Chấn động!
Chấn động vô cùng! Dường như trong lòng mọi người đang có những đợt sóng nổi lên liên tiếp.
Mắt của bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào cửa cắt kéo dần dần đượcc nâng lên. Nếu so với một loạt siêu xe khác thì cách thức mở cửa xe của siêu xe màu tuyết này đúng là độc nhất vô nhị. Họ chỉ đứng nhìn mà dường như cuộc đời mình đã được thỏa mãn.
Nhưng… Ngoài điều đó, họ còn bất ngờ hơn về chân tướng sự việc.
“Chúng tôi… Chúng tôi sai rồi…”, trong nhóm người, một thanh niên nhuộm tóc vàng hai mắt đờ đẫn, lên tiếng nói.
“Cô gái kia… Không phải kẻ trộm… Chiếc xe này… Thật sự là của anh họ cô ta”.
“Trời ơi, kịch tính quá đi!”
“Cô ta không nói dối…”.
“…”, sau một phen yên lặng, tiếng bàn luận lập tức rôm rả hẳn lên.
Vương Đào thần sắc ngưng trọng, hắn ta hoàn toàn bị sốc. Hắn ta nhìn Vu Kiệt với ánh mắt không hiểu rồi lại nghi ngờ, hai mắt dường như muốn nói: “Không thể nào!”
Sao có thể thế được?
Sao hắn có thể là chủ nhân của chiếc siêu xe bản giới hạn cấp Đế Vương được?
Rõ ràng là mấy tiếng trước, thằng nhóc này cun cút rời khỏi thư viện?
Vậy mà lái xe màu tuyết, đây là loại người nhẫn nhục sao?
“Chuyện này… Chuyện này không phải là thật… Không phải thật”, hắn ta không ngừng lắc đầu, muốn phủ định tất cả những cảnh ở trước mặt.
Chỉ tiếc rằng, chỉ dựa vào mấy câu nói của hắn ta thì không đủ.
Sự thật thì chính là sự thật!
Ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng, nói: “Không phải thật? Vậy là mày thừa nhận mày có mắt không tròng rồi?”
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lý Thanh ban nãy dẫn hơn hai chục vệ sĩ đến đây rồi hỏi: “Các người còn vấn đề gì nữa không? Nếu không thì đừng phiền tôi làm việc”.
“…”, Lý Thanh không nói được gì.
Không phải không muốn quản mà căn bản không biết làm thế nào!
Bây giờ theo như hắn ta thấy, kể cả Vương Đào bị đánh chết thì cũng đáng đời!
Người ta là chủ nhân của xe màu tuyết, người ta cho em họ mượn, chỉ là vân tay không khớp mà thôi. Thế mà mình lại lên nói là người ta ăn trộm xe vu khống người ta rồi còn đánh, đã thế còn định nhảy vào trong để lái thử xe đó. Vương Đào không bị đánh thì còn ai đáng bị đánh nữa?
Cú chuyển ngược tình thế và thái độ thay đổi của Lý Thanh khiến Vương Đào mặt như tro tàn.
Nhưng đột nhiên hắn ta nhớ tới thân phận của mình!
Hắn ta sợ gì chứ?
Dựa vào cái gì mà phải sợ?
Vu Kiệt thản nhiên nói: “Nếu đã không có vấn đề gì, vậy thì Vương Đào, chúng ta tính sổ thôi nào!”
Anh quay đầu lại, ánh mắt như con sói hoang nhìn lên người Vương Đào.
“Mày… Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết… Tao là chủ tịch của tập đoàn bất động sản nhà Hiên Viên… Phía sau tao là nhà Hiên Viên… Tao còn là khách quý của câu lạc bộ siêu xe nữa, là khách của cậu chủ Lưu”.
Nói xong, hắn ta trừng mắt với Lý Thanh: “Các người còn ngây người ra đó làm gì? Lại đây bảo vệ tôi, tôi là khách của cậu chủ Lưu, là người của nhà Hiên Viên. Các người dám nhìn hắn ra tay với tôi, có tin là tôi sẽ khiến các người cút hết khỏi đây và không có chỗ đứng ở thủ đô không?”
“Mau lại đây, ra tay đi!”
“Mẹ kiếp…”, hắn ta dùng sức rống lên, cổ họng dường như sắp rách đến nơi.
Khuôn mặt dữ tợn và đỏ bừng, bộ dạng rất khó coi.
Lúc Vu Kiệt nghe thấy cái tên ‘nhà Hiên Viên’ thì trong lòng lại dấy lên vẻ khinh bỉ.
Nhà Hiên Viên?
Trong lòng anh cười lạnh một tiếng…
Sau đó anh từ từ nhấc chân lên, hành động này khiến Lý Thanh và Vương Đào đều run rẩy.
Nhấc chân rồi?
Vu Kiệt sợ rồi?
Nhưng một giây sau…
Hắn ta mới biết rằng phỏng đoán của mình mới nực cười làm sao?
Chân của Vu Kiệt nhanh như tia chớp, anh không giẫm lên chân đã gãy mà là chân còn lại…
“Rắc rắc!”, tiếng xương gãy vang lên không trung như phá tan bầu không khí yên tĩnh ban nãy.
