Đế Hoàng Phi

Chương 80: Chương 80




Những lời nhẹ nhàng ấy lọt vào tai Hoàng hậu thực chẳng khác

gì tiếng sấm rền vang khiến trái tim vốn bình lặng của nàng hơi xao động. Ngước

mắt lên chăm chú nhìn nam tử trước mắt, một hồi lâu sau nàng mới nói: “Hoàng

thượng muốn hỏi điều gì?”

Hắn khẽ nở nụ cười nhưng giọng nói đã lạnh lẽo hẳn đi: “Cha

nàng xảy ra chuyện trong Ký An Vương phủ, vậy nhưng nhà họ Hạ Hầu lại chẳng có

một ai đứng ra nói giúp, trẫm cảm thấy rất kỳ lạ. Có phải là có chuyện gì đó mà

trẫm không biết nhưng cha nàng lại biết không?”

Hoàng hậu thoáng tỏ ra nghi hoặc nhưng ngay sau đó lại lắc

đầu nói: “Hoàng thượng cả nghĩ rồi.”

“Vậy nàng tin rằng cha nàng định mưu phản sao?”

Sắc mặt bất giác u ám hẳn đi, Hoàng hậu cúi đầu xuống, cất

giọng bi thương: “Cha thiếp tất nhiên sẽ không mưu phản. Từ khi mẹ thiếp phát

điên. Cha vẫn luôn cảm thấy áy náy với bà. Chẳng lẽ Hoàng thượng không cho rằng

cha làm như vậy là vì nhị muội của thiếp sao? Tiên hoàng nhận ra nhị muội của

thiếp, biết được thân phận thực sự của nhị muội.”

Đầu ngón tay nam tử hơi máy động, là vì Lệnh Viên sao? Giải

thích như vậy quả thực cũng khá hợp lý nhưng hắn không tin vào giả thiết này.

Chỉ một Lệnh Viên thì chưa đủ để Tô Thái phó phải liều mạng, thậm chí còn định

hy sinh toàn bộ Tô phủ như vậy! Đôi hàng lông mày nhíu chặt, nhưng hắn không

định hỏi tiếp vì hắn tin Tô Tố sẽ không gạt hắn, nàng nói không biết thì nhất

định là không biết.

Tiếng hò reo mừng vui vang lên không ngớt, lần này vương phủ

còn náo nhiệt hơn so với lần trước Thế tử cưới vợ.

Sau đêm nay, trong vương phủ sẽ lại có thêm bốn vị nữ chủ

nhân.

Dương Dĩnh đứng dưới hành lang, đôi bờ môi trắng bệch run

lẩy bẩy không ngừng. Ả thị nữ đứng sau lưng nàng nhỏ giọng khuyên nhủ, đại khái

đều là những lời đã nghe đến nhàm tai, chẳng hạn như trong lòng Thế tử có nàng,

với thân phận của Thế tử có tam thê tứ thiếp là lẽ đương nhiên, rồi thì bảo

nàng không cần phải để bụng quá.

Dương Dĩnh ngẩn ngơ đứng đó hồi lâu, đột nhiên bật cười

thành tiếng.

“Trắc phu nhân, người… người đừng như vậy!” Ả thị nữ không

khỏi có chút sợ hãi.

Dương Dĩnh xoay người lại: “Ta thật sự cảm thấy vui.”

Vui vì sự lựa chọn của mình.

Nàng vốn dĩ là người của Tiên đế, khi đó nếu hoàn toàn nghe

theo lời của Tiên đế thì làm sao có được lời hứa của Thế tử. Bây giờ, sau khi

Tân hoàng đăng cơ, Thế tử nạp thêm thê thiếp mới thực ra cũng là kết quả tất

yếu. May mà nàng đã quyết định nhanh khiến Thế tử nợ mình một mối ân tình, sau

này… sau này còn sợ gì cuộc sống tẻ nhạt quá nữa?

Tóm lại, nàng sẽ có đứa con của mình.

Trên dãy hành lanh phía đằng xa, một đám người đang vây

quanh nam tử mặc bộ đồ màu đỏ rực đi về phía phòng tân hôn.

Ký An Vương gia và Vương phi dắt tay nhau đứng trên dãy hành

lang phía đối diện.

Vương phi ngoảnh mặt qua nhìn người bên cạnh, trên khuôn mặt

xuất hiện một nụ cười hiếm hoi: “Kiếp này tôi thực sự chưa từng nghĩ rằng mình

còn có thể nhìn thấy Quân Nhi cưới vợ, hơn nữa còn là cưới thiên kim của Tô

Thái phó…”

Ký An Vương gia hơi cau mày: “Bà đừng hồ đồ nữa, ở đây làm

gì có người của nhà họ Tô.”

