Chẳng mấy chốc đã lại tới mùa sen nở, cây cầu chín khúc uốn
lượn trên ao nước biếc xanh. Một làn gió mát thổi tới, lá sen lay động, đôi hạt
sương đêm lấp lánh ánh bình minh.
Một ả a hoàn vội vã chạy vào phòng, lớn tiếng hô: “Lão gia,
phu nhân, nhị tiểu thư tới rồi!”
Lệnh Viên chậm rãi đi qua cây cầu đá, hai bên đường liễu rủ
biếc xanh, hoa cỏ mọc đầy. Bước chân vào tiền sảnh, bóng dáng quen thuộc ấy lại
xuất hiện trước mắt… Y mặc áo rộng, đội mũ ngọc, đang vội vã xoay người lại,
ánh mắt ngẩn ngơ nhìn tới. Lệnh Viên bất giác dừng chân lại. Nàng tới đây là để
thăm Tô phu nhân, chẳng ngờ Doãn Duật cũng tới.
Nữ tử bên cạnh y mặc một bộ đồ gấm lộng lẫy, dung nhan thanh
tú mỹ miều. Nàng ta vừa cùng đứng dậy với y, nép sát vào người y, dáng vẻ hết sức
yêu kiều, e lệ.
Chắc hẳn đây chính là trắc thất[1] Dương
Dĩnh mà y vừa cưới.
[1] Trắc thất: vợ lẽ.
Tô phu nhân đã nhiều ngày không gặp nàng, trong lòng hết sức
nhớ nhung, vội vã đứng dậy đi tới kéo tay Lệnh Viên lại: “Con đến đúng lúc lắm,
trong nhà cũng đang có khách đây. Doãn Duật vừa mang tân phu nhân của nó đến
gặp lão gia, Huyên Nhi, con cũng tới làm quen với bọn họ đi.”
Tô phu nhân đúng là hồ đồ, bà dường như không hề nhớ chuyện
giữa Lệnh Viên và Doãn Duật. Rất nhiều lúc Lệnh Viên thật sự cảm thấy ngưỡng mộ
bà, sau cơn bệnh chỉ nhớ những việc vui vẻ, không giữ lại bất cứ điều gì không
vui.
Lệnh Viên và Dương Dĩnh khách sáo chào hỏi nhau đôi câu, sau
đó nàng liền theo Tô phu nhân vào phòng.
Nói chuyện với Tô phu nhân hơn một canh giờ, Lệnh Viên mới trở
ra ngoài. Khi đi đến cuối hành lang, trước mặt chợt lóe lên một bóng người, rồi
nàng bị một bàn tay to lớn kéo tới một chỗ râm mát kín đáo. Lệnh Viên không
khỏi kinh hãi, vội vàng ngước mắt lên chăm chú nhìn người trước mặt. Doãn Duật
nắm chặt lấy cổ tay thon của nàng không buông, cứ ngẩn ngơ nhìn nàng như thế.
Đã bao lâu không gặp rồi? Sao lại có cảm giác xa xôi như thể
đã mấy đời mấy kiếp?
Không có ngày nào không nhớ tới nàng, không có ngày nào
không nghĩ về nàng, cả con tim đều chất chứa hình bóng của nàng.
Muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ thốt ra duy nhất
một câu: “Nàng vẫn ổn chứ?”
Thế nào là ổn, thế nào là không ổn? Lệnh Viên thầm cảm thấy
chua chát, vội rụt tay về, xoay người lại nói: “Ta rất ổn.”
Nàng nói ổn nhưng trái tim y lại rất đau.
“Kiều Nhi…” Cất bước đi vòng tới trước mặt nàng, y cau mày
nhìn nàng chăm chú: “Tại sao lại không nhìn ta? Nàng đang trách ta sao? Hay là…
nàng sợ bị hắn nhìn thấy?”
Lệnh Viên bất giác bật cười, lời nói như đang giận dỗi: “Ta
sợ bị tân phu nhân của huynh nhìn thấy.”
