Đệ Nhất Lang Vương

Chương 312: Chương 312: Đại nạn ập đến




Trong văn phòng bộ tác chiến ở Hương Thành.

Bộ trưởng của bộ tác chiến đứng dậy từ ghế mà hắn ta đã ngồi một ngày một đêm, sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mơ hồ nghe thấy tiếng gà gáy.

Hắn ta giơ tay lên xoay cánh tay một vòng để thả lỏng bản thân.

Khu đèn đỏ nổi tiếng ngày thường không có vấn đề gì nhưng tối nay lại khiến nhân vật lớn ở thủ đô phải đích thân gọi điện thoại cho mình.

Bối cảnh phía sau khu đèn đỏ chính là nhà họ Mạnh của khu vực Đông Lục, thế lực và mối quan hệ vô cùng rộng, không dễ dây vào.

“Ting, ting, ting”, trong bộ tác chiến, bộ trưởng đang nghĩ lấy gì làm điểm đột phá thì một cuộc điện thoại gọi đến.

Hắn ta lấy điện thoại ra nhìn, không khỏi chau mày.

Là ông ta sao?

Nhà họ Mạnh…

Nhà họ Mạnh thật sự gây họa lớn rồi!

Bộ trưởng đặt điện thoại xuống rồi vội điều người lái xe đến bệnh viện!

Ở bên ngoài cổng bệnh viện, người của các gia tộc lớn ở Hương Thành và hộ vệ của nhà họ Dương vẫn đang đối đầu nhau.

Không ai biết được bây giờ ở bên trên xảy ra chuyện gì?

Nhất thời không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Ting ting, ting ting”, đột nhiên trong nhóm người bỗng huyên náo hẳn lên bởi một thông tin.

Một tin hot truyền đến điện thoại của tất cả mọi người.

Một gia chủ mở điện thoại ra, trong mục tin tức có một tin hot: “Khu đèn đỏ tu sửa lại toàn bộ, đang đợi dỡ bỏ”.

Tiếp đó, trong nhóm người bắt đầu bàn luận: “Nhà họ Mạnh như này là…”.

“Xuỵt! Vẫn chưa chắc chắn, nói năng cẩn thận chút”.

“Đúng thế! Nhà họ Mạnh thế lực mạnh thế, chỉ mỗi khu đèn đỏ có là cái gì?”

“…”, một người đàn ông mặt bị thịt xuyên qua đám người rồi đi lên xe riêng.

“Gia chủ! Tiếp theo là chuyện gì vậy? Lẽ nào nhà họ Mạnh không phải đến ra mặt cho cậu chủ Mạnh sao? Sao lại xảy ra chuyện rồi?”

“Không vội, cứ xem thế nào đã”.

“Vâng!”, người đàn ông xuống xe rồi tiếp tục dẫn vệ sĩ của mình đối đầu với hộ vệ ở cổng, không ai chịu nhường ai.

Đúng lúc này, bên đường có tiếng chuông vang lên. Mấy chục xe địa hình của bộ tác chiến gầm rú trên đường, xung quanh còn chằng chịt dây bao vây bệnh viện.

Từ trên xe có từng tốp thành viên của bộ tác chiến xuống xe đứng xếp thành hàng, đợi chỉ thị.

Xe đi đầu tiên có biển xe Hương Thành có một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đi xuống.

Hắn ta mặc đồng phục, trước ngực treo thẻ làm việc ‘Bộ trưởng bộ tác chiến’ nhanh chóng từ trên xe xuống rồi đi về phía bệnh viện.

Mọi người nhìn thấy người đến có thân phận không tầm thường nên không dám ngăn mà đều tránh ra.

Dương Sơn nhìn bóng dáng đi vào của bộ trưởng thì chau mày, trong lòng thấy hoang mang.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Mạnh Nham nắm chặt điện thoại, trên mặt với vẻ mặt khó tin, nhất thời ngây tại chỗ không biết nên làm như thế nào?

Chuyện gì vậy?

Khu vực Đông Lục lại dám…

Dám hủy hợp tác với nhà họ Mạnh?

Hủy hợp tác không đơn giản chỉ là mất đi mắt xích về vốn mà còn liên quan đến nhiều phương diện nữa.

Vì vậy, lúc đầu khi xây dựng khu vực Đông Lục cũng có câu ‘có vinh cùng hưởng’, không ngờ các gia tộc khác của khu vực Đông Lục lại dám như vậy…

Trong ánh mắt Mạnh Nham toát ra vẻ phẫn nộ khó nói rồi nghiến răng ken két.

Ông ta hét lớn vào điện thoại, dường như chỉ có như vậy mới khiến ông ta trút hết được cảm xúc lúc này.

“Chẳng phải là chỉ có mỗi vấn đề về vốn sao?”

“Chẳng phải dự án đã thu về toàn bộ sao?”

“Sao khu vực Đông Lục lại hủy hợp tác được?”

Mạnh Nham quát, dường như một con sư tử đang nổi giận.

Đúng là phản rồi!

Phản thật rồi!

Đám khốn kiếp này, ngày thường thì nịnh nọt mình, lúc này lại…

“Gia chủ… Ông vẫn không hiểu sao? Ở đây có kẻ cố tình hại ông”.

Tiếp đó….

“Tút!”, đối phương cúp điện thoại luôn.

Chỉ còn lại Mạnh Nham đờ đẫn tại chỗ.

Có người cố ý hại mình ư? Trong đầu Mạnh Nham nhắc lại câu nói này.

Đột nhiên, ông ta nhớ ra cái gì đó? Sau đó nhìn về phía Vu Kiệt, nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh.

