Thanh Lam đi tới bàn đá trong sân tùy tiện ngồi xuống, chờ xem kịch vui.
Đế Long cũng cảm thấy không thích hợp, người trong sân nhiều lắm, nàng và Khương Hoài Ưu bị các thế lực người tu tiên vây quanh chật như nêm cối. Đây là đến bảo hộ Khương Hoài Ưu? Hiện tại Khương Hoài Ưu không bế quan, nguy hiểm cũng giải trừ, bọn họ không đi còn vây quanh ở nơi này làm cái gì?.
Khương Hoài Ưu biết những người này vây quanh nàng làm cái gì, nàng không chờ bọn họ mở miệng, nhẹ nhàng mà phun ra câu: “Chuyện Tiên Phủ không liên quan gì đến tôi.”. Xoay người đi về phòng, ống tay áo phất một cái, ngay cả cửa phòng cũng đóng lại.
Thanh Lam miệng hé ra, thiếu chút nữa rớt luôn cằm xuống đất. Nàng lớn tiếng kêu lên: “Ây, Khương Hoài Ưu nhưng chính tai tôi nghe Đế Long nói Tiên Phủ là khi cô đánh Phong Thiên trận đánh ra mà?”.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong phòng bay ra: “Thì sao? Tiên Phủ cũng không phải của tôi.”. Lời vừa dứt, linh khí và tinh hoa vạn vật nồng đầm đều hướng trong phòng lao vào Khương Hoài Ưu, Nữ Đế tiếp tục luyện công, bày ra một bộ cao cao tại thượng chuyện không liên quan đến mình.
Chúng tu tiên ở đây hai mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn về Đế Long còn đứng ở trong sân.
Đế Long nhìn thấy nhiều người như vậy trông về phía nàng, lúc này ưỡn ngực, nói: “Các người thu phục đám lão già Hãn Hải, trận trụ tàn khuyết giao cho ta giải quyết!”.
Mọi người không nói gì! Nếu có thể giải quyết đám lão già Hãn Hải còn cần gì phải cầu Người làm gì? Sau đó lại cạn lời, Đế Long thế mà gọi những cao thủ lãnh đời không ra là lão già kia!
Hoàng đế Hãn Hải rút lui! Nữ Đế không ra mặt, bọn họ sao dám mạnh mẽ tấn công tổ miếu được nữa? Cho dù mạnh mẽ công, bọn họ cũng không sợ! Cơ nghiệp tích lũy hơn mười nghìn năm không phải có thể công phá dễ dàng, bọn họ muốn công, ắt sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Bên ngoài có Ma Giới như hổ rình mồi, không ai dám tùy tiện khơi mào nội chiến.
Đế Long đi đến bàn đá, ngồi xuống bên cạnh Thanh Lam, nói: “Thanh Lam, tôi nghe nói cháu của cô bị người Hãn Hải đuổi giết mấy chục nghìn dặm.“.
Thanh Lam quay đầu liếc mắt Đế Long một cái, hừ nói: “Cái gì mà nghe nói? Cô không phải chính mắt nhìn thấy người Hãn Hải đuổi giết đồ đệ của tôi sao? Người ở Biên Thành xém chút nữa đánh chết một tên Đại Thừa, giết chết cháu đích tôn của hoàng đế Hãn Hải cứu đồ đệ tôi không phải là cô hả?”
Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Đế Long, người của Hãn Hải thì nhìn thẳng Đế Long.
Đế Long lộ ra vẻ mặt giận dữ, kêu lên: “Cô đừng đổ lỗi mỗi mình tôi, người Hãn Hải khinh người quá đáng, làm việc không coi ai ra gì. Nếu bọn hắn không phải một hai giết tôi cho bằng được, tôi cũng sẽ không giết bọn hắn.”
