Trận tuyết của mùa đông năm nay bắt đầu rơi.
Tuyết trắng nhạt nhòa, màu trắng bao trùm vạn vật.
Vì điện Tuyên Thất được đặt lò sưởi quanh năm nên trên hành
lang phía ngoài chưa từng có tuyết đọng. Giữa làn gió lạnh rít gào, một cái
bóng màu xanh đen vội vã đi tới.
Trung thường thị cung kính đứng hầu bên ngoài điện. Dưới
hành lang lất phất tuyết bay, lão vừa xoa tay vừa hà hơi, đưa mắt nhìn liền
thấy ngay khuôn mặt Dương Ngự thừa.
“Dương đại nhân.” Trung thường thị vội đi tới, sai người đón
lấy chiếc ô trong tay Dương Ngự thừa, thấp giọng nói: “Mời đại nhân vào, Hoàng
thượng chờ ở bên trong đã lâu rồi.”
Thế Huyền sớm đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dương Ngự
thừa còn chưa bước vào trong, y đã vén bức rèm châu đi ra.
Cửa điện chậm rãi mở ra, bóng người màu xanh đen đỏ bước
vào. Trên vai còn đọng mấy bông tuyết Dương Ngự thừa không kịp phủi đi, cung
kính hành lễ với Thế Huyền. Sắc mặt Thế Huyền nặng nề, vuốt áo ngồi xuống chiếc
ghế rộng, dải tua ngọc càng tôn lên sắc mặt nhợt nhạt của y. Y hắng giọng rồi
nói: “Dận Vương Nam Việt và mười vạn đại quân đã bị bao vây ở Hồ Khẩu…”
Hồ Khẩu nằm tại giao giới giữa Nam Việt và Dạ Lang, kéo dài
mấy chục dặm, hai đầu thông nhau, cửa vào khá lớn, cửa ra rất nhỏ, một khi bị
dụ vào bên trong, muốn thoát ra ngoài thực khó khăn vô cùng. Theo lí mà nói,
đáng lẽ Dận Vương không nên phạm sai lầm như vậy…
Dương Ngự thừa cẩn thận liếc nhìn Thiếu đế. Nam Việt và Dạ
Lang giao chiến, vùng Tây Bắc của Nam Việt tiếp giáp với vùng Tây Nam Dạ Lang,
tất nhiên Bắc Hán vô cùng chú ý đến trận chiến này. Dương Ngự thừa thấp giọng
nói: “Nam Việt có hai mươi vạn đại quân nhưng mười vạn trong số đó đã bị vây
khốn, quân man di đóng ở biên cương rõ ràng không chỉ có mười vạn người. Phía
Nam Việt hiển nhiên đã bị mắc mưu.”
Tất nhiên Thế Huyền biết rõ những điều này, y trầm ngâm một
lúc rồi đột nhiên nói: “Trẫm định xuất binh.”
“Hoàng thượng!” Dương Ngự thừa kinh hãi ngước mắt nhìn bậc
đế vương. Vây cánh của Thụy Vương còn chưa trừ hết, Thụy Vương cũng chưa bắt
được, lúc này mà xuất binh đánh Dạ Lang thì thực sự không sáng suốt! Dương Ngự
thừa cúi đầu nói: “Thần cho rằng không nên!”
Thế Huyền cất giọng lạnh lùng: “Nếu Dạ Lang thật sự đánh bại
Nam Việt thì cũng chẳng phải chuyện tốt đối với Bắc Hán ta, ngươi nên hiểu đạo
lí môi hở răng lạnh. Huống chi, Dận Vương và trẫm có hiệp ước từ trước, trẫm
không muốn khoanh tay đứng nhìn.” Nếu Dận Vương xảy ra chuyện, nàng sẽ thế nào?
Y để nàng đi Nam Việt hòa thân chính là muốn nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất
ở Nam Việt trong tương lai. Bây giờ nếu y khoanh tay đứng nhìn, lỡ nàng còn
chưa kịp thành thân mà đã phải ở góa thì sao?
