Trận mưa thu bất chợt ập đến, thấm ướt những chiếc lá xanh,
làm những bông tử vi rụng đầy sân. Gió nhẹ thổi tới mang theo hơi lạnh, đôi ba
hạt mưa quyện lẫn hương thơm bay vào. Bức rèm mỏng khẽ lay động, khói trầm
trong phòng ít nhiều tản bớt.
Anh Tịch bước tới đóng cửa sổ lại, thấp giọng nói: “Công
chúa nên đóng cửa sổ thì hơn, đừng để hơi lạnh bám vào người.”
Lệnh Viên khẽ mỉm cười với thị.
Dưới làn mưa rả rích, một gã thái giám nội thị mặc áo màu
xanh đen gõ cửa lớn của biệt uyển, sau đó vội vã đi xuyên qua cái sân tĩnh lặng
để vào trong. Cả người hắn dính đầy hơi ẩm, không dám bước vào phòng, chỉ đứng
ở cửa cung kính nói: “Công chúa điện hạ, nô tài vâng lệnh mời người rời phủ một
chuyến.”
Anh Tịch nghe thấy thế, vội thò đầu ra, thấy người này lạ
mặt bèn “úi” một tiếng.
Tà váy dài đã lướt qua bậu cửa, Lệnh Viên hờ hững đưa mắt
nhìn người bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng bảo ngươi tới sao?”
Hắn vẫn cúi đầu: “Nô tài nhận được mệnh lệnh của Tôn công
công, nói là… Thượng Dương Quận chúa muốn gặp người. Hoàng thượng đã đồng ý
rồi.”
Anh Tịch kinh ngạc nhìn Lệnh Viên, trong mắt Lệnh Viên cũng
thấp thoáng tia sửng sốt pha lẫn nghi ngờ. Một lát sau, nàng mới hỏi tiếp:
“Ngươi nói là Thượng Dương Quận chúa Vương Khởi?”
“Vâng.” Gã thái giám cúi đầu đáp, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có
tới hai Thượng Dương Quận chúa hay sao?
Còn chưa kịp giấu vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, Anh Tịch đã
vội giữ lấy tay áo Lệnh Viên, thấp giọng hỏi: “Công chúa, cô ta gọi người đến
làm gì? Chẳng phải cô ta rất ghét người sao?”
Lệnh Viên không trả lời. Ngoài mái hiên, mưa vẫn rơi rả
rích, nàng đưa mắt nhìn, chỉ thấy một khoảng mênh mang vô tận.
Sau một hồi không thấy Lệnh Viên nói gì, gã thái giám có
phần sốt ruột, ánh mắt nhìn về phía đôi giày lụa tinh xảo bên dưới tà váy gấm
dài, thấp giọng nói: “Xin Công chúa nhanh đi cho, giờ Ngọ ba khắc là hành hình
rồi.”
“Công chúa!” Anh Tịch kéo tay áo Lệnh Viên không chịu buông,
thị luôn cảm thấy ả Thượng Dương Quận chúa kia không có ý gì tốt đẹp.
Gã thái giám lấy hết dũng khí hơi ngước lên. Nữ tử trước mặt
hắn vận một bộ đồ gấm lộng lẫy, lưng đeo đai ngọc lung linh, một dải tua ngọc
đung đưa nhè nhẹ… Nhìn lên cao hơn chút nữa, hắn bỗng bắt gặp ánh mắt của Lệnh
Viên, tuy chỉ thoáng liếc qua nhưng cũng đủ thấy trong ánh mắt đó có tới ba
phần giễu cợt, bảy phần sắc bén. Gã thái giám hoảng hốt, vội cúi đầu xuống.
Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như nhìn thấy một tia nuối tiếc thấp thoáng nơi
đáy mắt vị Đại trưởng công chúa Bắc Hán này. Nàng đang nuối tiếc cho ai, Thượng
Dương Quận chúa ư?
Một tiếng “Công chúa” đột ngột vang lên kéo hồn phách hắn
trở về hiện thực, đôi giày lụa trước mắt đã không còn ở đó nữa. Hắn ngoảnh đầu
lại, thấy Anh Tịch cầm ô chạy ra ngoài màn mưa, nhanh chóng che cho Lệnh Viên.