Tân phu nhân… Trước giờ chưa từng có ai có thể biến ba chữ
này thành một mũi tên cắm thẳng vào trái tim y như thế. Sắc mặt trở nên trắng
bệch, Doãn Duật lẩm bẩm nói: “Ta có nỗi khổ tâm riêng.” Chỉ sơ sẩy một chút
thôi, cả mấy trăm tính mạng trong Ký An Vương phủ đều sẽ chẳng còn. Y không thể
bất chấp tất cả vì chuyện tình cảm của mình được.
Mấy câu nói mà Dận Vương nói với y trước khi chết, tới tận
bây giờ y mới hiểu rõ căn nguyên. Hắn muốn y mang Lệnh Viên đi, đừng về kinh
nữa nhưng y không làm được, y đã buông tay để nàng trở về. Bây giờ, còn có thể
trách được người khác sao? Nhưng trên đời này không có thứ thuốc gọi là hối
hận, hơn nữa Lệnh Viên còn phải lo lắng cho Bắc Hán của nàng, mà bây giờ trên
vai y cũng gánh vác trách nhiệm đối với tính mạng của quá nhiều người khác.
“Đừng nói gì cả.” Nàng chặn ngón tay thon dài lên cánh môi
y, nỗi khổ tâm gì đó nàng không muốn nghe, nàng vốn chưa từng trách y. “Huynh
đi đi, đừng để cô ấy phải đợi lâu.”
Nhưng y lại không đi, trên khuôn mặt nhợt nhạt tràn ngập nét
dịu dàng: “Ta sẽ không đi nữa. Nếu nàng có chuyện, nhất định phải nói với ta.”
Y không thể không suy nghĩ đến mấy trăm tính mạng của Ký An
Vương phủ nhưng lại có thể liều mạng vì nàng.
Lệnh Viên thầm chấn động, kinh hãi mở to cặp mắt chăm chú
nhìn y: “Hoàng thượng không để huynh rời khỏi kinh sao?”
Doãn Duật nghe mà thầm kinh hãi, không biết tại sao nàng lại
nghĩ tới điều này. Lệnh Viên bất chấp lễ nghĩa níu chặt lấy ống tay áo y, nôn
nóng hỏi: “Là nỗi khổ tâm gì? Bây giờ ta muốn nghe, huynh mau nói cho ta nghe!”
Trước đó nàng đã đoán được Hoàng đế Nam Việt ban cháu gái của Thần phi cho Doãn
Duật làm trắc thất là để giám sát, bây giờ lão lại còn không cho y rời khỏi
Sùng Kinh, xem ra là có ý muốn bắt y ở ngay trong tầm mắt để tiện giám sát rồi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì mà nàng không biết đây?
“Cô làm cái gì đấy?” Tô Anh vừa nhìn thấy Lệnh Viên đang kéo
tay áo Doãn Duật, lập tức co chân chạy tới đẩy mạnh làm Lệnh Viên ngã xuống
đất, đoạn giận dữ kêu lên: “Cô rốt cuộc muốn thế nào đây? Một mặt bám lấy đại
tỷ phu không buông, một mặt còn muốn níu kéo Quân ca ca nữa, ta thật sự chưa
từng nhìn thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như cô!”
“Anh Anh!” Doãn Duật đẩy Tô Anh ra, vội vã đỡ Lệnh Viên đứng
dậy, xót xa hỏi: “Thế nào, không việc gì chứ?” Y nắm lấy bàn tay dính đầy bụi
đất của nàng, chùi những vết bẩn trên tay nàng vào áo mình.
Tô Anh ấm ức đến phát khóc: “Cô ta vừa lưu luyến huynh, vừa
không muốn rời khỏi đại tỷ phu, qua đó đã đủ thấy trong lòng cô ta không hề có
huynh rồi! Chỉ có huynh là ngu ngốc thôi, vẫn một lòng muốn bảo vệ cô ta!”
“Đừng nói bậy!” Sắc mặt Doãn Duật trầm hẳn xuống.