Y không làm được!
Khi xưa Phò mã đã chết một cách không rõ ràng, bây giờ y
không muốn nàng phải trải qua chuyện này một lần nữa.
Sắc mặt Dương Ngự thừa vô cùng khó coi. Hoàng thượng nhất
quyết muốn xuất binh, môi hở răng lạnh cố nhiên là một nguyên cớ, nhưng y cũng
hiểu nếu Dận Vương xảy ra chuyện, cuộc sống của Đại trưởng công chúa sẽ bị ảnh
hưởng rất nhiều. Tất nhiên y không muốn Công chúa gặp điều không hay, có điều…
Ngày đó, trước khi rời đi, nàng đã dặn dò y phải cố gắng phò tá Hoàng thượng
cho tốt, y không nên để mặc Hoàng thượng đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy.
Dương Ngự thừa hít sâu một hơi, vén áo quỳ xuống, nói: “Bắc
Hán ta hiện giờ đang có nội biến, phe phái Thụy Vương nguy hiểm thế nào Hoàng
thượng không phải là không hiểu, Tần Tướng quân lại chưa điều tra được manh mối
gì, Thụy Vương luôn là một sự uy hiếp lớn. Thần tin rằng Nam Việt tự có biện
pháp ứng phó, xin Hoàng thượng nghĩ lại!”
Thế Huyền nói: “Hôm nay trẫm gọi ngươi tới không phải để
thương lượng với ngươi, ý trẫm đã quyết!”
“Hoàng thượng…”
Dương Ngự thừa muốn nói tiếp nhưng Thế Huyền đã nhanh chóng
ngắt lời: “Ngày đó, khi ngươi cầu xin trẫm gả cô cô cho ngươi, trẫm còn tưởng
ngươi thật lòng, không ngờ bây giờ ngươi lại muốn ngăn cản trẫm xuất binh giúp
Dận Vương. Tuy Nam Việt có cách ứng phó của họ nhưng đến lúc đó, dù có đánh
thắng thì cũng không thể cứu được người nữa, trẫm cho rằng ngươi không phải là
không hiểu!”
Sắc mặt Dương Ngự thừa trở nên trắng bệch, y đương nhiên
hiểu những điều này. Quân Nam Việt không dám tùy tiện xuất kích, muốn đợi quân
tiếp viện ắt cần thêm mười ngày, nửa tháng, về mặt tốc độ không thể so được với
quân Bắc Hán hiện đang đóng ở biên cương.
Bầu không khí trở nên trầm lặng trong nháy mắt. Bên ngoài,
tuyết vẫn rơi. Thái y lệnh Trầm Miêu dẫn theo một tiểu thái giám tới gần, thấy
Trung thường thị Vương Đức Hỷ đứng hầu bên ngoài bèn nhỏ giọng hỏi: “Bên trong
có ai sao?”
Vương Đức Hỷ gật đầu, đáp: “Là Dương đại nhân.”
Trần Miêu liếc nhìn chiếc hộp trong tay tiểu thái giám, khẽ
nói: “Xem ra phải đi hâm nóng thuốc rồi, lát nữa ta sẽ đích thân mang tới.” Nói
rồi, lão bảo gã tiểu thái giám sau lưng mình quay về Thái y viện nhưng vừa đi
được mấy bước, lão chợt nghe Vương Đức Hỷ cất tiếng: “Trần đại nhân, xin dừng
bước!”
Trung thường thị bước lên phía trước, cẩn thận kéo Trần Miêu
qua một bên, thần sắc nặng nề, nói: “Mấy ngày nay, Hoàng thượng hết sức buồn
phiền về chuyện Thụy Vương, bây giờ biên cương lại bất ổn, long thể của Hoàng
thượng…”
“Ta biết.” Thái y lệnh ngắt lời lão.
Trung thường thị khẽ gật đầu tỏ vẻ yên tâm, sau đó lại hỏi:
“Bệnh tình của Thái hậu vẫn thất thường như trước sao?”
