Đế Hoàng Phi

Chương 45: Chương 45




Ngàn vạn kỵ binh lao đi làm vang lên những âm thanh như sấm

động, bụi đất mù mịt cuộn bay, mùi máu tanh nồng trải dài ngàn dặm.

Trong doanh trại quân Nam Việt, Điền Tướng quân cùng với Tả,

Hữu tướng quân và mấy vị phó tướng đang thương nghị đại sự.

Thần sắc mọi người trong lều đều hết sức nặng nề. Bọn họ đã

phòng thủ ở Lĩnh Phòng hơn mười ngày, nơi này tuy dễ thủ khó công, hiềm nỗi

quân man di quá nhiều, cứ tiếp tục giằng co như vậy, dù là ai cũng không chịu

nổi. Lĩnh Phòng là tấm bình phong phía tây bắc của Nam Việt, một khi bị phá,

quân man di có thể tràn vào, đến lúc đó, muốn thu hồi lại vùng đất đã mất e là

sẽ vô cùng khó khăn.

Sắc mặt Điền Tướng quân xám xịt, chỉ nghe một vị phó tướng

nói: “Tướng quân, chúng ta tổn thất nặng nề quá, cho dù có dốc hết toàn lực

cũng chỉ thủ được dăm ba ngày nữa thôi, nếu quân tiếp viện vẫn chưa tới, e là…”

“Không tới cũng phải thủ!” Điền Tướng quân cất tiếng quát

lớn, ngắt lời vị phó tướng.

Vị phó tướng đó mặt đầy bụi đất, trong trận chiến hôm qua y

đã tận mắt nhìn thấy những binh sĩ thủ hạ của mình chết thảm, còn mất ngủ suốt

đêm, lúc này nghe Điền Tướng quân nói vậy liền không kìm được, nói: “Chẳng lẽ

Tướng quân nhất quyết muốn các huynh đệ đi chịu chết sao?”

Sắc mặt sầm hẳn xuống, Điền Tướng quân nghiêm giọng quát:

“Người đâu, lôi tên tham sống sợ chết này ra ngoài cho bản tướng!” Bây giờ đang

là lúc quan trọng nhất, ông không cho phép bất cứ kẻ nào làm rối loạn lòng

quân.

Vị phó tướng đó giãy giụa mấy cái rồi vẫn bị kéo ra ngoài,

các tướng lĩnh không ai dám lên tiếng. Điền Tướng quân nhìn về phía bọn họ với

ánh mắt kiên định, dữ dằn: “Là ai đã dưỡng dục các ngươi?”

“Là Nam

Việt!”

“Là ai đã cho các ngươi nhà cửa?”

“Là Nam

Việt!”

“Rất tốt!” Điền Tướng quân đằng đằng sát khí, nói: “Hy sinh

vì đất nước không phải là đi chịu chết! Các ngươi phải biết, nếu các ngươi

không thủ được, quân man di sẽ tràn thẳng vào, người chịu khổ, chịu nạn sẽ là

người thân của chính các ngươi! Nên làm thế nào hãy tự nhìn lại bản thân các

ngươi đi!”

Các tướng lĩnh chấn động, đồng thanh cắn răng hô: “Giữ vững

trận địa, quyết không chùn bước!”

Chiều tối ba ngày sau, các tướng sĩ lại phòng thủ được một

lần công thành nữa của quân man di.

Doãn Duật đi từ trên thành xuống, gân cốt rã rời, bỗng nhìn

thấy đằng xa có một gã thị vệ đang vội vã chạy về phía lều chủ soái. Y đút

thanh trường kiếm có dính máu vào vỏ, cất bước đi nhanh. Vừa đi tới bên ngoài

căn lều, y đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Điền Tướng quân với gã thị vệ bên

trong, tuy không được rõ ràng lắm nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy mấy chữ

“quân tiếp viện”, “Dận Vương”. Bàn tay đang cầm chuôi kiếm của y bất giác nắm

chặt lại, khóe miệng xuất hiện nét cười: Dận Vương đến rồi!

Nửa canh giờ sau, Dận Vương và Khưu Tướng quân đã dẫn theo

đại quân tới nơi.

