Cơn mưa lạnh làm
mấy cánh hoa bên ngoài cửa sổ rụng lả tả, từ chỗ cánh cửa bỗng có tiếng động
khe khẽ vang lên, Tô Tố vội vàng đứng dậy. Xuyên qua bức rèm châu, nàng nhìn
thấy bóng dáng quen thuộc đó đang tới gần.
Tiếng ngọc bội va
chạm khẽ vang lên, Tô Tố đã vén rèm bước ra ngoài. Tân hoàng rảo bước đi tới,
ôm lấy nữ tử trước mặt vào lòng: “Tô Tố, nàng đã phải chịu khổ rồi.”
Nàng nghẹn ngào
gục đầu vào lòng hắn, thấp giọng nói: “Thiếp không sao. Ngài bây giờ đã là
Hoàng thượng, vậy cha thiếp… cha thiếp cũng sẽ không sao chứ, đúng không?” Nàng
ngước mắt lên nhìn hắn. Không phải là nàng không hiểu nhưng vẫn ôm một chút hy
vọng mong manh.
Cánh tay hắn trở
nên cứng đờ. Trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đầy vẻ chờ mong ấy của nàng,
hắn thật sự không nhẫn tâm, bất giác khẽ gật đầu.
Tô Tố mừng rỡ ôm
chặt lấy hắn: “Thiếp biết ngài sẽ không gạt thiếp! Ngài nhất định sẽ không nhẫn
tâm nhìn cha thiếp xảy ra chuyện mà!”
Hắn nhíu chặt đôi
hàng lông mày, quả thực là không nhẫn tâm, có điều…
Hắn khẽ thở dài
một tiếng, con người ngồi ở ngôi cao, có rất nhiều việc thân bất do kỷ.
Ngày hôm sau,
trong cung truyền ra tin tức Tiêu Hậu phát điên, Hoàng thượng hạ chỉ bất cứ
người nào nếu không có việc gì đều không được phép vào lãnh cung. Còn cung nữ
Mục Đán vốn hầu hạ bên cạnh Tiêu Hậu vì hầu hạ có công nên được phong làm chiêu
nghi, chỉ sau một đêm đã từ thân phận nô tì nhảy vọt lên thành chủ nhân rồi.
Khắp hoàng cung
đều xôn xao bàn bạc chuyện này, nhưng đó là ý chỉ của Hoàng thượng nên không ai
dám làm trái.
“Thần thiếp tạ ơn
Hoàng thượng!” Mục Đán quỳ xuống khấu đầu.
Hoàng đế bước tới
đỡ nàng dậy, khẽ cười, nói: “Ngày đó trẫm đã nói rồi, sau này sẽ không bạc đãi
nàng.”
Mục Đán mím môi
cười khẽ.
Nàng đi theo Tiêu
Hậu làm nội gián cho hắn suốt bao năm như thế, rốt cuộc đã chờ được cơ hội thêm
mắm dặm muối trước mặt Tiêu Hậu khiến bà ta buộc phải ra tay. Hiện giờ thiên hạ
đã là của Tân hoàng, hắn quả nhiên không quên lời hứa năm xưa. Cho dù chỉ là
một chiêu nghi nhỏ nhoi nhưng Mục Đán cũng thỏa mãn vô cùng.
“Tránh ra!” Từ
bên ngoài vọng vào tiếng quát của một nữ tử.
Hoàng đế ngước
mắt nhìn, thấy Tĩnh Công chúa nôn nóng xông thẳng vào phòng. Nàng bất chấp việc
còn có người khác ở đây, lớn tiếng chất vấn hắn: “Mẫu hậu rõ ràng không bị
điên, tại sao huynh lại nói bà ấy đã điên rồi?”
Hoàng đế bất giác
hơi cau mày, nháy mắt ra hiệu cho đám tả hữu lui ra hết, sau đó mới thấp giọng
nói: “Muội thân là công chúa, lỗ mãng thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Tĩnh Công chúa
vẫn mặt mày u ám, đưa tay tới kéo ống tay áo hắn: “Nhị ca, rốt cuộc là vì sao?”
Hắn xoay người
qua một bên: “Nói bà ta mưu loạn là ý chỉ của phụ hoàng.”
“Nhưng bây giờ
phụ hoàng đã không còn nữa! Bà ấy dù sao cũng là mẫu hậu của chúng ta mà!”
“Dao Dao!” Hắn
sầm mặt xuống, nhưng nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Tĩnh Công chúa thì lại
không nhẫn tâm trách cứ điều gì. Nàng từ nhỏ đã ngây thơ lương thiện, hắn không
muốn để nàng biết được những chân tướng xấu xa trong hoàng gia.
