Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 174: Chương 174: Nhanh đến!!!




Bóng hình đối diện mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, mà bóng người này không hề tiến lên cũng không có hành động nào khả nghi, mà thân ảnh đó cứ đứng ở đó nhìn chăm chăm Thanh Sơn, lúc này dường như cảm nhận được điều gì đấy Thanh Sơn cũng đưa ánh mắt nhìn về phía bóng người kia.

Khi thấy Thanh Sơn đưa ánh mắt nhìn về phía mình, thì bóng người mặc áo đen khẽ quay mặt qua một bên tỏ ra như không nhìn ngó gì cả, khi Thanh Sơn đi tới gần bóng người áo đen nhưng mà người này cũng không có phản ứng nào, thấy vậy Thanh Sơn cũng coi như không thấy gì và cứ như thế đi qua một cách tự nhiên, nhưng mà khí Thanh Sơn đi khuất dạng thì người mặc áo đen bỗng thở ra một hơi rồi lẩm bẩm trong miệng mấy câu mà dường như chỉ có một mình hắn nghe được, sau khi lầm bầm mấy câu xong thì người mặc áo đen này cũng lủi thủi rời bước.

Còn Thanh Sơn chỉ lướt qua người đàn ông mặc áo đen này thì cũng hơi nhìn lướt qua khuôn mặt này một cái, mà khi lướt qua khuôn mặt này thì Thanh Sơn thấy khuôn mặt này hơi quen thuộc.

- Khuôn mặt này sao trông quen quen thế nhỉ?

Nghĩ mãi mà Thanh Sơn cũng không nhớ ra được làm mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu rồi, nhưng mà rất nhanh Thanh Sơn cũng không để ý đến người này nữa.

Một bên khác khi người đàn ông về tới nhà thì ông ta ngồi vào ghế sopha và nói.

- Cứ từ từ vây, thiếu gia đã trưởng thành hơn rất nhiều, ta phải từ từ gặp mặt rồi sẽ tính tiếp.

Thì người này không phải là ai khác chính là người đàn ông bí ẩn mà năm xưa đã để lại đứa trẻ cho vợ chồng Dương Thanh Hào nuôi dưỡng, mà đứa trẻ đó không phải là ai khác chính là Thanh Sơn, năm xưa vì để trốn tránh kẻ thù truy sát bất đắc dĩ phải giao đứa trẻ cho những người xa lạ nuôi dưỡng, mặc dù không đành lòng nhưng mà bây giờ thây Thiếu gia lớn lên và tài giỏi như vậy thì hắn đã xóa hết những áy náy năm xưa và dương như đưa đứa trẻ cho cặp vợ chồng kia nuôi là hoàn toàn chính xác.

- Ta sẽ nghĩ cách làm cho thiếu gia trở về gia tộc mới được, không biết lão gia cùng phu nhân bây giờ thế nào.

Nói xong người đàn ông thở dài một hơi sau đó ông ta đi về phía trong rồi mất hút.

Một bên khác Thanh Sơn trở về nhà vừa vào đến cổng đã nghe thấy tiếng Hoàng Tuyết mai càu nhàu.

- Sao mà hôm nay đi tập về muộn như vậy, không định đi học nữa ah?.

||||| Truyện đề cử: Xuân Giang Hoa Nguyệt |||||

- Hôm nay con đi tổng kết mà mẹ, đi muộn hơn một chút so với bình thường.

- Thế vào tắm rửa rồi ra ăn uống đi.

Vừa nói Hoàng Tuyết Mai lườm Thanh Sơn một cái, và dường như trong người bà ta đang có điều gì bực mình vậy. Thấy thái độ lạ lẫm và dường như đây là lần đầu tiên Thanh Sơn thấy thái độ của mẹ mình khác lạ như vậy, hắn cũng không để ý nhiều mà tiến vào tắm rửa rồi ăn uống sau đó đến trường.

Buổi học cuối năm diễn ra trong không khi vui tươi rộn ràng, bạn nào cũng muốn có một kỳ nghỉ vui vẻ, và tất cả đều có một kế hoạch cho mình thực hiện trong mùa hè này,

Sau buổi tựu trường Thanh Sơn cùng những người bạn của mình tổ chức một bữa chia tay nhỏ, các bạn vô cùng hào hứng và nói cho nhau những kế hoạch sẽ thực hiện, nhưng riêng Thanh Sơn không nói ra kế haochj của mình là gì, thấy vậy thằng Đông cất giọng hỏi?