Điền Tướng quân dẫn theo các tướng lĩnh ra ngoài doanh trại

nghênh đón.

Doãn Duật ngước mắt nhìn, Khưu Tướng quân vận một bộ giáp

màu đen, Dận Vương thì toàn thân giáp vàng, vô cùng oai vệ. Phía sau lưng hắn,

trên lưng còn tuấn mã màu nâu là một nữ tử đã thay bộ váy áo lộng lẫy thường

ngày, tháo bỏ những thứ đồ trang sức châu ngọc, lúc này nàng đang vận một bộ đồ

kỵ sĩ, ống tay áo bó hẹp, trên khuôn mặt có thêm nét khí khái của đấng nam nhi.

Doãn Duật bất giác ngây người, những lời nàng nói đêm đó, mỗi câu y đều không

quên được. Ngày y rời khỏi kinh thành, chỉ duy có nàng không đi đưa tiễn. Y

không biết tháng nào, năm nào mới có thể trở về, còn tưởng rằng kiếp này không

thể gặp lại nàng, vậy mà chẳng ngờ hôm nay nàng lại tới đây!

Lệnh Viên đã nhìn thấy y giữa đám đông, xa cách mấy tháng, y

dường như đã khác hẳn trước đây. Tuy có gầy đi, da cũng đen hơn một chút, nhưng

tinh thần lại rất tốt, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên người nàng, trong cặp

mắt sâu thẳm rõ ràng là nét cười tươi. Nàng cũng bất giác nở nụ cười, tuy lần

này không thể danh chính ngôn thuận kề vai tá chiến với y nhưng dù sao cũng đã

gặp mặt rồi.

Doãn Duật thấy nàng nở nụ cười bướng bỉnh mà phóng khoáng,

trong lòng chợt xao động, nhưng rồi lại đột nhiên nhớ ra nơi này là chiến

trường. Đôi hàng lông mày nhíu chặt, y lo lắng nhìn về phía nàng, bờ môi hơi

mấp máy, nhưng lại không thể bước tới nói với nàng một câu.

Lệnh Viên khẽ nhướng mày, y muốn nói gì, trong lòng nàng

biết rõ, đại khái là muốn chất vấn nàng tại sao lại đến nơi đây. Nhưng nàng đã

tới rồi, y còn có thể làm gì được? Vừa nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy sảng

khoái vô cùng, cái cằm trắng như bạch ngọc hếch lên, cứ thế nhìn y đầy đắc ý.

Khi quân tiếp viện chưa tới, Điền Tướng quân chính là chủ

soái ở nơi này, còn bây giờ tất nhiên phải lui về tuyến hai.

“Điện hạ và Khưu Tướng quân vừa phải hành quân đường dài,

chi bằng hãy vào lều nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn phải ứng phó với những

trận chiến ác liệt.”

Điền Tướng quân vừa nói xong đã nghe Dận Vương trầm giọng

cất tiếng: “Không cần, mời Điền Tướng quân hãy cùng bản vương và Khưu Tướng

quân vào doanh trại, nói lại tỉ mỉ tình hình hiện giờ cho bọn ta nghe một

lượt.” Vừa nói hắn vừa xoay người xuống ngựa.

Các tướng lĩnh đi theo Dận Vương và Khưu Tướng quân cũng vào

trong.

Lệnh Viên theo sát sau lưng Dận Vương, Doãn Duật thì đi bên

cạnh Điền Tướng quân. Y và nàng thân phận khác biệt, tất nhiên không thể đến

gần nhau.

Bức rèm của căn lều chủ soái trong doanh trại vừa được buông

xuống, bên ngoài liền vang lên những tiếng bàn luận xôn xao.

“Sao Dận Vương điện hạ hành quân đánh trận mà còn mang theo

một nữ nhân bên cạnh như thế?”

“Đó không phải nữ nhân bình thường đây, ta nghe nói nàng ta

chính là Công chúa Bắc Hán đấy!”

“Vậy sao? Hầy, nữ tử đất Bắc quả nhiên hào sảng, ở Nam Việt,

ta chưa từng thấy nữ nhân nào có thể ra ngoài chiến trận thế này!”