Vương phi mím môi cười, nói: “Phải, phải, là tôi hồ đồ. Tôi

thực sự vui mừng quá, chúng ta phải đối xử thật tốt với Huyên Nhi, cũng coi như

không thẹn với người đã khuất.” Trên khuôn mặt Vương phi là nụ cười nhưng nơi

đáy mắt lại thấp thoáng ánh lệ, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi: “Vương gia, ông nói

xem, cứ để Quân Nhi sống thế này cả đời có tốt không?”

Ký An Vương gia dõi mắt về hướng xa, sau khi nhìn thấy Doãn

Duật đã đẩy cửa đi vào phòng tân hôn mới khẽ thở dài nói: “Nó cảm thấy tốt là

được.”

Tấm màn màu đỏ khẽ đung đưa trong gió, bức rèm châu cũng đã

được thay bằng màu đỏ tươi bắt mắt. Trong mơ màng, thời gian dường như đã quay

ngược về quá khứ, khi mà Lệnh Viên vẫn còn ở trong cung Thịnh Diên.

Doãn Duật mặc bộ đồ cưới đỏ rực rảo bước đi vào.

Lệnh Viên ngồi lặng lẽ bên mép giường, lắng nghe tiếng ngọc

bội va chạm “ting tang”, bóng dáng cao lớn đó đã tới gần. Đây không phải là lần

đầu tiên ngồi trong phòng tân hôn của y và nàng, nhưng nàng vẫn thầm cảm thấy

căng thẳng.

Nàng cứ luôn cảm thấy chuyện này không chân thực, chỉ sợ nó

sẽ đột nhiên vỡ tan ra như bóng nước.

Doãn Duật cầm chiếc đòn cân[1] cẩn thận vén

tấm khăn trùm đầu của nàng lên, lại thấy nàng đang khóc.

[1] Theo phong tục cổ truyền Trung Quốc, chú rể vén khăn

trùm đầu của cô dâu thường dùng đòn cân hoặc gậy như ý, đại diện cho sự vừa lòng

đẹp ý của trai gái hai bên.

“Kiều Nhi…”

Y cầm lấy bàn tay nàng, cảm thấy đầu ngón tay nàng vô cùng

giá lạnh, bèn nắm lại thật chặt, bỗng nghe nàng nghẹn ngào nói: “Bắt đầu từ

khoảnh khắc hoàng huynh ban hôn cho muội, muội chưa từng nghĩ còn có ngày hôm nay,

cũng không dám nghĩ tới…” Về sau, nàng nhất quyết yêu cầu Thế Huyền để nàng tới

Nam Việt hòa thân, gả cho Dận Vương. Về sau nữa, nàng vì muốn phục quốc mà

khuất mình với Khánh Vương… Sau bao nhiêu điều bất hạnh, nàng thực sự chưa từng

nghĩ rằng mình còn có thể đến với Doãn Duật.

Y khom người xuống, hôn lên giọt nước mắt bên khóe mắt nàng,

dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Sau này, không phải nghĩ tới nữa, ta

sẽ mãi ở bên nàng.”

Nàng run rẩy rúc vào lồng ngực ấm áp của y. Trước giờ chưa

từng có khoảnh khắc nào nàng cảm thấy yên tâm như lúc này.

Y cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nàng, nàng cũng ngoan ngoãn

đáp lại y.

Quần áo lần lượt được cởi ra, hai bóng hình nam nữ hòa quyện

vào nhau cùng chui vào trong màn. Ngọn đèn lưu ly đung đưa qua lại, soi sáng

khung cảnh hữu tình ướt át trong phòng.



Giữa đêm khuya, vương phủ sau khi tân khách cáo từ rời đi

hết sớm đã trở nên tĩnh lặng, các phòng cũng đều đã tắt đèn.

Nhưng không rõ bắt đầu từ bao giờ, có tiếng kêu kinh hãi từ

khu chái nhà phía tây vọng lại.

Lệnh Viên nghe thấy âm thanh liền mơ màng tỉnh dậy, Doãn

Duật cũng đã thức giấc ngồi ở một bên rồi. Có bóng người chạy qua hành lang bên

ngoài, chiếu lên cửa phòng, rồi một giọng nói mang theo sự nôn nóng của ả thị

nữ vọng tới: “Thế tử gia, trắc phu nhân Dương thị muốn tự vẫn!”

