Lại uống thuốc thêm ba ngày nữa, bệnh của Lệnh Viên mới khỏi
hẳn.
Nam Việt, ngày mùng Tám tháng Chín năm Kiến Chương thứ ba
mươi sáu, Hoàng đế Nam Việt phong cho Ký An Vương Thế tử Hạ Hầu Quân làm Hữu
phó tướng quân, đi theo Hữu tướng quân Điền Hoa trấn thủ vùng biên cương Tây
Bắc, không có chiếu chỉ không được về kinh.
Ngày y lên đường, Dận Vương và Ký An Vương gia cùng ra ngoài
thành đưa tiễn.
Doãn Duật nói chuyện với Dận Vương vài câu, sau đó nhìn sang
phía song thân tuổi tác đã cao. Y và Ký An Vương gia xưa nay chẳng nói chuyện
với nhau nhiều, Ký An Vương phi thì đã khóc lóc cả đêm qua, hai mắt sưng húp.
“Mẹ.” Doãn Duật khẽ cất tiếng gọi, giọng nói tuy hơi khàn
nhưng vẫn cố gượng cười. “Con đi bảo vệ đất nước, mẹ khóc cái gì chứ!”
Ký An Vương phi khẽ gật đầu nhưng vẫn nghẹn ngào nắm chặt
bàn tay Doãn Duật, không chịu buông. Những lời nên nói hoặc không nên nói, lúc
còn ở trong nhà bà đều đã nói với Doãn Duật cả rồi. Lúc này, bà chỉ dặn dò thêm
vài điều, nhưng thực sự vẫn không nỡ để y đi! Bây giờ chỉ còn một đứa con này
thôi, lại phải để nó đến vùng biên cương giá lạnh, mỗi lần nghĩ đến điều này,
Ký An Vương phi lại cảm thấy khó chịu đến nỗi không nói thành lời. Nghĩ đến
cảnh sau này bà ăn ngon mặc đẹp mà con trai lại phải chịu khổ chốn biên cương,
làm sao bà đành lòng cho được!
Ký An Vương gia bước tới kéo tay Vương phi, hơi cau mày,
nói: “Để nó lên đường đi!” Lúc này ông đã bình tĩnh lại, quyết tâm không nhìn
con trai thêm nữa.
Doãn Duật hơi mím môi, một tiếng “phụ thân” cũng khó thốt
ra, rồi y xoay người, cầm lấy cương ngựa, tung người nhảy vọt lên. Ký An Vương
phi lại nôn nóng gọi y: “Quân Nhi… Quân Nhi, con phải giữ gìn sức khoẻ, nhất
định phải bảo trọng nhé!”
Cách cửa thành chừng hơn mười trượng, Khánh Vương đứng dưới
một gốc cây, gió thổi làm quần áo hắn bay lất phất. Một chiếc xe ngựa lặng lẽ
dừng lại bên cạnh hắn, mấy ngón tay thon dài, trắng nõn vén rèm xe lên, để lộ
khuôn mặt tươi cười của Tĩnh Công chúa: “Nhị ca, chẳng phải huynh muốn vào cung
thăm mẫu hậu sao?”
Khánh Vương khẽ “ừm” một tiếng, hờ hững thu ánh mắt về, vén
vạt áo, nhảy lên xe ngựa. Sau khi chui vào trong xe và ngồi xuống, hắn khép hờ
đôi mắt, nhếch mép cười, nói: “Muội nói xem, Ký An Vương gia rốt cuộc là không
thích con trai mình xen vào chuyện của hoàng gia hay chỉ là sợ con trai mình đi
theo nhầm người?”
Tĩnh Công chúa nghe mà chẳng hiểu ra sao, vội thò đầu nhìn
về phía sau. Từ xa đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Dận Vương, nàng ta không
khỏi kinh ngạc, liền ngoảnh đầu lại nhìn Khánh Vương, hỏi: “Huynh nói là tứ ca
sao?”
Khánh Vương không trả lời, đột nhiên mở mắt, cười híp mắt:
“Muội cũng không còn nhỏ nữa, mẫu hậu đã nghĩ đến việc tìm chồng cho muội rồi
đấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp lập tức ửng hồng, Tĩnh Công chúa nắm tay
lại, đấm khẽ lên người Khánh Vương mấy cái: “Ghét nhất huynh đấy, nhị ca! Người
ta không muốn lấy chồng đâu, chỉ thích được ở bên cạnh mẫu hậu cả đời thôi!”
