Đệ Nhất Lang Vương

Chương 311: Chương 311: Sức nhẫn nại của tôi có hạn




Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, đèn trên trần nhà cứ nhấp nháy. Sau một hồi, cuối cùng đèn cũng tắt, không còn phát sáng nữa.

Hộ vệ nhà họ Mạnh nhìn nhau, không ai dám cử động, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hét lớn của gia chủ ở phía sau.

“Không thể nào… Không thể nào!”, Mạnh Nham hét lớn rồi cúp điện thoại, chau mày rồi gọi điện thoại cho giám đốc chi nhánh ngân hàng.

Ông ta không tin, không tin rằng tập đoàn Mạnh Thị của mình bị đánh bại như vậy.

Bình thường ông ta thường cho giám đốc chi nhánh ngân hàng rất nhiều lợi ích, hầu hết đều là tiền.

“Alo?”, điện thoại bắt máy, một giọng nói uể oải truyền đến. Tối nay, giám đốc chi nhánh ngân hàng ở Hương Thành không được ngủ một giấc ngon.

Từ sau khi nhân vật lớn ở thủ đô gọi điện thoại cho ông ta thì có không ít người gọi cho ông ta tối nay.

“Giám đốc! Tôi là Mạnh Nham đây! Sao tập đoàn Mạnh Thị của tôi lại có vấn đề được, có phải ông nhầm rồi không?”

“Lẽ nào trước đây tôi cho ông ít tiền sao? Hay là vì cái gì? Giám đốc! Ông làm như vậy, phải chăng không hay lắm”.

“Bây giờ dừng nguồn vốn của tập đoàn thì chẳng phải lấy mạng của nhà họ Mạnh…”, Mạnh Nham trầm giọng nói.

Không ngờ, chưa đợi Mạnh Nham nói xong, giám đốc kia đã ngắt lời ông ta ngay: “Đủ rồi gia chủ Mạnh! Ông tưởng rằng mình vẫn là Mạnh Nham cao ngạo sao? Nể mặt hợp tác trước đây nên tôi khuyên ông hãy giơ tay chịu trói đi”.

“Tút!”, giám đốc trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Mạnh Nham làm bất cứ chuyện gì ở Hương Thành, không hề có ai không nể mặt ông ta cả. Nhưng giờ đây lại bảo ông ta giơ tay chịu trói?

Nằm mơ à?

“Nói trước với anh rồi mà không tin, bây giờ thì biết rồi chứ?”, Dương Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng, nói.

Mạnh Nham nghe thấy Dương Chấn Hoa nói như vậy thì ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh một tiếng nói: “Trùng hợp mà thôi! Bây giờ tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại là có thể thu về một nửa tổn thất”, nói xong ông ta lại lấy điện thoại ra.

“Thu hồi tất cả dự án bên ngoài khu vực Đông Lục lại cho tôi, ngay lập tức”, Mạnh Nham cúp điện thoại mà cười đắc ý nhìn Dương Chấn Hoa.

“Kể cả nhà họ Mạnh thu hồi các dự án bên ngoài về sẽ bị lỗ nhưng là gia tộc hàng đầu của khu vực Đông Lục thì những dự án hợp tác của tôi là thứ mà một số gia tộc muốn cũng không có được. Càng không nói đến vì một số vấn đề nhỏ kia”, sau đó Mạnh Nham bật cười điên cuồng.

“Cứ coi như cuộc điện thoại kia là do các người làm thì đã làm sao?”

“Dựa vào việc muốn chèn ép vốn của tôi mà muốn tôi giơ tay chịu trói ư?”

“Ha ha! Nực cười! Phải chăng các người ngây thơ quá”, Mạnh Nham hếch mắt lên nhìn với ánh mắt khinh bỉ, dường như không coi việc tiền nhà mình bị đóng băng là gì to tát. Lúc này ông ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Ông ta đang nghĩ dùng thủ đoạn hợp lý nào để Vu Kiệt chịu chế tài của pháp luật và nhà họ Dương bị tiêu diệt.

Ánh mắt Mạnh Nham thản nhiên lấy điếu thuốc ra ngậm ở miệng rồi châm lửa, sau đó nheo mắt nhìn Vu Kiệt nói.

