Nàng đúng là quá ngốc, không hề biết ý tứ
trong lời nói của Thôi Thái hậu.
Lệnh Viên mắt ầng ậng nước nhìn bà ta,
nghẹn ngào nói: “Tẩu không điên, tại sao lại không giúp y?” Thế Huyền cứ luôn
oán trách nàng vứt y lại một mình mà đi Nam Việt, nhưng y đâu ngờ rằng Thôi
Thái hậu thực ra chỉ giả vờ điên.
“Giúp ư?” Sắc mặt u ám hẳn đi, Thôi Thái
hậu buồn bã lẩm bẩm: “Thái hoàng hậu đã cho người giám sát Trinh Nhi, ta sợ sau
khi kẻ đó biết được ta không điên thì sẽ không nương tay với Trinh Nhi nữa. Cô không
biết sao? Đợi sau khi Trinh Nhi lập thái tử, đợi sau khi Thái tử đã đủ lông đủ
cánh, kẻ đó sẽ giết chết Trinh Nhi, đưa Thái tử lên kế vị. Ta vẫn luôn mong y
có thể sống lâu hơn một chút…”
“Là ai?” Lệnh Viên bất giác run rẩy.
Thôi Thái hậu nở một nụ cười thê lương, hờ
hững nói: “Trung thường thị Vương Đức Hỷ!”
Vương Đức Hỷ? Trái tim Lệnh Viên như nghẹn
lại, mẫu hậu đã không tin mẹ con Thôi Thái hậu, tất sẽ phái người ở bên cạnh
Thế Huyền để giám sát. Mà người gần gũi nhất với Thế Huyền không nghi ngờ gì
chính là Vương Đức Hỷ! Lệnh Viên cắn chặt môi, bao nhiêu chuyện chất chứa trong
đầu khiến nàng nhất thời không thể tiêu hóa được.
Sau một thời gian dài tĩnh lặng, mật đạo
lại càng trở nên ngột ngạt hơn.
Thôi Thái hậu chăm chú nhìn Lệnh Viên hồi
lâu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội kéo lấy ống tay áo Lệnh Viên, trầm giọng
hỏi: “Cô đến đây rồi, có phải là Bắc Hán còn cơ hội vãn hồi không?
Vãn hồi?
Trong cặp mắt ảm đạm của Lệnh Viên thoáng
qua một tia sáng khác thường, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Chuyện đã đến nước này rồi, còn có thể vãn hồi thế nào được đây? Ánh mắt nhìn
qua vai Thôi Thái hậu, tới lúc này Lệnh Viên mới nhận ra mật đạo này sớm đã bị
chặn lại. Nàng ngẩn ngơ bám vào bức tường ẩm ướt đứng dậy, nhìn Thôi Thái hậu
vẻ khó hiểu: “Là tẩu làm sao?” Tại sao lại không trốn ra ngoài?
Thôi Thái hậu nghe vậy, cũng nhìn về phía
sau, rồi lắc đầu đáp: “Là Trinh Nhi sai người chặn lại. Nó nói không cần dùng
đến nữa.”
Không cần dùng đến nữa? Lệnh Viên cau mày
bước lên phía trước: “Thông đến nơi nào?”
Thôi Thái hậu đang định trả lời, bên trên
chợt có tiếng động thấp thoáng vọng lại. Sắc mặt bà ta biến đổi hẳn, vội thúc
giục: “Cô mau đi đi!”
Lệnh Viên cũng nghe thấy, bèn vội men theo
con đường cũ quay trở ra bên ngoài.
“Cô là công chúa của nhà họ Lưu, phải nhớ
lấy mối thù của nhà họ Lưu. Nhớ lấy mối nhục vong quốc!”
Lời của Thôi Thái hậu vang vọng mãi bên tai
Lệnh Viên.
Hai ả cung nữ thấy nàng bước ra, cả khuôn
mặt trắng bệch không giống như mặt người sống, một trong hai ả liền do dự một
chút rồi bước lên phía trước nói: “Nhị tiểu thư, Điện hạ đã phái người đến đón
tiểu thư ra ngoài cung rồi.”
Phía sau lưng hai ả cung nữ quả nhiên đã có
thêm mấy gã thị vệ.
Lệnh Viên không thèm để ý, cất bước đi
thẳng về phía trước: “Ta còn phải tới một nơi nữa?”
Nững sợi dây leo dài uốn lượn buông thõng
xuống hai bên hành lang. Ao nước xanh biếc bên cạnh lấp lánh đôi làn sóng gợn.