Thanh Lam lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đâu chỉ là không coi ai ra gì, còn rất vô sỉ, lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều địch ít, bằng không tôi cũng sẽ không làm cho đại yêu Giao Long tộc đến Thịnh Kinh giết người của bọn hắn trả thù! Nhan nhi bị phong ấn hơn bốn ngàn năm, chỉ mới tu hành mười mấy năm, tu vi tại Nguyên Anh. Mà Hãn Hải lại cử ra sáu tên Nguyên Thần Đại Thừa sơ kỳ đuổi giết nó từ thành Thịnh Kinh cho đến Nam Cương. Thủ hạ của Nhan nhi lấy một địch ba, liều chết đánh một tên Đại Thừa sơ kỳ nằm xuống, hai huynh đệ Đông Phương Chiến và Đông Phương Minh mang theo hai tên Đại Thừa sơ kỳ đuổi theo nó suốt một đường giống như mèo đuổi chuột đến Biên Thành, sau đó hạ đòn sát thủ. Nếu không có cô xuất hiện, chỉ sợ Nhan nhi khó thoát khỏi cái chết. Sau khi cô và Nhan nhi tách ra, lại có thêm ba tên Đại Thừa sơ kỳ đuổi giết, cửu tử nhất sinh mới trốn về Nam Cương được.“. Nàng nói xong lạnh lùng liếc mắt đám người tu tiên Hãn Hải, con ngươi lạnh như băng, nói: “Nếu không phải trước đây đã ước định với Khương Hoài Ưu, chết sẽ không chỉ là một vài tên ra tay, tôi tất sẽ tự mình mang người đến Thịnh Kinh đồ sát hết thảy thế hệ thanh thiếu niên lấy lại mặt mũi!.”
Đế Long “Ặc” một tiếng, nói:“Khương Hoài Ưu hiện tại đánh không lại cô, cô không cần chừa mặt mũi cho nàng, muốn ra tay liền ra tay, không cần cố kỵ!” Nàng rất vui vẻ xem Thanh Lam và người Hãn Hải đánh nhau, tốt nhất là dẫn những tên tổ tông từ tổ miếu đi ra hết.
Thanh Lam ngạo nghễ nói: “Yêu Thần tôi nói là làm, đã đáp ứng nhất định sẽ không nuốt lời.“.
Đế Long lập tức khinh bỉ hừ một tiếng, nói: “Được vậy mới lạ, tôi cứu cô từ trong phong ấn đi ra, cô từng đáp ứng phải bảo vệ tôi, kết quả cô hướng tôi ra tay, còn muốn ăn tôi đâu.“.
Thanh Lam hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đáng đời lắm! Cô yếu đến nỗi tôi tát một cái là có thể chụp chết, còn dám nêu điều kiện với tôi! Sau khi thoát vây, tôi không trực tiếp tát chết cô, đó là tôi nhân từ.” Lại liếc mắt Đế Long, nói: “Mà nói đi nói lại, không phải bây giờ cô vẫn sống yên ổn hả?“.
Một rồng một yêu ngồi trên bàn đá nói chuyện trên trời dưới đất, làm như không thấy những người tu tiên ở đây. Nữ Đế lại không muốn nhúng tay vào việc này, các chưởng môn mời nhau chuyển đến nơi khác. Vừa muốn rời đi, liền nghe được Thanh Lam nhắc tới chuyện “Tiên Phủ“.
Thanh Lam hỏi Đế Long: “Cô không tính ra tay nơi Phong Thiên khiếm khuyết trụ
sao? Nhan nhi chính mắt nhìn thấy Tiên Phủ xuất thế, nói nó mặt ngoài ráng màu trên trời xuất hiện dị tượng lộ ra dị bảo, thậm chí hoài nghi pháp trận kia thông với Tiên Giới.“.
“Không có khả năng nối liền hay thông đến Tiên Giới, pháp trận Phong Thiên tồn tại chính là để ngăn cách hết thảy với Tiên Giới. Chỉ là, nhất định là có dị bảo, những dị bảo này đặt ở Tiên Giới cũng là báu vật, tuyệt đối là báu vật cấp Tiên Đế. Tôi đã từng xa xa nhìn thấy thứ mà pháp trận Phong Thiên phong ấn, tôi hoài nghi bị phong ấn chính là một vị Tiên Đế. Sở Tịch Nhan nhìn thấy hẳn là báu vật cấp Tiên Đế diễn sinh ra linh vật hoặc lộ ra điềm lành, Phong Thiên tồn tại nhiều năm như vậy, dị bảo này hẳn là diễn sinh ra rất nhiều vật cấp tiên, nếu có cơ duyên được đến, thành tiên không phải lời nói hão huyền.“. Đế Long dừng một chút, nhìn lên trời cao, nói: “Nói không chừng trận trụ không trọn vẹn có thể nối thẳng ngoài trận, không cần phải mạnh mẽ phá trận.“.