Lệnh Viên không khỏi cả kinh. Dưới ánh trăng mờ tối, sắc mặt

Doãn Duật cho chút khó coi. Nàng đẩy nhẹ y nói: “Huynh mau qua đó xem sao.”

“Kiều Nhi…”

“Mau đi đi.” Nàng lại giục.

Đèn trong các phòng lại được thắp sáng. Mọi người nhìn thấy

Thế tử vội vã đi ra từ trong phòng tân hôn của chính thất phu nhân, đi thẳng về

phía phòng của Dương Dĩnh.

Đại phu vừa khéo mới đi ra từ bên trong, ả thị nữ đứng một

bên khóc lóc nghẹn ngào. Doãn Duật xua tay bảo tất cả mọi người lui ra, sau đó

mới xoay người đi vào phòng trong. Sắc mặt Dương Dĩnh trắng bệch, thấy y đi vào

liền vội vàng đứng dậy rồi quỳ xuống: “Thiếp thật đáng chết, đã làm kinh động

tới Thế tử gia!”

Doãn Duật nhìn cái cổ tay được băng bó bằng vải thưa của

nàng ta, hơi cau mày: “Tại sao phải tự vẫn, việc đã hứa với nàng ta không hề có

ý nuốt lời.”

Không hề có ý nuốt lời.

Dương Dĩnh trong lòng thoáng động, bất giác ngước mắt lên

nhìn y chăm chú.

Y đưa tay tới đỡ nàng đứng dậy, thấy nàng khẽ nở nụ cười,

thỉnh thoảng lại ngoảnh mặt qua một bên lau nước mắt: “Đây là hiểu lầm thôi,

thiếp không hề muốn tự vẫn, chỉ là đang đêm ra ngoài rót trà, sơ ý làm rơi

chiếc chén, nó vỡ ra bên mép bàn, khi thiếp hoang mang định đón lấy thì bị mảnh

chén vỡ cứa đứt cổ tay. Thiếp cũng không biết tại sao… tại sao tin tức truyền

ra ngoài lại thành như vậy…”

Nhưng cho dù là thế y cũng vẫn tới đây, không hề vì nàng

không phải là người trong lòng y mà bỏ mặc nàng không hỏi han gì tới. Y không

yêu nàng nhưng lại là một bậc quân tử khiêm nhường, lễ độ. Nàng rốt cuộc đã

không nhìn nhầm người.

Doãn Duật quả nhiên có chút lúng túng. Mảnh chén vỡ cứa đứt

cổ tay, lại đúng trong ngày đại hôn của y, đám người dưới tất nhiên sẽ suy nghĩ

quá lên.

Dương Dĩnh lén đưa mắt nhìn y, thấy y không hề nôn nóng rời

đi mà ngồi xuống bên cạnh bàn. Nàng vội bước lên trước một bước, nhỏ giọng hỏi

y: “Chàng uống nước không?”

Nàng đưa tay định cầm lấy bình trà nhưng bị y ngăn lại. Y hờ

hững nói: “Để ta tự làm.”

Ngọn đèn trong phòng đã được thắp lên, ánh đèn dìu dịu chiếu

lên một bên mặt y khiến những đường nét sắc sảo càng thêm phần cuốn hút. Dương

Dĩnh tới lúc này mới dám tỉ mỉ quan sát phu quân của mình, thấy y tới vội vàng,

trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, lại khoác hờ thêm chiếc áo

choàng bên ngoài. Nàng xoay người lại, đóng chặt cánh cửa sổ vừa rồi bị ả thị

nữ đẩy ra một nửa. Thời tiết về đêm mùa này cũng đã hơi lạnh rồi, chỉ sơ sẩy

một chút thôi là sẽ bị cảm lạnh ngay.

Y quả nhiên không rời đi, mà lặng lẽ ngồi ở đó uống trà.

Dương Dĩnh đêm nay không hề có ý tự sát, việc vừa xảy ra chỉ

là ngoài ý muốn, nhưng trong đáy lòng nàng tất nhiên cũng hy vọng y sẽ tới đây

và không lập tức rời đi. Y quả nhiên đã ở lại, cho dù nàng hiểu rằng tại sao y

lại quyết định ở lại như thế… Đêm nay Thế tử thành thân, nhưng là chính phu

nhân và ba vị trắc phu nhân đồng thời qua cửa. Những người đó là do Hoàng

thượng chọn cho y, y không muốn đắc tội với Hoàng thượng, cũng sợ chính phu

nhân bị người ta ghen ghét. Việc ngoài ý muốn xảy ra với nàng vừa hay đã mang

tới một cơ hội cho y.

