Ngày Mười hai tháng Tư, Ký An Vương phủ đón nhận một chuyện
mừng lớn.
Chỉ riêng những món đồ mà Hoàng đế Nam Việt và Thần phi ban
tặng cho Doãn Duật cùng với Dương Dĩnh đã nhiều không đếm xuể.
Bóng cây khẽ đung đưa, trong bầu không khí hơi lành lạnh
vang lên tiếng khóc u buồn của người con gái.
Lệnh Viên thở dài nhìn Anh Tịch lúc này đang khóc sướt mướt.
Nửa canh giờ trước, thị đã tới đây theo cửa sau. Vốn dĩ với thân phận của bọn
họ bây giờ thì Anh Tịch không nên đến nhưng may mà trong U Lan viện này toàn là
tâm phúc của Khánh Vương nên hẳn sẽ không có người nào nói chuyện này ra ngoài.
“Đừng khóc nữa.” Lệnh Viên đưa chiếc khăn tay cho thị.
Anh Tịch vẫn khóc lóc không thôi, cặp mắt đỏ hoe nhìn Lệnh
Viên, nghẹn ngào nói: “Nô tì cảm thấy khó chịu thay cho tiểu thư. Chẳng lẽ tiểu
thư không đau lòng sao? Chẳng biết Thế tử gia suy nghĩ thế nào, rõ ràng mấy
ngày trước còn nói với nô tì là nhất định sẽ không lấy cô Dương tiểu thư đó, vậy
mà bây giờ đột nhiên lại…”Anh Tịch cắn chặt môi, không sao nói tiếp được nữa.
Lệnh Viên ngoảnh mặt qua hướng khác, nhìn những chiếc lá cây
xào xạc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy vẻ buồn bã: “Chắc y có sự khổ tâm
của y. Anh Tịch, sau này nếu không có việc gì thì em đừng tới chỗ ta nữa. Em
hãy đi theo bên cạnh y, cho dù không có danh phận, y cũng sẽ đối xử tốt với
em.”
Anh Tịch ngây người: “Tiểu thư nói linh tinh gì thế? Nô tì
dù thế nào thì cuối cùng cũng phải quay về bên cạnh tiểu thư mà.”
Quay về? Lệnh Viên bất giác nở một nụ cười thê lương, trong
tình hình bây giờ, Anh Tịch làm sao có thể quay về được?
Anh Tịch đột ngột đứng bật dậy, đi vòng tới quỳ xuống trước
mặt Lệnh Viên, nức nở nói: “Tiểu thư, chi bằng chúng ta hãy đi thôi! Thiên hạ
rộng lớn thế này, chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân! Bằng không thì…
Bằng không thì chúng ta hãy quay về chùa Ngọc Tuyền, đến khi đó còn có thể đi
tìm Bùi thiếu gia!”
Chùa Ngọc Tuyền, Bùi Vô Song…
Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn người đang quỳ dưới đất, nơi đó đã
từng là chốn bình yên thanh tịnh nhất trong cuộc đời này của nàng nhưng nàng
không bao giờ quay trở về đó được nữa. Huống chi, không có nàng, Bùi Vô Song
mới có thể sống một cuộc sống bình lặng, nàng hà tất phải đi quấy nhiễu y.
Những ngón tay lạnh băng nắm chặt lấy đôi tay đang không
ngừng run rẩy của Anh Tịch, Lệnh viên đỡ thị đứng dậy, chăm chú nhìn thị nói:
“Em biết đấy, khi chuyện ở Bắc Hán còn chưa giải quyết xong, ta sẽ không đi đâu
cả.”
“Vậy sau khi giải quyết xong thì sao?” Cặp mắt Anh Tịch sáng
rực lên, giống như đã nhìn thấy hy vọng.
Lệnh Viên nhất thời nghẹn họng, lặng lẽ cúi đầu… Giải quyết
xong rồi nàng cũng không thể đi được, bởi vì đó là nội dung cuộc giao dịch giữa
nàng và Khánh Vương.
Anh Tịch vẫn khóc mãi không thôi. Đến tận chiều tối hôm đó,
Lệnh Viên mới khuyên được thị rời đi từ cửa ngách.
Nghe nói Tô Anh đã khóc lóc gây rối trong Tô phủ suốt nửa
ngày trời, cuối cùng, Tô Thái phó phải cho người tới trông chừng nàng ta.
Lệnh Viên ngẩn ngơ ngồi trên bệ cửa sổ. Bên ngoài, ánh trăng
như nước, khung cảnh tĩnh mịch vô cùng, vậy nhưng lại khiến lòng người hoang
mang. Lệnh Viên nở nụ cười chua chát, khóe mắt dường như có giọt lệ lăn ra.