Thái y lệnh khẽ gật đầu rồi nói: “Gần đây thì không hay phát
bệnh, vẫn giống như lúc bình thường. Dạo này Hoàng thượng không hay đến đó à?”
“Đúng vậy.” Trung thường thị khẽ trả lời, cho dù thỉnh
thoảng có đi thì cũng không giống như trước nữa, Hoàng thượng luôn đuổi hết tả
hữu ra ngoài, chẳng rõ muốn nói chuyện gì với Thái hậu.
Thái y lệnh im lặng một lát, lại nghe Trung thường thị hỏi:
“Nghe nói bệnh tình của Đoan phi nương nương đã đỡ hơn một chút rồi?”
Thái y lệnh khẽ “ừm” một tiếng rồi mới nói: “Hoàng thượng
rốt cuộc đã lập Hoàng trưởng tử là thái tử, còn giao cho Dương phi nương nương
trôm nom, bệnh của Đoan phi nương nương có khỏi hay không thì cũng chẳng có gì
khác biệt.”
Hai người im lặng trong chốc lát, rồi Thái y lệnh dẫn tiểu
thái giám trở về Thái y viện.
Sau bao ngày, bệnh của Hoàng đế Nam Việt cuối cùng cũng đỡ,
có thể đích thân lên triều xử lí chính sự. Nhưng đúng lúc này, tiền tuyến lại
truyền về tin tức Dận Vương bị bao vây. Lão lập tức nổi trận lôi đình, triệu
tập quần thần tới ngự thư phòng nghị sự tới tận đêm khuya.
Khánh Vương vừa bước chân khỏi ngự thư phòng thì nhìn thấy
Mục Đán đang đứng đằng xa. Trên mái tóc của thị có một tần sương mỏng, chắc hẳn
đã đứng đợi ở đó lâu lắm rồi.
“Bị bao vây sao?” Đêm đã khuya, Tiêu Hậu vẫn mặc bộ phượng
bào sang trọng, những món đồ trang sức châu ngọc trên tóc cũng chưa tháo xuống,
hỏi Khánh Vương bằng giọng đầy ẩn ý.
Khánh Vương mỉm cười, đáp: “Xem ra đúng là thật. Nhi thần
không rõ sao hắn lại sơ suất như vậy.”
Lần này Tiêu Hậu không cười, một tay bám vào thành chiếc ghế
rộng được làm bằng gỗ lê, chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng nói: “Chuyện này có
khá nhiều điểm đáng ngờ.”
Đôi hàng lông mày hơi cau lại, Khánh Vương nheo mắt nhìn
Tiêu Hậu biến sắc, hạ thấp giọng, nói: “Phụ hoàng cũng nói vậy…” Khánh Vương
dừng lại một lát, thấy sắc mặt Tiêu Hậu đầy vẻ nghi ngờ, hắn bất giác bước lên
trước một bước, ghé sát tai bà ta, nói: “Chẳng lẽ có người tiết lộ quân tình?”
Chỉ một câu hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến mặt Tiêu Hậu
biến sắc. Bàn tay bất giác nắm chặt lấy thành ghế, bà ta khẽ quát: “Chớ nên nói
bừa!”
Quả nhiên Khánh Vương không nói thêm gì, ủ rũ lùi về phía
sau ngồi xuống.
Gió đem thổi qua cửa sổ vào phòng, vô cùng giá lạnh khiến
hai người bên trong tỉnh táo hơn rất nhiều. Một hồi lâu sau mới nghe Khánh
Vương nói tiếp: “Phụ hoàng muốn phái thêm quân đến Lĩnh Phòng.” Nguyên soái bị
bao vây, hơn nữa còn là hoàng tử, chuyện này quyết không thể coi thường, nhất
định phải phái một người có đủ uy quyền đến tiền tuyến.
