Ban đầu, Dận Vương cho rằng Lệnh Viên không cầm chắc ô nên
mới bị gió thổi bay, bây giờ nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của nàng, hắn không khỏi
ngây người.
Nàng đã khóc sao?
Nước mắt nàng hoà lẫn nước mưa khiến hắn nhất thời cảm thấy
ngỡ ngàng.
Lệnh Viên không ngờ lại gặp hắn ở đây, lòng hơi hoang mang,
cúi thấp đầu xuống. Nhất định là hắn đã nhìn thấy hết dáng vẻ nhếch nhác của
nàng rồi.
Bàn tay rắn rỏi của hắn đưa tới trước mặt nàng, bên trong là
một chiếc khăn tay: “Lau đi!”
Lệnh Viên cũng không làm bộ làm tịch, đón lấy chiếc khắn,
lau qua khuôn mặt, lại nghe hắn hỏi: “Nhớ nhà rồi sao?”
Động tác tay dần dần chậm lại. Từ khi nàng vào đất Việt đến
giờ, phu quân tương lai chưa từng quan tâm đến chuyện của nàng. Bây giờ hắn lại
hỏi có phải nàng đang nhớ nhà không… Hắn thật sự quan tâm nàng có nhớ nhà không
ư? Trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, Lệnh Viên không kìm được, cười thầm một
tiếng. Sau khi hít vào một hơi, nàng ngước lên nhìn y, cất tiếng: “Ta vừa từ
thiên lao về.”
Trong thoáng chốc, tia áy náy trong đáy mắt Dận Vương đã bị
thay thế bằng vẻ dò hỏi. Hắn hơi ngoảnh mặt qua hướng khác, hờ hững nói: “Bản
vương đưa Công chúa về.”
Những ngón tay mảnh khảnh đột nhiên nắm lấy cán ô, làn da
lạnh băng của Lệnh Viên chạm vào bàn tay ấm nóng của Dận Vương. Nàng ngẩn ngơ
nhìn đôi mắt bi thương đó, rồi lại nói: “Quận chúa nhờ ta chuyển lời tới Điện
hạ, cô ấy không liên quan gì tới cái chết của Liên phi nương nương.” Trong lòng
nàng cũng biết, việc Vương Khởi không liên quan tới cái chết của Liên phi, Dận
Vương còn biết rõ hơn nàng. Nhưng không hiểu vì sao, giờ đây nàng lại muốn nói
những lời này trước mặt hắn.
Một mảnh tình si cuối cùng lại rơi vào cảnh mất hết tất cả.
Cuộc đời này của Lệnh Viên đã chẳng còn hạnh phúc, nỗi oán
hận chất chứa trong lòng nàng dường như đã thác gửi hết vào câu nói này của
Vương Khởi, đánh mạnh lên người Dận Vương. Hắn muốn dùng Vương Khởi để lật đổ
Khánh Vương và Tiêu Hậu, nhưng lại không nói rõ với nàng ta, chứng tỏ trong
lòng hắn vẫn còn một chút nhân từ, không muốn bức ép… Nếu hắn ép Vương Khởi,
nàng ta chưa chắc đã không chịu giúp hắn.
Nước mưa đọng lại trên hàng mi rồi rơi vào trong mắt, hơi
cay cay khiến nước mắt trào ra. Lệnh Viên cứ thế ngẩn ngơ nhìn Dận Vương, không
bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt hắn. Nàng rất muốn hỏi hắn một câu:
Có đáng không? Có nuối tiếc không?
Cặp môi mỏng của Dận Vương hơi mím lại, hồi lâu sau hắn mới
nói: “Vậy nàng thấy thế nào?”
Tâm tư hắn được che giấu rất kĩ.
Lệnh Viên khẽ gật đầu, mưa vẫn rơi rả rích, nàng đột nhiên
khoan thai nói: “Thì ra giờ Ngọ đã qua từ lâu rồi.”
Sau hôm từ thiên lao về, Lệnh Viên bị ốm.
