mong muốn sao? Giờ đây, tuy là tiễn Đại trưởng công chúa ra ngoài thành, nhưng nàng cũng mong cha con họ có thể ở cạnh nhau nhiều một chút. Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt Đoan phi tan hết vẻ âu lo, chỉ còn lại nét cười ngạo nghễ. Chỉ cần Hoàng thượng thích Chiêu Nhi, sau này, dù không có Đại trưởng công chúa, mẹ con nàng vẫn có thể đường mây nhẹ bước, phú quý cả đời!

Chiêu Nhi thấy không có ai đến bế mình xuống xe nữa liền yên tâm, bàn tay giữ áo Lệnh Viên cũng buông lỏng. Lệnh Viên mỉm cười, ngoảnh đầu qua, đưa tay vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài. Bên tai bỗng vang lên giọng nói hờ hững của Thế Huyền: “Cho dù hắn có tới, cô cô cũng không nhìn thấy được đâu. Đại trưởng công chúa xuất giá, trẫm đã nghiêm cấm kẻ không phận sự ra vào, hắn không quan không tước, không thể tới gần.”

Lệnh Viên thoáng ngẩn người, sau đó liền khẽ cười mình hồ đồ. Trong tình huống này, tất nhiên Bùi Vô Song không thể xuất hiện. Nàng lại nhìn về phía Thế Huyền: “Sao Hoàng thượng biết ta đang tìm hắn?”

Y phì cười một tiếng, nói: “Khắp Thịnh Kinh này, hiện giờ còn có mấy người có thể khiến cô cô ghi nhớ không quên chứ? Chẳng lẽ là trẫm đã nhầm hay sao, cô cô?” Hai chữ cuối cùng đó hắn hơi nhấn mạnh, dường như còn là để nhắc nhở bản thân về mối quan hệ giữa mình và nữ tử trước mặt.

Lệnh Viên không phát hiện ra vẻ dị thường nơi đáy mắt y, mím môi cười coi như thừa nhận, bây giờ nàng đi rồi, Bùi Vô Song chắc sẽ quay về Khương Châu, nơi đó dù sao cũng là nhà của hắn, hắn còn có phụ thân, có tỷ tỷ, có muội muội, bọn họ đều là người thân của hắn. Nghĩ vậy, nàng lại mỉm cười yên tâm.

Chiêu Nhi ban đầu còn kéo tay Lệnh Viên đòi nàng nói chuyện với nó, về sau mệt rồi, bèn tựa vào người Lệnh Viên mà ngủ gật. Lệnh Viên bế nó, khẽ vuốt ve bờ lưng nó như một người mẹ hiền. Thế Huyền nhìn chăm chú, có lẽ trong tương lai không xa, nàng cũng sẽ có đứa con của mình, nàng sẽ yêu thương đứa bé đó giống như yêu thương Chiêu Nhi, đứa bé con của nàng và Dận Vương…

Vết thương nơi lòng bàn tay truyền tới một tia đau đớn khiến y không kìm được phải cau mày.

“Sao vậy?” Lệnh Viên quan tâm hỏi.

Y hơi cúi đầu, thản nhiên đáp: “Không có gì!” Y chẳng qua là ghen tị thôi, đường đường là Hoàng đế Bắc Hán lại ghen tị với một vị vương gia nước khác. Trong lòng Thế Huyền thầm cười gượng gạo, không ngờ Dận Vương lại có thể có được nhiều thứ mà y không bao giờ có được, đó là tri kỷ, là hồng nhan.

Lệnh Viên nhìn y đang cúi đầu, lại nhìn Chiêu Nhi đã ngủ say trong lòng mình, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: “Tiễn thêm vài dặm nữa là được rồi, Hoàng thượng và Chiêu Nhi không nên rời khỏi hoàng thành xa quá.”

Y không cự tuyệt, khẽ “ừm” một tiếng.

Tiễn người ngàn dặm rồi cũng đến lúc phải biệt ly, y hiểu.

Lệnh Viên nhìn y, định dặn dò thêm vài câu, nhưng muôn lời muốn nói sau khoảnh khắc như đã tan đi hết. Chăm chú nhìn người trước mặt, nàng chẳng thể thốt ra được tiếng nào.