“Thằng khốn! Tất nhiên tao có rất nhiều cách có thể di chết mày. Tao sẽ cho mày thấy, ở Hương Thành mày nói là được hay tao nói được?”

Ông ta nhìn Mạnh Long vẫn đang nằm dưới chân Vu Kiệt mà lòng thầm nhủ nhất định sẽ khiến Vu Kiệt nợ máu phải trả máu.

Vu Kiệt vẫn thản nhiên nhìn ông ta, dường như đang nhìn một tên hề.

Lời nói vừa dứt, hội trưởng y học đã vội bước đến.

Ông ta nhanh chân đi xuyên qua nhóm người, suýt nữa còn tưởng đây là địa ngục chứ không phải là bệnh viện.

Ông ta co rúm người đi đến trước mặt Mạnh Nham.

“Gia chủ Mạnh!”

Mạnh Nham ngẩng đầu nhìn hội trưởng, ánh mắt sắc bén khiến hội trưởng run rẩy.

“Đến rồi sao? Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hội trưởng đâu dám chậm trễ, trên đường đến đây ông ta đã điều tra rõ mọi thứ ở bệnh viện này. Nhưng là người được gia chủ Mạnh một tay cất nhắc, ông ta làm sao dám nói thật.

Đừng nói là bệnh viện này, mà chỉ tính riêng nửa hiệp hội y học ở khu vực Đông Lục đều có cổ phần của nhà họ Mạnh. Vì vậy, kể cả là trắng thì ông ta vẫn phải nghĩ cách giúp nhà họ Mạnh nói thành đen. Nếu đã đen rồi thì phải nói đen hơn.

Vì thế… Ông ta ưỡn bụng lớn tiếng nói với Dương Chấn Hoa và Vu Kiệt: “Báo cáo gia chủ Mạnh! Chân của Dương Kiếm là do anh ta không cẩn thận bị ngã ở khu đèn đỏ, cậu chủ Mạnh có lòng tốt sai người đến đưa anh ta vào bệnh viện”.

“Nhưng tên Vu Kiệt này ra tay tàn bạo, tội không thể tha thứ”, hội trưởng nói hùng hồn, cảm xúc kích động, phẫn nộ chỉ vào Vu Kiệt.

“Trước tiên anh vô cớ đánh gãy chân của cậu chủ Mạnh”.

“Đã thế anh còn gây sự ở bệnh viện, ra tay đánh mọi người. Bệnh viện là nơi anh có thể gây rối sao?”

Vu Kiệt nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng nhìn về phía hội trưởng.

Tên tiểu nhân với cái mồm có thể nói đen thành trắng, thêu dệt thị phi. Nhưng…

“Đây chính là chân tướng sự việc mà hội trưởng quyền uy của hiệp hội y học tìm hiểu được sao?”

Dương Chấn Hoa nghe thấy cái tên hội trưởng nói như vậy thì sắc mặt xanh như tàu lá. Từ ánh mắt cũng toát ra vẻ chán ghét và khinh bỉ đối với loại tiểu nhân vì quyền thế mà đổi trắng thay đen.

“Anh chính là hội trưởng hiệp hội y học? Trước khi anh nói gì thì tốt nhất phải điều tra rõ chân tướng, nếu không thì…”.

Chưa đợi Dương Chấn Hoa nói xong thì hội trưởng đã lên tiếng ngắt lời Dương Chấn Hoa mà không hề khách khí: “Nếu không thì sao? Tôi là hội trưởng hay ông, tất nhiên tôi nói có hiệu lực hơn rồi”.

“Viện trưởng Trương đi đâu rồi? Viện trưởng Trương?”

Bác sĩ Trần nấp ở bên cạnh vẫn đợi thời cơ này, cảm thấy cơ hội để mình thể hiện đã đến rồi.

Hắn ta xông lên trước, bò lê bò càng chạy đến trước mặt hội trưởng.

“Hội trưởng! Tôi có thể làm chứng!”

“Cậu chủ Mạnh trái tim nhân hậu, Dương Kiếm bị đưa đi không lâu, cậu chủ còn dẫn người đến thăm nữa”.

