“Phụ thân, một chuyện lớn như vậy sao người không nói với con?” Doãn
Duật vứt cuộn thánh chỉ màu vàng tươi xuống mặt bàn, cất giọng nặng nề
hỏi.
Ký An Vương gia vẫn tươi cười vẻ rất thản nhiên: “Nói hay không nói
thì cũng không thể thay đổi được gì. Con cũng đừng nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng thượng không hề có ý gì khác.”
Ký An Vương phi rót cho con trai một chén trà, cất tiếng an ủi: “Bây
giờ đang là buổi thái bình thịnh thế, có thể có chuyện gì được? Hoàng
thượng muốn các con đi, vậy thì hãy đi. Dù sao mỗi năm cũng phải có lúc
về kinh báo cáo tình hình, tới khi đó mẹ và phụ thân con sẽ chờ các con
về.”
Lệnh Viên đứng ở một bên lặng lẽ nhìn hai người bọn họ, nơi đáy lòng bất giác trào dâng một thứ cảm giác vô cùng khác lạ.
Bên dưới dãy hành lang, Hoàng hậu trong bộ đồ gấm lộng lẫy rảo bước
nhanh về phía ngự thư phòng. Phương Hàm đi sát theo sau, thấy sắc mặt
Hoàng hậu khó coi nên thị cũng không dám tùy tiện nói gì.
Gã thái giám đứng hầu bên ngoài đã nhìn thấy Hoàng hậu từ xa, bèn vội vàng bước xuống bậc thềm đá cung kính hành lễ, sau đó hỏi: “Nương nương sao lại tới đây?”
“Đi bẩm với Hoàng thượng, bản cung muốn gặp ngài.”
Gã thái giám thoáng ngẩn người, rồi vào trong bẩm báo, sau một lát lại trở ra mời Hoàng hậu đi vào.
Hoàng đế vừa viết xong chữ cuối cùng, đặt cây bút qua một bên. Nhìn
thấy bóng hình tha thướt của nữ tử đã đẩy cửa đi vào, hắn nở một nụ cười với nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Có việc gì mà nôn nóng như vậy?”
Hoàng hậu khom người hành lễ với hắn rồi mới nói: “Thần thiếp biết là tới ngự thư phòng vào lúc này là không thích hợp nhưng có chuyện này
thần thiếp muốn hỏi Hoàng thượng.”
Hoàng đế hơi cau mày, đi vòng qua án ngự xuống dưới đích thân đỡ nàng đứng lên, thấp giọng nói: “Khi không có người ngoài ở bên, đừng dùng
giọng cung kính ấy nói chuyện với trẫm, cũng không cần tự xưng là thần
thiếp. Tố Tố, nàng và trẫm hãy cứ giống như trước kia là được.”
Khi bị bàn tay hắn chạm vào, thân thể nàng không kìm được hơi run lên một chút. Hắn nói là giống như trước kia, thật sự có thể giống như
trước kia sao? Hoàng hậu cúi thấp đầu xuống, cất tiếng hỏi: “Chàng đã
cho phép các chư hầu được mang theo mẹ ruột của mình tới đất phong, tại
sao lại muốn giữ Ký An Vương gia và Vương phi ở lại?”
Sắc mặt Hoàng đế thoáng biến đổi, thầm nghĩ nàng quả nhiên đến vì
chuyện của nhà Hạ Hầu. Nhưng hắn vẫn tươi cười, nói: “Ký An Vương gia và Vương phi đã ở Sùng Kinh suốt nửa đời người, cho nên cũng không muốn
rời đi. Trẫm chẳng qua là thành toàn cho bọn họ thôi.”
“Chàng đang hoài nghi điều gì?” Hoàng hậu áp bàn tay lên mu bàn tay hắn, giọng nói đã trở nên hơi run rẩy.
Khi hoàng vị đổi thay đã hoàn toàn chôn vùi nhà họ Tô rồi, chẳng lẽ
hắn còn không chịu buông tha cho nhà họ Hạ Hầu sao? Mấy ngày nay Tô Tố
cũng đã bình tĩnh suy nghĩ xem liệu có phải cha mình thật sự biết được
bí mật gì đó của nhà họ Hạ Hầu không, chỉ là suy đi nghĩ lại vẫn chẳng
có kết quả gì. Có lẽ chỉ là Tân hoàng vừa đăng cơ nên lòng nghi ngờ hơi
nặng một chút.
Hắn lật tay nắm lấy bàn tay nàng, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng:
“Trẫm không hoài nghi gì cả.” Hắn thực ra không hề gạt nàng, mà chỉ cảm
thấy tò mò vì rốt cuộc là có bí mật gì mà ngay đến bản thân hắn cũng
không được biết.
Gió nhẹ vi vu thổi, ánh trăng lóa từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Lệnh Viên bất giác ôm gối ngồi dậy, đạo thánh chỉ hồi ban ngày đó khiến nàng khó có thể ngủ được. Khoác một tấm áo ngoài lên rồi đẩy cửa phòng ra
ngoài, nàng nhìn thấy đèn trong thư phòng của Doãn Duật vẫn còn đang
sáng. Có tiếng bước chân từ chỗ rẽ trên hành lanh vọng lại, Lệnh Viên
ngoảnh đầu nhìn qua thì thấy Mạt Nhan, thị nói Ký An Vương gia muốn gặp
nàng.
Lệnh Viên thoáng có chút kinh ngạc, lại đưa mắt nhìn về phía thư phòng, sau đó mới đi theo Mạt Nhan.
Trong hậu hoa viên của vương phủ, Ký An Vương gia đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá giữa ngôi đình. Mạt Nhan dừng bước, để Lệnh Viên một
mình đi tới đó.
“Phụ thân… muộn như vậy rồi còn tìm con tới là có chuyện gì?” Doãn
Duật hiện không có ở đây, Ký An Vương gia hẳn nhiên biết rõ, vậy tức là
muốn nói chuyện riêng với Lệnh Viên rồi.
Ký An Vương gia ra hiệu cho Lệnh Viên ngồi xuống, lại đưa tay rót trà cho nàng. Lệnh Viên không khỏi cả kinh, vội vàng đứng dậy nói: “Phụ
thân, để con tự làm được rồi.”
Ông nhẹ nhàng chặn bàn tay nàng lại, khẽ nở nụ cười, nói: “Không cần
gò bó quá như vậy, phụ thân hôm nay tìm con là muốn nói với con mấy lời. Có một số chuyện, phụ thân muốn con nhớ kỹ.” Ông đưa chén trà tới trước mặt Lệnh Viên, sau đó lại ngồi trở về chỗ của mình.