Sốt hầm hập suốt mấy ngày liền, nàng uể oải nằm trên giường,
cả người chẳng có lấy chút sức lực. Việc này thực khiến đám người dưới vô cùng
lo lắng. Hoàng đế Nam Việt lệnh cho ngự y cả ngày trông chừng nàng, Anh Tịch
lại càng tự trách mình không thôi. Hôm đó, đáng lẽ thị nên đi theo Công chúa,
như thế sẽ không đến mức để Công chúa toàn thân ướt sũng trở về.
Tôn Liên An ngày nào cũng phái người đến biệt uyển hỏi thăm
tình hình, lại dặn thiếu thứ gì cứ việc nói. Dận Vương cũng đến mấy lần, có lần
còn đến cùng Doãn Duật, nhưng Doãn Duật vì ngại thân phận nên không thể vào
trong, đành đứng đợi bên ngoài. Khi Anh Tịch ra vào, Doãn Duật cũng muốn hỏi
thăm một chút, nhưng thấy sắc mặt thị rất khó coi, đi lại cũng vội vàng, rốt
cuộc y không dám lên tiếng.
Một hôm, khi Dận Vương đến, Lệnh Viên bất ngờ kéo hắn lại
nói chuyện hồi lâu, còn muốn hắn dìu ra ngoài hít thở không khí. Doãn Duật đứng
lặng lẽ ngoài cửa, nhìn Lệnh Viên tựa vào lòng Dận Vương, trong đáy mắt nàng
ánh lên nét cười hạnh phúc. Doãn Duật ngẩn ngơ đứng nhìn, trong khoảng khắc đó,
y cảm thấy trong lòng đau đớn khôn tả. Sau lần đó, dù Dận Vương có tới, cũng
không còn thấy Doãn Duật đi theo nữa.
Lại một trận mưa thu qua đi, khí trời dần chuyển lạnh.
Anh Tịch bưng bát thuốc đi vào, thấy Lệnh Viên đã tỉnh, thị
bước tới, áp mu bàn tay lên trán nàng rồi thở phào một hơi, nói: “Cuối cùng
cũng hết sốt rồi! Công chúa đúng thật là, sao lại làm mất ô chứ? May mà không
việc gì, nếu không, dù nô tỳ có chết vạn lần cũng chẳng đủ để tạ tội!”
Lệnh Viên nở nụ cười gượng gạo, câu nói này nàng đã nghe
không dưới trăm lần.
Anh Tịch bưng chén thuốc tới, nước thuốc màu nâu trong chén
hơi sóng sánh, mùi thuốc đắng chát toả ra khắp xung quanh. Lớn đến từng này
tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nàng ốm lâu như vậy, cả ngày phải uống thuốc
khiến nàng khổ sở vô cùng. Đôi hàng lông mày hơi cau lại, dường như cảnh vật
trong nháy mắt đã biến đổi, trước mắt lại xuất hiện bức rèm châu màu đỏ trong
cung Thịnh Diên, Thế Huyền dứt khoát uống một hơi cạn sạch bát thuốc… Nàng mới
chỉ uống thuốc mấy ngày, còn Thế Huyền thì uống thuốc từ nhỏ, thực không biết
đã phải chịu biết bao khổ sở.
“Hoàng thượng!”
Thế Huyền hơi ngước lên, trong vẻ mỏi mệt toát ra một nét
cười, rồi y khẽ gật đầu ra hiệu cho Dương Ngự thừa nói tiếp.
Dương Ngự thừa tiếp tục bẩm báo về nội dung các bản tấu sớ,
mấy chuyện như thiên tai, nhân hoạ… trong một năm kiểu gì chẳng phải xảy ra mấy
lần. Thế Huyền lặng lẽ nghe rồi cầm bút viết ra mấy chiếu thư, lại chậm rãi dặn
dò mọi chuyện đâu ra đấy. Dương Ngự thừa ghi nhớ toàn bộ, vừa định đứng dậy cáo
lui thì lại nghe Thiếu đế hỏi: “Ngày thành thân của Đại trưởng công chúa lùi
đến năm sau rồi sao?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Dương Ngự thừa không khỏi ngây
người, y quay lại, cúi đầu đáp: “Đúng thế! Sao đột nhiên Hoàng thượng lại nghĩ
đến chuyện này?”