Chủ tớ hai người họ như đang nói chuyện, những hạt mưa rơi xuống chiếc ô phát ra
tiếng lộp bộp rộn ràng, gã thái giám nghe mà ngơ ngẩn, rồi hắn rùng mình bừng
tỉnh, vội vàng cất bước đi theo.
Làn gió lạnh kèm theo vài hạt mưa nhỏ thổi vào qua ô cửa sổ
khiến khuôn mặt mỗi người đều dính đầy hơi ẩm.
Anh Tịch có chút không vui, ngoảnh đầu lại chất vấn gã thái
giám nội thị xem tại sao Thượng Dương Quận chúa lại nhất quyết đòi gặp Công
chúa.
Gã thái giám cười lúng túng, nói rằng hắn không rõ lắm, hình
như Quận chúa còn xin gặp những người khác nữa nhưng chẳng ai chịu gặp nàng ta.
Lệnh Viên chỉ nghe mà không nói gì. Vương Khởi muốn gặp
những người nào, nàng đại khái đều đoán được, những người đó tại sao không muốn
gặp Vương Khởi, nàng cũng biết. Nhưng nàng thì sao? Tại sao nàng lại đi gặp
Vương Khởi?
Anh Tịch ngồi ở phía đối diện, đưa mắt nhìn về phía Lệnh
Viên, dường như thấy Công chúa đang cười. Anh Tịch không khỏi ngây người, không
biết nụ cười này rốt cuộc là có ý gì.
Đây không phải lần đầu tiên Lệnh Viên tới thiên lao, nhưng
lại là lần đầu tiên đi tiễn đưa một nữ tử mà nàng chưa từng gặp mặt.
Phòng giam của Vương Khởi hoàn toàn biệt lập, cách xa nơi
giam giữ lũ người tam giáo cửu lưu[1] khác. Tuy thế, vẫn không
ngăn được những tiếng rên rỉ, kêu la thảm thiết cùng những tiếng chửi mắng
không ngớt vọng vào từ bên ngoài. Anh Tịch hít sâu một hơi, cố ép mình tỏ ra
bình tĩnh.
[1] Cụm từ dùng để chỉ mọi hạng người trong xã hội.
Sợi xích sắt nặng nề phát ra những tiếng va chạm loảng
xoảng, Vương Khởi đang ngồi tựa vào góc tường dường như bị làm cho giật mình
tỉnh giấc, vội vàng ngoảnh đầu nhìn sang. Bên ngoài phòng giam, một bóng dáng
kiều diễm ung dung đứng đó, sự u ám của nơi này cũng không che mờ được vẻ đẹp
của nàng. Đó là một vẻ đẹp rực rỡ tựa trăng sao, lại trầm lắng động lòng người
như bông sen trong hồ nước.
Vương Khởi ngẩn ngơ ngắm nhìn, dường như tới lúc này nàng ta
mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói “còn đẹp hơn so với lời đồn” của Khánh
Vương. Nàng ta đưa tay bám vào bức tường ẩm ướt, loạng choạng đứng dậy. Cửa
phòng giam đã được mở, Lệnh Viên khom người bước vào, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ
cao quý trời sinh khiến Vương Khởi nhìn mà không kìm được hổ thẹn vì tự thấy
mình thua kém.
Chẳng trách Đường ca ca lại một lòng muốn thành thân với
Công chúa Bắc Hán! Một nữ tử thế này, thử hỏi trong khắp thiên hạ, có nam nhân
nào không yêu cơ chứ?
Lệnh Viên dừng bước, tới lúc này mới nhìn rõ nữ tử đang co
rúm trước mặt.
Nàng ta vốn không đẹp lắm, bây giờ lại càng nhếch nhác, đôi
mắt đục ngầu ngẩn ngơ nhìn Lệnh Viên, hai bờ môi run rẩy, những sợi tóc rối
dính sát vào gò má.
Lệnh Viên xoay người lại, lạnh lùng ra lệnh: “Lui hết đi,
bản cung muốn nói với Quận chúa đôi câu.”
