“Điện hạ, thiên
lao có người cướp ngục!” Một gã thị vệ trầm giọng bẩm báo.
Khánh Vương chắp
tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía gã thị vệ, giây lát sau mới
xoay người hỏi ngược lại: “Ai nói là có người cướp ngục? Tô Thái phó đã bị mang
đi chưa?”
Câu hỏi ấy khiến
gã thị vệ ngẩn người, một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu.
Khánh Vương cười
lạnh lùng: “Chưa bị mang đi, vậy sao lại gọi là cướp ngục! Còn không mau lui
xuống!”
Gã thị vệ hoang
mang rời khỏi đó, không kìm được đưa tay lên lau mồ hôi lạnh. Tô Thái phó vẫn
còn ở trong ngục, mà người phạm tội cũng là Tô Thái phó, những người khác của
Tô phủ quả thực không quá quan trọng. Bây giờ Đại Việt đã là thiên hạ của Khánh
Vương, hắn nói không có cướp ngục tức là không có, đám người dưới tất nhiên
không dám nói nhiều.
Khánh Vương xoay
người lại, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua chén trà, hai mắt nhẹ nhàng khép lại.
Hạ Hầu Quân.
Ngoài y ra, không
còn ai khác có khả năng làm chuyện này. Nếu lần này sự việc bị làm lớn lên, Ký
An Vương phủ ắt sẽ không thoát khỏi can hệ, và toàn bộ nhà họ Tô cũng khó tránh
được cái chết. Hắn… liệu có làm như thế không?
Mười ngón tay nắm
chặt, Khánh Vương đứng lặng lẽ ở đó hồi lâu rồi chậm rãi thở ra một hơi.
Xe ngựa đã rời
khỏi thiên lao rất xa, Tô Thái phó vẫn chưa được cứu ra ngoài. Doãn Duật quyết
định tìm một nơi cho mấy người Lệnh Viên tạm thời lẩn tránh, bởi y sợ là chẳng
bao lâu nữa Khánh Vương sẽ hạ lệnh cho lũ thuộc hạ lục soát khắp thành.
Sắc mặt Tô Tố
trắng bệch, ngẩn ngơ ngồi bên cạnh bàn. Tô phu nhân co rúm vào lòng Lệnh Viên,
run giọng hỏi: “Huyên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão gia… Lão gia sao
lại không đi cùng với chúng ta?”
Lệnh Viên nắm
chặt lấy bàn tay bà, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao cả.
Tô Anh đưa mắt
nhìn bọn họ, rồi lại nhìn qua phía Doãn Duật, không kìm được bật khóc nức nở.
Tất cả mọi người
đều không ngủ, mà lặng lẽ lắng nghe những động tĩnh bên ngoài.
Một canh giờ đã
trôi qua, hai canh giờ đã trôi qua, bên ngoài vẫn tĩnh lặng như thường.
Lệnh Viên và Doãn
Duật đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Mãi tới khi trời
sáng, bên ngoài mới có người tới gõ cửa. Mọi người đều rất căng thẳng, may mà
người tới là người của Doãn Duật. Doãn Duật đi theo hắn ra ngoài, chỉ thấy sắc
mặt hắn tái xanh, thấp giọng nói: “Thế tử gia, Vương gia bảo cậu về phủ, nói là
kế hoạch đưa người của Tô gia ra ngoài thành phải tạm thời hoãn lại.”
“Tại sao?” Sắc
mặt Doãn Duật biến đổi hẳn.
Người tới cúi đầu
xuống: “Khánh Vương điện hạ đang ở vương phủ, nói là muốn gặp cậu.”
Doãn Duật thầm
chấn động. Khánh Vương tới Ký An Vương phủ tức là đã biết được kế hoạch của bọn
họ nhưng tại sao hắn không vạch trần?
“Sao rồi?” Lệnh
Viên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Doãn Duật, cất tiếng hỏi. Doãn Duật
giật nẩy mình, đành đáp: “Ta phải về phủ một chuyến trước đã, bọn nàng cứ ở lại
đây chờ ta.”
“Doãn Duật…”
“Yên tâm, không
sao đâu.” Y không ngoảnh đầu lại, đi theo người vừa tới vội vã rời khỏi nơi
này.
Cho đến khi cánh
cổng được đóng lại, Lệnh Viên mới xoay người, bỗng nhìn thấy Tô Tố đang đứng
bám tay vào khung cửa. Lệnh Viên bước tới khẽ gọi một tiếng, Tô Tố mới miễn
cưỡng mỉm cười, nói: “Y sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu, nhất định sẽ không có
việc gì đâu.” Khánh Vương từng đồng ý với nàng rằng sẽ mang nàng an toàn rời
đi, nàng tin hắn.
