“Điện hạ, Hoàng
thượng sai người cho bồ câu đưa thư tới, hỏi Điện hạ bao giờ thì về Nam Việt?”
Một gã thị vệ đứng bên ngoài cúi đầu bẩm báo.
Khánh Vương trầm
ngâm một lát, rồi mới thấp giọng nói: “Hãy truyền lệnh xuống, ngày mai khởi
hành.”
Ở Thịnh Kinh Bắc
Hán đã không còn người nào có thể chống lại hắn, sau khi hắn quay về Nam Việt,
sẽ còn có tin tức tốt hơn chờ đợi hắn. Hơn mười năm nhẫn nhịn chỉ bởi vì thời
khắc hôm nay, hắn thật sự cảm thấy vui vẻ sao? Khánh Vương hơi cau mày, sau đó
liền khẽ nở nụ cười. Đến nước này rồi, hắn đã chẳng thể quay đầu lại nữa.
Để gã tướng quân
đi cùng ở lại, Khánh Vương quyết định sẽ khởi hành về Nam Việt vào ngày hôm
sau.
Trăm họ đều đổ xô
đến cửa thành, ngắm nhìn đội ngũ rầm rộ của người Nam Việt phía đằng xa. Doãn
Duật cũng đi theo dòng người đến đứng ở cửa thành, quả nhiên đã nhìn thấy lá cờ
Việt bay trong gió đầy ngạo nghễ. Trăm họ rì rầm bàn tán với nhau, có người thở
dài, có người căm phẫn, cũng có người tỏ vẻ thờ ơ.
“Ấy, công tử, cậu
cũng tới đây xem cảnh náo nhiệt sao?”
Doãn Duật ngoảnh
đầu lại nhìn, thấy là gã dược đồng của y quán kia, bèn khẽ “ừm” một tiếng, rồi
xoay người đi về phía y quán. Gã dược đồng cũng đi theo sau, lại cất tiếng hỏi:
“Vị cô nương đó còn chưa tỉnh, công tử vẫn định kiên trì tiếp sao?”
Doãn Duật im lặng
không nói gì.
Cặp mắt gã dược
đồng sáng rực lên: “Xem ra công tử đúng là rất yêu vị cô nương đó.” Vừa nói hắn
vừa vô thức liếc nhìn về phía cổ tay Doãn Duật, nơi đó đang được quấn lại rất
chặt bằng mấy lớp vải thưa dày, còn tỏa ra một chút mùi thuốc thoang thoảng.
Chỗ đó mỗi ngày đều bị cứa ra hai lần, vậy nhưng hắn chưa từng thấy vị công tử
này nhíu mày dù chỉ là một chút.
Giữa đêm khuya
tĩnh mịch, trong bầu không khí thê lương, dường như thấp thoáng đâu đây có
tiếng trẻ con khóc. Chói tai, bi thương, khiến người ta nghe mà lòng run rẩy.
Bên dưới bức rèm
cửa sổ, nàng lại nhìn thấy khuôn mặt của y, một khuôn mặt điềm đạm và tuấn tú.
Y ngẩn ngơ nhìn nàng, đột nhiên lạnh lùng cất tiếng: “Cô cô, ta hận cô.”
“Thế Huyền…”
Sau một tiếng kêu
dài đau xót, Lệnh Viên đột nhiên tỉnh dậy. Trong lúc vô thức, nước mắt nàng đã
tuôn rơi lã chã, khó có thể kiềm chế nổi.
Thôi Thái hậu nói
Chiêu Nhi là con trai của nàng, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn không nhớ được
chuyện năm xưa.
Thế Huyền, Thế
Huyền lại nói hận nàng…
“Kiều Nhi!” Doãn
Duật vẫn luôn ở bên giường nàng, nghe thấy tiếng gọi thê lương của nàng liền
giật mình ngồi bật dậy.
Bàn tay ấm áp đó
nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của nàng, Lệnh Viên cảm giác như đang nằm mộng,
liền ngước mắt lên nhìn người trước mặt. Thật sự là y sao?
Y ôm tấm thân
đang không ngừng run rẩy của nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, cau mày
nói: “Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, nàng đừng sợ.”