Anh Tịch không khỏi kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lại thấy
Lệnh Viên nháy mắt ra hiệu. Thị hiểu ý, không dám nói gì thêm, xoay người rời
đi cùng gã thái giám và đám cai ngục.
Lệnh Viên ngoảnh đầu lại, nhìn sắc mặt sửng sốt của Vương
Khởi, nhẹ nhàng cười, nói: “Không phải cô muốn nói chuyện riêng với ta sao?”
Lệnh Viên bước lên trước một bước, tà váy dài lướt đi trên
thảm cỏ khô hỗn độn trong phòng giam, phát ra những tiếng loạt soạt khiến người
ta khó chịu. Vương Khởi vô thức lùi lại phía sau nửa bước, mới chợt nhớ ra mình
đã ở góc phòng, làm gì còn đường lui nữa. Nàng ta ngẩn ngơ nhìn Lệnh Viên, nữ
tử này thông minh như vậy, chẳng trách Đường ca ca lại muốn cưới về.
Lệnh Viên thấy nàng ta cúi đầu, mái tóc rối che mất nửa
khuôn mặt. Căn phòng giam tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó lại nghe Lệnh Viên
nói: “Cô không có điều gì muốn nói với ta sao?” Nàng đứng đó đợi một lát, Vương
Khởi vẫn không nói gì. Khoé miệng hơi nhếch lên, Lệnh Viên cũng không muốn đợi
thêm nữa, xoay người định rời đi.
“Liên phi nương nương không phải do ta hại chết.”
Người phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng.
Giọng nàng ta hơi run rẩy, hai hàng nước mắt cuối cùng cũng
tuôn rơi.
Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn nàng ta, thấy nàng ta chậm rãi
ngước nhìn mình, cặp mắt thất thần bừng sáng lên trong thoáng chốc. Vương Khởi
dường như nhìn thấy hy vọng nhưng lại không đi tới, vẫn tựa vào tường, cất
tiếng: “Cô có thể giúp ta nói với Đường ca ca là Liên phi nương nương không
phải do ta hại chết không? Huynh ấy… huynh ấy không tin ta.” Giọng nàng ta dần
hạ thấp xuống, đôi bờ môi trắng bệch không ngừng run rẩy.
Nụ cười mỉm trên khoé môi vụt tắt, Lệnh Viên dứt khoát xoay
người đứng đối diện với nàng ta. Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, cổ
họng nàng bỗng dấy lên vị chua chát, rồi nàng lạnh lùng cất tiếng: “Tại sao
phải nói với y?”
Lệnh Viên vốn cho rằng Vương Khởi sắp bị hành hình, gọi nàng
đến đây là để cầu xin nàng giúp cho thoát tội, không ngờ lại là nhờ vả chuyện
này.
Khuôn mặt cô hồn của Vương Khởi rốt cuộc cũng tươi tỉnh hơn,
những đường nét cân đối của nàng ta dường như cũng trở nên đẹp đẽ, cặp mắt xám
xịt sáng bừng lên. Nàng ta cứ thế nhìn Lệnh Viên chăm chú, mỉm cười, nói: “Ta
không muốn huynh ấy hiểu lầm ta, lời cô nói, huynh ấy nhất định sẽ tin.”
“Ta ư?” Lệnh Viên buột miệng nói, ngay sau đó liền cảm thấy
nực cười.
Vương Khởi cho rằng nàng và Dận Vương gần gũi lắm sao? Cho
rằng nàng và Dận Vương thân thiết lắm sao? Tuy hắn là phu quân tương lai của
nàng nhưng nếu xét về mức độ quen biết với nàng mà xếp người Nam Việt thành một
hàng, chỉ e Dận Vương sẽ phải đứng ở tít phía sau, thậm chí Lệnh Viên khó có
thể nhìn thấy góc áo hắn.
Vương Khởi không hề để ý nụ cười của Lệnh Viên, tiếp tục lẩm
bẩm: “Ta yêu huynh ấy bao nhiêu năm như vậy, nhưng huynh ấy chưa bao giờ tiếp
nhận ta, chỉ coi ta như em gái. Huynh ấy nói muốn lấy cô, Nương nương cũng muốn
huynh ấy lấy cô, cô thật sự tốt như vậy sao? Cô có yêu huynh ấy bằng ta không?