Khánh Vương để mặc nàng ta làm càn, không tức giận, có điều
nụ cười bên khoé miệng lại càng trở nên sâu sắc. Hắn vén rèm xe lên, nhìn về
phía sau, nhẹ nhàng nói: “Nếu thích ai rồi thì cứ mạnh dạn nói ra, nếu muội
không chọn, đến lúc để người khác chọn cho thì khó tránh khỏi là người muội
không thích.”
“Không thích thì muội sẽ không lấy!”
Tĩnh Công chúa dẩu môi, dáng vẻ ngây thơ như một cô bé.
Khánh Vương mỉm cười, không nói gì thêm. Đến lúc đó, há có thể vì một câu không
thích mà không lấy ư? Năm xưa, Hân phi vì thích phụ hoàng nên mới xuất giá đến
Nam Việt này hay sao? Cả Lệnh Viên bây giờ nữa?
Tĩnh Công chúa thấy hắn không nói gì, chỉ ngồi đó cười,
trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, bèn khẽ đẩy cánh tay hắn mấy cái,
hỏi: “Nhị ca, sao không nói gì nữa vậy?”
Hắn mỉm cười, nói: “Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ ra
đã quên cầm theo hộp trà cho mẫu hậu thôi.”
Tĩnh Công chúa bật cười, bảo: “Vậy huynh còn không mau quay
về lấy?”
Hắn lệnh cho gã phu xe quay về Khánh Vương phủ. Khi hắn mang
hộp trà đi ra, bỗng có một gã gia đinh nôn nóng đuổi theo, thấp giọng nói:
“Điện hạ, có thư mật!”
Khánh Vương cau mày dừng lại, đón lấy bức thư từ tay gã gia
đinh. Chỉ mới nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn đã biến đổi, đưa lại bức thư cho gã
gia đinh: “Xử lý đi!”
Tĩnh Công chúa vẫn ngồi đợi trên xe, nhìn thấy Khánh Vương
đi tới, nàng ta bèn cất tiếng hỏi: “Nhị ca, có chuyện gì vậy?” Nàng ta thấy nhị
ca sau khi xem xong bức thư đó, sắc mặt không được tốt lắm, đại khái… lại là
chuyện triều chính, đó đều là những thứ nàng ta không hiểu. Có điều, nàng ta
không quen nhìn bộ dạng rầu rĩ, ủ dột của nhị ca, bèn bám lấy cánh tay hắn làm
nũng: “Có chuyện gì lớn lắm hay sao? Lát nữa gặp mặt, huynh cứ nói với mẫu hậu
là được mà, có việc gì không thể giải quyết đâu chứ?”
Sắc mặt Khánh Vương hơi đờ ra, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt
ngây thơ, trong sáng của Tĩnh Công chúa, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này muội đừng
nhắc đến trước mặt mẫu hậu!”
Tĩnh Công chúa ngước lên, chăm chú nhìn hắn: “Tại sao?”
Khánh Vương thở dài, nói: “Muội cũng biết đấy, mẫu hậu rất
nghiêm khắc với ta, nhị ca của muội không muốn đến đó rồi lại bị mắng vì chưa
làm xong chuyện.”
Tĩnh Công chúa vội vàng gật đầu rồi cười, nói: “Mẫu hậu đã
nhắm huynh cho vị trí thái tử, tất nhiên là phải nghiêm khắc với huynh rồi.”
Khánh Vương mỉm cười không nói gì, chỉ đưa hộp trà trong tay
cho Tĩnh Công chúa, còn mình thì ngồi dựa vào tấm đệm mềm, nhắm mắt dưỡng thần.
Tạm thời chưa động thủ… Còn phải đợi gì nữa? Chẳng lẽ… Bắc
Hán đã xảy ra chuyện?
Đã năm ngày liền Thiếu đế không thiết triều, tuyên bố với bên
ngoài rằng mình bị nhiễm phong hàn. Cấm vệ quân trong, ngoài hoàng thành lại
không hề cởi giáp, Tần Tướng quân suốt mấy ngày nay đều nhíu chặt đôi mày,
dường như có rất nhiều tâm sự. Toàn bộ tấu sớ đều được giao cho Thiếu đế qua
tay Dương Ngự thừa, ngày hôm sau, Dương Ngự thừa lại truyền đạt ý của Thiếu đế
cho những người khác.