Chính giữa căn lều đang bày ra bản đồ địa hình khu vực xung

quanh Lĩnh Phòng, bên trên dày đặc các loại ký hiệu, Lệnh Viên hoàn toàn không

hiểu.

Điền Tướng quân nhìn qua phía Dận Vương, chậm rãi nói: “Phen

này Dạ Lang quấy nhiễu biên giới nước ta cũng thực là kỳ lạ, bọn chúng có tới

mười vạn đại quân nhưng lại không hề nóng ruột, mỗi ngày đều đánh thành ba lần,

như thể muốn làm hao tổn thế lực của quân ta.”

Dận Vương cau mày, hỏi: “Hôm nay đã đánh thành mấy lần rồi?”

“Nửa canh giờ trước đã là lần thứ ba.” Điền Tướng quân tỏ vẻ

nghi hoặc, nói.

Lệnh Viên tỉ mỉ lắng nghe, lại nhìn qua phía Dận Vương, chợt

thấy Doãn Duật cất tiếng: “Mạt tướng cho rằng quân man di muốn dụ chúng ta ra

ngoài thành nghênh chiến.”

Khưu Tướng quân xưa nay vẫn có cảm tình với vị Thế tử của Ký

An Vương phủ này, nghe y nói vậy bèn ném qua một ánh nhìn tán tưởng. Nhưng Dận

Vương lại ngước mắt lên, trong đáy mắt thoáng hiện một nét phức tạp. Hắn hơi

cau mày, cất tiếng hỏi: “Vậy tại sao Điền Tướng quân không ra ngoài thành

nghênh chiến?”

Điền Tướng quân ngẩn người, ban đầu còn cho rằng mình nghe

nhầm. Binh lực của Nam Việt và quân man di chênh lệch quá lớn, ông làm sao ra

ngoài thành nghênh chiến được?

Doãn Duật cũng chẳng hiểu ra sao, còn nghĩ Dận Vương không

nghe rõ những lời Điền Tướng quân vừa nói, bèn giải thích: “Điện hạ, binh lực

hai bên chênh lệch quá lớn, nếu chúng ta mở cửa thành nghênh chiến thì e là…”

“Bản vương không hỏi ngươi, trong quân có kỷ luật rõ ràng,

Hữu phó tướng không hiểu hay là Điền Tướng quân chưa nói với ngươi?” Dận Vương

trầm giọng nói khiến Doãn Duật cảm thấy có chút xa lạ. Y hơi ngẩn người, vội

vàng quỳ một gối xuống, nói: “Mạt tướng biết tội!”

Điền Tướng quân cũng vội vàng quỳ theo: “Điện hạ bớt giận,

là mạt tướng quản thúc không nghiêm!”

Điền Tướng quân vừa quỳ xuống, các tướng lĩnh theo ông chinh

chiến nhiều năm cũng quỳ xuống theo.

Khưu Tướng quân khẽ nở nụ cười, thấp giọng khuyên can: “Điện

hạ không cần phải tức giận như vậy. Thế tử tuy có vi phạm quân luật nhưng lời

nói ra thực không sai chút nào!”

Dận Vương vẫn lạnh lùng nói: “Thế tử? Các ngươi nghe cho rõ

đây, trong quân chỉ có tướng sĩ, không có Thế tử!”

Mặt Khưu Tướng quân hơi biến sắc, những người phía dưới đều

vội vàng gật đầu vâng dạ.

Lệnh Viên ở rất gần đó, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy sắc mặt dữ

dằn của Dận Vương, ánh mắt hắn sắc như dao thấp thoáng còn có sát khí. Nàng

không khỏi kinh sợ, quan hệ giữa hắn và Doãn Duật xưa nay chẳng phải vẫn rất

tốt sao? Dù Doãn Duật có làm trái với quy củ nhưng cũng không đến mức phải như

vậy…

Là bởi Doãn Duật đã làm trái ước định giữa bọn họ mà vâng

lời Ký An Vương gia đến biên cương ư? Lúc này Lệnh Viên mới chợt nhớ lại, hôm

đó ở Dận Vương phủ, hắn đã từng nói với nàng: Khánh Vương còn có gia tộc họ

Tiêu, hắn thì có gì? Liên phi mắc bệnh qua đời, Thượng Dương Quận chúa bị xử

tử, còn người duy nhất mà hắn coi như huynh đệ cũng rời bỏ hắn, chính từ lúc đó

hắn đã bắt đầu sinh lòng bất mãn với Doãn Duật chăng?