Liệu cô có yêu huynh ấy như ta không?” Nói đến câu cuối cùng, Vương Khởi cất
tiếng cười chua chát, rồi đột nhiên bật khóc nức nở. Nàng ta chậm rãi đi về
phía Lệnh Viên, đưa tay nắm lấy ống tay áo Lệnh Viên, đau đớn nói: “Xin cô hãy
yêu huynh ấy, đừng để huynh ấy phải đau khổ, buồn bã.”
Nàng ta chỉ nắm rất nhẹ, nhưng Lệnh Viên không giật ra, ánh
mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào đôi mắt tràn đầy vẻ chờ mong kia, cuối cùng cất
tiếng: “Ta không yêu y, y cũng không yêu ta, e là cô cũng chẳng thật sự yêu y
nhiều đến thế.” Những lời nói nhẹ nhàng ấy lọt vào tai Vương Khởi chẳng khác
nào đang xử nàng ta tội lăng trì.
Vương Khởi trợn tròn mắt, nhìn Lệnh Viên với vẻ không tin,
rồi nàng ta lắc đầu thật mạnh: “Cô… cô nói bừa!”
Lệnh Viên thản nhiên cười một tiếng, chẳng hề tỏ ra xao
động: “Ta đâu có nói bừa. Nếu cô thật sự yêu y, hẳn phải biết trong lòng y nghĩ
những gì, và lúc này, người chịu nỗi khổ lao ngục cũng không chỉ có mình cô.”
Lời của Lệnh Viên mang đầy ẩn ý, nhưng trong mắt đối phương vẫn chứa nhiều sự
kinh ngạc hơn là thông tỏ. Lệnh Viên mím môi cười khẽ, Vương Khởi ngẩn ngơ nhìn
nàng, bàn tay giữ tay áo nàng cũng sững lại, cả người trở nên cứng đờ.
Yêu một người thì sẽ hiểu được tất cả về người đó, cho dù là
bí mật không ai biết ở tận sâu trong nội tâm y.
Vương Khởi không biết rằng, toàn bộ sự việc lần này Dận
Vương đều nắm rõ, nếu nàng ta hiểu hắn, hôm qua, lúc ở ngự thư phòng sẽ không
nói mình và Khánh Vương không có quan hệ gì mà phải ra sức lôi Khánh Vương
xuống nước. Đáng tiếc, trong lòng nàng ta, khiến Dận Vương tin mình mới là điều
quan trọng nhất, cho nên nàng ta đã ra sức vạch rõ ranh giới giữa mình và Khánh
Vương. Vương Khởi nào biết, đây hoàn toàn không phải là điều Dận Vương mong
muốn.
Nàng ta chỉ là một cô nương ngốc nghếch mà thôi.
Nhưng Lệnh Viên không định nói với Vương Khởi những điều
này. Nàng ta sắp chết rồi, nàng hà tất phải phá hủy nốt giấc mộng đẹp cuối cùng
của nàng ta!
Nửa canh giờ sau, Lệnh Viên đã rời khỏi thiên lao.
Anh Tịch đi tới đỡ Lệnh Viên lên xe ngựa, căng thẳng hỏi
nàng: “Cô ta đã nói gì với Công chúa vậy?”
Lệnh Viên mỉm cười, đáp: “Chỉ là mấy lời nhỏ nhặt không đáng
nhắc tới.” Nói rồi nàng vén rèm xe ngựa lên, ra lệnh cho phu xe đánh xe tới
hoàng cung. Hoàng đế Nam Việt đã đồng ý để nàng tới thiên lao, khi đi ra tất
nhiên phải vào cung thông báo một tiếng. Lệnh Viên hít một hơi thật sâu rồi
ngồi tựa vào tấm đệm mềm, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu Hoàng đế có hỏi, những lời
giữa Vương Khởi và nàng cũng không phải là không tiện nói, nàng cứ kể lại hết
sự thực là được rồi.
Tới trước Đế cung, từ xa nàng đã thấy một người đang đi ra.
Anh Tịch ngạc nhiên thốt lên: “Đó chẳng phải là Ký An Vương
gia sao?”