Bên ngoài nổi gió, khiến tấm rèm che lất phất bay. Mặt trời rạng rỡ đã bị tầng mây che khuất, nhưng sắc trời cũng không tối, chỉ hơi lạnh. Thế Huyền lại nhẹ nhàng nói: “Ngoài Anh Tịch, cô cô còn muốn đưa ai tới Nam Việt nữa không?”Lệnh Viên khẽ lắc đầu. Lần này đi Nam Việt hòa thân, nàng là công chúa Bắc Hán, quả thực không tiện mang theo quá nhiều người. Hơn nữa, cuộc tranh đoạt ngôi thái tử ở Nam Việt ảnh hưởng rất rộng, người nàng mang theo từ Bắc Hán khó tránh khỏi bị cuốn vào, bớt được người nào thì tốt người ấy. Nếu không phải công chúa hòa thân nhất định phải có nữ quan theo hầu, thì nàng cũng không muốn đưa Anh Tịch đi cùng.

Thế Huyền khẽ gật đầu, một lát sau mới nói tiếp: “Sau khi Dương Ngự thừa đưa cô cô đến biên giới hai nước, Thế tử Nam Việt sẽ hộ tống cô cô trên quãng đường còn lại. Nếu có chuyện gì, cô cô cứ nói với y, trẫm sợ sẽ có kẻ thừa dịp này lén trà trộn vào trong đội ngũ rước dâu.”

Y cẩn thận dặn dò, giọng nói thoáng vẻ mệt mỏi lọt vào tai Lệnh Viên khiến nàng bất giác cảm thấy có đôi phần giá lạnh. Y không biết chuyện giữa nàng và Doãn Duật, cho nên mới một câu Thế tử, hai câu Thế tử, chẳng hề né tránh.

Lệnh Viên khẽ cười tự giễu, đêm đó y giữ tay áo nàng và hỏi: “Đã từng yêu Phò mã chưa? Đã từng yêu Bùi Vô Song chưa?”

Bùi Vô Song ít nhiều đã khiến nàng động lòng, nhưng nàng và y khó có thể vượt qua sự ngăn cách của chiếc nón có mạng che mặt kia. Phò mã là người cả đời này nàng mang ơn nhất, có điều đã chẳng thể báo đáp nữa rồi. Chỉ có duy nhất Doãn Duật, đó mới là nam tử nàng chôn sâu tận đáy lòng. Lời hứa bên bờ suối cùng chiếc khăn tay đã khiến nàng dốc hết chân tình, dù hồng nhan hóa thành xương trắng, trong lòng nàng cũng chỉ có mình y.

Đội nghi trượng rầm rộ, oai nghiêm cuối cùng cũng đã dừng lại tại tòa Thập Lý đình cách hoàng thành mười dặm.

Bên ngoài, Trung thường thị Vương Đức Hỷ vội vàng xua tay bảo nhũ mẫu bước tới bế Điện hạ xuống. Theo kế hoạch, Hoàng thượng chỉ tiễn đến cổng thành, bây giờ lại cứ tiễn mãi, tiễn mãi, Vương Đức Hỷ chỉ sợ đến giây phút cuối cùng, Hoàng thượng lại đòi thay đổi một lần nữa.

Lúc này Chiêu Nhi vẫn ngủ say, Lệnh Viên mới hơi cử động đã thấy Thế Huyền đứng dậy, khom người đón lấy đứa bé trong lòng nàng. Nhũ mẫu cẩn thận vén rèm, nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc, cũng không dám bước vào. Vương Đức Hỷ vốn định trách mắng, nhưng khi bước tới, nhìn thấy tình cảnh này cũng đành ngậm miệng.

Lệnh Viên đưa mắt nhìn Thế Huyền, đây là lần đầu tiên y bế trẻ con, lại cố làm ra vẻ hết sức quen thuộc, đôi tay lúng túng không biết nên bế thế nào. May mà đêm qua Chiêu Nhi nghe nói hoàng cô tổ mẫu sắp phải đi, cho nên ngủ không ngon, lúc này đang rất buồn ngủ, dù đổi người khác bế nó cũng không tỉnh lại. Ngửi thấy mùi long diên hương thoang thoảng trên cơ thể Thế Huyền, nó liền rúc khuôn mặt nhỏ xíu vào lòng y, ngủ tiếp. Lệnh Viên nhìn bộ dạng lúng túng của Thế Huyền mà không khỏi cảm thấy tức cười, bèn đứng dậy, giúp y điều chỉnh tư thế. Thế Huyền dường như không muốn ở lại nơi này thêm chút nữa, hoang mang bế Chiêu Nhi định bước xuống xe.

