Đệ Nhất Lang Vương

Chương 262: Chương 262: Sự sợ hãi của Vương Đào




Đêm hôm đó, tại khách sạn Holy Sky, cho đến hiện tại, thái độ dứt khoát cùng với khuôn mặt của Vu Kiệt vẫn hiện rõ trong đầu hắn.

Cứ như bóng ma, xua mãi không đi!

Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời cho đến nay, với tư cách là cậu hai nhà họ Lưu, hắn muốn tát mình một bạt tay.

Chọc ai không chọc

Lại đi chọc vào một trong những nhân vật khủng bố nhất tại thủ đô… Cậu chủ Lý!

Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên hắn bỏ ra hai mươi bốn tiếng đồng hồ liên tục để nghĩ cách giải quyết hậu quả của chuyện này!

Nhưng hắn không ngờ là

Bản thân còn chưa tìm ra cách giải quyết thì câu lạc bộ siêu xe trên danh nghĩa của mình đã đón tiếp… Cậu chủ nhà họ Lý rồi!

Ông trời muốn gây khó dễ với hắn sao?

Ngay khi Lưu Hải còn đang đứng ngẩn ra, không biết nên làm gì thì đột nhiên, bên tai vang lên tiếng kêu cứu của Vương Đào.

“Cậu Lưu, cậu Lưu… Mau giết chết tên tạp chủng vô dụng này… Hắn… Hắn làm gãy chân của tôi!”

“Cậu Lưu…”

Thoáng cái, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt tại đây đồng loạt nhìn về phía Lưu Hải.

Cái tên ngu xuẩn này!

Làm vậy khác nào gây rắc rối cho hắn chứ?

Lưu Hải phát hoảng, hắn hận không thể lập tức xé tên Vương Đào ngu xuẩn kia ra, vốn hắn tưởng rằng bãi đỗ xe vừa nhập về một chiếc Ferrari màu tuyết nên mới sang đây, nếu có thể giành được thì tốt, giờ thì muốn chết cũng không xong!

Nhưng nếu hắn rời khỏi ngay lúc này, e rằng sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Tiêu rồi!

Phải làm sao bây giờ?

Sao cái tên Vương Đào ngu xuẩn này cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc cậu chủ nhà họ Lý vậy chứ?

Đầu óc hắn ta chứa bã đậu à?

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng, không có cách nào khác, đành phải gắng gượng đi đến chỗ Vương Đào.

Một bước!

Một bước!

Lại một bước!

“Cậu Lưu!”

Vừa thấy Lưu Hải, mấy người Lý Thanh lập tức tránh sang một bên.

“Cậu Lưu, cậu Lưu…”

Thấy Lưu Hải đi về phía mình, Vương Đào mừng như điên, hắn ta lập tức chỉ vào Vu Kiệt, hô to: “Cậu Lưu, chính là hắn, chính là hắn!”

Nghe tiếng hắn ta hô, mọi người cũng nín thở dõi theo từng bước của Lưu Hải.

Không bao lâu sau, Lưu Hải đã đến trước mặt Vương Đào.

Vẻ mặt Vu Kiệt rất bình tĩnh, lòng không chút gợn sóng.

Lưu Hải dừng bước, liếc nhìn Vu Kiệt, lại nhớ đến bản hợp động giữ bí mật đã ký đêm qua!

Sau đó, hắn cúi đầu xuống, nhìn Vương Đào!

Ngay khoảnh khắc đó, thời gian dường như bị dừng lại.

Yên lặng!

Yên tĩnh!

Bầu không khí thoáng chút nặng nề!

Có tiếng bàn tán vang lên trong đám đông!

“Cứ chờ xem! Sẽ có trò hay để xem ngay thôi, ở trong câu lạc bộ của cậu hai Lưu lại dám làm nhục người nhà Hiên Viên, đúng là muốn chết mà!”

“Trong thủ đô, có ai mà không biết mối quan hệ của cậu hai nhà họ Lưu và cậu cả nhà Hiên Viên chứ!”

“Còn phải nói, e là tên Vu Kiệt này…”

“Bốp ~!”

Ngay khi người nọ vừa nói được một nữa, Lưu Hải đã có hành động đáp trả.

Một cái tát!

Một cái tát vang dội!

Hắn hung hăng đánh thẳng vào mặt Vương Đào!

Soạt!

Tình thế đảo ngược!

Ngay lúc này, toàn trường một lần nữa tái mặt.

Lưu Hải vậy mà lại… tát Vương Đào?. Truyện Quan Trường

Chuyện này… Đây là có chuyện gì xảy ra?

Vương Đào té ngửa ra đất, thân hình mập mạp của hắn ta nện xuống sàn nhà, kéo theo Dương Lan một lần nữa té xuống.

“Cậu Lưu… Cậu… Cậu…”

Vương Đào ngơ ngác, hắn ta ôm lấy một bên má vừa bị đánh, ngẩng đầu hỏi: “Cậu Lưu… Cậu… Cậu đánh tôi?”

“Tao đánh mày?”

Lưu Hải sầm mặt: “Tao không chỉ đánh mày, mà tao còn muốn đá mày nữa kìa!”

Nói xong, hắn giơ tay lên tát cho Vương Đào thêm một cái, rồi giơ chân đạp mạnh vào ngực hắn ta.