Trong triều bắt đầu dị nghị rằng, Thiếu đế đã bất tỉnh nhân
sự, hai người Dương, Tần đang có mưu đồ làm phản. Nhưng lời đồn chỉ là lời đồn,
chẳng ai có chứng cứ xác thực, tất nhiên không dám làm bừa.
Trong hậu cung, sau khi lệnh đóng cửa các cung được ban ra,
mãi đến giữa trưa ngày thứ hai mới được bãi bỏ.
Phi tần các cung đều nôn nóng chạy tới điện Tuyên Thất thăm
nom, nhưng đều bị ngăn lại bên ngoài.
Dương phi vô cùng lo lắng, kéo Trung thường thị Vương Đức Hỷ
qua một bên, hạ thấp giọng nói: “Bản cung nghe người bên ngoài nói… Hoàng
thượng không phải bị nhiễm phong hàn, có thật vậy không?” Nàng còn nghe nói
Hoàng thượng bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, e
là… Tiếp sau đó đều là những lời đại hung, nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Vương Đức Hỷ tái mét mặt, hai mắt cụp xuống nhưng giọng nói
lại rất kiên định: “Đó đều là những lời đồn vô căn cứ, Nương nương hồ đồ rồi,
sao lại nghe những kẻ đó nói bừa chứ?”
Tất nhiên Dương phi cũng hy vọng đó chỉ là tin đồn nhảm.
Các phi tần xôn xao cất tiếng chào “Dương đại nhân”, Dương
phi ngoảnh đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Dương Ngự thừa vận triều phục màu xanh
đen đang rảo bước về phía điện Tuyên Thất. Ngọc Trí liếc mắt thấy Dương phi
xách váy đi tới nghênh đón, nàng ta hơi do dự, cuối cùng chỉ đứng im tại chỗ,
không cất bước.
Mọi người đứng từ xa nhìn huynh muội nhà họ Dương nói
chuyện, chẳng ai biết rõ rốt cuộc bọn họ đã nói gì. Sau đó, Dương Ngự thừa cất
bước đi thẳng vào điện Tuyên Thất, Dương phi đành thở dài mấy tiếng rồi quay
trở về cung Nghi Tuyết.
Đám người Thụy Vương cũng vào cung, yêu cầu được diện kiến
Hoàng thượng, nhưng không có kết quả.
Hoàng thượng có bình an hay không, bây giờ xem ra đúng là
chuyện đáng ngờ rồi.
Ngọc Trí ngày nào cũng tới điện Tuyên Thất, các phi tần cho
dù không gặp được Hoàng thượng nhưng vẫn phải đích thân hỏi Trung thường thị
tình hình trong điện thế nào mới yên tâm. Khi Ngọc Trí trở về cung Tĩnh Khang
thì đã là chiều tối, nàng ta không ngồi kiệu, nền gạch màu xanh đen bóng loáng
phản chiếu bóng dáng yểu điệu. Gần đến cung Tĩnh Khang, khi Ngọc Trí cúi đầu
nhấc tà váy, chợt phát hiện miếng ngọc bội đeo bên hông đã biến mất.
Nàng ta ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ả thị nữ cũng trở nên
cuống cuồng, lo lắng.
Ngọc Trí quay lại tìm kiếm, lúc đi lúc về đều theo một con
đường, có rơi thì hẳn vẫn ở trên đường chứ không đi đâu được.
Hai người đi men theo con đường, tỉ mỉ tìm kiếm từng chút
một, quả nhiên thấy miếng ngọc bội của Ngọc Trí dưới một gốc cây bên ngoài điện
Tuyên Thất. Ả thị nữ vô cùng mừng rỡ, vội nhặt lên, cẩn thận thắt lại vào bên
hông cho Ngọc Trí, tươi cười nói: “May mà tìm được. Miếng ngọc bội này do Hoàng
thượng ngự ban, quý báu vô cùng, Nương nương sau này phải cẩn thận đấy!”
Ngọc Trí cũng cất tiếng cười theo, ánh mắt bất giác nhìn về
phía điện Tuyên Thất. Lúc này trời đã hơi tối, trong điện Tuyên Thất thấp
thoáng có ánh đèn hắt ra. Ngọc Trí đang định thu ánh mắt lại, vừa khéo nhìn
thấy Trung thường thị đẩy cửa đi ra, theo sau là Dương Ngự thừa. Ngay sau lưng
y… chính là khuôn mặt quen thuộc của Thiếu đế!
