Cuộc chiến giữa Tiền Dạ Lang và Nam Việt là
do Khánh Vương khơi mào, mục đích tất nhiên là để trừ bỏ đối thủ cạnh tranh lớn
nhất của hắn – Dận Vương.
Dận Vương cho dù có chút nôn nóng muốn lập
công nhưng cũng không đến mức phải thua thảm như vậy. Có điều, trong quân doanh
lại có tai mắt của Khánh Vương, cho nên quân man di mới có thể nắm bắt mọi động
tĩnh của đại quân Nam Việt một cách rõ ràng. Hoàng đế Nam Việt cảm thấy nghi
ngờ, ắt sẽ điều tra chuyện này, thế là Tiêu Hậu và toàn bộ Tiêu gia phải gánh
lấy tội danh này thay cho Khánh Vương. Khánh Vương tính được rằng cho dù Tiêu
Hậu có hoài nghi thì cũng sẽ không kéo hắn chết chung, bởi một khi mất hắn thì
Tiêu Hậu cũng sẽ mất đi hy vọng cuối cùng.
“Đợi sau khi việc thành, ngài sẽ được ngồi
lên ngôi báu, đến lúc đó Hoàng hậu nương nương vẫn sẽ là nữ nhân tôn quý nhất
Nam Việt, đúng vậy không?”
Trong cặp mắt mỹ lệ của Lệnh Viên sớm đã
không còn một tia sắc bén nào nữa, mà tràn ngập sự điềm đạm nhẹ nhàng.
Khánh Vương mím chặt đôi môi, sau khi im
lặng trong chốc lạt, lại đột nhiên hỏi nàng: “Nàng muốn nói với phụ hoàng ta
sao?”
Nói với Hoàng đế Nam Việt ư? Nói với lão
thì có ích gì? Vốn dĩ Lệnh Viên chẳng muốn xen vào chuyện của hoàng gia Nam
Việt, điều nàng cần chỉ là Bắc Hán và Thế Huyền được bình yên. Cặp mắt trong
veo cụp xuống, Lệnh Viên lại nói qua chuyện khác: “Ta đã từng nghĩ Thụy Vương
câu kết với Tiền Dạ Lang, gây nên cuộc chiến tranh giữa Tiền Dạ Lang và Nam
Việt để nói với Thế Huyền rằng ta và Dận Vương đều ở trên chiến trường. Thụy
Vương tính được rằng Thế Huyền sẽ xuất binh giúp Dận Vương và phái Vương đại
nhân tới khuyên nhủ ta… Nhưng đến bây giờ ta mới biết, người thật sự câu kết
với Tiền Dạ Lang chính là ngài.”
Mảnh đất Thụy Vương cắt cho Tiền Dạ Lang
không thể khiến cho bọn chúng hài lòng, về sau Bắc Hán lại xảy ra nội loạn,
Tiền Dạ Lang bèn thừa cơ chiếm lấy vùng đất phía bắc của Bắc Hán. Không phải
Nam Việt xuất binh quá muộn, mà là cố ý. Khánh Vương đã ngầm đồng ý để vùng
lãnh thổ đó thuộc về Tiền Dạ Lang, đây mới là cuộc giao dịch thật sự của họ.
“Còn Thụy Vương, ngay từ đầu đã bị ngài
lừa.” Nói ra những lời lạnh lùng mà điềm đạm ấy, ánh mắt Lệnh Viên lay động,
lặng lẽ nhìn nam tử bên cạnh. Ánh dương rạng rỡ chiếu xuống len qua kẽ lá, in
lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Lần đầu gặp mặt ở Mặc Lan biệt viện, nàng chỉ
nghĩ hắn là một nam tử ôn tồn lễ độ, thực khó có thể liên tưởng tới gã Khánh
Vương lòng dạ xấu xa hiểm độc bây giờ.
Thì ra là nàng quá ngốc, quá mềm lòng!
Từ trong sâu thẳm đáy mắt của Khánh Vương
có một tia sáng lóe lên. Hắn hơi sầm mặt xuống, giọng nói cũng nhỏ đi: “Ta
không hề gạt hắn, là hắn không thực hiện lời hứa của mình.”
Dận Vương có người ủng hộ là Thiếu Đế ở Bắc
Hán, còn hắn sau khi không cầu thân được Đại trưởng công chúa tất nhiên phải
lôi kéo một đồng minh khác, người này chính là Thụy Vương. Hắn muốn có giang
sơn Nam Việt, còn Thụy Vương thì muốn ngồi lên ngôi báu ở Bắc Hán, mỗi người
đều có nhu cầu của mình. Chỉ trách Thụy Vương sau khi có được giang sơn Bắc Hán
lại không chịu ra sức giúp Khánh Vương, thiếu chút nữa khiến hắn bị cô lập mất
đi sự ủng hộ của nhà họ Tiêu.