Tô Anh đời nào chịu nghe, mắt rơm rớm lệ nhìn Lệnh Viên, cất
giọng giễu cợt: “Lúc ở biên cương chẳng phải cô rất kiêu căng sao? Nói cái gì
mà ta không cướp Quân ca ca đi được, thế nào, bây giờ có nữ nhân khác cướp
huynh ấy đi rồi, cô còn muốn giở trò gì nữa không? Đã vậy ta sẽ đi nói chuyện
này với trắc phu nhân, để xem xem cô còn có thể làm được gì nữa.”
Nàng ta nói xong liền xoay người chạy đi. Doãn Duật sắc mặt
biến đổi hẳn, vội chạy lên trước mấy bước kéo tay nàng ta lại: “Anh Anh, muội
đừng có đi nói bừa!”
Tô Anh giãy giụa nói: “Muội có muốn nói đấy! Thế nào là nói
bừa? Lời của muội đều là thật hết, huynh buông tay ra! Muội phải nói rõ chuyện
xấu của cô ta ra cho người đời biết! Quân ca ca, nếu huynh không buông, muội sẽ
hét lên đấy, muội…”
Biến cố đột ngột xảy ra, Tô Anh cũng chẳng rõ cây trâm trên
búi tóc mình đã đâm vào ngực Doãn Duật như thế nào. Y trừng mắt nhìn nàng ta,
cắn răng hỏi: ‘Đã đủ chưa?”
“Doãn Duật!” Lệnh Viên kinh hãi lao vội tới nhưng Doãn Duật
nháy mắt ra hiệu dừng lại. Y ngoảnh đầu nhìn Tô Anh lúc này đang trợn tròn mắt
há mốc miệng, lạnh lùng nói: “Từ nhỏ đến lớn muội chỉ biết điên cuồng gào thét,
chưa từng chịu bình tĩnh suy nghĩ một vấn đề bao giờ! Đúng thế, trong lòng ta
chỉ có mình cô ấy, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, cả đời
này đều vậy! Nhưng bây giờ ta có thể cưới tất cả các nữ nhân trong toàn thiên
hạ, chỉ duy nhất có một mình cô ấy là không thể cưới, muội đã hài lòng chưa? Từ
khi cô ấy vào phủ, muội chỉ biết nhằm vào cô ấy, làm khó cô ấy nhưng muội có
từng suy nghĩ chuyện này chưa, sau khi cô ấy vào phủ, nhà họ Tô được đoàn viên,
có gì là không tốt nào? Muội chỉ nghĩ đến việc đi nói chuyện này với Dương Dĩnh
nhưng muội có từng nghĩ nói xong rồi thì sao không? Muội phải biết Dương Dĩnh
là cháu gái của Thần phi nương nương, là người của Hoàng thượng, mà bây giờ
Kiều Nhi đang là nhị tiểu tư của Tô phủ, muội muốn cả Tô phủ vì muội mà mất đi
tính mạng hay sao?”
Tô Anh sợ đến nỗi chẳng nói được câu nào. Doãn Duật lật tay
rút cây trâm ra, nhét vào trong tay nàng ta, rồi nói tiếp: “Muội gây rắc rối
cho cô ấy, chính là đâm dao vào trái tim ta. Anh Anh, muội còn nhỏ, thực ra
muội chưa hiểu thế nào là yêu.”
Tô Anh mở to mắt. Từ nhỏ nàng đã thích y rồi, vậy mà y lại
nói nàng hoàn toàn chưa hiểu thế nào là yêu ư?
Lệnh Viên run rẩy nhìn y chăm chú, những lời này đều là từ
tận đáy lòng y, vậy mà trước giờ y chưa từng nói ra trước mặt nàng. Chỉ duy có
một mình nàng là không thể cưới, chỉ duy có một mình nàng là không thể cưới…
Không biết từ lúc nào, nước mắt của Lệnh Viên đã giàn giụa tuôn rơi. Y xoay
người lại nhìn nàng, trên khuôn mặt trắng bệch xuất hiện một nụ cười ấm áp: “Ta
không sao, nàng đừng khóc. Kiều Nhi, ta phải đi rồi, chuyện đó ta sẽ tìm cơ hội
giải thích với nàng sau.”