Nhìn thấy nụ cười hiền từ trên khuôn mặt ông, Lệnh Viên đột nhiên
không thể cười nổi nữa. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét
điêu khắc tinh tế trên chén trà, nàng trầm giọng hỏi: “Phụ thân biết
được nguyên nhân hắn giữ hai người ở lại rồi sao?”
“Ta không biết.” Ông nhẹ nhàng xóa tan sự lo lắng trong lòng Lệnh
Viên, sau đó chợt hỏi: “Con có biết hồi đó tại sao Quân Nhi biết được
chân tướng của việc Bắc Hán vong quốc không?”
Câu hỏi đột ngột ấy khiến Lệnh Viên không khỏi ngẩn người, bàn tay
đang cầm chén trà cũng bất giác run lên lẩy bẩy… Doãn Duật làm sao biết
được, dường như nàng chưa từng hỏi tới, chỉ bởi vì sợ sẽ bị tin tức tàn
nhẫn ấy làm tổn thương. Nàng đã chôn vùi mối thù vong quốc vào sâu tận
đáy lòng nhưng chưa bao giờ thật sự quên đi.
Ký An Vương gia khẽ nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói: “Trong quân
đội có một vị phó tướng tên là Diêu Hành Niên, y đã từng nhận được ân
huệ của Quân Nhi, tin tức này là do y tiết lộ cho nó. Ta cũng từng ngầm
quan sát, thấy thiếu niên đó không cam tâm trước hiện trạng, là một
người có thể làm được việc lớn.”
Lệnh Viên cả kinh, buột miệng hỏi: “Tại sao phụ thân lại nói với con điều này?”
Ông lại cười, nói: “Không có gì, ta nói với con chỉ là vì sau này có lẽ con sẽ cần dùng đến.”
“Sau này… Sau này sẽ như thế nào?”
“Sẽ như thế nào thì không ai có thể biết được, nhưng phụ thân biết
con là một người thông minh. Thân thế của Quân Nhi con cũng đã biết rồi, ta chỉ có thể làm cho nó đến thế này thôi.”
Lệnh Viên thầm chấn động, nhưng lại không thấy thương cảm, ngược lại, trái tim còn bị lấp đầy bởi sự ấm áp của tình cha.
Ký An Vương gia chăm chú nhìn nàng, đột nhiên lại nói: “Ta và Vương
phi chỉ sinh được hai người con, đứa lớn gặp nạn vào năm Kiến Chương thứ mười, đứa nhỏ cũng mắc bệnh chết yểu trong năm đó. Về sau có Quân Nhi
rồi, vì phải mang trên người gánh nặng quá lớn nên ta không dám có con
thêm nữa, chỉ sợ sau này sự việc bại lộ sẽ làm liên lụy đến đứa nhỏ vô
tội. Nhưng Quân Nhi thì khác, phụ thân không hy vọng nó quá đơn bạc dòng con cái, nếu có chuyện bất ngờ gì dù có hối hận cũng không kịp.”
Ký An Vương gia sớm đã chẳng còn con ruột kế thừa hương hỏa. Lệnh
Viên lòng thầm chua xót, cúi đầu thưa: “Lời người nói con đã hiểu. Chỉ
cần là con của chàng, con quyết sẽ không làm hại.”
Ông nở một nụ cười thư thái: “Hoàng thượng đuổi các vị vương gia tới
đất phong chính là bởi vì không tin tưởng. Tiên đế kiến công lập nghiệp
nhưng Hoàng hậu của y lại không thể dạy dỗ đám con cho tốt, cái gọi là
huynh đệ kính nhau chẳng qua là diễn kịch cho người ngoài xem. Phụ thân
hy vọng trong tay con sẽ không xảy ra sự việc như vậy.”
“Con quyết sẽ không như vậy.” Nàng đáp, giọng kiên định.
Cảnh tưởng giết chóc tanh máu để tranh đoạt ngai vàng trong hoàng gia Lệnh Viên đã nhìn thấy quá nhiều, nàng quyết không cho phép ở trong tay mình lại xuất hiện sự việc như vậy! Sau này… Sau này bất kể Doãn Duật
có bao nhiêu đứa con, nàng thân là Vương hậu của chàng nhất định sẽ dạy
dỗ bọn chúng thật tốt, tuyệt đối không để huynh đệ bọn chúng tàn sát lẫn nhau.
Ký An Vương gia khẽ gật đầu nói: “Phụ thân biết con sẽ không khiến
phụ thân thất vọng. Lần này đi đến đất phong, con hãy khuyên nhủ Quân
Nhi đừng giữ lòng nhân của đàn bà. Bọn con dù sao cũng là thần tử, lệnh
vua không thể làm trái.”
Lệnh Viên cúi đầu vâng lời.
Gió dần mạnh lên khiến quần áo bay lất phất.
Trăng sáng treo cao giữa trời, kéo hai cái bóng trong đình dài ra vô tận.
Ký An Vương gia đột nhiên trầm giọng nói: “Phụ thân từng ngầm yêu cầu con rời khỏi Quân Nhi, bây giờ lại nhờ cậy con nhiều việc như vậy, con
không trách phụ thân chứ?”
Những lời nhẹ nhàng ấy tựa như một nhát búa nặng nề giáng xuống khiến trái tim Lệnh Viên nhói đau. Nàng vội vàng đứng dậy, quỳ xuống trước
mặt ông, thành khẩn nói: “Con cũng không làm được việc đã đồng ý với
người, cuối cùng vẫn ở lại bên Doãn Duật, còn làm liên lụy tới Tô Thái
phó…”
“Kiều Nhi!” Ký An Vương gia cất tiếng ngắt lời nàng, lại đưa tay tới
đỡ nàng dậy. Nàng rưng rưng nước mắt nhìn ông: “Con không trách phụ thân đâu, chuyện hôm nay con cũng sẽ không nói với Doãn Duật.”
“Tốt, tốt…” Con dâu thông minh tuyệt đỉnh, không cần ông phải chỉ dạy quá nhiều, đây cũng là điều mà Ký An Vương gia yên tâm nhất.
Ngày các vị vương gia rời kinh, Sùng Kinh đón nhận trận tuyết đầu tiên trong mùa đông.
Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân đưa tiễn các vị vương gia tới tận cổng thành.