Có lẽ, y không hề thật sự tin rằng vết thương của nàng là

một chuyện ngoài ý muốn. Có lẽ, y cho rằng nàng đã bày trò gạt y tới, muốn ở

riêng một chỗ với y. Thế là y đã tương kế tựu kế, hai người đều có được thứ

mình cần. Cho dù như thế, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ngày hôm sau có tin tức truyền ra, nói rằng người Thế tử để

tâm nhất quả nhiên vẫn là trắc phu nhân Dương thị. Trong đêm tân hôn, không ngờ

Thế tử lại không qua đêm trong phòng của chính phu nhân! Còn có người nhìn thấy

sau khi Thế tử tới phòng của trắc phu nhân, trắc phu nhân đã tự mình đi đóng

cửa sổ lại!

Lúc này các vị trắc phu nhân vừa qua cửa cũng không còn cảm

thấy buồn bã nữa. Nếu nói bọn họ bi thảm, chính phu nhân há chẳng phải càng bi

thảm hơn sao?

Lệnh Viên ngồi trước bàn trang điểm để cho các thị nữ trang

điểm giúp mình, bản thân thì lại cứ cười ngặt nghẽo.

Về sau, đám người dưới trong phủ lén đồn thổi với nhau,

chính phu nhân đã tức giận đến phát điên rồi, đêm qua Thế tử rời khỏi phòng tân

hôn suốt cả đêm vậy mà bây giờ nàng ta vẫn còn cười được.

“Ta cho rằng nàng đã giận rồi.” Doãn Duật đưa chén trà tới

cho Lệnh Viên.

Lệnh Viên đưa tay đón lấy, khẽ nở nụ cười: “Muội có gì mà

giận chứ! Đúng rồi, khi nào thì chúng ta đi đón mẹ muội tới đây?” Thân thể Tô

phu nhân không được khỏe, Lệnh Viên vẫn luôn lo lắng cho bà. Bây giờ Tô Tố đã

trở thành Hoàng hậu, không tiện chăm sóc cho Tô phu nhân, chỉ còn nàng là có

thể dốc lòng báo hiếu.

Doãn Duật mỉm cười bảo: “Ta đã cho người đi chuẩn bị rồi,

đến chiều nay là chúng ta có thể khởi hành đi xuống phía nam.”

“Nhanh vậy sao?” Lệnh Viên ngạc nhiên nói.

Doãn Duật gật đầu đáp: “Nàng đã quên mất câu tam nhật hồi

môn[2] rồi sao? Cho dù chúng ta có đi vào chiều nay thì cũng

khó mà kịp về nhà trong ba ngày.”

[2] Hồi môn cũng chính là lại mặt, một nghi lễ truyền

thống có cả ở Việt Nam và Trung Quốc. Câu này ý rằng vợ chồng tân hôn phải về

nhà bố mẹ vợ vào ngày thứ ba sau đám cưới.

Bọn họ không mang theo người nào, chỉ có hai người rời thành

với nhau nhưng lại không đi thẳng xuống phía nam mà trước tiên vòng qua thăm mộ

của Lương Vương.

Doãn Duật vén áo quỳ trước mộ, Lệnh Viên cũng lặng lẽ quỳ

xuống bên cạnh y. Y cứ ngẩn ngơ quỳ ở đó nhưng không nói câu nào.

Mùi hương trầm thanh đạm vương vất trong khắp ngự thư phòng,

có gã thị vệ rảo bước đi thẳng vào trong.

Hoàng đế đặt bản tấu chương trong tay xuống, ngước mắt lên

hỏi: “Sao rồi?”

Gã thị vệ cúi đầu thưa: “Thế tử và phu nhân đã tới Phong Sĩ

làm lễ lại mặt nhưng có điều kỳ lạ là trước đó, khi đang trên đường, bọn họ còn

đi tế bái một người. Trên bia mộ của người đó không viết gì, cho nên không biết

được là ai.”

Sắc mặt hơi biến đổi, Hoàng đế cau mày nói: “Mau đi điều

tra!”

Gã thị vệ vâng lời lui đi.

Nam tử trong bộ đồ màu vàng tươi đột nhiên đứng dậy,

chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới bên cửa sổ. Lệnh Viên vốn là người Bắc Hán,

người trong mộ đó chắc không có liên quan gì tới nàng. Phụ mẫu song thân của

Doãn Duật vẫn đều khỏe mạnh, mà người đó lại không có danh tính, vậy rốt cuộc

là ai đây?

Hắn thầm ngẫm nghĩ trong lòng, bất giác nắm chặt hai bàn tay

lại.