Nàng bỗng dưng cảm thấy ngưỡng mộ Tô Anh, ít nhất nàng ta còn có thể kêu gào
khóc lóc vì người mình yêu không lấy mình. Còn Lệnh Viên nàng, ngay đến khóc
thành tiếng cũng không thể.
Ba ngày sau, vào đêm trăng tròn, rốt cuộc tin tức mà Lệnh
Viên mong chờ nhất cũng đã truyền tới.
Tần Tướng quân của Bắc Hán xuất binh, lấy danh nghĩa “quét
sạch bọn gian thần” mà kéo thẳng về hướng Thịnh Kinh. Thụy Vương triệu tập ba
mươi vạn binh mã chặn Tần Tướng quân lại ở Hồ Thành cách Thịnh Kinh năm mươi
dặm.
Chén trà được xoay tròn giữa những đầu ngón tay, Khánh Vương
cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn qua phía Lệnh Viên, nói: “Tần Tướng
quân chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa, đợi người của bản vương tới nơi.
Đến lúc đó, Thụy Vương bị tấn công từ hai phía, nhất định sẽ chẳng còn sức để
phản kích.”
Lệnh Viên nghiêm túc nói: “Ngài để ai cầm quân?”
“Khưu Tướng quân. Ông ấy vừa hay cũng từng liên thủ với Tần
Tướng quân lúc ở biên cương, hai bên cũng coi như hiểu ý nhau, nàng thấy thế
nào?” Y lại nhấp một ngụm trà nữa, hưởng thụ mùi thơm lẩn quất giữa kẽ răng.
Khánh Vương nói vậy quả thực cũng rất có lý. Lần này Lệnh
Viên nhờ hắn giúp đỡ, tất nhiên sẽ không tính toán điều gì. Nàng đặt chén trà
trong tay xuống, hé môi nói: “Ta muốn xin Điện hạ giữ lại mạng sống cho Thụy
Vương, cả Đoan phi nữa.”
“Đoan phi?” Khánh Vương khẽ lẩm bẩm một tiếng, rồi mới nhớ
ra Lệnh Viên muốn nhắc tới Hoàng thái hậu của Bắc Hán hiện giờ. Hắn phì cười:
“Nàng muốn tự tay giết bọn họ sao?”
“Ngài đồng ý không?” Lệnh Viên không trả lời, chỉ hỏi ngược
lại.
Thụy Vương và Đoan phi nhất định phải chết nhưng nàng vẫn
còn có chuyện muốn hỏi bọn họ.
Khánh Vương hơi cau mày, đặt chén trà trong tay qua một bên,
thấp giọng nói: “Thái hậu Bắc Hán thì không có vấn đề gì, còn về Thụy Vương…
Người này thì phải lựa tình hình mới được, trong lúc giao chiến đao kiếm không
có mắt, lỡ như hắn bị giết mất ta cũng không quản nổi.”
“Được.” Lệnh Viên lập tức chấp nhận ngay.
Khánh Vương nở một nụ cười dịu dàng, kéo tay Lệnh Viên cùng
đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo thon của nàng, lại phả một hơi thở nóng bỏng
vào tai nàng, cất giọng trìu mếm hỏi: “Đã mấy ngày ta không tới rồi, Lệnh Viên,
nàng có nhớ ta không?”
Lệnh Viên ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn hắn. Khí chất của
bậc vương giả trên khuôn mặt hắn hiện giờ càng nồng đậm hơn, như lan tỏa ra bốn
phía xung quanh, vây chặt lấy Lệnh Viên khiến nàng không sao trốn thoát được.
Để mặc cho hắn bế bổng lên, Lệnh Viên ngoan ngoãn vòng tay quanh cổ hắn, thân
thể không cứng đờ cũng chẳng giãy giụa.
Bức rèm châu khẽ đung đưa, bức màn nhẹ nhàng lay động.
Hắn đè lên người nàng, đầu ngón tay mơn man từ trên cái cổ
trắng ngần xuống dưới, thăm dò đôi gò bồng đào căng đầy của nàng. Thân thể Lệnh
Viên run rẩy một hồi, bất giác đưa tay nắm chặt lấy cánh tay hắn. Hắn khẽ cười,
vòng tay ôm chặt lấy nàng, lăn nửa vòng vào phía trong. Lệnh Viên giật mình
kinh hãi, còn hắn vẫn đang cười, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn nàng chăm chú.
Vừa định mở miệng, hắn chợt dừng ánh mắt bên dưới chiếc gối của Lệnh Viên. Nơi
mái tóc dài đen nhánh buông xõa lộ ra một chiếc túi gấm được thêu thùa tinh
xảo.