“Mày đúng là đồ ngu, đồ vô dụng, mày có biết mày vừa chọc vào ai không hả? Vị này là hội viên cấp Đế Vương của câu lạc bộ siêu xe đấy, mày dám đánh anh ấy, muốn chết hả?”

Vừa nghe những lời này, những thành viên có chút địa vị trong câu lạc bộ đều biến sắc.

Hội viên cấp Đế Vương của câu lạc bộ.

Có nghĩa là ngoại trừ cậu Lưu và vị của Long Môn kia, người này có đẳng cấp và thân phận cao nhất!

“Vu Kiệt là… nhân vật cấp Đế Vương của câu lạc bộ siêu xe?”

“Tôi không nghe lầm đấy chứ? Là vị khách cấp Đế Vương thứ hai sau cậu Thanh Long?”

“Vì sao trước đó tôi chưa từng nghe nhắc đến?”

Cùng với âm thanh bàn tán sôi nổi, Dương Lan ngã cạnh Vương Đào cũng hoảng hồn: “Khách hàng cấp Đế Vương, chuyện này… là mơ sao? Anh họ của Mục Tiểu Vũ lại là khách hàng cấp Đế Vương?”

Vương Đào cũng có phản ứng tương tự: “Chuyện này… Chuyện này sao có thể?”

“Có thể cái con khỉ họ!”

Lưu Hải mắng to một câu, sau đó quay sang nhìn Lý Thanh: “Người đâu?”

“Dạ có!”.

Lý Thanh vội chạy tới.

Ngay sau đó, Lưu Hải quay sang Vu Kiệt, cung kính cúi đầu: “Thật xin lỗi, anhVu, tôi không ngờ là cái tên ngu xuẩn này lại trêu chọc anh, anh… Hay là anh cứ giao việc này cho tôi xử lý, tôi đảm bảo sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục!”

Chuyển biến đột ngột khiến tình huống trở nên khá phức tạp.

Vu Kiệt híp mắt: “Tôi cần một câu trả lời thuyết phục tương tự với đêm qua, mặt khác, người phụ nữ này làm nhục em họ của tôi, anh biết phải làm thế nào rồi chứ?”

“Cô ta?”

Lưu Hải liếc nhìn Dương Lan mặc đồng phục, gật đầu: “Tôi đã hiểu ý anh, tôi biết nên làm thế nào, Lý Thanh, lại đây, bắt cô ta quỳ xuống cho tôi!”

“Dạ!”

Vừa dứt lời, Lý Thanh lập tức đi về phía Dương Lan.

“Anh… Anh muốn làm gì? Anh định làm gì hả?”, nhìn Lý Thanh hung hăng bước tới, Dương Lan vô cùng hoảng sợ, cô ta muốn đứng dậy chạy, nhưng không ngờ vừa đứng lên, Lý Thanh đã dùng một tay nắm lấy tóc của cô ta, giật ngược ra sau.

“Á…”, Dương Lan chịu không nổi, ngã ngửa ra sau, ngay lúc đó, Lý Thanh quét chân, đá thẳng vào gối cô ta.

“Bịch!”

Một âm thanh nặng nề vang lên, Dương Lan quỳ sụp xuống trước mặt Mục Tiểu Vũ.

Mục Tiểu Vũ lùi về sau một bước, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng. Cô bé chưa từng đối mặt với tình huống như vậy, cho nên trong phút chốc không biết nên làm thế nào.

“Chị… Chị dâu…”, Mục Tiểu Vũ nắm chặt tay Dương Cẩm Tú.

Đã sớm biết tính tình của Vu Kiệt, nên Dương Cẩm Tú cũng đoán ra được là anh muốn làm gì.

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, mà chưa đến lúc báo!

“Đừng sợ!”, Dương Cẩm Tú an ủi.

“Anh… Anh Vương…”, Dương Lan sợ đến mức cả người run lên, cô ta muốn cầu cứu Vương Đào, trong lòng cô ta cảm thấy thật nhục nhã khi bị ép phải quỳ gối trước mặt Mục Tiểu Vũ, thậm chí là… Khiếp sợ!

Cô ta không ngờ...

Anh họ của Mục Tiểu Vũ lại là…

Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Vương Đào, chỗ dựa của cô ta, hiện tại chẳng khác nào một con chó chết, nằm sõng soài trên mặt đất, hai chân không hề động đậy.

Tìm hắn ta?

Chẳng bằng tìm chết!

“Anh… Anh muốn làm gì?”, Dương Lan hoảng sợ hỏi.

“Làm gì à?”

Lưu Hải nhếch môi: “Còn không mau nhận lỗi với cô Mục?”

“Nhận lỗi?”

Dương Lan lẩm bẩm, cô ta không lắc đầu, cũng không gật đầu.

“Không… Tôi đúng… Tôi không thể nhận sai… Tôi không muốn nhận sai!”, từ tiểu học cho đến cấp ba, cô ta chưa từng nhận lỗi với Mục Tiểu Vũ.

“Không nhận?”

Lưu Hải nhìn chằm chằm vào Lý Thanh: “Đánh, đánh gãy chân cô ta cho tôi!”

“Dạ!”

Lý Thanh gật đầu, rút từ bên hông ra một cây gậy, vung lên.

“Không… Đừng…”

“Không phải do cô nói!”

Lý Thanh nổi giận hét lên một tiếng, ngay khi gậy sắp đánh xuống chân, Dương Lan lập tức thay đổi thái độ.

“Tôi nhận, tôi nhận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.