“Thật không ngờ tên Vu Kiệt này lại không nói gì mà đến đánh người, còn đánh bị thương bảo vệ nữa”.

“Đúng là ngông cuồng quá đáng”, bác sĩ Trần cao ngạo vỗ ngực, nói.

Sắc mặt Dương Chấn Hoa ngày càng sầm lại, hai tay nắm chặt.

Lúc này viện trưởng Trương ở trong phòng phẫu thuật nhìn Dương Kiếm đã hồi phục, nghe ngóng tình hình bên ngoài mà không dám đi ra.

Nhưng… Giọng nói này…

Hội trưởng cũng đến sao?

Nghe thấy hội trưởng gọi tên mình, ông ta không dám nghĩ nhiều mà vội đứng dậy chạy ra ngoài.

“Viện trưởng Trương! Ông nói xem, có phải như vậy không?”, giọng nói của hội trưởng vang vọng, hai bên gò má đỏ phừng phừng.

Khí thế này giống như đang thuyết trình vậy.

Viện trưởng Trương thấy mình đúng là đen đủi, tại sao lại bước ra cơ chứ?

Chỉ thấy ông ta co rúm người đi đến bên cạnh Vu Kiệt, giọng nói run rẩy nói: “Tôi… Không biết… Tôi không biết gì cả…”.

“Đừng… Đừng hỏi tôi nữa…”.

Thế lực phía sau Vu Kiệt và nhà họ Mạnh là thứ mà một viện trưởng nhỏ bé như ông ta không dám động vào.

Ông ta thật sự thấy sợ, ngồi sụp xuống mà nhỏ giọng ủ rũ không dám nói gì.

Mạnh Nham thấy viện trưởng không nói cho bên mình nhưng thân người dường như đứng về phía Vu Kiệt nên sắc mặt trở nên khó coi.

Đến một viện trưởng nhỏ bé mà cũng không coi ông ta ra gì?

Hội trưởng thấy thế thì lớn tiếng mắng: “Đủ rồi”.

Còn Dương Chấn Hoa thì phẫn nộ, chỉ vào Mạnh Nham nói: “Mạnh Nham! Sự việc rốt cuộc như nào trong lòng anh rõ nhất”.

“Vu khống người khác vô căn cứ, anh đừng có quá đáng quá”.

“Nếu không thì anh nhất định phải trả giá đấy”.

Chỉ thấy Mạnh Nham cười lạnh một tiếng, nói: “Câu này để dành đi tù nói đi”. Ông ta lấy điện thoại ra, sau đó nhấc gọi một số.

Người này… Không ai dám làm càn trước mặt ông ta.

Sau khi nói xong thì Mạnh Nham liền cúp điện thoại.

Ông ta giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt Vu Kiệt, đắc ý khoa trương.

Còn Vu Kiệt ở bên kia, từ đầu đến cuối đều nhìn Mạnh Nham với vẻ ngông cuồng, lạnh lùng ánh mắt anh lạnh lùng hơn.

Huy động quyền thế?

Tiểu nhân không phân định trắng đen, vu khống người khác?

Đây chính là gia tộc hàng đầu của Hương Thành sao?

Đây chính là gia tộc của khu vực Đông Lục sao?

Vì vậy, có quyền thế là có thể không nói đến đạo lý sao?

Dựa vào đâu chứ?

Sau đó…

Chỉ thấy Vu Kiệt lên tiếng, giọng nói ung dung: “Nói đủ chưa?”

“Sức nhẫn nại của tôi có hạn, trong vòng ba phút…”.

“Nếu như không xin lỗi thì nhà họ Mạnh sẽ bị diệt”.

Cũng trong lúc Vu Kiệt nói lời này thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên.

“Ting, ting, ting…”, Mạnh Nham đột nhiên lấy điện thoại ra, chau mày rồi đặt bên tai, sau đó giọng nói gấp gáp truyền đến.

“Gia… Gia chủ… Không xong rồi…”.

“Tất cả dự án hợp tác của tập đoàn ở khu vực Đông Lục đột nhiên…”.

“Bùng rồi…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.