Nhũ mẫu và Trung thường thị đều vô cùng kinh ngạc, không biết nên đưa tay ra đỡ y hay phải làm thế nào mới đúng.

Bộ long bào luộm thuộm đã che mất chiếc ghế nhỏ trước mặt, khi Thế Huyền bước xuống xe thì giẫm phải mép của chiếc ghế. Thấy y đứng không vứng, đám người xung quanh hoang mang định chạy tới đỡ, nhưng chợt có một đôi tay đưa tới từ phía sau bức rèm, đỡ lấy y. Thế Huyền theo bản năng đưa một cánh tay giữ lấy ống tay áo rộng màu đỏ trước mặt, dường như đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của y lúc này.

Cặp mắt đen láy hơi ngước lên, bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Lệnh Viên, nàng nói với giọng có đôi phần quở trách: “Sau này nhớ là không được lỗ mãng như vậy nữa.”

Nhũ mẫu đi tới, cẩn thận đón Chiêu Nhi từ trong lòng y. Thấy Hoàng thượng không nói gì, nhũ mẫu lại nhìn về phía Trung thường thị. Trung thường thị phất tay một cái, nhũ mẫu vội vàng lui đi.

Thế Huyền vẫn nắm tay áo Lệnh Viên không chịu buông, chính là bàn tay bị mảnh sứ cứa bị thương đó. Lệnh Viên lo lắng nói: “Hoàng thượng…”

“Chuyến này cô cô đi Nam Việt, việc gì cũng phải cẩn thận, trẫm chỉ mong cô cô được bình an.” Y nhẹ nhàng ngắt lời nàng, ánh mắt nhìn nàng không chớp.

Lệnh Viên mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, thấp giọng nói: “Hoàng thượng bình an, ta mới có thể bình an được.” Nàng đi Nam Việt hòa thân, bất kể Dận Vương có thích nàng hay không thì cũng sẽ vô cùng khách sáo với nàng, bởi y là đồng minh của Thế Huyền. Hai người bọn họ không thể thiếu nhau.

Trong lúc nói chuyện, nàng đã lẳng lặng buông tay y ra, nhưng y thì vẫn chưa buông. Đám ngự tiền thị vệ, cấm vệ quân cùng với cung nữ, thái giám xung quanh đều đang đứng nhìn, Lệnh Viên không kìm được giơ tay áo lên che chắn, cánh tay còn lại định gỡ tay y ra, nhưng không ngờ y lại dùng sức, giữ chặt tay áo nàng không chịu buông. Dường như vì được Lệnh Viên dùng tay áo che chắn, y lại càng chẳng kiêng dè gì. Lệnh Viên hoang mang ngước lên, thấy bên khóe môi y là một nét cười thê thiết, trong cặp mắt tràn ngập nỗi u buồn…

Cũng chỉ có nàng mới chịu che giấu giúp y… Y đến Mặc Lan biệt viện, nàng lo liệu chu toàn giúp y; y hôn nàng trong tẩm điện, nàng giấu giếm giúp y; bây giờ y không nỡ buông tay, nàng lại che chắn giúp y…

Sau này thì sao? Sau này còn ai một lòng một dạ đối xử với y như vậy?

Thế Huyền thật sự không nỡ buông tay, sợ vừa buông tay, cả đời sẽ không còn cơ hội. Nhưng nếu không buông, nàng có thể giúp y che chắn được bao lâu?

Lệnh Viên bị y kéo như vậy, cảnh tượng trước mắt nhất thời trở nên mơ hồ. Nàng hít một hơi thật sâu, cố kìm nước mắt, nuốt hết nỗi niềm không nỡ vào lòng, khẽ quát: “Thế Huyền, buông tay!”

Nơi đáy mắt y thoảng qua một nỗi bi thương, nhưng lại đột nhiên bật cười, lặng lẽ nhìn nàng, nói: “Trẫm sẽ lập Chiêu Nhi làm thái tử.”

Câu nói này y đã giấu giếm trong lòng rất lâu rồi, lúc nàng sắp đi, cuối cùng y cũng quyết định nói ra. Trước đây, y chỉ là phản cảm với việc Thái hoàng thái hậu quyết định thay mình cho nên mới phản kháng, còn bây giờ, y chỉ mong nàng có thể yên tâm ra đi, không còn điều gì vướng bận.

