Tô Anh nhất định không chịu đi, Khưu Tướng quân hết cách,
đành sai người cất cho nàng một căn lều. Bức rèm vừa được buông mạnh xuống,
tiếng binh sĩ đi qua đi lại bên ngoài liền nhỏ hẳn. Tô Anh hậm hực ngồi xuống
giường, bên tai vẫn còn vang vọng lời của Lệnh Viên.
Ban đầu Tô Anh còn cho rằng nữ nhân đó sẽ cảm thấy nhục nhã,
chẳng ngờ cô ta lại nói Doãn Duật là của mình, giọng điệu kiên định mà thẳng
thắn vô cùng, như thể đó là một chuyện hiển nhiên vậy. Chiếc túi thơm đeo bên
hông bị những ngón tay thon dài của Tô Anh vò nhàu nhĩ, nàng rất giận, giận bản
thân khi đối mặt với Lệnh Viên đã chẳng thể nói ra một câu phản bác nào.
“Không phải thế, Quân ca ca nhất định sẽ không thích cô ta,
nhất định chỉ bị cô ta mê hoặc thôi. Quân ca ca sẽ không ngu xuẩn đến mức cướp
đi nữ nhân của Dận Vương điện hạ.” Tô Anh đưa tay vuốt ngực, tự an ủi mình.
Mặt trời lặn, ánh tà chiều nhuộm đỏ một nửa bầu trời. Phía
xa xa dường như có khói bốc lên, tiếng vó ngựa và tiếng hô chém giết vang lên
không dứt.
Chiến trường đã tĩnh lặng suốt mấy ngày nhưng đó chỉ là tạm
thời ngưng chiến để chờ thời cơ.
“Keng” một tiếng, Dận Vương rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một
mảng ánh sáng lóe lên, chém một vệt thật sâu vào cây cột chống trong lều. Nhìn
kĩ từ trên xuống dưới, cây cột đã có nhiều vết chém. Dận Vương nhíu chặt đôi
mày, nhìn đăm đăm vào đó một hồi lâu… Hắn rời khỏi kinh sư đã được hai mươi ba
ngày, ở chiến trường đến nay cũng đã là ngày thứ sáu.
Hắn được phụ hoàng đồng ý cho là thống soái, trong chuyện
này kẻ buồn người vui, nhưng bây giờ, hắn vẫn chưa lập được chiến công, bao
nhiêu con mắt đang nhìn vào, nhất định sẽ cười chê hắn vô dụng.
“Ngươi đã bỏ nữ nhân đáng để ngươi yêu nhất trên đời.”
“Ta muốn cưới nàng.”
Hắn lại nhớ đến lời của Doãn Duật, đó từng là người huynh đệ
tốt nhất trong cuộc đời hắn.
Khi xưa, hắn tiếp cận Doãn Duật cũng một phần vì Ký An Vương
phủ. Lúc tin đồn Doãn Duật và Lệnh Viên có tư tình truyền ra ngoài, hắn vẫn một
lòng bảo vệ y, một là vì thể diện, hai là vì hắn không muốn mất đi một trợ thủ
đắc lực.
Nhưng không ngờ Doãn Duật lại là con trai của Lương Vương!
Không thể trông mong gì ở thế lực của Ký An Vương phủ nữa
rồi, mà nếu để Tiêu Hậu biết được thân phận của Doãn Duật, người đầu tiên bị
trừng trị chắc chắn sẽ là hắn! Khi đó, dù thế nào hắn cũng không thể rửa sạch
tội danh câu kết với dư nghiệt của Lương Vương. Nhưng bao nhiêu năm như vậy,
con người đâu phải cỏ cây, há có thể vô tình!
Trên chiến trường ngợp trời khói lửa, Doãn Duật đã dùng thân
mình để chặn hai mũi tên chí mạng cho hắn, điều này khiến lòng hắn vô cùng chấn
động. Trong khoảnh khắc đó, hắn không phải chưa từng nghĩ đến việc để mặc cho
Doãn Duật chết nhưng rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm.
