Sau khi Doãn Duật vội vã tới Khánh Vương
phủ, Lệnh Viên ngồi một mình trên hàng lan can, bám tay vào cây cột dưới mái
hiên.
Ánh tà dương nhạt dần đi từng chút một, rải
xuống một mảng ánh sáng mịt mờ trên bức tường đã cũ.
Người của Tô phủ đều đã bị hành hình. Những
khuôn mặt thân quen ấy, những tính mạng tươi nguyên ấy, rốt cuộc đã mất đi.
Lệnh Viên đột nhiên khép đôi mắt lại, mười đầu ngón tay run lẩy bẩy không
ngừng. Bên dưới hoàng quyền, những cuộc sát phạt tanh máu rốt cuộc đến khi nào
mới có thể kết thúc?
Có lẽ, vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng.
Khi ánh tà dương cuối cùng biến mất, Tô Anh
rốt cuộc đã được Doãn Duật mang về. Hai mắt nàng ta lúc này đều đã đỏ hoe, xem
ra là vừa khóc. Lệnh Viên đứng dậy đi tới. Tô Anh không nói một lời, chạy thẳng
về phòng mình. Doãn Duật mặt mày tái nhợt không còn một tia huyết sắc, chậm rãi
đi về phía Lệnh Viên, thở dài nói: “Đứa bé của Tô Tố mất rồi. Hoàng thượng suýt
chút nữa đã giết Anh Anh.”
Cặp đồng tử của Lệnh Viên bất giác co rút
lại: “Huynh nói cái gì? Vậy… đại tỷ đã cầu xin cho Anh Anh sao?”
Doãn Duật mím môi, khẽ gật đầu.
Lệnh Viên nhớ lại việc Tuân Châm dùng đứa
bé để ép nàng ở lại bên cạnh hắn, bây giờ hắn đã thật sự có đứa con của mình
rồi, vậy nhưng lại mất đi, chắc hẳn đây sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với
hắn. Doãn Duật bước lên phía trước, nắm lấy bàn tay nàng, bàn tay hai người đều
giá lạnh. Không khí nhất thời trầm hẳn xuống, cả hai đều hiểu ý nhau, không
nhắc gì tới chuyện trên pháp trường.
Sau khi Tô Thái phó chết, vì Tân hoàng vừa
đăng cơ nên đã đại xá cho thiên hạ, đám người hầu kẻ hạ của Tô phủ cũng đều
được tha bổng, cho tự rời đi.
Còn Tô phu nhân, sau lần ngất xỉu hôm đó,
bệnh tình càng trở nặng, nhiều lúc thậm chí còn không nhận ra được ai, thường
xuyên nói ra những lời điên điên khùng khùng.
Nửa tháng sau, trong cung cho người tới nói
là Hoàng đế có lệnh đưa mấy người Lệnh Viên rời khỏi Sùng Kinh.
Lúc chiều tối, Hoàng đế đã đích thân tới,
trên người không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ thường phục màu xanh sẫm. Tô
Anh vẫn còn sợ hãi vì chuyện lần trước nên trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Lệnh Viên một mình đi ra, thấy hắn chắp tay sau lưng đứng trong sân, ngẩng đầu
lên chăm chú nhìn bầu trời u ám.
Nàng chậm rãi bước tới, không hề hành lễ
với hắn.
Nam tử ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người
sau lưng. Hai người nhìn nhau từ xa, không một ai bước lên phía trước.
“Ta đã an bài xong tất cả, bọn nàng hãy tạm
thời rời khỏi Sùng Kinh.” Lời của hắn rất hờ hững, không mang theo một tia tình
cảm nào.
Lệnh Viên vẫn không nói gì, bỗng nhìn thấy
Phương Hàm dìu Tô Tố đi vào từ ngoài cửa, bèn vội bước tới dìu đỡ cùng. Sắc mặt
Tô Tố hết sức nhợt nhạt, hai mắt vẫn sưng húp, đỏ hoe. Lệnh Viên khẽ gọi nàng
ta một tiếng, nàng ta bỗng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Lệnh Viên, dường như có
lời gì muốn nói.
Lệnh Viên không buồn nhìn nam tử sau lưng
nữa, cùng Phương Hàm dìu Tô Tố vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, Tô Tố đã nói ngay: “Ta
biết muội hận y nhưng oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt? Muội có thể đồng ý
với ta, hãy… bỏ qua được không?”
Bỏ qua? Một câu nói thực nhẹ nhàng biết
mấy!
