Đế Long Tu Thần

Chương 47: Chương 47: Lừa Đảo




Thanh Lam đã sớm nhận được tin tức, khi Tu Tiên Giới còn đang họp, nàng đã mang theo mười hai đại yêu Giao Long Tộc và cháu gái của mình là Sở Tịch Nhan đi tới thành Thịnh Kinh. Mười hai đại yêu che chở Sở Tịch Nhan đi trước một bước ẩn vào tổ miếu Hãn Hải! Thanh Lam trước mặt người trong thiên hạ quở trách người Hãn Hải lấy lớn hiếp nhỏ mà đuổi giết Sở Tịch Nhan hơn chục nghìn dặm, người Hãn Hải một câu cũng không nói, bởi vì đuối lý! Tất cả mọi người đang đoán rằng Hãn Hải muốn giết Sở Tịch Nhan diệt khẩu, lại không biết rằng bọn họ muốn diệt khẩu Sở Tịch Nhan là bởi vì — Sở Tịch Nhan bỗng nhiên xuất hiện bên trong tổ miếu Hãn Hải, không chỉ có tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiên Phủ xuất thế, mà còn xuyên qua vô số cơ quan hung hiểm, và vô số cao thủ tọa trấn trong Hãn Hải, thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài. Cho đến khi có cao thủ phát hiện mùi nàng lưu lại mà đuổi theo, mới vô tình nghe được Sở Tịch Nhan và hộ pháp của nàng đang nói tình hình khi Tiên Phủ xuất thế, cho nên mới xuống tay giết Sở Tịch Nhan. Bọn họ đánh nhau một trận ở địa phương cách tổ miếu chưa đến trăm dặm. Tuy rằng giết được hộ pháp, lại để Sở Tịch Nhan trốn thoát. Cử ra vài tên cảnh giới Đại Thừa và các đệ tử chia ra bốn phương tám hướng truy lùng, cuối cùng Duệ Vương và Bảo Khánh Vương ngẫu nhiên tìm được tung tích của nàng, dẫn người đuổi giết suốt bảy ngày bảy đêm. Đến khi bắn chết con thiên mã kéo xe mới có thể ngăn chặn Sở Tịch Nhan.

Nhưng mà, người Hãn Hải cũng không thể cất cao giọng mà rống: Chúng ta đuổi giết Sở Tịch Nhan vì ả ta thần không biết quỷ không hay chạy vòng vòng trong tổ miếu, lại mang theo bí mật giật gân mà thần không biết quỷ không hay trốn mất!

Nhiều cao thủ tọa trấn như vậy mà để một con nhóc, chỉ vừa tu hành mười mấy năm đến Nguyên Anh ra vào như chốn không người, tất cả bọn họ đều không hề phát hiện. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn hắn không còn mặt mũi nào, tổ miếu Hãn Hải mất hết uy tín! Đến lúc đó sẽ không ai kiêng kị cao thủ trong tổ miếu và pháp trận, tất cả mọi người sẽ nghĩ: Một con nhóc Nguyên Anh đều có thể trà trộn vào tổ miếu, tôi cảnh giới xxx còn sợ không tìm thấy đường đi vào? Tất cả đều chạy đi quật góc tường tổ miếu, còn quản bọn hắn phiền hay không phiền sao! Nếu mà thật sự để người khác lẻn đi vào được, tổ miếu Hãn Hải liền nguy rồi! Ngay vào lúc, tất cả mọi người đều muốn xuống tay với tổ miếu mà xuất hiện tình huống như vậy, ngay cả có cao thủ ẩn thân tọa trấn tất cũng bị giết! Cho nên, dù Hãn Hải đã bị chết hai đứa cháu ruột có năng lực tiền đồ vô lượng, mất bốn người Đại Thừa sơ kỳ, khi mà Thanh Lam mắng bọn hắn vô sỉ, thì bọn hắn cũng chỉ có thể tập thể chớ có lên tiếng, nuốt hoàng liên vào bụng.

Thanh Lam một bên an bài Sở Tịch Nhan cùng Giao Long Tộc đi tổ miếu dò đường, một bên lấy Nguyên Thần niệm lực liên hệ Đế Long kết minh.

Sau khi Thanh Lam tìm Đế Long không bao lâu, thánh nữ Tiêu Tuyết Nguyệt ở Nguyên Thiên phụng mệnh sư phụ chạy đến tìm Đế Long ôn chuyện. Ả và Đế Long là thực sự có quen biết. Khi Đế Long vừa hạ phàm, xuất hiện ở thành Hồng Hoang hai người đã từng gặp nhau, ở Biên Thành lại từng gặp một lần, mà mỗi lần gặp không kết thù cũng không kết oán.