Lệnh Viên bất giác nắm chặt đôi tay lại,
nhìn chằm chằm vào hắn. Chẳng trách hắn nói hắn cũng không thích Thụy Vương!
“Không phải nàng cũng hận hắn sao? Bây giờ
ta đã giúp nàng đoạt lại giang sơn từ tay hắn rồi.” Khánh Vương đột nhiên thấp
giọng nói, bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Lệnh Viên, nắm lại
thật chặt. “Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ xin phụ hoàng khôi phục lại thân phận
Công chúa Bắc Hán cho nàng, nàng vẫn có thể được gả cho ta với thân phận công
chúa. Đến lúc đó, mảnh giang sơn vạn dặm này sẽ chính là của hồi môn của nàng,
sau này chắc chắn không một ai dám coi thường nàng nữa.”
Trong đáy mắt hắn là một nụ cười chân
thành, sự ấm áp tỏa ra từ trong mắt như bao bọc lấy tâm thân cô độc, lẻ loi của
Lệnh Viên. Hắn suy nghĩ cho nàng chu đáo biết mấy, bây giờ nàng đã chẳng còn ai
để mà nương tựa, vốn nên vui mừng mới đúng. Nhưng, khi nhìn vào khuôn mặt dịu
dàng mà chân thành ấy, Lệnh Viên lại chẳng thể nào cười nổi, sự căm hận đè nén
nơi đáy lòng bắt đầu bùng lên.
Hắn vẫn đang gạt nàng.
Lệnh Viên hơi cúi đầu xuống, thầm cười
nhạt. Ánh mắt liếc thấy trên ống tay áo hắn có một chỗ bị xé rách, Lệnh Viên
bất giác ngẩn người. Trái tim như bị muôn vàn cây kim đâm vào, nàng buột miệng
hỏi: “Vừa rồi ngài đi làm gì vậy?”
Khánh Vương không định giấu giếm nàng thêm
nữa, bèn thấp giọng đáp: “Thái hoàng thái hậu Thôi thị của Bắc Hán vốn mất tích
nhiều ngày hiện đã được tìm thấy rồi.”
Cặp mắt Lệnh Viên bất giác mở to.
Thôi Thái hậu muốn hành thích Khánh Vương,
đã bị giết chết.
Đó là hoàng tẩu của Lệnh Viên. Trong cuộc
đời này, bà ta và nàng hầu như đều ở trong trạng thái đối địch, nhưng lần này
khi nghe tin bà ta chết, trái tim Lệnh Viên không thể nào bình tĩnh thêm nữa.
Mối thù của nhà họ Lưu, mối thù của Bắc
Hán, đó là nỗi đau mà cả đời này nàng không thể nào quên.
“Lệnh Viên, nàng phải biết, Bắc Hán có ngày
hôm nay là chuyện sớm muộn, dù không phải ta thì cũng sẽ là người khác.”
Lời của Khánh Vương tuy khiến người ta đau
lòng nhưng lại là sự thực.
Lệnh Viên nở một nụ cười thê lương, hé môi
nói: “Đúng, ngươi nói rất đúng, không phải là ngươi thì ắt sẽ là người khác.
Nhưng nếu là người khác, kẻ thù của ta sẽ không phải là ngươi.” Lời vang lên
như cây chùy nện xuống, Lệnh Viên rút thanh chủy thủ từ ống tay áo ra đâm mạnh
về phía Khánh Vương.
Hắn ở rất gần nàng, căn bản không kịp né
tránh, nhưng chỉ sau khoảnh khắc hắn đã tỉnh táo trở lại, lập tức đưa tay chụp
lấy cổ tay nàng. Phần mũi của thanh chủy thủ sắc bén đã đâm vào thân thể hắn,
tiếc rằng chỉ tạo được một vết thương rất nông. Lệnh Viên muốn vận sức đâm
thêm, có điều khí lực của hắn quá lớn khiến nàng không thể làm gì được.
Khánh Vương cố nén sự kinh ngạc, mở to cặp
mắt nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: “Tại sao?”
Lệnh Viên cười lạnh lùng thành tiếng:
“Ngươi thật sự không biết tại sao ư? Là ngươi hại chết Thế Huyền, hại chết
Chiêu Nhi, ngươi cho rằng ta vẫn chưa biết sao? Ngươi chưa từng muốn giúp Chiêu
Nhi đoạt lại giang sơn, ngươi từ lâu đã muốn thu Bắc Hán vào bản đồ Nam Việt
rồi!”