Lệnh Viên thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về ngự giá phía sau theo bản năng, ở đó nhũ mẫu đang bế Chiêu Nhi chờ đợi. Thằng bé vẫn đang ngủ say, tuy ở xa nhưng nàng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng mịn, hồng hào của nó. Nàng ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, người đang bế Chiêu Nhi cũng ngước mắt nhìn nàng. Nụ cười hiền hòa như hoa lan, ánh mắt nghiêm nghị nhưng thiếu phần nhạy bén, rõ ràng là khuôn mặt của Đoan phi! Lệnh Viên nhìn đối phương từ xa, nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng thấy từ trong mũi, trong miệng Đoan phi có một dòng máu chậm rãi chảy ra, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt trắng nõn của Chiêu Nhi…

Đầu ngón tay Lệnh Viên hơi run rẩy!

“Trẫm sẽ lập nó làm thái tử.” Thế Huyên lặp lại một lần nữa, dường như còn sợ nàng chưa nghe rõ.

“Thế…” Lệnh Viên mấp máy môi một cách khó khăn, bàn tay đang giữ chặt tay áo nàng đột nhiên buông lỏng, hai chữ “Thế Huyền” kia còn chưa lịp nói xong, y đã quay người rời đi. Bước chân y rất nhanh, như đang trốn chạy.

Sau khi gọi mấy tiếng vẫn không thấy Thế Huyền trả lời, Trung thường thị Vương Đức Hỷ bèn cung kính hành lễ với Lệnh Viên, chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị nàng gọi lại: “ Vương đại nhân, bản cung giao Hoàng thượng cho ngài đấy!”

Trung thường thị khẽ gật đầu, đáp: “Công chúa yên tâm, nô tài nhất định sẽ chăm sóc cho Hoàng thượng thật tốt!” Sau đó, lão xoay người đuổi theo Thiếu đế.

Lệnh Viên nhìn chăm chú, trong khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng nàng đã thoáng qua một chữ – giết.

Giết Đoan phi.

Nhưng giờ đây, nàng đã ở cách hoàng thành rất xa, Trần Miêu lại không ở bên cạnh, Thế Huyền thì không biết chuyện này, rốt cuộc nàng cũng không nói ra.

Anh Tịch đi tới gần, thấy ánh mắt Lệnh Viên lơ đễnh, thị không kìm được, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, vừa rồi Hoàng thượng nói gì với người vậy?” Thị đứng ở xa, chỉ thấy Hoàng thượng đứng bên cạnh xe phượng của Công chúa rất lâu, nhưng không biết hai người họ rốt cuộc đã nói những gì, nên cảm thất rất tò mò.

Lệnh Viên không trả lời, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi quay người trở vào xe.

Vương Đức Hỷ cẩn thận đỡ Thế Huyền lên ngự giá, y lại truyền Dương Ngự thừa tới. Ánh mắt không còn nhìn về phía xe phượng nữa, y chỉ thấp giọng dặn dò: “Thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Rất tốt!” Thế Huyền cười hờ hững. “Vương Đức Hỷ, về cung.”

“Về cung…” Trung thường thị hô vang một tiếng, trái tim lão vốn lửng lơ suốt dọc đường, lúc này mới có thể trở về vị trí cũ.

Đội ngũ cấm vệ quân và ngự tiền thị vệ tiền hô hậu ủng theo sau ngự giá rời đi. Lệnh Viên vén rèm xe lên nhìn, đội ngũ đó càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn hai cây lọng là vẫn sừng sững trong gió.

“Công chúa, nên khởi hành rồi!” Giọng nói của Dương Ngự thừa vọng vào từ ngoài xe.

Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, lặng lẽ buông rèm, khẽ gật đầu, nói: “Khởi hành”

Anh Tịch ngồi bên cạnh nàng. Thị vốn là người nói nhiều, bởi trước đó Hoàng thượng và Công chúa ngồi cùng một xe, cho nên thị không tiện đi vào, bây giờ Hoàng thượng đã rời đi, cổ họng của Anh Tịch cuối cùng cũng được thông rồi. Có điều, nói ra kể cũng tức cười, trên khuôn mặt thị vốn ngập tràn sự vui vẻ, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại không thốt ra được. Là bởi lưu luyến, không nỡ rời xa nơi này ư?