Nàng bước lên phía trước một bước: “Doãn Duật, muội muốn
huynh sống tiếp!”
Y dừng bước chân lại, khẽ nói: “Ta biết.”
Thực ra Lệnh Viên cũng không biết tại sao mình lại nói ra
những lời như vậy nhưng nàng biết, chuyện mà y không kịp nói với mình nhất định
quan trọng vô cùng.
“Cạch” một tiếng, cây trâm dính máu rơi xuống từ giữa kẽ
ngón tay Tô Anh. Hai tay nàng ta run lẩy bẩy, nhất thời lúng túng không biết
phải làm gì.
“Sao vậy?” Tô Tố đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ liền cất
tiếng hỏi.
Tô Anh sắc mặt trắng bệch ngoảnh đầu lại, thấy Tô Tố đã đi
tới gần. Nhìn thấy cây trâm rơi trên đất, Tô Tố không khỏi cảm thấy lo lắng,
bèn cau mày nhìn Tô Anh hỏi: “Vừa rồi khi tới đây ta có nhìn thấy Thế tử. Anh Anh,
là muội làm huynh ấy bị thương sao?” Tô Anh lùi về phía sau mấy bước, chẳng nói
câu nào đã ngoảnh đầu khóc nức nở chạy đi.
“Anh Anh…”
“Đại tỷ.” Lệnh Viên kéo tay áo Tô Tố lại. Tô Tố thở dài nói:
“Nha đầu này từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi. Cha vì mất đi Huyên Nhi nên
đặc biệt chiều chuộng nó.” Nàng ta khom người nhặt cây trâm rơi trên mặt đất
lên, lau đi vết máu, cất vào trong tay áo.
Lệnh Viên ngoảnh mặt qua hướng khác, đưa tay lên lau nước
mắt, rồi mới thấp giọng hỏi: “Sao tỷ lại quay về đây?”
Tô Tố ngoảnh đầu lại nhìn tiểu a hoàn sau lưng, lắc đầu nói:
“Mẹ của a hoàn Phương Hàm đó vừa qua đời, trong nhà chỉ còn lại một đứa em gái
vừa tròn một tuổi. Ta đang định xin cha mẹ đón em gái nó đến đây, cứ tạm thời
nuôi trong phủ trước đã.”
Tiểu a hoàn đó hai mắt đỏ hoe, chắc là vừa khóc.
Tô Tố đã dẫn theo a hoàn rời đi, Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào
bóng lưng nàng ta đến thẫn thờ. Đây có lẽ là nữ tử tâm địa thiện lương nhất
trên thế gian này, hơn nữa còn dịu dàng hiền thục, đáng để cho tất cả mọi nam
nhân yêu mến.
“Nhị tiểu thư!” Một ả thị nữ của U Lan viện vội vàng chạy
tới, vừa thở dốc vừa nói: “Khánh Vương điện hạ phái người đến mời tiểu thư về
đấy.”
“Điện hạ tới rồi sao?” Tròng mắt Lệnh Viên hơi co rút, cảm
thấy căng thẳng vô cùng.
Ả thị nữ gật đầu đáp: “Chắc là đã ở biệt viện rồi, nhị tiểu
thư về luôn bây giờ chứ?”
Ả thị nữ vừa dứt lời thì đã nhìn thấy nữ tử trước mặt vội
vàng cất bước chạy về phía cửa.
Ở cửa U Lan viện, hai con ngựa cao lớn đang đứng bên ngoài.
Lệnh Viên vừa xuống kiệu liền xách váy vội vã chạy vào trong.
“Thuộc hạ bái kiến nhị tiểu thư.” Trong tiền sảnh, hai gã
thị vệ cung kính hành lễ với Lệnh Viên.