Hoàng hậu nắm tay Lệnh Viên, đứng một bên nói chuyện một hồi. Lát sau Doãn Duật tới, giũ chiếc áo choàng trong tay ra khoác lên người cho
Lệnh Viên. Hoàng đế chắp tay sau lưng, đứng bên dưới chiếc lọng lớn ở
phía đằng xa, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mặt. Dường như đã lâu lắm
rồi không gặp, Tô Tố từng hỏi có phải là hắn không cam tâm không? Hắn đã phủ nhận.
Thật sự là như thế sao?
Hoàng đế nhếch mép, để lộ nụ cười tự giễu. Ngày đó, dưới khóm hoa tử
vi, hắn từng cho rằng nữ tử này cuối cùng sẽ trở thành nữ nhân của hắn,
hắn sẽ có được thiên hạ, có được nàng. Bây giờ, hắn thật sự đã trở thành chủ nhân của Đại Việt, trở thành Hoàng đế, nhưng nàng thì đã là Vương
hậu của người khác.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến cho khoảng cách giữa bọn họ càng lúc
càng xa, ai đúng ai sai bây giờ đã không còn quan trọng nữa, chẳng qua
không có duyên với nhau mà thôi.
Bây giờ vị trí thuộc về nàng trong lòng hắn đã càng lúc càng mờ nhạt, nàng thì thậm chí còn chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần.
Hoàng đế thu ánh mắt về, lẳng lặng xoay người lại.
“Yên tâm đi, trong kinh còn có ta.”
Lệnh Viên nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cảm kích: “Đại tỷ, cảm ơn tỷ.”
Lệnh Viên hoàn toàn thật lòng cảm kích nữ tử trước mặt. Doãn Duật vốn còn không yên tâm, có được câu nói này của Tô Tố chắc hẳn cũng nhẹ lòng không ít.
Hoàng hậu lại khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa sau lưng
bọn họ: “Phiền muội chăm sóc mẹ cho tốt. Từ kinh thành tới đất phong của bọn muội đường sá xa xôi, ta cũng chẳng dễ gì đi thăm mẹ được.”
“Yên tâm.” Ở với nhau lâu như vậy, Lệnh Viên sớm đã coi Tô phu nhân
là người thân của mình, không ai lại bỏ mặc người thân không chăm sóc
cả.
Xe ngựa đã khởi hành, Tô phu nhân vén rèm xe lên nhìn về phía sau,
thấy bóng dáng Hoàng hậu càng lúc càng nhỏ dần. Bà đột nhiên đỏ hoe hai
mắt, nắm lấy bàn tay Lệnh Viên hỏi: “Chúng ta chỉ đi một chút rồi sẽ về
ngay chứ?”
Đi một chút rồi sẽ về ngay… Ngày đó, nàng đã từng gạt Chiêu Nhi như
thế. Hai mắt bất giác đỏ hoe, Lệnh Viên miễn cưỡng cười, nói: “Dạ, đi
một chút rồi sẽ về ngay.”
Nàng đã lại nói dối một lần nữa nhưng nơi đáy lòng không hề có gánh nặng như lúc xưa, ngược lại còn đang thêm phần thanh thản.
Thời gian bình lặng trôi qua, thoáng chốc đã lại tới cuối năm, Hoàng đế bày tiệc mời quần thần đến dự.
Trên đài cao, đám vũ nữ múa khúc thái bình, tiếng nhạc vui vang lên réo rắt.
Trong điện, các thần tử vui vẻ uống rượu chuyện trò, Hoàng đế cũng thả mình vào cuộc vui.
Cuối giờ Dậu, bữa tiệc kết thúc, các vị đại thần lần lượt cáo lui rời đi. Bữa tiệc đã tàn bắt đầu được dọn dẹp, buổi đêm cuối năm bình lặng
lạ thường, nhưng một phen kinh tâm động phách lại chỉ mới bắt đầu xảy
đến.
Hoàng đế sớm đã có lời giữ Ký An Vương gia ở lại.
Tả hữu đều lui ra hết, trong tòa đại điện trống trải chỉ còn lại hai
người bọn họ. Ký An Vương gia vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, điềm đạm cất
tiếng hỏi: “Hoàng thượng có gì muốn nói với thần sao?”
Hoàng đế đưa mắt nhìn ông chăm chú. Lai lịch của ngôi mộ đó hắn đã
phái người đi tra xét rất lâu rồi, đến tận bây giờ vẫn không có kết quả. Hắn không muốn vòng vo thêm nữa, đưa mắt nhìn đăm đăm vào ông lão phía
dưới, trầm giọng hỏi: “Trẫm muốn biết người vô danh mà Doãn Duật đi bái
tế ở ngoài thành rốt cuộc là ai?”
Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt Ký An Vương gia biến đổi hẳn.
Ông nhìn nam tử phía trên bằng ánh mắt khó tin, không ngờ được hắn lại
đột nhiên hỏi tới chuyện Doãn Duật đi tế bái Lương Vương… Hoàng thượng
vẫn luôn giám sát Doãn Duật sao? Lòng bàn tay rỉ ra đầy mồ hôi lạnh
nhưng Ký An Vương gia vẫn bình tĩnh trả lời: “Thần không biết Hoàng
thượng đang nói gì.”
“Không biết sao?” Hắn khẽ cười, cất tiếng: “Ở đất kinh thành này, nếu để trẫm tự mình điều tra được chỉ e sẽ không hay chút nào, Ký An Vương
gia cứ nên nói ra thì hơn.”
Ký An Vương gia im lặng không nói gì. Trong thời gian ngắn, hắn chắc
chắn không thể điều tra ra được, nhưng về lâu về dài thực khó biết thế
nào, thậm chí hắn còn có thể dùng ông và Vương phi để uy hiếp, đến lúc
đó chỉ e Quân Nhi sẽ thỏa hiệp. Thì ra Hoàng thượng giữ bọn họ lại là
còn chuẩn bị một thủ đoạn thế này, may mà hắn vẫn chưa biết thân phận
thật sự của Quân Nhi.
Sắc mặt vốn căng cứng của Ký An Vương gia thoáng buông lỏng, bên khóe miệng cũng dần dần xuất hiện nét cười.
Đầu năm mới, khắp nước Di phủ tuyết trắng phau, mấy ả a hoàn đang tụ
tập trong sân nghịch tuyết. Chợt nghe từ bên ngoài vọng vào những tiếng
vó ngựa dồn dập, đám a hoàn bèn vội vã ngoảnh đầu nhìn lại.
Người tới mặc một bộ đồ vải màu xám, vội vã cất bước đi vào, để lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân rất rõ.
Trong phòng vọng ra tiếng đồ sứ vỡ vụn khiến mấy ả thị nữ đi ngang qua đều sợ đến giật nẩy mình.