Đôi mắt đó dường như muốn nói, ông thua rồi….

Mạnh Nham không ngừng lắc đầu, vẻ mặt đều là vẻ khó tin, trong ánh mắt là niềm tin về thế lực của nhà họ Mạnh của mình như bị vụt tắt.

Tập đoàn Mạnh Thị một tay mình gây dựng lớn mạnh, giờ lại bị đổ sụp như này sao?

Không…

Không thể nào!

Sao có thể thế được?

Vu Kiệt chẳng qua cũng chỉ là tên khốn, là kẻ xuất ngũ, dựa vào đâu….?

Mạnh Nham hoàn toàn phẫn nộ!

Trong ánh mắt của ông ta là lửa giận, hét lớn mà không quan tâm gì nữa.

“Ra tay đi!”

“Hôm nay phải chết hết ở bệnh viện cho tôi, đừng kẻ nào mơ được sống”, Mạnh Nham hét lớn.

Nhưng hộ vệ nhà họ Mạnh liếc mắt nhìn nhau, không dám nhúc nhích.

“Sao? Đến tôi cũng không sai bảo được các người à?”

“Nhà họ Mạnh vẫn là gia tộc hàng đầu của khu vực Đông Lục, có địa vị không thể lung lay”.

“Ra tay cho tôi”, Mạnh Nham lại hét.

“Dừng tay!”, một giọng nói uy nghiêm từ cuối hành lang truyền đến.

Một giây sau, chỉ thấy giữa ánh đèn mọi người bị chấn động bởi tiếng nổ lớn.

Lúc mở mắt ra thì xung quanh mọi người đã bị vây chặt bởi các thành viên của bộ tác chiến đeo súng và mặc đồng phục.

Sau đó… Bộ trưởng của bộ tác chiến lớn bước tiến lại rồi nhìn mọi người.

Mạnh Nham ánh mắt sáng ngời, đột nhiên vui mừng.

“Bộ trưởng… Chính là hắn, hắn làm đảo lộn kỷ cương. Bác sĩ Trần là nhân chứng, hội trưởng cũng biết rõ sự việc”.

“Còn cả lão già kia nữa, hung hăng vô lý”.

“Mau bắt hết bọn chúng lại”.

Sau đó bật cười với Vu Kiệt: “Vu Kiệt! Đại nạn của mày đến rồi”.

Mạnh Nham thần sắc như điên cuồng. Người mà ông ta gọi đến không phải ai khác mà chính là một trong những ông trùm có tiếng ở Hương Thành, nhân vật số một trong bộ tác chiến.

Bộ trưởng quét nhìn mọi người, không để ý đến Mạnh Nham.

Đối với hắn ta mà nói, vẫn còn người quan trọng hơn.

Đột nhiên hắn ta nhìn thấy rồi, người bị vây chặt trong đám đông.

Bộ trưởng lớn bước đi về phía đó.

Trong lúc Mạnh Nham tưởng Trường sắp bắt giữ Vu Kiệt thì một giây sau, hành động của bộ trưởng khiến ông ta kinh ngạc.

Động tác đó…

Thần sắc đó…

Tốc độ đi đó…

Dường như đang đến nghênh đón một nhân vật lớn.

Một giây sau, chỉ thấy ông ta hơi khom lưng cung kính nói với Vu Kiệt: “Xin lỗi anh Vu! Tôi đến rồi, khiến anh kinh hãi rồi”.

Xoẹt!

Lời nói vừa dứt thì mọi người đều kinh ngạc. Mạnh Nham ở bên cạnh thì ngây người, trợn trừng mắt.

Ý gì vậy?

Chuyện gì đây?

“Ting, ting, ting”, đúng lúc này, hồi chuông điện thoại reo lên.

Đúng lúc Mạnh Nham tưởng việc gì còn tệ hại hơn lúc này nhưng khi cầm điện thoại lên lại không phải của mình.

“Alo? Là tôi đây ạ, xin ông cứ nói ạ!”

Mạnh Nham quay đầu lại thì phát hiện là điện thoại của hội trưởng. Hội trưởng khom lưng, chau mày đáp lại.

Mạnh Nham nhìn thấy vậy thì thấy coi thường. Nhưng lúc nghe điện thoại, ông ta thấy biểu cảm của hội trưởng khác thường. Cuối cùng, ánh mắt ảm đạm lạnh lùng hơn của hội trưởng nhìn về phía mình.

Lại… Làm sao nữa thế?

Hội trưởng ánh mắt lạnh lùng, lập tức cúp điện thoại. Mạnh Nham nhìn thấy ông ta nhanh chóng chạy về trước.

“Phụp”, một tiếng quỳ trước mặt Vu Kiệt, khóc lóc hối hận.

“…”, Mạnh Nham.

“Xin lỗi… Anh Vu…”.

“Chuyện này căn bản không như tôi nói ban nãy, là tên khốn Mạnh Long đã đánh gãy chân của cậu chủ Dương”.

“Còn cấu kết với bác sĩ Trần không cứu chữa kịp thời khiến tính mạng cậu chủ Dương gặp nguy hiểm”.

“Là lỗi của bệnh viện chúng tôi không điều tra rõ mà ra tay với anh Vu”.

“Xin lỗi anhVu! Thật sự xin lỗi, những lời ban nãy là lão già Mạnh Nham ép tôi nói. Anh Vu! Anh nhất định phải tha thứ cho tôi, tôi bị ép…”.

Sao lại…

Chuyện gì thế này…

Sao hội trưởng lại…

Ông đây một tay cất nhắc mà…? Mạnh Nham chỉ thấy ngực khó thở, trong đầu như choáng váng.

Ông ta toi đời rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.