Nếu thật sự là như vậy, đó chính là lỗi của Lệnh Viên. Khi

đó Doãn Duật vốn không muốn đi, là nàng làm theo lời của Ký An Vương gia, ép y

rời đi trong tâm trạng đau lòng tột độ.

Lệnh Viên thầm kinh sợ, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

Cuối cùng, Dận Vương ra lệnh cho tất cả mọi người ra ngoài,

chỉ giữ Điền Tướng quân và Khưu Tướng quân ở lại nghị sự.

“Công chúa!”

Tiếng gọi nhẹ nhàng của nam tử vọng tới từ phía sao, ánh tà

dương dìu dịu kéo cái bóng của người đó ra rất dài, khi ngoảnh lại liền nhìn

thấy Doãn Duật đang mỉm cười, đứng phía sau nàng chừng nửa trượng. Không phải y

đã quên những lời vô tình của nàng đêm đó, chỉ là bây giờ gặp mặt, y không kìm

được sự mừng rỡ. Nếu có thể thường xuyên được gặp nàng thế này, y nguyện để

nàng ngày ngày mắng nhiếc.

Lệnh Viên lùi về phía sau nửa bước, ngẩng lên, giận dữ nhìn

y: “Dận Vương điện hạ cũng đang ở đây, Thế tử không biết kiềm chế một chút sao?

Bản cung cho rằng hôm đó đã nói rất rõ ràng với Thế tử rồi, bản cung và Dận

Vương điện hạ mới là…”

“Là Điện hạ bảo ta dẫn Công chúa đi nghỉ!” Lời của y rất nhẹ

nhàng khiến Lệnh Viên nhất thời ngơ ngẩn, những lời phẫn nộ vừa rồi không ngờ

lại giống như đánh vào bị bông, chẳng phát ra được chút uy lực nào. Cặp mắt

trong veo sáng rực của y nhìn đăm đăm vào nàng, sợ nàng không tin, y lại nói

tiếp: “Điện hạ nói Công chúa không quen người nào ở trong quân doanh chỉ biết

mỗi mình ta cho nên mới nhờ ta dẫn Công chúa đi nghỉ. Nếu Công chúa không tin,

có thể vào trong lều hỏi thử xem.”

Vừa rồi Lệnh Viên đi ra ngoài nhanh quá, nhưng cũng loáng

thoáng nhìn thấy có gã thị vệ đi theo ra ngoài, nói câu gì đó với Doãn Duật.

Lều của Dận Vương và Khưu Tướng quân đã được chuẩn bị sẵn từ

sớm, chỉ có điều bậc bề trên không nói Công chúa cũng đến đây, mãi tới một tuần

hương trước Điền Tướng quân mới cho người sửa soạn một căn lều bên cạnh căn lều

của Dận Vương. Công chúa và Dận Vương còn chưa thành thân, không thể ở cùng một

lều, nhưng cũng phải gần nhau mới được. Doãn Duật đưa Lệnh Viên vào trong lều,

nàng không cho y buông rèm, tuy đứng cùng y ở bên trong nhưng người bên ngoài

vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong lều một cách rõ ràng. Trong lòng Doãn

Duật hiểu rõ, nàng làm như vậy chẳng qua là để vạch rõ ranh giới giữa hai người

mà thôi. Y không có ý kiến gì về việc này, nàng muốn thế nào thì cứ thế đó, y

chỉ mong nàng được bình yên.

“Nơi này không so được với Cẩm Tú biệt uyển, mọi thứ đều kém

hơn rất nhiều, mong Công chúa lượng thứ.” Y tỏ vẻ cung kính đứng bên cạnh nàng,

lại nói tiếp: “Nếu Công chúa không có việc gì, ta xin cáo lui trước.”

Nàng đang né tránh y, mà y cũng đã dẫn nàng tới nơi rồi,

không còn lý do gì để ở lại nữa.