“A….”, tiếng kêu chói tai, Vương Đào vẻ mặt đau đớn, sắc mặt tái xanh như tàu lá.
Đặc biệt là, chỗ mà Vu Kiệt giẫm lên chính là chỗ tập trung nhiều dây thần kinh nhất mà lúc bị thương nặng cũng không dễ dàng ngất đi.
Vương Đào trừng mắt nhìn chân còn lại của mình, tiếp đó là máu me chảy ra. Cảm giác tận mắt nhìn thấy chân mình bị phế rồi phải chịu đau, khiến hắn ta hoàn toàn sụp đổ.
Vu Kiệt lại ra tay khiến hắn ta run sợ. Tất cả mọi người nhìn thấy vậy thì đều sốc tại chỗ.
“Sao… Sao anh ta lại…”.
“Đáng sợ quá đi… Đúng là ác ma…”.
“Chuyện này… Chuyện này…”.
“…”, mọi người đều kinh hãi nhưng Vu Kiệt không quan tâm.
Anh trừng mắt nhìn Vương Đào, trầm giọng nói: “Nhà Hiên Viên? Kể cả mày có gọi gia chủ của nhà Hiên Viên ra đây thì ông ta cũng không dám nói gì với tao đâu. Mày chỉ là thuộc hạ thôi thì dựa vào đâu mà dám nói”.
“…”, Vương Đào.
“Sao hắn ta… Sao hắn ta lại dám nói như vậy?”
“Thằng này điên thật rồi? Nhà Hiên Viên là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, hắn ta nói như vậy không sợ bị nhà Hiên Viên ra tay sao?”
“Đúng thế… Chắc hắn ta điên rồi… Thật sự nghĩ mình lái xe màu tuyết thì to tát lắm sao?”
Vương Đào nghe thấy lời Vu Kiệt nói mà sắc mặt kinh hãi, trên vẻ mặt đầy mồ hôi và đau đớn thì lúc này còn toát lên vẻ hung hãn.
“Mày… Mày dám sỉ nhục nhà Hiên Viên… Mày không muốn sống rồi!”
“Vậy sao?”, Vu Kiệt nhìn vào hắn ta, nói: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, nghe rõ nhé! Tao tên là Vu Kiệt, mày có thể gọi tất cả các thế lực mày quen biết đến đây. Tao muốn nhìn xem, một con chó phế như nhà Hiên Viên thì có thể hung hãn đến đâu?”
“Hự…”, lời nói vừa dứt tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Bảo người ta gọi điện thoại gọi người ư?
Hắn lấy ở đâu ra sự tự tin như vậy?
Trong lòng tất cả mọi người đều đưa ra phỏng đoán!
Vương Đào nghe thấy vậy thì trong lòng dấy lên cảm giác bị coi thường, bị sỉ nhục!
Thân là chủ tịch của tập đoàn bất động sản, có khi nào hắn ta bị sỉ nhục thế đâu.
Chỉ thấy hắn ta thò tay vào trong túi, do hai chân hoàn toàn bị phế nên lúc này thân người cũng không chống đỡ nổi.
“Tiện nhân! Còn ngây người ra đó làm gì? Mau đến đỡ tôi?”, hắn ta quát về phía Dương Lan đang sợ hãi ngồi trên đất.
“À vâng…”, Dương Lan lúc này mới phản ứng lại rồi lập tức đứng lên.
“Lấy điện thoại của tôi ra. Tôi phải đập chết hắn”.
Dương Lan làm theo lời hắn ta, lấy điện thoại ra rồi đặt bên tai Vương Đào.
“Phế vật… Mày toi đời rồi… Mày dám sỉ nhục nhà Hiên Viên, cả thủ đô sẽ không ai bảo vệ mày đâu, mày toi rồi…”.
Rất nhanh, Vương Đào ấn một số. Hắn ta dường như muốn hét rống lên, muốn phẫn nộ gào thét…
Điện thoại vừa có chuông thì đột nhiên nhóm người hô lên một tiếng.
“Cậu chủ Lưu đến rồi!”
“Cậu chủ Lưu?”
“Cậu chủ Lưu đến rồi ư?”, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bên ngoài bãi đỗ xe.
Vương Đào nghe thấy vậy thì cúp điện thoại luôn. Hắn ta điên cuồng cười phá lên: “Cậu chủ Lưu đến rồi! Thằng ranh! Hôm nay mày toi đời rồi! Không cần nhà Hiên Viên ra tay, cậu chủ Lưu là anh em tốt của tao, mày chuẩn bị đợi chết đi”.
“Vậy sao?”, Vu Kiệt nhìn về phía cổng.
Lưu Hải dẫn theo mấy vệ sĩ chậm rãi bước vào.
“Là kẻ nào?”
“Dám gây sự ở địa bàn của tôi, lẽ nào muốn chết…”, Lưu Hải nheo mắt lại, trầm giọng hỏi. Nhưng nói được một nửa thì hắn đơ tại chỗ.
Hắn trợn trừng mắt, con ngươi co lại, toàn thân run rẩy và dừng bước chân, sau đó ấp úng nói: “Cậu… Cậu chủ… Cậu chủ Lý…”.