Gió thổi làm rèm xe khẽ bay lên, Anh Tịch đưa mắt nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cảnh đẹp ven đường, đó là một rừng cây xanh biếc, thảm cỏ xanh rờn, khắp nơi đều ngợp giữa màu xanh. Anh Tịch dường như lại nhìn thấy Dương phủ ngày hôm đó, cũng ngập tràn màu xanh biếc như bây giờ. Thị liều dứt khoát vén hẳn rèm xe lên, chợt nhìn thấy Dương Ngự thừa vận bộ triều phục màu xanh đen ngồi trên một con tuấn mã cao lớn, theo sát xe phượng. Anh Tịch không kìm được, thầm thở dài một tiếng, Dương đại nhân cũng là người tốt, chỉ là hữu duyên vô phận với Công chúa mà thôi.

Không có người nào kéo nàng nữa, ống tay áo rộng theo gió tung bay. Trong mơ hồ, dường như nàng lại nhìn thấy Thế Huyền khi nhất quyết kéo tay áo mình, vẻ mặt lưu luyến, không nỡ rời ra. Lệnh Viên khẽ mỉm cười, sau này y còn có Chiêu Nhi, Chiêu Nhi là người thân thật sự của y, Thế Huyền sẽ không còn cô đơn nữa.

Đang lúc mơ màng, Anh Tịch bỗng nghe Đại trưởng công chúa cất tiếng cười, bèn ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Lệnh Viên quả thực đang cười. Trong nụ cười diễm lệ ấy là vẻ yên tâm, khiến Anh Tịch nhìn mà thầm cảm thấy vui mừng. Thị khẽ gọi một tiếng: “Công chúa”, rồi trở lại ngồi cạnh Lệnh Viên, thấy ống tay áo rộng của nàng thấp thoáng nếp nhăn, thị bèn khom người xuống định vuốt thẳng.

Giữa mảng màu đỏ tươi ấy ẩn giấu một màu đỏ sẫm khiến Anh Tịch không khỏi cả kinh: “Công chúa, đây là…”

Lệnh Viên nhìn theo ánh mắt thị nữ, trên ống tay áo, một mảng máu khô đỏ sậm có thể nhìn thấy rõ.

“Công chúa bị thương sao?” Khuôn mặt Anh Tịch trở nên trắng bệch, vội vàng vén tay áo Lệnh Viên lên để kiểm tra.

Đại trưởng công chúa để mặc cho thị kiểm tra, lặng lẽ nhìn ống tay áo đã bị làm bẩn của mình.

Rốt cuộc y đã kéo nàng mạnh đến thế nào, đến nỗi vết thương đã khép miệng kia lại nứt ra. Cái gì mà chỉ là một vết thương rất nhẹ thôi, Thế Huyền thực sự đã gạt nàng.

Anh Tịch thấy nàng không nói gì, định cất tiếng hỏi, chợt thấy nữ tử trước mặt quay người qua, đưa tay vén rèm cửa sổ xe. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, những chiếc bánh xe lộc cộc lăn đi cuốn theo một mảng bụi đất mịt mù. Phía đằng xa đã không còn nhìn thấy đội ngũ hộ tống xa giá rầm rộ, dưới bầu trời trong xanh chỉ có non sông tươi đẹp của Bắc Hán.

“Công chúa…sao vậy?” Anh Tịch thấy nàng lại chậm rãi buông rèm, không kìm được cau mày hỏi.

Lệnh Viên bật cười, nàng đâu phải không hiểu y, chẳng qua là y không quen thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác. Chỉ cần y vẫn còn sống, dù có bị thương thì cuối cùng cũng sẽ khỏi thôi.

Đêm đã về khuya, trong làn gió ấm tỏa ra chút lạnh lẽo. Ánh sáng từ ngọn đèn lồng chiếu lên bóng dáng tha thướt của nữ tử, phía bên cạnh, một cung nữ thấp giọng nói: “Nương nương, trời mưa rồi, có nên về cung không?”