Sùng Kinh truyền tới tin tức, Ký An Vương gia và Vương phi đồng thời mắc phải bệnh hiểm nghèo, đều đã rời xa nhân thế.
Lệnh Viên khi biết được tin tức này cũng toàn thân chấn động, chiếc
khăn lụa trong tay bất giác rơi xuống đất. Khi bọn họ rời kinh, Ký An
Vương gia và Vương phi đều vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ mới chưa qua bao
lâu mà đã nói là cả hai đồng thời mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, ai có thể tin được!
“Ta phải về kinh!”
Lệnh Viên vội đưa tay kéo bóng người đang nôn nóng cất bước ra ngoài
đó lại, cau mày nói: “Về rồi thì sao? Hắn đã cho hỏa táng thi thể của
phụ thân và mẹ, gửi tro cốt đến nước Di, vậy tức là không muốn để huynh
về kinh! Huynh không được tuyên triệu mà tự tiện trở về, đó là tội lớn!”
Trong đáy mắt y bùng lên một nỗi bi thương và căm phẫn tột cùng: “Là hắn ép chết bọn họ!”
Sắc mặt ảm đạm hẳn đi, Lệnh Viên chẳng thể nói được một câu nào. Thực ra, ngay từ lúc Ký An Vương gia gọi nàng tới nói với nàng những lời đó, nàng sớm đã phát giác ra một số điều rồi. Hoàng đế nhất định đã nảy
lòng nghi ngờ nhưng còn chưa có chứng cứ, Ký An Vương gia không muốn cho hắn cơ hội nên mới lựa chọn cái chết.
Sau này thì sao?
Sau này sự việc chẳng lẽ cứ dây dưa mãi hay sao?
Nàng đã hứa với Tô Tố rằng khi Tô Tố còn sống sẽ không xảy ra chuyện
giết chóc nữa, Doãn Duật cũng đồng ý với Dận Vương sẽ không nhòm ngó
ngai vàng nhưng Tân hoàng lại ép bọn họ không còn con đường nào khác!
Phản kích!
Bọn họ có thực lực đó sao?
Lệnh Viên thoáng ngẩn người, ba chữ “Diêu Hành Niên” bất giác lại lóe lên trong đầu. Ký An Vương gia nói đó là một người không cam tâm với
hiện trạng, sau này ắt sẽ làm được việc lớn. Nhưng bây giờ Diêu Hành
Niên chẳng qua mới chỉ là một phó tướng nhỏ nhoi, còn xa mới đủ sức
kháng cự lại Hoàng đế. Hơn nữa, cũng còn cần y đồng ý mới được.
“Ẩn mình.” Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào cặp mắt căm phẫn của Doãn Duật, dùng giọng kiên định nói.
Nàng sẽ không để Hạ Hầu vương phủ phải sống trong cảnh lo lắng nữa,
sẽ không để hậu nhân của bọn họ phải gặp nguy hiểm nữa, nàng cần lặng lẽ chờ đợi một cơ hội.
Nước Di bây giờ cách Sùng Kinh cả ngàn dặm xa xôi, núi cao Hoàng đế xa, muốn làm việc gì cũng rất dễ dàng.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Ba tháng sau, trong cung truyền ra tin tức Mục Chiêu nghi có thai.
Hoàng đế cả mừng, mấy ngày sau liền tấn phong nàng ta làm Mục phi, ban
thưởng vô số thứ, dặn nàng ta chú ý dưỡng thai. Đến tháng Mười, Mục phi
sinh hạ một vị công chúa, cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế Đại
Việt, được ban tên là Chiêu Dương, ngụ ý rằng đứa bé đẹp như ánh dương
buổi sớm, hào quang tỏa khắp bốn phương.
Trong bữa tiệc đầu tháng của tiểu công chúa, Hoàng hậu đột nhiên cảm
thấy không khỏe, ngự y sau khi bắt mạch kiểm tra thì cả mừng, nói rằng
Hoàng hậu cũng đã có thai được hơn hai tháng. Hoàng đế hay tin lại càng
mừng rỡ tột cùng. Từ sau lần sảy thai trước, phượng thể của Hoàng hậu
vẫn luôn không được tốt lắm, sau đó lại xảy ra việc vợ chồng Ký An Vương gia đồng thời qua đời, nàng lại càng thêm ưu tư lo lắng. Các ngự y nghĩ đủ mọi cách cho Hoàng hậu điều dưỡng nhưng vẫn không cách nào trừ bỏ
được hết tâm bệnh của Hoàng hậu.
Năm sau, Hoàng hậu hạ sinh được Hoàng trưởng tử. Chỉ nửa năm sau đó, từ nước Di truyền tới tin tức Di Vương vừa có quý tử.
“Vậy sao?” Hoàng đế cẩn thận giao Hoàng trưởng tử trong tay cho nhũ
mẫu, sau đó liền xoay người đi ra ngoài. Gã thị về vội vã đi theo, thấp
giọng thưa: “Thưa vâng, Di Vương hậu đã chiếm con trai của Dụ phi về làm của mình.”
Bên tai Hoàng đế lại vang lên những lời mà Lệnh Viên đã nói với mình
trước mộ Thiếu đế Bắc Hán năm xưa… Ta không giết được ngươi nhưng ngươi
cũng không xứng làm cha của con ta, ta cũng quyết sẽ không sinh con cho
ngươi!
Bây giờ, nàng chiếm lấy con trai của Dụ phi, so với việc sinh con cho Doãn Duật lại càng khiến Hoàng đế cảm thấy bi ai hơn. Nàng muốn có đứa
trẻ đó, chứng tỏ rằng nàng bằng lòng đi tranh giành sự sủng ái, chỉ bởi
vì Doãn Duật. Sắc mặt Hoàng đế lạnh lẽo hẳn đi, sau đó, lại chậm rãi nở
một nụ cười.
Vở kịch chiếm con tranh sủng diễn ra ở nước Di mặt khác lại nói với
hắn rằng, thiên hạ đã thái bình. Có thời gian tranh sủng, vậy sẽ không
còn thời gian mà để ý tới Sùng Kinh nữa.
Thời gian trôi đi, không có ai là vĩnh viễn không thay đổi.
“Nương nương, tại sao người lại đem tặng tiểu chủ nhân cho Vương hậu nương nương?” Ả thị nữ hỏi với giọng không cam tâm.
Cặp đồng tử bất giác co rút lại, Dương Dĩnh thấp giọng quát: “Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa!”