Ký An Vương gia? Lệnh Viên hơi cau mày, nghe nói sức khoẻ
của Ký An Vương gia không được tốt, mấy năm nay đã không can dự đến việc triều
chính. Hôm nay trời mưa, ông ta vào cung làm gì?
“Công chúa?” Anh Tịch thấy Lệnh Viên dừng bước, không kìm
được nghi hoặc, cất tiếng gọi nàng.
Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, sau đó chăm chú nhìn. Giữa màn
mưa mờ mịt, bóng dáng đó đã mờ đi. Nàng quan sát thêm một lúc rồi mới cất bước
đi về phía Đế cung. Anh Tịch vội vàng đi theo, mưa rơi xuống mặt ô phát ra
những âm thanh trong trẻo. Hai người đều đi rất nhanh, đằng trước, Tôn Liên An
đã bước xuống bậc thềm đá đón tiếp.
Khi nàng và Anh Tịch vào phòng, Hoàng đế Nam Việt quả nhiên
có hỏi vài câu lấy lệ nhưng không nói gì nhiều.
Lệnh Viên chỉ ở lại đó trong một tuần hương rồi đi ra.
Trận mưa này rất lớn, ai nấy đều đi lại vội vàng, quần áo
lất phất bay trong gió.
Lúc Lệnh Viên và Anh Tịch đi tới cửa cung, áo ngoài của hai
người đều đã ướt. Anh Tịch nôn nóng nói: “Công chúa, chúng ta mau về thôi, hình
như mưa càng lúc càng lớn rồi.”
Cỗ xe lộc cộc lăn bánh, Lệnh Viên mím môi ngồi đoan trang
trong xe, dường như còn do dự xem có nên về Cẩm Tú biệt uyển hay không. Chẳng
rõ đã đi được bao lâu, bỗng bên ngoài cửa sổ xe có người gọi: “Công chúa! Ninh
An Công chúa!”
Anh Tịch vén rèm xe lên nhìn, thấy bên ngoài có một gã người
hầu cầm ô đuổi theo. Trên khuôn mặt hắn đầy nước mưa, thấy Anh Tịch thò đầu ra,
hắn liền mừng rỡ nói: “Xin chào cô nương, Vương gia nhà ta muốn gặp Công chúa
một lát.”
Anh Tịch cho rằng lại là Khánh Vương, sắc mặt liền biến đổi.
Gã người hầu kia dường như nhớ ra điều gì, vội cười trừ, nói: “À, tiểu nhân là
người của Ký An Vương phủ.”
“Ký An Vương gia?” Giọng Lệnh Viên tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng
có chút kinh ngạc.
Anh Tịch cũng sửng sốt vô cùng.
Xe ngựa dừng lại bên đường, gã người hầu dẫn Lệnh Viên vào
một quán trà trước mặt. Ký An Vương gia đang ngồi ở lầu hai, phía nhìn ra
đường, cả tầng lầu chỉ có mình ông ngồi đó, tĩnh lặng vô cùng.
Đám thị vệ và người hầu đều lui ra hết, Lệnh Viên dẫn Anh
Tịch đi tới. Người ngoài đều biết Thế tử của Ký An Vương thầm thương Anh Tịch,
nàng dẫn theo thị cũng là để tránh có kẻ gièm pha.
“Lệnh Viên bái kiến Vương gia!” Nàng bước lên phía trước,
khom người hành lễ với ông.
Không ngờ Ký An Vương gia cũng đứng dậy, nói: “Công chúa
khách sáo rồi!”
Hai người cùng ngồi xuống ghế, Ký An Vương gia chẳng hề
kiêng dè, chăm chú quan sát nữ tử trước mặt. Trước đó từ Doãn Duật, ông đã biết
được rất nhiều điều, nhưng đây là lần đầu tiên có cơ hội nhìn kĩ vị Công chúa
Bắc Hán này. Quả đúng là xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn vô cùng tinh tế, anh
hùng vốn đã khó qua ải mỹ nhân, huống chi đối phương lại là một giai nhân tài
mạo song toàn.