Đó là một người nguyện chết vì hắn, hắn chấp nhận gạt bỏ
chuyện Lương Vương qua một bên vì mối tình huynh đệ hơn hai mươi năm qua. Nhưng
giờ đây, hắn và y thực sự đã trở mặt!
Dùng sức đập mạnh thanh trường kiếm xuống bàn, Dận Vương
lạnh lùng cười một tiếng, gọi binh sĩ vào dặn dò: “Mau đi truyền lệnh, toàn
quân chuẩn bị ngày mai ra ngoài thành nghênh chiến!” Hắn không muốn chờ đợi
thêm nữa, giờ đây hắn đã thua đến nỗi không còn gì để thua, ngoại trừ một cơ
hội lập công này!
Màn đêm lạnh như băng giá, trong lều lại ấm áp tựa mùa xuân.
Mùi hương khinh la trên cơ thể nữ tử thoang thoảng trong không khí, mang tới
cho y cảm giác dễ chịu và quen thuộc.
Doãn Duật từ từ tỉnh dậy. Đèn trong lều vẫn sáng, y ngoảnh
đầu nhìn sang, thấy Lệnh Viên đang nhoài người ngủ gục bên mép giường, một tay
vẫn nắm chặt bàn tay y không chịu buông. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên một bên má
nàng tỏa ra những tia sáng dìu dịu. Doãn Duật vừa khẽ động đậy, nữ tử trước mặt
lập tức giật mình tỉnh giấc.
“Huynh tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Giọng y vẫn khàn khàn, vừa nói vừa ngước mắt nhìn ra
phía cửa lều: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Vừa qua giờ Dậu.” Lệnh Viên đã đứng dậy, bưng chiếc bát sứ
trên bàn tới. “Cháo này vừa được đưa tới, vẫn còn đang ấm.”
Nàng cẩn thận đỡ y dậy, bón cháo cho y ăn. Y không cự tuyệt,
ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
“Dận Vương không làm nàng khó xử chứ?” Đó là người huynh đệ
mà y đã quen từ nhỏ, tính cách hắn thế nào y hiểu rất rõ. Lần này, y đã nói
những lời như thế, hắn nhất định sẽ nổi giận.
Lệnh Viên hờ hững đáp: “Hắn không dám.”
Không phải không muốn, mà là không dám.
Doãn Duật thầm chấn động. Dận Vương là người kiêu ngạo như
thế, không ngờ cũng có lúc bị ép vào cảnh này… Đôi hàng mi dày khẽ chớp, chẳng
đợi y kịp nghĩ nhiều, nữ tử đã cất tiếng hỏi y: “Tô Anh và huynh có quan hệ
gì?”
Hễ mở miệng lại “Quân ca ca”, “Quân ca ca”… nghe gần gũi
gớm!
Doãn Duật thoáng ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, thấy Lệnh
Viên đang ngạo nghễ nhìn y, ánh mắt không hề né tránh, tựa như đang chờ nghe
lời giải thích. Một Lệnh Viên như vậy thực có mấy phần giống với Tô Anh hay dây
dưa đeo bám nhưng Tô Anh lại không có được sự ngạo nghễ như luôn nắm chắc phần
thắng trong tay kia.
Đây mới chính là Lệnh Viên mà y quen thuộc nhất. Gạt những
phiền muộn trong lòng qua một bên, Y tập trung giải thích với nàng: “Cô ấy là
con gái út của Tô Thái phó, ân sư của ta. Hồi Tô Thái phó còn ở Sùng Kinh, ta
thường xuyên đến phủ Thái phó chơi. Năm Kiến Chương thứ mười lăm, Tô Thái phó
cáo lão hồi hương, cả nhà họ Tô liền dọn về Khâm Châu. Không lâu sau, phụ thân
lại bảo ta đến Khâm Châu theo sư phụ học tập, ta liền đến đó ở lại vài năm.”