Nàng vốn cho rằng có đứa con rồi thì sau này coi như có được chỗ dựa
cả đời, nào ngờ bụng của Vương hậu mãi vẫn không thấy lớn lên. Có một
lần nàng vô ý nghe thấy Di Vương và đại phu nói chuyện trong phòng,
loáng thoáng biết được Vương hậu trước đây đã từng bị thương tới thai
khí, không dễ mang thai… Vương hậu bị thương tới thai khí từ khi nào?
Dương Dĩnh không biết, và đây cũng không phải là chuyện mà nàng có thể
hỏi tới.
Người ngoài đều cho rằng nàng nhận được hết sự sủng ái của Di Vương
cho nên mới sinh hạ được trưởng tử trước Vương hậu một bước, nhưng sự
thực là như thế nào chỉ có bản thân nàng biết rõ. Huống chi, đứa con này còn là kết quả của cuộc giao dịch giữa Di Vương và nàng. Đứa bé đi theo nàng không bằng đi theo Vương hậu, không ai hiểu điều này hơn nàng.
Sau này con trai của nàng nhất định sẽ là Thế tử, tất cả mọi thứ của
nhà họ Hạ Hầu đều sẽ thuộc về nó. Nhưng nếu đi theo một người mẹ không
được sủng ái như nàng, kết cục của đứa bé hẳn cũng sẽ là không đắc sủng.
Đứa bé mũm mĩm trước mắt khẽ khóc một tiếng, Lệnh Viên vội khom người xuống bế nó vào lòng. Thân thể mềm mại của đứa bé dán sát vào ngực
nàng, đó là một thứ cảm giác khó có thể dùng lời miêu tả được. Nàng đã
từng có Chiêu Nhi, cũng từng bế, từng hôn thằng bé, vậy nhưng khi đó lại chẳng hề hay biết rằng thằng bé chính là con của mình.
Nàng vốn cho rằng kiếp này mình sẽ không bao giờ được trải nghiệm cảm giác làm mẹ nữa, nhưng Doãn Duật lại nhất quyết giao đứa bé cho nàng
nuôi.
Lệnh Viên hiểu được nỗi khổ tâm của Dương Dĩnh, cũng biết một khi tin tức này truyền tới Sùng Kinh, Hoàng đế sẽ có suy nghĩ như thế nào. Hơn
nữa, tận đáy lòng nàng cũng thích trẻ con.
Doãn Duật đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, trái tim không khỏi
trào lên cảm giác xót xa. Y bước lên phía trước, vòng tay ôm lấy bờ vai
thon của Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Nàng sẽ có đứa con của mình. Ta sẽ
tìm đại phu chữa trị cho nàng.”
Lệnh Viên thoáng ngẩn người, sau đó bèn cười gượng nói: “Không sao
đâu, con của huynh cũng chính là con của muội.” Năm đó khi nàng sinh
Chiêu Nhi đã xảy ra việc gì, đến bây giờ nàng vẫn không nhớ được. Có lẽ, không nhớ được cũng là chuyện tốt.
“Kiều Nhi…”
Nàng ngoảnh đầu lại nhìn y, nói: “Phụ thân không muốn dòng họ Hạ Hầu
tiếp tục nhân đinh đơn bạc.” Đây cũng là lời tự đáy lòng nàng, không có
một chút ghen tị nào. Hơn nữa, nàng tin rằng nàng nhất định sẽ không
thất bại như Tiêu Hậu. Nàng sẽ khiến cho người trong thiên hạ biết được, trong gia đình vương công quý tộc cũng thật sự có cảnh huynh đệ tương
thân.
Mười năm dài đằng đẵng trôi qua, Hoàng đế rốt cuộc đã triệt bỏ sự giám sát đối với nước Di.
Diêu Hành Niên cũng từ một phó tướng nhỏ nhoi thăng lên làm
Hữu tướng quân. Nghe nói trong Diêu phủ bây giờ có vô số mỹ nhân xinh đẹp, Diêu
Hành Niên sớm đã không còn là thiếu niên đơn thuần như lần đầu gặp mặt Doãn
Duật năm xưa. Dưới sự cám dỗ của lợi ích, con người ta thường càng lúc càng
không biết thỏa mãn.
Trong quá trình sai người giám sát Diêu Hành Niên, Lệnh Viên
đã dần dần nhận ra được dã tâm của y.
Ký An Vương gia quả nhiên nói không sai.
Lệnh Viên thầm thở phào một hơi, khi cần thiết nàng có thể
dùng tới con người này.
Trong cung thỉnh thoảng lại truyền ra tin tức Hoàng hậu mắc
bệnh, nhưng trong tình hình bây giờ Lệnh Viên cũng không tiện vào cung thăm
viếng.
Doãn Duật bám một tay lên thành cửa sổ, thấp giọng nói: “Ta
đã hứa với Dận Vương, sẽ không nhòm ngó ngai vàng.”
Lệnh Viên lại khẽ nở nụ cười: “Huynh có thể không nhòm ngó
nhưng không thể không tranh thủ cho con trai của chúng ta. Cả đời này chúng ta
đã phải chịu đủ nỗi nhẫn nhục rồi, không thể để Khâm Nhi cũng như thế nữa.”
“Kiều Nhi…”
“Muội đã đồng ý với đại tỷ, sẽ không để việc giết chóc tanh
máu xảy ra, cho nên muội sẽ không lập mưu giết vua. Nhưng nếu có một ngày,
Hoàng thượng băng hà, lòng người xao động, vậy thì đừng trách muội không khách
sáo nữa. Đại Việt có một nửa cương thổ của Bắc Hán, cũng có một nửa giang sơn
mà phụ thân huynh đánh hạ!” Lệnh Viên lạnh lùng cất tiếng, thù cũ hận mới, nàng
không chính tay giết Tuân Châm đã là nương nhẹ lắm rồi!
Doãn Duật khép đôi mắt lại: “Nhưng Thái tử là cốt nhục của
đại tỷ.”
Lệnh Viên hờ hững nói: “Thiếp sẽ không giết nó.”
Thái tử điện hạ của Đại Việt tuy chỉ là một đứa bé ít tuổi
nhưng Lệnh Viên thường xuyên nghe người ta nhắc tới sự thông minh và lương
thiện của nó. Đứa con mà Tô Tố dạy dỗ nhất định sẽ là một người tốt bụng như
nàng ta, có điều một người như thế hoàn toàn không thích hợp sống trong hoàng
thất. Y chỉ có trí tuệ chứ không có phong thái của bậc vương giả. Không như Thế
tử của nhà Hạ Hầu bọn họ, văn thao võ lược đều tinh thông, có thể công có thể
thủ, biết khi nào nên tranh thủ, biết khi nào nên bỏ cuộc. Nàng muốn để nó có
được sự thông minh quả cảm như Thế Huyền, lại có được thân thể tráng kiện khỏe
mạnh như Doãn Duật. Bao nhiêu nỗi không cam tâm và hối hận trước đây, nàng
không cho phép xuất hiện trên người con trai mình!