Dương phi không nói gì, cất bước đi thẳng vào điện Tuyên Thất, đúng lúc nhìn thấy một cung nữ ngự thị bưng chậu nước ra, bên trong là một miếng vải thấm đẫm máu, khiến người ta nhìn mà ghê rợn. Dương phi kinh hãi, vội vàng chạy vào trong trong. Thiếu đế đang ngồi ung dung cạnh bàn, cánh tay bị thương đã được đắp thuốc và băng bó bằng một miếng vải mới. Y ngước mắt nhìn nàng, hơi cau mày, hỏi: “Có chuyện gì?”

Dương phi thoáng ngẩn người rồi vội vã trả lời: “Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng tiễn Công chúa ra ngoài thành, sao lại đi lâu như vậy?”

Y khẽ bật cười, giọng nói cũng trở nên hòa nhã hơn: “Lâu đến mấy thì không phải cũng đã về rồi sao? Nàng còn lo gì…”

Tất nhiên là nàng ta lo lắng, còn sợ hãi nữa. Suốt mấy đêm liền không ngủ, Đại trưởng công chúa cuối cùng cũng đi rồi, hiệp ước giữa bọn họ…

Dương phi thấp thỏm không yên nhưng nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của Thiếu đế, bèn chuyển sang chuyện khác: “Hoàng thượng đã bận rộn cả ngày rồi, người nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có buổi thiết triều sớm.” Giọng nói của nữ tử rất dịu dàng, dường như đã trở lại là Dương phi hiền hậu trước kia. Ánh mắt chẳng khác nào là nước mùa xuân, Thiếu đế ung dung cười khẽ, như thể người ở cung Thịnh Diên ngày xưa chưa từng rời đi.

Suốt mấy ngày, Thiếu đế đều chuyên cần việc triều chính, rất ít khi đặt chân đến hậu cung.

Thẩm Chiêu nghi ở cung Tĩnh Khang chợt nổi một cơn lôi đình vì khó hiểu, ngay đến bộ bình hoa quý mà Thiếu đế ban thưởng cũng đập vỡ mấy cái.

Sau hôm theo Thiếu đế đi tiễn Đại trưởng công chúa, bệnh phong hàn của Đoan phi ngày càng nặng, đã mấy ngày liền không ra khỏi điện.

Đang độ chiều tà, ánh dương hiu hắt, từ cung Chung Trữ có tin tức truyền ra, nói là bệnh của Thôi Thái hậu lại tái phát. Thiếu đế vội vàng đi tới, từ xa đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Thôi Thái hậu: “Đi! Các ngươi đi cả đi! Tất cả ra ngoài hết cho bản cung!”

Mấy gã thái y bị bà ta đuổi ra ngoài, thị nữ Oanh Hoan nhỏ giọng khuyên nhủ, nhưng cũng chẳng ích gì.

Thôi Thái hậu nhìn thấy Thiếu đế, sự sợ hãi mới bớt đi phần nào. Thiếu đế phất tay áo một cái, mọi người đều lặng lẽ lui khỏi tẩm cung của Thái hậu. Các thái y lúng túng đứng dưới mái hiên, rì rầm bàn luận. Trung thường thị nhìn qua phía Oanh Hoan, khẽ hỏi: “Bệnh của Thái hậu sao lại tái phát thế?”

Oanh Hoan tỏ ra rất ấm ức, nói: “Nô tì cũng không rõ, rõ ràng buổi chiều vẫn còn rất khỏe mà!”

Sau đó lại nghe Trung thường thị khẽ thở dài, tiếng bàn luận của mấy thái y dần nhỏ đi.

Trong phòng, bức rèm châu buông lơi tĩnh lặng, ngọn đèn lưu ly chẳng có động tĩnh gì.

Thế Huyền dắt tay Thôi Thái hậu đi tới, ngồi xuống chiếc sạp gấm bên cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì khiến mẫu hậu không vui sao?” Thời gian này, bệnh của Thái hậu rất ít khi phát tác, y quả thực vì có quá nhiều việc nên không rảnh để tới thăm, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Thôi Thái hậu đột nhiên nhìn y chăm chú, sau khi ngẩn ngơ hồi lâu, thấy y mỉm cười định nói tiếp, bà ta mới lên tiếng trước: “Hoàng thượng muốn lập con trai của Đoan phi làm thái tử sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, trong cặp mắt Thái hậu toát ra một tia sắc bén, còn Thế Huyền lại sửng sốt đến tột cùng.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy chữ “Đoan phi”, “thái tử”, chẳng lẽ đến lúc này, y còn có thể không tin “Hoàng thượng” trong lời của mẫu hậu chính là Lưu Trinh y sao?