Lệnh Viên thấy ông nở nụ cười, bên khoé mắt xuất hiện mấy
nếp nhăn. Lúc này, trông ông còn già hơn Hoàng đế Nam Việt rất nhiều, trong sự
nho nhã ẩn giấu vài tia sắc bén. Những chuyện về vị Ký An Vương gia này Lệnh
Viên cũng từng nghe nói, năm xưa, Lương Vương là người có tài dùng binh, còn
ông thì giỏi mưu kế, là một vị quân sư lừng danh của Nam Việt. Lệnh Viên bất
giác nảy sinh sự kính phục với ông.
“Vương gia cất công tới đây là để chờ Lệnh Viên ra ngoài
sao?” Trên bàn đã chuẩn bị sẵn trà nước, Lệnh Viên không biết rằng lúc ở bên
ngoài Đế cung ông cũng đã nhìn thấy nàng.
Ký An Vương gia nở nụ cười thản nhiên, không hề có ý phủ
nhận. Ông lại liếc nhìn Anh Tịch rồi đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay bản vương
vào cung là vì chuyện tòng quân của khuyển tử, sau này nếu Công chúa có cơ hội
gặp nó, không biết có thể giúp bản vương khuyên nhủ nó đôi câu không?”
Lệnh Viên vừa đưa chén trà tới trước mặt, nghe thấy câu nói
này của ông, bất giác khẽ run lên, nước trà trong chén suýt nữa sánh ra ngoài.
Nàng kinh ngạc nhìn Ký An Vương gia, qua lời ông nói, rõ ràng ông đã biết mối
quan hệ giữa nàng và Doãn Duật.
Có điều, chỉ trong thời gian rất ngắn, nàng đã thu lại vẻ
kinh ngạc, trở lại bình tĩnh như thường. Trong lòng nàng cảm thấy hơi tức cười,
nhưng lại thầm mừng thay cho Doãn Duật… Chẳng ai hiểu con bằng cha, đây là điều
mà cả đời này Lệnh Viên chẳng thể nào trải nghiệm.
Chút hoảng loạn trong khoảnh khắc đó tuy đã được nàng khéo
léo che giấu nhưng Ký An Vương gia vẫn nhìn thấy rõ ràng. Ông không lên tiếng
vạch trần mà tiếp tục nói với giọng buồn bã: “Bản vương tuổi tác đã cao, hiện
giờ chỉ còn duy nhất đứa con này, cho nên cũng chẳng có ước vọng gì lớn, chỉ
mong nó có thể sống một cuộc đời bình an, xin Công chúa đừng cười chê!”
Lệnh Viên khẽ lắc đầu.
Ông lại mỉm cười, trong giọng nói xen lẫn tiếng thở dài: “Có
lẽ bản vương già rồi, không thích tranh đấu, chỉ muốn nó rời xa những thị phi
kia. Có điều, tính tình khuyển tử quật cường, nhất quyết muốn ở lại vì những
việc phù phiếm đó. Nó nào có biết, đó là thứ mà nó không cách nào giữ được,
cũng không chạm đến được. Công chúa là người thông tuệ, chắc cũng hiểu tâm
trạng của kẻ làm cha như bản vương.”
Mỗi câu nói của ông đều đặt địa vị của Doãn Duật xuống mức
thấp nhất, ý muốn nói thân phận của y không xứng với Đại trưởng công chúa Bắc
Hán, và nàng là người mà y không cách nào với tới, đời này kiếp này, bọn họ sẽ
không thể đến với nhau. Những điều này, tất nhiên Lệnh Viên cũng hiểu, nhưng
tận sâu trong đáy lòng, nàng vẫn hy vọng Doãn Duật có thể ở lại, cho dù không
thể chung sống bên nhau, nàng vẫn mong từng giờ từng khắc được nhìn thấy y.
Nhưng mối âu lo của Ký An Vương gia cũng chính là mối âu lo của nàng. Nàng và
Ký An Vương gia đều giống nhau, chỉ hy vọng y có thể rời xa chốn thị phi này.
Bờ môi còn chưa dính một giọt trà nào, Lệnh Viên đã đặt chén
trà xuống, cố đè nén chút hy vọng viển vông còn sót lại, mỉm cười, nói: “Tâm tư
của Vương gia, Lệnh Viên rất hiểu. Vương gia định cho Thế tử đi đâu?”