Sắc mặc Lệnh Viên
thoáng qua một tia gượng gạo, lời của Khánh Vương nàng không thể nào tin. Có
điều Tô Tố đã tin tưởng hắn ta như thế, Lệnh Viên cũng không nhẫn tâm cất lời
đả kích.
Doãn Duật vội vã
chạy vào vương phủ, thấy Ký An Vương phi đang đứng cô độc bên dưới mái hiên.
Doãn Duật lòng thầm chua xót, vội đi nhanh về phía trước.
“Mẹ.”
Ký An Vương phi
nhíu chặt đôi mày: “Quân Nhi, con về rồi à?”
Doãn Duật khẽ gật
đầu: “Phụ thân con đâu?”
“Ở bên trong.”
Vương phi nắm chặt lấy bàn tay y, rồi lại nói: “Đi đi, mẹ không sợ đâu.” Bà đã
sống quá nửa đời người, hai đứa con trai cũng đã chết được hơn hai mươi năm,
bây giờ cả gia đình đều ở bên nhau, bà sớm đã nhìn thấu mọi sự rồi.
Không khí trong
phòng có chút ngột ngạt, khi Khánh Vương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Doãn
Duật rảo bước đi vào. Y vẫn mặc bộ đồ dạ hành đêm qua lúc đi cướp ngục, do vội
vã nên còn chưa kịp thay. Khánh Vương bỗng mỉm cười, ánh mắt lại nhìn qua phía
Ký An Vương gia: “Ta muốn nói với Doãn Duật mấy câu.”
Ký An Vương gia
khẽ gật đầu, đoạn đứng dậy rời đi.
Cửa được đóng
lại, Doãn Duật vừa bước lên phía trước một bước, Khánh Vương đã nói: “Ngày mai
hãy đưa Vương phi của ta về phủ của ta.”
Doãn Duật bất
giác nhíu chặt đôi mày. Khánh Vương đặt chén trà trong tay qua một bên, ngước
mắt lên nhìn đăm đăm vào cặp mắt sâu thẳm của Doãn Duật: “Những người mà người
đã mang đi đó ta sẽ không truy cứu nhưng ngươi không thể mang Tô Thái phó đi
được.”
Trái tim như thắt
lại, Doãn Duật buột miệng thốt lên: “Không được! Sư phụ ta không hề mưu phản!”
Khánh Vương hơi
cau mày, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: “Có hay không, không phải do người hay
ta nói là được.” Bởi đó là lời của Tiên hoàng, huống chi còn có bao nhiêu ngươi
nghe thấy, Khánh Vương sớm đã chẳng còn cách nào. Hắn đột nhiên phất tay áo
đứng dậy, cất giọng lạnh lùng: “Làm theo lời của ta, rất nhiều người sẽ có thể
sống sót. Nếu không, ta sẽ khiến cho toàn bộ Ký An Vương phủ, bao gồm cả nữ
nhân mà ngươi yêu, phải bồi táng theo cùng!”
Trong làn gió hiu
hiu thổi, ánh mặt trời bỗng bị che kín sau nháy mắt. Lệnh Viên ngồi một mình
bên lan can, ngẩn ngơ nhìn về phía cánh cổng đóng chặt.
Hôm nay, Tân
hoàng đăng cơ.
Hắn rốt cuộc đã
có được thứ mà hắn vẫn hằng mong muốn.
Một canh giờ
trước, Doãn Duật đã tới đây, đưa Tô Tố về Khánh Vương phủ. Về việc đi hay ở của
Tô Thái phó, y không hề nhắc đến một lời. Lệnh Viên đoán ra được, việc cướp
ngục đêm đó có thể tiến hành một cách thuận lợi như thế quả nhiên là nhờ Khánh
Vương mắt nhắm mắt mở. Nhưng còn Tô Thái phó, không một ai có thể cứu được ông
nữa rồi.
Ba ngày sau, linh
cữu của Tiên đế nhập liệm, cả nước đều đau buồn.
Những đồng tiền
giấy bay khắp trời, phủ kín cả quan tài, Tân hoàng Đại Việt mình mặc hiếu phục
đứng ở phía xa đằng sau linh cữu. Mọi người đều tỏ vẻ hết sức đau đớn, duy có
hắn là vẫn bình thản như thường.
Từ hoàng lăng trở
về thì đã gần tới hoàng hôn, sắc mặt Hoàng đế có vẻ mỏi mệt. Một ả cung nữ khẽ
hỏi hắn có cần nghỉ ngơi không, hắn lại lắc đầu.