Ống tay áo thêu hình rồng khẽ chuyển động, y đột nhiên đứng dậy, cặp mắt y nhìn đăm đăm vào người trước mặt.

Mẫu hậu của y, mẫu hậu đã bị điên suốt bao năm của y… không ngờ chỉ là giả vờ? Những ngón tay mảnh khảnh hơi run rẩy, run rẩy vì sự kiên nhẫn âm thầm của Thôi Thái hậu.

Thôi Thái hậu cũng đứng dậy, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Thế Huyền, sau đó hỏi chậm rãi từng chữ một: “Hoàng thượng thực sự muốn lập nó làm thái tử ư?”

Mấy ngày nay, khi lên triều, y đã từng đề cập tới chuyện này, muốn thăm dò suy nghĩ của các đại thần. Người thuộc phái Bảo hoàng tất nhiên không cần phải nói, Hoàng thượng nói sao thì là như vậy. Tần Tướng quân cũng lên tiếng khen hay, duy có phe của Thụy Vương là tiến thoái lưỡng nan. Chuyện này như một trận cuồng phong nổi lên giữa triều đình, tất nhiên cũng chỉ truyền tới hậu cung. Thực ra y cũng không phải muốn giấu giếm, chỉ là…

“Trẫm còn tưởng năm xưa hoàng tổ mẫu đã ép người phát điên…” Y cất giọng khàn khàn, nói.

Nghe y nhắc tới Thái hoàng thái hậu, sắc mặt Thôi Thái hậu hơi biến đổi, bà ta cười lạnh lùng, nói: “Mẫu hậu không phát điên thì con cho rằng bà ta là người tốt sao? Bà ta và Lệnh Viên ép con như thế, cuối cùng con vẫn thật sự thỏa hiệp ư? Trinh Nhi, trước đây con không phải người như thế!”

Không phải là người như thế… Y ngẩn ngơ, lẩm bẩm hồi lâu, vậy trước đây y là người như thế nào đây? Ngươi cô cô mà y hận tới tận xương tủy việc gì cũng suy nghĩ cho y, mẫu hậu mà y vốn cho rằng bị ép phát điên thì ra chỉ là giả bộ… Thế nào là thật, thế nào là giả, trái tim y như nghẹn lại, đưa tay đẩy bàn tay của Thôi Thái hậu ra.

Người đó đã thay Bắc Hán đi hòa thân rồi, y chỉ cần lập Chiêu Nhi làm thái tử, mọi chấp niệm trong lòng có thể xóa tan…

“Trinh Nhi…” Thôi Thái hậu dường như thấy mình đã quá nôn nóng, vội vàng cất tiếng gọi khẽ.

Thế Huyền hơi ngẩn người, bờ môi trở lên trắng bệch. Suốt mười năm nay, cho dù nằm mơ y cũng thường xuyên nghĩ rằng nếu mẫu hậu không phát điên, y sẽ không phải cô độc một mình. Giờ đây, mẫu hậu quả thực không điên, nhưng sao y lại không vui mừng như trong tưởng tượng?

Thôi Thái hậu cẩn thận nắm bàn tay y, giọng nói nghe như tiếng thở dài: “Con hãy còn trẻ, việc gì phải nôn nóng lập thái tử như thế? Dương phi, Tôn Chiêu nghi, Vương mỹ nhân, còn có Thẩm Chiêu nghi mà con vừa mới lập nữa… Bọn họ có ai mà không muốn sinh hoàng tử cho con? Lệnh Viên đã đi rồi, con việc gì phải chịu sự uy hiếp của cô ta!”

“Cô cô chưa từng uy hiếp trẫm.” Y thấp giọng nói, cặp mắt đen láy nhìn Thôi Thái hậu đăm đăm.

Nơi đáy mắt của Thôi Thái hậu thoáng qua một tia kinh ngạc, lại nghe y cất tiếng hỏi: “Mẫu hậu đề phòng cô cô như vậy sao?” Thà giả bộ điên khùng chứ không chịu cho y một chút ấm áp, thà coi y là phụ hoàng chứ không chịu gọi tên y lấy một lần, giờ đây, Đại trưởng công chúa vừa mới đi, mẫu hậu đã vội vã lừa y tới, chỉ vì muốn y gạt bỏ suy nghĩ lập thái tử.