Bỏ qua cái chết của Thế Huyền, bỏ qua cái
chết của Chiêu Nhi, và bỏ qua cả sự diệt vong của Bắc Hán sao?
Cổ họng Lệnh Viên nhất thời nghẹn lại,
chẳng thể nói ra được một câu nào.
Tô Tố rưng rưng nước mắt nhìn nàng, nói:
“Huyên Nhi, muội hãy nể mặt ta, đừng tiếp tục thù hận nữa.”
Lệnh Viên cũng không muốn thù hận nhưng chỉ
sợ những oan hồn đã chết kia không chịu nghe theo.
Tô Tố đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lệnh
Viên. Phương Hàm ở một bên khẽ gọi một tiếng “Đại tiểu thư” nhưng nàng đã đẩy
tay thị ra. Lệnh Viên ngạc nhiên nhìn Tô Tố, rồi vội khom người xuống đỡ: “Tỷ
sao lại làm như vậy chứ?”
Tô Tố nhất quyết không chịu đứng dậy, mà
chỉ cúi đầu nói: “Ta biết y đã làm sai rất nhiều việc nhưng y cũng có nỗi khổ
tâm của mình. Việc của cha, y quả thực đã không còn cách nào, ta thực ra vẫn
luôn biết rõ. Y có thể đi được đến ngày hôm nay, phải trả giá thế nào ta cũng
biết rõ ràng. Huyên Nhi, xin muội hãy nể mặt ta, bỏ qua đi!”
Bất kể Lệnh Viên có khuyên nhủ thế nào, Tô
Tố cũng không chịu đứng dậy.
“Nói đến báo ứng, y cũng đã nhận được rồi,
đứa con của ta và y đã mất rồi…” Tô Tố nghẹn ngào nói.
Ngón tay Lệnh Viên run lên lẩy bẩy, đứa
con… Vậy đứa con của nàng thì đáng phải chết sao?
Trái tim đau đớn như bị kim đâm, dù thời
gian có trôi qua bao lâu nàng cũng không thể không hận kẻ đó được. Nhưng hắn là
người mà Tô Tố yêu nhất, Tô Tố thì lại có ơn với nàng…
Nàng không thể buông bỏ sự thù hận trong
lòng nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn Tô Tố đau khổ.
Lệnh Viên hít sâu một hơi, sau đó mới nói:
“Được, muội đồng ý với tỷ, khi tỷ còn sống sẽ không phải nhìn thấy cảnh giết
chóc nào nữa.”
Cặp mắt Tô Tố sáng rực lên, nơi đáy mắt
nhợt nhạt cũng xuất hiện nét cười: “Thật vậy sao? Huyên Nhi, cảm ơn muội!”
Lệnh Viên đỡ Tô Tố đứng dậy. Phương Hàm
đứng ở một bên ngẩn ngơ nhìn cảnh này, từ trong cặp mắt bình tĩnh của nhị tiểu
thư, thị thấy được một tia hận thù nhàn nhạt, có điều đã nhanh chóng ẩn vào tận
sâu trong đáy mắt. Đại tiểu thư cười rất yên tâm nhưng Phương Hàm lại cảm thấy
những lời vừa rồi của nhị tiểu thư không phải là thật sự bỏ qua thù hận.
Nhị tiểu thư thù hận điều gì? Phương Hàm
không hề hay biết, cũng sẽ không đi dò hỏi.
Hoàng thượng chưa hề rời đi, mà đứng đợi
bên ngoài hành lang rất lâu, mãi sau khi Lệnh Viên đã ra ngoài hắn mới đẩy cửa
đi vào.
Lệnh Viên đi sát qua bên cạnh hắn, chẳng
nói một câu nào, thậm chí còn chẳng nhìn về phía hắn một lần.
Từ khi đứa bé của Tô Tố mất, Tô Anh lại
càng trở nên trầm lặng, ít nói, cũng không còn thân thiết với Tô Tố nữa. Lệnh
Viên và Tô Anh thì vốn đã không hợp nhau, tất nhiên sẽ không để ý xem trong
lòng nàng ta suy nghĩ những gì.
Ngày hôm sau, những người còn lại liền cũng
rời kinh.
Doãn Duật đưa bọn họ ra đến ngoài thành.
“Ta sẽ sớm đón nàng về.”
“Sớm đến đâu?” Lệnh Viên ngước mắt lên nhìn
y.
Y khẽ nở nụ cười, ghé sát tai nàng nói: “Dù
sao hắn cũng phải lập hậu. Hắn đang nôn nóng, cho nên sẽ không chậm trễ được.”