Lệnh Viên bám tay vào cửa điện, nhẹ nhàng
dùng sức đẩy. “Két” một tiếng, cửa điện được mở ra.
Trong điện Tuyên Thất, sự vắng vẻ và hiu quạnh
bao trùm lên tất thảy.
Lệnh Viên lê tà váy dài cất bước vào trong.
Phía sau bức màn sa, nàng dường như lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn mà gầy guộc
ấy. Bức rèm châu bạch ngọc được nhẹ nhàng vén lên, nàng nhìn thấy y xoay người
lại, bên khóe miệng ngậm một nụ cười, trong cặp mắt đen láy cũng là những nét
cười tươi… “Cô cô đúng là khách hiếm của điện Tuyên Thất này đấy!”
Trái tim đau đến run lên, Lệnh Viên vô thức
bám tay vào mép chiếc bàn bên cạnh. Long sàng thu dọn rất chỉnh tề, nàng loạng
choạng đi tới, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve chiếc chăn gấm trên giường, cảm
thấy lạnh băng. Sự thực tàn khốc nói với nàng, Thế Huyền và Chiêu Nhi thực sự
đã không còn nữa.
Một làn gió thổi vào qua cửa sổ, làm lay
động những bức màn mỏng trong phòng.
Có thứ gì đó bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống
bên cạnh chân Lệnh Viên. Nàng cúi đầu nhìn, thấy đó là một chiếc khăn màu
trắng, quen thuộc vô cùng.
Lệnh Viên khom người nhặt chiếc khăn lên.
Đây là thứ mà nàng đã cẩn thận giữ gìn hơn mười năm trời, vừa nhìn đã lập tức
nhận ra ngay. Anh Tịch nói thị đã sơ ý làm mất chiếc khăn, tại sao nó lại ở
đây?
Chậm rãi nắm chặt chiếc khăn trong lòng bàn
tay, trái tim Lệnh Viên dần trở nên lạnh lẽo, quả nhiên là hắn!
“Điện hạ!” Khi hai ả cung nữ tỉnh táo trở
lại, liền nhìn thấy Khánh Vương không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng mình,
vội vàng hành lễ với hắn.
Sắc mặt Khánh Vương hết sức nặng nề, hắn
cất bước đi thẳng vào phòng trong.
Lệnh Viên cứ thế ngồi ngẩn ngơ bên mép long
sàng, dáng vẻ yếu đuối như thể chỉ một cơn gió cũng có thể thổi gãy nàng làm
đôi. Khánh Vương chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Lệnh Viên không
khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tuấn tú phi phàm ấy. Khánh
Vương đưa tay tới nắm lấy tay nàng, nàng giống như một con thú nhỏ đang kinh
hãi, vội vàng rụt mạnh tay lại.
“Sao vậy?” Hắn cau mày hỏi nàng.
“Không có gì!” Nàng cuối đầu xuống.
Khánh Vương cố chấp kéo nàng đứng dậy, rồi
cất bước đi ra phía ngoài: “Nàng đã gặp được người nàng muốn rồi, bây giờ ra
ngoài cung thôi.”
“Đi gặp Dương đại nhân sao?” Trong mắt Lệnh
Viên lóe lên một tia hy vọng.
Hắn khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Mặc Lan biệt
viện, Lệnh Viên giận dữ đưa mắt nhìn Khánh Vương, hắn chỉ hờ hững nói: “Ở bên
trong.”
Cất bước đi vào, bên trong hoàn toàn trống
trải, làm gì có bóng người nào?
Trên chiếc bàn sạch sẽ có đặt một bức thư.
Trên thư viết: Thần hổ thẹn với Bắc
Hán, không còn mặt mũi nào gặp lại Công chúa.
Đôi tay run lên lẩy bẩy, bức thư nhẹ nhàng
rơi xuống đất. Không còn mặt mũi gặp nàng, lỗi đâu phải ở Dương Ngự Thừa, đều
là lỗi của nàng mà!
“Dương đại nhân đâu?” Lệnh Viên đột nhiên
ngoảnh đầu lại, run giọng hỏi Khánh Vương.
Khánh Vương mím môi, thấp giọng trả lời:
“Ta tới chậm một bước, chỉ nhìn thấy bức thư này.”