Ký An Vương phủ quả nhiên còn giấu bí mật gì đó sao?

“Hoàng thượng.” Từ ngoài cửa vọng vào giọng nói của gã thái

giám.

Hoàng đế tỉnh táo trở lại, hờ hững nói: “Vào đây.”

Gã thái giám xách theo hộp đồ ăn đi vào, khẽ cười thưa:

“Hoàng thượng, đây là trà sâm Mục Chiêu nghi phái người đưa tới. Nương nương lo

rằng Hoàng thượng đã phải làm việc quá vất vả. Hoàng thượng, ngày uống một chút

chứ?”

Hoàng đế “ừm” một tiếng, đoạn xoay người đi tới ngồi xuống

chiếc ghế rộng, đưa tay lên day day trán: “Mục Chiêu nghi đâu rồi?”

Gã thái giám đã bưng chiếc chén ngọc tới, cẩn thận đưa cho

hắn, thấp giọng thưa: “Dạ, đã về rồi, nói là sợ làm phiền tới Hoàng thượng.”

Hoàng đế cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, đột nhiên lại nhớ tới

điều gì, nói: “Phủ Nội vụ vừa nhập về một ít thỏi vẽ lông mày, lát nữa hãy mang

một phần qua cho Mục Chiêu nghi.”

Ga thái giám tươi cười vâng lời.

Ba ngày sau, trăng sáng treo giữa trời, bóng dáng cao lớn

của Hoàng đế in xuống ao nước xanh biếc bên cạnh.

Hắn đột nhiên xoay người nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất, gằn

giọng hỏi: “Không điều tra được sao?”

Gã thị vệ trầm giọng đáp: “Thưa vâng, thậm chí ngay đến việc

là ai đã mai táng cũng không thể biết rõ. Nếu như mở quan tài nghiệm thi… e là

thời gian đã quá lâu rồi nên cũng chẳng ích gì.”

Hoàng đế đưa tay với lấy một cành liễu trước mặt, nhẹ nhàng

bẻ gãy rồi cầm chắc trong tay. Hắn đưa mắt nhìn mặt ao xanh biếc trước mặt, ánh

sáng lờ mờ chiếu ra từ những ngọn đèn lồng gần đó khiến cho mặt nước trở nên

huyền ảo lung linh. Hắn đột nhiên sầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Việc này

quyết không được tiết lộ ra ngoài! Lui xuống!”

Gã thị vệ quay lưng lặng lẽ lui đi.

Nam tử vẫn vận bộ long bào màu vàng tươi, đứng một mình

lặng lẽ bên ao nước xanh biếc.

“Nhị tiểu thư về rồi! Cô gia[3] cũng tới

rồi.”

[3] Cách xưng hô của người nhà gái với chàng rể.

Ả a hoàn tươi cười mừng rỡ chạy đi thông báo với mọi người.

Lệnh Viên rảo bước đi vào, nhìn thấy Tô phu nhân đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ,

nhìn lá trà bồng bềnh trong chén trà trước mắt đến thẫn thờ. Lệnh Viên nhẹ

nhàng cất bước đi tới, khẽ gọi một tiếng “mẹ”. Tô phu nhân ngước mắt lên, ngẩn

ngơ nhìn Lệnh Viên, ánh mắt chẳng thay đổi chút nào. Lệnh Viên nắm lấy bàn tay

bà, khẽ nói: “Mẹ, con là Huyên Nhi.”

“Huyên Nhi?” Bà khẽ cất tiếng lẩm bẩm, sau đó ánh mắt vốn

vẫn ảm đạm đột ngột sáng rực lên, bà vui mừng nói: “Huyên Nhi, con rốt cuộc đã

về rồi sao? Con đi Khâm Châu với mẹ nhé, cha con và chị con đều ở Khâm Châu cả

đây!”

Lệnh Viên bất giác ngây người, thì ra Tô phu nhân chỉ còn

nhớ được việc trước kia khi “Tô Huyên” chưa trở về bên cạnh bà. Trong lòng

không khỏi thầm buồn bã nhưng nàng vẫn dịu dàng nói: “Được, con sẽ đi cùng với

mẹ.” Không nhớ được thực ra cũng là việc tốt, như vậy sẽ không phải bi thương.

Lệnh Viên dặn dò a hoàn đi sắp xếp đồ đạc của Tô phu nhân,

rồi bất giác lại nhớ tới Tô Anh. Khi đi ra ngoài cửa, nàng nhìn thấy Doãn Duật

bước tới từ phía đông. Y cau mày nói: “Không nhìn thấy Anh Anh đâu.”