Lệnh Viên ngẩn người, buột miệng hỏi: “Điện hạ đâu?”
Một gã thị vệ vẫn cúi đầu, chậm rãi đáp: “Bẩm nhị tiểu thư,
Điện hạ lúc này còn đang ở trong cung nói chuyện với Hoàng thượng, cho nên bảo
bọn thuộc hạ tới đây báo tin tức về Bắc Hán với nhị tiểu thư.”
Khánh Vương vẫn ở trong cung?
Hai gã thị vệ đều cúi gằm mặt khiến người ta không thể nhìn
rõ thần sắc, Lệnh Viên không khỏi cảm thấy hoang mang. Nàng cứ luôn cảm thấy
Khánh Vương không tới là vì muốn né tránh nàng, không muốn chính miệng nói với
nàng chuyện ở Bắc Hán. Hít sâu một hơi, Lệnh Viên cố đè nén tâm trạng hoang
mang xuống, run giọng bảo.: “Nói đi!”
Gã thị vệ vẫn cúi đầu, giọng nói không cao không thấp vang
lên: “Đại quân Nam Việt liên thủ với Tần Tướng quân trấn áp Thụy Vương, Thụy
Vương không muốn đưa tay chịu trói, đã bị chém trước trận vào ngày mùng Năm.”
Lệnh Viên mở to đôi mắt, ngẩn ngơ lắng nghe. Gã thị vệ lại
nói tiếp: “Đại quân đánh vào hoàng cung Thịnh Kinh mới hay Ấu đế Bắc Hán đã bị
Thụy Vương hại chết, Thái hậu Bắc Hán muốn treo cổ tự vẫn, đã được cứu xuống
kịp thời…”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Những lời phía sau của gã thị vệ,
nàng chẳng nghe được câu nào, ngẩn ngơ cất tiếng hỏi hắn.
Chiêu Nhi, Chiêu Nhi tại sao lại chết?
Lệnh Viên nhất thời lòng đau như cắt, loạng choạng lùi mấy
bước về phía sau. Một ả thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng
trắng bệch, những ngón tay đang túm lấy vạt áo trước ngực hằn rõ gân xanh khiến
ả thị nữ sợ hãi kêu liền mấy tiếng “nhị tiểu thư”. Lệnh Viên chỉ cảm thấy trái
tim như nghẹn lại, giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ, khó có thể
hít thở được một hơi nào. Thế Huyền vì nàng mà chết, nàng lại không thể bảo vệ
được Chiêu Nhi.
“Chiêu Nhi…” Nàng kêu lên một tiếng xé gan xé ruột, cả thân
thể trở nên mềm nhũn.
Trung tuần tháng Tư, Tần Tướng quân khởi binh phản đối Thụy
Vương nắm quyền, hai bên giao chiến ở Hồ Thành.
Hạ tuần tháng Tư, Nam Việt và Tần Tướng quân liên minh tấn
công quân đội của Thụy Vương từ hai hướng. Đúng vào lúc này, quân man di Dạ
Lang không tuân thủ lời hứa, thừa cơ thôn tính vùng đất phía bắc của Bắc Hán.
Mùng Năm tháng Năm, Thụy Vương bị chém trước trận. Cùng
ngày, Ấu đế Bắc Hán qua đời, Hoàng thái hậu bị bắt. Quân đội của phái Bảo hoàng
vào cung nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Thái hoàng thái hậu Thôi thị.
Mùng Tám tháng Năm, Tần Tướng quân dẫn quân tới vùng biên
cương giao chiến với quân man di cho tới tận bây giờ.
“Phải liên tiếp đánh ba trận lớn, đến trận này còn có thể
thắng được không?” Hoàng đế Nam Việt ánh mắt sâu xa, ngoảnh đầu qua khẽ ho mấy
tiếng.