Nàng nghẹn ngào
bật khóc thành tiếng, ngón tay run lẩy bẩy nắm chặt lấy vạt áo y: “Doãn Duật,
là huynh sao?”
“Là ta, là ta, ta
ở đây.”
Nàng vẫn cứ khóc,
vừa khóc vừa nói ra những lời chẳng hề liên quan: “Là muội hại chết Thế Huyền,
hại chết Chiêu Nhi, là muội dẫn đại quân Nam Việt tới, Thế Huyền hận muội cũng
đúng thôi.”
Doãn Duật nghe mà
lòng đau xót, bèn trầm giọng nói: “Nói bậy. Y sẽ không hận muội đâu.”
Trong làn gió hiu
hiu thổi, Doãn Duật vĩnh viễn không quên được vẻ mặt của Thế Huyền khi nắm tay
áo mình, còn cả những lời tràn ngập sự không cam tâm và lưu luyến kia nữa. Y
làm sao lại hận nàng được?
Lệnh Viên vẫn run
rẩy không thôi: “Là muội vô dụng!”
“Y chỉ mong nàng có thể bình an sống tiếp.”
“Muội có lỗi với y.”
Doãn Duật ôm chặt lấy nàng: “Đó không phải
là lỗi của nàng!”
“Muội không thể giúp y trả thù, còn có thai
với kẻ thù nữa, muội đáng chết!”
Doãn Duật đột nhiên buông tay ra, nhìn đăm
đăm vào mắt nàng, nói chậm rãi từng chữ một: “Nàng không hề có thai với Khánh
Vương, hắn gạt nàng đó thôi!” Nhìn đôi mắt đang mở to của nàng, Doãn Duật nói
tiếp: “Mạng của nàng là do ta cứu về, từ nay về sau, ta không cho phép nàng làm
những chuyện tổn thương tới bản thân nữa! Mạng của nàng là của ta!”
Mạng của nàng…
là của y?
Doãn Duật trong
ký ức vốn hiền hòa lễ độ, tiêu sái phóng khoáng, chưa bao giờ nói với nàng
những lời như vậy. Y cứ luôn chiều chuộng nàng, nghe lời nàng, trước giờ chưa
từng quản thúc nàng.
Doãn Duật nắm
chặt lấy bàn tay nàng. Y chẳng qua đã sợ, sợ nàng xảy ra chuyện, bởi nếu thế y
sẽ hận mình cả đời!
Lệnh Viên ngẩn
ngơ đưa mắt nhìn y, chỉ thấy ánh mắt y vô cùng kiên định. Lần này mang nàng đi
từ bên cạnh Khánh Vương, y đã hạ quyết tâm rồi: “Nàng còn có ta, ta sẽ cưới
nàng!”
Lệnh Viên cả
kinh, vô thức lắc đầu lia lịa.
Y lại dùng giọng
kiên định nói: “Khánh Vương đã không còn là trở ngại của nàng nữa, chuyện ở Bắc
Hán cũng không phải là lỗi của nàng! Ta sẽ không buông tay nữa đâu, dù có chết
cũng không!” Hồi đó, nếu y kiên quyết mang nàng đi, chắc chắn sẽ không có
chuyện như bây giờ! Y đã hận bản thân mình đến chết rồi, quyết sẽ không để cho
mình có cơ hội hận bản thân lần thứ hai!
Ngày Mười tám
tháng Sáu, Hoàng đế Nam Việt ban thánh chỉ, thu cương thổ Bắc Hán vào bản đồ
Nam Việt, đồng thời đổi quốc hiệu thành “Đại Việt”.
Đến lúc này,
vương triều Đại Việt đã trở thành quốc gia hùng mạnh nhất trong khắp ngũ hồ tứ
hải, không nơi nào sánh kịp.
Hoàng đế Đại Việt
cả mừng, phong thưởng cho Khánh Vương rất hậu. Mọi người đều biết, bây giờ hắn
đã là người kế vị tốt nhất trong lòng hoàng thượng.