Khánh Vương nghe mà kinh hãi: “Là ai nói
với nàng những điều này?”
Hắn chỉ cho rằng nàng biết cuộc giao dịch
giữa hắn và Tiền Dạ Lang, nhưng chẳng ngờ ngay đến nguyên nhân thật sự dẫn đến
cái chết của Chiêu Nhi mà nàng cũng đã biết rồi! Khánh Vương xưa nay luôn nắm
chắc mọi việc trong tầm tay, lúc này rốt cuộc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Là ai nói với
nàng? Hắn đã tính toán mọi việc hết sức hoàn mỹ, tất cả những người biết chuyện
đều sẽ không nói với nàng. Là Thôi Thái hậu sao?
Không, Thôi Thái
hậu không hề hay biết về chuyện đó.
Trái tim Khánh
Vương dần dần chùng xuống, thì ra đằng sau ánh mắt bình tĩnh của nàng lại ẩn
chứa một sự hận thù sâu sắc đến vậy.
Mặc kệ Lệnh Viên
dùng bao nhiêu sức lực, thanh chủy thủ vẫn chẳng thể đâm sâu thêm được chút
nào.
Khánh Vương cau
mày nói: “Lệnh Viên, nàng không giết được ta đâu!”
Nàng không giết
được hắn, điều này nàng sớm đã biết rồi.
“Ta không giết
được ngươi, nhưng ngươi cũng không xứng làm cha của con ta, ta quyết sẽ không
sinh con cho ngươi!” Trái tim Khánh Vương như nghẹn lại. Đôi tay run lên lẩy
bẩy, Lệnh Viên bỗng ngoảng đầu nhìn tấm bia mộ sau lưng, muôn vàn tia sáng
chiếu xuống, hệt nhưng nụ cười yếu ớt của Thế Huyền. Lệnh Viên chợt nở một nụ
cười thê thảm, rồi lẩm bẩm nói: “Thế Huyền, hôm nay cô cô chỉ có thể lấy cái
chết để tạ tội!” Nàng dùng sức rút thanh chủy thủ về, đâm mạnh vào thân thể
mình.
Tiếng da thịt bị
xé rách vang lên, mang theo một nỗi bi thương và tuyệt vọng.
“Không!” Khánh
Vương muốn đưa tay đỡ lấy nàng, chẳng ngờ lại có một thứ gì đó đột nhiên bay
tới, đập mạnh vào mu bàn tay hắn. Hắn đau đớn thu tay lại, một bóng người lóe
lên trước mắt, nữ tử trên mặt đất đã được kẻ vừa tới kéo vào lòng. Doãn Duật
dùng sức ôm chặt lấy Lệnh Viên, y rốt cuộc vẫn đến chậm một bước!
Khuôn mặt quen
thuộc ấy lọt vào tầm mắt, Lệnh Viên nhìn y với vẻ không sao tin nổi: “Doãn
Duật…”
Là ảo giác sao?
Nàng không ngờ lại nhìn thấy Doãn Duật vào lúc sắp chết. Thế Huyền đâu? Tại sao
Thế Huyền không tới gặp nàng? Y vẫn chưa tha thứ cho nàng, cho nên không muốn
tới gặp mặt sao?
Khánh Vương đứng
bật dậy, nhìn đăm đăm vào người tới, trầm giọng nói: “Là ngươi?”
Doãn Duật chỉ để
tâm tới người trong lòng, không có thời gian dây dưa với Khánh Vương, bèn bế
Lệnh Viên lên định đi. Khánh Vương lại chạy đến chặn trước mặt y, ánh mắt hết
sức lạnh lùng: “Nàng là người của ta, ngươi đừng hòng mang nàng đi!” Dứt lời,
Khánh Vương đã ra tay đánh về phía Doãn Duật. Doãn Duật không có cách nào, đành
tạm thời buông Lệnh Viên xuống rồi giao thủ với hắn.
“Người trong lòng
nàng quả nhiên chính là ngươi!”
“Phải vậy thì sao
nào?”
“Bản vương có thể
giết ngươi!”
Giết y sao? Khóe
miệng Doãn Duật nhếch lên để lộ một nụ cười lạnh lùng. Bọn họ đã giết cha ruột
của y, tiêu diệt cả Lương Vương phủ, bây giờ còn muốn dùng thân phận để chèn ép
y sao? Trong lòng giận dữ, y ra tay chẳng nể nang gì, sắc mặt trở nên vô cùng
lạnh lẽo: “Người ngươi muốn giết còn ít sao? Thiên hạ đã nằm trong tay ngươi,
ngươi luôn miệng nói yêu nàng, vậy mà nhất định phải ép nàng vào con đường
chết!”