Hiện giờ người thích hợp nhất không ai khác ngoài Ký An
Vương gia nhưng từ lâu ông đã không còn ngó ngàng đến việc triều chính, chắc
hẳn sẽ không đi. Vậy thì chỉ còn lại các vị vương gia… Ánh mắt Khánh Vương lặng
lẽ liếc về phía Tiêu Hậu, quả nhiên thấy bà ta cũng đang nhìn hắn, cau mày hỏi:
“Con xin đi rồi ư?”
Khánh Vương mỉm cười, đáp: “Nhi thần cũng muốn đi nhưng
không tranh được với Lão tam.”
Chén trà bên cạnh vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, Khánh
Vương cầm lên nhấp một ngụm nhỏ, hỏi: “Mẫu hậu sẽ không trách nhi thần bất tài
chứ?”
Tiêu Hậu không trả lời, chỉ nói: “Không còn sớm nữa, con hãy
về phủ trước đi!”
Khánh Vương cung kính gật đầu, đáp: “Vậy nhi thần xin cáo
lui trước, mẫu hậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!”
Bức rèm châu trước mắt còn đung đưa nhè nhẹ, bóng dáng Khánh
Vương đã di khuất. Tiêu Hậu ngẩn ngơ ngồi trên chiếc ghế rộng, chẳng hề đứng
dậy, mùi hương trầm trong không khí dần trở nên nồng đậm, rồi đột nhiên như
tràn ngập mùi máu tanh trốn sa trường. Tiêu Hậu thầm chấn động, chợt nhìn thấy
bóng một cung nữ đang chiếu lên bức rèm che, thị cất tiếng hỏi: “Nương nương,
người đã muốn đi nghỉ chưa?”
Tiêu Hậu gọi thị vào trong hầu hạ, rồi chậm rãi dang tay ra,
để mặc thị cẩn thận cởi giúp mình bộ phượng bào trên người. Bà ta đứng im, chăm
chú nhìn vào chiếc gương phía trước, khuôn mặt trong gương đờ đẫn, trong sự
nghi hoặc dường như còn xen lẫn nét hoang mang.
Không biết vì sao, bà ta luôn cảm thấy xung quanh có một tấm
lưới lớn đang mở rộng, từng giờ từng khắc vây chặt bà ta, không cho bà ta bất
cứ cơ hội nào để trốn thoát. Bà ta muốn đi, nhưng bất kể đi đâu vẫn càng ngày
càng lún sâu vào cái bẫy này… Thế nhưng đây rốt cuộc là bẫy của ai, ai đang bày
mưu tính kế với bà ta? Bà ta xưa nay quen nắm quyền chủ động, luôn thích nắm
mọi thứ trong tay nhưng giờ đây lại chẳng có chút manh mối nào.
Dưới màn đem tối mịt, Khánh Vương đi ra từ tẩm điện của Tiêu
Hậu nhưng lại không rời khỏi hoàng cung ngay mà rẽ sang hành lang bên cạnh, đi
về hướng Dục Tú các của Tĩnh Công chúa.
Ả cung nữ đang thêm dầu cho ngọn đèn ở bên trong, bỗng phát
hiện có bóng người lặng lẽ đi tới, thị ngoảnh lại nhìn, không khỏi cả kinh, vội
khom người hành lễ: “Nô tì xin thỉnh an Điện hạ!”
“Công chúa đâu?” Khánh Vương đi thẳng về phía trước, ung
dung ngồi xuống cạnh bàn.
Ả cung nữ vội đáp: “Công chúa đi hầu hạ Hoàng thượng hiện
vẫn chưa về, chắc… cũng sắp về rồi.”
Từ khi Hoàng đế Nam Việt sinh bệnh, Tĩnh Công chúa vẫn luôn
tới đế cung hầu hạ. Tuy Hoàng đế yêu nàng nhưng trước đây nàng cũng không
thường xuyên tới Đế cung, từ khi Tiêu Hậu chỉ hôn nàng cho Hạ Hầu Quân, mọi
việc mới bắt đầu thay đổi.
Ả cung nữ cẩn thận bưng trà tới cho Khánh Vương nhưng hắn
không động đến. Thị lúng túng đứng đó một lát, cuối cùng đành lặng lẽ rời đi.