Đại Việt năm Sùng Trinh thứ mười tám, Hoàng hậu Vân thị qua
đời.
Năm Sùng Trinh thứ hai mươi mốt, Hoàng đế Đại Việt mắc bệnh
nặng, tạm giao cho Thái tử trách nhiệm giám quốc.
Nước Di nhận được thánh chỉ của Hoàng đế, lệnh cho Di Vương
và Vương hậu lập tức khởi hành tới Sùng Kinh.
Thái tử đã triệu Di Vương vào cung. Lại là một mùa hoa tử vi
nở, Lệnh Viên chậm rãi bước vào Cẩm Tú biệt uyển. Nơi tận cùng của con đường
nhỏ, bên dưới khóm hoa tử vi, bóng dáng màu vàng tươi đó đang ngồi tựa người
vào cây cột trụ bên dưới hành lang.
Lệnh Viên lặng lẽ đi tới, dừng chân lại ngay trước mặt hắn.
Hoàng đế ngước mắt lên nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tràn ngập vẻ hờ hững
không có chút biểu cảm nào. Hắn lại khẽ nở nụ cười, đưa tay chỉ vào vị trí bên
cạnh: “Ngồi đi.”
Sắc mặt hắn trắng bệch, có vẻ như không thể sống được bao
lâu nữa.
Lệnh Viên hờ hững ngồi xuống, thản nhiên hỏi: “Triệu bọn ta
về kinh là có việc gì?”
“Trẫm muốn gặp nàng.” Hắn chậm rãi cất tiếng.
Gặp nàng? Lệnh Viên bất giác cười nhạt một tiếng, bao nhiêu
năm nay, giữa hắn và nàng thật sự còn có một chút dây dưa nào nữa sao? Hắn căn
bản không phải loại người rề rà làm việc theo cảm tính, đột nhiên lại nói ra
một câu như vậy thực khiến người ta cảm thấy tức cười!
Hắn lại nói: “Lúc Tô Tố lâm chung, cô ấy đã nói gì với nàng
ở trong phòng?” Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm: “Cô ấy và trẫm đồng sàng
cộng chẩm với nhau bao nhiêu năm như thế, đến cuối cùng vẫn có chuyện giấu
trẫm…”
Trong đáy mắt Lệnh Viên thoáng hiện một tia buồn bã. Năm đó,
ở trước giường phượng, nữ tử đó yếu ớt nắm lấy bàn tay nàng, ngẩn ngơ hỏi nàng
hết lần này tới lần khác: “Huyên Nhi, chuyện muội đã hứa với ta có còn nhớ
không? Có còn nhớ không?”
Nàng đột nhiên nở nụ cười, không muốn giấu giếm hắn nữa:
“Đại tỷ muốn ta hứa buông bỏ thù hận với ngươi.”
Hoàng đế hơi cau mày: “Vậy nàng nói thế nào?”
“Ta trả lời đại tỷ, khi tỷ ấy còn sống trên đời sẽ không để
tỷ ấy phải nhìn thấy cảnh chết chóc.”
“Bây giờ, cô ấy đã chết rồi.” Hắn thở dài một tiếng nhưng
không hề có vẻ sợ hãi.
Lệnh Viên bất giác nắm chặt bàn tay, đột ngột đứng bật dậy,
cắn răng nói: “Năm xưa ngươi lợi dụng ta dẫn binh vào Bắc Hán, hại chết Thế
Huyền và Chiêu Nhi, còn khiến Bắc Hán vong quốc, tất cả những chuyện này ta đều
nhớ kĩ!”
Hắn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ
của nàng: “Nàng quả nhiên vẫn hận ta.”
Nàng nói tiếp: “Phụ thân và mẫu thân của Doãn Duật thật sự
qua đời vì bệnh hiểm nghèo sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn ta đều là kẻ ngốc, để
mặc cho người lừa gạt ư?”
Hoàng đế lại cười, nói: “Ta chẳng làm gì cả, là bọn họ tự
chết đó thôi.”
Lệnh Viên căm phẫn quát: “Chẳng lẽ không phải là do ngươi
hoài nghi…” Vừa nói tới đây nàng đã nhận ra mình lỡ lời.
Hoàng đế quả nhiên đã thu lại nụ cười, trầm giọng hỏi: “Nàng
nghĩ trẫm hoài nghi điều gì?”
Lệnh Viên cắn chặt môi, không nói thêm một chữ nào nữa. Hắn
cúi đầu xuống khẽ ho mấy tiếng, sau đó bèn cất giọng xa xăm: “Nàng không nói
thì thôi, dù sao lúc này cũng không còn kịp nữa rồi.”
Cặp mắt bất giác mở to, Lệnh Viên buột miệng hỏi: “Cái gì
không kịp nữa?” Khi nàng hỏi, thân thể không kìm được run lên lẩy bẩy.
Lời của hắn giống như một nhát búa nặng nề giáng xuống:
“Trẫm bảo Thái tử hạ độc giết Di Vương.”
Lệnh Viên gần như không đứng vững, loạng choạng lùi mấy bước
về phía sau, rồi mới bám vào cây cột đứng vững lại được. Hoàng đế nhìn nàng
chăm chú, bên khóe miệng xuất hiện một nét cười giễu cợt: “Trẫm tự biết thời
gian không còn nhiều nữa, tất nhiên phải làm một số việc cho Thái tử. Nếu
không, nàng cho rằng trẫm triệu bọn nàng về đây làm gì? Nàng thật sự nghĩ trẫm
muốn gặp nàng sao?”
Hắn quả nhiên vẫn là Tuân Châm năm xưa, vĩnh viễn biết rõ
bản thân đang làm gì!
Lệnh Viên không thể kìm nén được nữa, xoay người chạy thẳng
ra ngoài. Từ phía sau vọng lên giọng nói yếu ớt của nam tử: “Người có lẽ đã
được đưa về Ký An Vương phủ rồi.”
Lệnh Viên thoáng dừng chân lại, ngay sau đó bèn lao nhanh ra
ngoài. Nàng chạy một mạch về Ký An Vương phủ, càng tới gần đôi chân lại càng
run rẩy dữ dội hơn.