Tĩnh Công chúa
chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Cứ nhìn, nhìn mãi, nàng giật mình
phát hiện không biết từ lúc nào nhị ca của nàng đã không còn là nhị ca trước
đây nữa, hắn trở nên xa lạ đến mức nàng hoàn toàn không quen biết. Hắn có vô số
bí mật, tất cả đều được giấu trong lòng, ngay cả với người thân nhất là nàng
cũng không chịu tiết lộ mảy may. Tĩnh Công chúa đột nhiên lùi về phía sau nửa
bước, lẩm bẩm nói: “Được, vậy sau này chuyện của huynh muội sẽ không bao giờ
hỏi tới nữa. Chỉ mong huynh hãy sớm tìm cho Dao Dao một vị phu quân, để Dao Dao
có thể được gả đi thật xa.”
Không nhìn thấy
thì mọi thứ đều sạch sẽ, nàng không muốn tiếp tục ở lại vùng đất thương tâm
này.
Tân hoàng đã đăng
cơ được ba ngày, mọi sự ở Sùng Kinh vẫn giống hệt như xưa, việc người nhà họ Tô
bị mang đi khỏi thiên lao dường như đã hoàn toàn tan biến theo làn gió.
Đang lúc giữa
trưa, từ ngoài cổng bỗng vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn. Lệnh Viên lén
mở cổng ra, nhìn thấy có rất nhiều người dân đang đổ xô đi về phía trước. Nàng
cau mày quan sát một hồi lâu, nghe được mấy câu rì rầm bàn tán, những ngón tay
đang bám vào khung cửa đột nhiên nắm chặt lại.
Tô phu nhân không
biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Lệnh Viên, khẽ cười hỏi: “Huyên Nhi, có phải
lão gia đã về rồi không?”
Lệnh Viên cả
kinh, vội lắc đầu trả lời: “Dạ, vẫn chưa. Mẹ, sao mẹ không ở trong phòng nghỉ
ngơi?”
Nàng vừa nói vừa
đưa tay đóng cổng lại.
Tô Anh bỗng lao
vọt qua bên cạnh nàng, đưa tay đẩy cổng ra. Chỉ sau khoảnh khắc, nàng ta đã
ngoảnh đầu lại giận dữ nhìn Lệnh Viên, buột miệng nói: “Một chuyện lớn thế này,
sao cô không nói ra?”
Tô phu nhân giật
nẩy mình, vội kéo tay Lệnh Viên lại hỏi: “Huyên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì vậy? Con mau nói với mẹ đi!”
“Mẹ, không có
gì…”
“Cái gì mà không
có gì? Hoàng thượng đã hạ lệnh muốn xử tử cha, thế mà còn gọi là không có gì
sao? Quả nhiên không phải là con ruột, cô chỉ biết giấu giếm bọn ta thôi!” Tô
Anh vừa nói vừa bật khóc nức nở. Những người không thể trốn thoát ra ngoài bao
gồm cả mẹ Tô Anh đều sẽ không thoát khỏi cái chết.
Sắc mặt Tô phu
nhân trở nên trắng bệch, đôi bờ môi mấp máy liên hồi, còn chưa nói ra được chữ
nào thì thân thể đã ngã gục xuống. Lệnh Viên nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy
bà. Tô Anh tới lúc này mới giật mình kinh hãi nhưng lại không đi tới giúp đỡ mà
xoay người định chạy ra ngoài. Lệnh Viên quát gọi nàng ta lại: “Đi đâu thế?”
“Ta phải đi cứu
cha mẹ ta!”
“Không được đi!”
Tô Anh đâu chịu
nghe theo lời nàng, cứ thế cất bước chạy đi. Lệnh Viên hết cách đành tạm thời
đặt Tô phu nhân xuống, đi tới kéo nàng ta về, đóng cửa cổng lại, nói: “Nhà họ
Tô chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi, cô thật sự muốn chạy đi nói với toàn
thiên hạ rằng chúng ta đã thoát được ra ngoài, bắt Hoàng thượng phải giết nốt
mấy người còn sót lại này hay sao?”
Không có ai tới
làm khó chứng tỏ rằng Tuân Châm đã cố ý tha cho bọn họ, nhưng nếu Tô Anh mà ra
ngoài làm lớn chuyện này lên, cho dù hắn có là Hoàng đế thì cũng không thể nào
bảo vệ họ được nữa. Điều này nàng tin rằng khi Doãn Duật gặp Tân hoàng đã suy
nghĩ kỹ càng rồi, nếu không y làm sao chịu để Tô Thái phó chết mà không có động
tĩnh gì như thế?