Một cơn mưa dông
vừa tạnh, trong sân vẫn còn lưu lại cảm giác mát mẻ. Trong phòng, phía sau bức
màn che, hơi nước bốc lên mờ mịt, mùi thơm tỏa khắp phòng, Khánh Vương ngồi
nhắm mắt dưỡng thần trong bể tắm. Một bàn tay trắng nõn cầm chiếc khăn bông nhẹ
nhàng cọ lưng cho Khánh Vương, những giọt nước long lanh chậm rãi chảy xuống từ
trên ngực hắn.
Tô Tố ngồi kiểu
nửa quỳ bên bể tắm, nhẹ nhàng hỏi: “Sao Huyên Nhi không về cùng Điện hạ?”
Khánh Vương quay
về đã mấy ngày, nhưng mãi đến bây giờ Tô Tố mới hỏi tới Lệnh Viên.
Đôi hàng mi của
nam tử hơi lay động nhưng hắn vẫn không mở mắt, chỉ lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Quân
đưa cô ta đi rồi.”
“Doãn Duật!” Tô
Tố kinh hãi kêu lên, động tác trong tay cũng dừng lại. Khánh Vương giật lấy
chiếc khăn bông trong tay nàng, vứt mạnh vào trong bể tắm. “Bộp” một tiếng,
những giọt nước bắn ra tung tóe. Tô Tố hoang mang cúi đầu xuống, nói: “Điện hạ
bớt giận!”
Bớt giận? Nàng
bảo hắn bớt giận sao?
Trong cặp măt mở
ra sau đó tràn đầy tức giận, hắn lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, sau đó cau mày,
hỏi: “Nàng có ý gì vậy?”
Tô Tố vẫn cúi
đầu: “Huyên Nhi là muội muội của thiếp, nếu có làm sai chuyện gì cũng xin Điện
hạ đừng làm khó nó.”
Tròng mắt hắn hơi
co rút: “Cô ta có phải muội muội của nàng hay không, cả nàng và ta đều biết
rõ!”
“Điện hạ!” Tô Tố
đột nhiên quỳ xuống.
Khánh Vương lại
đưa tay đỡ lấy nàng: “Nàng làm gì vậy?”
Nàng ngước mắt
lên nhìn hắn, trong mắt đã ầng ậng nước: “Mẹ thiếp đã tự trách bản thân suốt cả
một đời, chờ mong suốt cả một đời, nếu lại bắt bà phải chịu đựng nỗi đau mất đi
con gái một lần nữa, bà nhất định sẽ không sống nổi…”
Khánh Vương không
khỏi thầm chấn động, một tấm lòng hiếu thảo như thế, đến ông trời cũng phải rơi
lệ. Hắn thực không nhẫn tâm nói với nàng, có lẽ Lệnh Viên đã không còn trên đời
này nữa…
Cánh tay đột
nhiên dùng sức, hắn kéo nàng vào trong bể tắm. Tô Tố không kìm được kêu lên
kinh hãi, lúc này bờ eo thon của nàng đã bị ôm chặt lấy rồi, đang dán sát vào
lồng ngực rắn chắc của hắn. Hắn cúi đầu xuống hôn lên bờ môi thơm tho quyến rũ
của nàng, vừa thở dốc vừa nói: “Kiếp này, chỉ có nàng là không phụ ta!”
Tô Tố mở to đôi
mắt nhìn hắn… Đúng, nàng nhất định sẽ không phụ hắn!
Mấy ả cung nữ tay
bưng khay đựng vội vã đi từ trong phòng ra ngoài.
Phía sau bức màn
che, những tiếng ho ngắt quãng vang lên liên tiếp. Tôn Liên An cúi đầu đứng hầu
bên ngoài, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, chi bằng hãy nghỉ ngơi một chút thì
hơn.”
Hoàng đế Đại Việt
ngồi tựa lưng vào tấm đệm mềm, đột nhiên hỏi: “Nghe nói lần này đi Thịnh Kinh,
Lão nhị còn mang theo cả nhị tiểu thư của nhà họ Tô?”
Tôn Liên An
thoáng ngẩn người, một lát sau mới gật đầu đáp: “Lão nô cũng có nghe nói.”
Hoàng đế Đại Việt
im lặng không nói gì, ngẩn ngơ nhìn nóc màn mạ vàng phía trên đỉnh đầu. Tôn
Liên An đánh bạo hỏi: “Hoàng thượng… cảm thấy không tốt sao?”
