Khi lão già vừa nói xong thì phía đằng xa tiếng động cơ oanh minh, rồi một đoàn xe đang ầm ầm lao tới kéo theo phía sau là một cột bùi đang dâng lên mù mịt, sau khoảnh khắc một đoàn xe sang trọng dừng trước nhà kho bỏ hoang.
Một đám thanh niên nam nữ từ trên các chiếc xe sang trọng đi xuống, đầu tiên là một thanh niên cao to lực lưỡng thân hình rắn chắc, hắn bước xuống rồi mở cửa xe phía sau.
Phạm Vân Phong cùng Phạm Mạnh Quang từ ghế sau lần lượt đi xuống.
Sau đó Phạm Vân Phong dẫn đầu đám người đi đến trước mặt đám người, còn Đào Vân Kỳ bên cạnh tiến lên trước rồi giới thiệu.
- Vân Phong thiếu gia, đây là sư thúc của tôi tên là Đào Thiên Ninh. Ông ấy đại diện võ quán của Đào gia ở Đô Thành này.
Nghe thấy thế Phạm Vân Phong tiến đến bắt tay với Đào Thiên Ninh để làm quen.
- Hai vị thiếu gia, hôm nay thật vinh hạnh được gặp gỡ hai vị thiếu gia ở đây, nếu có gì phân phó thì mời hai vị cứ mở lời.
- Đào tiên sinh nói gì vậy, vãn bối tuổi còn nhỏ, có gì đắc tội xin được Đào tiên sinh bỏ qua cho, chứ nói gì đến việc phân phó, được một cao thủ như Đào Tiên Sinh đây giúp đỡ tôi cảm thấy vinh hạnh chưa hết nữa là.
Mặc dù nói những lời lẽ khách sán, nhưng nghe ra trong lời nói của Phạm Vân Phong cũng không mấy dành sự tôn trọng cho Đào Thiên Ninh, và dường như Đào Thiên Ninh cũng cảm nhận được thiện cảm mà anh em Phạm Vân Phong dành cho mình là không nhiều nên ông ta quyết định hành động để chứng tỏ giá trị của mình. Ông ta quay mặt hướng về phía Thanh Sơn rồi cất giọng điệu hăm dọa.
- Tiểu tử, đắc tội với tao mày còn có cơ hội sửa chữa, chứ mày đắc tội hai vị thiếu gia đây vậy hôm nay mày nên xác định, chỉ có một con đường chết để tạ tộ với hai vị thiếu gia.
Trong lời nói của Đào Thiên Ninh mang hàm ý vô cùng đề cao Hai anh em Đào Vân Phong, dù cho đắc tội ông ta thì tha thứ là có thế, nhưng không thể đắc tội hai anh em Đào Vân Phong, ý tứ rất rõ ràng, bởi vậy không có đường sinh lộ cho Thanh Sơn có thể đi, mà lựa chon duy nhất là tử lộ.
- Đào tiên sinh, tôi muốn để hắn cảm nhận được sống không bằng chết là như thế nào, tỗi muốn những gì mà tôi đã trải qua
hôm nay để cho hắn gấp trăm ngàn lần hoàn lại.
Nghe vậy Đào Thiên Ninh hướng ánh mắt nhìn về phía anh em Phạm Vân Phong dường như đang chờ đợi, còn Phạm Mạnh Quang lúc này lại tiếp tục cất giọng hướng về phía Thanh Sơn.
- Tên khốn kiếp kia, hôm qua tao đã bảo với mày rồi, tại sao mày không chịu nghe chứ, nếu hôm qua mày chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ, vậy thì hôm nay mày có thể giữ lại một mạng rồi, điều đó cũng chỉ có thể trách mày mà thôi.
Sau khi Phạm Mạn Quang nói xóng thì những người bên cạnh hắn cũng nhao nhao cất tiếng.
- Đúng vậy dám đắc tội với Mạnh Quang thiếu gia quả là muốn chết, mày chết cũng không trách được ai.
- Chỉ là một con giun con dễ mà thôi, chết không đáng tiếc phải không Mạnh Quang thiếu gia.
- Giết hắn chỉ làm bẩn mắt Mạnh Quang thiếu gia mà thôi, sao không đánh gãy hai chân của hắn, sau đó nhét vào nhà xí, bắt hắn dọn dẹp nhà xí công cộng.
Những lời này vừa nói xong, thì đám người cất tiếng cười ồ lên, theo bọn hắn thì giờ Thanh Sơn không khác gì chum trong lồng cá trong chậu, muốn róc xương lột da gì là tùy bọn hắn a tay vậy, xong những điều này Phạm Mạnh Quang nhìn sang phía Đào Thiên Ninh cất giọng.
- Đào tiên sinh, tất cả nhờ tiên xử lý, chắc hẳn rằng Đào tiên sinh đã quá quen thuộc với loại chuyện này rồi.