Cánh cửa nhà lao
nặng nề được mở ra, gã ngục tốt cúi đầu nói: “Thời gian không có nhiều, xin Thế
tử gia hãy nhanh lên một chút.”
Doãn Duật rảo bước
đi vào, đỡ ông lão đang nằm trên giường dậy. Tô Thái phó lên tiếng hỏi trước:
“Bọn họ đều không sao chứ?”
Doãn Duật gật đầu
thưa: “Học trò đáng chết, không thể mang theo sư phụ cùng ra ngoài.”
Tô Thái phó nở
một nụ cười bất lực: “Con không thể mang ta đi được.”
“Sư phụ…”
“Không cần nói
nhiều nữa, bọn họ có thể bình an sống tiếp đã là tâm nguyện lớn nhất của ta
rồi.”
Doãn Duật gật đầu
thật mạnh, chuyện này y nhất định sẽ làm được.
Từ bên ngoài có
một đội thị vệ đi vào, gã ngục tốt cũng tới nói là thời gian đã đến.
Tô Thái phó bị
người ta mang đi. Doãn Duật muốn bước lên phía trước nhưng bị cản lại.
Tô Thái phó
ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn y, trong cặp mắt già nua thấp thoáng ánh lệ: “Ta
vẫn luôn cảm thấy áy náy với phụ thân con vì năm xưa đã không đứng ra nói giúp
ông ấy một câu, con, con đừng trách ta.”
“Sư phụ!” Doãn
Duật đột nhiên quỳ xuống bái lạy ông. Ông đã dùng tính mạng của bản thân để đổi
lấy sự bình an cho toàn bộ Ký An Vương phủ, y làm sao lại trách ông được?
Hoàng đế không ở
trong vương phủ, Tô Tố vì tình hình hiện giờ đang rất phức tạp nên không thể
tùy ý ra ngoài.
Nào ngờ Tô Anh
lại đột nhiên che mặt tới đây, đứng bên ngoài cửa sau tranh cãi với gia đinh
trong phủ. Tô Tố đích thân đi ra dẫn nàng ta vào, nàng ta bèn khóc nức nở nói:
“Cô ta nói không cho muội đến pháp trường nhưng muội quả thực không thể khoanh
tay đứng nhìn, nhân lúc cô ta không chú ý, muội mới tới đây tìm đại tỷ!”
“Có chuyện gì?”
Tô Tố cầm khăn tay đưa tới lau nước mắt cho muội muội mình.
Tô Anh đột nhiên
quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào nói: “Đại tỷ, bây giờ chỉ có tỷ là có thể cứu
được cha và mẹ muội thôi. Tỷ hãy đi cầu xin Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng đừng
giết bọn họ được không?”
Cặp mắt Tô Tố đột
nhiên mở to ra, một hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại: “Cái gì mà cứu với không
cứu? Hoàng thượng đã nói rồi, bọn họ sẽ không có việc gì đâu.”
Tô Anh vẫn cứ
khóc lóc không thôi: “Sao lại không có việc gì chứ? Người cũng đã ở trên pháp
trường rồi, sắp hành hình tới nơi rồi!”
“Muội nói cái
gì?” Sắc mặt biến đổi hẳn, Tô Tố vội vàng lao ra ngoài cửa phòng.
Một gã người hầu
vội ngăn nàng lại: “Chủ nhân, Hoàng thượng đã nói rồi, người không thể đi đâu
cả.”
“Mau tránh ra, ta
phải ra ngoài, ra phải đi gặp Hoàng thượng!” Sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng
đột nhiên nhớ lại hôm hắn tới vương phủ, nàng còn từng hỏi hắn việc này. Thì
ra, hắn vẫn luôn lừa gạt nàng sao?
Thấy không thể
ngăn được nàng, gã người hầu vội quỳ xuống thưa: “Chủ nhân sao lại không hiểu
chứ, Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ thôi, Tô Thái phó… nhất định phải chết!”
Nhất định phải
chết… Nhất định phải chết…
Thân thể không
kìm được run lên lẩy bẩy, Tô Tố đột nhiên cảm thấy bụng mình quặn thắt từng
cơn, rồi cả người đều khuỵu xuống đất.
“Chủ nhân!” Đám
người gần đó đều vội vàng bu cả lại, rồi có kẻ hoang mang chạy ra ngoài đi
tuyên gọi ngự y, đồng thời bẩm báo với Hoàng thượng.