Lệnh Viên vội gọi ả a hoàn ở gần đó lại hỏi: “Tam tiểu thư

đâu?”

Ả a hoàn có chút ấp úng, nghe thấy Lệnh Viên lặp lại một lần

nữa mới trả lời: “Nhị tiểu thư không biết đấy thôi, quãng thời gian này tam

tiểu thư không ở trong phủ, nói là… là tới ở với một vị thiếu gia họ Liễu.”

“Cái gì?” Doãn Duật bất giác buột miệng thốt lên. Có điều,

hiện giờ Tô Thái phó đã không còn nữa, Tô phu nhân lại như vậy, hẳn nhiên là

chẳng còn ai có thể quản được Tô Anh nữa rồi. Doãn Duật suy nghĩ một chút rồi

nói: “Phái người đi tìm tam tiểu thư về đây!”

Đám a hoàn, gia đinh đều chạy ra ngoài tìm kiếm nhưng đến

khi chiều tối lại là Tô Anh tự mình quay về. Lúc mới vào cửa, nàng đã nhìn thấy

một xe hành lý chất đầy, lại nhìn thấy Lệnh Viên và Doãn Duật, tất nhiên biết

là đã xảy ra chuyện gì. Đi cùng với Tô Anh đến đây còn có vị Liễu thiếu gia

kia, hắn nói là tới để cầu hôn.

Vị Liễu thiếu gia này nhìn bề ngoài cũng tuấn tú, lịch sự

nhưng Lệnh Viên chẳng hiểu gì về con người hắn. Nàng nói: “Đại tỷ của ta không

ở đây, việc này ta không làm chủ được, chi bằng Liễu thiếu gia hãy theo bọn ta

về kinh trước đã.”

Ai ngờ Tô Anh không chịu. Nàng ta thản nhiên kéo tay Liễu

thiếu gia, nhìn đăm đăm vào Lệnh Viên nói: “Ta đã ăn ở với huynh ấy như vợ

chồng rồi, chẳng lẽ các người còn muốn gả ta cho người khác sao?”

“Muội nói cái gì?” Lệnh Viên buột miệng thốt lên, Doãn Duật

cũng không kìm được đứng bật dậy.

Tô Anh chẳng cảm thấy ngượng ngập, vẫn bình thản nói: “Ta

không được may mắn như nhị tỷ, được gả hết cho người này tới người kia!”

Doãn Duật cau mày trách mắng: “Nói bậy cái gì thế?”

Nàng ta đưa mắt thoáng liếc nhìn y, sau đó lại ngoảnh mặt

qua hướng khác: “Dù sao muội cũng nhất định phải lấy huynh ấy, không ai có thể

ngăn được muội!”

“Anh Anh…”

“Cô là người không có tư cách ngăn cản ta nhất!” Tô Anh hậm

hực cất tiếng ngắt lời Lệnh Viên.

Tính cách nàng ta là như vậy, càng có người phản đối nàng ta

lại càng muốn làm cho kỳ được. Lệnh Viên hiểu nàng ta, do đó không nhất quyết

ngăn cản mà chỉ hỏi thêm mấy câu cho có lệ. Liễu thiếu gia lại nói mình là

người Bắc Tề. Lệnh Viên nghe xong, sắc mặt biến đổi hẳn, trầm giọng nói: “Không

được!”

Tô Anh cười nhạt một tiếng, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Có gì

mà không được? Bây giờ cô còn không hận cả Hoàng thượng, chẳng lẽ lại muốn quản

việc phu quân ta có phải là người Bắc Tề hay không sao?”

Những ngón tay bên dưới ống tay áo rộng đột nhiên nắm chặt

lại, nơi đáy mắt Lệnh Viên đã xuất hiện nét giận dữ. Không hận… Nàng sao có thể

không hận chứ!

Thấy sắc mặt Lệnh Viên biến đổi, trong lòng Tô Anh đột nhiên

cảm thấy đắc ý, dường như cứ nhìn cảnh Lệnh Viên không vui là nàng ta lại thấy

vui mừng, lời nói cũng càng trở nên vênh váo ngang ngược hơn: “Cô lấy người của

cô, ta có hạnh phúc của ta, cô không quản ta được!” Rồi nàng ta đột nhiên trừng

mắt nhìn Doãn Duật: “Huynh cũng không được nói gì hết, nhị tỷ phu!”