Một trận gió lạnh
thổi tới làm bụi đất bay mù mịt, trong sự thê lương như mang theo mấy nỗi hận
thù.
Tiêu Hậu ngẩn ngơ
ngồi bên dưới ô cửa sổ trổ hoa, mắt nhìn đăm đăm về phía chân trời. Ráng chiều
đã trở nên ảm đạm, thỉnh thoảng lại có mấy con chim bay qua nhưng chẳng để lại
một chút dấu tích nào. Nghe nói hôm nay là ngày Tiên đế nhập liệm nhưng bà ta
là vợ của lão, vậy mà thậm chí còn chẳng thể nhìn mặt lão lần cuối. Cảm thấy
tiếc nuối sao?
Tiêu Hậu tự hỏi
mình.
Sau đó, bà ta
bỗng cất tiếng cười vang.
Giữa bà ta và
lão, thật sự đã từng có tình cảm vợ chồng sao?
Cửa điện bị người
ta đẩy ra, mấy phiến lá rụng theo đó bay lất phất. Đôi ủng ngự màu đen chậm rãi
bước vào, một cái bóng nhỏ nhắn chạy qua dãy hành lang hỗn loạn tới quỳ xuống
trước mặt Hoàng đế: “Nô tì Mục Đán tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn
tuế!” Thị cung kính khấu đầu với hắn, toàn thân run rẩy nhưng trên khuôn mặt
lại là nụ cười sung sướng.
Hôm đó gặp thị
trên hành lang, thị từng hỏi hắn khi nào thì tới lãnh cung, hắn nói thời cơ còn
chưa đến. Đợi suốt bao nhiêu lâu như vậy, rốt cuộc hắn đã tới đây! Hắn giờ đã
không còn là Vương gia nữa, mà là Hoàng thượng, người tôn quý nhất ở Đại Việt!
Mục Đán phủ phục người xuống nhưng vẫn không sao kìm nén được nụ cười.
Hoàng đế hơi cau
mày, khom người xuống đỡ thị dậy, hờ hững hỏi: “Mẫu hậu đâu?”
Mục Đán vội thưa:
“Ở bên trong! Để nô tì đi bẩm báo!”
“Không cần. Hắn
lại khẽ kéo tay áo thị lại, đoạn phất tay nói với đám người xung quanh: “Các
ngươi lui xuống cả đi, để trẫm tự mình vào đó.”
Tiêu Hậu dường
như cảm giác được điều gì, đột nhiên ngoảnh đầu lại. Cửa phòng đã được mở ra,
bóng dáng cao lớn đó chiếu vào phòng cùng với những tia sáng dìu dịu. Sau đó,
hắn đi vào, xoay người qua bên cạnh nhìn chằm chằm vào bà ta.
Không còn lại áo
quần gấm vóc như xưa, hắn mặc một bộ đồ tang màu trắng, trên khuôn mặt nghiêm
túc dường như thấp thoáng nét cười. Hắn bước về phía bà ta, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu, con tới rồi.”
Tiêu Hậu chậm rãi
đứng dậy, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người tới. Rồi bà ta đột nhiên đưa tay nắm
chặt lấy ống tay áo hắn, cắn răng nói: “Tốt, tốt, tốt! Con rốt cuộc đã không
phụ sự kỳ vọng của mẫu hậu, đã ngồi được lên ngôi báu rồi!”
“Nhi thần tạ ơn
dạy dỗ của mẫu hậu.” Hắn cúi đầu nhìn bà ta, giọng nói vẫn rất khiêm tốn, nhã
nhặn.
Trên khuôn mặt
Tiêu Hậu cuối cùng đã lại xuất hiện nụ cười ngạo nghễ nhưng như đột nhiên nhớ
ra điều gì, bà ta buột miệng hỏi: “Chuyện Lão tứ con đã điều tra rõ ràng chưa?”
Hoàng đế gật đầu
đáp: “Đã rõ ràng rồi.”
“Là ai?” Rốt cuộc
là ai đã hãm hại bọn họ, hãm hại nhà họ Tiêu?
“Là con.” Giọng
nói của nam tử nhẹ nhàng như làn gió, cứ thế hờ hững rời khỏi miệng.
Tiêu Hậu ngẩn
người, ngay sau đó lập tức mở trừng cặp mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn đang cười
bình thản. Bà ta kinh hãi buông tay nhưng hắn lại đưa tay nắm lấy bàn tay bà
ta, thấp giọng nói: “Con đã mượn tay quân man di giết chết Lão tứ, không phí
một binh một tốt nào, chẳng lẽ mẫu hậu cảm thấy không tốt sao?”