Những ngón tay bất giác nắm chặt lại, Ngọc Trí bước lên
trước một bước để nhìn cho rõ hơn nhưng cánh cửa làm bằng gỗ đàn nặng nề kia đã
từ từ đóng lại. Nhìn thêm một lúc nữa, Dương Ngự thừa đã rảo bước đi xuống bậc
thềm đá, Ngọc Trí vội vàng xoay người, cùng ả thị nữ rời đi.
Trong buổi chầu sớm hôm sau, Thiếu đế vẫn không xuất hiện.
Sau khi bãi triều, Thụy Vương gọi Dương Ngự thừa lại.
“Hoàng thượng đổ bệnh, Dương đại nhân vất vả rồi!”
Sắc mặt Dương Ngự thừa nặng nề, giọng nói toát ra vẻ mỏi
mệt: “Vương gia quá lời, đây là trách nhiệm của kẻ bề tôi chúng ta. Ồ, Vương
gia không về phủ sao?” Thấy Thụy Vương đi cùng đường với mình, Dương Ngự thừa
liền cau mày hỏi.
Thụy Vương khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía xa: “Bản vương
lo lắng cho bệnh tình của Hoàng thượng, muốn đi thăm một lát.”
“Việc này…” Dương Ngự thừa tỏ ra khó xử. “E là không thích
hợp lắm!”
Thụy Vương có vẻ không vui, trong mắt ánh lên những tia lạnh
lùng, nói: “Hoàng thượng mắc bệnh đã mấy hôm rồi, lại không chịu gặp ai hết, dù
gì bản vương cũng là chú ruột của Hoàng thượng, chẳng lẽ không thể gặp sao? Bây
giờ thái y đã chẩn đoán là người bị nhiễm phong hàn, bản vương vào thăm một
chút thì có gì không được?”
Sắc mặt Dương Ngự thừa hết sức khó coi, thấy Thụy Vương nổi
giận, y đành nói: “Thần cũng chỉ là vâng lệnh hành sự, mong Vương gia lượng
thứ!”
Ngay từ xa đã có thể nhìn thấy điện Tuyên Thất nguy nga,
hùng vĩ, dưới ánh dương buổi sớm, những viên ngói lưu ly càng trở nên rực rỡ, bắt
mắt vô cùng. Thụy Vương lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía trước, đột nhiên cười
gằn một tiếng, ngoảnh đầu nói với Dương Ngự thừa: “Hành động này của Dương đại
nhân khiến bản vương cảm thấy người đứng sau lưng đại nhân bày mưu vạch kế
dường như không phải Hoàng thượng.”
Rốt cuộc đã nói vào chuyện chính rồi, không phải Hoàng
thượng, vậy thì là một vở kịch do Dương Ngự thừa và Tần Tướng quân tự biên tự
diễn.
Dương Ngự thừa ung dung cất tiếng: “Trong triều đã có lời
đồn, thần cũng từng nghe nói, nhưng Vương gia là người thông minh, không nên
nghi ngờ Hoàng thượng.” Kế đó, y đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nói: “Xin Vương
gia về cho!”
Thụy Vương căm phẫn, phất mạnh ống tay áo rời đi.
Ánh bình minh xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống mặt đất,
bên ngoài điện Tuyên Thất, Thế Huyền mặc một chiếc áo gấm thêu hình rồng, bàn
tay bám vào hàng lan can bạch ngọc, nhìn về phía xa. Trung thường thị Vương Đức
Hỷ cúi đầu đứng hầu một bên, chợt nghe Thiếu đế nhẹ nhàng nói: “Trẫm đóng cửa
không ra ngoài nhiều ngày, hắn rốt cuộc đã không nhịn được nữa. Bây giờ, dù
đang đêm nằm mơ chắc hắn cũng muốn biết trẫm rốt cuộc có thật sự bất tỉnh nhân
sự hay không.”
Vương Đức Hỷ bất giác nín thở, hỏi: “Hoàng thượng nghĩ Vương
gia sẽ đi đâu?”