Ba chữ nhị tỷ phu nàng ta nói bằng giọng nhấn mạnh, Doãn

Duật nghe mà sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Lệnh Viên ngoảnh đầu qua nhìn Tô Anh, nàng ta nói tới hạnh

phúc sao? Nàng ta thật sự hiểu được thế nào là hạnh phúc sao? Nàng đột nhiên nở

nụ cười, xoay người lại nói: “Tùy muội thôi.”

Nàng đâu phải nhị tỷ của nàng ta, nàng ta nhất quyết muốn tự

mình sa đọa thì có liên quan gì tới nàng! Lần này đến đây chủ yếu là để đón Tô

phu nhân, Lệnh Viên tuy mang ơn thì biết báo đáp nhưng chưa làm được đến mức

lấy đức báo oán.

Về sau Doãn Duật lại khuyên Tô Anh thêm mấy lần nữa nhưng

nàng ta vẫn nhất quyết làm theo ý mình.

Khi Lệnh Viên và Doãn Duật về kinh, Tô Anh rốt cuộc không đi

theo. Không cần có sự đồng ý của cha mẹ cùng lời giới thiệu của người mai mối,

nàng ta đã tự gả mình cho vị Liễu thiếu gia kia.

Tô phu nhân ngồi trong xe ngựa, nghe thấy tiếng nhạc mừng

trên con đường bên ngoài, bèn vém rèm xe lên nhỏ giọng hỏi: “Là việc mừng nhà

ai thế?”

Lệnh Viên đưa tay kéo bà qua phía mình, thay bà buông rèm xe

xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Là người không liên quan thôi. Mẹ, đại tỷ còn đang

đợi chúng ta đấy.”

“Ừm.” Tô phu nhân ngoan ngoãn buông tay ra, ngồi xuống bên

cạnh Lệnh Viên. Đột nhiên, bà dường như lại nhớ tới điều gì, bèn buột miệng

hỏi: “Anh Anh sao không thấy đâu nữa vậy?”

Lệnh Viên và Doãn Duật đưa mắt nhìn nhau, rồi Doãn Duật khẽ

cất tiếng: “Muội ấy ra ngoài chơi rồi, lúc nào muốn về thì tự khắc sẽ về thôi.”

Lệnh Viên không nói gì, tình cảm giữa Doãn Duật và Tô Anh tất nhiên không giống

như nàng, y rốt cuộc vẫn có chút không nhẫn tâm.

Xe ngựa và kiệu hoa đi sát qua nhau, hai bên cách nhau càng

lúc càng xa dần…

Khi về tới Sùng Kinh thì đã là cuối tháng Mười.

Tô Tố hiện đã là Hoàng hậu tôn quý, Tô phu nhân không tiện

vào cung, tất nhiên đành để Tô Tố ra ngoài cung gặp bà. Hai mẹ con họ đã rất

lâu không gặp, ngồi trong phòng nói chuyện với nhau suốt một lúc lâu.

Khi Lệnh Viên ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy Ký An Vương gia

và Vương phi đang nói chuyện với nhau, thần sắc cả hai đều có vẻ lạ thường.

Nàng bước tới cất tiếng chào hai người một tiếng, Vương phi lập tức đổi sang vẻ

mặt tươi cười, nói với nàng: “Sao không ở trong phòng với mẹ con nữa vậy?”

“Mẹ con đang nói chuyện với đại tỷ.” Lệnh Viên điềm tĩnh

hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Vương phi không khỏi cảm thấy do dự, Ký An Vương gia thì sau

khi trầm ngâm trong chốc lát bèn cất tiếng: “Hoàng thượng đã mấy lần phái người

tới hỏi khi nào thì bọn con về nhưng không giống như hỏi thay Hoàng hậu nương

nương.”

Lệnh Viên hơi cau mày: “Vậy phụ thân cho rằng…”

“Tạm thời vẫn chưa thể nói trước được.” Ông dừng lại một chút

rồi nói tiếp: “Con đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phải nói cho Quân

Nhi biết.”

“Vâng.” Lệnh Viên gật đầu vâng lời.

Từ khi bọn họ về kinh, Hoàng đế mãi vẫn không có động tĩnh.

Tô Tố mấy lần tới vương phủ nhưng cũng chưa từng nhắc tới chuyện gì.

Ngày mùng Ba tháng Mười một, trong cung truyền ra tin tức,

Hoàng thượng triệu các vị vương gia vào cung.