Ký An Vương gia chẳng hề do dự, nói: “Ta định cho nó đi theo
Điền Tướng quân đến vùng biên cương rèn luyện một thời gian.”
Trấn thủ biên cương? Lệnh Viên không khỏi kinh hãi, Ký An
Vương gia muốn Doãn Duật đi tới vùng biên cương giá lạnh ư… Nói là rèn luyện,
nhưng ai biết đến ngày nào tháng nào mới có thể trở về? Ông nói đây là đứa con
duy nhất còn lại của ông, vậy mà ông cam lòng bắt y tới vùng đất xa xôi như thế
sao?
Cặp mắt trong veo của Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào ông lão
trước mặt, mái tóc hoa râm khó có thể giấu được nỗi bất lực của ông. Lệnh Viên
thật không tài nào hiểu nổi, nếu muốn ngăn không cho Doãn Duật ở lại bên cạnh
nàng, chỉ cần tuỳ tiện tìm cho y một chức quan rồi điều y rời khỏi Sùng Kinh là
được rồi, việc gì phải bắt y tới vùng biên cương xa xôi chứ?
Lệnh Viên suy nghĩ một lát, nói năng cũng trở nên mạnh dạn
hơn: “Lệnh Viên có thể hỏi một câu tại sao không?” Ký An Vương gia là người
thông minh, sẽ biết Lệnh Viên muốn hỏi điều gì.
Chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, Ký An Vương gia không khỏi
thán phục vì sự nhạy bén của nàng, có điều, dù thế nào ông cũng không thể nói
ra được. Lệnh Viên chợt thấy ông đứng dậy, bất ngờ khom người hành lễ với mình.
Nàng cả kinh, vội vàng ngăn cản, nhưng lại nghe ông nói: “Xin Công chúa cứ coi
như đây là lời cầu xin của một người cha đi!”
Cứ coi như đây là lời cầu xin của một người cha… Ông thân là
vương gia tôn quý, lại hành đại lễ với Lệnh Viên như vậy, thứ tình cha ấy quả
thực sâu nặng đến mức khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
Rời khỏi quán trà rất lâu rồi mà nàng vẫn chưa lên xe ngựa,
cũng không cho người nào đi theo. Lúc đầu Anh Tịch không chịu, bị Lệnh Viên
mắng cho vài câu, cuối cùng đành phải quay về. Mưa dường như đã nhỏ hơn một
chút, Lệnh Viên hơi ngả ô về phía sau, ngước mắt nhìn bầu trời u ám. Bàn tay
nàng vừa buông lỏng, gió liền thổi chiếc ô bay ra khỏi tay nàng.
Những hạt mưa dày đặc rơi xuống, lạnh vô cùng, nhưng lại khiến
người ta tỉnh táo lạ thường.
Nàng chậm rãi bước đi, đột nhiên cất tiếng cười. Nàng sắp
được gả cho người khác rồi, sao có thể ích kỷ như thế, còn muốn từng giờ, từng
khắc được nhìn thấy người mình yêu nữa sao? Doãn Duật có cuộc sống của y, có
cha mẹ yêu thương y hết mực, y không nên coi nàng là lẽ sống ở đời.
Buông tay…
Hai chữ đó lẩn quất nơi đầu lưỡi bờ môi nàng, tràn đầy cảm
giác xa xôi mà quen thuộc.
Dường như có bàn tay ai đó giữ chặt ống tay áo nàng, nhất
quyết không chịu buông. Nàng nghiêm giọng quát y: “Thế Huyền, buông tay.”
Lần buông tay đó là của người thân nhất trong cuộc đời này
của nàng. Lần buông tay này lại là với người mà nàng yêu nhất.
Tiếng cười của nàng vang lên không dứt, Lệnh Viên ơi là Lệnh
Viên, cuộc đời này của mi rốt cuộc còn lại những gì?
Phía sau lưng có tiếng bước chân đang bước lại gần, bóng
dáng cao lớn của một nam tử ghé tới, che chiếc ô trong tay cho Lệnh Viên. Lệnh
Viên hơi ngẩn người, qua làn nước mắt nhạt nhoà, nàng dần nhìn rõ dung mạo của
nam tử trước mặt…