Chính trong mấy năm ở Khâm Châu đó, y có thể dễ dàng đi lại
giữa hai nước Hán – Việt, trở thành cầu nối cho sự liên minh giữa Dận Vương và
Thôi Hậu.
Tuy trong lòng hiểu rõ nhưng Lệnh Viên lại không hỏi tới
chuyện này, chỉ cất giọng trêu chọc: “Nói như vậy, huynh thật sự quen cô ấy
trước ta sao?”
Doãn Duật bất giác nuốt nước miếng, mơ hồ nhấm nháp một chút
vị ghen tị trong lời nói của nàng. Trong lòng y vô cùng sảng khoái, nỗi âu sầu
trên mặt hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại nét cười vui vẻ bên khóe miệng. Y đưa
tay nắm lấy tay nàng, mỉm cười nhìn nàng, nói: “Lần đầu ta gặp cô ấy, cô ấy mới
có ba tuổi, còn là một đứa trẻ chưa biết gì, làm sao so với nàng được, vừa ra
tay đã đánh trúng trái tim ta.”
“Huynh nói bậy.”
“Sao lại nói bậy? Nàng nói xem, hồi đó có đúng là nàng đẩy
vào ngực ta khiến ta ngã từ trong đình xuống dòng sông không?”
Y hỏi rất nghiêm túc nhưng khuôn mặt Lệnh Viên lại ửng hồng.
Đã bao năm trôi qua, vậy mà y vẫn còn nhớ. Nàng cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ như
muỗi kêu: “Ai… ai bảo huynh nói là biết ta!”
Doãn Duật cười thành tiếng, nói chậm rãi từng chữ một: “Nếu
cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ nói là biết nàng!”
Lệnh Viên muốn bật cười nhưng lại cố kìm nén, nhét chiếc bát
sứ vào tay y, cắn răng nói: “Không nói linh tinh với huynh nữa, huynh tự ăn
đi.” Rồi nàng quay lưng lại, kẹp một lọn tóc dài đen nhánh vào giữa kẽ ngón
tay, bỗng nghe thấy người sau lưng đột nhiên cất tiếng: “Kiều Nhi, trong lòng
ta chỉ có nàng.”
Trái tim nàng hơi xao động, lại nghe y nói: “Bất kể tương
lai thế nào, trong lòng ta mãi chỉ có nàng.”
Tương lai…
Đầu ngón tay Lệnh Viên dội lên cảm giác giá lạnh, nàng bỗng
như nhìn thấy nhiều khuôn mặt: nào là Thế Huyền, Ký An Vương gia, Hoàng đế Nam
Việt, Dận Vương… Nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, nàng không dám nghĩ tới mọi việc
trong tương lai, nàng chỉ biết rằng, trên con đường này mình đã chẳng thể quay
đầu.
Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính tiếp.
Nàng xoay người lại nhìn y chăm chú, hờn giận nói: “Ăn nhanh
chút đi, nếu không ta sẽ phạt huynh đấy!”
“Nàng muốn phạt ta thế nào?” Y chớp chớp mắt nhìn nàng,
dường như đã nảy sinh hứng thú.
Lệnh Viên nhất thời cứng họng, buông một câu “ta đi thay
quần áo” rồi chạy vội ra ngoài. Doãn Duật ngẩn ngơ nhìn theo, cảm thấy trong
lòng hết sức sảng khoái.
Vầng trăng vành vạnh treo cao, rải xuống thảm cỏ khô ẩm ướt
những tia sáng dìu dịu.
Nhưng bóng người lại rất rõ ràng.