Lệnh Viên giữ chặt ống tay áo y, vẫn có
chút không yên tâm. Tuy Tiên đế đã chết nhưng thân phận của Doãn Duật vẫn là
một bí mật không thể công khai. Nếu lỡ như để Tân hoàng biết, hắn chắc chắn sẽ
không tha cho y.
“Chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
Doãn Duật gật đầu nói: “Nàng cứ yên tâm,
hãy chú ý chăm sóc mình.”
Tô Anh ngồi ngay sát bên cửa sổ, ngẩn ngơ
nhìn hai người bên ngoài, bất giác cắn chặt môi. Nghe Tô Tố khẽ gọi mình một
tiếng, Tô Anh liền đột nhiên buông rèm cửa sổ xuống, co rụt người ngồi vào
trong góc, cúi gằm mặt không nói năng gì.
Xe ngựa được một đội thị vệ tinh nhuệ hộ
tống đi thẳng về hướng nam, tới một nơi có tên là Phong Sĩ.
Lệnh Viên cũng phải tới nơi này mới biết,
thì ra Hoàng đế thật sự đã an bài ổn thỏa tất cả.
Một tòa phủ đệ hoàn toàn mới vừa được xây
dựng xong, đám người dưới trong phủ cũng đã cung kính chờ sẵn bọn họ, mà những
kẻ này đều là do Hoàng đế đích thân lựa chọn rồi đưa tới đây.
Người của Tô phủ đều đã bị xử quyết, bây
giờ không còn tiểu thư nhà họ Tô nữa, bọn họ là ba vị tiểu thư của Vân phủ. Kẻ
đó là Hoàng đế, muốn cho bọn họ một thân phận hoàn toàn mới là một điều hết sức
dễ dàng.
Lệnh Viên bám vào tay một ả a hoàn, chậm
rãi bước xuống xe, nhìn thấy tòa phủ đệ trước mắt xa hoa tột độ, liền thầm cảm
thán Hoàng đế quả nhiên chịu bỏ sức an bài
Một thoáng chốc đã vào thu, đây là lần
tuyển chọn phi tần đầu tiên sau khi Tân hoàng đăng cơ.
Sớm đã có thị vệ đi xuống miền Nam,
chuẩn bị đón Tô Tố về kinh.
Lệnh Viên đứng bên cạnh cây cột trổ hoa
dưới hành lang, nhìn thấy bóng dáng màu trắng đó vội vã chạy tới, chiếc áo
choàng kéo lê vô số phiến lá rơi trên mặt đất. Đến trước mặt nàng, y mỉm cười
khẽ gọi: “Kiều Nhi!”
Lệnh Viên kinh ngạc thốt lên: “Hắn bảo
huynh tới đây sao?”
Doãn Duật gật đầu nói: “Đúng vậy, là hắn
phái ta tới, vừa hay có thể đón bọn nàng về luôn.”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn sẽ ban hôn cho chúng ta. Hắn đồng ý
rồi, sẽ không nuốt lời đâu.” Doãn Duật nắm lấy bàn tay nàng, rảo bước đi về
phía trước: “Chúng ta đi đón Hoàng hậu nương nương thôi.”
Hoàng hậu nương nương…
Lệnh Viên ngẩn ngơ ngẫm nghĩ, điều mà hắn
hứa hẹn rốt cuộc đã có một việc làm được rồi, đó là không phụ lòng Tô Tố. Trong
khoảnh khắc đó, Lệnh Viên cũng không biết bản thân rốt cuộc vui mừng hay khó
chịu, bèn bất giác nắm chặt lấy bàn tay Doãn Duật. Nàng chỉ biết kiếp này nàng
quyết sẽ không bao giờ rời xa Doãn Duật nữa.
Tô Anh lại không muốn đi theo bọn họ, nhất
quyết đòi ở lại một mình trong Vân phủ ở Phong Sĩ. Tô Tố cũng không khuyên nổi
nàng ta, đành để nàng ta ở lại.
Đóng chặt cửa phòng, Tô Anh hai mắt đỏ hoe
hất mạnh chiếc chén trên bàn xuống đất. Dù sao mấy người bọn họ cũng đều ghét
bỏ nàng, nàng còn phải đi theo bọn họ làm gì nữa? Hiện giờ nàng vẫn còn liên hệ
với vị Liễu thiếu gia con nhà thương nhân kia, tuy đó không phải là người nàng
thật lòng thích nhưng nàng thà tìm bừa một người rồi tự gả bản thân đi xa chứ
không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh ân ái của bọn họ nữa!