Thanh Lam không tin, nói: “Một khi đã như vậy, cô với Khương Hoài Ưu vì cái gì không ra tay?“.
Đế Long dẩu cao miệng, nói: “Thật ra tôi cũng muốn ra tay, cô không thấy Tiên Phủ nằm trong tổ miếu sao, bọn hắn thà rằng đối địch khắp thiên hạ cũng phải độc chiếm nó, sao tôi có thể xông lên đi cướp? Một người không địch lại vạn người, cho dù Nguyên Thần của tôi bất tử bất diệt, bị nổ nát cũng rất đau được chứ? “.
Thanh Lam vui vẻ, nhìn các thế lực tu tiên đang trợn tròn mắt trông về phía hai nàng, nói: “Này không phải đang có rất nhiều cao thủ ở đây hả? Các người cùng nhau tấn công còn sợ đánh không lại bọn hắn?“.
“Tổ miếu xây dựng trên vị trí Linh Hải của tổ long mạch, địa phương kia một người sắp chết đi vào có thể biến thành nửa cái tiên, tại tinh cầu này được cho là thế lực đứng số một số hai trong Tu Tiên Giới, linh khí dồi dào, bọn hắn lấy bảo địa làm gốc xây dựng một cái pháp trận hộ sơn cơ bản, pháp trận kia mặc dù không đạt đến chân chính cấp Tiên. Cũng là nửa cái tiên ở đây!“. Đế Long nhảy xuống bàn đá, vỗ vỗ tro bụi trên mông, lại nói: “Pháp trận bày ra ít nhất đã hơn chục nghìn năm, được linh khí long mạch tẩm bổ đã lâu, còn có thể hút lấy năng lượng lượng long mạch chống đỡ. Từ bên ngoài rất khó công đi vào….. Ít nhất lấy thực lực hiện tại của tôi đánh không ra, tu vi Khương Hoài Ưu không trở về thời kì đỉnh cao cũng khó mà đánh ra.
Thanh Lam hỏi Đế Long: “Cô là Chân Long, thế nhưng cũng không có cách nào khác hả?“.
“Có, nhưng chết quá nhiều người, đó là nghịch thiên. Người Hãn Hải còn chưa có đắc tội tôi nặng đến vậy!“. Đế Long nói xong, về phòng.
Thanh Lam nhảy xuống bàn đá chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi nàng lại hỏi một câu: “Cung Thần của tôi và vũ khí cấp Tiên Khương Hoài Ưu để lại có thể đánh tan pháp trận kia sao?“.
Đế Long đẩy ra cửa phòng, nghe được Thanh Lam hỏi, lại dừng bước chân, nói: “Năm kiện vũ khí bán tiên hoặc là ba mũi tên thần của cô, thay tôi đánh ra một cái khe hở trên pháp trận, cho tôi thời gian một nén hương, tôi có thể làm pháp trận đó hỏng mất.” Nàng quay đầu quét mắt Thanh Lam, nói: “Pháp trận dễ phá, những lão già trong Hãn Hải lại khó xơi.” Dứt lời, vào phòng, đóng cửa.
“Này!“. Thanh Lam lại cách phòng mà hỏi một câu: “Người Hãn Hải có được Tiên Phủ có thể phi thăng thành Tiên sao?”
Giọng Đế Long cách vách tường truyền đến, nói: “Có thể, nhưng mỗi trận trụ đều có thiết lập phòng ngự, cho dù đó là tàn trụ, nó vẫn là tàn trụ cấp Tiên Đế, dư uy cũng đủ để bọn hắn chết ngàn lần. Hơi vô ý đụng vào sẽ khiến cho pháp trận bật cấm chế biến thành cát bụi.“. Đế Long ngừng một chút, nói: “Thanh Lam, nếu cô nguyện ý, chờ đến khi Khương Hoài Ưu quay về cảnh giới cao nhất, cùng chúng ta bổ ra hư không phá trận rời đi.“.