Chậm một bước…
Lệnh Viên đột nhiên lùi về phía sau mấy
bước. Dương Ngự Thừa một lòng trung thành, ắt sẽ không chịu đi theo Nam Việt,
nhưng Khánh Vương lại nói hắn đã tới chậm một bước. Nàng còn có thể tin hắn
sao?
“Tần Tướng quân đã qua đời vì vết thương
nặng trước khi chúng ta tới Thịnh Kinh ba ngày.”
Từng lời như một lưỡi dao sắc bén được hắn
lần lượt nói ra một cách lạnh lùng.
Tốt, rất tốt, những người Bắc Hán có thể
kháng cự lại Nam Việt đều đã đi rồi, chỉ còn lại một mảnh giang sơn rộng lớn
này chờ Nam Việt tới lấy.
“Ngày mai, ta muốn đi thắp nén hương cho
Thế Huyền.” Lệnh Viên mặt mày hờ hững nói ra một câu.
Khánh Vương hơi cau mày, một lát sau mới
gật đầu đồng ý.
Lệnh Viên vận một bộ đồ màu trắng, tháo hết
các thứ đồ trang sức châu ngọc trên người, khuôn mặt không trang điểm, trông
càng có vẻ tiều tụy hơn. Phu xe đã chờ sẵn ngoài cửa, Khánh Vương đỡ nàng lên
trước, sau đó chuẩn bị lên theo. Bỗng nghe phía đằng xa có tiếng vó ngựa dồn
dập vọng lại, hắn ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thấy có một gã thị vệ vội vàng
nhảy xuống lưng ngựa, rồi bước đến ghé vào tai hắn nói khẽ một hồi. Sắc mặt hơi
biến đổi, Khánh Vương ngoảnh đầu nhìn Lệnh Viên lúc này đã ở trong xe, đổi sang
một nụ cười dịu dàng, nói: “Nàng đi trước đi, ta có chút chuyện, sẽ tới đó
sau.”
Xe ngựa dần dần rời đi.
Phía bên cạnh, một gã thị vệ dắt con ngựa
của Khánh Vương tới, hắn lập tức tung người nhảy lên lưng ngựa. Trong cung vừa
truyền tới tin tức, đã tìm được Thôi Thái hậu vốn mất tích nhiều ngày. Hắn rất
có hứng thú với việc đi gặp bà ta một phen.
Lệnh Viên ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, đầu
ngón tay chạm vào thanh chủy thủ được giấu trong tay áo. Nàng hít sâu một hơi,
sau ngày hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tại cửa thành, một người một ngựa đi ngang
qua ngay bên cạnh chiếc xe ngựa.
Doãn Duật cải trang đi suốt cả ngày lẫn
đêm, tới Thịnh Kinh, y càng phi nhanh về phía Mặc Lan biệt viện. Hay tin Khánh
Vương đã tới hoàng cung Bắc Hán, Doãn Duật không hề nghĩ nhiều, bèn tìm một chỗ
bên ngoài hoàng cung để chờ đợi. Lần này tới đây, y chỉ muốn đảm bảo rằng Lệnh
Viên không xảy ra chuyện gì. Nếu để nàng biết việc Khánh Vương đã làm với Bắc
Hán, dựa theo tính cách của nàng, thực khó có thể đoán được hậu quả.
Lệnh Viên đột nhiên vén rèm xe lên. Những
tiếng vó dồn dập vừa rồi khiến đôi tay nàng khẽ run rẩy, chỉ là lúc này, trong
tầm mắt lại chẳng nhìn thấy gì.
Hoàng lăng của Bắc Hán chẳng để lại trong
lòng Lệnh Viên bao nhiêu ấn tượng, nàng đã từng tới đây khi nào nhỉ? Khi phụ
hoàng băng hà, hay là khi hoàng huynh rời trần thế? Sắc mặt Lệnh Viên trở nên
trắng bệch, nàng dường như chẳng nhớ được nữa rồi. Phía bên ngoài, có ả cung nữ
bẩm báo rằng đã tới nơi.
Lệnh Viên bước xuống từ trên xe ngựa. Gió
mùa này đã mang theo một chút hơi ấm, nhưng khi thổi vào má Lệnh Viên lại khiến
nàng lạnh đến thấu xương.
Tại đây, những cây cổ thụ mọc sum sê xanh
biếc, dường như đã hoàn toàn ngăn cách thế giới này với thế giới bên ngoài.