Lệnh Viên chỉ thấy hắn vươn tay tới, hơi dùng sức một chút
đã lấy được một thứ từ bên dưới thân thể nàng. Đó là một chiếc túi thơm được
làm rất tỉ mỉ, Khánh Vương đưa lên mũi ngửi, thứ mùi bên trong khác hẳn với mùi
của túi thơm bình thường. Trong cung, trong phủ, nữ quyến rất đông, Khánh Vương
tất nhiên đã từng được thấy, được ngửi vô số túi thơm nhưng lần này thì khác.
Hắn đưa mắt nhìn nữ tử đang nằm cạnh mình, thấy trong đáy mắt nàng thoáng hiện
lên một tia khác thường.
Khánh Vương đưa tay kéo Lệnh Viên lại, thấp giọng hỏi: “Đây
là cái gì?”
Lệnh Viên không hề né tránh, hỏi ngược lại: “Ngài nghĩ sao?”
Hắn ghé đến gần sát nàng, tì chóp mũi lên chiếc mũi nhỏ xinh
của nàng: “Ta muốn nghe lời nói thực.”
Lệnh Viên lại khẽ nở nụ cười. Hắn muốn nghe, vậy nàng sẽ nói
cho hắn biết… “Xạ hương.”
Nếu là túi thơm bình thường, tất nhiên sẽ phải mang theo bên
mình, huống chi trên người Lệnh Viên xưa nay luôn chỉ có một loại hương khinh
la. Vốn cũng đã đoán được rồi nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, trái tim
hắn như nghẹn lại, sau khi hít sâu một hơi, không ngờ lại cảm thấy đau đến thấu
tâm can.
Hắn vung tay ném mạnh chiếc túi gấm ra ngoài, bức màn lụa
mỏng cũng vì thế mà bị vén lên cao nửa thước.
Hắn đột nhiên nhổm người ngồi dậy, đưa tay chụp lấy cằm của
Lệnh Viên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, lạnh lùng nói: “Không cho nàng
dùng tiếp nữa!”
Không cho?
Lệnh Viên giống như vừa nghe thấy một câu chuyện rất nực
cười, bèn bật cười thành tiếng, rồi không sao kìm nén được nữa, cứ nhìn khuôn
mặt lạnh tựa băng sương của hắn mà cười vang không ngớt. Người ngoài mong còn
chẳng được, vậy mà nàng muốn tránh chẳng xong… “Ta chỉ đồng ý sẽ ở lại bên cạnh
ngài, chứ chưa từng đồng ý bất cứ điều gì khác.”
Điều gì khác… Danh phận, con cái, trái tim.
Khánh Vương thầm lẩm bẩm trong lòng, cảm thấy nụ cười của nữ
tử trước mặt tựa như hoa anh túc. Hết lần này đến lần khác cùng hắn ái ân, vậy
nhưng nàng chưa từng dành cho hắn một chút chân tình. Hắn bị nàng cự tuyệt ba
lần, bây giờ chờ được nàng tới cầu xin hắn giúp đỡ nhưng rốt cuộc vẫn không thể
có được nhiều hơn sao?
Khánh Vương sắc mặt tái xanh, đôi bờ môi mím chặt, cứ thế
nhìn đăm đăm vào nàng không chớp mắt.
Lệnh Viên dứt khoát nhắm luôn đôi mắt lại.
Một lát sau, nàng bỗng cảm thấy người trước mặt ghé đến gần,
đôi môi lạnh băng bị đôi môi nóng bỏng của hắn phủ lên. Chỉ nghe hắn thấp giọng
nói: “Lệnh Viên, ta đối xử với nàng còn chưa đủ tốt hay sao?”
Nụ hôn của hắn triền miên mà quyến luyến lạ thường, Lệnh
Viên gần như không chống đỡ nổi, vừa thở dốc vừa đáp: “Điện hạ đối xử với Lệnh
Viên rất tốt.”
Bàn tay hắn vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, từng chút, từng
chút một khiến nàng không kìm được rên rỉ thành tiếng. Hắn nói: “Gọi tên của ta
đi.”
“Lệnh Viên… không dám.”
“Không dám? Sao nàng lại không dám?” Lời hắn nói một nửa là
lạnh lùng, một nửa là chế giễu.
Dùng sức nhún mạnh một cái, hắn đã đi sâu vào thân thể nàng.
Không phải là lần đầu tiên nhưng chưa từng có lần nào khô
khan thế này. Hắn chậm rãi ra vào không ngớt, không để tâm tới sắc mặt trắng
bệch của nàng.
“Lệnh Viên, chưa từng có nữ nhân nào khiến ta cảm thấy thất
bại thế này. Thứ nàng cần, ta đều đã cho nàng nhưng trong lòng nàng vẫn có
người khác!” Nghĩ đến việc nàng cười nói với hắn rằng trong chiếc túi gấm đó là
xạ hương, cơn phẫn nộ trong lòng hắn bắt đầu bùng lên, động tác càng lúc càng
nhanh, càng mạnh.