Thanh Lam cười sảng khoái đáp: “Được!”. Vui vẻ mà đi rồi! Lúc gần đi nàng âm thầm truyền âm Đế Long: “Cô muốn hố đám tu tiên này đi? Muốn lợi dụng bọn họ bức người Hãn Hải?“.
Đế Long truyền âm Thanh Lam: “Cũng không phải hoàn toàn hố bọn họ, mà tôi chỉ không muốn chờ lâu như vậy. Trận trụ không trọn vẹn nhất định đại hung, người Hãn Hải đi vào tất nhiên sẽ gặp phải hung hiểm vô cùng, đương nhiên, tất cũng sẽ có duyên kỳ ngộ, bên trong quả thật có tiên bảo. Nếu lấy được tiên bảo bên trong, chẳng sợ không có biện pháp xuyên qua Phong Thiên trận thành tiên, nhất định cũng sẽ đứng đầu một giới này. Hiện tại tôi không phải đối thủ của đám lão già đó, lại bị bọn hắn theo dõi, chính mình không có biện pháp xuống tay, chỉ có thể chờ Khương Hoài Ưu khôi phục.“.
Thanh Lam động lòng! Bóng người nàng đang bay trên trời ngừng lại, hỏi Đế Long: “Nếu tôi giúp cô, có mấy phần nắm chắc?“.
Đế Long nói: “Bên trong có người thực lực không kém gì cô, cho dù đã già, chiến lực không cao, nhưng có tiên bảo làm hậu thuẫn, hai người đánh một cái cô cũng không thành vấn đề! Đó là hang ổ của bọn hắn, lại chiếm Tiên Phủ trước, thiên thời địa lợi, trừ khi các thế lực tu tiên liên thủ, mỗi thế lực đều mời ra một vài lão già, cùng chiến lực nhưng số lượng người lớn hơn mới có thể nắm chắc công phá. Yêu Tộc của cô có thể mời ra nhiều tu tiên bực này cảnh giới sao? “.
Thanh Lam lòng nói: “Nếu Yêu Tộc có nhiều lão già bực này cảnh giới, sao phải bị người tu tiên dồn đến một góc Nam Cương! Chính là có mời hết những lão tổ tồn không biết đã bao nhiêu nghìn năm không ra thế, cũng không quá năm người!“. Nếu nàng có thực lực này, đã sớm lãnh chúng yêu lại đây đoạt Tiên Phủ, làm gì về phần nhận được tin tức còn án binh bất động, yên lặng xem biến tìm cơ hội ra tay! Nàng truyền âm cho Đế Long: “Nếu có địa phương cần tôi ra sức, cứ việc nói, toàn bộ Yêu Tộc đều là hậu thuẫn sau lưng cô.”
Ở đây có hơn chục nghìn người tu tiên, những người cầm quyền các thế lực đều ở đây, thậm chí bảy chưởng môn của bảy thế lực lớn đều ở trong này. Yêu Thần và Đế Long nói chuyện bọn họ nghe không sót một chữ. Hàm ý rất rõ ràng: Thứ nhất, Tiên Phủ có tiên duyên, cho dù không thành tiên cũng sẽ có thể trở thành người đứng đầu một giới này, mà lại có khả năng cực kỳ lớn sẽ thành tiên; Hai, nếu để Hãn Hải độc chiếm Tiên Phủ, Hãn Hải nhất định sẽ đứng đầu Tu Tiên Giới này, thậm chí có thể dùng Tiên Phủ làm gốc mà khuyếch trương thế lực, biến người trong thiên hạ thành Hãn Hải! Mà dưới sự thống trị của Hãn Hải, không chấp nhận được có môn phái tu tiên khác tồn tại— chỉ có duy nhất Thánh Môn, vết xe đổ còn đó. Thứ ba, Tiên Phủ có cấm chế, bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt cấm chế làm Tiên Phủ quay về hư không. Mà một khi Tiên Phủ trở về hư không, chỉ có ba người là Khương Hoài Ưu, Đế Long và Thanh Lam được lợi, bọn họ ai cũng không chiếm được! Trừ Đế Long không ai có thể từ trong hư không tìm ra pháp trận Phong Thiên!