Khóe miệng Khánh Vương mủm mỉm cười. Nhìn ông lão già nua
trước mặt, hắn hờ hững nói: “Không thắng được.” Tần Tướng quân cho dù có cái
tài của Khổng Minh cũng không cách nào vãn hồi được thế cuộc. Sau khi phải đánh
liên tiếp ba trận lớn, lòng quân Bắc Hán sớm đã tan rã rồi, sĩ khí cũng xuống
rất thấp. Lòng quân Dạ Lang thì lại đang cao vời vợi, bên nào mạnh bên nào yếu
vừa nhìn là thấy ngay.
Mà hiện giờ Bắc Hán như rắn mất đầu, lại càng là một vết
thương chí mạng.
Hoàng đế Nam Việt lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn đứa
con trai trước mặt mình. Một hồi lâu sau mới thấy lão khẽ cười, ho lên mấy
tiếng trầm đục, rồi gật đầu lia lịa nói: “Lão nhị, con làm tốt lắm!”
Rất tốt, giao giang sơn cho hắn, lão rất yên tâm.
Tiếng ngọc bội va chạm khẽ vang lên, bóng dáng cao lớn của
Khánh Vương đã rời khỏi phòng, một ả cung nữ vội bước tới đóng cửa điện giùm
hắn. Muôn vàn tia nắng như những sợi tơ chiếu xuống, Khánh Vương nheo mắt lại,
mùi hương trầm bị bám vào vừa rồi sau nháy mắt đã tan đi trong làn gió mát.
Trên khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười, sâu sắc mà dữ tợn.
Xe ngựa đi thẳng một mạch về phía cửa cung, bánh xe lăn lộc
cộc. Khi ra đến bên ngoài, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Khánh Vương vén rèm xe
lên, nhìn thấy hai gã thị vệ vừa được phái tới U Lan viện. Tròng mắt hắn hơi co
rút, nụ cười trên khuôn mặt vụt tắt.
Ngày hôm sau, thánh chỉ ban xuống, tất cả tướng sĩ Nam Việt
tham gia vào trận chiến ở Bắc Hán đều được trọng thưởng.
Doãn Duật trong lòng cả giận, vung tay áo gạt mạnh tất cả
những bình thuốc trên bàn xuống đất. Anh Tịch không khỏi kinh hãi, vội vàng
đứng dậy cắn chặt môi, cặp mắt đỏ hoe không dám khóc thành tiếng. Trong triều
vừa ban xuống một đạo thánh chỉ như vậy, thị tất nhiên biết chuyện ở Bắc Hán
rồi, chỉ là không rõ bây giờ Công chúa ra sao.
Anh Tịch thấy Doãn Duật muốn ra ngoài cửa, bèn vội kéo ống
tay áo y lại: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đi tìm Khưu Tướng quân, chuyện ở Bắc Hán ta phải thay Kiều
Nhi hỏi cho rõ ràng.”
Anh Tịch sắc mặt trắng bệch nói: “Liệu ông ấy… có nói cho
cậu biết không?”
Doãn Duật rảo bước đi xuyên qua dãy hành lang, đoạn nhảy lên
lưng ngựa. Cuộc giao dịch giữa Lệnh Viên và Khánh Vương, y tất nhiên biết rõ,
nàng muốn Khánh Vương giúp nàng đoạt lại giang sơn cho Chiêu Đế nhưng bây giờ
Chiêu Đế đã chết rồi. Chuyện này có lẽ là ngoài ý muốn, còn nếu không phải… vậy
Khưu Tướng quân chưa chắc đã chịu nói thật với y. Nhưng bất kể thế nào, y cũng
phải đi hỏi thử một phen!
Chiến sự mới kết thúc chưa lâu, Khưu Tướng quân vẫn còn đang
ở trong quân doanh ngoài thành.
Doãn Duật đi thẳng một mạch ra ngoài thành, đến trước quân
doanh thì bị chặn lại.
“Ta muốn gặp Khưu Tướng quân!”
Nhưng gã thị vệ không chịu nhường đường: “Chốn quân cơ trọng
địa, người không phận sự không được vào trong!”