Hoàng đế Đại Việt
không trả lời, đột nhiên lại hỏi: “Thế tử và trắc phu nhân sau khi rời kinh vẫn
chưa quay lại sao?”
Tôn Liên An khẽ
gật đầu: “Dạ phải, có điều chắc cũng sắp về rồi.”
Hoàng đế Đại Việt
nói: “Gọi Ký An Vương vào cung đi. Trẫm thấy buồn phiền quá, muốn tìm người
đánh cờ.”
Lão thái giám
vâng lời lui đi.
Một chiếc xe ngựa
chậm rãi rời thành. Quãng thời gian này Dương Dĩnh rất ít khi gặp được Doãn
Duật, bây giờ gặp rồi, thấy sắc mặt y tiều tụy, liền ân cần hỏi han mấy câu.
Doãn Duật chỉ trả
lời qua loa, không hề muốn nói nhiều.
Dương Dĩnh lại
hỏi y: “Chàng đã tìm thấy Anh Tịch cô nương chưa?”
Trên đường đi tới
Thịnh Kinh, Doãn Duật không hề gặp Anh Tịch, cũng chẳng rõ lúc này thị đang ở
đâu. Bởi vì chuyện của Lệnh Viên, y không có thời gian để tâm tới việc khác,
lúc này nghe Dương Dĩnh hỏi bèn dằn lòng trả lời: “Cô ấy chết rồi.”
Chuyện của y và
Anh Tịch vốn là một sai lầm, hai bên không hề yêu nhau, chi bằng lần này để thị
đi luôn, từ nay về sau không quay lại nữa.
Dương Dĩnh không
khỏi cả kinh, rốt cuộc không dám hỏi thêm điều gì.
Xe ngựa đột nhiên
dừng lại bên ngoài thành. Dương Dĩnh thấy y đứng dậy bước ra ngoài, bèn vội vén
rèm xe lên, lập tức nhìn thấy trước mặt còn có một chiếc xe ngựa khác cũng vừa
dừng lại. Doãn Duật lúc này đã nhảy xuống xe, ngoảnh đầu nhìn thấy Dương Dĩnh
bèn ngăn nàng nhảy xuống: “Nàng không cần phải xuống xe, chúng ta sẽ về kinh
ngay bây giờ đây.”
Về kinh? Y không
ngồi cùng một xe với nàng sao? Dương Dĩnh nôn nóng hỏi: “Trong xe đó là ai vậy?
Nàng thấy y nở nụ
cười, dịu dàng nói: “Tô Huyên.”
Tô Huyên? Nhị
tiểu thư của nhà họ Tô?
Dương Dĩnh thấy
rất ngạc nhiên, sao y lại ở cùng một chỗ với Tô nhị tiểu thư chứ? Chuyện này
rốt cuộc là như thế nào?
Bao nhiêu điều
nghi vấn chất chứa trong lòng, nàng muốn hỏi, nhưng lại không biết phải bắt đầu
hỏi từ đâu. Doãn Duật sớm đã nhìn thấu tất cả, bèn nói: “Ta đã đồng ý yêu cầu
của nàng, và nàng cũng từng hứa sẽ không hỏi tới chuyện của ta.”
Dương Dĩnh ngẩn
ngơ nhìn y trèo lên một chiếc xe ngựa khác, bất giác gượng cười. Kể từ lúc nói
ra điều kiện với y, nàng đã mất đi quyền được hỏi tới chuyện của y rồi.
Rèm xe buông
xuống, Lệnh Viên vẫn chưa tỉnh.
Doãn Duật ngồi
xuống bên cạnh nàng, năm ngón tay đan vào năm ngón tay nàng. Sau này, cho dù là
nơi chân trời góc bể, y và nàng cũng sẽ không bao giờ chia tách nữa!
“Doãn Duật…”
Giữa đêm, Lệnh
Viên đột nhiên tỉnh lại, Doãn Duật vẫn ở bên nàng. Cứ mỗi lần nàng gặp nguy
hiểm, y đều xuất hiện bên cạnh. Bây giờ nàng đã chẳng còn gì nữa rồi, y vẫn
không vứt bỏ nàng.