“Không có gì, trẫm đột nhiên nhớ đến thôi.” Thế Huyền khẽ
mỉm cười, sau đó liền đứng dậy, nói: “Đi dạo với trẫm một lát!”
Thời tiết miền Bắc sau khi vào thu trở lạnh rất nhanh, thân
thể Thế Huyền yếu ớt nên phải khoác thêm một chiếc áo lông chồn mỏng. Dương Ngự
thừa vẫn vận bộ quan phục màu xanh đen, chỉ là bên ngoài có thêm chiếc áo
choàng chắn gió. Vừa có một trận mưa, trong ngự hoa viên vẫn còn ẩm ướt, chiếc
ủng ngự dưới chân dính nước, thoáng mang tới cảm giác giá lạnh.
Thế Huyền thở ra một hơi thật nhẹ, thấp giọng nói: “Hoàng tổ
mẫu tín nhiệm Dương đại nhân, cô cô cũng tin tưởng Dương đại nhân, bây giờ trẫm
đã giao Thái tử cho nhà họ Dương rồi, Dương Thượng Ngọc, liệu ngươi có làm phản
không?”
Sắc mặt chợt biến đổi hẳn, Dương Ngự thừa hoang mang quỳ
xuống: “Thần không dám!”
Thế Huyền lại cất tiếng cười sang sảng, khom người đỡ y dậy,
khẽ cười, nói: “Trẫm chỉ đùa một chút thôi mà!”
Trên trán Dương Ngự thừa lấm tấm mồ hôi lạnh. Từ xưa tới
nay, điều kiêng kỵ nhất của kẻ quyền thần chính là công cao lấn chủ, tay giữ
binh quyền, mà Dương Ngự thừa và Tần Tướng quân khi ở cạnh nhau thì gần như có
đủ hai yếu tố ấy. Y đưa mắt liếc nhìn Thiếu đế, chỉ thấy trên khuôn mặt gầy
guộc của đối phương là nét cười sảng khoái, thần thái tự nhiên, không còn chút
vẻ sắc bén nào như lúc thăm dò vừa rồi.
Thế Huyền lững thững đi phía trước, Dương Ngự thừa lẳng lặng
bước theo sau.
Trời đã vào thu, những loài hoa cỏ hai bên hành lang từ lâu
đã được các cung nhân thay đổi, nhưng vẫn ngợp sắc màu rực rỡ. Thế Huyền đột
nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn, phía trước chính là cung Thịnh Diên. Kể từ khi
người ấy rời đi, y chưa một lần bước chân vào đó, bởi chỉ sợ nếu bước vào rồi,
những ký ức kia sẽ lại tràn về trước mắt.
Dương Ngự thừa nhìn y với vẻ nghi hoặc, thấy y đột nhiên đổi
hướng, đi về phía cung Nghi Tuyết.
Dàn dây leo bên ngoài cung Nghi Tuyết đã tàn hoa nhưng vẫn
còn một mảng xanh biếc, bò lan chiếm trọn cả bức tường. Từ xa nhìn lại, nơi đây
giống như một căn cứ bí mật được che giấu bởi màu xanh. Thế Huyền chắp tay sau
lưng đứng trước cung Nghi Tuyết, nhưng lại không vào.
Từ bên trong văng vẳng vọng ra tiếng cười vui vẻ của trẻ
con, Dương Ngự thừa thấy y nở một nụ cười lặng lẽ. Một lát sau, lại nghe y nói:
“Nếu trẫm có điều gì bất trắc, xin giao lại Thái tử cho Dương đại nhân, trẫm
chỉ mong ngài có thể đảm đương trách nhiệm này.”
Dương Ngự thừa cả kinh, muốn nói gì đó nhưng đã thấy y xoay
người, trên khuôn mặt không hề có vẻ sợ hãi, hoang mang. Y cất bước đi thẳng về
phía trước, trầm giọng buông một câu: “Thay trẫm chú ý tới Thụy Vương!”