Khánh Vương thầm
chấn động, động tác trên tay bất giác chậm lại, Doãn Duật liền không hề nể nang
tung cước đạp thẳng vào ngực hắn. Khánh Vương ôm ngực loạng choạng lùi về phía
sau mấy bước, thấy Doãn Duật bế nữ tử trên mặt đất lên, lạnh lùng nhìn hắn:
“Người chính là do Hạ Hầu Quân ta mang đi, có giỏi ngươi cứ tới tìm ta! Ta
không sợ ngươi!”
Ký An Vương gia
muốn y trầm lặng cả đời, nhưng việc đã đến nước này, y còn biết làm thế nào
đây? Bọn họ vẫn không ngừng bức ép, thăm dò, giám sát, không thủ đoạn gì là
không dùng, y không muốn nín nhịn thêm nữa!
Trong hoàng lăng,
không biết từ bao giờ khung cảnh lại trở nên tĩnh lặng.
Khánh Vương ngẩn
ngơ đứng trước tấm bia mộ, vũng máu trên mặt đất vẫn nổi bật vô cùng. Nàng hận
hắn biết bao, cho dù hắn nói nàng đã mang đứa con của hắn trong người rồi, nàng
vẫn muốn giết hắn, không chịu sinh con cho hắn. Nàng nói hắn không xứng, không
xứng làm một người cha.
Quả nhiên, dùng
cách gì cũng không thể giữ nàng lại, nàng rốt cuộc vẫn không thuộc về hắn.
“Ha ha ha…”
Trong khu rừng
tịch mịch, một tràng cười đột ngột vang lên.
Chiếc xe ngựa tiến
vào trong một tiểu trấn ở ngay gần Thịnh Kinh. Sắc mặt của nữ tử trên xe vô
cùng nhợt nhạt, lúc này vẫn còn đang hôn mê.
“Đại phu, cô ấy
thế nào rồi?” Doãn Duật căng thẳng nhìn vị đại phu đang cau mày nhăn nhó trước
mặt.
Đại phu khẽ lắc
đầu: “Vị cô nương này mất máu quá nhiều, e là…”
“Bất kể thế nào,
ông nhất định phải cứu cô ấy!”
Đại phu thấy y tỏ
ra hết sức kiên quyết, đành nói: “Ta nhớ từng đọc qua một cuốn y thư, bên trên
có viết người mất máu quá nhiều có thể lấy máu bổ máu, dùng máu tươi làm thuốc
dẫn, từ từ bổ huyết dưỡng khí.”
“Vậy hãy dùng máu
của ta!”
Đại phu sợ hãi
kêu lên: “Vị công tử này, lão phu chỉ nói vậy thôi, còn chưa biết có tác dụng
hay không…”
“Mặc kệ có tác
dụng hay không, nhất định phải thử xem đã!” Một tay Doãn Duật vẫn đang nắm chặt
bàn tay lạnh băng của Lệnh Viên, y hối hận rồi, hối hận vì lúc trước không nghe
theo lời Dận Vương! Y quyết không thể để Lệnh Viên chết, quyết không thể!
Trên trán đại phu
lúc này đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng nghe Doãn Duật nói như vậy lão cũng đành
miễn cưỡng đáp ứng, rồi dặn dò dược đồng đi sắc thuốc. Doãn Duật đột nhiên nhớ
tới một chuyện, bèn đưa tay giữ chặt ống tay áo lão, run giọng hỏi: “Đứa bé thì
sao? Đứa bé trong bụng cô ấy sao rồi?”
“Đứa bé?” Vị đại
phu tỏ ra hết sức nghi hoặc. Sau khi xác định Doãn Duật không phải đang đùa,
lão đưa lại tay bắt mạch cho Lệnh Viên một lần nữa, rồi mới nói với giọng chắc
nịch: “Vị cô nương này không hề có thai. Tại sao công tử lại nói như vậy?”
“Ông nói cái gì?”
Sắc mặt Doãn Duật biến đổi hẳn, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người trên giường,
nàng không có thai, không có thai với Khánh Vương. Thì ra Khánh Vương sợ nàng
sau khi biết tin Bắc Hán diệt vong thì không còn muốn sống nữa, cho nên mới bịa
ra chuyện này hòng mong nàng sẽ ở lại bên hắn sao? Ánh mắt Doãn Duật dần trở
nên sâu thẳm, chỉ đáng tiếc, Khánh Vương hoàn toàn không hiểu nàng, với tính
cách của nàng, thà chết vinh chứ không thèm sống nhục.