Đêm đó, nàng cũng lao vào phòng của Phò mã như thế nhưng chỉ
nhìn thấy thi thể đã lạnh băng. Bây giờ… Bây giờ còn bắt nàng phải chịu đựng
thêm một lần nữa hay sao?
“Vương hậu…”
Đám người dưới sắc mặt đều trắng bệch, chỉ thấy Lệnh Viên
lao thẳng vào trong phủ giống như đã phát điên.
“Doãn Duật!” Nàng đẩy cửa phòng ra, vội vã lao thẳng vào
phía trong. Trên chiếc giường rộng lớn, nam tử đang nằm im lặng lẽ…
“Phụ hoàng.”
Giữa màn đêm tốt mịt, giọng nói của Thái tử nhẹ nhàng vọng
tới.
Hoàng đế xoay người lại, thấy Thái tử trong bộ đồ màu nhạt
đang chậm rãi bước về phía mình. Đến gần rồi, y mới khom người đặt chiếc đèn
lồng xuống hàng lan can, lại quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế khẽ ho mấy tiếng, sau đó mới cau mày hỏi: “Con làm
vậy là có ý gì?”
Thái tử cúi đầu thưa: “Nhi thần không làm theo như lời dặn
của phụ hoàng.”
Sắc mặt biến đổi hoàn toàn, Hoàng đế buột miệng hỏi: “Y vẫn
còn sống?”
Thái tử thưa: “Nhi thần không hiểu tại sao phụ hoàng lại đưa
ra quyết định như vậy! Nhi thần xin phụ hoàng thứ tội!”
“Con… Con…” Tia huyết sắc cuối cùng trên môi cũng đã tan đi,
Hoàng đế “ọc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thái tử cả kinh, hoang mang
đỡ lấy tấm thân đang đổ gục xuống của hắn. Đám thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng
động liền chạy tới, vội vàng khiêng Hoàng đế về cung.
…
“Doãn Duật! Đừng chết, đừng đi! Đừng vứt muội lại một mình!”
Lệnh Viên khàn giọng kêu lên.
Nàng nắm chặt lấy bàn tay y, trong cơn thảng thốt dường như
lại cảm thấy bàn tay y đang hơi động đậy. Lệnh Viên kinh hãi mở bừng mắt, quả
nhiên nhìn thấy y đã mở mắt, còn nở một nụ cười yếu ớt với nàng: “Ta chưa
chết.”
Chén rượu độc đó y mới nhấp môi một chút thì đã bị Thái tử
phất tay áo hất đổ rồi.
Lệnh Viên hoang mang ngoảnh đầu sang hỏi vị ngự y đi theo
Doãn Duật ra ngoài cung: “Vương gia sao rồi?”
Ngự y dè dặt đáp: “Di Vương điện hạ uống nhầm rượu độc, may
là không nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là có thể loại trừ hết
chất độc.”
Uống nhầm? Lệnh Viên cười nhạt một tiếng, chỉ hận không thể
vung đao chém chết tên ngự y trước mặt này.
Đúng vào lúc này, trong cung chợt có người tới báo tin bệnh
tình của Hoàng thượng trở nặng.
Doãn Duật gắng sức ngồi dậy, nơi đáy mắt rõ ràng tràn ngập
vẻ ngạc nhiên. Lệnh Viên nhất quyết đòi theo ngự y vào cung.
Hoàng đế đã hôn mê được nửa canh giờ, sau khi chậm rãi tỉnh
lại thì nghe tin Lệnh Viên đã vào cung. Hắn không ngờ tới thời khắc này mà nàng
còn chủ động vào cung như thế.
Có gã thái giám đi vòng tới khom người hành lễ với Lệnh
Viên: “Hoàng thượng mời Vương hậu nương nương vào.”
Nàng cũng đang muốn vào trong đây!
Phía sau màn, Hoàng đế ngồi tựa lưng vào chiếc gối mềm,
trông dáng vẻ hết sức gầy guộc yếu ớt, vừa thở dốc vừa nhìn nữ tử đang chậm rãi
cất bước đi vào.
“Y chưa chết…” Hắn lẩm bẩm cất tiếng, trong giọng nói tràn
ngập sự tiếc nuối.
Trong lòng đã chất chứa đầy nỗi căm hận, Lệnh Viên bước
thẳng lên phía trước, ghé sát vào tai hắn nói khẽ: “Không phải ngươi vẫn luôn
muốn biết bí mật của Ký An Vương phủ sao? Vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết!
Thái tử quá lương thiện yếu đuối, sẽ chẳng thể làm được việc lớn đâu!”
Cặp đồng tử của Hoàng đế bất giác co rút lại, chỉ nghe nàng
nói tiếp: “Doãn Duật chính là dòng máu còn sót lại của Lương Vương năm xưa. Đợi
sau khi ngươi chết, thiên hạ sẽ trở thành thiên hạ của họ Hạ Hầu. Nếu không
phải hôm nay ngươi muốn ra tay giết Doãn Duật, ta vốn cũng không định tuyệt
tình như thế.”
Khi nghe nàng nói tới dòng máu còn sót lại của Lương Vương,
tròng mắt Hoàng đế đã suýt rớt ra rồi. Lại nghe nàng nói thiên hạ sẽ trở thành
thiên hạ của họ Hạ Hầu, Hoàng đế liền gắng sức muốn ngồi thẳng dậy, đưa tay
chụp về phía nàng. Nhưng lúc này Lệnh Viên đã đứng dậy bước ra xa, vừa khéo
nhìn thấy ngự y bưng chén thuốc đi vào, theo sau là mấy ả cung nữ có trách
nhiệm bón thuốc.
Hoàng đế chẳng còn sức mà đứng dậy, chỉ biết trừng mắt lên
nhìn Lệnh Viên. Nếu có thể, lúc này hắn nhất định còn muốn giết luôn cả Lệnh
Viên nữa!
Hắn cắn chặt răng, dùng hết toàn bộ sức lực trong người,
nhưng từ trong lồng ngực lại chỉ có thể bật ra hai chữ – Thái tử!
Cách lúc trời sáng chỉ còn một canh giờ, đột nhiên có tin
Hoàng đế băng hà truyền ra. Quả nhiên đúng như Lệnh Viên nghĩ, Hoàng đế chết
quá đột ngột, triều đình đại loạn.
