Đã nửa canh giờ
trôi qua, có lẽ thêm nửa canh giờ nữa, Khánh Vương cũng vẫn không thể moi được
điều gì từ miệng Lệnh Viên.
Gã ngục tốt đi
trước cẩn thận dẫn đường, tiếng bước chân của nam tử sau lưng không nhanh không
chậm vang lên. Gã ngục tốt dừng lại trước cửa một phòng giam khác. Khánh Vương
đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhìn thấy Tô Tố đang ngồi một mình trong góc phòng
giam. Hắn nhíu chặt đôi mày, thúc giục ngục tốt mau mở cửa, sau đó hơi khom
người xuống, nhanh chóng bước vào: “Tô Tố!”
Tô Tố vội ngẩng
đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Khánh Vương. Nàng bất giác nở nụ cười, đưa bàn tay
tới, bàn tay ấm áp của hắn lập tức nắm chặt lấy bàn tay nàng. Trên khuôn mặt
nam tử lúc này hiện rõ vẻ âu lo, đây là vì nàng sao?
Tô Tố vẫn giữ
nguyên nét cười trên khuôn mặt, cất giọng yếu ớt hỏi: “Sao rồi? Sự việc thế nào
rồi?”
“Yên tâm, ta sẽ
không để nàng xảy ra chuyện đâu.” Hắn nói bằng giọng vô cùng kiên định. Khi hắn
lẻ loi nhất, chỉ có nàng là chưa từng rời bỏ hắn. Có được một vị phu nhân hiền
đức như vậy, kiếp này hắn còn mong gì hơn?
Có lẽ việc tới
nước này, sớm đã không còn liên quan gì tới tình ái nữa. Phải tới bây giờ hắn
mới dần hiểu được phần nào tình cảm giữa phụ hoàng và Tiêu Hậu.
Bàn tay nắm chặt
lấy bàn tay thon của nữ tử, đôi hàng lông mày Khánh Vương hơi cau lại: “Tay sao
lại lạnh thế này? Không được khỏe sao?” Nói đoạn, hắn chẳng để tâm tới nền đất
ẩm ướt mà quỳ hẳn xuống, đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.
Lồng ngực hắn rất
ấm áp khiến Tô Tố rất yên tâm. Nàng ngoan ngoãn tựa người vào lòng hắn, một tay
vuốt ve ngực hắn, chậm rãi cười, nói: “Thiếp không sao. Điện hạ… sắp được làm
cha rồi.”
Nàng đã có thai
được hai tháng, chỉ là trước đó có quá nhiều việc, nàng muốn tìm một dịp thích
hợp để chính miệng nói với hắn, chẳng ngờ cuối cùng lại phải nói ra trong hoàn
cảnh thế này.
Cha? Hắn sắp được
làm cha rồi ư?
Khánh Vương
thoáng ngẩn người, ngay sau đó bèn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng. Thấy trên
khuôn mặt trắng bệch của nàng thấp thoáng nét cười thẹn thùng xấu hổ, hắn mới
vui vẻ cười theo: “Ta sắp được làm cha rồi ư? Thật vậy sao?”
Thấy nàng gật
đầu, hắn đột ngột ôm chặt nàng vào lòng, hôn lên vầng trán lạnh băng của nàng,
nói: “Nàng hãy đợi ta, ta nhất định sẽ mang nàng ra ngoài bình an.”
Hoàng đế Đại Việt
nằm bệnh, Khánh Vương hẳn nhiên là người đứng ra nắm giữ đại quyền.
Nhưng khi nói về
việc của nhà họ Tô, quần thần đều đồng lòng nhất trí cho rằng kẻ mưu loạn tất
không thể lưu lại.
Chuyện này là do
Hoàng đế Đại Việt chính miệng nói ra, tội danh của nhà họ Tô sớm đã không cách
nào rửa sạch.
Tiếng đồ sứ rơi
vỡ vọng ra từ trong phòng, đám người hầu kẻ hạ đưa mắt nhìn nhau nhưng không có
ai dám đi vào khuyên can. Sắc mặt Khánh Vương tái xanh, trước mắt là giang sơn
gấm vóc, hắn lại sắp trở thành quân chủ đời kế tiếp của Đại Việt, quả thực
không nên hành sự theo cảm tính. Phụ hoàng từng nói, ba ngàn giai nhân vốn
chẳng đáng để tâm nhưng hắn không cam tâm! Nếu như ngay đến nữ nhân của mình
cũng không bảo vệ được, hắn còn có là một nam nhân không? Ngày sau cũng khó mà
có được một nữ tử như vậy, suốt đời suốt kiếp đều không phụ hắn.