Lúc này đang im lặng theo dõi mọi chuyện thì Phạm Vân Phong bỗng dưng cất giọng, sau đó hắn lại tiếp tục.
- Trước tiên nhờ Đào tiên sinh đánh gãy hai chân chó của hắn, để xem hắn còn có thể chạy đi đâu được, sau đó muốn làm gì thì tùy thuộc vào em trai của ta xử lý.
- Được, vậy thì hai vị thiếu gia chờ một chút tôi sẽ nhanh xử lý xong ngay.
Nói xong ông ta bước đi về phía Thanh Sơn rồi mở miệng.
- Tiểu tử nghe thấy hai vị thiếu gia nói rồi đấy, mày tự xử hay để tao ra tay, nếu tao ra tay ắt hẳn sẽ không được nhẹ nhàng đâu đấy.
Nghe những lời này của Đào Thiên Ninh thì trên khuôn mặt của Thanh Sơn hiển hiện một sự chế diễu sau đó cất giọng hỏi ngược lại Đào Thiên Ninh.
- Ông cũng muốn đánh gãy chân tôi, muốn làm như những gì bọn chúng ra lệnh?
- Đúng vậy đấy, hôm nay nhất định sẽ làm như những gì thiếu gia phân phó.
Nghe Đào Thiên Ninh trả lời như vậy Thanh Sơn diễu cợt.
- Ồ, không muốn làm người, mà chỉ thích làm chó, đã như vậy trước tiên phải đánh gãy chân của chó rồi sẽ tính toán sổ sách với chủ nhân sau vậy.
- Đánh gãy chân chó cũng không khó lắm, nào lại đây đi chứ, muốn đánh gãy chân tôi thì chạy qua đây đi.
Nghe những lời này của Thanh Sơn thì Đào Thiên Ninh đã không kìm nén được lửa giận nữa, hắn ta không còn để ý đến phong phạm của tông sư nữa mà hắn hét lên một tiếng rồi thân hình lao vút về phía Thanh Sơn.
- Chó má, muốn mày dễ chịu một chút, nhưng mà mày không cho phép tao làm như vậy.
Tiến đến gần Thanh Sơn Đào Thiên Ninh tung một cước đá vào hạ bộ của Thanh Sơn, giống như hắn nói không muốn nhẹ nhàng vậy nên một cước này vô cùng hung mãnh và một lực đạo mạnh mẽ, cước lực chưa đến thì một luồng cuồng pho đã đến trước làm tung bay một vạt áo che chắn phía trước Thanh Sơn, Thấy một cước này uy mãnh như vậy Thanh Sơn cũng không hề chủ quan chút nào, không đưa tay lên đỡ, mà lùi lại một bước tránh thoát khỏi một cước này.
- Đào Vũ sư thật uy mãnh, lần này tiểu tử nhất định phải chết không nghi ngờ.
- Đúng vậy Đào Tiên Sinh thật cao minh, nhất định tiểu tử này phải chết.....
Thấy một màn này mà đám người bên ngoài cũng nhao nhao khen ngợi Võ công của Đào Thiên Ninh.
Lúc này bên trong trận chiến khi vừa lùi lại tránh thoát một cước của Đào Thiên Ninh xong, thì Thanh Sơn cũng không vội vàng tiến công, nhưng mà vừa tránh thoát một cước thì một cước tiếp theo đã đến, lần này Đào Thiên Ninh đá vào trung bộ, mà cũng nhanh chóng Thanh Sơn cũng tránh thoát, thấy màn này Đào Thiên Ninh cất giọng.
Có chút năng lự, ta phải nghiêm túc mới được.
Nói xong Đào Thiên Ninh lại tiếp tục đá ra liên tục hơn mười cước, cước đầu tiên đá vào đầu của Thanh Sơn, sau đó liên tiếp đá xuống dưới trung hạ bộ và các ***** ** nguy hiểm trên cơ thể Thanh Sơn, nhưng mà phản ứng của Thanh Sơn cũng rất nhanh, liên tục dùng ma ảnh bộ pháp tránh thoát các đòn thế hung hiểm này, qua hơn ba mươi chiêu mà vẫn chưa thể chạm được vào vạt áo của Thanh Sơn thì trong lòng đã trở nên sốt ruột, mồ hôi bắt đầu tuôn ra thấm lên áo quần ướt nhẹp.
Khi này thấy đối phương đã gần như sử dụng hết các chiêu thức Thanh Sơn bỗng dưng cất giọng.
- Chỉ thế thôi sao, như vậy mà ông cũng muốn giết tôi, quả thật là nực cười.
Nói xong cơ thể Thanh Sơn như quỷ mị tiến sát về phía Đào Thiên Ninh rồi bắt đầu xuất chưởng, một chiêu ma sử triền tiêu trong ma ảnh chưởng được tung ra, giống như mưa sa bão táp đánh về phía Đào Thiên Ninh, bóng chưởng mờ mịt như mây giăng mưa đổ liên tục được tung ra, sau đó là một tiếng “Bịch” vang lên.