Đế Long mời Tiêu Tuyết Nguyệt đến bàn đá trong sân ngồi xuống, làm cho Tiêu Tuyết Nguyệt tắm một chút linh khí dồi dào bị Khương Hoài Ưu hấp thu đến. Nàng buồn bực nhìn Tiêu Tuyết Nguyệt: “Ôn chuyện còn muốn phụng mệnh sư phụ lại đây?.

Tiêu Tuyết Nguyệt nói: “Sư phụ vốn định tự mình lại đây, nhưng người và chưởng môn, trưởng lão các phái thương nghị chuyện Tiên Phủ không rãnh bứt ra, cố ý bảo con lại đây. Sư phụ vẫn canh cánh trong lòng chuyện người ra tay với ngài ở thành Hồng Hoang, muốn hướng ngài nhận lỗi, lại khổ không có cơ hội.“.

“Ờ!” Đế Long đáp, nói: “Người hướng ta ra tay nhiều lắm, thêm bà ta cũng không có gì. Mà lại nói, thịt rồng từ trên trời rơi xuống, không nhặt không được, không đoạt không được, không phải sao?“.

Tiêu Tuyết Nguyệt lắc đầu, nói: “Sau khi ngài rời đi thành Hồng Hoang, sư phụ cân nhắc hồi lâu, nói Chân Long như Tiên, không thể mạo phạm. Từ đó về sau hạ lệnh nghiêm cấm đệ tử trong môn không được đụng đến ngài, nguyện kết bạn với ngài.“.

Đế Long nghiêng đầu suy nghĩ, hình như từ khi rời thành Hồng Hoang, nàng cũng không có gặp người Nguyên Thiên đuổi giết. Ngược lại, ngày đó Khương Hoài Ưu ngã xuống ở pháp trận Phong Thiên, thánh chủ Nguyên Thiên, chưởng môn Kiến Tiên Môn, và hoàng đế Đại Diễn có ra mặt bảo vệ Khương Hoài Ưu. Đế Long nói: “Khi Khương Hoài Ưu gặp nạn, trong mười môn phái tu tiên đứng đầu chỉ có thánh chủ Nguyên Thiên, chưởng môn Kiếm Tiên Môn và hoàng đế Đại Diễn ra mặt bảo vệ.“.

Tiêu Tuyết Nguyệt cười đáp: “Nữ Đế là người mà sư phụ tôn kính nhất.“.

Đế Long nhẹ nhàng nói: “Khương Hoài Ưu là người gần gũi với ta nhất.“. Dừng một chút, lại nói: “Nể mặt sư phụ cô bảo vệ Khương Hoài Ưu, chuyện thành Hồng Hoang ta không tính nợ cũ này nữa.” Nàng hỏi Tiêu Tuyết Nguyệt: “Cô tìm đến ta chính là nói những cái này?“.

Tiêu Tuyết Nguyệt dùng niệm lực truyền âm Đế Long: “Sư phụ biết ngài để ý tiên bảo, muốn mang ngài tiến vào Tiên Phủ. Người từng nhắc đến ngài trong hội nghị nhúng bị mọi người cự tuyệt, cho nên muốn ngài thiệt thòi một chút mà hóa thành một vị trưởng lão cùng chúng ta tiến vào Tiên Phủ. Sư phụ còn nói, nguyện giúp ngài đoạt báu vật, chỉ cầu ngài khi phái chúng ta gặp được đại hung hiểm xin hãy ra tay bảo vệ. Sau khi Nguyên Thiên đoạt được tiên bảo nguyện chia một phần ba cho ngài, Nguyên Thiên chỉ chừa một phần ba, một phần ba còn lại hiến cho Nữ Đế trợ ngài ấy sớm ngày trở về cảnh giới cao nhất.“.

Đế Long vừa nghe, nhất thời vui vẻ, ở trong lòng kêu lên: “Uầy, này có lời nha!” Nàng đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy mời về cho.“. Làm thế tay “mời” về phía cửa, tiễn khách! Nàng đứng dậy về phòng, dùng Nguyên Thần niệm lực truyền âm Tiêu Tuyết Nguyệt: “Thành, việc này liền định như vậy đi. Nhắc nhở cô một câu, nếu các người lừa ta, cũng đừng trách ta phá căn cơ của Thánh địa các người.“.

Tiêu Tuyết Nguyệt giật mình nhìn Đế Long, đứng dậy thi lễ rồi nói: “Cáo từ!“. Ả bước ra cửa, thầm kêu một tiếng: “Này là rồng kiểu gì vậy, ai đắc tội nó, nó chạy đi phá cơ nghiệp người ta!“. Đây còn ác hơn người đào mộ tổ tiên người khác, đúng là cắt đứt đường sống người khác không dính một giọt máu.

