Đệ Nhất Lang Vương

Chương 260: Chương 260: Công lý là ở lòng người




Ở thư viện, Mục Vực sợ liên lụy đến cô hai nên đã chủ động nghỉ việc để làm dịu sóng gió. Vậy thì thôi, Vu Kiệt cũng tôn trọng quyết định của dượng hai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Vu Kiệt sẽ dễ dàng bỏ qua cho Vương Đào.

Chỉ có điều, anh không thể ngờ lại gặp thằng ranh này ở đây. Lại càng không ngờ, lúc anh vừa đến đỉnh núi và từ xe Rolls Royce xuống thì nhìn thấy Vương Đào, tự xưng là chủ tịch tập đoàn bất động sản nhà Hiên Viên ra tay với em họ mình.

Muốn chết sao?

Sự kiên quyết của Vu Kiệt là điều mọi người không thể ngờ đến.

Dương Lan sợ đến mức chân mềm nhũn rồi ngã xuống đất mà không dám nhìn vào xương chân của Vương Đào.

“Tiểu Vũ! Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Vu Kiệt hỏi.

“Anh họ…”, Mục Tiểu Vũ khóe miệng run rẩy.

“Không sao đâu! Nói đi! Có anh ở đây thì không kẻ nào dám làm gì em đâu”, Vu Kiệt an ủi.

Khi anh nói xong câu này thì Vương Đào đầu toát mồ hôi lạnh cố chịu đâu, cười lạnh một tiếng, phẫn nộ quát: “Không ai dám làm gì mày sao? Ha ha!”

Hắn ta nhìn Vu Kiệt, nói: “Có phải mày đánh giá mình cao quá không? Thằng nhóc… Mày… Mày toi đời rồi”.

“Vậy sao?”, anh nắm chặt nắm đấm, đang định ra tay thì bên ngoài bãi đỗ xe có hơn hai mươi người tay cầm gậy sắt xông ra, khí thế đùng đùng.

Đám vệ sĩ này là những người mà Lưu Hải mời đến để bảo vệ cho cuộc đua. Khi thấy họ đến, không ít người ở bên ngoài bãi đỗ xe đổ dồn ánh mắt vào trong bãi đỗ xe.

Đồng thời lúc này, Lưu Hải đứng trên sân thượng đang suy nghĩ làm thế nào để cậu chủ nhà họ Lý tha thứ cho mình, giờ đây bị chấn động bởi cảnh vệ sĩ bị điều động đi.

Hắn khẽ chau mày, có chút nghi hoặc, sao nhiều người vậy?

Hắn lấy điện thoại ra rồi gọi đến một số. Không bao lâu, điện thoại bắt máy.

“Cậu chủ Lưu! Cậu có gì dặn dò ạ?”

“Ở bãi đỗ xe xảy ra chuyện gì vậy, sao điều động nhiều người thế?”

Người nhận điện thoại chính là quản gia phụ trách tất cả những chuyện lớn nhỏ của cuộc đua, cũng là người mà Lưu Hải sắp xếp ở đây.

“Là như này ạ! Ban nãy ở bãi đỗ xe có một chiếc Ferrari màu tuyết, kết quả là nhân viên kiểm tra chủ nhân chiếc xe không khớp với hệ thống vân tay nên bị coi là kẻ trộm xe. Sau đó xảy ra mâu thuẫn. Hiện giờ cô gái đó xảy ra mâu thuẫn với một vị khách, người khách đó bị đánh gãy chân, vì vậy…”.

“Bị đánh gãy chân ư?”

Lưu Hải lập tức ánh mắt căng thẳng, thần sắc ngưng trọng, nói: “Đánh gãy chân khách của tôi trong lễ hội, không nể mặt Lưu Hải này chút nào. Nhưng xe màu tuyết đó…”.

Hắn ngây người một lúc, sau đó nói: “Chính là xe phiên bản giới hạn duy nhất được tổng công ty công bố hồi đầu năm. Xe cấp Đế Vương, màu tuyết sao?”

“Đúng vậy ạ!”, quản gia nói.

Nghe thấy vậy, trong lòng Lưu Hải kích động, nói: “Xem ra ông trời không phụ người có tâm rồi! Thời gian trước tôi dùng kế để có được chiếc Lamborghini, bây giờ lại có thêm chiếc Ferrari màu tuyết. Tốt, tốt quá đi…”.

“Đi nào! Chúng ta đi xem sao!”

“Đi!”, Lưu Hải cúp điện thoại rồi uống cạn chén rượu trong tay, sau đó đi về phía dưới tầng.

Mấy phút sau, cả bãi đỗ xe bị bao vây kín bởi hơn hai chục vệ sĩ mặc vest.

Một số khách sợ sự việc liên lụy đến mình nên vội đi ra khỏi bãi đỗ xe, những người còn lại cũng có ít người không sợ mà lấy điện thoại ra bắt đầu quay phim chụp ảnh hiện trường.

“Đến rồi… Đến rồi kìa…”.

Vương Đào sắc mặt điên cuồng, nói: “Thằng phế vật! Mày còn không mau cút đi, người của tao đến rồi, mày muốn chết sao?”

Vu Kiệt như không nhìn thấy, phớt tờ tiếng rống của hắn ta, quay đầu nhìn đám vệ sĩ bên cạnh nhân viên kia.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, vệ sĩ đứng đầu là Lý Thanh nhìn Vương Đào một cái, trong lòng khẽ kinh ngạc. Lúc này chuẩn bị trước tâm lý rồi hỏi nhân viên.