“Ta ở đây.” Y vừa
nói vừa nắm chặt lấy bàn tay nàng. Chỉ có những lúc nàng hôn mê y mới dám rời
đi một chút, bởi y sợ khi vắng y nàng sẽ lại làm tổn thương tới bản thân.
Ngón tay nàng hơi
động đậy, chợt vô ý chạm vào lớp vải băng bó trên cổ tay y. Ống tay áo rộng vừa
khéo che đi nơi đó, phải tới tận lúc này nàng mới phát hiện ra vết thương trên
cổ tay y.
“Sao lại như
vậy?”
Nàng cau mày nhìn
y, y cũng chăm chú nhìn nàng. Nếu là ngày trước, y nhất định sẽ không nói thực
với nàng, nhưng hôm nay mọi chuyện đã khác. Y dứt khoát cởi luôn áo ra, cầm lấy
bàn tay nàng ấn lên vết sẹo hết sức rõ ràng trên bụng mình: “Nhát kiếm này là
ta chịu thay nàng, còn có nhát trâm này nữa…” Rồi y tháo lớp vải băng bó trên
cổ tay xuống, để lộ ra vết thương đáng sợ bên trong. Bao nhiêu dao cùng đâm vào
một chỗ, sớm đã sâu tới tận xương. Y vẫn hờ hững nói: “Đây cũng là vì cứu nàng.
Kiều Nhi, bây giờ nàng có còn coi rẻ bản thân, làm tổn thương tới bản thân nữa
không?”
Ngón tay nàng run
lên dữ dội, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Y thở dài nhìn
nàng: “Nàng trách ta ích kỷ hay thế nào cũng được, ta chỉ mong nàng sống tiếp.
Y cũng hy vọng nàng sống tiếp, chỉ cần nàng bình yên sống tiếp, dù y ở dưới
Suối Vàng chắc cũng yên tâm.”
Thế Huyền sao? Y
không hận nàng sao?
“Ta hứa với nàng,
từ nay về sau sẽ không để nàng phải chịu ấm ức nữa!”
“Huynh, huynh
không ghét bỏ muội sao?”
Nơi đáy mắt y ánh
lên một tia kiên định: “Chỉ cần nàng không đẩy ta ra.”
Cuối tháng, bọn
họ mới về tới Sùng Kinh.
Trên dưới Ký An
Vương phủ đều vui mừng tột độ, đám a hoàn hưng phấn chạy vào bẩm báo Thế tử đã
quay về.
Vương phi dắt tay
Mạt Nhan đi ra, thấy Doãn Duật bế một người vội vã chạy qua hành lang. Ký An
Vương gia cũng đi ra từ thư phòng, nhìn thấy Doãn Duật đi thẳng vào phòng y,
liền cùng với Vương phi đi vào theo. Chỉ mới liếc nhìn, sắc mặt Ký An Vương gia
đã biến đổi hẳn, quát đuổi tất cả mọi người ra ngoài, rồi kéo con trai qua một
bên, trầm giọng hỏi: “Công chúa Ninh An? Cô ta vẫn còn sống sao?”
Doãn Duật chậm
rãi thở ra một hơi, rồi mới cất tiếng thưa: “Phụ thân, đây là nhị tiểu thư của
nhà họ Tô.”
Đây có phải là
nhị tiểu thư của nhà họ Tô hay không, Ký An Vương gia há lại không biết?
Ông nhíu chặt đôi
mày lại hỏi: “Quân Nhi, chuyện này…”
“Phụ thân yên
tâm, không có ai biết thân phận thực sự của nàng.” Khánh Vương biết, nhưng sẽ
không nói. Nếu không, tội khi quân hắn sẽ phải chịu đầu tiên.
Ngày hôm sau,
Dương Dĩnh vào cung.
Buổi chiều, trong
cung truyền ra khẩu dụ, Hoàng thượng triệu Doãn Duật vào cung.
Trong tòa điện
trống trải, Doãn Duật quỳ lặng lẽ trên nền đất lạnh băng, chẳng nhớ nổi đã bao
lâu rồi mình chưa gặp Hoàng đế Đại Việt. Lần này gặp mặt còn mang thêm mối thù
giết cha, Doãn Duật cúi đầu xuống, không muốn nhìn lão.