“Con…” Sắc mặt
Tiêu Hậu trở nên trắng bệch, trong đáy mắt rốt cuộc đã xuất hiện vẻ sợ hãi. Bà
ta lùi lại một bước về phía sau, hắn vẫn nắm tay bà ta rất chặt. Bà ta cắn răng
nói: “Không phí một binh một tốt nào… Không ngờ con lại hy sinh cả nhà họ Tiêu!
Con… Trong người con cũng chảy dòng máu của nhà họ Tiêu đấy!”
Hắn cất tiếng
cười vang giễu cợt, đoạn cúi đầu ghé sát bà ta, dùng giọng khinh miệt nói: “Vậy
thì đã sao? Nhà họ Tiêu đối xử với mẫu phi ta thế nào, mẫu hậu đối xử với mẫu
phi ta thế nào? Dao Dao hồi đó còn chưa hiểu chuyện nên không biết nhưng các
người cho rằng ta cũng thế, cũng không biết chút gì hay sao?”
Tiêu Hậu cả kinh,
cặp mắt trợn trừng lên to hết cỡ. Hoàng đế vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Mẫu phi ta
xuất thân dòng thứ, mọi điều đều thua kém bà, vậy mà ngay đến tính mạng của bà
ấy bà cũng không buông tha, còn muốn tước đoạt hai đứa con của bà ấy! Nếu nói
đến tàn độc, mẫu hẫu, thử hỏi còn ai so được với bà?” Bàn tay hắn dùng sức bóp
chặt làm cổ tay Tiêu Hậu hằn lên một vết bầm tím, vậy nhưng dường như bà ta vẫn
chẳng cảm thấy đau đớn, đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm.
Sao có thể, sao
có thể… Việc năm đó bà ta đã làm hết sức cẩn thận, không ngờ vẫn bị hắn biết
được.
Tiêu Hậu đột
nhiên ngẩng đầu, run giọng nói: “Nói bừa! Rốt cuộc là ai đã nói bừa trước mặt
con?”
“Nói bừa ư?” Nhìn
bộ dạng này của Tiêu Hậu, hắn không kìm được cất tiếng cười vang, cặp mắt trở
nên đỏ ngầu: “Cái ngày bà và cữu cữu hại chết mẹ ta, ta đã trốn sau bức rèm tận
mắt nhìn thấy tất cả. Bây giờ bà còn muốn chối cãi nữa không?”
Hắn lùi về phía
sau một bước, chăm chú nhìn khuôn mặt dữ dằn của bà ta: “Ta kéo bà và nhà họ
Tiêu vào chuyện này chính là vì tính trước được rằng trong thời khắc mấu chốt
bà sẽ bảo vệ ta, bởi ta là con bài cuối cùng của bà. Đáng tiếc, bà thông minh
một đời, mưu kế tính hết nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng có được thứ mà bà vẫn
luôn mong cầu.”
Ánh mắt sắc bén
của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả, lại giống như một cây búa nện xuống
người Tiêu Hậu không ngừng. Bà ta đột nhiên kêu ré lên, bất chấp tất cả điên
cuồng nói: “Ngươi cho rằng người tàn độc chỉ có mình ta sao? Ngươi cho rằng mẫu
phi của người thuần khiết lắm sao? Ả tự biết xuất thân không bằng ta, địa vị
không bằng ta, liền bỏ thuốc vào trong thức ăn của ta khiến ta không thể sinh
nở! Là ả muốn dựa vào ngươi và Dao Dao để thăng tiến, ngồi vào ngôi Hoàng hậu!”
Trong cặp mắt
Tiêu Hậu bùng lên ngọn lửa thù hận. Hoàng đế thoáng ngẩn người, có điều chỉ sau
khoảng khắc đã lại cất tiếng cười sang sảng, buông tay bà ta ra nói: “Mẫu hậu
xưa nay vẫn luôn giỏi nói năng, có điều chỉ như thế thì chưa gạt ta được.”
“Ngươi…” Tiêu Hậu
chỉ tay về phía hắn, ngón tay run lẩy bẩy không ngừng.
Hắn chắp tay sau
lưng, xoay người lại, hờ hững nói: “Bà yên tâm, ta sẽ không giết bà đâu. Có
điều, ta cũng sẽ không tôn bà lên làm Hoàng thái hậu.”
Đây chính là sự
trừng phạt lớn nhất đối với Tiêu Hậu rồi.