Tin tức nhanh chóng lan rộng, Hãn Hải đối mặt với nhiều thế lực Tu Tiên như vậy, muốn phong tỏa tin tức đều không phong được. Người Hãn Hải nghe được Thanh Lam và Đế Long nói chuyện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt. Trước mặt người Tu Tiên khắp thiên hạ, trước mặt các thánh chủ, chưởng môn, hoàng đế ai dám xuống tay với chiến lực trâu bò như Thanh Lam và bất tử bất diệt như Đế Long?
Các phái Tu Tiên khắp thiên hạ đều cử ra cao thủ, thậm chí chưởng môn cũng tự mình chạy đến thành Thịnh Kinh, môn phái lớn nhỏ tề tựu đầy đủ, bức người Hãn Hải.
Mấy trăm thế lực, môn phái Tu Tiên liên thủ với nhau gửi thông điệp cho hoàng đế Hãn Hải: Không giao Tiên Phủ ra đây, bonn họ liền liên thủ tấn công tổ miếu, đánh cho Tiên Phủ ẩn vào hư không!
Chúng ta không chiếm được, Hãn Hải các người cũng đừng mơ độc chiếm! Người khắp thiên hạ vây quanh tổ miếu Hãn Hải, cho dù căn cơ mi có thâm hậu cỡ nào cũng phải diệt mi!
Hoàng đế Hãn Hải bị ép buộc, bất đắc dĩ chỉ phải đi ra đáp ứng trao đổi làm sao dùng chung Tiên Phủ với các thế lực Tu Tiên. Nhưng bọn hắn cần thời gian, bởi vì Tiên Phủ ở sâu trong tổ miếu, Hãn Hải không thể người bên ngoài trực tiếp tiến vào tổ miếu của mình, chờ bọn hắn mở ra một con đường đi thẳng đến cửa Tiên Phủ, còn có cấm chế Tiên Phủ, lỡ như bọn họ đụng vào cấm chế làm người đi vào lẫn Tiên Phủ bị kéo vào hư không, hay là có người đi vào nhìn thấy tiên bảo nhất định sẽ hỗn loạn, sau đó tất cả mọi người đi vào đều xong rồi! Vì tránh cho lọai tình huống này xuất hiện, mọi người thương lượng một cái biện pháp thích hợp, định ra một ít quy tắc.
Lấy mười thế lực tu tiên lớn làm chủ, mấy trăm môn phái bắt đầu bàn bạc chi tiết chuyện Tiên Phủ, bao gồm như thế nào phân chia tiên bảo, liên tục tranh chấp, thương lượng ba ngày ba đêm còn không có kết quả.
Đế Long nằm ở trong sân, đã chú ý bọn họ hội nghị suốt ba ngày.
Thánh chủ Triệu Hiệp đưa ra thỉnh cầu mời Chân Long đi cùng mọi người tiến vào Tiên Phủ phá trận, Tử Thiên Quân là người đầu tiên đứng ra bác bỏ: “Nữ Đế bế quan, Chân Long vì Người hộ pháp, mà Nữ Đế lại không màng Tiên Phủ, vẫn là không cần kinh động Đế Long cho thỏa đáng.“.
Rất nhiều người đều phụ họa cách nói Tử Thiên Quân.
Trong đó một người thẳng tính rống lên tại chỗ: “Chân Long có thể ăn như vậy, ra vào các lọai pháp trận cấm chế như chỗ không người, lỡ như nàng vọt vào trực tiếp nuốt tất cả tiên bảo chúng ta đoạt được vào bụng thì làm sao bây giờ? Nàng là Chân Long, đánh không chết không phong ấn được nàng, còn có Nữ Đế hộ nàng, nàng mà độc chiếm toàn bộ tiên bảo trong Tiên Phủ, chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.“.
Sau khi Đế Long nghe được tức giận thẳng đến trừng mắt, thầm mắng: “Mi đừng có nói toẹt ra như vậy chứ!“. Nàng phẫn hận mà phản bác ở trong lòng: “Sao tôi có thể độc chiếm, dù như thế nào tôi cũng sẽ chia một nửa cho Khương Hoài Ưu!.”