Lệnh Viên vội trở về lều của mình, vừa vén rèm lên, bất giác
ngẩn người, không ngờ lại nhìn thấy Dận Vương đang ngồi bên trong. Hắn đã cởi
áo giáp và chiến bào, lúc này đang mặc một bộ đồ màu trắng. Nhìn thấy Lệnh Viên
vén rèm đi vào, hắn liền đứng dậy, trên khuôn mặt ngoài đôi nét lúng túng còn
thấp thoáng một vẻ tím tái.
Lệnh Viên không ngờ hắn lại ở đây, nhất thời đứng sững ở
cửa, không biết nên đi vào hay đi ra.
Người đó đứng im lặng một lát, sau đó chợt rảo bước về phía
Lệnh Viên. Lệnh Viên không khỏi thầm kinh hãi nhưng Dận Vương đã vén rèm đi ra
ngoài. Nàng ngoái đầu nhìn về phía sau nhưng bức rèm đã được buông xuống trong
nháy mắt, che đi cái bóng cao lớn màu trắng đó. Nàng thầm thở phào một hơi,bcất
bước đi vào trong lều.
Từ bên ngoài loáng thoáng vọng tới những tiếng kêu “Điện hạ
bớt giận”, “Điện hạ tha mạng” của các binh sĩ, Lệnh Viên hơi cau mày, nở nụ
cười hờ hững. Nàng quả thực không tài nào hiểu nổi gã Dận Vương này.
Khi nàng ra ngoài, quả nhiên thấy các binh sĩ canh gác đã
được thay thế. Theo bản năng, nàng nhìn về phía lều của Dận Vương, nơi đó đèn
đuốc sáng trưng, trên vách lều in rõ bóng dáng hắn.
Gió đêm thổi tới, trong sự lạnh lẽo còn xen lẫn mùi khói
hăng hắc.
Lệnh Viên chậm rãi bước về phía trước, một bóng người nhỏ
nhắn chợt lao từ phía bên cạnh. Dưới ánh trăng bàng bạc, thấy Tô Anh ngạo nghễ
ngẩng đầu, hạ chiến thư với nàng: “Ta không sợ cô, ta muốn cạnh tranh công bằng
với cô!”
Cạnh tranh công bằng? Lệnh Viên hơi cau mày, nha đầu này
thật đáng yêu, cái gì mà công bằng với không công bằng chứ! Nàng ta đâu hay,
trên thế gian này, việc không công bằng thì có nhiều nhưng sự công bằng lại quá
đỗi hiếm hoi. Trong chuyện tranh giành tình cảm lại càng chẳng có cái gọi là
công bằng. Chẳng lẽ nàng ngây thơ đến mức hi vọng thời gian có thể đảo ngược,
trở về lúc cả nàng và nàng ta đều không quen Doãn Duật, rồi bắt đầu nói tới
chuyện công bằng hay sao?
Lệnh Viên cảm thấy rất tức cười.
Tô Anh thấy nàng không hề để tâm tới lời nói của mình, tức
tối nói: “Cô… cô có ý gì? Cô cảm thấy ta không xứng làm đối thủ của cô hay sao?”
“Không phải không xứng, mà là cô hoàn toàn không phải đối
thủ của ta.” Trái tim chân thành của Doãn Duật đã rất rõ ràng, bất kì nữ tử nào
trên thế gian này cũng không phải đối thủ của nàng. Lệnh Viên đi sát qua vai
nàng ta, thần thái thản nhiên, khóe miệng mỉm cười.
Tô Anh siết chặt nắm tay, hét với theo: “Ta và Quân ca ca là
thanh mai trúc mã, còn cô mới chỉ quen huynh ấy có vài ngày, sao ta… sao ta lại
không phải là đối thủ của cô được?” Thì ra người Bắc Hán đều ngông cuồng, tự
đại như thế, Tô Anh phải cho nàng ta biết hậu quả của việc coi thường nàng!
Thương thế của Doãn Duật bắt đầu ổn định, Lệnh Viên như trút
được một tảng đá lớn trong lòng, giấc ngủ cũng ngon hơn.