Thụy Vương tựa như một chiếc gai nhọn trong lòng y, nhưng từ
sau sự kiện Công chúa Hân Huy, hắn dường như trở nên yên tĩnh. Hiệp ước với
Hoàng đế Nam Việt bị phá vỡ, Thụy Vương thật sự cam tâm được sao? Thế Huyền hơi
nhếch mép cười giễu cợt, tất nhiên y không tin. Một khi Thụy Vương để y nắm
được sơ sở, y nhất định sẽ không nương tay. Không còn Thụy Vương, y mới có thể
yên tâm.
“Hoàng thượng, thần có một việc…” Dương Ngự thừa hơi do dự,
người trước mặt đã ngoảnh đầu qua nhìn. Y hít sâu một hơi, đi tới ghé sát tai
Thế Huyền, nói khẽ: “Chuyện này, tuy thần vẫn chưa thể xác định…”
Tròng mắt hơi co rút, nhưng ngay sau đó, Thế Huyền chỉ hờ
hững “ồ” một tiếng.
Ngày hôm sau, trời buông nắng đẹp, thời tiết này thực rất
thích hợp để đi săn. Hoàng thượng đột nhiên nói muốn đi săn, chỉ mang theo
Trung thường thị và mấy gã thị vệ thân tín.
Hoàng hôn buông xuống, vầng tà dương lững lờ chiếu một mảng
nắng nhạt xuống bức tường xanh biếc, làn gió nhẹ thổi tới mang theo hơi lạnh.
Ngọc Trí cùng thị nữ vừa tới cửa cung Tĩnh Khang, từ xa đã
nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Mấy gã thái giám xuất hiện,
kẻ đi đầu vừa thở dốc vừa nói: “Khẩu dụ… Đóng cửa các cung…”
Ngọc Trí ngẩn người, chỉ thấy phía sau có mấy gã thị vệ đi
tới, nhanh chóng đóng chặt cửa cung lại.
“Ấy, công công, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ả thị nữ không kìm
được, hỏi. Nhưng cửa cung đóng lại quá nhanh, gã thái giám bên ngoài không hề
dừng bước.
Không lâu sau, bên ngoài lại vọng vào tiếng đoàn người chạy
qua. Nghe những tiếng bước chân nặng nề, đều răm rắp ấy, rõ ràng là cấm vệ
quân!
Sắc mặt Ngọc Trí nặng nề, bây giờ còn chưa đến đêm, chuyện
đóng cửa các cung từ khi nàng vào cung tới nay vẫn chưa xảy ra bao giờ. Nghe
nói, trước kia khi Thái hoàng thái hậu qua đời cũng từng có một lần… Trái tim
Ngọc Trí đập rộn, lẽ nào Hoàng thượng…
Trong cung Nghi Tuyết, Hoàng thái tử sợ đến phát khóc, Dương
phi ôm thằng bé vào lòng dỗ dành, Hoàng thái tử hai mắt đỏ hoe, hỏi: “Tại sao
không cho Chiêu Nhi ra ngoài chơi? Có phải vì Chiêu Nhi không ngoan nên phụ
hoàng mới hạ lệnh nhốt Chiêu Nhi lại không?”
“Không phải, không liên quan gì đến Chiêu Nhi đâu, là phụ
hoàng con muốn chơi trò chơi với chúng ta đấy.” Dương phi nói dối, dỗ dành
thằng bé một lúc nữa rồi gọi nhũ mẫu vào bế nó đi.
Chiếc khăn lụa bị siết chặt trong lòng bàn tay, ả thị nữ
thấy Dương phi loạng choạng bước xuống bậc thềm đá, vội vàng đưa tay đỡ, nhưng
lại bị nàng đẩy ra. Vừa rồi, gã thái giám tới tuyên chỉ rõ ràng rất hoang mang,
trong lòng Dương phi thảng thốt, lần đóng cửa các cung từ mấy năm trước là do
Đại trưởng công chúa hạ lệnh để phong toả tin tức Thái hoàng thái hậu qua đời,
nhằm triệt hạ phe cánh nhà họ Thôi, đề phòng các vị vương gia mưu phản. Vậy bây
giờ thì sao? Là Hoàng thượng đã xảy ra chuyện, làm vậy để đề phòng phe phái của
Thụy Vương sao? Dương phi hoảng hốt nghĩ thầm, bây giờ tin tức trong cung đã bị
phong toả hoàn toàn, chẳng ai có thể biết được điều gì khi không có căn cứ rõ ràng.