“Điện hạ, Điện
hạ!” Quản gia vội vã chạy tới, chẳng để tâm tới việc đám người dưới đều đang
đứng ở bên ngoài, đẩy cửa phòng đi vào nói: “Điện hạ, không hay rồi, trong cung
cho người tới mời Điện hạ vào cung, bệnh tình của Hoàng thượng sợ là…” Sắc
mặt quản gia tái mét, thấy người phía sau bức màn đã vươn người đứng dậy.
Xe ngựa vội vã
rời đi từ trước cửa Khánh Vương phủ, chạy thẳng về hướng hoàng cung.
Từ phía sau gốc
cây hòe lớn, Doãn Duật chậm rãi bước ra ngoài, nhíu chặt đôi hàng lông mày.
Quãng thời gian này, có rất nhiều tin đồn về Tô phủ truyền ra ngoài nhưng bên
trên chưa thật sự định tội. Doãn Duật thầm lo lắng nhưng không dám khinh suất,
chỉ có thể ngầm giám sát nhất cử nhất động của Khánh Vương. Nếu thật sự không
còn cách nào cứu vãn nữa… cho dù có phải cướp ngục, y cũng quyết không bỏ
cuộc.
Doãn Duật ngẩn
ngơ nhìn theo chiếc xe ngựa đang dần dần đi xa. Nếu y không nhìn nhầm, kẻ vừa
tới đây là người trong cung, nhìn thần sắc Khánh Vương thì chắc bệnh tình của
Hoàng thượng có biến. Xem ra, y thật sự phải chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Đám ngự y đã ở
trong Đế cung được mấy canh giờ. Khi Khánh Vương tới nơi, chỉ thấy các cung nữ,
thái giám ra ra vào vào không ngớt. Hắn đi thẳng vào trong, thấy Hoàng đế Đại
Việt hai mắt nhắm chặt, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, cả người chẳng còn tia sức
sống nào nữa.
“Phụ hoàng.” Hắn
đi tới, khẽ gọi lão một tiếng, vẫn chẳng thấy có chút động tĩnh nào. Khánh
Vương ngoảnh đầu lại nhìn về phía đám ngự y: “Thế nào rồi?”
Đám ngự y lúc này
sắc mặt còn khó coi hơn cả Hoàng đế Đại Việt. Một người run giọng nói: “Bọn
thần sẽ cố hết sức.”
Cố hết sức? Số đã
tận, có cố đến mấy chỉ e cũng đều vô ích.
Khánh Vương đứng
dậy đi ra ngoài, để lại đám ngự y bận rộn trước long sàng.
Dưới ánh trăng mờ
mịt, một bóng người đi ra từ phía sau lưng hắn. Hắn xoay người lại, thấy là một
cung nữ. Ả cung nữ thấy hắn đột ngột xoay người, hiển nhiên giật nẩy mình, ngay
sau đó bèn vội quỳ xuống: “Nô tì bái kiến Điện hạ!”
“Có chuyện gì?”
Giọng hắn hết sức lạnh lùng.
Ả cung nữ cúi
thấp đầu xuống, khẽ cất tiếng thưa: “Bẩm Điện hạ, nô tì muốn nói với Điện hạ,
trước đây dường như Hoàng thượng có viết di chiếu.”
Bàn tay bên dưới
tay áo rộng đột nhiên nắm chặt, đồng tử của Khánh Vương bất giác nở to, di
chiếu?
“Sao ngươi biết?”
“Đêm đó là nô tì
gác đêm, đã rất muộn rồi mà Tôn công công vẫn ra ngoài sai nô tì đi chuẩn bị
bút mực…” Giọng nói của ả cung nữ mang theo một chút run rẩy. Tuy thị không
tận mắt nhìn thấy nhưng đến tận bây giờ thì vẫn nhớ rõ ràng thần sắc của Tôn
Liên An đêm đó. Di chiếu, nhất định là di chiếu.
Khánh Vương hơi
nheo mắt, nhìn chằm chằm vào ả cung nữ đang quỳ trên mặt đất, trầm giọng hỏi:
“Tại sao ngươi lại nói với bản vương điều này?”
Thân thể ả cung
nữ đột nhiên co rúm lại: “Nô tì… Nô tì cho rằng Điện hạ muốn biết.”
Khánh Vương chắp
tay sau lưng, lạnh lùng nhìn thị. Tất nhiên hắn muốn biết nhưng không thể để
người khác biết được tâm tư của hắn. Từ trong mắt chiếu ra những tia lạnh lẽo,
hắn hờ hững nói: “Người đâu, lôi thị ra ngoài!”