Nhưng chẳng rõ tại sao, người trên giường đột nhiên ngồi bật
dậy. Sau một thoáng ngẩn ngơ, Lệnh Viên vội ngước mắt nhìn. Doãn Duật đưa tay
ôm ngực, nhìn nàng chăm chú, lẩm bẩm nói: “Nàng nghe thấy không?”
“Doãn Duật…”
“Tiếng trống trận, tiếng trống trận vang lên rồi!” Sắc mặt
lạnh trở nên hết sức nặng nề, Doãn Duật đưa tay vén chăn định xuống giường.
Lệnh Viên vội vàng ấn y xuống, nghe nói vậy, nàng cũng lắng tai nghe. Bên ngoài
quả thực có tiếng trống, hết lượt này tới lượt khác, lượt sau lại dồn dập hơn
lượt trước!
Doãn Duật hơi cau mày, nói: “Chẳng phải chưa từng có tin gì
về việc hôm nay sẽ khai chiến sao?”
“Huynh cứ nằm xuống đã, để ta ra ngoài xem thử.”
Vừa ra khỏi lều, Lệnh Viên suýt va phải Tô Anh. Nha đầu này
không còn khí thế như ngày hôm qua nữa, sắc mặt trắng bệch. Người lần đầu tiên
tới chiến trường, chưa gặp phải tình hình thế này bao giờ tất nhiên sẽ sợ hãi,
mà trong cả quân doanh nàng ta chỉ quen biết có hai người. Khưu Tướng quân thì
phải dẫn quân đi đánh trận, tất nhiên không có thời gian rảnh để ý tới Tô Anh,
trong lòng nàng ta sợ hãi, chỉ có thể tới tìm Doãn Duật. Lệnh Viên đẩy nàng ta
vào trong lều, vội vã dặn dò: “Vết thương của Doãn Duật còn chưa khỏi, đừng để
huynh ấy ra ngoài!”
Cảnh tượng bên ngoài quả nhiên giống với lần trước quân Nam
Việt ra ngoài nghênh chiến, điều khác biệt duy nhất là lần này không có Doãn
Duật tham gia. Lệnh Viên nhìn thấy Điền Tướng quân đang đứng đằng xa, lớn tiếng
ra lệnh cho thuộc hạ. Nàng không bước lên phía trước. Bên cạnh lại có một đội
binh sĩ chạy qua, ai cũng có vẻ nghiêm túc, không dám sơ suất chút nào.
Sự bình yên trong mấy ngày đình chiến vừa rồi khiến Lệnh
Viên sinh ra trong ảo giác rằng chiến tranh ở nơi đây đã kết thúc. Nhưng giờ
đây nàng mới giật mình nhớ ra, mình vẫn đang ở giữa vùng chiến trường khốc
liệt.
Lần này, liệu có kết thúc được không?
Lệnh Viên không thể nhìn thấy cảnh giao chiến trên sa trường
nhưng giữa làn cát bụi đầy trời nồng nặc mùi máu tanh. Nàng mơ hồ nhớ lại đêm
đó, Doãn Duật trọng thương được khiêng bằng cáng trở về. Trong lòng Lệnh Viên
ngập tràn sợ hãi, toàn thân bỗng run rẩy, lùi về phía sau một bước.
“Không phải Khưu Tướng quân đã nói quân ta chưa thể nhận ra
chiến lược của Dạ Lang sao? Cớ gì lại đột nhiên xuất binh như thế?” Trong căn
lều của mình, Doãn Duật thần sắc nặng nề giữ chặt lấy hai vai Tô Anh, cất tiếng
gặng hỏi nàng.
Tô Anh đang hết sức sợ hãi, bị y hỏi như vậy lại càng hoang
mang hơn, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Muội không biết, muội làm sao mà
biết được! Quân ca ca, tiếng trống này đáng sợ quá, cả những tiếng hô chém giết
ngoài kia nữa, bây giờ chúng ta hãy trở về Khâm Châu đi, được không?