Tân hoàng mới đăng cơ không lâu, đột nhiên lại nói muốn ban

đất cho các vị vương gia để bọn họ có thể làm vua các nước chư hầu, sau này mỗi

người đều có thể đến vùng đất phong của mình mà tiêu dao khoái hoạt. Hai ngày

sau, trong cung lại truyền lệnh xuống, gia phong cho các vị vương phi thành

vương hậu, đồng thời còn đặc biệt ân chuẩn cho những người mẹ còn tại thế của

các vị vương gia chư hầu được theo con trai đến đất phong, làm thái hậu của

nước chư hầu. Nhưng, các vị vương gia chư hầu không được tuyên triệu thì không

cần phải về kinh.

Lệnh Viên nghe xong lời bẩm của gia đinh thì không kìm được

cười nhạt thành tiếng. Nói dễ nghe thì là tiêu dao khoái hoạt, nhưng nói khó

nghe một chút thì chẳng qua là Hoàng đế sợ các vị vương gia ở trong kinh biết

được các động tĩnh của hắn. Không cần phải về kinh… thực ra là không được phép

về kinh mà thôi. Cứ dứt khoát đuổi hết cả đám vương gia đến các vùng đất xa

xôi, như vậy sau này tình hình trong kinh sẽ không dễ bị người ngoài biết được

nữa.

“Kiều Nhi.” Doãn Duật không biết đã đi tới tự lúc nào, thấy

nàng đứng dưới hành lang bèn tiện tay cởi chiếc áo ngoài trên người ra khoác

lên cho nàng. “Trời lạnh rồi, cẩn thận bị cảm lạnh đấy.”

Lệnh Viên khẽ gật đầu, bỗng nghe bên ngoài có những tiếng

bước chân dồn dập, rồi kế đó là giọng nói the thé chói tai của một gã thái giám

vang lên: “Thánh chỉ tới…”

Lệnh Viên và Doãn Duật đưa mắt nhìn nhau, rồi bèn cùng mọi

người đi ra ngoài.

Hoàng đế hạ chỉ, gia phong Doãn Duật là Di Vương, đem tám

trăm dặm đất phì nhiêu vùng phía tây liệt làm quốc thổ nước Di, ban làm phong

ấp cho Doãn Duật. Đồng thời phong Lệnh Viên làm Di Vương hậu, bốn vị trắc thất

còn lại đều được thăng lên làm Vương phi, lệnh cho Doãn Duật chọn ngày khởi

hành tới nước Di.

Gã thái giám cười nhìn Doãn Duật: “Di Vương điện hạ, còn

không tiếp chỉ sao?”

Doãn Duật ngẩn ngơ đón lấy, buột miệng hỏi: “Phụ thân ta thì

sao?”

Gã thái giám vẫn mỉm cười: “Hoàng thượng ngẫm thấy lão Vương

gia suốt nửa đời vất vả, không nỡ để Vương gia và Vương phi tuổi già còn phải

bôn ba, nên ân chuẩn cho bọn họ ở lại Sùng Kinh dưỡng lão. Điện hạ, đây là một

ân điển to lớn vô cùng đấy!”

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt lạnh lẽo hẳn đi, Doãn Duật định

bước lên phía trước. Phía bên cạnh, một cánh tay thon đã đưa tới lặng lẽ kéo

vạt áo y. Doãn Duật ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Lệnh Viên đang khẽ lắc đầu với

mình.

Gã thái giám không để tâm tới sắc mặt đã tái xanh của Doãn

Duật, vẫn nói tiếp: “Việc này Hoàng thượng sớm đã nói với lão Vương gia từ

trước, nô tài còn nghĩ Điện hạ cũng đã biết rồi! Ồ, nhiệm vụ của nô tài hiện đã

xong xuôi, xin phép không làm phiền Điện hạ nữa, nô tài cáo lui.” Nói đoạn hắn

liền phất nhẹ cây phất trần trong tay, cùng với đám thị về sau lưng rời khỏi

vương phủ.

Doãn Duật nắm chặt cuộn thánh chỉ vào lòng bàn tay, nghiến

răng nói: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

Lệnh Viên đưa tay tới nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y, mím

môi khuyên nhủ: “Bây giờ thiên hạ đều đã là của hắn, hắn muốn làm gì không ai

có thể ngăn cản được. Doãn Duật, huynh phải giữ bình tĩnh.”

“Giữ bình tĩnh?” Y lạnh lùng lẩm bẩm: “Giữ bình tĩnh rồi thì

sao chứ?”

Lệnh Viên cúi đầu xuống nhìn những ngón tay thon dài bên

dưới ống tay áo rộng, chợt khẽ nở nụ cười.

Nếu không nằm im chờ người ta xâu xé, vậy thì phải tự mình

làm chủ. Chỉ là bây giờ vẫn còn chưa tới lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.