Thế Huyền khẽ ho hai tiếng, buông ống tay áo rộng xuống,
xoay người đi xuống bậc thềm đá, nói: “Muốn biết thì đi theo trẫm xem sao!”
Cái lạnh ở miền Bắc luôn tới rất sớm, năm nay cũng không
ngoại lệ. Lá cây trong sân đã bắt đầu rụng, giữa màu xanh xen lẫn sắc vàng,
thực là một khung cảnh khiến lòng người say đắm. Nhưng Ngọc Trí chẳng có tâm
trạng mà thưởng thức cảnh đẹp, nàng ta ra lệnh cho đám người dưới lui hết ra
ngoài, một mình ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn làn khói lững lờ bay ra từ lò
hương.
Có bóng người đi vào phòng. Đến khi Ngọc Trí tỉnh táo trở
lại, Thụy Vương đã đứng trước mặt nàng ta rồi.
Ngọc Trí cả kinh, vội đứng dậy, nói: “Sao Vương gia lại tới
đây?”
“Mấy ngày nay trong cung giới nghiêm, tin tức không truyền
ra được, cũng không đưa vào được, bản vương chỉ còn cách đích thân đến hỏi
thôi.” Ánh mắt Thụy Vương thâm trầm, thấy Ngọc Trí lại nhìn ra bên ngoài, hắn
bèn nói: “Yên tâm, không có người nào đi theo. Về chuyện của Hoàng thượng,
ngươi có tin tức gì không?”
Nghe hắn nhắc đến Thiếu đế, sắc mặt Ngọc Trí biến đổi hẳn,
nàng ta hạ thấp giọng, nói: “Đó là một cái bẫy! Hoàng thượng không việc gì, y
chỉ muốn ép Vương gia ra tay đó thôi!”
Trong đáy mắt Thụy Vương thoáng hiện vẻ vừa như kinh ngạc,
vừa như thất vọng, rồi hắn siết chặt hai tay, nói: “Thăm dò rõ ràng rồi sao?”
“Chính mắt ta nhìn thấy.”
“Ha ha…”
Tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên từ phía ngoài, Thụy
Vương và Ngọc Trí đều ngoảnh đầu lại. Bên ngoài ô cửa sổ khép hờ, Thiếu đế đang
chắp tay sau lưng, ung dung đứng giữa sân, mấy phiến lá vàng rơi xuống bờ vai
y, lại càng làm toát lên sự tiêu điều, xơ xác. Hai kẻ bên trong kinh hãi vô
cùng, Ngọc Trí vội chạy ra hành lễ, Thụy Vương thì đứng đó bất động.
“Hoàng thượng, Vương gia đến đây là để…”
“Trẫm biết.” Thế Huyền hờ hững lên tiếng ngắt lời Ngọc Trí,
ngạo nghễ nhìn Thụy Vương. “Trẫm không quan tâm hoàng thúc tới đây làm gì, trẫm
chỉ cần biết trẫm tới đây làm gì thôi!”
“Ngươi đến đây làm gì?” Câu hỏi này đã không còn tôn ti quân
thần như trước nữa, Thụy Vương thản nhiên đứng đó, bộc lộ rõ vẻ kiêu căng,
ngang ngược.
Thế Huyền nở một nụ cười hài lòng, ung dung nói hai chữ:
“Bắt gian.”
Đám thị vệ mai phục bên ngoài từ lâu nối đuôi nhau đi vào,
Thụy Vương quả bất địch chúng[1], chẳng mấy chốc đã bị chế ngự. Hắn
không cam tâm nhưng giãy giụa mấy cái mà vẫn không thể động đậy. Khi đám thị vệ
áp giải hắn đi ngang qua chỗ Thế Huyền, chỉ nghe y hờ hững nói: “Trẫm muốn đợi
hoàng thúc ra tay, nhưng hoàng thúc mãi vẫn không hành động. Trẫm thực không
đợi được nữa, cho nên đành để hoàng thúc phải chịu tội danh không được dễ nghe
này thôi!”
[1] Số ít không chống lại được số đông.
Thế Huyền rất hiểu Thụy Vương, hắn là người cẩn thận, muốn
hắn xuất binh thì phải để hắn nhận được tin tức chuẩn xác rằng Thế Huyền đã
thật sự bất tỉnh nhân sự. Vì tin tức này, hắn sẽ quyết định mạo hiểm. Hơn nữa,
lỡ như đến lúc đó hắn thật sự dẫn quân đánh vào cung, chỉ e cục diện khó có thể
khống chế, kết quả như bây giờ rõ ràng tốt hơn nhiều.