Giờ Thân ba khắc, cửa cung được khoá lại.
Cuối giờ Dậu, Dương Ngự thừa và Tần Tướng quân được triệu
gấp vào điện Tuyên Thất.
Thụy Vương phủ cũng trở nên náo nhiệt, các vị đại thần mỗi
người một ý tranh cãi không ngừng. Thụy Vương ho mạnh một tiếng, gian đại sảnh
lập tức trở nên tĩnh lặng.
Thừa tướng đưa tay vuốt bộ râu điểm bạc, cau mày nói: “Hoàng
thượng có phải đã thật sự xảy ra chuyện hay không, hiện còn chưa biết rõ, có
điều, dường như phía Thượng Lâm uyển đã có tin tức truyền tới… Hoàng thượng bị
ngã ngựa…”
Lại có người khác tiếp lời: “Ngã từ trên lưng ngựa xuống thì
dù là người có thân thể cường tráng cũng bị trọng thương, huống chi là cái gã
bệnh tật phải uống thuốc quanh năm đó! Vương gia, theo ý hạ quan, thời cơ không
đợi chúng ta đâu!”
Đúng lúc đó, có một người vội vã chạy vào.
Thụy Vương hỏi: “Cửa cung thật sự bị khoá lại rồi sao?”
“Dạ đúng! Tiểu nhân còn nhìn thấy hai người Dương, Tần vào
cung! Chỉ có hai người bọn họ thôi!”
Hắn vừa dứt lời, cả gian đại sảnh liền trở nên xôn xao.
Có người hùng hổ như muốn khởi binh đánh vào hoàng cung ngay
trong đêm nay.
“Đây rõ ràng là muốn lập di chiếu! Hoàng thái tử còn nhỏ như
thế thì có tác dụng gì?”
Thụy Vương lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Hoàng thái tử vô dụng,
nhưng hai người Dương, Tần đều không phải hạng xoàng!”
Thừa tướng nói: “Nếu Hoàng thượng thật sự hôn mê bất tỉnh,
Vương gia có thể đẩy việc khoá cửa cung lên đầu hai người Dương, Tần, bọn họ
làm vậy chính là phạm tội khi quân, là tạo phản! Khi đó, Vương gia hoàn toàn có
thể dùng danh nghĩa bảo vệ Hoàng thượng mà đem quân đánh vào cung! Hai người
Dương, Tần bị phán tội danh tạo phản ắt sẽ mất hết lòng người, đội quân trong
tay bọn họ không cần đánh cũng sẽ tự tan vỡ!”
Nếu quả đúng như vậy thì hẳn nhiên là tốt, có điều… “Nếu
Hoàng thượng vẫn còn tỉnh táo thì sao?” Như vậy, người mưu phản sẽ là Thụy
Vương.
Một lời trúng ngay điểm mấu chốt.
Thừa tướng thu lại nụ cười: “Vậy tai mắt trong cung…”
Thụy Vương lại khẽ “hừ” một tiếng: “Có lẽ bây giờ còn chưa
thăm dò được gì, mà cho dù có tin tức thì hiện cũng không thể truyền ra ngoài
được.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Đợi thôi.”
Đã đợi mười mấy năm rồi, còn không đợi thêm được mấy ngày
hay sao? Ánh mắt Thụy Vương thâm trầm, đầu ngón tay không ngừng mân mê chiếc
nhẫn ngọc trên ngón tay cái.
Giữa màn đêm đen kịt, một tiếng sấm đột ngột rền vang.
Lệnh Viên giật mình mở trừng mắt, bên ngoài ô cửa sổ trổ
hoa, một bóng người đang đứng yên. Mưa vẫn chưa ngớt, ánh trăng bàng bạc, cái
bóng chẳng hề động đậy đó hắt lên cửa sổ. Vào giờ này, đám cung nhân đều đã đi
nghỉ, ngày nào y cũng đến vào đúng thời điểm này, đứng ở bên ngoài trong một
tuần hương, sau đó lẳng lặng rời đi.