Ả cung nữ thầm
kinh hãi, bất chấp lễ nghĩa ngẩng đầu nhìn lên. Đám thị vệ bên ngoài đã đi vào,
dùng sức kéo lê thị ra ngoài. Khi bị kéo đến cửa điện, dường như thị mới tỉnh
táo trở lại, vội vàng khóc lóc cầu xin: “Điện hạ thứ tội, Điện hạ thứ tội, là
nô tì nhiều chuyện! Sau này nô tì không dám nữa, xin Điện hạ tha mạng!”
Khánh Vương đứng
ở cửa, lạnh lùng đưa mắt nhìn. Ả cung nữ này nếu nói thông minh thì cũng không
thông minh, chỉ là đã thông minh quá rồi.
Hắn xoay người
lại, nhìn thấy gã thái giám Phúc Thành kề cận bên cạnh Hoàng đế Đại Việt đã
đứng sau lưng mình. Từ khi Tôn Liên An chết, người bên cạnh Hoàng đế Đại Việt
đều là do Khánh Vương sắp xếp. Hắn ra hiệu cho Phúc Thành đi lên phía trước,
ghé vào tai gã nói nhỏ một hồi. Sắc mặt Phúc Thành cẩn trọng, vội vâng lời rời
đi.
Khánh Vương lại
nhìn về phía phòng trong nhưng bị ngăn cản bởi bức màn che nên chỉ có thể nhìn
thấy mấy cái bóng mờ mờ. Mười ngón tay hắn nắm chặt lại, thật sự là có di chiếu
sao?
Vậy… rốt cuộc
sẽ là ai?
Hắn vốn cho rằng
sẽ là hắn nhưng phụ hoàng lại đi dò hỏi chuyện Lão tứ, há chẳng phải là đã hoài
nghi hắn sao?
Khánh Vương nhíu
chặt đôi mày, xoay người đi tới ngồi xuống cạnh bàn.
Hắn vẫn luôn tự
thấy trong số các huynh đệ thì hắn là người hiểu phụ hoàng nhất, có điều bây
giờ xem ra lại chưa chắc là vậy.
Trong căn phòng
tịch mịch, mùi thuốc đắng càng lúc càng nồng.
Khánh Vương ngồi
ở gian phòng bên ngoài rất lâu rồi mới nhìn thấy bóng dáng Phúc Thành đi từ
phòng trong ra, trong tay gã quả nhiên có ôm theo một chiếc hộp gấm.
“Điện hạ, thứ
ngài cần đây!”
Chiếc hộp gấm đã
được đặt xuống bàn, Phúc Thành lùi qua một bên. Khánh Vương nhìn đăm đăm vào
chiếc hộp gấm ấy hồi lâu rồi mới chậm rãi đưa tay tới.
Hộp gấm được mở
ra, bên trong là một cuộn di chiếu màu vàng tươi bắt mắt.
Tuy rất nhạt
nhưng dường như còn có mùi mực thơm tỏa ra từ bên trong.
Khánh Vương cầm
lấy cuộn di chiếu, mở ra.
Những nét chữ
quen thuộc lần lượt nhảy vào tầm mắt, Khánh Vương đọc kĩ không bỏ sót một chữ
nào…
… Truyền
ngôi cho nhị hoàng tử Châm…
Nhị hoàng tử,
Tuân Châm… Hóa ra là hắn sao?
Sự thấp thỏm
trước đó lúc này không sao kìm nén được nữa, Khánh Vương run rẩy cầm chặt di
chiếu, xoay người chạy thẳng vào phòng trong. Đám ngự y đều sợ đến giật nẩy
mình, chỉ thấy hắn thần sắc lạnh băng, giọng nói cất lên lại càng lạnh hơn: “Ra
ngoài hết cho ta!”
Bức rèm châu khẽ
đung đưa không ngớt, trong phòng lúc này chỉ còn lại Khánh Vương và Hoàng đế
Đại Việt.
Hoàng đế Đại Việt
vẫn hôn mê bất tỉnh. Khánh Vương cứ đứng ngẩn ngơ trước giường, đột nhiên lẩm
bẩm: “Vì sao? Phụ hoàng đã ngầm lựa chọn con rồi, tại sao còn phải đi hỏi
chuyện về Lão tứ? Chẳng lẽ phụ hoàng lại sợ mình hồ đồ đến mức thế sao?”