Đế Long vừa về phòng, lại có người dùng niệm lực bí mật truyền âm cho nàng: “Nhị hoàng tử Hãn Hải bái kiến Chân Long!” Đế Long lười biếng ngồi xuống ghế, ngồi tại chỗ nương theo cổ niệm lực này truy tìm nguồn gốc, kết quả nhìn thấy Nhị hoàng tử Hãn Hạ đang ở trong thư phòng truyền âm cho nàng. Nơi nàng ở là nhà của quan viên trong triều, chỉ cách hoàng cung hai con đường, cách vương phủ Nhị hoàng tử chỉ hai dặm. Nàng dùng Nguyên Thần niệm lực truyền âm cho Nhị hoàng tử: “Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng!“.

“Tại hạ muốn bí mật nói chuyện với Chân Long.”.

Đế Long truyền âm hỏi:“Nói chuyện gì?”.

“Tiên Phủ! Thần nguyện trợ ngài đến Tiên Phủ trước người Tu Tiên.“.

Đế Long truyền âm trả lời: “Thành, chờ chốc nữa ta đi quý phủ của cậu tìm cậu!” Nàng âm thầm cười trong lòng, nói: “Mắc câu rồi! Rốt cuộc cũng mắc câu!” Nàng ngồi xếp bằng ở trên ghế, thả ra từng sợi Nguyên Thần niệm lực tập trung mỗi một người, hiện hình trước mặt những người thả ra Nguyên Thần niệm lực theo dõi nàng, thở phì phò khiển trách: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn chằm chằm ta nữa, ta quật căn cơ môn phái các người!“.

Cùng một lúc, trước mặt mấy ngàn người tu tiên đều xuất hiện bóng dáng Đế Long. Mà nơi Đế Long xuất hiện nhiều nhất chính là những người đang tụ cùng một chỗ thảo luận chuyện Tiên Phủ.

Hiệu quả này chính là đột nhiên có hơn trăm cái “Đế Long” xuất hiện trong phòng nghị sự, mỗi một hóa thân nhìn thẳng một người, những hóa thân này đồng loạt rống lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn chằm chằm ta nữa, ta quật căn cơ môn phái của các người!“. Khí thế lớn vô cùng, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Đắc tội, đắc tội!”.

“Thứ tội!”.

“Thật có lỗi!”.

“Bao dung!”.

Người bị Đế Long hiện ra quát vội vàng ôm quyền nhận lỗi! Đế Long thế này mới “Hừ” thật mạnh một tiếng, biến mất.

Tất cả mọi người trong phòng hội nghị hai mặt nhìn nhau, lại cảm thấy con rồng này khó chơi, không còn nói gì để nói! Người bình thường xuất hiện tình huống này, đa số sẽ nặng nề “Hừ” một tiếng, hoặc phát ra một cổ uy thế cảnh cáo người nhìn trộm thu hồi niệm lực. Lúc này những người nhìn lén sẽ tự biết khó mà lui, sẽ không nhìn chằm chằm chọc người khó chịu. Mà con rồng này, trực tiếp lấy Nguyên Thần hóa ra vô số phân thân xuất hiện trước mặt người ta, nhìn chằm chằm hung tợn cảnh báo. Cũng may hiện giờ không ai muốn đắc tội con rồng này, bằng không gặp được người nóng tính, trực tiếp nhảy dựng lên bắn nát sợi Nguyên Thần phân thân này.

Nhưng mà đột nhiên nhiều phân thân như vậy xuất hiện trong phòng hội nghị, làm cho mọi người ở đây không thể không nghĩ: Chẳng lẽ Đế Long tức giận là bởi vì không ai mời nàng đi Tiên Phủ? Thật sự không thể trêu chọc con rồng này! Cũng không dám mời nàng đi, nàng vừa đi, tiên bảo trong Tiên Phủ mọi người đừng hòng chạm vào! Nhưng nhiều người tiến vào Tiên Phủ, Đế Long lại dùng thuật hóa thân trà trộn vào, lấy giả tráo thật, chỉ sợ bọn họ căn bản không phát hiện được.

Chưởng môn Thạch Tùng Tử nhìn ra tâm tư mọi người, nói: “Chư vị đạo hữu, vừa rồi Đế Long hiện thân, sao không mời nàng cùng chúng ta đi Tiên Phủ?”.

Một vị trưởng lão trong một môn phái nhỏ ngồi trong góc phòng rống lên câu: “Nếu Đế Long độc chiếm tiên bảo trong Tiên Phủ, Thạch chưởng môn có đứng ra chịu trách nhiệm không?”.

Chưởng môn Thạch Tùng Tử bị chặn họng! Vị kia bụng rất lớn, chạy trốn lại nhanh, không coi pháp trận ra gì, nàng muốn độc chiếm Tiên Phủ, bọn họ đúng là không ngăn được. Nếu để hắn chịu trách nhiệm, cho dù hủy đi Kiếm Tiên Môn cũng không bồi thường nổi tổn thất này! Thạch Tùng Tử vội ho một tiếng, nói: “Không mời Chân Long, nàng sẽ không đi sao? Nếu nàng muốn đi, chư vị không cho nàng đi là có thể ngăn được nàng sao?”.