Mỗi lần Lệnh Viên mơ màng tỉnh dậy đều nhìn thấy y.
Ban ngày không đến, đổi lại thành ban đêm.
Trong lòng Lệnh Viên ngập tràn cảm giác chua chát. Lời của
Ký An Vương gia vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng nàng quả thực không nỡ, cho
nên mới ôm lòng ích kỷ kéo dài thêm mấy ngày. Bây giờ bệnh cũng đã sắp khỏi,
thực không thể kéo dài thêm được nữa. Chống tay ngồi dậy, lặng lẽ vén màn lên,
Lệnh Viên đi chân trần trên nền đất giá lạnh, bước từng bước về phía cửa sổ.
Chỉ cách khoảng hơn một trượng, vậy mà lúc này Lệnh Viên lại
cảm thấy xa xôi vô chừng. Dưới chân dường như không phải mặt đất lạnh băng mà
là vô số lưỡi đao sắc bén.
Doãn Duật vẫn đứng bên ngoài cửa sổ, mấy ngày nay y thường
xuyên nhớ đến cảnh Lệnh Viên và Dận Vương ở bên nhau, y vẫn nhớ nụ cười vui vẻ
của nàng. Y tin rằng nàng đã đưa ra lựa chọn, nàng lựa chọn Dận Vương… Trước đó
không phải đã như vậy rồi sao? Đôi hàng lông mày nhíu chặt, y lại khẽ cười tự
giễu, rõ ràng y đã dối mình dối người.
Dưới làn ánh sáng lờ mờ, y nhìn thấy dường như có bóng người
chiếu lên cửa sổ. Kế đó, cửa sổ lặng lẽ được mở ra, khuôn mặt mà y ngày nhớ đêm
mong xuất hiện. Doãn Duật bất giác lùi về phía sau nửa bước, bỗng nghe nàng
nói: “Huynh vào đây!”
Không hề chờ đợi, cửa phòng đóng lại, căn phòng chìm trong
bóng tối.
Doãn Duật luyện võ từ nhỏ, đã quen với việc làm tiếng bước
chân mình trở nên nhỏ nhất, còn Lệnh Viên vì đi chân trần nên mới không phát ra
tiếng động nào.
“Đã đỡ hơn chưa?” Y khàn giọng hỏi nàng.
Lệnh Viên không trả lời, lạnh lùng nói: “Sau này huynh đừng
đến nữa!”
Doãn Duật ngẩn người, nhưng không tức giận, chỉ coi như nàng
đang ốm nên tâm trạng không tốt. Rồi y dịu dàng nói: “Sau này nàng chớ có làm
bừa nữa, phải biết trân trọng sức khoẻ của mình.”
Trong màn đêm giá lạnh, dường như trái tim cũng lạnh theo.
Dù chỉ thấp thoáng nhìn thấy nam tử trước mặt nhưng Lệnh Viên vẫn cúi đầu, có
phần sợ hãi khi nhìn thấy cặp mắt đen láy, sáng rực kia. Nàng cất tiếng, giọng
nói xen lẫn chút tức giận: “Sao huynh còn chưa hiểu? Dận Vương đối xử với ta
rất tốt, chẳng bao lâu nữa ta sẽ trở thành vương phi của y, ta hài lòng với
cuộc sống như vậy! Chỉ cần Dận Vương trở thành thái tử, tương lai sẽ là Hoàng
đế Nam Việt, y có thể giúp Bắc Hán. Doãn Duật, huynh có thể không?”
Mỗi câu nói tuy đều là sự thực nhưng lại giống những lưỡi
dao sắc bén, hết sức vô tình.
Nàng vẫn chưa chịu dừng lại: “Trước đây đã có người đồn rằng
ta và huynh tư thông với nhau, khó đảm bảo sau này không còn chuyện như vậy xảy
ra nữa. Ta xin huynh sau này hãy rời xa ta, tốt nhất là chúng ta vĩnh viễn
không bao giờ gặp nhau nữa! Như vậy sẽ tốt cho cả huynh và ta!”