Trong phòng thoang thoảng hương trầm thanh nhã nhưng rất
nhạt, phải tập trung hết sức mới có thể ngửi thấy. Nhẹ nhàng đưa tay lên day
day trán, Khánh Vương bất giác mỉm cười.
Tĩnh Công chúa tán gẫu với Hoàng đế Nam Việt thêm một lúc
rồi mới quay về. Đẩy cánh cửa đang khép hờ, nàng cất bước đi vào, chợt nhìn
thấy Khánh Vương đang ngồi tựa người vào ghế mà chìm trong giấc ngủ. Tĩnh Công
chúa nhất thời ngây người, kể từ sau chuyện đó, Khánh Vương chưa từng tới Dục
Tú các lần nào, nàng cũng không chủ động nói chuyện với hắn nữa. Ngay cả khi
hắn bị thương, nàng cũng chỉ lén nhờ người tới hỏi thăm tin tức, bề ngoài luôn
tỏ ra hờ hững, chẳng hề quan tâm.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, ả cung nữ vội vã đi vào.
Nhìn thấy cảnh này, thị hơi ngẩn người, sau đó thấp giọng, nói: “Công chúa,
Điện hạ đợi người lâu lắm rồi.”
Chẳng lẽ vừa rời khỏi ngự thư phòng là huynh ấy đã tới nơi
này sao?
Tĩnh Công chúa hơi cau mày. Người trong phòng chắc hẳn đã
nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn về phía nàng, rồi vội tươi cười đứng dậy: “Về
rồi à?”
“Nhị ca.” Nàng khẽ gọi hắn.
Cảnh tượng này thực giống ngày xưa biết bao.
Ả cung nữ biết điều lùi ra ngoài, nhân tiện khép luôn cánh
cửa.
Làn gió lạnh căm đã bị ngăn lại phía sau, trước mặt ập tới
cảm giác ấm áp vô bờ. Tĩnh Công chúa cất bước về phía trước, hơi cau mày.
“Huynh đã rời khỏi ngự thư phòng thì nên sớm rời khỏi cung mới đúng, phụ hoàng
xưa nay vẫn không thích các hoàng tử ở lại trong cung quá lâu.”
Nụ cười trên khuôn mặt bất giác trở nên cứng đờ, Khánh Vương
không ngờ nàng vừa mở miệng đã lập tức hạ lệnh đuổi khách ngay như thế. Sự ngẩn
ngơ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn vỡ vụn, hắn lại quay lại về hiện thực tàn
khốc, thì ra nàng và hắn đã trở nên xa lạ. Khánh Vương miễn cưỡng nở một nụ
cười, khẽ gật đầu, nói: “Ta rời cung ngay đây. Ta đến chỉ để nói với muội, Hạ
Hầu Quân đã bị trọng thương.”
Mãi tới hôm nay hắn mới biết được tin này, tin tức từ tiền
tuyến truyền về chỉ nói rằng Dận Vương bị vây khốn, Thế tử bị trọng thương. Còn
tình hình cụ thể thế nào, chẳng ai biết rõ.
Những ngón tay bất giác nắm chặt chiếc khăn tay, Tĩnh Công
chúa kinh ngạc nhìn hắn. Trọng thương… Liệu có chết không? Trái tim nàng đập
thình thịch nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy tức cười, đi tới ngồi xuống bên
cạnh chiếc bàn, cất giọng giễu cợt: “Huynh cho rằng huynh nói với muội điều này
thì muội sẽ vui vẻ ư? Cho dù y chết thì cũng có sao chứ?”
Vết thương mà hắn và mẫu hậu tạo ra cho nàng đã không thể
nào lành lại. Nàng chỉ biết những người thân nhất của nàng đang hãm hại, lợi
dụng, lừa gạt nàng, bây giờ tới nói với nàng rằng Hạ Hầu Quân có thể sẽ chết để
làm gì chứ!