“Tránh ra!” Doãn Duật khẽ quát.
Bỗng từ bên trong vang lên một tiếng: “Ân nhân!” Dứt lời một
cái bóng vội vã chạy thẳng ra ngoài.
Đám thị vệ lập tức khom người hành lễ với người đó. “Diêu
phó tướng!”
Người tới chính là Diêu Hành Niên.
Trong trận chiến này, gã lập nhiều công lớn, sau khi được
Khưu Tướng quân tiến cử đã được phong làm phó tướng. Diêu Hành Niên nhìn thấy
Doãn Duật thì cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn không quên cảm ơn y.
Sau khi nghe Doãn Duật nói rõ mục đích tới đây, khuôn mặt tuấn tú của thiếu
niên đột nhiên trở nên có phần u ám. Gã đưa mắt nhìn khắp xung quanh một chút
rồi mới kéo Doãn Duật qua một bên, thấp giọng nói: “Chuyện này Khưu Tướng quân
vốn không cho bọn tôi nói ra ngoài nhưng ân nhân đã muốn biết, tôi đương nhiên
sẽ nói…”
Ngự y vội vã đi điều chế thuốc. Trong phòng, màn lụa đung
đưa, hương trầm vương vất.
Một ả thị nữ đứng sau lưng Khánh Vương nhỏ giọng nói: “Điện
hạ, nhị tiểu thư đã hôn mê ba ngày rồi, vẫn… không thấy có dấu hiệu gì là sẽ
tỉnh lại… Ngự y nói, nhị tiểu thư không hề có chút ý niệm muốn sống, sợ là…”
Khánh Vương ngoảnh mặt lại, lạnh lùng nhìn thị. Ả thị nữ sợ
hãi không dám nói gì thêm.
Ngự y sắc thuốc xong liền bưng tới, giao cho thị nữ bón cho
Lệnh Viên uống.
Khánh Vương trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thế nào rồi?’
Mồ hôi trên trán lấm tấm tuôn ra, ngự y cúi đầu đứng trước
mặt Khánh Vương, thấp giọng trả lời: “Bẩm điện hạ, nhị tiểu thư thực ra không
có bệnh gì. Đây chỉ là tâm bệnh, là…là không còn muốn sống nữa.”
Không còn muốn sống nữa?
Khánh Vương thầm giận dữ, nguyện vọng của nàng không thành,
nàng không muốn sống nữa sao? Hắn phất mạnh ống tay áo, gằn giọng nói: “Mau
chữa cho bản vương, nhất định phải chữa khỏi cho nàng!” Hắn không nỡ để nàng
chết. Trong mấy tháng nàng ở bên hắn, hắn cảm thấy mình dường như chưa từng
thật sự có được nàng.
Ngày Mười sáu tháng Năm, Tần Tướng quân liên tiếp thất bại.
Mắt thấy quân man di đã sắp tràn thẳng xuống, Nam Việt một lần nữa xuất binh
chi viện, chặn quân man di lại ở bờ bên kia sông Kiềm Hà bên ngoài thành Ký
Châu. Quân đội Bắc Hán đã thương vong quá nửa, Tần Tướng quân cũng phải mang
vết thương nặng trên người. Quân Dạ Lang biết bây giờ giao chiến với quân Nam
Việt sẽ rất bất lợi nên không dây dưa thêm nữa.
Ngày Hai mươi tháng Năm, Dạ Lang thu vùng lãnh thổ chiếm
được của Bắc Hán vào bản đồ, bỏ đi danh xưng Dạ Lang, đổi tên thành Bắc Tề.
Khánh Vương ngồi xuống trước giường của Lệnh Viên, bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của nàng, kể từng chuyện ở Bắc Hán cho
nàng nghe.
Chín ngày rồi, nàng đã hôn mê chín ngày rồi.
“Không phải nàng nói muốn ta giữ lại mạng của Thái hậu Bắc
Hán sao? Ta đã làm theo lời nàng rồi, nàng không muốn gặp cô ta sao?”