“Kiều Nhi!” Những lời lẽ nghiêm khắc của nàng khiến Doãn
Duật sửng sốt, từng câu từng chữ đều tuyệt tình biết bao, nàng thật sự muốn
vạch rõ ranh giới với y hay sao? Y vốn chẳng mong ước điều gì xa vời, nàng muốn
lấy Dận Vương thì cứ lấy, y chỉ hy vọng có thể nhìn nàng từ xa, biết nàng bình
an, đời này không còn mong gì hơn nữa.
Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?
Giữa màn đêm, y cố gắng nhìn rõ thần sắc nữ tử trước mặt,
hoang mang bước lên phía trước một bước, nắm chặt lấy hai bờ vai nàng, run
giọng nói: “Không phải chúng ta đã hẹn trước với nhau rồi ư? Nàng đi tới đâu,
ta theo tới đó, Dận Vương đối tốt với nàng, ta cũng mừng thay cho nàng… Kiều
Nhi…”
“Huynh còn chưa hiểu hay sao?” Lệnh Viên gạt mạnh tay y, lùi
về phía sau mấy bước rồi mới dừng lại.
Dường như Doãn Duật chợt nghĩ ra điều gì, kinh hãi nhìn
nàng, hỏi: “Sao lại không đi giày? Nàng đang ốm, nền đất lạnh như vậy…”
“Ta sợ đi giày sẽ phát ra tiếng động khiến người khác phát
hiện, cho nên mới không dám đi! Huynh vẫn chưa hiểu ư? Bởi vì có huynh ở đây,
ta nhất định phải hết sức cẩn thận, sợ người ta biết được mối quan hệ giữa ta
và huynh! Nếu huynh thật sự muốn tốt cho ta thì hãy đi đi, hãy biến mất khỏi
nơi này!” Tay chân Lệnh Viên trở nên giá lạnh,
đôi môi run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Bởi vì sự tồn tại của huynh có thể
phá hỏng kế hoạch của ta! Ta không muốn hôn sự của mình với Dận Vương xảy ra
vấn đề gì nữa, không muốn giang sơn Bắc Hán có biến!”
Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, Lệnh Viên không
ngừng thở dốc. Bóng tối vô biên dường như tụ lại trong nháy mắt, khi cúi đầu
xuống, Lệnh Viên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Doãn Duật đang nhìn về
phía mình, trách hỏi, thất vọng, không dám tin… Nàng muốn lùi lại nhưng chân
như mọc rễ, khó lòng nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, Doãn Duật mới cất giọng ngẩn ngơ,
hỏi: “Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Phải.” Nàng dứt khoát ngẩng lên, nói rành rọt.
Ngay cả việc hít thở cũng khó khăn nhưng Doãn Duật vẫn thấp
giọng nói: “Được, nếu nàng cảm thấy như vậy là tốt.” Sau này, y nhất định sẽ
không tới nữa, sẽ đi thật xa nơi đây, không để nàng cảm thấy bị đe doạ.
Dận Vương… Dận Vương bây giờ đã có Lệnh Viên, không cần đến
y nữa.
Y lặng lẽ tới, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Lệnh Viên ngồi co ro trên giường, cắn chặt môi để kìm tiếng
khóc. Ngay sau đó, nàng lại khẽ gật đầu, chậm rãi hít sâu một hơi, đưa tay nâng
khuôn mặt mình lên, mỉm cười, tự nói với mình: “Mi là Lưu Lệnh Viên, Lưu Lệnh
Viên là người kiên cường nhất trên đời.”
Chẳng thể nhớ rõ là bao nhiêu năm rồi, nàng đã không còn rơi
nước mắt, bởi nàng không có thời gian để khóc lóc một cách yếu đuối.
Nhưng đêm nay, nàng rất muốn khóc một trận thoả thích. Sau
khi khóc xong, nàng sẽ lại là một Lưu Lệnh Viên biết nói, biết cười, biết dùng
âm mưu.