“Nhị ca, huynh hãy về đi!” Nàng ngoảnh mặt sang hướng khác,
không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Khánh Vương thầm đau đớn, hơi mấp máy môi nhưng rốt cuộc vẫn
không nói gì thêm. Hắn biết, dù hắn có nói gì nàng cũng không tin hắn.
Cũng không thể trách muội muội.
Hắn chỉ cần biết hắn đang làm gì là được rồi.
Đầu tháng Mười một, quân tiếp viện của Nam Việt còn chưa
xuất phát đã có tin tức truyền đến làm chấn động triều đình Nam Việt.
Thiếu đế Bắc Hán hạ lệnh xuất binh tăng viện cho đại quân
của Dận Vương, phái Tần Tướng quân làm chủ tướng dẫn quân xuất kích.
Lệnh Viên ngẩn ngơ nghe lời bẩm báo của binh sĩ, hồi lâu vẫn
chưa tỉnh táo lại được.
Tô Anh đưa mắt nhìn Doãn Duật, nhỏ giọng nói: “Bắc Hán xuất
binh rồi, có phải trận chiến này sẽ sớm kết thúc không?”
Doãn Duật không trả lời, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt
Lệnh Viên. Thấy nàng đột nhiên đứng dậy, y vội đưa tay kép nàng lại: “Kiều
Nhi!”
Sắc mặt Lệnh Viên trắng bệch, nàng mấp máy: “Sao Thế Huyền
có thể xuất binh chứ? Doãn Duật, huynh cũng biết mà, huynh cũng biết hoàn cảnh của
y bây giờ mà!” Vậy mà y còn điều Tần Tướng quân rời khỏi kinh sư… Thế Huyền,
tại sao cháu lại có thể lớn gan như thế?
Doãn Duật bị nàng hỏi mà nghẹn họng nhưng cánh tay đang kéo
nàng vẫn không chịu buông ra. Hoàn cảnh của Thiếu đế Bắc Hán hiện giờ e là
không ai hiểu rõ hơn Doãn Duật, nếu không phải như thế thì đã không có mối liên
minh giữa Dận Vương và Thiếu đế Bắc Hán rồi. Nhưng Doãn Duật cũng hiểu rõ tại
sao Thiếu đế lại xuất binh như thế, căn nguyên chính là Lệnh Viên, nếu Dận
Vương xảy ra chuyện, Lệnh Viên còn biết nương tựa vào ai chứ?
Bên ngoài đồn đại rằng, quan hệ giữa Thiếu đế Bắc Hán và Đại
trưởng công chúa hết sức tồi tệ, chẳng ai chịu nhường ai, bây giờ xem ra lời
đồn ấy thực quá buồn cười. Ngay đến Doãn Duật cũng ngẩn ngơ, không ngờ Lệnh Viên
lại quan trọng với Thiếu đế đến nhường này, khiến y có thể đặt sự an nguy của
bản thân qua một bên mà xuất binh tăng viện cho Dận Vương!
Lúc này Doãn Duật mới biết câu nói “người ta trân trọng” đó
của y rốt cuộc nặng đến thế nào, cho dù có là bậc đế vương thì hành động đó của
y cũng thực sự khẳng khái, hiếm có!
Tô Anh không biết bọn họ đang nói gì, nghe mà chẳng hiểu ra
sao. Mấy ngày nay, nàng thấy bọn họ tình chàng ý thiếp, nói năng cũng hết sức
dịu dàng, nhưng chưa từng thấy Lệnh Viên có dáng vẻ cố chấp như thế này. Sau
đó, lại thấy Lệnh Viên dùng sức gạt mạnh cánh tay Doãn Duật, xoay người định
chạy ra ngoài.
Doãn Duật với tay chụp trượt, bèn nói: “Nàng cho rằng nàng
có thể khiến Bắc Hán lui binh sao? Đừng nói bây giờ nàng không thể gặp được Tần
Tướng quân, dù cho có gặp được, ông ấy cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của
nàng. Quân lệnh như sơn, Kiều Nhi, nàng không còn là Giám quốc Đại trưởng công
chúa của họ nữa rồi!”