Đầu tháng Mười, Tân hoàng Đại Việt quyết
định lập hậu.
Có rất nhiều lời đồn thổi về thân phận của
vị Hoàng hậu mới này, người thì nói nàng là tiểu thư dòng dõi đại quan triều
đình cũ, người lại nói nàng là thiên kim của một thương nhân giàu có hàng đầu
thiên hạ, còn có người nói nàng là hậu nhân của quan viên Tiền Bắc Hán… Tóm
lại, mỗi người một ý nhưng không ai có thể đưa ra chứng cứ xác thực.
Trong ngày lập hậu, Hoàng đế ban thưởng rất
nhiều mỹ nhân cho các vị vương gia.
Đồng thời, hắn còn ban em gái ruột của
Hoàng hậu nương nương cho Thế tử của Ký An Vương phủ là chính thất, kèm theo đó
còn thưởng thêm ba vị tiểu thư con nhà quan làm trắc thất cho Thế tử.
Trong phòng tân hôn rạng ngời nến đỏ, Hoàng
đế chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, chợt nghe Hoàng hậu thấp giọng hỏi: “Đã nói
trước là chỉ ban hôn cho Huyên Nhi và Doãn Duật, Hoàng thượng chẳng lẽ lại hối
hận rồi sao?”
Hắn khẽ cười, nói: “Trẫm làm vậy cũng không
tính là đã nuốt lời, vẫn để cô ta làm chính thất. Có điều nam nhân ấy mà, có ai
không tam thê tứ thiếp đâu.”
Hoàng hậu hơi cau mày, thấy hắn đã đưa chén
rượu hợp cẩn tới, bèn cẩn thận đón lấy. Nhìn hắn ghé tới sát cạnh mình, nàng
lại đột nhiên hỏi: “Hoàng thượng vẫn không cam tâm sao?”
Hắn là chủ nhân của thiên hạ, vậy mà lại
phải nhường nữ tử mình từng yêu cho người khác, quả thực rất mất thể diện. Hôm
nay đang là ngày vui nhưng Tô Tố lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, chỉ sợ đằng sau
cuộc sống nhìn có vẻ như bình lặng này đang có một trận sóng gió chuẩn bị nổi
lên.
Sắc mặt Hoàng đế thoáng đờ ra, phải sau một
lát mới lại thấy hắn nở nụ cười. Ánh nến đỏ rực chiếu lên một bên khuôn mặt
tuấn tú của hắn, hắn chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu của trẫm
đang ghen sao?” Hắn đưa một tay tới ôm nàng vào lòng, để tấm thân mềm mại của
nàng dán sát vào lồng ngực mình. “Trẫm sớm đã quên cô ta rồi.”
Quên rồi? Thật sự đã quên rồi sao?
Cặp mắt Hoàng hậu long lanh như làn nước
mùa xuân, chăm chú nhìn hắn. Hắn khẽ nở nụ cười, đưa tay vòng qua tay nàng:
“Thật không ngờ trẫm và nàng lại phải uống rượu giao bôi những hai lần.”
Hoàng hậu cũng bất giác cười theo: “Hoàng
thượng thấy chán rồi sao?”
Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén:
“Không chán, nhưng đây nhất định sẽ là lần cuối cùng.”
Hoàng hậu nghe mà lòng ấm áp, cũng uống cạn
chén rượu hợp cẩn.
Lập tức có cung nữ đi tới, mang hai chiếc
chén rỗng lui đi.
Hoàng đế đưa tay kéo nữ tử trước mắt vào
lòng, kề cằm mình lên mái tóc đen nhánh của nữ tử, ngửi mùi thơm từ trong đó
tỏa ra. Hoàng hậu nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, nhưng nụ hôn của hắn không đặt
xuống, mà có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tô Tố, nàng nói xem, vì sao
Tiên đế vẫn luôn giám sát Ký An Vương phủ?”
Hoàng hậu giật mình kinh hãi, đột ngột mở
bừng đôi mắt. Đôi mắt sâu thẳm của nam tử đang nhìn nàng chăm chú, thấy dáng vẻ
ngẩn ngơ kinh ngạc của nàng, hắn lại nói tiếp: “Tô Thái phó và Ký An Vương phủ
xưa nay vốn đi lại gần gũi với nhau, nàng nói xem, có phải Tô Thái phó cũng
biết được điều gì không?”