Lệnh Viên cố kìm nén cơn đau, vẫn tươi cười nói: “Trong lòng
Điện hạ cũng có người khác nhưng lại không cho ta có. Nam nhân có thể
năm thê bảy thiếp, nữ nhân cho dù không thể nhưng đến suy nghĩ mà cũng không
được hay sao? Huống chi, năm xưa ta đã từng được gả cho một vị phu quân rồi, ngài
làm sao có thể thay đổi được sự thật này đây?”
Hắn cúi đầu cắn lấy cánh môi nàng: “Miệng lưỡi sắc bén lắm!
Vậy ta sẽ khiến nàng mang thai đứa con của ta, để xem nàng có thể làm gì được?”
Làm gì được?
Nàng cũng không biết.
Đêm ấy, hắn làm với nàng hết lần này đến lần khác, lại hôn
lên từng tấc da thịt trên tấm thân mềm mại của nàng, như để tuyên cáo rằng đây
chính là nữ nhân của hắn.
Ngày hôm sau, Khánh Vương trực tiếp lên triều từ U Lan viện.
Một đám thị nữ đi vào trong hầu hạ.
Chiếc túi gấm bị Khánh Vương vứt ra ngoài đêm qua vẫn còn
trên mặt đất, có ả thị nữ tinh mắt nhìn thấy, còn tưởng là do Lệnh Viên sơ ý
đánh rơi, vội nhặt lên, thấp giọng nói: “Điện hạ, thứ này là của nhị tiểu thư
sao?”
Khắp U Lan viện, ai cũng nghĩ rằng Lệnh Viên thật sự là nhị
tiểu thư của nhà họ Tô.
Khánh Vương đưa mắt liếc nhìn, trong lòng không khỏi dấy lên
cảm giác chán ghét, liền đẩy mạnh tay ả thị nữ ra, gằn giọng nói: “Sau này mỗi
một ngóc ngách của U Lan viện đều không được để bản vương nhìn thấy những thứ
không sạch sẽ này, nếu không, bản vương sẽ cho các ngươi biết mặt!”
Cả đám thị nữ trong phòng đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Ả
thị nữ vừa nhặt chiếc túi gấm còn che mặt khóc òa lên.
“Điện hạ giận dữ với họ làm gì, đây có phải là chủ ý của họ
đâu.” Một đôi tay trắng nõn vén bức màn ra, Lệnh Viên cất giọng dịu dàng. Còn
chưa chải chuốt trang điểm, mái tóc đen nhánh của nàng vẫn buông xõa xuống vai.
Khánh Vương ngoảnh đầu lại, thấy nàng ngợp một vẻ quyến rũ yêu kiều, lại càng
nổi lòng si mê.
Hắn xoay người lại, đi về phía nàng, nhẹ nhàng nói: “Lệnh
Viên, nàng lại mềm lòng rồi.”
Lệnh Viên ngồi bên mép giường, cúi đầu quấn vài lọn tóc vào
đầu ngón tay: “Đều là người do cha mẹ sinh đẻ, nếu có cách khác ai lại muốn đi
làm nô tì.”
Hắn bật cười thành tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Chẳng
trách thị nữ của nàng lại được chiều chuộng như vậy.”
Lệnh Viên không muốn dây dưa với hắn, chỉ hờ hững nói: “Còn
chưa đi sao? Cẩn thận lại lên triều muộn đấy.”
“Ừm.” Hắn đáp lại nhưng vẫn chưa đứng lên, mà hơi ghé người
tới khẽ cất tiếng cười: “Lần này đi rồi không biết phải mấy ngày nữa mới có thể
tới…”
“Bắc Hán mà có tin tức, dù thế nào ngài cũng phải đến nói
với ta. Đến khi đó, ta sẽ bày một bàn tiệc rượu chờ ngài.” Nàng nhẹ nhàng cất
tiếng ngắt lời hắn, rồi ra hiệu cho thị nữ mang chiếc áo choàng của hắn tới.
Khánh Vương rốt cuộc đành đứng dậy, để yên cho thị nữ khoác
áo choàng lên người. Hắn lại liếc nhìn Lệnh Viên lần nữa, rồi mới xoay người
bước ra ngoài.
Kiệu đã chờ sẵn ở ngoài, Khánh Vương bước vào ngồi ngay ngắn
bên trong, chợt nghe gã thị vệ bên ngoài thấp giọng hỏi: “Điện hạ, Khưu Tướng
quân đã xuất binh, vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ chứ?”
Người trong kiệu không trả lời, chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Rồi
hắn lại đưa tay vén rèm kiệu lên, nhìn về phía U Lan viện bằng ánh mắt đầy hàm
ý, sau đó nói: “Khởi kiệu.”