Tô Anh ngẩn ngơ
đứng ở cửa phòng, thấy trên mặt Tô Tố chẳng có chút huyết sắc nào, một bãi máu
đỏ tươi chậm rãi tỏa rộng ra từ chỗ giữa hai chân…
Doãn Duật sau khi
trở ra từ thiên lao thì không đành lòng tới pháp trường mà qua chỗ Lệnh Viên.
Vừa bần thần đưa tay mở cửa cổng ra, y đã nhìn thấy Lệnh Viên đang căng thẳng
chạy vội ra khỏi phòng.
“Kiều Nhi, sao
vậy?”
Lệnh Viên nhìn
thấy y, vội vàng nói: “Hồi này Anh Anh gây rối, muội có mắng nó vài câu, về sau
thấy nó yên tĩnh lại muội liền không chú ý tới nữa. Mẹ vừa ngất xỉu, muội phải
tập trung chăm sóc, nào ngờ mới chỉ lơ là một chút mà đã không thấy Anh Anh đâu
nữa. Lúc này nó nhất định là đã ra ngoài rồi! Huynh mau đi tìm nó đi!”
Trong mắt Doãn
Duật hơi co rút: “Tới pháp trường rồi sao?”
Lệnh Viên khẽ lắc
đầu: “Chắc không phải, chỉ sợ là đã tới Khánh Vương phủ rồi.” Quan hệ lợi hại
trong chuyện này Lệnh Viên đều đã nói với Tô Anh, nàng ta không phải là kẻ
ngốc, lúc này chỉ có thể đi tìm Tô Tố để nhờ cầu xin giúp mà thôi.
Sắc mặt trầm hẳn
xuống, Doãn Duật gật đầu nói: “Ta biết rồi, muội hãy chăm sóc phu nhân cho
tốt.”
Đám thị nữ vội vã
ra vào, ngự y đã ở bên trong rất lâu. Hoàng đế không kìm được đứng dậy mấy lần,
đám thái giám đều im lặng đứng hầu một bên, không một ai dám mở miệng nói gì.
Có người đi vòng
ra từ phía sau bức bình phong, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng,
Vương… Tô…” Ngự y mồ hôi tuôn ra đầy đầu, nhất thời không biết xưng hô với nữ
tử bên trong thế nào.
Hoàng đế bực bội
lên tiếng ngắt lời lão: “Nói!”
Ngự y vội cúi đầu
thưa: “Đứa bé mất rồi.”
Đứa bé mất rồi…
Sắc mặt trở nên
tái xanh, Hoàng đế ngẩn ngơ trong phút chốc rồi đột ngột ngoảnh đầu nhìn qua
phía Tô Anh đang ngồi co rúm trong một góc. Từ trong mắt hắn bùng lên một tia
sát khí, Tô Anh nhìn mà kinh hãi, chẳng dám xê dịch. Hoàng đế rảo bước tới,
vung tay định đánh xuống đầu Tô Anh.
Tô Anh mở to mắt. Đúng lúc đó, một bóng
người bỗng lao nhanh từ ngoài vào, kéo Tô Anh qua một bên. Hoàng đế giận dữ
quát: “Hạ Hầu Quân, không ngờ ngươi dám càn rỡ trước mặt trẫm!” Hắn đã quyết
định buông tha cho bọn họ, vậy mà cô ta còn tới hại chết con của hắn, hắn chỉ
hận không thể một chưởng đánh chết cô ta!
Doãn Duật vừa vội vã tới đây, thiếu chút
nữa đã không kịp. Thoáng nhìn tình cảnh hiện giờ, thấy đám người ngự y đều ở cả
đây, y liền đoán được là Tô Tố đã xảy ra chuyện. Lặng lẽ kéo Tô Anh đã sợ đến
ngây ngốc ra sau lưng mình, y hít sâu một hơi rồi mới nói: “Thần không dám càn
rỡ. Anh Anh là muội muội của Tô Tố, cô ấy vừa mất cha, bây giờ Hoàng thượng lại
muốn cô ấy mất đi cả em gái ruột nữa sao?”
Tô Anh đột nhiên túm chặt ống tay áo Doãn
Duật, hồi lâu sau mới run giọng gọi y: “Quân ca ca…” Nàng không cố ý, nàng thật
sự không cố ý mà.
Sắc mặt Hoàng đế vẫn rất khó coi. Một ả thị
nữ đi từ bên trong ra, quỳ xuống thưa: “Hoàng thượng, chủ nhân tỉnh rồi, mời
ngài vào trong.”