“Hoàng thượng, thần thiếp và Vương gia thực sự không có chút
tư tình nào, Vương gia đến chỗ thần thiếp chỉ để hỏi thăm sức khoẻ của Hoàng
thượng thôi! Thần thiếp bị oan, Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!” Ngọc Trí quỳ
dưới đất, dập đầu lia lịa, không ngừng kêu oan.
Thụy Vương đã bị áp giải ra ngoài, cung Tĩnh Khang bị cấm vệ
quân trùng trùng bao vây. Hiện giờ, hoàng cung đang giới nghiêm với lý do Thế
Huyền đổ bệnh, chính là lúc phòng bị cẩn mật nhất, không người nào có thể cứu
được Thụy Vương. Thế Huyền lạnh lùng đưa mắt nhìn nữ tử trên mặt đất, đoạn bước
tới nắm lấy chiếc cằm thon gọn của nàng ta, dùng sức nâng lên, ép nàng ta nhìn
mình.
“Nàng thật sự cho rằng trẫm không cẩn thận để nàng nhìn thấy
hay sao?”
Tròng mắt hơi co rút, Ngọc Trí vội đưa tay nắm chặt miếng
ngọc bội bên hông, lại nghe y cười, nói: “Ngọc bội của nàng là do trẫm sai
Vương Đức Hỷ cởi ra. Thế nào, người của trẫm thân thủ không tệ chứ?”
Vậy sao? Ngọc Trí kinh hãi tới nghẹt thở, cặp mắt mở to nhìn
chằm chằm vào nam tử trước mặt, bỗng nhớ đến cảnh tượng ngày đó, khi y triệu
kiến một mình nàng ta, yêu cầu nàng ta phản bội Đại trưởng công chúa. Vẫn là vẻ
tuyệt tình ấy, lạnh băng không có chút ấm áp.
Khi đó y nói, chỉ cần nàng ta chịu làm, bất kể nàng ta muốn
gì y đều có thể đáp ứng.
Nàng ta nói, muốn làm vợ của y.
Bây giờ xem ra đúng là y đã xem nhẹ nàng ta rồi, thì ra Thẩm
Ngọc Trí chẳng phải thật sự muốn làm vợ y, mà là muốn làm nội gián mai phục bên
cạnh y! Bàn tay Thế Huyền đột nhiên bóp chặt, móng tay cắm sâu vào làn da trắng
nõn của Ngọc Trí khiến nàng ta đau đớn cau mày, nhưng vẫn chậm rãi nói từng chữ
một: “Phi tần tư thông với hoàng thân, nếu truyền ra ngoài ắt sẽ làm tổn hại
đến thể diện của Hoàng thượng.”
Thế Huyền lại cười, nói: “Nàng cho rằng trẫm để tâm tới điều
này sao?” Rồi y đẩy mạnh tấm dung nhan thanh tú trước mặt, giờ đây y chán ghét
khuôn mặt này tới tột cùng.
Ngọc Trí bò rạp trên mặt đất lạnh băng. Thế Huyền xoay người
đi, trong giọng nói yếu ớt ẩn chứa sự giận dữ: “Thật không ngờ lại là nàng!
Không ngờ nàng lại câu kết với Thụy Vương!”
Y đã hoài nghi nàng ta từ lâu, bắt đầu từ lúc nào vậy nhỉ?
Ánh mắt lạnh băng dừng lại trên chiếc áo lông cao quý, Ngọc Trí cất tiếng cười
giễu cợt: “Hoàng thượng đã quên mấy năm cô ta cản trở người, nhưng thiếp thì
không quên được cái chết thảm của ca ca! Tại sao cô ta có thể sống một cách vẻ
vang như thế? Trước đây thì thiếp không biết, sau này đã biết rồi, thì ra Hoàng
thượng không nỡ làm gì cô ta.”
Hai từ “không nỡ” khiến tiếng lòng Thế Huyền thoáng động,
sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Cô ta một lòng vì Hoàng thượng, nếu để cô ta biết Bắc Hán
này không phải là Bắc Hán mà cô ta muốn thấy, Hoàng thượng cũng không phải là
Hoàng thượng mà cô ta trông chờ, người nói xem, liệu cô ta có phát điên không?”