Doãn Duật biết có hỏi nàng cũng chẳng được gì, trong lòng lo
lắng, bèn đẩy nàng ra, định đứng dậy. Tô Anh không cự lại được, bèn dang tay ôm
lấy y, lo lắng đến phát khóc: “Quân ca ca, huynh đừng ra ngoài, huynh đừng ra
ngoài!”
“Anh Anh, muội buông ra!”
“Huynh không cần lo lắng, ta đã hỏi Điền Tướng quân rồi,
Điện hạ và Khưu Tướng quân tự có cách ứng phó.”
Giọng nói bình tĩnh của nữ tử vọng vào từ bên ngoài lều.
Doãn Duật ngước lên, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ yên tâm.
Lệnh Viên chậm rãi bước tới, ngồi xuống trước mặt y, cười hỏi: “Trong quân
doanh này, đâu phải chỉ có mình huynh mới biết đánh trận.”
Tô Anh thấy Lệnh Viên vừa tới, Doãn Duật liền trở nên bình
tĩnh, trong lòng lại càng không phục. Cánh tay đang ôm y không chịu buông ra,
làm nũng: “Đúng thế, bao nhiêu người biết đánh trận như vậy, thiếu một người
như huynh thì đã sao. Huống hồ huynh đang bị thương, chi bằng theo muội tới
Khâm Châu dưỡng thương đi! Mấy năm nay cha muội vẫn luôn nhớ đến huynh, huynh
nói xem đã bao lâu không đến thăm cha muội rồi?”
Doãn Duật không đẩy nàng ra được, lại nghĩ bây giờ đang ở
trước mặt Lệnh Viên, liền cau mày nói: “Khi nào rảnh, ta sẽ đi thăm sư phụ,
muội buông ta ra trước đi đã.”
Lệnh viên thấy Tô Anh như vậy cũng không giận dữ, chỉ coi
nàng ta như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Thấy Doãn Duật trong vẻ bất lực còn
xen lẫn chút nôn nóng, nàng bèn cất tiếng: “Đánh trận xong thì sẽ rảnh thôi.
Còn nữa, nếu cô không buông huynh ấy ra, vết thương vừa khép lại nứt ra đấy,
đến lúc đó thì phiền phức to.”
Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, Tô Anh liền vội vã buông
tay.
Trận đánh này mãi đến tận chiều tối vẫn chưa thấy thu binh.
Trong lòng Lệnh Viên và Doãn Duật đều đầy tâm sự, Tô Anh thì
không còn hoang mang, sợ hãi như lúc trước nữa. Có vẻ như nghe tiếng trống trận
và tiếng hò reo chém giết, nàng ta cũng đã quen rồi.
Mặt trời ngả về tây, màn đêm dần buông xuống. Một đội kị
binh toàn thân vấy máu lao đi giữa khói bụi, nhanh chóng trở về doanh trại quân
Nam Việt trong sắc trời mờ mịt.
“Đóng cửa thành, đóng cửa thành…”
Tiếng hô nôn nóng lập tức truyền đi khắp tòa thành Lĩnh
Phòng.
Tiếng bước chân dồn dập vọng lại, người tới dùng chân bên
ngoài lều, nôn nóng bẩm báo: “Công chúa điện hạ, Khưu Tướng quân có lời mời!”
Lệnh Viên bất giác đứng dậy, hỏi: “Có chuyện gì?”
Người bên ngoài hơi do dự, cuối cùng nói: “Nguyên soái đã bị
quân địch bao vây, Tướng quân mời Công chúa đến lều chủ soái!”
Sắc mặt Lệnh Viên biến đổi hẳn, Tô Anh cũng không kìm được
kêu ”a” một tiếng. Phía chiếc giường vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ, Doãn Duật sợ
hãi nhìn ra phía ngoài lều, sao có thể…