“Thi thể của Thụy Vương đã nằm trong tay Dương Ngự thừa
rồi.”
“Còn có một chuyện nữa.” Khánh Vương đột nhiên cúi người
xuống, nắm chặt lấy bàn tay thon của nàng, dịu dàng nói: “Lệnh Viên, nàng đã
mang đứa con của ta trong bụng rồi, nàng thật sự không cần cả cốt nhục chí thân
của mình nữa sao?”
Cốt nhục chí thân…
Là ai đang nói vậy?
Thế Huyền đi rồi, Chiêu Nhi… Chiêu Nhi cũng chết rồi…
Nàng đã chẳng còn người thân nào nữa, lại bỏ lỡ mất cơ hội
được ở cạnh người yêu, bây giờ nàng còn gì để mà lưu luyến? Nhưng hắn lại nói
tới cốt nhục, là cốt nhục của ai?
Khánh Vương đột nhiên bế nữ tử trên giường lên, ôm chặt vào
lòng, lớn tiếng nói: “Lệnh Viên, nàng tỉnh lại cho ta! Ta không cho nàng chết
đi như vậy!” Cúi đầu xuống, hắn dùng sức hôn mạnh lên đôi bờ môi lạnh băng của
nàng, như cắn xé, như cướp đoạt…
“Vì sao yêu tà này lấp lánh như lửa, ngọn lửa lớn lởn vởn
mãi không đi. Hoàng thượng, đây là điềm báo Huỳnh Hoặc thủ Tâm[2]!
Công chúa… Công chúa là yêu nghiệt hạ phàm, nhất định sẽ hủy diệt Bắc Hán ta!”
[2] Huỳnh Hoặc là một tên gọi khác của sao Hỏa, đại diện
cho chiến tranh và những điềm không lành. Tâm là chỉ Tâm Tú trong Nhị thập Bát
Tú, tức là sao Tâm Nguyệt Hồ, đại diện cho kẻ đế vương. Huỳnh Hoặc thủ Tâm tức
là sao Hỏa dừng lại ngay gần sao Tâm Nguyệt Hồ, báo rằng kẻ đế vương sắp gặp
đại họa.
Một tràng tiếng khóc của trẻ con vang lên giữa bầu trời tĩnh
lặng, dường như muốn xé toạc trái tim của Lệnh Viên ra.
Nàng giật mình bừng tỉnh, cặp mắt bất giác mở to.
Khánh Vương cũng giật mình, ngay sau đó liền mừng rỡ nói:
“Lệnh Viên, nàng tỉnh rồi à?”
Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn hắn, khàn giọng hỏi: “Chiêu Nhi chết
rồi sao?”
Khánh Vương không nói gì.
Nàng lại hỏi: “Là Thụy Vương ra tay ư?”
“Phải.”
“Bắc Hán sắp diệt vong sao?”
“Đã bị Dạ Lang chiếm mất vùng lãnh thổ phía bắc. Bây giờ Dạ
Lang đã đổi tên thành Bắc Tề rồi.”
“Ngài không gạt ta chứ?”
Khánh Vương bình tĩnh nhìn nàng: “Không. Ta không gạt nàng.”
Lệnh Viên “ọe” một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi. Vừa nghĩ
đến việc Chiêu Nhi đã xảy ra chuyện, trái tim nàng liền đau như cắt, đau đến
nỗi muốn chết đi ngay lập tức.
Khánh Vương ôm chặt tấm thân đang không ngừng run rẩy của
nàng, cắn răng nói: “Nàng nghe đây, nàng đã mang cốt nhục của ta trong người
rồi, nàng nhất định phải cố gắng sống tiếp cho ta!”
“Cốt nhục…”
“Lệnh Viên, nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngay đến
người thân duy nhất trên đời này cũng không cần nữa ư?”
Chỉ hai câu nói ngắn gọn đã đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất
trong trái tim Lệnh Viên. Người thân… Thì ra nàng vẫn còn lại một người thân
sao?