Thỉnh thoảng có bóng của thị vệ đi tuần chiếu lên cửa sổ, Thôi Thái hậu tỏ ra vô cùng buồn bã, chậm rãi nói: “Mẫu hậu cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, thế lực của Thái hoàng thái hậu rất lớn, mẫu hậu chỉ có duy nhất con đường này mới có thể bảo vệ lấy bản thân mình.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Bà ta cười thê thảm, nói: “Trong cung vẫn còn người của Thái hoàng thái hậu.”

“Ai?”

“Mẫu hậu không biết, nhưng mẫu hậu biết nhất định vẫn còn.” Nơi đáy mắt Thôi Thái hậu thoáng qua tia sợ hãi.

Thế Huyền cười lạnh lùng, nói: “Rốt cuộc mẫu hậu sợ cái gì? Trẫm đã là Hoàng đế, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ người được sao?”

Trong lòng Thôi Thái hậu cảm thấy ấm áp, nhưng ngay sau đó lại bị nỗi buồn bã lấp đầy. Bà ta sợ sẽ bị làm hại, nếu không vì lần này Lệnh Viên đã đi rồi mà y vẫn muốn lập Hoàng trưởng tử là thái tử, bà ta sẽ không mạo hiểm để y biết chuyện mình không bị điên. Bà ta nhìn y đăm đăm, đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của y. Đã mười năm rồi, đứa con ở gần ngay trước mắt mà bà ta lại không thể đối xử với y như một người mẹ. Thôi Thái hậu có vẻ hài lòng, bèn thấp giọng nói: “Mẫu hậu không thích con trai của Đoan phi, mẫu hậu ủng hộ con làm những việc mà con muốn làm. Trinh Nhi, con hãy nhớ, từ nay về sau, bọn họ không thể bức ép con được nữa.”

Không thể bức ép y được nữa… Thế Huyền thầm lẩm bẩm, đó vốn là kết quả mà y vẫn mong muốn bấy lâu nay, nhưng giờ đây đã muộn rồi. Y chậm rãi lắc đầu: “Trẫm mệt rồi, không muốn gặp rắc rối thêm nữa.”

Y và Lệnh Viên đấu đá với nhau nhiều năm rồi, đến lúc nàng sắp đi, y mới giật mình phát hiện mình lưu luyến nàng đến nhường nào, có điều tất cả đã không còn kịp nữa. May mà y còn có mẫu hậu ở bên cạnh, nhưng giờ đây, chẳng lẽ còn phải tiếp tục tranh cãi vì chuyện lập thái tử sao?

Bức màn sa mỏng khẽ bay, bóng dáng của thị nữ Oanh Hoan chậm rãi tới gần. Hoàng thượng rời khỏi cung Chung Trữ đã lâu, mấy thái giám bên ngoài cũng đã lui xuống. Thái hậu thì vẫn ngồi ngẩn ngơ, không nói lời nào. Oanh Hoan bưng một chén ngọc tới, nhỏ giọng gọi bà ta vài tiếng, sau đó lại lấy hết can đảm hỏi: “Thái hậu, người đã khuyên Hoàng thượng chưa?”

Điều nên khuyên thì đã khuyên rồi, điều nên nói cũng đã nói rồi.

Trái tim Thôi Thái hậu như muốn vỡ tan, Oanh Hoan bỗng nghe bà ta cất tiếng cười trầm thấp, trong giọng nói là nỗi chua chát tột cùng: “Ý trời, đây đúng là ý trời mà!”

“Ý trời?” Oanh Hoan ngẩn ngơ nhìn bà ta, đột nhiên thấy Thôi Thái hậu phất tay áo, làm chiếc chén ngọc trong tay thị rơi xuống sàn nhà, nước trong chén đổ vào chiếc giày lụa đẹp đẽ kia. Nước vừa mới rót, vẫn còn nóng, nhưng nhìn thần sắc của Thôi Thái hậu thì rõ ràng bà ta không biết đau đớn. Oanh Hoan kinh hãi kêu lên một tiếng, ngây ngốc nhìn bà ta. Bao nhiêu năm nay, thị là người duy nhất biết việc Thôi Thái hậu giả điên, nhưng giờ đây, thị lại không thể phân biệt được, người đàn bà này rốt cuộc là đang giả điên hay điên thật rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.