Tà váy dài lê đi mang theo nỗi thê lương vô
bờ bến, Lệnh Viên đột nhiên nhớ lại lúc Công chúa Vĩnh Huy nhập liệm, không khí
cũng tràn đầy một vẻ đìu hiu, xơ xác giống bây giờ…
Trong cuộc đời này, nàng đã nhìn thấy quá
nhiều nỗi chia ly.
Phụ hoàng, hoàng huynh, mẫu hậu, Vĩnh Huy,
Liêu Thái phi… Bây giờ, Thế Huyền và Chiêu Nhi cũng đã đi rồi. Nhưng nàng lại
không thể khóc thêm được nữa, cổ họng nghẹn ngào từng cơn, rồi từ bên trong
bỗng bật ra những tiếng cười thê thảm. Từng bước từng bước, nàng đi sâu vào
trong khu rừng.
Lăng mộ đó vẫn cứ lặng lẽ nhìn trước mặt
nàng như thế.
Bốn phía vắng vẻ không một bóng người, chỉ
có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
“Thế Huyền, cô cô về rồi.”
Nàng về rồi, nhưng y đã sớm ra đi.
Y nói, sau này việc gì cũng nên cẩn thận,
trẫm chỉ mong cô cô được bình an.
Nàng cũng từng nói, Hoàng thượng bình an,
ta mới có thể bình an.
Nhưng y lại không nhớ lời nàng…
Lệnh Viên chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ,
tựa người vào tấm bia đá lạnh băng, dường như đây vẫn là thiếu niên gầy gò ngày
đó. Nàng chẳng còn nhớ được đã bao lâu rồi mình chưa từng ngồi nói chuyện với y
thế này.
Một canh giờ sau, Khánh Vương thúc ngựa đi
tới hoàng lăng, từ xa đã nhìn thấy Lệnh Viên đang ngồi ngẩn ngơ trước tấm bia
đá, đám thị vệ và cung nữ đều đứng lặng lẽ trước mặt nàng chờ đợi. Nhìn thấy
Khánh Vương đi tới, bọn họ đều vội vàng hành lễ với hắn. Khánh Vương khoát tay
bảo bọn họ đứng cả dậy, lại thấy Lệnh Viên ngước mắt lên nhìn về phía mình, cặp
mắt nàng dường như sau nháy mắt đã trở nên bình tĩnh.
Sự bình tĩnh ấy khiến Khánh Vương thầm chấn
động. Hắn không bước lên phía trước, cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn nàng, hy vọng có
thể tìm thấy một chút ấm áp từ trong cặp mắt mỹ lệ kia, cho dù chỉ là một tia
cười mỉm thôi cũng được. Nàng thật sự đã cười, một nụ cười dịu dàng biết mấy,
tựa nhưng một gợn sóng nhỏ giữa đầm nước lặng, một vầng trăng sáng giữa bầu trời
đêm.
Khánh Vương bất giác bước tới phía trước,
lại nghe nàng thấp giọng nói: “Bảo bọn họ lui hết đi, Thế Huyền không thích có
nhiều người ở đây như vậy.”
Khánh Vương khẽ gật đầu, ra hiệu cho tất cả
đám người dưới lui đi.
Nàng vẫn ngồi lặng lẽ ở đó. Khánh Vương
không kìm được, bước tới, cởi chiếc áo choàng trên người ra khoác lên tấm thân
gầy guộc của nàng. Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên
nhìn Khánh Vương. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy nàng nở một nụ cười mỉm,
từ trong cặp mắt trong veo lộ ra một tia sắc bén. Nàng nhìn hắn, hờ hững nói:
“Tới tận hôm nay ta mới biết, Dận Vương hoàn toàn không phải đối thủ của ngài.”
Câu nói đột ngột này khiến Khánh Vương
không khỏi ngây người.
Nàng vẫn cười cười, lại nói tiếp: “Hoàng đế
Nam Việt, Tiêu Hậu, Thụy Vương, Tiền Dạ Lang, còn cả ta nữa, mỗi người bọn họ
đều tin ngài!”
Nàng đưa tay tới nắm chặt ống tay áo hắn,
sợ hắn phất tay áo đi mất. Nhưng hắn không định đi, chỉ nhíu chặt đôi hàng lông
mày lại nhìn nữ tử trước mặt, hy vọng rằng có thể nhìn ra một chút tin tức từ
trên khuôn mặt diễm lệ đó, vậy nhưng lại chẳng có gì. Hắn không hề cảm thấy
kinh ngạc, chỉ hơi cau mày nói: “Nàng đã biết rồi sao?”
Phải, nàng đã biết rồi, biết tất cả rồi!