Lệnh Viên hơi mím môi, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Doãn Duật

chậm rãi đi ra ngoài, sau đó, bức rèm được nhẹ nhàng buông xuống. Trong doanh

trại toàn là nam tử, sẽ không có ai đến hầu hạ nàng, Lệnh Viên cũng nhờ thế mà

được yên tĩnh. Đã lâu lắm rồi không gặp Doãn Duật, nàng nào phải không muốn hỏi

han vài câu chỉ là trong tình cảnh bây giờ làm thế chỉ sợ sẽ mang tới tai họa.

Ngay đến thái độ khác thường của Dận Vương đối với y lúc này nàng cũng không

thể nhắc nhở y lấy một câu.

Doãn Duật từ trong lều đi ra, khi ngước mắt lên liền nhìn

thấy Dận Vương đang đứng trước mặt mình. Ánh tà dương đằng chân trời đã nhạt.

Ánh lửa rọi sáng nguyên một nửa bầu trời, chiếu lên một bên mặt của Dận Vương.

“Những lời của bản vương vừa rồi không làm ngươi giận chứ?”

Đi đến gần, Dận Vương mới hờ hững hỏi một câu như vậy.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Doãn Duật xuất hiện một nụ

cười, y cất bước đi theo hắn, lắc đầu nói: “Sao có thể? Lần này Điện hạ làm

thống soái, chúng ta phải cố gắng đánh thắng trận, sau này về kinh, Hoàng

thượng nhất định sẽ nhìn Điện hạ bằng con mắt khác!”

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy ư?” Dận Vương dừng chân lại hỏi,

thấy Doãn Duật tỏ ra hết sức chân thành, vẫn là bộ dạng mà hắn biết trong suốt

hơn hai mươi năm qua. Y luôn coi hắn là huynh đệ, thật sự trước giờ chưa từng

thay đổi ư?

Doãn Duật hơi ngẩn người, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Điện

hạ… Đã xảy ra chuyện gì à?”

Chuyện gì? Tất nhiên là một chuyện lớn bằng trời.

Ánh mắt thăm dò của Dận Vương dừng lại trên khuôn mặt của

Doãn Duật, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, quả thực đã nhìn ra mấy nét tương tự với

mình trên khuôn mặt đó. Lông mày đen mà rậm rạp, rõ ràng có bảy phần giống với

phụ hoàng… Vốn dĩ chỉ có ba phần giống, nhưng hắn càng nhìn lại càng thấy giống

hơn, càng nhìn lại càng thấy kinh sợ.

Thanh trường kiếm đeo bên hông vẫn chưa được cởi ra, một tay

Dận Vương nắm chắc chuôi kiếm, thân kiếm cọ xát vào bộ chiến giáp trên người

phát ra những tiếng “két két” hết sức khó chịu.

Đây chính là con trai của phản tặc Lương Vương? Chính là con

trai của hoàng thúc hắn sao?

“Điện hạ… Điện hạ…”

Doãn Duật thấy hắn không nói gì, bèn khẽ gọi mấy tiếng. Thấy

hắn đã tỉnh táo trở lại, y bèn khuyên nhủ: “Có phải là đi đường vất vả quá

không? Chi bằng hãy về lều nghỉ ngơi đã!” Doãn Duật thấy trên mặt hắn đầy vẻ

mỏi mệt, lại thẫn thờ suốt hồi lâu, liền cho rằng đó là bởi hắn vừa phải hành

quân đường dài tới đây.

Dận Vương vẫn chăm chú nhìn Doãn Duật, dường như mãi tới lúc

này mới nhớ ra y cũng đâu có biết thân phận thật của mình. Y thậm chí còn không

biết rằng phụ hoàng đang chuẩn bị ban hôn cho y với chính đường muội của y.

Hắn thầm cười lạnh lùng, bí mật này Ký An Vương gia giấu

diếm vất vả biết bao! Nếu thật sự đến ngày đó, chẳng lẽ ông ta vẫn quyết định

tiếp tục giấu giếm, để rồi trơ mắt nhìn huynh muội bọn họ loạn luân, làm ra

những việc trời đất không dung?