Lại một người mở miệng: “Tin tức Tiên Phủ xuất thế là Đế Long nói cho mọi người, nếu nàng không nói, mọi người đều chẳng hay biết gì, không mời Đế Long đi cùng, không thể nào nói nổi.”.

Hoàng đế Hãn Hải nghe vậy, mặt ngoài chưa nói cái gì, nhưng trong lòng nhịn không được mà mắng câu má!

Thánh chủ Nguyên Thiên nói: “Ta cảm thấy vẫn là nên mời Chân Long đi cho thỏa đáng, mọi người lo lắng nàng độc chiếm tiên bảo, thì ước định với nàng trước là được.”.

Đề nghị này được mọi người ủng hộ.

Hoàng đế Hãn Hải nói: “Vậy thì Liễu thánh chủ liền đi mời Chân Long đi.”. Không phải cô muốn mượn sức Chân Long sao? Để cô đi mời Chân Long, đến lúc đó Chân Long làm loạn, xem cô ăn nói với mọi người như thế nào!

Thánh chủ Thiên Nguyên cử một vị trưởng lão đi mời Đế Long lại đây.

Đế Long mở miệng từ chối vị trưởng lão mời nàng đi đến phòng họp, nói: “Vừa rồi các người nói cái gì ta đều nghe được, ta không đi.”.

Trưởng lão Nguyên Thiên hỏi: “Ngài không đi Tiên Phủ hay là không đi phòng nghị sự?”.

“Không đi nghị sự! Dựa vào các gì ta phải đi cùng các người đến Tiên Phủ?”. Đế Long nói xong, khóa cửa viện, đi thẳng đến trước mặt Khương Hoài Ưu, nàng kêu: “Khương Hoài Ưu, đừng luyện công nữa, chúng ta đi Tiên Phủ.”.

Khương Hoài Ưu thu công, sau đó chậm rãi mở mắt ra nhìn Đế Long, ánh mắt kinh ngạc hỏi: “Đi Tiên Phủ?”.

“Ừm.”.

“Hiện tại?”.

“Hiện tại!”.

Khương Hoài Ưu hỏi: “Đi như thế nào?”.

“Tôi bổ ra hư không, chúng ta từ hư không qua sông, đi vào.”.

Khương Hoài Ưu khiếp sợ! Qua sông hư không lẻn vào Tiên Phủ? Lấy năng lực hiện tại của Đế Long? Sẽ chết người nha! Cho dù kêu nàng và Thanh Lam, lại thêm mười tám người Đại Thừa hậu kỳ cũng là một đi không về! Lực lượng trong hư không cực kỳ khủng bố, mà lại nguy hiểm vô cùng, cần dùng pháp lực mạnh mẽ xé ra hư không và giữ cố định nó lại. Nếu không hư không vỡ vụn hoặc khép lại, cho dù là Đại Thừa hậu kỳ cũng phải nuốt hận. Nàng vừa bực mình vừa buồn cười: Đế Long là nghĩ cái gì mà nói vậy nhỉ! Nếu có thể làm được, nàng ấy còn phải ở trong thành Thịnh Kinh bất động lâu như vậy?

Đế Long thấy phản ứng của Khương Hoài Ưu rất không hài lòng, dùng Nguyên Thần niệm lực bí mật truyền âm Khương Hoài Ưu: “Cô làm vẻ mặt đó là sao! Giúp tôi diễn đi, diễn”.

Khương Hoài Ưu kinh ngạc hơi hơi há miệng thở dốc, lập tức yên lặng nhìn Đế Long, lạnh nhạt nói: “Hiện tại tu vi của tôi không đủ, khó có thể xuất lực. Tu vi Thanh Lam thâm hậu, lại có Cung Thần trong tay, cô có thể tìm nàng ta đi cùng.”. Nàng ở trong lòng yên lặng bồi thêm một câu: “Thanh Lam đi cũng sẽ ngã xuống ở đó.” Sau đó nàng lại phản ứng: Đế Long nói nàng phối hợp diễn trò lừa người, thế mà nàng không hề nghĩ ngợi liền lừa! Nữ Đế Nhân Tộc, vì một câu nói của con rồng này, không chút do dự đi lừa Tu Tiên Giới! Khương Hoài Ưu nháy mắt có cảm giác không khỏe, thầm mắng: “Đồ con rồng lừa đảo!”. Bình tĩnh như nàng, giờ phút này cũng chỉ có gương mặt lạnh lùng ngàn năm, nội tâm tuyệt đối không bình tĩnh!.

Editer: Cứ cảm giác bản thân mình edit không tốt lắm T___T, sửa đi sửa lại suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.