Hoàng đế Đại Việt
theo lệ thường hỏi y mấy câu về tình hình khi mang Dương Dĩnh rời kinh. Do đã
bàn bạc với Dương Dĩnh từ trước, y đối đáp hết sức trôi chảy.
Hoàng đế Đại Việt
kêu y đứng dậy, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của y, bất giác nhớ tới lời Dương
Dĩnh nói. Lão khẽ ho mấy tiếng, ân cần hỏi: “Trẫm nghe nói Anh Tịch đã xảy ra
chuyện?” Nhìn thấy bộ dạng của y lúc này, Hoàng đế Đại Việt cũng nghĩ là do Anh
Tịch không còn trên đời nữa.
Doãn Duật cúi đầu
xuống, một hồi sau mới khẽ cất tiếng thưa “vâng”.
Ánh mắt Hoàng đế
Đại Việt vẫn dừng lại trên người y, trong giọng nói dường như mang theo một
chút thương tiếc: “Trẫm biết trong lòng ngươi khó chịu, vào lúc này không nên
nhắc tới chuyện khác với ngươi, chỉ là người chết không thể sống lại, mà ngươi
thì không còn nhỏ nữa, cũng nên lập chính thất phu nhân rồi.”
Doãn Duật không
khỏi cả kinh, vội ngước mắt nhìn lên, thấy trong đáy mắt lão già trước mặt
dường như tràn đầy vẻ hiền từ.
Doãn Duật trên
đường tới đây vốn đã định xin lão ban hôn cho mình và Lệnh Viên, chẳng ngờ lại
để lão nói trước. Chính thất phu nhân? Lần này, lão lại muốn chỉ hôn cho y với
ai đây?
“Thần không
muốn!” Y lại quỳ sụp xuống, cất tiếng xót xa: “Anh Tịch đã không còn trên đời
nữa, mà thần còn có Dĩnh Nhi. Dĩnh Nhi là một cô nương tốt, có thể bao dung cho
việc trong lòng thần có nữ nhân khác, kiếp này thần không muốn phụ cô ấy.” Bất
kể là ai, trước tiên cứ từ chối đã, sau này… sau này có gì sẽ tính sau!
Hoàng đế Đại Việt
hơi cau mày, cất giọng hờ hững: “Trẫm biết là ngươi không muốn, nhưng ngươi còn
trẻ, có một số chuyện dần dần rồi sẽ phai nhạt đi thôi. Lần này trẫm có ý ban
hôn cho ngươi và nhị tiểu thư của nhà họ Tô. Tô Thái phó là ân sư của ngươi,
chắc hẳn mối nhân duyên này phụ thân ngươi sẽ không phản đối.”
Những lời ấy hết
sức nhẹ nhàng, nhưng lại như một tia sét giữa trời quang, đánh thẳng vào trái
tim Doãn Duật. Y mở to cặp mắt ra với vẻ không thể tin nổi, không ngờ lão lại
muốn ban hôn cho y và Kiều Nhi? Thật vậy sao?
Nhưng… “Thần
không muốn. Thần không thích Tô nhị tiểu thư.”
Y vẫn cự tuyệt.
Hoàng đế Đại Việt
tâm ý đã quyết, tất nhiên sẽ không cho phép Doãn Duật cự tuyệt.
Đã có vết xe đổ
từ trước, Hoàng đế Đại Việt sẽ không để trong hoàng thất xuất hiện việc hai chị
em cũng hầu một chồng. Con gái của nhà họ Tô không thể tùy tiện kiếm một người
rồi chỉ hôn, mà Tô Huyên cũng là con dòng đích, ở Sùng Kinh này chỉ có Thế tử
của Ký An Vương phủ là xứng với nàng nhất. Y có yêu nàng hay không cũng không
quan trọng, mà không yêu thì càng tốt.
“Thần… tuân
chỉ.” Doãn Duật khấu đầu với lão, hai bàn tay nắm chặt làm gân xanh hằn rõ lên.
Nhưng nơi khóe miệng y lại dần dần hiện lên một nụ cười mỉm…