“Thưa đội trưởng Lý! Đã kiểm tra chiếc xe của cô Mục lái là xe Ferrari màu tuyết nhưng không khớp với dấu vân tay của cô ta, vì vậy nghi ngờ cô ta trộm xe. Cậu Vương đây lên trước vạch trần thì cô Mục tức giận, hai bên xung đột thì cô Mục bị đẩy ngã”.

“Theo như quy tắc ở câu lạc bộ chúng ta thì bất cứ siêu xe nào bị điều tra là trộm thì trước khi chủ xe đến nhận lại, xe sẽ quy về câu lạc bộ sử dụng. Vì vậy cậu Vương định vào trong xe lái thử, kết quả bị anh họ của cô Mục đánh thành ra như này”.

“Ố?”, Lý Thanh ánh mắt lạnh lùng, bước một bước nói với Vu Kiệt: “Thằng nhóc! Có biết ra tay với khách của câu lạc bộ thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”

“Đặc biệt là khi em họ của cậu nhận là ăn trộm xe thì cậu có biết, mình sẽ bị xử tội chết không?”

“Tội chết?”, xương tay Vu Kiệt kêu lên hai tiếng.

Các người có tư cách gì mà xử người khác tội chết?

Mục Tiểu Vũ nghe thấy vậy thì phản bác: “Tôi không phải là trộm xe, tôi không phải là trộm”.

“Cô không phải là trộm?”, Lý Thanh giơ tay chỉ về cửa xe, nói: “Nếu cô không phải thì tại sao dấu vân tay lại không khớp? Vẫn không thừa nhận sao?”

“Xe này là xe của anh họ tôi”, Mục Tiểu Vũ hét lên.

Anh họ?

Ai?

Thanh niên ở trước mặt mà đánh Vương Đào thành ra như này ư?

“Ha ha!”, Lý Thanh không tin, nói: “Chết đến nơi rồi mà vẫn nói dối. Thằng nhóc! Tôi không biết cậu tên là gì, cũng không biết cậu đến từ đâu. Ở đây, kẻ trộm thì đều phải chết, giúp kẻ ăn trộm cũng chết. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội”.

“Mau bỏ cậu Vương ra, sau đó quỳ xuống tự đánh phế hai chân rồi nhận lỗi với cậu chủ Vương và cô Dương”.

“Nếu không thì cậu sẽ phải trả giá cho những lỗi lầm của mình ngày hôm nay”.

Hắn ta nói từng câu rõ ràng, không giống với kiểu đang đùa.

Đứng trước lời cảnh cáo của Lý Thanh, Vu Kiệt không coi ra gì mà chỉ thản nhiên nói: “Lỗi lầm ư?”

“Lỗi gì?”

Vương Đào ngẩng đầu, mắng: “Phế vật! Mày nghe không hiểu tiếng người sao? Con tiện nhân Mục Tiểu Vũ ăn trộm xe, trộm đấy, hiểu không?”

“Bốp!”, lời nói vừa dứt, đáp lại hắn ta là cái tát của Vu Kiệt.

Âm thanh rất vang và có lực.

“Câm ngay cái miệng chó của mày lại, nếu không lần sau tao không dám bảo đảm chân còn lại của mày có được nguyên vẹn không đâu”.

“Mày…”

Lý Thanh chau mày, cảm giác như trước mặt mình đều là màu đen tối tăm.

Nhục nhã!

Không còn gì nhục hơn! Căn bản không coi lời hắn ta ra gì.

Dám ra tay với Vương Đào ngay trước mặt hắn ta, tên này quá hống hách rồi.

Lúc này, ấn tượng của tất cả mọi người về Vu Kiệt chỉ có một từ: Hống hách!

“Thằng nhóc! Đang đùa với lửa đấy, hiểu không?”

Vu Kiệt khoát tay, nói: “Tôi không biết thế nào là đùa với lửa, nhưng tôi hiểu rõ một điều là tôi không sai. Em họ Mục Tiểu Vũ của tôi cũng không sai. Nếu như đã không sai thì gã béo kia đá em họ tôi, cùng với hai cái tát, cộng với tất cả những lời nói ban nãy thì tôi phế một chân của hắn ta, có gì sai?”

“Còn nói không sai à! Tao thấy mày đúng là không hiểu tiếng người rồi”.

“Nếu cậu đã rượu mừng không muốn uống lại uống rượu phạt, vậy đừng trách tôi không cho cậu cơ hội”, sau đó Lý Thanh quát lớn: “Người đâu, bắt…”.

Nhưng…

Khi hắn ta vừa ra lệnh, lời nói được một nửa thì xuất hiện cảnh tượng khiến tất cả mọi người chấn động.

Sắc mặt Lý Thanh cứng đờ, dường như ăn phải mướp đắng, nói không nên lời.

Hắn ngây người ra, tiếp đó bên tai truyền lại âm thanh như tiếng máy móc.

“Vân tay mở khóa thành công, chào mừng chủ nhân xe quay lại!”

Vu Kiệt đặt ngón trỏ của mình vào vị trí nhận biết vân tay trong xe rồi dần dần mở cửa xe ra.

Cửa cắt kéo dần dần được nâng lên khiến mọi người kinh ngạc.

Mở ra rồi kìa!

Vân tay mở khóa thành công rồi!

Sau đó, Vu Kiệt sắc mặt bình tĩnh nhìn đám ngu si kia, nói với vẻ khinh bỉ: “Chiếc xe này là của tôi”.

“Tôi cho em họ mượn”.

“Các người còn vấn đề gì nữa không?”

“….”, Lý Thanh.

“….”, Vương Đào.

“…”, Dương Lan.

“…”, tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.