- Còn mày thế nào Sơn, hè này mày định làm gì?

- Nó ah! chắc hẳn lại vùi đầu vào mớ sách giống như một con mọt, gặp nhấm đống chữ trong đó thôi, Phải không Sơn?

Thằng Nhã cũng cất giọt trêu đùa, bởi vì từ xưa tới nay Thanh Sơn vẫn luôn nổi tiếng là con mọt sách ở lớp, mà điều đó thì bọn nó đã kiểm chứng quá nhiều và quá quen thuộc, nên khi nói ra những điều này thì cũng không có ai bất ngờ. nhưng mà Thanh Thanh lại đứng ra phản bác giúp.

- Toàn bọn đoán mò thôi, chưa biết người ta định làm gì thì đã vội kết luận rồi?

- À à lại bênh nhau cơ đấy? thế kế hoạch của cậu là gì? hay là các cậu định ăn mảnh với nhau mà không rủ bọn này?

Một người bạn tên Thu Nguyệt cũng cất giọng chen vào.

- Xì!! ai thèm chứ/.

Nói câu này xong một nét ửng hồng hiện lên trên mặt Thanh Thanh, thấy thế đám người cười ồ lên, mặc dù rất nhiều điều muốn nói nhưng đám người cũng phải nhanh chóng kết thục bữa tiệc nhẹ để trở về nhà, sau khi đưa Thanh Thanh về, Thanh Sơn lại quay theo con đường cũ, dường như trên suốt đoạn đường đưa Thanh Thanh vê, Thanh Sơn luôn có một cảm giác khác lạ và dường như có một đôi mắt luôn hướng theo hai người.

Bởi vậy lúc mà đưa Thanh Thanh về xong, để kiểm chứng cho những cảm giác của mình có đúng hay không Thanh Sơn quyết định đi về nhà mình theo một con đường khác, mà trên con đường này rất vắng vẻ rời xa khu đô thị phồn hoa, khi đi trên đoạn đường vắng Thanh Sơn vẫn luôn cảm giác được có một cặp mắt chưa hề rời khỏi thân hình mình một giây phút nào, điều này đủ thấy kẻ theo dõi là phi thường cao minh. mặc dù không biết mục đích của đối phương là gì nhưng Thanh Sơn vẫn một mình bình tĩnh đi về hướng một nhà kho bỏ hoang vắng lặng. Khi đến trước bãi đất trống của nhà kho hoang phếp Thanh Sơn xuống xe dừng lại, rồi ngồi trên yên xe chờ đợi,

Chờ đợi một lúc khá lâu mà không thấy ai xuất hiện Thanh Sơn tự lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ cảm giác của mình là sai, mình luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm, hay là...

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ thì lúc này “xoẹt” một tiếng, Thánh Sơn ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng của mình.

Trong cặp mắt sáng trong trẻo của Thanh Sơn thì phía trước xuất hiện một lão giả, lão ta mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng đục, thân thể cao lớn khôi vĩ, nhưng mà ngược lại khuôn mặt tỏ ra hung ác cộng với đôi mắt ẩn chứa dị quang, lông mày đứt quãng mũi ưng miệng hổ, với đôi tai như tai chuột lòi ra phía ngoài làm nổi bật lên cái đầu trọc của lão ta càng thêm hung ác. Thân hình chưa đến thì giọng đã đến trước.

- Khá lắm!

Vừa nói vừa đưa đôi mắt nhìn vào Thanh Sơn giống như một con dã thù đang rình mồi vậy, lão ta thong dong bước tới một cách nhẹ nhàng uyển chuyển chứng tỏ lão có một bộ pháp vô cùng cao minh. Khi lão già đang đi tới thì Thanh Sơn bỗng dưng cất giọng.

- Ông đây là....

Nghe thấy Thanh Sơn hỏi lão già không hề phản ứng lại mà chỉ đứng đối diện chăm chăm nhìn Thanh Sơn từ trên xuống dưới dường như là đang đánh giá điều gì đó.

- Ông nhìn tôi lâu như vậy chưa chán hay sao, giờ còn nhìn gì nữa chứ?

Lão già bỗng nhiên “Ồ” lên một cái sau đó hướng về phía xa rồi lẩm nhẩm.

- Nhanh đến!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.