Nghĩ đến đây, Dận Vương vẫn không xoay người, tiếp tục chậm

rãi đi về phía trước. Doãn Duật hết cách, đành đi theo. Phía trước có mấy đống

lửa lọt vào tầm mắt, trong đáy mắt Dận Vương chợt ánh lên mấy tia sắc bén, hắn

chợt nở một nụ cười hiếm hoi: “Phụ thân ngươi có nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”

Nghe nói phụ thân mình nhờ chuyển lời, hai mắt Doãn Duật

sáng lên, vội hỏi xem ông đã nói gì. Dận Vương hờ hững cất tiếng: “Ông ấy muốn

ngươi bất luận thế nào cũng phải còn sống trở về.”

Nào ngờ Doãn Duật lại mỉm cười, nói: “Đó không phải lời nói

của phụ thân ta, nhất định là do mẫu thân ta nói rồi.” Y lớn đến từng này tuổi,

phụ thân vẫn luôn nghiêm khắc với y, chỉ có mẫu thân mới có khả năng nói ra

những lời như vậy.

Vùng đất biên cương này giá lạnh hơn nhiều so với Sùng Kinh,

giữa màn đêm, hai cái bóng cùng đứng vươn mình trong gió. Dận Vương đột nhiên

hỏi: “Có lẽ phụ thân ngươi nhớ đến cái chết của đại ca ngươi năm xưa, không

muốn ngươi có kết cục giống y.”

Sau khi đại ca qua đời, y chính là dòng máu duy nhất trong

Ký An Vương phủ. Doãn Duật không khỏi cảm thấy chấn động, giọng nói vang lên

như tiếng thở dài: “Đại ca ta hy sinh vì Nam Việt, ta vẫn luôn tự hào về huynh

ấy.”

“Vậy sao?” Dận Vương ung dung đứng dưới tường thành, sắc mặt

lạnh lùng, nói: “Ngươi có biết đại ca ngươi là công thần trong việc chặn giết

con trai thứ của Lương Vương năm xưa không?”

Chuyện về đại ca, Doãn Duật tất nhiên biết tường tận. Cho dù

phụ thân và mẫu thân kiên quyết không nhắc đến trước mặt y, nhưng y vẫn có cách

hỏi thăm được những việc năm xưa từ miệng người khác.

“Sao đang yên đang lành lại nhắc đến việc này?” Doãn Duật tỏ

vẻ nghi hoặc, y cảm thấy Dận Vương hôm nay có chút khác thường.

Dận Vương chợt đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai Doãn Duật, ánh mắt

nhìn về hướng xa, thấp giọng nói: “Năm xưa, con trai thứ của Lương Vương chỉ là

một đứa bé còn nằm nôi, chưa có sức phản kháng, nếu y sống được đến bây giờ,

chắc cũng tầm tuổi chúng ta…”

Doãn Duật nghe mà chẳng hiểu ra sao.

“Nếu y còn sống, liệu có nghĩ đến việc báo mối thù diệt môn

năm xưa không?”

Câu hỏi này không hiểu sao lại khiến Doãn Duật thầm kinh sợ,

y trầm tư một lát rồi mới cất tiếng đáp: “Lương Vương là kẻ phản tặc, nói báo

thù thì rõ ràng không có bất cứ lý do gì chính đáng. Nhưng hẳn nhiên cũng không

thể không báo, dù sao đó cũng là gia tộc của y, là mối huyết hải thâm thù to

lớn tột cùng.”

Dận Vương đột nhiên cười bảo: “Rất tốt!”

Hắn với Doãn Duật kết giao đã lâu, hắn rất hiểu con người

Doãn Duật. Y có thế nào thì nói thế ấy, trước giờ chưa từng giấu giếm điều gì

trước mặt hắn.

Trên mặt Doãn Duật không hề có nét cười, dường như nhớ đến

điều gì đó, giọng nói y toát ra vẻ khác thường: “Chẳng lẽ cái chết của Liên phi

nương nương có manh mối gì mới hay sao?” Dận Vương hôm nay tỏ ra khác lạ như

vậy, còn hỏi y cái gì mà báo thù hay không báo thù, mồ hôi Doãn Duật bỗng tuôn

ra lấm tấm, tình huống xấu nhất chính là cái chết của Liên phi có liên quan tới

Hoàng đế Nam Việt…

Dận Vương thầm kinh ngạc, nhưng chỉ khẽ lắc đầu. Không ngờ y

lại tin tưởng hắn như vậy, không hề hoài nghi, còn hoang đường tới mức liên

tưởng từ việc Lương Vương đến cái chết của mẫu phi… “Quay về nghỉ ngơi đi!” Dận

Vương hờ hững buông lại một câu như vậy rồi xoay người rảo bước về lều của

mình.