Căn phòng trở nên
vô cùng tịch mịch, tiếng “ting tang” vọng lại từ chỗ bức rèm châu đã dần tan
đi. Khánh Vương chậm rãi tiến lên phía trước, phủ phục người xuống nói: “Nếu
người đã muốn biết như vậy, con sẽ nói với người. Đúng, chuyện Lão tứ là do con
làm, thế thì sao? Nếu đổi lại là Lão tứ, y cũng chưa chắc đã không làm vậy với
con. Phụ hoàng sinh ra trong hoàng gia, chẳng lẽ còn không hiểu đạo lý này?”
Hắn cúi đầu
xuống. Dưới làn ánh sáng lờ mờ, cặp mắt của Hoàng đế Đại Việt đột nhiên mở
trừng ra.
Khánh Vương thầm
kinh hãi nhưng không né tránh, thản nhiên đón ánh mắt của lão.
Trong mắt Hoàng
đế Đại Việt tràn ngập sự giận dữ. Lão trừng mắt nhìn Khánh Vương nhưng không
thể động đậy, cũng chẳng thể nói năng. Đôi mắt già nua oán hận ấy cứ dần dần mở
to ra từng chút một, cho đến khi bên trong vằn lên những tia máu…
Giờ Tý kém một
khắc, từ trong hoàng cung vọng ra những tiếng gào khóc bi thương.
Hoàng đế Đại Việt
băng hà.
Hoàng đế Đại Việt
đã có di chiếu, truyền ngôi cho Khánh Vương.
Sáng sớm hôm sau,
quần thần được lệnh vào cung. Ký An Vương gia tuy đã không hỏi tới chính sự
nhiều năm nhưng vì chuyện lần này trọng đại, có liên quan tới việc Tân hoàng
đăng cơ, cho nên không thể thoái thác.
Đến chiều tối thì
có tin truyền ra, tội danh mưu loạn của Tô Thái phó đã được xác lập, cả nhà họ
Tô sẽ bị xử trảm.
Đêm đã về khuya,
Lệnh Viên đang chìm trong giấc ngủ. Đột nhiên có tiếng xích sắt bị chém đứt
vang lên, nàng giật mình mở bừng mắt, chỉ thấy có một bóng người đang lao nhanh
tới bên cạnh giường của mình,
“Kiều Nhi, là
ta!” Doãn Duật đưa tay bịt miệng nàng lại.
Lệnh Viên kinh
hãi nhìn y rồi gạt tay y ra, giận dữ nói: “Huynh tới đây làm gì?”
“Suỵt… Hoàng
thượng băng hà rồi, Tân hoàng rốt cuộc vẫn không buông tha cho nhà họ Tô.” Doãn
Duật đã chẳng còn cách nào khác, đợi suốt bao nhiêu lâu như vậy, không ngờ kết
quả lại thành thế này.
Lệnh Viên nhất
thời ngây người, chẳng trách hôm nay đám ngục tốt lại kỳ lạ như vậy, thì ra là
vì Hoàng đế Đại Việt băng hà sao?
Doãn Duật kéo
nàng đứng dậy: “Ta mang nàng đi!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị
gì cả. Nàng yên tâm, ta đã an bài ổn thỏa mọi chuyện rồi, người nhà họ Tô ta
cũng sẽ mang đi hết!”
Lệnh Viên không
giãy giụa nữa, chỉ thấp giọng hỏi y: “Huynh thật sự muốn cùng muội lưu lạc tha
hương sao?”
Y phì cười một
tiếng: “Lưu lạc tha hương cũng còn hơn âm dương cách biệt!” Y đã trải qua quá
nhiều sự sinh ly tử biệt, không muốn phải chịu đựng thêm một lần nữa.
Bọn họ đi thẳng
một mạch ra ngoài, đám ngục tốt gác đêm đều đã hôn mê. Đã tới bên ngoài rồi mà
vẫn không thấy có ai chạy ra ngăn cản, Lệnh Viên không khỏi cảm thấy chuyện này
có vấn đề nhưng còn chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại
ngay dưới gốc cây trước mặt. Tô Tố, Tô Anh và cả Tô phu nhân đều đang chờ trên xe.
Nhìn thấy Lệnh
Viên đi tới, Tô Tố và Tô phu nhân đều thở phào một hơi, vội vã kéo nàng vào
trong xe. Chỉ có Tô Anh là mặt mày tái xanh, không nói một lời.
Vẫn còn có người
chưa kịp cứu ra, Tô Tố đang định hỏi về tình hình của Tô Thái phó, đột nhiên
phía đằng xa rực lên ánh lửa. Sắc mặt biến đổi hẳn, Doãn Duật thầm kêu khổ, đám
thị vệ đổi ca đã tới rồi!