“Thẩm Ngọc Trí!” Thiếu đế giận dữ quát lớn một tiếng, rồi
xoay người tát mạnh một cái lên má nàng ta. “Sẽ không có ngày như thế đâu, bây
giờ trẫm sẽ không nương tay nữa.”
Thụy Vương phải chết, Thẩm Ngọc Trí nàng cũng phải chết!
Khoé môi bị rách toạc, Ngọc Trí cau mày thè lưỡi liếm, trước
giờ nàng ta chưa từng biết nam tử yếu ớt trước mặt cũng có khí lực lớn đến vậy.
Trong cặp mắt đen láy kia dường như bừng lên những tia sắc bén, thấp thoáng toả
ra sát khí. Ngọc Trí thầm kinh hãi, run giọng nói: “Cô ta không muốn ta chết
đâu, cô ta hổ thẹn với nhà họ Thẩm.”
Thế Huyền cười lạnh lùng: “Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để
cho cô cô biết.” Y chỉ cần nàng sống một cuộc sống bình yên ở Nam Việt, chờ
ngày thành thân rồi sau này trở thành Dận Vương phi.
Ngọc Trí sợ hãi mở to đôi mắt, cất tiếng cười thê lương:
“Hoàng thượng cho rằng như vậy là thắng rồi sao?”
Thế Huyền không trả lời, đưa mắt nhìn nàng ta một cái rồi hờ
hững xoay người.
Gió lại thổi rụng mấy chiếc lá cây, đôi ủng ngự giẫm lên đó,
cảm giác mềm mại như đi trên một lớp bông mỏng. Nữ tử sau lưng đột nhiên nói:
“Hoàng thượng thật sự cho rằng nghĩ cho cô ta như vậy là đáng sao? Rồi có một
ngày người sẽ hối hận, người sẽ hối hận…”
Hối hận ư? Ngay hôm đưa nàng ra khỏi thành, y đã hối hận
rồi, nhưng như thế thì sao chứ? Có một số chuyện, không phải y hối hận thì có
thể quay đầu lại. Cái thân phận không thể vượt qua đó khiến y cả đời này không
thể quay đầu.
Bắc Hán, mùa thu năm Càn Ninh thứ mười một, Thụy Vương và
Thẩm Chiêu nghi thông dâm với nhau, bị nhốt vào đại lao. Sang ngày hôm sau,
thánh chỉ ban xuống, tước phong hiệu của Thẩm thị, biếm làm tiện dân, ban cho
ba thước vải trắng.
Thẩm thị một mực kêu oan.
Lúc này, Thừa tướng và quần thần cùng dâng tấu xin xét xử
lại vụ án.
Thiếu đế đùng đùng nổi giận, nói Thụy Vương không coi kỷ
cương phép tắc ra gì, không thể dung thứ. Quần thần lại nói, Thụy Vương là
hoàng thân quốc thích, tội không đáng chết, cầu xin thánh thượng chỉ trừng phạt
bằng cách giam giữ suốt đời.
Thiếu đế không thèm để ý, vung bút viết thánh chỉ: ban cho
rượu độc.
Cẩn thận khoác chiếc áo lông chồn lên vai Thiếu đế, Dương
phi thấp giọng nói: “Ban đêm gió lạnh, Hoàng thượng phải chú ý tới sức khoẻ đấy!”
Thế Huyền mím môi cười khẽ.
Dương phi thấy trên khuôn mặt y thấp thoáng nét buồn phiền,
bất giác nói tiếp: “Chuyện Thụy Vương, Hoàng thượng cứ yên tâm, ngày mai hành
hình rồi, cũng coi như kết thúc.”
Ngày mai, y sợ vẫn còn có ngày mai.
Thế Huyền đưa mắt liếc nhìn nàng, khẽ hỏi: “Nàng sợ không?”
Dương phi hơi sửng sốt, đưa tay ôm chặt y từ phía sau: “Thần
thiếp rất sợ!” Y đóng cửa không ra ngoài suốt mấy ngày, đối với nàng thực chẳng
khác gì mấy ngày tăm tối, không được thấy mặt trời. Nàng thực sự sợ hãi, sợ y
xảy ra chuyện, sợ y cứ thế vứt bỏ nàng và Chiêu Nhi, không quan tâm đến nữa.