Doãn Duật hơi ngây người trong phút chốc, thấy bóng người đó

đã biến mất. Y vừa đi được mấy bước, bỗng nghe Khưu Tướng quân gọi lại, bèn

ngoảnh đầu nhìn qua, thấy ông mỗi tay cầm một bình rượu, vứt một bình cho y,

cười sang sảng, nói: “Sau lần từ biệt trên đường rước dâu, đã lâu lắm không có

ai thỏa sức uống rượu với ta rồi!”

Doãn Duật khẽ cười, cất tiếng cảm ơn: “Việc hôm nay còn phải

đa tạ tướng quân.”

Khưu Tướng quân ngẩng đầu uống một ngụm rượu, cười sảng

khoái, nói: “Thực ra, với giao tình giữa Thế tử và Điện hạ cũng không cần ta

phải nói, Điện hạ há có thể thật sự phạt cậu được chăng? Chẳng qua vì hiện giờ

chiến sự căng thẳng, Điện hạ có chút lo lắng, cậu đừng để bụng.”

“Sao thế được?” Trong bụng đã có hơi rượu ngấm vào, Doãn

Duật vứt sạch những nỗi không vui trước đó qua một bên, cùng Khưu Tướng quân

ngồi xuống đất, bắt đầu vui vẻ trò chuyện với nhau.

Đây là lần đầu tiên Lệnh Viên nghỉ lại giữa một doanh trại

trên chiến trường. Trong lều có đặt lò sưởi, nàng cũng không cảm thấy lạnh, chỉ

là không có cảm giác buồn ngủ. Khẽ hé mắt, bóng dáng các thị vệ đi tuần chiếu

lên vách lều, còn có thể nghe rõ tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Căn lều của Dận Vương ở cạnh đó cũng chưa tắt đèn. Hắn vừa

đến biên cương, thân là nguyên soái, không thể không cẩn thận một chút.

Suốt đêm không ngủ, đến khi trời sáng mới thiếp đi một lát,

đang lúc mơ màng, Lệnh Viên chợt nghe thấy tiếng trống trận rền vang trên lầu

thành. Nàng vội vàng nhổm dậy chạy ra ngoài lều, từ xa đã nhìn thấy một đội

binh mã chỉnh tề tràn về phía cổng thành, bây giờ tiếng trống lại vang lên từ

phía Nam

Việt… Đã ra ngoài thành nghênh chiến rồi sao?

Lệnh Viên muốn đi về phía trước xem cho rõ ràng, nhưng lại

bị hai gã thị vệ chặn lại: “Xin Công chúa hãy về đi, Điện hạ đặc biệt dặn dò

bọn thuộc hạ, nhất định phải đảm bảo cho Công chúa luôn được an toàn.”

Lệnh Viên chỉ hỏi: “Điện hạ đã ra ngoài thành rồi sao?”

“Dạ đúng.”

“Từ bao giờ?”

“Một tuần hương trước.”

“Các vị tướng quân cũng ra ngoài thành rồi chứ?”

“Điền Tướng quân và mấy vị phó tướng vẫn ở lại.”

“Vậy Thế tử thì sao?”

“Thế tử cũng ra ngoài thành rồi.”

Lệnh Viên hỏi một câu, gã thị vệ liền cứng nhắc trả lời lại

một câu. Trước đó hai bên binh lực chênh lệch quá lớn cho nên Điền Tướng quân

không dám ra ngoài thành nghênh chiến, bây giờ Dận Vương mang quân tiếp viện

đến, ra ngoài thành đánh lùi quân man di là chuyện sớm muộn. Dận Vương muốn lập

công cho Hoàng đế Nam Việt xem, tuyệt đối sẽ không ngồi im chờ chết. Chỉ là…

Lệnh Viên luôn cảm thấy hành động này của Dận Vương có phần khinh suất, trong

lòng hết sức bất an, cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.