Lệnh Viên sớm đã rời cung, trên đường đi còn gặp Diêu Hành
Niên dẫn quân tới để bảo vệ hoàng cung. Trong khoảnh khắc đi sát qua bên y,
nàng có thể nhìn thấy rõ sự cuồng ngạo và dã tâm trong mắt người này. Suốt mấy
chục năm về sau, Lệnh Viên thường xuyên nghĩ nếu biết trước những việc sẽ xảy
ra sau này, liệu khi đó nàng có còn sử dụng Diêu Hành Niên không?
Chỉ đáng tiếc, trong cuộc sống không tồn tại chữ nếu.
Về sau, trong cung truyền ra tin tức, Thái tử đã chết trong
một trận lửa lớn ly kỳ đêm đó.
Ngoại thích họ Hạ Hầu một mình nắm giữ đại quyền.
Năm ngày sau, Thế tử của nhà họ Hạ Hầu đăng cơ, đổi quốc
hiệu Việt thành Chu.
Tại sao Di Vương không đăng cơ, có rất nhiều nguyên nhân
được đồn ra ngoài.
Có người nói Di Vương đã mắc bệnh nặng, chẳng còn sống trên
đời được bao lâu nữa. Cũng có người nói Di Vương thanh tâm quả dục[1],
không muốn ngồi lên ngai vàng.
[1] Chỉ người có tâm trong sạch, ít dục vọng, ham muốn.
Hơn nữa, từ đó về sau, không còn người nào nhìn thấy Di
Vương ở nước Di.
Trong khu rừng rậm rạp, một nam một nữ bước từ trên xe ngựa
xuống. Phía bên cạnh vẫn là dòng suối rì rào chảy, ngôi đình hóng mát sát bên
bờ suối cũng vẫn còn, chỉ là đã lại càng cũ kĩ hơn xưa.
Doãn Duật dắt tay Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn
muốn quay lại Lạc huyện ngắm cảnh xưa, hôm nay rốt cuộc đã có thời gian rồi.” Y
vừa nói vừa không kìm được cúi đầu khẽ ho mấy tiếng.
Lệnh Viên xoay người lại, lấy một chiếc áo choàng từ trên xe
ngựa xuống khoác lên cho y, cau mày trách cứ: “Đại phu nói huynh bị nhiễm phong
hàn, bảo phải ở lại khách điếm nghỉ ngơi, vậy mà huynh cứ không nghe.”
Y khẽ nở nụ cười, nói: “Kiều Nhi, nàng nhớ không, chúng ta
đã gặp nhau ở chính nơi này đấy.”
Lệnh Viên thầm xao xuyến trong lòng, nàng tất nhiên vẫn nhớ
như in.
Nàng còn nhớ câu đầu tiên mà y nói với nàng chính là “ta
biết cô”, vừa nghĩ tới đây liền không kìm được cúi đầu cười khẽ.
Doãn Duật nắm chặt lấy bàn tay nàng, chậm rãi đi về phía
chùa Ngọc Tuyền ở sâu trong khu rừng.
Từ khi rời khỏi nơi này, Lệnh Viên chưa từng quay lại.
Chùa Ngọc Tuyền vẫn hệt như xưa, chỉ là đã đổi phương trượng
khác, bây giờ gặp Lệnh Viên và Doãn Duật cũng không nhận ra, thấy bọn họ ăn mặc
đẹp đẽ thì cũng chỉ coi là khách quý. Hai người cùng dâng hương, sau đó chậm
rãi đi vào nội viện, muốn thăm thú khu nhà mà Lệnh Viên từng ở trước kia, đột
nhiên lại nhìn thấy một bóng người vội vã đi qua trước mặt.
Lệnh Viên không khỏi kinh ngạc, buột miệng gọi: “Anh Tịch!”
Người đó đột nhiên ngẩn người, hồi lâu sau mới ngoảnh đầu
lại. Cặp mắt loáng cái đã nhạt nhòa nước mắt, Anh Tịch vội vàng chạy tới quỳ
xuống trước mặt Lệnh Viên, nghẹn ngào nói: “Công chúa… Công chúa! Đúng là người
rồi!”
Lệnh Viên đưa tay đỡ thị dậy. Nàng đã từng ngầm phái người
đi dò la tung tích của Anh Tịch nhưng suốt thời gian dài vẫn không có tin tức
gì, không ngờ hôm nay lại thấy thị ở đây!
“Bao nhiêu năm nay em vẫn luôn ở chùa Ngọc Tuyền sao? Vậy
tại sao lại không tới tìm ta?” Lệnh Viên nắm chặt lấy bàn tay Anh Tịch, kích
động đến nỗi gần như không khống chế được bản thân mình.
Nụ cười trên khuôn mặt thoáng qua một tia buồn bã, Anh Tịch
cúi đầu đáp: “Năm đó nô tì về Bắc Hán tìm Công chúa nhưng không tìm được, mà
lại gặp… gặp Bùi đại ca.”
“Bùi Nghị!” Lệnh Viên giật mình thốt lên.
Giọng nói của Anh Tịch chùng hẳn xuống: “Bùi đại ca bị
thương nặng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nhưng trong miệng cứ lẩm bẩm gọi tên
Hoàng thượng.”
Thế Huyền ư? Lệnh Viên không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Không
phải y ở cùng một chỗ với sư thúc ta sao? Sao lại ở nơi này?”
“Là nô tì mang y đến chùa Ngọc Tuyền đấy. Năm đó Bắc Hán hỗn
loạn, nô tì không có nơi nào để đi, đành thuê xe ngựa mang y đến nơi này. Đại
phu nói đầu của y bị thương quá nặng, bao nhiêu năm nay mà y vẫn chưa từng tỉnh
lại lần nào. Nô tì cũng từng tới Khương Châu định tìm Bùi thiếu gia nhưng người
của Bùi phủ lại nói không hề biết Bùi Nghị, còn nói Bùi phủ trước giờ chưa từng
có vị tiểu công tử nào!” Anh Tịch nói tới đây liền kích động đến nỗi ngay cả
giọng nói cũng trở nên run rẩy. “Khi đó bên cạnh Bùi đại ca không có ai chăm
sóc, nô tì lại được biết Công chúa đã được gả cho Thế tử gia, cho nên… cho nên
mới không đi tìm Công chúa.”
Đầu ngón tay run lên lẩy bẩy, Lệnh Viên bất giác lùi về phía
sau mấy bước.
Doãn Duật đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, lại nắm chặt lấy bàn
tay lạnh băng của nàng. Cặp mắt Lệnh Viên thoáng mở to, sau khoảng khắc, hai
bóng hình trong ký ức đó dần dần hợp lại làm một…